Đêm Hỗn Loạn
2: Đại Nhân


“Muội lại bị thương nữa rồi.

Đó là lý do tại sao ta đã bảo muội đừng đi theo chúng ta khi chúng tôi đi săn hổ.”
Một bông tuyết trên cành cây rơi trúng mũi Eunha.
Sau khi nhận thấy vết thương giữa ngón giữa và ngón trỏ của cô, Shihoon lấy chiếc khăn tay ra.

Không giống như giọng nói lạnh lùng, đôi mắt hắn đầy lo lắng.
“Cái này thậm chí còn không thể gọi là vết thương được.

Thiếu gia đã trượt tuyết trước đó.

Huynh chưa từng bị thương à? Có lẽ huynh không nên đi theo tôi.”
Thấy cô vẫn giữ thái độ dũng cảm như thường lệ, mặc dù có một vết thương tương đối lớn, hắn thở dài.
“Xin hãy quên chuyện đó đi.

Tôi sẽ không thể hiện hành động đáng xấu hổ đó nữa”.
“Điều đó không đáng xấu hổ.

Ta đã lo lắng."
"Thật sự? Tại sao huynh lại lo lắng cho tôi?
“Không phải điều đó là hiển nhiên sao? Muội có nhớ khi mắt cá chân của mình bị bong gân? Bà giận tôi quá.

Đó là lý do tại sao bạn nên chăm sóc bản thân tốt hơn và ngừng lo lắng cho tôi ”.
Sau khi rửa sạch vết thương, cô cúi chào anh rồi chạy về phía đội trưởng của nhóm đi săn.

Hôm nay, họ không bắt được con hổ, nhưng họ đã tìm ra dấu vết nơi con hổ đang ẩn náu.

Họ đánh dấu khu vực và sau đó đặt một số bẫy.

Tin tốt là thị trấn có thể sẽ an toàn trong vài ngày, nhưng không có hổ nghĩa là không có nhiều tiền.
Thật nhẹ nhõm khi họ đã giết được một con lợn rừng.

Nhờ đó, cô sẽ được trả năm lượng xu.
"Đây.

Lấy mười lượng xu.”
Cô rất ngạc nhiên trước số tiền mà thuyền trưởng đưa cho cô.
“Mười xu? Chẳng phải thúc nói nếu không bắt được hổ thì chỉ được năm lượng tiền sao?”
“Cậu đã tự mình bắt được con lợn rừng lớn nhất.

Đó là lý do tại sao cậu có thể nhận được mười lượng xu.” (Eanha đang giả nam nhân đi săn)
"Thật sự? Tôi rất vui, cảm ơn.”
“Lần tới chúng ta nhất định sẽ bắt được hổ và mang về một đồng tiền vàng.

Cậu sẽ tham gia cùng chúng tôi lần nữa phải không?”

"Tất nhiên, thúc chỉ cần gọi cho tôi."
Eunha nhận túi tiền với nụ cười rạng rỡ rồi bước đi.

Vì đã nhận được 10 xu đuôi nên cô định dùng 5 xu để trả lại cho chủ hiệu sách.

Phần còn lại sẽ được cho vào con heo đất của cô, nơi cô đã tiết kiệm số tiền kiếm được của mình.

Nếu cô tiếp tục tiết kiệm, có thể một ngày nào đó cô sẽ cứu được em gái mình.

Sau đó họ có thể bắt đầu sống chung.

Họ có thể sẽ không có bất kỳ thứ xa xỉ nào, nhưng ít nhất họ sẽ không chết đói.
Eunha chạy về phía Yoon Shihoon đang đợi cô cùng với những người hầu của anh.

Khi nhìn thấy cô đến gần, hắn mỉm cười với cô,
“Tối nay tôi sẽ mua bữa tối.

Ngoài ra, huynh có thể uống bao nhiêu tùy thích.”
***
Sau khi gọi hai đĩa đồ ăn, họ ăn uống mọi thứ được phục vụ cho mình.

Việc lấp đầy dạ dày trong khi thư giãn khiến họ cảm thấy mệt mỏi sau đó.
Đội trưởng của nhóm đi săn đã chấp nhận yêu cầu tham gia cùng họ của cô chủ yếu vì hai lý do.

Lý do đầu tiên là do kỹ năng sử dụng súng tuyệt vời của cô.

Lý do thứ hai là cô có thể tiếp cận con hổ một cách âm thầm nhờ trọng lượng nhẹ.
Mọi người trong quán nói chuyện rất sôi nổi.

Eunha cười rạng rỡ với khuôn mặt đỏ bừng vì rượu.
“Nhờ có huynh mà tôi mới có thể kiếm tiền để ăn và sống.”
Trong khi thưởng thức đồ uống, Shihoon bật cười trước giọng điệu vui tươi của cô.
“Không phải nhờ tôi đâu.

Đó là bởi vì muội rất xuất sắc.

Tôi không thể đánh bại muội trong việc đi săn nữa.”
“Đó không phải sự thật.

Tôi vẫn còn có rất nhiều điều để học hỏi.

Đó là lý do tại sao tôi rất biết ơn thiếu gia.

Huynh là ân nhân của tôi.
“Tôi chán nghe từ đó rồi.”

“Nhưng tôi vẫn biết ơn.”
Eunha cúi đầu mỉm cười nhìn cơm trên chiếc thìa đồng.

Rồi cô chợt nghĩ đến em gái mình.
Em gái của cô, Lee Yongi, người có biệt danh là 'Hoa tiên', trở thành gái điếm vì họ nghèo.

Họ không có cha mẹ, không giống như những người khác và cần chăm sóc một em gái.

Điều duy nhất cô có là tuổi trẻ và sắc đẹp.
Lee Yongi có tinh thần trách nhiệm cao.

Ngay cả khi cô ấy đã không uống nước suốt ba ngày, tất cả những gì cô ấy quan tâm là Eunha ăn càng nhiều càng tốt.
Vấn đề bắt đầu khi chị gái cô đi cùng mẹ của một người bạn để nhận tiền vào một ngày nọ.

Sau khi nhìn thấy cô em gái xinh đẹp, người phụ nữ điều hành nhà kỹ nữ, đã dụ dỗ cô bằng bộ quần áo lụa và một căn phòng ấm áp.
Đã mười năm kể từ khi Lee Yongi trở thành gái điếm.

Tương lai duy nhất dành cho một kỹ nữ sau tuổi kết hôn là sống như vợ lẽ của một quý tộc hoặc thành lập một ngôi nhà kỹ nữ của riêng mình.
Eunha muốn cứu chị gái mình khỏi số phận như vậy.

Cô không muốn chị mình trở thành vợ lẽ của một ông già hay trở thành một kỹ nữ già.

Cô muốn cô ấy sống một cuộc sống bình thường.
“Vậy thì tôi sẽ đi.

Họ sẽ nổi giận với tôi nếu có chuyện xảy ra sau đó.”
Sáng hôm đó cô đã rời đi từ sáng sớm mà không kể cho chị gái nghe về cuộc săn hổ.

Lúc này, tin tức đã đến tai cô ấy nên cô đang nóng lòng chờ đợi sự trở lại của Eunha.
“Muội có quay lại không?”
Sau khi nghe câu hỏi của hắn, Eunha gõ vào vài cuốn sách cô có.
“Trước khi về nhà, tôi muốn ghé qua hiệu sách.

Tôi muốn đổi những cuốn sách này lấy những cuốn sách mới.

Bây giờ tôi đã kiếm được một số tiền, tôi muốn trả hết nợ ”.
“Vậy thì chúng ta hãy đi cùng nhau.

Tôi đang đi về hướng đó để thăm mẹ tôi.”
Họ đứng dậy sau khi Shihoon để lại vài đồng xu trên bàn.

Họ đã uống rượu từ chiều đến giờ, mặt đỏ như quả hồng.
Ánh mắt nhìn một người phụ nữ mặc quần áo nam và một người đàn ông mặc áo choàng lụa không dễ chịu chút nào, nhưng họ đã quen với điều đó.

Gió lạnh thổi qua cái cổ trần của cô, cái lạnh khiến cô lập tức rụt vai lại.

Rùng mình vì lạnh, cô yêu cầu Shihoon, người đang đi bộ với tốc độ thoải mái, đi nhanh hơn rồi chạy về phía hiệu sách.
Thời tiết lạnh đến mức cô có thể nhìn thấy hơi thở của chính mình và tầm nhìn mờ đi vì rượu.

Hôm nay cô say nhanh hơn thường lệ.
“Có ai ở đây không?”
Eunha mở cửa hiệu sách.

Có lẽ là do gió lạnh mà người chủ quán có vẻ ngạc nhiên khi thấy cô đến và hét vào mặt.
“Nha đầu! Sao lại mở cửa đột ngột thế?!”
Người chủ nhìn xung quanh với vẻ mặt nhợt nhạt trong khi Eunha cau mày nhìn anh ta.

Sau khi bước vào cửa hàng, cô giũ tuyết khỏi quần áo và đặt những cuốn sách đã mượn lên quầy.
“Sao ông chủ hành động kỳ lạ thế? thúc không muốn tôi trả lại tiền cho chủ sao?
“Hạ giọng xuống!”
"Huh? Hôm nay ông cư xử lạ thật nha.

Dù sao đi nữa, tôi muốn trả lại những cuốn sách này và mượn một số cuốn khác.

À, đây cũng là năm lượng xu tôi nợ.”
Ông chủ cửa hàng lo lắng nhìn sang phía bên kia căn phòng.

Ông lấy những cuốn sách mà Eunha mang đến, sau khi kiểm tra tình trạng của chúng, ông đưa cho cô một cuốn sách mà ông đã giấu trong góc.
“Cô là người duy nhất ở đây biết tiếng Tây.

Vì cô luôn trả số tiền nợ đúng hạn nên cô không cần phải trả lại cuốn sách này.

Cứ giữ nó đi.”
Người chủ, người thường rất ngọt ngào với cô, hôm nay có vẻ khác.

Rõ ràng là ông ta muốn đuổi cô ra khỏi cửa hàng.

Dù đã nhận được quà từ ông nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu.
“Tôi vui lòng nhận cuốn sách.

Nhưng ông có thấy ổn không? Tôi thấy ông đang đổ mồ hôi rất nhiều.”
“Tôi không sao đâu, đừng lo lắng.

Trời trở lạnh rồi, nhanh về nhà đi.”
"Không nhưng…"
“Thiếu gia Yoon đang ở bên ngoài phải không? Đừng bắt cậu ta phải chờ đợi nữa.

Chỉ cần đi thôi."
Người chủ hiệu sách đẩy Eunha ra ngoài.

Ông thực sự rất thích sự hiện diện của cô, nhưng có lý do rất chính đáng cho hành vi kỳ lạ của mình.
Sau khi đóng cửa lại, ông đi về phía phòng sau.
"Tôi xin lỗi về điều đó.

Nếu ngài đang tìm cuốn sách nào, vui lòng cho tôi biết tên sách để tôi có thể giúp ngài tìm nhanh chóng.”
Có hai người đang đứng trước mặt ông chủ hiệu sách.


Một người đàn ông mặc quần áo lụa và đội mũ tròn.

Bên cạnh hắn ta còn có một người đàn ông khác mặc áo giáp đầy đủ.

Rõ ràng đây không phải là những người bình thường.
Người đàn ông có nước da trắng ngần và nét đẹp hỏi:
“Có cuốn sách nào viết bằng tiếng Tây phương không?”
Trong lúc nín thở, người chủ cửa hàng đang tìm kiếm cuốn sách mà Eunha vừa mang đến.
“Tôi có nhiều sách viết bằng ngôn ngữ phương Tây hơn nhưng hầu hết đều đã bán được.

Hiện tại tôi còn hai chiếc trong kho.”
“Ở vùng này có ai biết đọc tiếng Tây không?”
Có, có hai người.
“Vậy là có hai à.”
Người chủ gật đầu và đưa cuốn sách cho chiến binh đứng sau lưng.
“Yuljae, có vẻ như chúng ta đã tìm được người xứng đáng rồi.”
“Tôi sẽ thu thập thêm thông tin về họ, thưa ngài.”
Nhà quý tộc có vẻ hài lòng với câu trả lời.

Hắn đi về phía chính xác nơi Eunha vừa đứng.

Trên mặt bàn có một túi đựng tiền xu cô đã đưa cho người chủ.
Chiếc túi lụa có logo màu đỏ thu hút sự chú ý của hắn.
Thợ săn hổ.
Giọng nói mà hắn nghe thấy trước đó chắc chắn là của một cô gái.
Tại sao cô ấy lại sử dụng cùng một chiếc túi với thợ săn hổ?
Có thể thấy sự quan tâm dành cho cô gái đang khuấy động trong mắt hắn.

Đôi môi đỏ như hoa anh túc của hắn cong lên thành một nụ cười.
“Nếu ông giới thiệu cho tôi cô gái vừa mới ở đây, tôi sẽ đền bù cho ông một cách hậu hĩnh.”
Ngạc nhiên trước yêu cầu đột ngột, người chủ chạy vội về phía nhà quý tộc và hỏi:
“Tại sao ngài lại hỏi về cô ấy? Cô ấy không phải là người hầu của một gia đình quý tộc.”
“Tôi đã biết điều đó rồi.

Không đời nào một người hầu lại đến đây để thuê sách được.”
"Ngài có biết cô ấy không? Nếu không thì sao ngài lại hỏi tôi về Eunha?”
“Tôi cần ai đó đọc cho tôi vì tôi bị mù.”
"Hở? ngài bị mù sao?"
"Có gì sao? Ông không tin tôi à?
Ông chủ quán nhìn thẳng vào mắt người đàn ông.

Thật khó để tin rằng hắn ta bị mù.

Ngay cả khi hắn ta đẹp như một thiên thần từ trên trời rơi xuống, đôi mắt hắn ta vẫn bộc lộ sự điên rồ ẩn chứa bên trong.
Nếu một người đàn ông nói rằng anh ta mù, anh ta mù.

Nếu anh ta nói anh ta là nông dân thì anh ta là nông dân.
Người chủ mở miệng và cẩn thận nói với người đàn ông trước mặt.
“Eunha là một đứa trẻ được nuôi dưỡng trong một ngôi nhà kỹ nữ tên là Buyeong.

Nếu Đại Nhân của tôi đồng ý, tôi sẽ gửi lời và mời cô ấy đến thăm trong vài ngày tới.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương