Đêm Đêm Kinh Hồn
-
Quyển 1 - Chương 41
Trong lòng ngập nỗi chua xót, vậy mà động tác trên tay lại vô cùng dã man.
Quần nam nhân đã cởi một nửa, còn lại quần lót. Kéo cái quần tứ giác màu trắng truyền thống xuống, Mộ Dung đột nhiên thấy miệng lưỡi khô khốc.
Nơi đó của nam nhân rủ xuống, lần đầu tiên Mộ Dung nhận ra, thứ này của y cũng rất dễ nhìn.
Nâng hai tay lên đỡ nó, ngay khi cảm nhận sự run rẩy khe khẽ của nam nhân, trái tim Mộ Dung cũng giật một cái. Quả nhiên là mình thích y, nếu không mình cũng sẽ không phát xuân với đàn ông mà mình ghét nhất.
Nhìn Tả La nhắm chặt mắt đầy vẻ chán ghét, Mộ Dung không khỏi buồn bực, gã dùng sức tách chân y ra, nhìn chằm chằm vào giữa hai chân đối phương, bĩu môi.
Nhất định phải làm y thích đến kêu lên!
Muốn nhìn y vì mình mà trở nên điên cuồng.
Liếm môi, Mộ Dung cúi người xuống.
Thời khắc cánh môi ấm nóng của nam tử chạm vào nơi đó, nam nhân kinh ngạc mở to mắt nhìn xuống, thấy Mộ Dung khẽ cắn tiểu đệ mềm rủ của mình, thấy Mộ Dung cười xấu xa.
Mộ Dung thè lưỡi, cố ý liếm lên tiểu đệ của y một cái.
Tả La run rẩy, lập tức quay đầu đi.
Nhìn bàn tay gắt gao túm chăn đến nổi gân xanh của nam nhân, Mộ Dung khẽ nở nụ cười.
Tả La thật sự rất đáng yêu.
Dáng vẻ khẩn trương cũng đáng yêu muốn chết.
Chưa từng phục vụ người khác như vậy, Mộ Dung chỉ biết liều mạng hồi tưởng xem những người trước kia đã từng làm cho gã thế nào. Khẩu giao đúng là vất vả, chưa được bao lâu cằm gã đã mỏi nhừ, nước miếng theo khoé môi và thứ đang được chăm sóc kia trào ra, thấm ướt lông mao của y.
Cơ mà dù mệt thật là mệt, Mộ Dung cũng không dừng lại, bởi vì gã phát hiện ra tiểu đệ vốn say ngủ thẹn thùng trốn trong bụi cỏ giờ đang chầm chậm đứng lên.
Lau đi nước miếng trên môi, Mộ Dung ngẩng đầu nhìn.
Vẻ mặt nam nhân đang xanh mét chẳng bao lâu đã ửng hồng, ướt đẫm mồ hôi, mái tóc được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ giờ xoã tung mất trật tự, khiến y bất giác trẻ hơn vài tuổi. Mặt y đã nghẹn đến đỏ bừng mà vẫn không phát ra một tiếng, gã còn đang kinh ngạc, lại nhìn thấy nam nhân cắn chặt môi.
Nhìn đôi môi đã bị nam nhân cắn đến rách da, Mộ Dung vừa đau lòng lại vừa không cam lòng.
Nhìn nam nhân đang làm chuyện này với mình, gã lại nghĩ đến người phụ nữ kia, người muốn trở thành bà Tả, làm với phụ nữ thích đến thế hả? Ghen tị mãnh liệt trào lên…Vậy là sắc mặt Mộ Dung lại bắt đầu dữ tợn.
“Chết cũng không phát ra tiếng phải không? Hắc tôi sẽ làm cho anh phải thích đến rên rỉ.” Thản nhiên cười lạnh, Mộ Dung chậm rãi nhổm người dậy, giẫm lên phần giường hai bên chân nam nhân, từ trên cao nhìn xuống y, vừa nhìn vừa cởi quần áo của chính mình.
Hai ba cái đã cởi sạch bong, gã nhanh chóng lật người nam nhân lại dưới tiếng hút khí nho nhỏ của y. Nhìn thấy vị trí còn chưa phù hợp, gã liền nhét gối đệm vào bụng y. Thân mình nam nhân cứng đờ. Hiển nhiên, y biết gã định làm gì.
Mộ Dung cười khẽ.
“Tiếp theo, phải dùng mặt sau của anh rồi Anh ngoan một chút, tôi sẽ không làm anh đau.” Miệng thì nói câu khinh bạc, trong lòng lại sợ hãi. Gã chỉ biết đàn ông với đàn ông khi làm đều dùng mặt sau, nhưng cụ thể làm thế nào…Đúng là một vấn đề nan giải.
Cơ mà chỉ cần nhìn khe hở nhắm chặt giữa hai đùi Tả La, Mộ Dung đã khí huyết dương cương cao ngất tận trời, gã có điểm sợ hãi, sợ mình không khống chế được sẽ làm Tả La bị thương. Chỉ là…
Mộ Dung vẫn thuận theo ý muốn của mình, tách cánh mông nam nhân ra.
Tả La cảm thấy rất kì lạ, bụng bị gối đệm cao cao, không khí tiến tiến xuất xuất nơi dưới bụng làm y quái dị, bụng bị gối mềm chặn lại làm y quái dị, huống chi còn cả bàn tay nóng rực tới lui không ngừng trên mông mình…
Cuối cùng, đôi tay kia cũng dừng lại, ngừng ở nơi xương cụt, sau đó, chậm rãi mò xuống…
Nhắm chặt mắt, Tả La cơ hồ có thể tưởng tượng ra cảnh ngón tay thon dài kia biến mất ở giữa mông y xấu hổ thế nào.
Ngón tay vốn lạnh lẽo không lâu liền tương hợp với nhiệt độ cơ thể y, chỉ quẩn quanh vẽ vòng nơi động khẩu chứ không tiến vào. Chầm chậm, như đang thử thăm dò, ngón tay hơi đẩy vào. Dường như là cùng một lúc, Tả La co chặt thân mình. Y nghe được tiếng thở dốc. Đầu ngón tay xấu hổ của đối phương bị kẹp chặt, sau đó mới bị đẩy ra.
Hệt như một đứa bé đáng thương mắc lỗi với ba mẹ mà bị nhốt ngoài cửa, ngón tay kia đảo quanh động khẩu, sau một lúc lâu, ngay khi Tả La vừa mới thả lỏng, đột nhiên…
Mông bị tách ra lần thứ hai, nháy mắt tiếp xúc với không khí ấm áp. Cảm xúc ẩm ướt quái dị xuất hiện nơi động khẩu, ướt át, ấm nóng, một vật co dãn mềm mại đang di chuyển tới lui ở lối vào, cảm giác tê dại truyền từ bụng thẳng lên não, Tả La lập tức nhận ra đó là thứ gì!
Tả La sợ hãi bắt đầu giãy dụa nhướn về phía trước, không nên như vậy! Không nên…
Còn chưa đi được bao xa, y phát giác mình đang bị một thứ nóng rực bao lấy, hạ thân bị nắm chặt, đồng thời, một thứ gì khác đang đâm vào nơi vừa được bôi trơn.
Đó là, ngón tay của Mộ Dung.
Cả hai nơi yếu hại đều bị gã nắm trong tay, Tả La sợ hãi không dám nhúc nhích.
“Anh cứng lên, sao vậy, mặt sau có cảm giác lắm hả?” Giọng nói gã ấm áp lại gợi cảm vô cùng, đầu lưỡi ẩm ướt thành thạo liếm vành tai y. Cánh môi kia vừa liếm mặt sau y, giờ lại tiếp tục liếm tai y…
Tả La run rẩy không thể kiềm chế. Nam tử một tay nắm hạ thân y, tay còn lại cũng không nhàn rỗi, cứ như vậy cắm vào mặt sau! Trên tay nam tử mang theo chất lỏng dinh dính gì đó đi sâu vào dũng đạo, trừu sáp dần trở nên thuận lợi, khi chạm vào một điểm, Tả La chợt ngẩng cao đầu, toàn thân co rút như có dòng điện chạy qua, biểu hiện ấy khiến nam tử hài lòng, thế là gã liền tập trung tiến công vào điểm đó.
Tả La cuối cùng cũng có phản ứng, điều ấy làm Mộ Dung vui sướng, nhưng mãi vẫn không nghe được tiếng rên rỉ của y làm Mộ Dung trở nên nóng vội, gã buông vật đang cương phía trước, sờ soạng vươn tới môi Tả La. Thời khắc khớp hàm ngoan cố cắn chặt bị ép mở, nháy mắt gã cảm nhận được đau nhức nơi ngón tay cùng với…Tiếng rên rỉ bật thốt từ cổ họng nam nhân.
Trầm thấp khàn khàn, tiếng rên rỉ cũng kín đáo khẽ khàng hệt như vẻ ngoài của chủ nhân…Là tiếng rên rỉ khiêu gợi nhất trên đời mà Mộ Dung từng được nghe.
Nam nhân ngâm khẽ, khuôn mặt đỏ bừng, mông cong lên nằm sấp trên giường gã, mái tóc ngắn ẩm ướt xoã tung trên gối đầu màu trắng của gã, tấm lưng rắn chắc dẻo dai ướt đẫm mồ hôi được ánh đèn nhu hoà bao lấy, nở rộ rực rỡ trước mặt gã, hai chân y vô lực mở to, lộ ra huyệt khẩu vốn đã sớm mềm mại, cứ giữ tư thế ái muội đến tột cùng ấy trước mặt gã…
Rốt cuộc Mộ Dung không nhịn nổi nửa, nâng tên nhóc đã nghẹn đến phát đau của mình lại gần động khẩu, chuẩn bị tiến vào.
Song, bỗng gã phát hiện hai vai y run rẩy, từng cơn từng cơn.
Gã vươn tay xoa khuôn mặt y, chất lỏng nóng bỏng thấm ướt ngón tay gã. Đến giờ Mộ Dung mới nhận ra…
Y, đang khóc?!
Một người đàn ông luôn lạnh lùng, phong khinh vân đạm, vậy mà lại đang khóc?!
Tính thú tăng vọt phút chốc tụt dốc, Mộ Dung lẳng lặng nhìn nam nhân cố chấp không chịu quay đầu lại nhìn mình, gã ngừng lại.
Lòng đã nguội ngắt, cúi đầu nhìn tên nhóc phía dưới vẫn đang kêu gào đòi xông pha chiến đấu của mình, Mộ Dung chỉ cảm thấy châm chọc.
Gã ngồi phịch ra sau, nhìn cặp mông cong vểnh của nam nhân vẫn đang chôn đầu vào gối, Mộ Dung nuốt nước miếng, qua loa xoa tiểu đệ vài cái, mặc kệ dục vọng còn chưa được thoả mãn, gã nhẹ nhàng ôm lấy nam nhân.
“Tôi không làm nữa, anh ngủ đi, mai dậy, tôi sẽ đưa anh…Đưa anh đi kết hôn…” Những từ cuối cùng này, Mộ Dung quả thực nói mà đau như muốn nôn ra máu.
Làn da ấm áp trơn bóng của nam nhân trong lòng ngực làm người ta xúc động muốn khóc, ấm áp thoải mái, rất thích hợp để ôm khi ngủ. Ngoài cửa sổ trời đã tang tảng sáng, tương phản với bên ngoài, Mộ Dung cảm thấy trái tim mình…đang từng chút từng chút chìm trong đêm đen, từ nay về sau…
Không bao giờ còn được thấy ánh mặt trời sớm mai nữa.
Quần nam nhân đã cởi một nửa, còn lại quần lót. Kéo cái quần tứ giác màu trắng truyền thống xuống, Mộ Dung đột nhiên thấy miệng lưỡi khô khốc.
Nơi đó của nam nhân rủ xuống, lần đầu tiên Mộ Dung nhận ra, thứ này của y cũng rất dễ nhìn.
Nâng hai tay lên đỡ nó, ngay khi cảm nhận sự run rẩy khe khẽ của nam nhân, trái tim Mộ Dung cũng giật một cái. Quả nhiên là mình thích y, nếu không mình cũng sẽ không phát xuân với đàn ông mà mình ghét nhất.
Nhìn Tả La nhắm chặt mắt đầy vẻ chán ghét, Mộ Dung không khỏi buồn bực, gã dùng sức tách chân y ra, nhìn chằm chằm vào giữa hai chân đối phương, bĩu môi.
Nhất định phải làm y thích đến kêu lên!
Muốn nhìn y vì mình mà trở nên điên cuồng.
Liếm môi, Mộ Dung cúi người xuống.
Thời khắc cánh môi ấm nóng của nam tử chạm vào nơi đó, nam nhân kinh ngạc mở to mắt nhìn xuống, thấy Mộ Dung khẽ cắn tiểu đệ mềm rủ của mình, thấy Mộ Dung cười xấu xa.
Mộ Dung thè lưỡi, cố ý liếm lên tiểu đệ của y một cái.
Tả La run rẩy, lập tức quay đầu đi.
Nhìn bàn tay gắt gao túm chăn đến nổi gân xanh của nam nhân, Mộ Dung khẽ nở nụ cười.
Tả La thật sự rất đáng yêu.
Dáng vẻ khẩn trương cũng đáng yêu muốn chết.
Chưa từng phục vụ người khác như vậy, Mộ Dung chỉ biết liều mạng hồi tưởng xem những người trước kia đã từng làm cho gã thế nào. Khẩu giao đúng là vất vả, chưa được bao lâu cằm gã đã mỏi nhừ, nước miếng theo khoé môi và thứ đang được chăm sóc kia trào ra, thấm ướt lông mao của y.
Cơ mà dù mệt thật là mệt, Mộ Dung cũng không dừng lại, bởi vì gã phát hiện ra tiểu đệ vốn say ngủ thẹn thùng trốn trong bụi cỏ giờ đang chầm chậm đứng lên.
Lau đi nước miếng trên môi, Mộ Dung ngẩng đầu nhìn.
Vẻ mặt nam nhân đang xanh mét chẳng bao lâu đã ửng hồng, ướt đẫm mồ hôi, mái tóc được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ giờ xoã tung mất trật tự, khiến y bất giác trẻ hơn vài tuổi. Mặt y đã nghẹn đến đỏ bừng mà vẫn không phát ra một tiếng, gã còn đang kinh ngạc, lại nhìn thấy nam nhân cắn chặt môi.
Nhìn đôi môi đã bị nam nhân cắn đến rách da, Mộ Dung vừa đau lòng lại vừa không cam lòng.
Nhìn nam nhân đang làm chuyện này với mình, gã lại nghĩ đến người phụ nữ kia, người muốn trở thành bà Tả, làm với phụ nữ thích đến thế hả? Ghen tị mãnh liệt trào lên…Vậy là sắc mặt Mộ Dung lại bắt đầu dữ tợn.
“Chết cũng không phát ra tiếng phải không? Hắc tôi sẽ làm cho anh phải thích đến rên rỉ.” Thản nhiên cười lạnh, Mộ Dung chậm rãi nhổm người dậy, giẫm lên phần giường hai bên chân nam nhân, từ trên cao nhìn xuống y, vừa nhìn vừa cởi quần áo của chính mình.
Hai ba cái đã cởi sạch bong, gã nhanh chóng lật người nam nhân lại dưới tiếng hút khí nho nhỏ của y. Nhìn thấy vị trí còn chưa phù hợp, gã liền nhét gối đệm vào bụng y. Thân mình nam nhân cứng đờ. Hiển nhiên, y biết gã định làm gì.
Mộ Dung cười khẽ.
“Tiếp theo, phải dùng mặt sau của anh rồi Anh ngoan một chút, tôi sẽ không làm anh đau.” Miệng thì nói câu khinh bạc, trong lòng lại sợ hãi. Gã chỉ biết đàn ông với đàn ông khi làm đều dùng mặt sau, nhưng cụ thể làm thế nào…Đúng là một vấn đề nan giải.
Cơ mà chỉ cần nhìn khe hở nhắm chặt giữa hai đùi Tả La, Mộ Dung đã khí huyết dương cương cao ngất tận trời, gã có điểm sợ hãi, sợ mình không khống chế được sẽ làm Tả La bị thương. Chỉ là…
Mộ Dung vẫn thuận theo ý muốn của mình, tách cánh mông nam nhân ra.
Tả La cảm thấy rất kì lạ, bụng bị gối đệm cao cao, không khí tiến tiến xuất xuất nơi dưới bụng làm y quái dị, bụng bị gối mềm chặn lại làm y quái dị, huống chi còn cả bàn tay nóng rực tới lui không ngừng trên mông mình…
Cuối cùng, đôi tay kia cũng dừng lại, ngừng ở nơi xương cụt, sau đó, chậm rãi mò xuống…
Nhắm chặt mắt, Tả La cơ hồ có thể tưởng tượng ra cảnh ngón tay thon dài kia biến mất ở giữa mông y xấu hổ thế nào.
Ngón tay vốn lạnh lẽo không lâu liền tương hợp với nhiệt độ cơ thể y, chỉ quẩn quanh vẽ vòng nơi động khẩu chứ không tiến vào. Chầm chậm, như đang thử thăm dò, ngón tay hơi đẩy vào. Dường như là cùng một lúc, Tả La co chặt thân mình. Y nghe được tiếng thở dốc. Đầu ngón tay xấu hổ của đối phương bị kẹp chặt, sau đó mới bị đẩy ra.
Hệt như một đứa bé đáng thương mắc lỗi với ba mẹ mà bị nhốt ngoài cửa, ngón tay kia đảo quanh động khẩu, sau một lúc lâu, ngay khi Tả La vừa mới thả lỏng, đột nhiên…
Mông bị tách ra lần thứ hai, nháy mắt tiếp xúc với không khí ấm áp. Cảm xúc ẩm ướt quái dị xuất hiện nơi động khẩu, ướt át, ấm nóng, một vật co dãn mềm mại đang di chuyển tới lui ở lối vào, cảm giác tê dại truyền từ bụng thẳng lên não, Tả La lập tức nhận ra đó là thứ gì!
Tả La sợ hãi bắt đầu giãy dụa nhướn về phía trước, không nên như vậy! Không nên…
Còn chưa đi được bao xa, y phát giác mình đang bị một thứ nóng rực bao lấy, hạ thân bị nắm chặt, đồng thời, một thứ gì khác đang đâm vào nơi vừa được bôi trơn.
Đó là, ngón tay của Mộ Dung.
Cả hai nơi yếu hại đều bị gã nắm trong tay, Tả La sợ hãi không dám nhúc nhích.
“Anh cứng lên, sao vậy, mặt sau có cảm giác lắm hả?” Giọng nói gã ấm áp lại gợi cảm vô cùng, đầu lưỡi ẩm ướt thành thạo liếm vành tai y. Cánh môi kia vừa liếm mặt sau y, giờ lại tiếp tục liếm tai y…
Tả La run rẩy không thể kiềm chế. Nam tử một tay nắm hạ thân y, tay còn lại cũng không nhàn rỗi, cứ như vậy cắm vào mặt sau! Trên tay nam tử mang theo chất lỏng dinh dính gì đó đi sâu vào dũng đạo, trừu sáp dần trở nên thuận lợi, khi chạm vào một điểm, Tả La chợt ngẩng cao đầu, toàn thân co rút như có dòng điện chạy qua, biểu hiện ấy khiến nam tử hài lòng, thế là gã liền tập trung tiến công vào điểm đó.
Tả La cuối cùng cũng có phản ứng, điều ấy làm Mộ Dung vui sướng, nhưng mãi vẫn không nghe được tiếng rên rỉ của y làm Mộ Dung trở nên nóng vội, gã buông vật đang cương phía trước, sờ soạng vươn tới môi Tả La. Thời khắc khớp hàm ngoan cố cắn chặt bị ép mở, nháy mắt gã cảm nhận được đau nhức nơi ngón tay cùng với…Tiếng rên rỉ bật thốt từ cổ họng nam nhân.
Trầm thấp khàn khàn, tiếng rên rỉ cũng kín đáo khẽ khàng hệt như vẻ ngoài của chủ nhân…Là tiếng rên rỉ khiêu gợi nhất trên đời mà Mộ Dung từng được nghe.
Nam nhân ngâm khẽ, khuôn mặt đỏ bừng, mông cong lên nằm sấp trên giường gã, mái tóc ngắn ẩm ướt xoã tung trên gối đầu màu trắng của gã, tấm lưng rắn chắc dẻo dai ướt đẫm mồ hôi được ánh đèn nhu hoà bao lấy, nở rộ rực rỡ trước mặt gã, hai chân y vô lực mở to, lộ ra huyệt khẩu vốn đã sớm mềm mại, cứ giữ tư thế ái muội đến tột cùng ấy trước mặt gã…
Rốt cuộc Mộ Dung không nhịn nổi nửa, nâng tên nhóc đã nghẹn đến phát đau của mình lại gần động khẩu, chuẩn bị tiến vào.
Song, bỗng gã phát hiện hai vai y run rẩy, từng cơn từng cơn.
Gã vươn tay xoa khuôn mặt y, chất lỏng nóng bỏng thấm ướt ngón tay gã. Đến giờ Mộ Dung mới nhận ra…
Y, đang khóc?!
Một người đàn ông luôn lạnh lùng, phong khinh vân đạm, vậy mà lại đang khóc?!
Tính thú tăng vọt phút chốc tụt dốc, Mộ Dung lẳng lặng nhìn nam nhân cố chấp không chịu quay đầu lại nhìn mình, gã ngừng lại.
Lòng đã nguội ngắt, cúi đầu nhìn tên nhóc phía dưới vẫn đang kêu gào đòi xông pha chiến đấu của mình, Mộ Dung chỉ cảm thấy châm chọc.
Gã ngồi phịch ra sau, nhìn cặp mông cong vểnh của nam nhân vẫn đang chôn đầu vào gối, Mộ Dung nuốt nước miếng, qua loa xoa tiểu đệ vài cái, mặc kệ dục vọng còn chưa được thoả mãn, gã nhẹ nhàng ôm lấy nam nhân.
“Tôi không làm nữa, anh ngủ đi, mai dậy, tôi sẽ đưa anh…Đưa anh đi kết hôn…” Những từ cuối cùng này, Mộ Dung quả thực nói mà đau như muốn nôn ra máu.
Làn da ấm áp trơn bóng của nam nhân trong lòng ngực làm người ta xúc động muốn khóc, ấm áp thoải mái, rất thích hợp để ôm khi ngủ. Ngoài cửa sổ trời đã tang tảng sáng, tương phản với bên ngoài, Mộ Dung cảm thấy trái tim mình…đang từng chút từng chút chìm trong đêm đen, từ nay về sau…
Không bao giờ còn được thấy ánh mặt trời sớm mai nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook