Đêm Đêm Kinh Hồn
Quyển 1 - Chương 39

“Kết hôn?!” Thanh âm như luồn lách qua kẽ răng phát ra, Mộ Dung sắc mặt cổ quái hỏi.

“Ừ.”

“Với ai?”

“Thương Biệt, hôm trước cậu cũng đã gặp cô ấy rồi.”

Tả La nói, chậm rãi đi về phía cửa, có lẽ là vì uống nhiều, bước chân nam nhân có vẻ loạng choạng, Mộ Dung lạnh lùng nhìn y chậm rãi ngồi ở bậc cửa thay giầy, chậm rãi lấy túi xách của mình, chậm rãi mở cửa.

Y muốn rời đi!!!!

Y muốn rời đi!!!!!!

Muốn…Rời đi!!!!!

Mặt tái xanh, trong đầu Mộ Dung chỉ lặp đi lặp lại lời này, trái tim như bị người ta khoét một góc, chịu đựng từng cơn gió lạnh lẽo tàn nhẫn thổi qua.

Không thể để y rời đi!!!

Trong lòng bỗng chốc xuất hiện sự cố chấp lạ lùng, giây tiếp theo, Mộ Dung phát giác bản thân cư nhiên đã kéo Tả La vào, khoá cửa vừa mới mở ra, sau đó nhấn khoá an toàn.

Tốt quá…Khoá an toàn bằng vân tay, một khi đã khoá… Y sẽ không thể đi khỏi được!!!

Nhìn nam nhân kinh ngạc nhìn mình, sau đó lao lên muốn mở cửa một cách vô vọng, Mộ Dung chợt thấy an tâm lạ kì.

Thật tốt quá…Y không đi được rồi…

Chầm chậm, trên môi Mộ Dung nở nụ cười hạnh phúc.

Mộ Dung nhẹ nhàng khom người về phía trước, dùng thân mình của chính mình vây nam nhân lên cánh cửa, gã vui vẻ cảm nhận sự run rẩy trên người nam nhân.

“Anh….không đi được rồi…” Hơi thở nóng bỏng đẫm mùi rượu ghé sát bên tai, như thể muốn khuấy động toàn bộ dây thần kinh của nam nhân đáng thương, Tả La bắt đầu run rẩy không ngừng.

“Cậu…Cậu say rồi…Để cho tôi đi đi…”

“Ha ha, không có vân tay của tôi, anh trốn không thoát đâu…” Những lời này nói cho Tả La để y hết hy vọng, nói cho chính bản thân….để cho mình an tâm.

Nụ cười của Mộ Dung làm Tả La hoảng sợ.

Dùng sức bắt lấy tay Mộ Dung, Tả La bất chấp ấn lên khoá cửa, nhưng sức lực của đối phương không thể khinh thường, Mộ Dung đảo tay một cái, Tả La hoảng hốt nhận ra mình bị gã ôm vào lòng.

Y hất mạnh tay!!!

Bỗng nhiên —

Trên tay chợt ẩm ướt.

Nhìn vết cắt trên tay Mộ Dung, nhìn vệt máu dính trên tay nắm cửa, Tả La lúc này mới ý thức được vừa rồi mình đã hất tay đối phương cào phải tay nắm cửa.

“Xin lỗi…” Nhìn sắc mặt đối phương vẫn như trước, Tả La lại càng kích động, kích động mà y chưa từng trải qua bao giờ.

Trong ánh mắt của Mộ Dung nhìn y, có sự kiên định cùng cố chấp khiến y sợ hãi.

Đối phương dán sát vào người y làm y nhớ lại buổi tối hôm ấy.

Hôm ấy…

Sắc mặt Tả La tái nhợt.

Không một ai đủ thân cận để biết rằng, Tả La vô luận thế nào cũng không thể quên, người đầu tiên cho thân thể y cảm nhận sự ấm áp, lại chính là nam tử này.

Nhìn Tả La ngơ ngác bất động, Mộ Dung nở nụ cười tà mị, bàn tay không bị thương siết chặt thắt lưng y, bàn tay còn lại vẫn đang chảy máu giữ chặt đầu y, gã vươn mặt lại gần, bá đạo hôn lên cánh môi nam nhân.

Muốn hôn y thật sâu.

Nam nhân ngậm chặt miệng, kháng cự gã, lại lo lắng cho vết thương ở tay gã, người băn khoăn lo lắng luôn chịu bất lợi, Mộ Dung cố ý dùng sức, máu trên tay liền chảy xuống gáy y, quả nhiên nam nhân liền buông lỏng miệng, thừa dịp này, Mộ Dung rốt cuộc như nguyện hôn lên cánh môi lành lạnh nhàn nhạt kia.

Trong miệng nam nhân cũng mang vị rượu giống gã, Mộ Dung tham lam hút lấy mùi vị này, khiến cho khoang miệng y nóng rực. Cuối cùng, gã mạnh mẽ ngậm lấy đầu lưỡi đỏ tươi vừa làm mình ý loạn tình mê.

Chất lỏng đẫm hương rượu thuận theo nơi gắn bó của hai người chảy xuống, nam nhân như kẻ ngốc, trợn mắt nhìn gã hôn mình, hai mắt mở to của nam nhân không ngờ lại vô cùng trẻ con, vô cùng…đáng yêu.

Nhìn Tả La như vậy, Mộ Dung cười nhạt. Gã cố ý lộ đầu lưỡi hồng nhạt trước mặt y, vươn ra, cẩn thận liếm sạch chất lỏng vương bên môi Tả La, cuối cùng còn nói,

“Ngon lắm.” Mộ Dung liếm môi cười, chờ đợi khuôn mặt nam nhân đỏ bừng lên, nhưng…sắc mặt nam nhân bỗng trắng bệch, y đẩy gã ra, như điên dại muốn chạy trốn, Mộ Dung nhìn nam nhân tốn công vô ích, thẳng đến khi y ôm đầu chầm chậm ngồi sụp xuống, gã mới chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt y.

“Tôi, sẽ không buông tha anh.”

Chớp mắt, vẻ bi ai nhuốm đầy đôi mắt nam nhân, môi y giật giật, lại không phát ra tiếng.

Nâng khuôn mặt nam nhân lên, Mộ Dung cẩn thận ngắm nhìn hàng mi vì căng thẳng mà hơi run rẩy của y, lẳng lặng nói,

“Cuối cùng tôi đã hiểu, tại sao vừa thấy anh tôi đã kích động, bởi vì…” Thoáng chốc, Mộ Dung nở nụ cười vui vẻ, hệt như một đứa trẻ.

“Bởi vì, tôi thích anh.”

“Chỉ đơn giản như vậy.”

———————————————————–

Ôi ko hiểu sao edit chương này cứ bị hả hê ấy

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương