Đêm Dài Như Sao
-
Chương 33: Một đoạn giai thoại
Tiêu Thành lại cảnh giác nhìn khắp nơi, vừa thấy xe Quách gia, lẩm bẩm một tiếng: "Tiểu thư thế gia, sao lại không rụt rè thế nhỉ?"
Tháng 11 Bắc Bình vắng lặng, trên đường cũng không có mấy người, Diệp Giai Chính khoác áo xuống xe, thuận miệng nói: "Tiểu Tứ nhà tôi đấy? Có rụt rè không?"
Cha Tiêu Thành là cấp dưới cũ của Diệp Huân, thời trẻ đã chết trận trong công cuộc giành chính quyền. Diệp Huân nuôi cô nhi quả phụ của Tiêu gia, sau đó Diệp Giai Chính trở về phủ soái, Tiêu Thành trở thành bạn đồng hành, luôn đi theo bên cạnh anh. Diệp Giai Chính không phải không nói với anh việc muốn cử anh đến nơi khác, nhưng Tiêu Thành lấy danh nghĩa vì thiếu soái cầm quyền chưa lâu, vẫn chưa ổn định mà từ chối.
Tình cảm hai người tất nhiên thân thiết như anh em, tâm tư của Diệp Giai Chính chưa từng giấu anh. Nhưng chỉ có tình cảm của Tiêu Thành, anh không nói, Diệp Giai Chính cũng không tiện hỏi thẳng.
Nhưng những lời này của Diệp Giai Chính như đánh thẳng vào mặt anh, sau lưng Tiêu Thành toát hết mồ hôi lạnh: "Đốc quân, tôi không có ý kia."
Diệp Giai Chính quay đầu nhìn anh, người đàn ông từ trước đến nay cứng như đá này có chút bối rối nhìn mình, anh không nhịn được cười nói: "Đừng căng thẳng, tôi chỉ nói thế."
Anh dừng một chút, chuyển đề tài: "Cáo già Quách Đống Minh kia, biết rõ tôi không muốn liên hôn, còn mặc cho con gái tiếp cận tôi như vậy, cậu cho rằng chỉ là chiều chuộng sao?"
"Ý của Đốc quân là ông ta cố ý?"
"Học sinh sinh viên Quang Lâm Châu đã nổ ra mấy phong trào, áp lực từ các giới đều muốn ông ta cự tuyệt người Nhật." Ánh mắt Diệp Giai Chính sắc bén, "Nhưng tiểu thư nhà ông ta làm ầm ĩ như vậy, xem báo chí hiện tại viết cái gì? Trái lại như nguyên nhân chuyện này không thể tiếp tục không là do hai nhà không kết thân. Nực cười!"
Tiêu Thành trầm mặc một hồi, thế cục hiện nay thật đúng là thế. Mọi người đều thích thảo luận chuyện này, nghiễm nhiên đã quên việc ban đầu quan trọng nhất. Anh không khỏi hỏi: "Vậy chúng ta chỉ đành bị động như thế sao?"
Chủ nhân dinh thự tiếp đón, Diệp Giai Chính thu lại vẻ mặt nghiêm nghị, mỉm cười chào lại, rồi dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy, nhàn nhạt nói: "Tôi cũng không có kiên nhẫn chơi tiếp với bọn họ."
Quách Bích Thanh quả nhiên đã ở lầu hai, vừa thấy Diệp Giai Chính dẫn người đi lên, liền nghênh đón cười nói: "Diệp soái."
Hiện tại cô đang trang phục điển hình của thiếu nữ thời thượng Bắc Bình, sườn xám may từ tơ trong suốt làm nổi bật dáng người thêm thanh mảnh, làn da mịn màng thấp thoáng bên dưới, trang điểm rất tinh tế, hoàn toàn là một mỹ nhân.
Mỗi lần Diệp Giai Chính nhìn cô, đều không nhịn được mà nghĩ, sinh viên nữ ngày nay rốt cuộc là thế nào? Là trường tụ thiện vũ* xu nịnh xã giao trong giới thế này hay như Liêu Tinh Ý, học tập và thực nghiệm không biết ngày đêm, thời gian nghỉ ngơi cũng muốn đến bệnh viện từ thiện kiến tập?
(Ji: *长袖善舞 - ý chỉ người có của cải quyền lực đầy mánh khóe)
Nếu có thể, anh thật hy vọng Tinh Ý có thể buông lỏng một chút, cũng để tâm đến bản thân hơn.
Nhớ đến Tinh Ý, anh không khỏi mỉm cười, vòng cung cằm cứng rắn mềm đi một chút. Anh tiện tay đưa áo khoác và bao tay cho trợ lý, vẫn như mọi khi chào hỏi không lạnh cũng không nóng: "Quách tiểu thư."
Viện trưởng Đường của viện Hành Chính mời khách, không biết có phải cố ý hay không, sắp đặt hai người cùng phòng, đối diện sân khấu lầu một. Hôm nay nữ diễn viên Lâm Xuân Dật được mời đến. Lúc Lâm Xuân Dật biểu diễn《 Hoa Điền Thác》trên sân khấu Bắc Kinh và Thượng Hải, rất khó để có một vé, các đại quan quý nhân càng tranh nhau mời cô biểu diễn, nói rằng nổi tiếng nhất cũng không quá.
Quách Bích Thanh ngồi cạnh Diệp Giai Chính, hương nước hoa trên người hơi quyến rũ: "Anh Diệp có thích xem diễn hí không?"
Diệp Giai Chính lẳng lặng tránh đi: "Cũng tạm."
Thân phận của anh tôn quý, thường xuyên có người đến hàn huyên chào hỏi, mấy lần Quách tiểu thư nói chuyện với anh đều bị xen ngang. Lúc này không dễ gì mới rảnh rỗi, Tiêu Thành lại tiến vào, đến bên cạnh trưởng quan nói: "Đốc quân, hoa và quà đều đã đưa đến chỗ Lâm tiểu thư ở hậu trường. Lâm tiểu thư nói sắp phải lên sân khấu, không thể đích thân tới cảm ơn ngài."
Diệp Giai Chính gật đầu: "Cho người đi nói một tiếng, tôi sẽ chờ cô ấy."
Hôm nay anh mặc quân trang, dưới ánh đèn mờ của gian ghế, dáng người uy vũ thẳng tắp nhưng câu nói này lại nhàn nhã dịu dàng, như thể đang nói chuyện trực tiếp với nữ diễn viên xinh đẹp trên sân khấu kia.
Quách Bích Thanh cười gượng gạo: "Anh Diệp quen Lâm tiểu thư sao?"
Diệp Giai Chính ngắm ly rượu trong tay, đây là sứ trắng năm Tuyên Đức nhà Minh, mỏng manh sáng bóng, vị rượu hoa điêu ấm áp bên trong thơm ngon. Giọng hát trên sân khẩu trong trẻo lại du dương, hết thảy khiến người ta vô cùng hưởng thụ. Diệp Giai Chính nheo mắt, khóe môi hơi cong lên, thẳng thắn nói: "Rất quen."
Quách Bích Thanh bỗng có chút thất thần. Nếu anh mở miệng nói "rất quen", sợ không chỉ là "rất quen". Kể từ lúc Lâm Xuân Dật nổi tiếng, không ít quân phiệt và công tử thế gia đều bày tỏ với cô ta, nhưng đều bị thẳng thừng từ chối. Thì ra không phải cô ta trinh liệt thế nào, mà đã thân thiết với Đốc quân trẻ tuổi trước mắt này, ai còn xem trọng mấy chính khách bụng phệ kia chứ?
Cô đang mải suy nghĩ, dưới lầu đột nhiên ồn ào một trận, Lâm Xuân Dật mới xướng hai câu, bỗng có người xông lên, đoàn kịch và khán giả đều sững sờ, khung cảnh nhất thời hỗn loạn. Chàng trai trẻ kia gọi tên "Lâm tiểu thư", chạy đến bên cạnh Lâm Xuân Dật, ôm chặt lấy cô.
Diệp Giai Chính chợt đứng lên, cảnh vệ dưới sân khấu đã xông lên, nhanh chóng kéo chàng trai kia ra.
Lâm Xuân Dật đứng một bên, sợ tới mức run bần bật.
Sắc mặt Diệp Giai Chính tái lại, bước nhanh xuống lầu.
Các khách quý trong dinh thự Đường gia nhìn Diệp đốc quân bước nhanh lên sân khấu, vươn tay ôm lấy Lâm Xuân Dật thấp giọng an ủi. Các khán giả tự miên man suy nghĩ, nhất thời không có ai nói chuyện.
Diệp Giai Chính ôm Lâm Xuân Dật, lạnh lùng hỏi chàng trai kia: "Anh là ai?"
Quản gia đã chạy tới, vừa thấy người liền hoảng sợ: "Chất, chất thiếu gia?"
Người xâm nhập lại là cháu trai của viện trưởng Đường Vân Hạc. Gần như toàn bộ người Bắc Bình đều biết anh mê luyến Lâm Xuân Dật, từng theo đuổi cô từ Thượng Hải đến Bắc Kinh, lúc này bởi vì ở dinh thự Đường, anh bị từ chối gặp mặt ở hậu trường, xúc động nên trực tiếp xông lên sân khấu.
"Đốc quân, vị này chính là cháu trai của viện trưởng Đường. Hiểu lầm, hiểu lầm." Quản gia lau mồ hôi nói, "Nói cảnh vệ của ngài thả cậu ấy trước đã?"
"Trong dịp như vậy ngang nhiên mạo phạm dọa người khác sợ hãi, chỉ bằng một câu hiểu lầm của ông mà thả người sao?" Diệp Giai Chính lạnh lùng nhìn ông ta, "Tiêu Thành, đưa cậu ta đến Cục cảnh sát."
Tiêu Thành đáp một tiếng, cảnh vệ lập tức kéo Đường công tử kia lên lôi đi. Đường Vân Hạc vội vàng tới, đầu tiên là đạp cháu trai một cái, rồi mới cười nói: "Đốc quân, cháu trai nhà tôi không nên thân, chê cười, chê cười rồi."
Diệp Giai Chính lười biếng nhìn ông ta: "Tôi không biết có chê cười hay không, nhưng dọa tới Lâm tiểu thư, vẫn cần một chút trừng phạt." Anh lười nhiều lời với ông ta. Tiêu Thành đã cho người trói vị công tử còn đang la hét không ngừng và lôi ra ngoài.
Đường Vân Hạc thầm nghiến răng, hôm nay mời Diệp Giai Chính tới xem diễn hí, là để ổn định cậu ta. Thời trẻ ông du học Nhật Bản trở về, có quan hệ tốt với nội các Nhật Bản, phe chính phủ hướng Nhật tôn ông thành thủ lĩnh. Diệp Giai Chính ra Bắc thảo luận chuyện sửa đường, vẫn kéo dài tới hôm nay, ông cũng biết khó chịu đến thế nào.
Nhưng còn chưa nghe buổi diễn này, cũng chưa nói được hai câu, lại vì chuyện này mà cắt ngang —— ai biết được Lâm Xuân Dật lại thân với Diệp Giai Chính. Có thể đã không ăn trộm được gà, còn đắc tội với Diệp Giai Chính. Đường Vân Hạc cười: "Nhiều người chờ nghe khúc hí mới của Lâm tiểu thư như vậy, hay là Đốc quân chờ Lâm tiểu thư nghỉ ngơi rồi ra xướng cho mọi người nghe?"
Diệp Giai Chính cười lạnh một tiếng, nhận áo khoác từ trên tay cảnh vệ, thuận tiện khoác lên người Lâm Xuân Dật, nhẹ nhàng hỏi: "Sợ rồi à?"
Lâm Xuân Dật gật đầu.
Anh liền ôm lấy cô, thản nhiên với gật đầu Đường Vân Hạc: "Nếu mọi người thật sự muốn nghe, thì để người trong đoàn xướng tiếp. Hôm nay Lâm tiểu thư e là cất tiếng không nổi."
Trước mắt bao người, Diệp Giai Chính mang Lâm Xuân Dật còn nguyên lớp trang điểm rời khỏi dinh thự Đường. Trên hiên lầu hai, Quách Bích Thanh nhìn bóng dáng hai người rời đi, vẻ mặt trông như hồn bay phách lạc.
Xe hơi ngoài dinh thự đã khởi động. Diệp Giai Chính mở cửa xe, để Lâm Xuân Dật lên xe trước, sau đó ngồi vào theo sau. Lâm Xuân Dật còn hơi hoảng loạn, chờ Diệp Giai Chính vào xe, cẩn trọng nói: "Hôm nay cảm ơn ngài, Đốc quân."
"Việc nhỏ không tốn sức." Diệp Giai Chính nhàn nhạt nói.
"Tiêu đề báo ngày mai, không biết sẽ là ngài vì tôi mà tức giận tột độ phải hay chăng." Lâm Xuân Dật sửng sốt nói, "Đốc quân, hiện giờ ngài ở Bắc Bình, suy cho cùng không phải Lưỡng Giang, tôi lo lắng..."
"Cô lo chuẩn bị tốt, không cần lo lắng chuyện này." Diệp Giai Chính cắt ngang lời cô, "Khế ước của cô và chủ đoàn còn hai năm, tôi cũng sẽ giúp cô lấy về. Từ hôm nay, cô xem như là người của tôi."
"Vâng." Lâm Xuân Dật thấp giọng nói.
Xe hơi chạy về chỗ ở, có người dẫn diễn viên nổi tiếng này thu xếp ổn thỏa. Tiêu Thành hơi lo lắng nói: "Đốc quân, chuyện này... Chỉ sợ truyền tới Lưỡng Giang sẽ không ổn. Có cần cho người đưa tin về hay không?"
Bước chân Diệp Giai Chính dừng một chút: "Hiện giờ nhất cử nhất động chúng ta đều bị theo dõi. Nói nhiều vô ích. Trở về rồi nói sau."
...
"Mau xem báo hôm nay!" Phó Thư Đình đưa tờ báo trong tay cho Tinh Ý, "Tin tức rất hấp dẫn!"
Tinh Ý vừa ăn cơm, vừa nhận lấy xem, là《Báo giải trí》. Tờ báo này chuyên đăng mấy tin tình cảm, không nói đến mức độ đáng tin cao hay thấp, nhưng dân chúng lại rất thích đọc. Trên trang thứ hai số hôm nay, đăng tin "Đốc quân Lưỡng Giang gặp hồng nhan tri kỷ ở Bắc Bình", càng viết chi tiết buổi tối hôm trước dinh thự Đường mời khách quý tới xem diễn hí, lúc đó diễn viên đang nổi Lâm Xuân Dật bị tập kích, Diệp Giai Chính không màng ầm ĩ với viện trưởng Đường, đưa cháu trai ông ta vào cục cảnh sát, rồi đưa Lâm tiểu thư về phủ trải qua đêm xuân.
Tinh Ý yên lặng gấp báo lại, Phó Thư Đình đến gần: "Cậu tin chuyện này không?"
Buổi chiều còn có bài trắc nghiệm giải phẫu, Tinh Ý hỏi lảng sang câu khác: "Cậu chuẩn bị kiểm tra thế nào rồi?"
"Không biết." Phó Thư Đình vẫn kiên trì muốn thảo luận với cô, "Nếu là thật, vậy đúng là một đoạn giai thoại công tử giai nhân đấy."
"Đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi à?" Tinh Ý có chút mất kiên nhẫn, "Sao có thể tin tưởng loại báo này? Diệp Giai Chính không phải đến Bắc Bình vì chuyện quyền đường xá sao? Làm sao cả ngày làm mấy chuyện tình cảm chứ?"
"《Báo giải trí》sẽ không viết một cách mù quáng." Phó Thư Đình biện luận với cô, "Hơn nữa, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu. Đại mỹ nhân như Lâm Xuân Dật, Diệp Giai Chính động tâm cũng rất bình thường, trai chưa cưới gái chưa gả mà. Sau này Lâm Xuân Dật thật sự gả tới Đốc quân phủ, có lẽ sẽ không lên sân khấu nữa. Cậu không biết đâu, trước kia tớ từng nghe một vở kịch hí của cô ấy, xướng cực kỳ hay..."
Tinh Ý không lên tiếng nữa, ăn xong cơm, cô cố ý dạo một vòng cổng trường. Bảo vệ mà Diệp Giai Chính sắp xếp vẫn còn ở đó, nhìn cô cũng chỉ cười chào hỏi, không có thư đưa chuyển tới. Tinh Ý đút tay vào túi áo blouse trắng, đứng lạc lõng một lúc, xoay người đi đến phòng thí nghiệm Viện khoa học.
Đã là tháng 11 rồi, hai ngày nay thời tiết ấm áp. Cô nhớ tới cuộc tán gẫu với Phó Thư Đình vừa rồi, lúc đó cô cực kỳ tin tưởng anh, khịt mũi coi thường nội dung trên báo. Nhưng bình tĩnh ngẫm lại, lại bắt đầu hoang mang.
Phó Thư Đình nói không sai, thân phận địa vị như Diệp Giai Chính, cho dù chợt có hứng muốn một diễn viên nổi tiếng, người khác cùng lắm nói là một giai thoại lãng mạn, không ai cảm thấy không thỏa đáng.
... Như vậy lời mà anh từng nói với mình, đặc biệt tới Hạ Kiều chào ông nội, có lẽ... cũng chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào. Tâm tư bất định cả một buổi trưa, đã có kết quả bài kiểm tra trắc nghiệm lớp giải phẫu, thật bất ngờ, Tinh Ý chỉ đứng hạng ba. Tuy Phó Thư Đình vô tâm nhưng cũng nhìn ra bạn tốt bất ổn, quan tâm hỏi: "Gần đây cậu sao thế? Có phải quá mệt mỏi hay không?"
"Không có." Tinh Ý dựa lên vai bạn tốt, đột nhiên rầu rĩ hỏi, "Đình Đình, nếu có một người cậu cực kỳ tin tưởng đã lừa gạt cậu, cậu sẽ làm gì?"
Phó Thư Đình nghĩ một chút: "Tớ sẽ rất tức giận. Nhưng phải xem anh ta gạt tớ chuyện gì, mới quyết định sau này có để ý tới anh ta hay không." Cô tò mò hỏi một câu, "Ai lừa cậu thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tinh Ý lại không trả lời, chỉ dựa vào vai Phó Thư Đình, hơi thất thần nhắm mắt lại.
Mà lúc này trong thành Bắc Bình, cuối cùng chiều hướng tin tức đã đổi. Tin đồn ái nữ của Quách Đống Minh cực khổ theo đuổi Diệp Giai Chính biến thành Diệp Giai Chính kim ốc tàng kiều. Diệp Giai Chính ngồi trên sô pha đọc báo, Tiêu Thành tiến vào nhắc nhở anh, khách Nhật Bản đã tới rồi.
Tháng 11 Bắc Bình vắng lặng, trên đường cũng không có mấy người, Diệp Giai Chính khoác áo xuống xe, thuận miệng nói: "Tiểu Tứ nhà tôi đấy? Có rụt rè không?"
Cha Tiêu Thành là cấp dưới cũ của Diệp Huân, thời trẻ đã chết trận trong công cuộc giành chính quyền. Diệp Huân nuôi cô nhi quả phụ của Tiêu gia, sau đó Diệp Giai Chính trở về phủ soái, Tiêu Thành trở thành bạn đồng hành, luôn đi theo bên cạnh anh. Diệp Giai Chính không phải không nói với anh việc muốn cử anh đến nơi khác, nhưng Tiêu Thành lấy danh nghĩa vì thiếu soái cầm quyền chưa lâu, vẫn chưa ổn định mà từ chối.
Tình cảm hai người tất nhiên thân thiết như anh em, tâm tư của Diệp Giai Chính chưa từng giấu anh. Nhưng chỉ có tình cảm của Tiêu Thành, anh không nói, Diệp Giai Chính cũng không tiện hỏi thẳng.
Nhưng những lời này của Diệp Giai Chính như đánh thẳng vào mặt anh, sau lưng Tiêu Thành toát hết mồ hôi lạnh: "Đốc quân, tôi không có ý kia."
Diệp Giai Chính quay đầu nhìn anh, người đàn ông từ trước đến nay cứng như đá này có chút bối rối nhìn mình, anh không nhịn được cười nói: "Đừng căng thẳng, tôi chỉ nói thế."
Anh dừng một chút, chuyển đề tài: "Cáo già Quách Đống Minh kia, biết rõ tôi không muốn liên hôn, còn mặc cho con gái tiếp cận tôi như vậy, cậu cho rằng chỉ là chiều chuộng sao?"
"Ý của Đốc quân là ông ta cố ý?"
"Học sinh sinh viên Quang Lâm Châu đã nổ ra mấy phong trào, áp lực từ các giới đều muốn ông ta cự tuyệt người Nhật." Ánh mắt Diệp Giai Chính sắc bén, "Nhưng tiểu thư nhà ông ta làm ầm ĩ như vậy, xem báo chí hiện tại viết cái gì? Trái lại như nguyên nhân chuyện này không thể tiếp tục không là do hai nhà không kết thân. Nực cười!"
Tiêu Thành trầm mặc một hồi, thế cục hiện nay thật đúng là thế. Mọi người đều thích thảo luận chuyện này, nghiễm nhiên đã quên việc ban đầu quan trọng nhất. Anh không khỏi hỏi: "Vậy chúng ta chỉ đành bị động như thế sao?"
Chủ nhân dinh thự tiếp đón, Diệp Giai Chính thu lại vẻ mặt nghiêm nghị, mỉm cười chào lại, rồi dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy, nhàn nhạt nói: "Tôi cũng không có kiên nhẫn chơi tiếp với bọn họ."
Quách Bích Thanh quả nhiên đã ở lầu hai, vừa thấy Diệp Giai Chính dẫn người đi lên, liền nghênh đón cười nói: "Diệp soái."
Hiện tại cô đang trang phục điển hình của thiếu nữ thời thượng Bắc Bình, sườn xám may từ tơ trong suốt làm nổi bật dáng người thêm thanh mảnh, làn da mịn màng thấp thoáng bên dưới, trang điểm rất tinh tế, hoàn toàn là một mỹ nhân.
Mỗi lần Diệp Giai Chính nhìn cô, đều không nhịn được mà nghĩ, sinh viên nữ ngày nay rốt cuộc là thế nào? Là trường tụ thiện vũ* xu nịnh xã giao trong giới thế này hay như Liêu Tinh Ý, học tập và thực nghiệm không biết ngày đêm, thời gian nghỉ ngơi cũng muốn đến bệnh viện từ thiện kiến tập?
(Ji: *长袖善舞 - ý chỉ người có của cải quyền lực đầy mánh khóe)
Nếu có thể, anh thật hy vọng Tinh Ý có thể buông lỏng một chút, cũng để tâm đến bản thân hơn.
Nhớ đến Tinh Ý, anh không khỏi mỉm cười, vòng cung cằm cứng rắn mềm đi một chút. Anh tiện tay đưa áo khoác và bao tay cho trợ lý, vẫn như mọi khi chào hỏi không lạnh cũng không nóng: "Quách tiểu thư."
Viện trưởng Đường của viện Hành Chính mời khách, không biết có phải cố ý hay không, sắp đặt hai người cùng phòng, đối diện sân khấu lầu một. Hôm nay nữ diễn viên Lâm Xuân Dật được mời đến. Lúc Lâm Xuân Dật biểu diễn《 Hoa Điền Thác》trên sân khấu Bắc Kinh và Thượng Hải, rất khó để có một vé, các đại quan quý nhân càng tranh nhau mời cô biểu diễn, nói rằng nổi tiếng nhất cũng không quá.
Quách Bích Thanh ngồi cạnh Diệp Giai Chính, hương nước hoa trên người hơi quyến rũ: "Anh Diệp có thích xem diễn hí không?"
Diệp Giai Chính lẳng lặng tránh đi: "Cũng tạm."
Thân phận của anh tôn quý, thường xuyên có người đến hàn huyên chào hỏi, mấy lần Quách tiểu thư nói chuyện với anh đều bị xen ngang. Lúc này không dễ gì mới rảnh rỗi, Tiêu Thành lại tiến vào, đến bên cạnh trưởng quan nói: "Đốc quân, hoa và quà đều đã đưa đến chỗ Lâm tiểu thư ở hậu trường. Lâm tiểu thư nói sắp phải lên sân khấu, không thể đích thân tới cảm ơn ngài."
Diệp Giai Chính gật đầu: "Cho người đi nói một tiếng, tôi sẽ chờ cô ấy."
Hôm nay anh mặc quân trang, dưới ánh đèn mờ của gian ghế, dáng người uy vũ thẳng tắp nhưng câu nói này lại nhàn nhã dịu dàng, như thể đang nói chuyện trực tiếp với nữ diễn viên xinh đẹp trên sân khấu kia.
Quách Bích Thanh cười gượng gạo: "Anh Diệp quen Lâm tiểu thư sao?"
Diệp Giai Chính ngắm ly rượu trong tay, đây là sứ trắng năm Tuyên Đức nhà Minh, mỏng manh sáng bóng, vị rượu hoa điêu ấm áp bên trong thơm ngon. Giọng hát trên sân khẩu trong trẻo lại du dương, hết thảy khiến người ta vô cùng hưởng thụ. Diệp Giai Chính nheo mắt, khóe môi hơi cong lên, thẳng thắn nói: "Rất quen."
Quách Bích Thanh bỗng có chút thất thần. Nếu anh mở miệng nói "rất quen", sợ không chỉ là "rất quen". Kể từ lúc Lâm Xuân Dật nổi tiếng, không ít quân phiệt và công tử thế gia đều bày tỏ với cô ta, nhưng đều bị thẳng thừng từ chối. Thì ra không phải cô ta trinh liệt thế nào, mà đã thân thiết với Đốc quân trẻ tuổi trước mắt này, ai còn xem trọng mấy chính khách bụng phệ kia chứ?
Cô đang mải suy nghĩ, dưới lầu đột nhiên ồn ào một trận, Lâm Xuân Dật mới xướng hai câu, bỗng có người xông lên, đoàn kịch và khán giả đều sững sờ, khung cảnh nhất thời hỗn loạn. Chàng trai trẻ kia gọi tên "Lâm tiểu thư", chạy đến bên cạnh Lâm Xuân Dật, ôm chặt lấy cô.
Diệp Giai Chính chợt đứng lên, cảnh vệ dưới sân khấu đã xông lên, nhanh chóng kéo chàng trai kia ra.
Lâm Xuân Dật đứng một bên, sợ tới mức run bần bật.
Sắc mặt Diệp Giai Chính tái lại, bước nhanh xuống lầu.
Các khách quý trong dinh thự Đường gia nhìn Diệp đốc quân bước nhanh lên sân khấu, vươn tay ôm lấy Lâm Xuân Dật thấp giọng an ủi. Các khán giả tự miên man suy nghĩ, nhất thời không có ai nói chuyện.
Diệp Giai Chính ôm Lâm Xuân Dật, lạnh lùng hỏi chàng trai kia: "Anh là ai?"
Quản gia đã chạy tới, vừa thấy người liền hoảng sợ: "Chất, chất thiếu gia?"
Người xâm nhập lại là cháu trai của viện trưởng Đường Vân Hạc. Gần như toàn bộ người Bắc Bình đều biết anh mê luyến Lâm Xuân Dật, từng theo đuổi cô từ Thượng Hải đến Bắc Kinh, lúc này bởi vì ở dinh thự Đường, anh bị từ chối gặp mặt ở hậu trường, xúc động nên trực tiếp xông lên sân khấu.
"Đốc quân, vị này chính là cháu trai của viện trưởng Đường. Hiểu lầm, hiểu lầm." Quản gia lau mồ hôi nói, "Nói cảnh vệ của ngài thả cậu ấy trước đã?"
"Trong dịp như vậy ngang nhiên mạo phạm dọa người khác sợ hãi, chỉ bằng một câu hiểu lầm của ông mà thả người sao?" Diệp Giai Chính lạnh lùng nhìn ông ta, "Tiêu Thành, đưa cậu ta đến Cục cảnh sát."
Tiêu Thành đáp một tiếng, cảnh vệ lập tức kéo Đường công tử kia lên lôi đi. Đường Vân Hạc vội vàng tới, đầu tiên là đạp cháu trai một cái, rồi mới cười nói: "Đốc quân, cháu trai nhà tôi không nên thân, chê cười, chê cười rồi."
Diệp Giai Chính lười biếng nhìn ông ta: "Tôi không biết có chê cười hay không, nhưng dọa tới Lâm tiểu thư, vẫn cần một chút trừng phạt." Anh lười nhiều lời với ông ta. Tiêu Thành đã cho người trói vị công tử còn đang la hét không ngừng và lôi ra ngoài.
Đường Vân Hạc thầm nghiến răng, hôm nay mời Diệp Giai Chính tới xem diễn hí, là để ổn định cậu ta. Thời trẻ ông du học Nhật Bản trở về, có quan hệ tốt với nội các Nhật Bản, phe chính phủ hướng Nhật tôn ông thành thủ lĩnh. Diệp Giai Chính ra Bắc thảo luận chuyện sửa đường, vẫn kéo dài tới hôm nay, ông cũng biết khó chịu đến thế nào.
Nhưng còn chưa nghe buổi diễn này, cũng chưa nói được hai câu, lại vì chuyện này mà cắt ngang —— ai biết được Lâm Xuân Dật lại thân với Diệp Giai Chính. Có thể đã không ăn trộm được gà, còn đắc tội với Diệp Giai Chính. Đường Vân Hạc cười: "Nhiều người chờ nghe khúc hí mới của Lâm tiểu thư như vậy, hay là Đốc quân chờ Lâm tiểu thư nghỉ ngơi rồi ra xướng cho mọi người nghe?"
Diệp Giai Chính cười lạnh một tiếng, nhận áo khoác từ trên tay cảnh vệ, thuận tiện khoác lên người Lâm Xuân Dật, nhẹ nhàng hỏi: "Sợ rồi à?"
Lâm Xuân Dật gật đầu.
Anh liền ôm lấy cô, thản nhiên với gật đầu Đường Vân Hạc: "Nếu mọi người thật sự muốn nghe, thì để người trong đoàn xướng tiếp. Hôm nay Lâm tiểu thư e là cất tiếng không nổi."
Trước mắt bao người, Diệp Giai Chính mang Lâm Xuân Dật còn nguyên lớp trang điểm rời khỏi dinh thự Đường. Trên hiên lầu hai, Quách Bích Thanh nhìn bóng dáng hai người rời đi, vẻ mặt trông như hồn bay phách lạc.
Xe hơi ngoài dinh thự đã khởi động. Diệp Giai Chính mở cửa xe, để Lâm Xuân Dật lên xe trước, sau đó ngồi vào theo sau. Lâm Xuân Dật còn hơi hoảng loạn, chờ Diệp Giai Chính vào xe, cẩn trọng nói: "Hôm nay cảm ơn ngài, Đốc quân."
"Việc nhỏ không tốn sức." Diệp Giai Chính nhàn nhạt nói.
"Tiêu đề báo ngày mai, không biết sẽ là ngài vì tôi mà tức giận tột độ phải hay chăng." Lâm Xuân Dật sửng sốt nói, "Đốc quân, hiện giờ ngài ở Bắc Bình, suy cho cùng không phải Lưỡng Giang, tôi lo lắng..."
"Cô lo chuẩn bị tốt, không cần lo lắng chuyện này." Diệp Giai Chính cắt ngang lời cô, "Khế ước của cô và chủ đoàn còn hai năm, tôi cũng sẽ giúp cô lấy về. Từ hôm nay, cô xem như là người của tôi."
"Vâng." Lâm Xuân Dật thấp giọng nói.
Xe hơi chạy về chỗ ở, có người dẫn diễn viên nổi tiếng này thu xếp ổn thỏa. Tiêu Thành hơi lo lắng nói: "Đốc quân, chuyện này... Chỉ sợ truyền tới Lưỡng Giang sẽ không ổn. Có cần cho người đưa tin về hay không?"
Bước chân Diệp Giai Chính dừng một chút: "Hiện giờ nhất cử nhất động chúng ta đều bị theo dõi. Nói nhiều vô ích. Trở về rồi nói sau."
...
"Mau xem báo hôm nay!" Phó Thư Đình đưa tờ báo trong tay cho Tinh Ý, "Tin tức rất hấp dẫn!"
Tinh Ý vừa ăn cơm, vừa nhận lấy xem, là《Báo giải trí》. Tờ báo này chuyên đăng mấy tin tình cảm, không nói đến mức độ đáng tin cao hay thấp, nhưng dân chúng lại rất thích đọc. Trên trang thứ hai số hôm nay, đăng tin "Đốc quân Lưỡng Giang gặp hồng nhan tri kỷ ở Bắc Bình", càng viết chi tiết buổi tối hôm trước dinh thự Đường mời khách quý tới xem diễn hí, lúc đó diễn viên đang nổi Lâm Xuân Dật bị tập kích, Diệp Giai Chính không màng ầm ĩ với viện trưởng Đường, đưa cháu trai ông ta vào cục cảnh sát, rồi đưa Lâm tiểu thư về phủ trải qua đêm xuân.
Tinh Ý yên lặng gấp báo lại, Phó Thư Đình đến gần: "Cậu tin chuyện này không?"
Buổi chiều còn có bài trắc nghiệm giải phẫu, Tinh Ý hỏi lảng sang câu khác: "Cậu chuẩn bị kiểm tra thế nào rồi?"
"Không biết." Phó Thư Đình vẫn kiên trì muốn thảo luận với cô, "Nếu là thật, vậy đúng là một đoạn giai thoại công tử giai nhân đấy."
"Đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi à?" Tinh Ý có chút mất kiên nhẫn, "Sao có thể tin tưởng loại báo này? Diệp Giai Chính không phải đến Bắc Bình vì chuyện quyền đường xá sao? Làm sao cả ngày làm mấy chuyện tình cảm chứ?"
"《Báo giải trí》sẽ không viết một cách mù quáng." Phó Thư Đình biện luận với cô, "Hơn nữa, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu. Đại mỹ nhân như Lâm Xuân Dật, Diệp Giai Chính động tâm cũng rất bình thường, trai chưa cưới gái chưa gả mà. Sau này Lâm Xuân Dật thật sự gả tới Đốc quân phủ, có lẽ sẽ không lên sân khấu nữa. Cậu không biết đâu, trước kia tớ từng nghe một vở kịch hí của cô ấy, xướng cực kỳ hay..."
Tinh Ý không lên tiếng nữa, ăn xong cơm, cô cố ý dạo một vòng cổng trường. Bảo vệ mà Diệp Giai Chính sắp xếp vẫn còn ở đó, nhìn cô cũng chỉ cười chào hỏi, không có thư đưa chuyển tới. Tinh Ý đút tay vào túi áo blouse trắng, đứng lạc lõng một lúc, xoay người đi đến phòng thí nghiệm Viện khoa học.
Đã là tháng 11 rồi, hai ngày nay thời tiết ấm áp. Cô nhớ tới cuộc tán gẫu với Phó Thư Đình vừa rồi, lúc đó cô cực kỳ tin tưởng anh, khịt mũi coi thường nội dung trên báo. Nhưng bình tĩnh ngẫm lại, lại bắt đầu hoang mang.
Phó Thư Đình nói không sai, thân phận địa vị như Diệp Giai Chính, cho dù chợt có hứng muốn một diễn viên nổi tiếng, người khác cùng lắm nói là một giai thoại lãng mạn, không ai cảm thấy không thỏa đáng.
... Như vậy lời mà anh từng nói với mình, đặc biệt tới Hạ Kiều chào ông nội, có lẽ... cũng chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào. Tâm tư bất định cả một buổi trưa, đã có kết quả bài kiểm tra trắc nghiệm lớp giải phẫu, thật bất ngờ, Tinh Ý chỉ đứng hạng ba. Tuy Phó Thư Đình vô tâm nhưng cũng nhìn ra bạn tốt bất ổn, quan tâm hỏi: "Gần đây cậu sao thế? Có phải quá mệt mỏi hay không?"
"Không có." Tinh Ý dựa lên vai bạn tốt, đột nhiên rầu rĩ hỏi, "Đình Đình, nếu có một người cậu cực kỳ tin tưởng đã lừa gạt cậu, cậu sẽ làm gì?"
Phó Thư Đình nghĩ một chút: "Tớ sẽ rất tức giận. Nhưng phải xem anh ta gạt tớ chuyện gì, mới quyết định sau này có để ý tới anh ta hay không." Cô tò mò hỏi một câu, "Ai lừa cậu thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tinh Ý lại không trả lời, chỉ dựa vào vai Phó Thư Đình, hơi thất thần nhắm mắt lại.
Mà lúc này trong thành Bắc Bình, cuối cùng chiều hướng tin tức đã đổi. Tin đồn ái nữ của Quách Đống Minh cực khổ theo đuổi Diệp Giai Chính biến thành Diệp Giai Chính kim ốc tàng kiều. Diệp Giai Chính ngồi trên sô pha đọc báo, Tiêu Thành tiến vào nhắc nhở anh, khách Nhật Bản đã tới rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook