Đem Chuyện Xưa Viết Thành Chúng Ta
-
Chương 3
Edit+Beta: Yin Yang’s House
15. Tôi nằm mơ.
Mơ thấy Thời Tuệ qua đời.
Một đám tang hoang vắng và hiu quạnh. Bên trong linh đường chỉ có một người phụ nữ đang khóc, cô ấy khóc đến nỗi mất hết sức lực, như sắp ngã ra đất.
Tôi không thấy rõ ảnh trên linh đường nên đi về phía trước vài bước.
Tí tách. Tí tách. Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng nước mưa nhỏ giọt không ngừng ở bên ngoài.
Tôi đã thấy, bức ảnh trên linh đường kia là bức ảnh của Thời Tuệ. Và người phụ nữ đang khóc thút thít kia chính là tôi.
————————-
16. Tôi bừng tỉnh giấc, trên trán và lưng đầy mồ hôi lạnh. Tôi không rõ vì sao mình lại có giấc mơ như vậy, thật không may mắn.
Trời vẫn còn chưa sáng, không khí xung quanh tràn ngập mùi nước khử trùng, tuy nhiên những điều này đối với thân thể không quá tốt như tôi thì đã thành thói quen.
Mỗi tháng tôi đều sẽ phải tới bệnh viện nằm mấy ngày. Tôi nhìn sang chiếc giường nhỏ bên cạnh giường của mình, chắc là chồng tôi đã đi ra ngoài. Tôi lại nghĩ đến giấc mơ kia, càng nghĩ càng cảm thấy không may mắn, không nén nổi lo lắng, lo rằng liệu Thời Tuệ có biết chăm sóc bản thân mình hay không?
Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse
Canh cánh trong lòng, cuối cùng tôi vẫn quyết định gọi điện cho Thời Tuệ, nhưng điện thoại lại nói: “Số máy quý khách gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau….”
Tôi không chịu từ bỏ mà cố gọi thêm mấy cuộc nhưng kết quả đều là như thế.
Lòng tôi hoảng loạn, cũng không quan tâm đến thân thể suy yếu của mình, ngay cả giày cũng không đi mà chỉ nghĩ đến việc tìm chồng để dẫn tôi đi tìm Thời Tuệ.
Mỗi sáng chồng tôi đều sẽ ở trên sân thượng bệnh viện hút thuốc. Do vậy, phản ứng đầu tiên của tôi là xông lên sân thượng.
Anh ấy quay lưng về phía tôi gọi điện thoại nên không nhận ra tôi đang đến gần.
Anh ấy đang nói chuyện với ai mà tôi cũng không biết. Tôi chỉ nghe được loáng thoáng được mấy câu.
“Yên tâm, tôi sẽ giúp đỡ Tranh Tử……”
“Gần đây thân thể cô ấy càng ngày càng không tốt. Dạo này còn hay gặp ác mộng…. ”
“Bác sĩ nói loại bệnh này muốn chữa khỏi chỉ có thể dựa vào bản thân cô ấy……”
“Hôm nay tôi có đi nhìn Thời Tuệ, mang cho cô ấy một ít đồ ăn, lau ảnh chụp và bia mộ……”
————–
17. Chồng…… Không đúng…… Anh ta không phải chồng tôi.
Tôi còn chưa kết hôn! Cho nên anh ta là ai?
“Tranh Tử? Em đến đây từ khi nào thế? ” Anh ta nhìn thấy tôi thì rất hoảng loạn, di động cũng suýt nữa thì rơi từ sân thượng xuống.
“Anh vừa gọi điện cho ai? Ai…… Ai sinh bệnh?” Đầu tôi đau đớn kịch liệt. Anh ta muốn tiến lên đỡ tôi nhưng lại bị tôi đẩy đi.
“Em đã nghe được?”
“Có cái gì tôi không nên nghe sao?” Tôi càng lúc càng cảm thấy mình không quen biết người đàn ông này.
Trên sân thượng gió thổi rất lớn. Tôi mặc quần áo mỏng đứng trong gió, đầu óc trống rỗng.
Cái gì tôi cũng không nhớ rõ, không nhớ rõ người đàn ông trước mắt là ai, không nhớ rõ hiện tại Thời Tuệ đang ở đâu. Thậm chí hoài nghi bản thân mà tôi quen liệu có phải là bản thân tôi thật hay không, giống như tất cả đều trở nên không chân thật.
“Tranh Tử, nơi này gió lớn lắm.” Anh ta cởi ra áo khoác rồi khoác lên người tôi, lấy giày của mình đi lên đôi chân lạnh băng của tôi. Tôi không rõ anh ta làm như vậy là vì sao nữa?
————–
18. Anh ta gọi tôi là Tranh Tử. Nhưng tôi lại không có một chút ấn tượng về anh ta, như thể anh ta chưa từng xuất hiện vậy.
“Em lại biến thành Tranh Tử luôn cảnh giác với anh.“ Giọng nói của anh ta khiến tôi đau khổ, nhưng người anh ta nói tới tuyệt đối không phải là tôi.
“Anh là ai? Tôi là ai? Thời Tuệ đâu? Thời Tuệ của tôi đâu?”
Người đàn ông trầm ngâm hồi lâu, có lẽ là chưa nghĩ ra cách để nói cho tôi sự thật tàn khốc.
“Vì sao anh không nói lời nào! Nói đi! Thời Tuệ đâu? Thời Tuệ đâu!”
Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse
“Thời Tuệ đã chết rồi! Chết từ bốn năm trước rồi!”
Lần này đến lượt tôi im lặng. Tôi vùi mình trong quần áo, run rẩy không ngừng. Những mảnh ký ức nhỏ rời rạc xuất hiện trong đầu tôi, tôi muốn ghép chúng lại nhưng cố gắng rất lâu mà vẫn không thể bắt lấy nó.
Vì thế tôi đành phải để chúng tùy ý vờn quanh bên người. Trong những mảnh ký ức nhỏ kia tôi nhìn thấy bản thân mình, thấy được Thời Tuệ, cũng nhìn đến người đàn ông này.
Tôi rất rõ ràng những hình ảnh đó cùng với những thứ xuất hiện trong trí nhớ của tôi rất khác biệt. Tôi không biết cái nào là thật, cái nào là giả.
“Tranh Tử. Anh là Tạ Duyên.”
———–
19. Tạ Duyên.
“Anh là Tạ Duyên?”
Hình như tôi có nhớ. Trong ký ức của tôi có một người đàn ông tên là Tạ Duyên, anh ấy là đàn anh của tôi nhưng tôi không nhớ rõ là trong trường học nào.
“Sao anh lại ở chỗ này?” Tôi có quá nhiều vấn đề muốn hỏi.
“Anh ở đây chăm sóc cho em.”
“Chăm sóc cho em?”
“Đúng vậy, chăm sóc cho em.”
—————–
20. Dưới sự giúp đỡ của Tạ Duyên, tôi khôi phục lại tất cả ký ức.
Tuy rằng tôi không muốn thừa nhận, nhưng Thời Tuệ thật sự đã qua đời. Qua đời vào bốn năm trước, khi chúng tôi 18 tuổi thì qua đời.
Vào ngày cô ấy qua đời, trời mưa. Thi thể của cô ấy được tìm thấy ở con hẻm nhỏ bên cạnh trường học. Nước mưa đã xóa sạch dấu vết, chỉ xác định được một điều duy nhất là cô ấy bị đánh đập tàn nhẫn dẫn đến nội tạng bị rách nát rồi chết.
Lúc tôi nghe được tin tức là lúc tôi còn đang trong giấc ngủ, tiếng điện thoại dồn dập đã đánh thức tôi. Người đó gọi cho tôi để xác định thân phận bởi vì hiện trường chỉ tìm được phương thức liên hệ của mình tôi.
Trên đường đi, tôi bị mưa làm cho ướt sũng nhưng tôi vẫn luôn khẩn cầu rằng không phải cô ấy, ông trời chỉ đang trêu đùa tôi, tất cả mọi người đều “Cười”, chỉ có mình tôi cười không nổi.
Tôi chỉ nhìn đến một thứ thì ngay lập tức xác định đó chính là cô ấy. Quyển vở thuộc về hai người chúng tôi, bên trong tràn ngập những cuộc trò chuyện nhưng bị nước mưa cọ rửa nên chữ viết đã mờ dần đi. Thứ duy nhất có thể nhìn được là dòng số trên bìa được cô ấy bọc cẩn thận. Đó là số điện thoại của tôi.
Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse
Bởi vì trận mưa đó mà tôi đã sốt cao, hôn mê rất lâu. Chờ đến lúc tôi tỉnh lại thì Thời Tuệ đã được hỏa táng xong rồi, tội phạm cũng đã bắt được. Ngay cả nhìn mặt cô ấy lần cuối cùng tôi cũng không thể nhìn thấy.
Tội phạm chính là đám học sinh được cho về nhà suy ngẫm kia. Bọn họ bởi vì tức giận trong lòng cho nên đã nhân lúc Thời Tuệ lẻ loi một mình mà chặn cô ấy lại, kéo cô ấy vào đầu hẻm rồi hung hăng đánh cô ấy một trận.
Họ nói là trước khi các cô ấy đi thì Thời Tuệ vẫn sống cho nên cái chết của Thời Tuệ không liên quan đến họ.
Thật vớ vẩn! Tôi thấy đám người kia, đám người xấu xa mà lại đạo đức giả đó, họ luôn dùng tiền để che đậy những lỗi lầm mà họ phạm phải.
“Cô muốn chúng tôi bồi thường như thế nào, bồi thường bao nhiêu tiền?”
Những lời nói quen thuộc mà không lâu trước đây tôi đã được nghe.
“Được, mấy cô bồi thường đi! Mấy cô lấy cái gì để bồi thường! Tôi muốn Thời Tuệ sống sờ sờ đứng ở trước mặt tôi!” Tôi thật sự muốn tiến lên xé rách da mặt bọn họ.
“Cô……!”
Tôi cái gì cũng không cần. Tôi chỉ cần Thời Tuệ. Tôi chỉ cần cô ấy sống, còn lại cái gì tôi cũng không cần.
————-
21, Cuối cùng họ cũng đã nhận sự trừng phạt của pháp luật nhưng Thời Tuệ của tôi vĩnh viễn dừng lại ở nơi đó.
Vụ việc này rất ồn ào. Cho đến hôm nay tôi vẫn có thể tìm kiếm thông tin liên quan ở trên mạng. Đó là vụ việc từ bạo lực học đường mà phát sinh thảm án.
Tuy nhiên, từ trước đến nay bạo lực học đường đều sẽ không bị ngăn chặn, cũng không có khả năng biến mất. Nó tồn tại trong mỗi một ngôi trường, nó sinh sôi nảy nở liên tục cùng với thanh xuân, cắn nuốt và gặm nhấm những kẻ yếu đuối cho đến khi cuối cùng chỉ còn một khúc xương trắng.
———–
22, Không chịu nổi cú sốc từ chuyện của Thời Tuệ nên tôi bắt đầu xây cho mình một thế giới giả tưởng, đó là thế giới rất tốt đẹp. Thế giới đó có Thời Tuệ.
Khi tôi ý thức được tất cả đều là tôi tự tưởng tượng ra, tôi ngồi trong phòng bệnh khóc rống lên. Lại một lần nữa tôi mất đi Thời Tuệ.
Tôi không kết hôn. Thời Tuệ cũng không tham dự hôn lễ của tôi. Việc khám sức khỏe định kỳ hàng tháng chỉ là để xem tình trạng của tôi có xấu thêm hay không mà mỗi khi tôi gọi điện thoại vẫn luôn là số máy này không tồn tại.
Tất cả mọi thứ đều là tôi tưởng tượng ra nhưng đó là cuộc sống mà tôi mong muốn.
“A! Tại sao? Tại sao? A!!!”
———–
23, “Thời Tuệ của mình, mình đến thăm cậu rồi đây.”
Tôi quỳ gối trước bia mộ, cố nén nước mắt mà lau ảnh chụp trên bia mộ. Ảnh chụp là ảnh đen trắng, là ảnh chụp tốt nghiệp năm 18 tuổi. Ảnh chụp của Thời Tuệ vẫn luôn là bộ dáng trong trí nhớ của tôi.
“Thật xin lỗi, nhiều năm như vậy mà không tới thăm cậu, để cậu một mình ở nơi này.”
Tôi biết nhất định cô ấy sẽ không trách tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình thật sự quá ích kỷ.
“Thời Tuệ, cậu có đau không…..” Tôi nhớ lại buổi tối hôm đó, cô ấy bị cô lập, bị nhiều người như vậy kéo vào đầu hẻm mà đánh đập, tôi lập tức đau không thể thở nổi.
“Thật ra ánh mắt đầu tiên mình nhìn thấy cậu thì đã nghĩ rằng sao lại có người yếu đuối như vậy, không biết phản kháng, giống như một kẻ ngốc vậy. Nhưng sau đó mình lại bắt đầu đau lòng cậu, bắt đầu chú ý đến cậu. Khi đó mình đã nghĩ, có thể phản kháng hay không đều không quan trọng, bởi vì mình sẽ bảo vệ cậu.”
Tôi dựa vào bia mộ rồi lần lượt kể lại chuyện xưa của tôi cùng cô ấy. Hôm nay rất đẹp, không khí không khô nóng, thỉnh thoảng sẽ có một cơn gió nhẹ. Tôi biết đó là âm thanh Thời Tuệ đáp lại tôi.
“Còn nhớ rõ lần mình mang cậu đi trốn không? Chúng mình không có quá nhiều tiền, chỉ có thể trú ở ga tàu hỏa và khách sạn nhỏ. Mình cắt tóc cho cậu rồi dùng số tiền còn dư mua một chiếc mũ. Hẳn là mình chưa nói, cậu đội chiếc mũ màu hồng nhạt đó thật sự rất đẹp.”
Có lẽ khi đó tôi chỉ có thể mang cô ấy trốn xa như vậy nhưng đồng thời tôi cũng hạ quyết tâm, về sau nhất định nhất định phải mang cô ấy trốn thật xa. Tôi nói rất nhiều. Tôi biết Thời Tuệ sẽ nghe được.
Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse
Nhất định cô ấy biết cô ấy quan trọng với tôi đến nhường nào. Cô ấy là sự tồn tại đặc biệt nhất trong thanh xuân nhạt nhẽo vô vị của của tôi.
——
24, Tôi híp mắt nhìn mặt trời, sau đó lại nhìn về phía Thời Tuệ.
“Khi có thời gian thì chúng ta cùng nhau phơi nắng đi, Thời Tuệ.”
【Hoàn 】
15. Tôi nằm mơ.
Mơ thấy Thời Tuệ qua đời.
Một đám tang hoang vắng và hiu quạnh. Bên trong linh đường chỉ có một người phụ nữ đang khóc, cô ấy khóc đến nỗi mất hết sức lực, như sắp ngã ra đất.
Tôi không thấy rõ ảnh trên linh đường nên đi về phía trước vài bước.
Tí tách. Tí tách. Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng nước mưa nhỏ giọt không ngừng ở bên ngoài.
Tôi đã thấy, bức ảnh trên linh đường kia là bức ảnh của Thời Tuệ. Và người phụ nữ đang khóc thút thít kia chính là tôi.
————————-
16. Tôi bừng tỉnh giấc, trên trán và lưng đầy mồ hôi lạnh. Tôi không rõ vì sao mình lại có giấc mơ như vậy, thật không may mắn.
Trời vẫn còn chưa sáng, không khí xung quanh tràn ngập mùi nước khử trùng, tuy nhiên những điều này đối với thân thể không quá tốt như tôi thì đã thành thói quen.
Mỗi tháng tôi đều sẽ phải tới bệnh viện nằm mấy ngày. Tôi nhìn sang chiếc giường nhỏ bên cạnh giường của mình, chắc là chồng tôi đã đi ra ngoài. Tôi lại nghĩ đến giấc mơ kia, càng nghĩ càng cảm thấy không may mắn, không nén nổi lo lắng, lo rằng liệu Thời Tuệ có biết chăm sóc bản thân mình hay không?
Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse
Canh cánh trong lòng, cuối cùng tôi vẫn quyết định gọi điện cho Thời Tuệ, nhưng điện thoại lại nói: “Số máy quý khách gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau….”
Tôi không chịu từ bỏ mà cố gọi thêm mấy cuộc nhưng kết quả đều là như thế.
Lòng tôi hoảng loạn, cũng không quan tâm đến thân thể suy yếu của mình, ngay cả giày cũng không đi mà chỉ nghĩ đến việc tìm chồng để dẫn tôi đi tìm Thời Tuệ.
Mỗi sáng chồng tôi đều sẽ ở trên sân thượng bệnh viện hút thuốc. Do vậy, phản ứng đầu tiên của tôi là xông lên sân thượng.
Anh ấy quay lưng về phía tôi gọi điện thoại nên không nhận ra tôi đang đến gần.
Anh ấy đang nói chuyện với ai mà tôi cũng không biết. Tôi chỉ nghe được loáng thoáng được mấy câu.
“Yên tâm, tôi sẽ giúp đỡ Tranh Tử……”
“Gần đây thân thể cô ấy càng ngày càng không tốt. Dạo này còn hay gặp ác mộng…. ”
“Bác sĩ nói loại bệnh này muốn chữa khỏi chỉ có thể dựa vào bản thân cô ấy……”
“Hôm nay tôi có đi nhìn Thời Tuệ, mang cho cô ấy một ít đồ ăn, lau ảnh chụp và bia mộ……”
————–
17. Chồng…… Không đúng…… Anh ta không phải chồng tôi.
Tôi còn chưa kết hôn! Cho nên anh ta là ai?
“Tranh Tử? Em đến đây từ khi nào thế? ” Anh ta nhìn thấy tôi thì rất hoảng loạn, di động cũng suýt nữa thì rơi từ sân thượng xuống.
“Anh vừa gọi điện cho ai? Ai…… Ai sinh bệnh?” Đầu tôi đau đớn kịch liệt. Anh ta muốn tiến lên đỡ tôi nhưng lại bị tôi đẩy đi.
“Em đã nghe được?”
“Có cái gì tôi không nên nghe sao?” Tôi càng lúc càng cảm thấy mình không quen biết người đàn ông này.
Trên sân thượng gió thổi rất lớn. Tôi mặc quần áo mỏng đứng trong gió, đầu óc trống rỗng.
Cái gì tôi cũng không nhớ rõ, không nhớ rõ người đàn ông trước mắt là ai, không nhớ rõ hiện tại Thời Tuệ đang ở đâu. Thậm chí hoài nghi bản thân mà tôi quen liệu có phải là bản thân tôi thật hay không, giống như tất cả đều trở nên không chân thật.
“Tranh Tử, nơi này gió lớn lắm.” Anh ta cởi ra áo khoác rồi khoác lên người tôi, lấy giày của mình đi lên đôi chân lạnh băng của tôi. Tôi không rõ anh ta làm như vậy là vì sao nữa?
————–
18. Anh ta gọi tôi là Tranh Tử. Nhưng tôi lại không có một chút ấn tượng về anh ta, như thể anh ta chưa từng xuất hiện vậy.
“Em lại biến thành Tranh Tử luôn cảnh giác với anh.“ Giọng nói của anh ta khiến tôi đau khổ, nhưng người anh ta nói tới tuyệt đối không phải là tôi.
“Anh là ai? Tôi là ai? Thời Tuệ đâu? Thời Tuệ của tôi đâu?”
Người đàn ông trầm ngâm hồi lâu, có lẽ là chưa nghĩ ra cách để nói cho tôi sự thật tàn khốc.
“Vì sao anh không nói lời nào! Nói đi! Thời Tuệ đâu? Thời Tuệ đâu!”
Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse
“Thời Tuệ đã chết rồi! Chết từ bốn năm trước rồi!”
Lần này đến lượt tôi im lặng. Tôi vùi mình trong quần áo, run rẩy không ngừng. Những mảnh ký ức nhỏ rời rạc xuất hiện trong đầu tôi, tôi muốn ghép chúng lại nhưng cố gắng rất lâu mà vẫn không thể bắt lấy nó.
Vì thế tôi đành phải để chúng tùy ý vờn quanh bên người. Trong những mảnh ký ức nhỏ kia tôi nhìn thấy bản thân mình, thấy được Thời Tuệ, cũng nhìn đến người đàn ông này.
Tôi rất rõ ràng những hình ảnh đó cùng với những thứ xuất hiện trong trí nhớ của tôi rất khác biệt. Tôi không biết cái nào là thật, cái nào là giả.
“Tranh Tử. Anh là Tạ Duyên.”
———–
19. Tạ Duyên.
“Anh là Tạ Duyên?”
Hình như tôi có nhớ. Trong ký ức của tôi có một người đàn ông tên là Tạ Duyên, anh ấy là đàn anh của tôi nhưng tôi không nhớ rõ là trong trường học nào.
“Sao anh lại ở chỗ này?” Tôi có quá nhiều vấn đề muốn hỏi.
“Anh ở đây chăm sóc cho em.”
“Chăm sóc cho em?”
“Đúng vậy, chăm sóc cho em.”
—————–
20. Dưới sự giúp đỡ của Tạ Duyên, tôi khôi phục lại tất cả ký ức.
Tuy rằng tôi không muốn thừa nhận, nhưng Thời Tuệ thật sự đã qua đời. Qua đời vào bốn năm trước, khi chúng tôi 18 tuổi thì qua đời.
Vào ngày cô ấy qua đời, trời mưa. Thi thể của cô ấy được tìm thấy ở con hẻm nhỏ bên cạnh trường học. Nước mưa đã xóa sạch dấu vết, chỉ xác định được một điều duy nhất là cô ấy bị đánh đập tàn nhẫn dẫn đến nội tạng bị rách nát rồi chết.
Lúc tôi nghe được tin tức là lúc tôi còn đang trong giấc ngủ, tiếng điện thoại dồn dập đã đánh thức tôi. Người đó gọi cho tôi để xác định thân phận bởi vì hiện trường chỉ tìm được phương thức liên hệ của mình tôi.
Trên đường đi, tôi bị mưa làm cho ướt sũng nhưng tôi vẫn luôn khẩn cầu rằng không phải cô ấy, ông trời chỉ đang trêu đùa tôi, tất cả mọi người đều “Cười”, chỉ có mình tôi cười không nổi.
Tôi chỉ nhìn đến một thứ thì ngay lập tức xác định đó chính là cô ấy. Quyển vở thuộc về hai người chúng tôi, bên trong tràn ngập những cuộc trò chuyện nhưng bị nước mưa cọ rửa nên chữ viết đã mờ dần đi. Thứ duy nhất có thể nhìn được là dòng số trên bìa được cô ấy bọc cẩn thận. Đó là số điện thoại của tôi.
Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse
Bởi vì trận mưa đó mà tôi đã sốt cao, hôn mê rất lâu. Chờ đến lúc tôi tỉnh lại thì Thời Tuệ đã được hỏa táng xong rồi, tội phạm cũng đã bắt được. Ngay cả nhìn mặt cô ấy lần cuối cùng tôi cũng không thể nhìn thấy.
Tội phạm chính là đám học sinh được cho về nhà suy ngẫm kia. Bọn họ bởi vì tức giận trong lòng cho nên đã nhân lúc Thời Tuệ lẻ loi một mình mà chặn cô ấy lại, kéo cô ấy vào đầu hẻm rồi hung hăng đánh cô ấy một trận.
Họ nói là trước khi các cô ấy đi thì Thời Tuệ vẫn sống cho nên cái chết của Thời Tuệ không liên quan đến họ.
Thật vớ vẩn! Tôi thấy đám người kia, đám người xấu xa mà lại đạo đức giả đó, họ luôn dùng tiền để che đậy những lỗi lầm mà họ phạm phải.
“Cô muốn chúng tôi bồi thường như thế nào, bồi thường bao nhiêu tiền?”
Những lời nói quen thuộc mà không lâu trước đây tôi đã được nghe.
“Được, mấy cô bồi thường đi! Mấy cô lấy cái gì để bồi thường! Tôi muốn Thời Tuệ sống sờ sờ đứng ở trước mặt tôi!” Tôi thật sự muốn tiến lên xé rách da mặt bọn họ.
“Cô……!”
Tôi cái gì cũng không cần. Tôi chỉ cần Thời Tuệ. Tôi chỉ cần cô ấy sống, còn lại cái gì tôi cũng không cần.
————-
21, Cuối cùng họ cũng đã nhận sự trừng phạt của pháp luật nhưng Thời Tuệ của tôi vĩnh viễn dừng lại ở nơi đó.
Vụ việc này rất ồn ào. Cho đến hôm nay tôi vẫn có thể tìm kiếm thông tin liên quan ở trên mạng. Đó là vụ việc từ bạo lực học đường mà phát sinh thảm án.
Tuy nhiên, từ trước đến nay bạo lực học đường đều sẽ không bị ngăn chặn, cũng không có khả năng biến mất. Nó tồn tại trong mỗi một ngôi trường, nó sinh sôi nảy nở liên tục cùng với thanh xuân, cắn nuốt và gặm nhấm những kẻ yếu đuối cho đến khi cuối cùng chỉ còn một khúc xương trắng.
———–
22, Không chịu nổi cú sốc từ chuyện của Thời Tuệ nên tôi bắt đầu xây cho mình một thế giới giả tưởng, đó là thế giới rất tốt đẹp. Thế giới đó có Thời Tuệ.
Khi tôi ý thức được tất cả đều là tôi tự tưởng tượng ra, tôi ngồi trong phòng bệnh khóc rống lên. Lại một lần nữa tôi mất đi Thời Tuệ.
Tôi không kết hôn. Thời Tuệ cũng không tham dự hôn lễ của tôi. Việc khám sức khỏe định kỳ hàng tháng chỉ là để xem tình trạng của tôi có xấu thêm hay không mà mỗi khi tôi gọi điện thoại vẫn luôn là số máy này không tồn tại.
Tất cả mọi thứ đều là tôi tưởng tượng ra nhưng đó là cuộc sống mà tôi mong muốn.
“A! Tại sao? Tại sao? A!!!”
———–
23, “Thời Tuệ của mình, mình đến thăm cậu rồi đây.”
Tôi quỳ gối trước bia mộ, cố nén nước mắt mà lau ảnh chụp trên bia mộ. Ảnh chụp là ảnh đen trắng, là ảnh chụp tốt nghiệp năm 18 tuổi. Ảnh chụp của Thời Tuệ vẫn luôn là bộ dáng trong trí nhớ của tôi.
“Thật xin lỗi, nhiều năm như vậy mà không tới thăm cậu, để cậu một mình ở nơi này.”
Tôi biết nhất định cô ấy sẽ không trách tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình thật sự quá ích kỷ.
“Thời Tuệ, cậu có đau không…..” Tôi nhớ lại buổi tối hôm đó, cô ấy bị cô lập, bị nhiều người như vậy kéo vào đầu hẻm mà đánh đập, tôi lập tức đau không thể thở nổi.
“Thật ra ánh mắt đầu tiên mình nhìn thấy cậu thì đã nghĩ rằng sao lại có người yếu đuối như vậy, không biết phản kháng, giống như một kẻ ngốc vậy. Nhưng sau đó mình lại bắt đầu đau lòng cậu, bắt đầu chú ý đến cậu. Khi đó mình đã nghĩ, có thể phản kháng hay không đều không quan trọng, bởi vì mình sẽ bảo vệ cậu.”
Tôi dựa vào bia mộ rồi lần lượt kể lại chuyện xưa của tôi cùng cô ấy. Hôm nay rất đẹp, không khí không khô nóng, thỉnh thoảng sẽ có một cơn gió nhẹ. Tôi biết đó là âm thanh Thời Tuệ đáp lại tôi.
“Còn nhớ rõ lần mình mang cậu đi trốn không? Chúng mình không có quá nhiều tiền, chỉ có thể trú ở ga tàu hỏa và khách sạn nhỏ. Mình cắt tóc cho cậu rồi dùng số tiền còn dư mua một chiếc mũ. Hẳn là mình chưa nói, cậu đội chiếc mũ màu hồng nhạt đó thật sự rất đẹp.”
Có lẽ khi đó tôi chỉ có thể mang cô ấy trốn xa như vậy nhưng đồng thời tôi cũng hạ quyết tâm, về sau nhất định nhất định phải mang cô ấy trốn thật xa. Tôi nói rất nhiều. Tôi biết Thời Tuệ sẽ nghe được.
Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse
Nhất định cô ấy biết cô ấy quan trọng với tôi đến nhường nào. Cô ấy là sự tồn tại đặc biệt nhất trong thanh xuân nhạt nhẽo vô vị của của tôi.
——
24, Tôi híp mắt nhìn mặt trời, sau đó lại nhìn về phía Thời Tuệ.
“Khi có thời gian thì chúng ta cùng nhau phơi nắng đi, Thời Tuệ.”
【Hoàn 】
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook