Defence - Ngày Tàn
-
Chương 18: Hổ vồ Mồi
Nhất Tôn cười một tiếng thật sảng khoái “Haha”, anh cảm thấy những lời nói của tên Sư Tử kiểu muốn gọi người đánh hội đồng, hắn có vẻ không dám lên trước.
“Một tên cấp 1 anh em sợ gì!” Nghe được tiếng cười lớn làm cho tên Sư Tử càng nôn nóng
Một làn sóng người thú đổ về phía Nhất Tôn, 7 tên kia vẫn đứng yên chưa động thủ. Trong đầu Nhất Tôn không muốn đánh chết mấy tên binh lính ngu ngốc lao lên này, nếu sử dụng chiêu cây cổ thụ hay bất kỳ chiêu diện rộng nào chắc chắn sẽ có một vài tên binh lính bỏ mạng, còn dùng chiêu lên từng tên thì khó giải quyết hết được. Sau một lúc suy nghĩ “Đánh rắn phải đánh ngay đầu”, Nhất Tôn đưa giải quyết định tiêu diệt tên đầu sỏ trước, Nhất Tôn dùng đến chiêu ám sát từ xa anh vừa nghĩ ra.
Từ dưới chân Nhất Tôn tạo một cây cổ thụ đưa Nhất Tôn lên trời cao, từ bàn tay Nhất Tôn hình thành một khẩu súng nhắm. Khẩu súng nhắm này thân vỏ mang đặc tính hệ Kim, kíp nổ mang đặc tính hệ Hỏa, viên đạn mang đặc tính Mộc,Thủy và Thổ. Nhất Tôn nhắm thật kỳ chỗ tên Sư Tử đang đứng, dưới chân cây cổ thụ bây giờ là nheo nhóc người thú nhưng cây cô thụ phải đứng vững để anh nhắm bắn. Một tiếng nổ vang trời “Đùng”, một đường đạn từ trên ngọn cây vút ra mang theo những tia sét phía sau bắn xuống đất.
Khi viên đạn trúng đích, kẻ xui xẻo lập tức biến thành một cái xác băng giá, không dừng lại đó một tia sét từ trời đánh xuống làm vỡ tan mảnh băng đó, khói bụi phủ một khu vực. Thấy được cảnh tượng này làm cho những tên đang treo lên cây cổ thụ lập tức dừng lại.
“Đội Trưởng Sử Tử đã bị giết” Một tên đang trèo hết lớn
Nhưng không phải, tên Sư Tử từ đằng sau cái xác đó bước ra, cái xác đó là Đội Phó Heo Rừng của đội Sư Tử, bọn binh lính thấy được tên Sư Tử còn sống càng hung dữ tiếp tục leo lên.
Những tên thuộc hạ đằng xa không thấy được tình hình lúc đó, chứ những người đứng gần như Đội Trưởng và Đội Phó đều nhìn thấy rõ mồn một. Khi đường đạn bay tới hắn đã lôi tên thân cận Đội Phó đứng gần hắn ra đỡ đạn, vì không phòng bị nên tên đó chết một cách tức tưởi. Điều này Nhất Tôn biết rõ nhất, anh cảm thấy tên này còn đáng ghét hơn tên Hổ Gia Thị Trưởng gấp nhiều lần, lúc anh đang suy nghĩ thì binh lính ở dưới kích động. Chiêu này của anh không làm những tên binh lính sợ, còn tăng sĩ khí chiến đấu của bọn chúng, anh không thể sử dụng chiêu súng nhắm nữa vì hắn đã đề phòng.
Tình thế bây giờ tiến tới giết tên Sư Tử thì phía sau Tiểu Nham sẽ gặp nguy hiểm, Nhất Tôn không suy nghĩ được nhiều, anh phải đẩy lùi đám binh lính đang muốn ăn tươi nuốt sống hưởng về Tiểu Nham.
“Muốn chết thì qua đây” Nhất Tôn từ trên cao nhảy xuống mặt đất, một quyền đấm xuống mặt đất tạo thành một bức tường lửa, bức tường lửa này lập tức cản lại bước tiến của binh lính. Bức tường lửa này mặc dù hung hãn nhưng không phải là mãi mãi, theo thời gian nó sẽ suy yếu.
“Xem người cản được được bao giờ HAHA” Tên Sư Tử thấy được sự chật vật của Nhất Tôn cười lớn tâm đắc
Khi bức tường lửa yếu dần, Nhất Tôn đang tính tung ra sát chiêu, bắt buộc phải có người chết, một cỗ năng lượng kinh khủng trong bàn tay của anh sắp cắm xuống đất. Thì có biến xuất hiện, một tiếng hét vang trời từ hướng những đội trưởng truyền tới, mọi binh lính nghe được đều quay đầu lại nhìn. Một bộ móng vuốt từ sau lưng xuyên qua tới ngực tên Sư Tử, miệng hắn cứ thế phun ra máu, lời nói thì lắp ba lắp bắp “Ngươi…”. Hổ Gia từ phía sau trực tiếp hạ sát tên này, bàn tay Hổ Gia đã hóa thành bàn tay hổ móng vuốt sắc nhọn, máu của tên Sư Tử đã chảy ướt hết tay này.
Mọi người trong thành ai cũng biết tên Hổ Gia và Sư Tử trước này không ưa gì nhau, sức mạnh của hai tên cũng ngang nhau. Hổ Gia đợt này lên chức Thị Trưởng lúc tên Sư Tử không có nhà, thì lúc hắn về sẽ nhiều chuyện phiền phức. Tên Sư Tử cũng đợi đợt này về sẽ kiếm cớ tranh dành ngôi vị, nhưng thật không ngờ hắn không còn cơ hội nữa. Việc tên Sư Tử chết đi, cán cân sức mạnh hướng về hết Hổ Gia.
“Lúc nãy có các Đội Trưởng và Đội Phó làm chứng, tên Sư Tử này lấy đồng đội mình ra đỡ đạn, điều này là không cho phép.” Hổ Gia phân trần hành động của mình, nhìn qua các Đội Trưởng nói. Các Đội Trưởng Đội Phó đều gật đầu đồng ý.
“Hôm nay nhờ có vị huynh để này mà nhìn ra bộ mặt thật của hắn, những chuyện trước đây huynh đệ làm với Thành Vạn Thú đều là hiểu lầm.” Hổ Gia triệt được mối hậu họa không muốn tạo thêm rắc rối, đồng thời hắn vẫn chưa nhìn ra được một con người cấp 1 sao lại thâm sâu như vậy. Hổ Gia thà bớt đi một kẻ thù sẽ tốt hơn, hắn nhường tất cả chiến lợi phầm giết Boss cho Nhất Tôn, hứa hẹn làm bạn.
Nhất Tôn thấy được một lời dài của hắn, anh cũng hiểu được một hai phần “Tên này gian xảo, không ngờ mượn tay giết người, mình không ngờ lại rớt vào quỷ kế của hắn.” Nếu lúc nãy Nhất Tôn trực tiếp giết tên Sư Tử thì Hổ Gia sẽ có cớ ra mặt không chừa đường lui cho mình. Vì sự an toàn của Tiểu Nham, Nhất Tôn phải đồng ý với lời nói của hắn. Phía bên kia Tiểu Nham ra hiệu đã thu thập xong nguyên thạch, Nhất Tôn mang theo Tiểu Nham với sức mạnh điện ở đôi chân nhanh chóng biến mất, cả hai lui đi an toàn giữa sự chứng kiến của tất cả binh lính.
Về phần Hổ Gia, hắn ra lệnh dọn dẹp chiến trường và rút quân. “Hôm nay là ngày vui của ta, cùng ăn mừng nào” Về tới Thành Vạn Thú, Hổ Gia liền mở tiệc ăn mừng toàn thành. Tất cả mọi người trong thành đều hiểu rằng “Ở thành này, hắn bây giờ là độc tôn”.
Dưới sự chứng kiến của toàn thành, từ trên lâu đài Hổ Gia nói xuống “Ta sẽ đưa thành trì này trở thành thịnh vượng và đáng sống nhất.”. Dưới lời nói đó, mọi người đều tung hô vì biết tên này có đầu óc để làm điều đó.
….
Mấy ngày sau đó, Nhất Tôn vì chờ đợi lối đi do anh tạo thông về thành của mình hình thành, anh dẫn Tiểu Nham tập luyện gia tăng sức mạnh và khả năng rèn đúc. Từ nguyên thạch thu thập được, Tiểu Nham tạo ra một số trang bị phục vụ việc chiến đấu. Mặc dù, Tiểu Nham không có kỹ năng chiến đấu gì nhưng đồ đạc đè chết người cũng đúng, chúng giúp Tiểu Nham tăng sức chiến đấu cực kỳ lớn. Trong lúc Tiểu Nham tập luyện, Nhất Tôn bắt đầu tìm hiểu thứ mình vừa nhận được viên ngọc màu xanh của boss…
“Một tên cấp 1 anh em sợ gì!” Nghe được tiếng cười lớn làm cho tên Sư Tử càng nôn nóng
Một làn sóng người thú đổ về phía Nhất Tôn, 7 tên kia vẫn đứng yên chưa động thủ. Trong đầu Nhất Tôn không muốn đánh chết mấy tên binh lính ngu ngốc lao lên này, nếu sử dụng chiêu cây cổ thụ hay bất kỳ chiêu diện rộng nào chắc chắn sẽ có một vài tên binh lính bỏ mạng, còn dùng chiêu lên từng tên thì khó giải quyết hết được. Sau một lúc suy nghĩ “Đánh rắn phải đánh ngay đầu”, Nhất Tôn đưa giải quyết định tiêu diệt tên đầu sỏ trước, Nhất Tôn dùng đến chiêu ám sát từ xa anh vừa nghĩ ra.
Từ dưới chân Nhất Tôn tạo một cây cổ thụ đưa Nhất Tôn lên trời cao, từ bàn tay Nhất Tôn hình thành một khẩu súng nhắm. Khẩu súng nhắm này thân vỏ mang đặc tính hệ Kim, kíp nổ mang đặc tính hệ Hỏa, viên đạn mang đặc tính Mộc,Thủy và Thổ. Nhất Tôn nhắm thật kỳ chỗ tên Sư Tử đang đứng, dưới chân cây cổ thụ bây giờ là nheo nhóc người thú nhưng cây cô thụ phải đứng vững để anh nhắm bắn. Một tiếng nổ vang trời “Đùng”, một đường đạn từ trên ngọn cây vút ra mang theo những tia sét phía sau bắn xuống đất.
Khi viên đạn trúng đích, kẻ xui xẻo lập tức biến thành một cái xác băng giá, không dừng lại đó một tia sét từ trời đánh xuống làm vỡ tan mảnh băng đó, khói bụi phủ một khu vực. Thấy được cảnh tượng này làm cho những tên đang treo lên cây cổ thụ lập tức dừng lại.
“Đội Trưởng Sử Tử đã bị giết” Một tên đang trèo hết lớn
Nhưng không phải, tên Sư Tử từ đằng sau cái xác đó bước ra, cái xác đó là Đội Phó Heo Rừng của đội Sư Tử, bọn binh lính thấy được tên Sư Tử còn sống càng hung dữ tiếp tục leo lên.
Những tên thuộc hạ đằng xa không thấy được tình hình lúc đó, chứ những người đứng gần như Đội Trưởng và Đội Phó đều nhìn thấy rõ mồn một. Khi đường đạn bay tới hắn đã lôi tên thân cận Đội Phó đứng gần hắn ra đỡ đạn, vì không phòng bị nên tên đó chết một cách tức tưởi. Điều này Nhất Tôn biết rõ nhất, anh cảm thấy tên này còn đáng ghét hơn tên Hổ Gia Thị Trưởng gấp nhiều lần, lúc anh đang suy nghĩ thì binh lính ở dưới kích động. Chiêu này của anh không làm những tên binh lính sợ, còn tăng sĩ khí chiến đấu của bọn chúng, anh không thể sử dụng chiêu súng nhắm nữa vì hắn đã đề phòng.
Tình thế bây giờ tiến tới giết tên Sư Tử thì phía sau Tiểu Nham sẽ gặp nguy hiểm, Nhất Tôn không suy nghĩ được nhiều, anh phải đẩy lùi đám binh lính đang muốn ăn tươi nuốt sống hưởng về Tiểu Nham.
“Muốn chết thì qua đây” Nhất Tôn từ trên cao nhảy xuống mặt đất, một quyền đấm xuống mặt đất tạo thành một bức tường lửa, bức tường lửa này lập tức cản lại bước tiến của binh lính. Bức tường lửa này mặc dù hung hãn nhưng không phải là mãi mãi, theo thời gian nó sẽ suy yếu.
“Xem người cản được được bao giờ HAHA” Tên Sư Tử thấy được sự chật vật của Nhất Tôn cười lớn tâm đắc
Khi bức tường lửa yếu dần, Nhất Tôn đang tính tung ra sát chiêu, bắt buộc phải có người chết, một cỗ năng lượng kinh khủng trong bàn tay của anh sắp cắm xuống đất. Thì có biến xuất hiện, một tiếng hét vang trời từ hướng những đội trưởng truyền tới, mọi binh lính nghe được đều quay đầu lại nhìn. Một bộ móng vuốt từ sau lưng xuyên qua tới ngực tên Sư Tử, miệng hắn cứ thế phun ra máu, lời nói thì lắp ba lắp bắp “Ngươi…”. Hổ Gia từ phía sau trực tiếp hạ sát tên này, bàn tay Hổ Gia đã hóa thành bàn tay hổ móng vuốt sắc nhọn, máu của tên Sư Tử đã chảy ướt hết tay này.
Mọi người trong thành ai cũng biết tên Hổ Gia và Sư Tử trước này không ưa gì nhau, sức mạnh của hai tên cũng ngang nhau. Hổ Gia đợt này lên chức Thị Trưởng lúc tên Sư Tử không có nhà, thì lúc hắn về sẽ nhiều chuyện phiền phức. Tên Sư Tử cũng đợi đợt này về sẽ kiếm cớ tranh dành ngôi vị, nhưng thật không ngờ hắn không còn cơ hội nữa. Việc tên Sư Tử chết đi, cán cân sức mạnh hướng về hết Hổ Gia.
“Lúc nãy có các Đội Trưởng và Đội Phó làm chứng, tên Sư Tử này lấy đồng đội mình ra đỡ đạn, điều này là không cho phép.” Hổ Gia phân trần hành động của mình, nhìn qua các Đội Trưởng nói. Các Đội Trưởng Đội Phó đều gật đầu đồng ý.
“Hôm nay nhờ có vị huynh để này mà nhìn ra bộ mặt thật của hắn, những chuyện trước đây huynh đệ làm với Thành Vạn Thú đều là hiểu lầm.” Hổ Gia triệt được mối hậu họa không muốn tạo thêm rắc rối, đồng thời hắn vẫn chưa nhìn ra được một con người cấp 1 sao lại thâm sâu như vậy. Hổ Gia thà bớt đi một kẻ thù sẽ tốt hơn, hắn nhường tất cả chiến lợi phầm giết Boss cho Nhất Tôn, hứa hẹn làm bạn.
Nhất Tôn thấy được một lời dài của hắn, anh cũng hiểu được một hai phần “Tên này gian xảo, không ngờ mượn tay giết người, mình không ngờ lại rớt vào quỷ kế của hắn.” Nếu lúc nãy Nhất Tôn trực tiếp giết tên Sư Tử thì Hổ Gia sẽ có cớ ra mặt không chừa đường lui cho mình. Vì sự an toàn của Tiểu Nham, Nhất Tôn phải đồng ý với lời nói của hắn. Phía bên kia Tiểu Nham ra hiệu đã thu thập xong nguyên thạch, Nhất Tôn mang theo Tiểu Nham với sức mạnh điện ở đôi chân nhanh chóng biến mất, cả hai lui đi an toàn giữa sự chứng kiến của tất cả binh lính.
Về phần Hổ Gia, hắn ra lệnh dọn dẹp chiến trường và rút quân. “Hôm nay là ngày vui của ta, cùng ăn mừng nào” Về tới Thành Vạn Thú, Hổ Gia liền mở tiệc ăn mừng toàn thành. Tất cả mọi người trong thành đều hiểu rằng “Ở thành này, hắn bây giờ là độc tôn”.
Dưới sự chứng kiến của toàn thành, từ trên lâu đài Hổ Gia nói xuống “Ta sẽ đưa thành trì này trở thành thịnh vượng và đáng sống nhất.”. Dưới lời nói đó, mọi người đều tung hô vì biết tên này có đầu óc để làm điều đó.
….
Mấy ngày sau đó, Nhất Tôn vì chờ đợi lối đi do anh tạo thông về thành của mình hình thành, anh dẫn Tiểu Nham tập luyện gia tăng sức mạnh và khả năng rèn đúc. Từ nguyên thạch thu thập được, Tiểu Nham tạo ra một số trang bị phục vụ việc chiến đấu. Mặc dù, Tiểu Nham không có kỹ năng chiến đấu gì nhưng đồ đạc đè chết người cũng đúng, chúng giúp Tiểu Nham tăng sức chiến đấu cực kỳ lớn. Trong lúc Tiểu Nham tập luyện, Nhất Tôn bắt đầu tìm hiểu thứ mình vừa nhận được viên ngọc màu xanh của boss…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook