Defence - Ngày Tàn
-
Chương 15: Hỏa Phượng
Sau khi được Tiểu Nham dẫn đi khắp thành trì, Nhất Tôn sơ lược định dạng được nơi đây cai trị trên sức mạnh, còn người mua nguyên thạch và cách thức liên lạc giữa họ vẫn là một bí mật. Nhất Tôn nhận chức Thị Trưởng thì được biết mọi cổng thông tin liên lạc với cách thành phố khác đã bị cắt đứt từ lâu.
Nhất Tôn muốn tìm hiểu thêm một ít thông tin quan trọng nữa, điều này anh phải vào trong được tòa điện chủ ở giữa trung tâm. Xung quanh điện chủ được canh gác nghiêm ngặt nếu là người bình thường tự nhiên đi vào sẽ bị phát hiện. Nhất Tôn lại không phải bình thường, anh dịch chuyển qua những điểm khuất lọt vào trong một cánh cửa, anh nhẹ nhàng ngó vào bên trong. Bên trong là một sảnh cung điện nguy nga với một người đang ngồi trên cao nói xuống, khoảng cách quá xa và người này ngồi trong một lớp màn che chắn nên khó mà thấy được hình dáng. Những tên ở dưới đồng thanh gọi người này là Thị Trưởng, trong đám này có hai tên Nhất Tôn đã từng chạm chán, một tên chỉ huy cuộc săn ngoài thành và một tên đã va chạm. Bỗng một giọng nữ vang lên, Nhất Tôn bất ngờ như có một dòng điện chạy qua da gà nổi hết lên, cái giọng của Thị Trưởng này rất quen thuộc. Nhất Tôn nhận ra giọng nữ này, giọng nữ thanh thanh độ tuổi bằng anh.
“Chào nàng lâu rồi không gặp” Nhất Tôn bất ngờ quyết định xuất hiện từ phía cuối sảnh đi lên
Những tên thấy được kẻ lạ mặt tự nhiên xuất hiện, bọn chúng tư thế chuẩn bị chiến đấu nhưng khi thấy thanh niên này chỉ cấp 1 nên vẻ mặt bắt đầu khinh bỉ.
“Ngươi ở đây làm gì? Muốn chết hả?” Tên từng bị Nhất Tôn đánh ngã hét lớn
“Im lặng” Một giọng nói vang cả sảnh. Cô gái đó đứng lên mở chiếc rèm bước ra ngoài, một cô gái với thân hình bốc lửa bước ra, nàng có vẻ đẹp trội hơn Trúc Thanh. Mọi người ở dưới đều sửng sốt với vẻ đẹp của nàng, đây là lần đầu tiên họ thấy hình dạng thật của nàng, trước đây bọn họ chỉ thấy một con phượng hoàng lửa sải cánh trên bầu trời.
“Hỏa Phượng, nàng thay đổi nhiều quá” Nhất Tôn nói
“Không cần nói nhiều, ngươi đến đây làm gì?” Hỏa Phưởng nói
“Ta muốn mang một người đi” Nhất Tôn nói
Lúc này Hỏa Phượng đứng như trời trồng, nàng đang suy nghĩ “Chàng muốn đưa mình đi ư”, gương mặt nàng bắt đầu ửng đỏ. Trước đây chàng chọn Trúc Thanh, không chọn nàng, bây giờ hối hận chăng!
Nhiều năm về trước, khi cả 3 người con chơi và học chung một trường, cả 3 được gọi là bộ ba hào quang. Nhưng vì một biến cố mà bộ ba này đã tan rã, Hỏa Phượng rất nhớ cái ngày đó, cái ngày một người ở lại và một người ra đi. Kết quả cuối cùng là Nhất Tôn đã chọn Trúc Thanh. Kể từ ngày hôm đó, cô rời trường rời nơi ở, không muốn gặp lại Nhất Tôn nữa. Cuộc sống sau này của cô không hề dễ dàng, vì Nhất Tôn cô dần trở thành một người mạnh mẽ, cô không cần bất cứ người đàn ông nào bên cạnh. Đến bây giờ khi Nhất Tôn xuất hiện trước mặt, Hỏa Phượng cũng không thể nào can ngăn thứ tình cảm trước đây ùa về.
“Người muốn gì cứ nói đi” Hỏa Phượng kìm nén cảm xúc lại
“Ta muốn ….” Nhất Tôn đang tịnh nói
“Người muốn gì thì tí nữa nói, bọn ta đang có việc quan trọng. Cô có nhường chức Thị Trưởng lại không?” Hổ Gia (người đàn ông khuôn mặt hiền hòa Nhất Tôn gặp lúc đầu, bây giờ mặt nổi lên những gân máu) hét lớn
“Không mãi mãi là không” Hỏa Phượng từ trên cao chỉ ngón tay vào mặt hắn. Cha của Hỏa Phượng trước ngày con người biến mất, ông ta là Thị Trưởng của thành phố này. Sau khi cha mất, cô thay cha xây dựng lên thành phố này đến bây giờ. Nhưng bản thân là con gái nên cô không tiện xuất hiện và từ đó có nhiều người bắt đầu không phục.
Hổ Gia đã âm thầm thâu tóm những người có vị thế trong thành, kế hoạch này ông đã tính toán rất kỹ.
“Nếu cô không phục thì thử tỷ thí với ta một trận” Hổ Gia lớn tiếng thách thức, mọi người như cũng ủng hộ hắn.
“Được” Hỏa Phượng hóa thân thành phượng hoàng lửa, dùng móng vuốt gắp hắn xuyên qua cửa xổ (làm nó vỡ toang) rồi ra ngoài thành.
Mọi người nhanh chóng chèo lên tường thành quan sát cuộc chiến, cuộc chiến giữa Hổ và Phượng hoàng. Độ to lớn thì con Hổ có phần nhỉnh hơn nhưng bù lại Phượng Hoàng có thể bay làm con Hổ rất khó tấn công. Vừa mới bắt đầu, Hỏa Phượng sử dụng thảm lửa từ đôi cánh của Phượng Hoàng tràn xuống mặt đất làm cây cối xung quanh chết hết, tên Hổ Gia lúc này liền lôi ra một chiếc khiên che chắn hết sát chiêu đó.
“Vụ khí làm từ nguyện thạch” Tiểu Nhi vội nói
“Thì ra hắn thu thập nguyên thạch cho mục đích này” Nhất Tôn nói với Tiểu Nhi
Với chiếc khiên che chắn, Hỏa Phưởng không làm gì được tên Hổ Gia, chiêu này của nàng cũng tiêu hao một lượng năng lượng rất lớn. Hắn đã tính trước được nàng sẽ tốc chiến tốc thắng, hắn đã tận dụng ưu thế sức bền bỉ của mình. Hỏa Phượng tức giận dùng móng vuốt của mình lao thẳng vào tên Hổ, nhưng ở tầm thấp nàng không phải đối thủ của hắn. Hắn liên tục né những cú lao tới của nàng, rồi bất ngờ móng vuốt của hắn trúng đích vào ngay cánh trái của nàng, cứ chảo công đó đã làm cánh nàng bị thương, nàng rớt trượt dài dưới đất. Tên Hổ lập tức thừa thắng lao lên một vuốt trúng người nàng, làm nàng văng ra xa. Đón nhiều đòn như vậy, Hỏa Phượng không chịu thua, nàng muốn liều mạng của mình. Nhất Tôn thấy được tên này muốn diệt cỏ tận gốc không chừa đường sống cho Hỏa Phượng, một chảo công xé gió hướng thẳng ngực của cô. Nhất Tôn bất ngờ xuất hiện đưa tay đỡ hết một sát chiêu của tên Hổ mà vẫn đứng vững, hắn bị cảnh tượng này bất ngờ re lại.
“Người thắng rồi” Nhất Tôn với ánh mắt sắc nhọn nhìn hắn
“Ngươi là cái thá gì mà xen vào chuyện của bọn ta” Tên Hổ vẫn gân họng nói nhưng trong lòng hắn vẫn hoài nghi. Hắn là tên đa nghi và miêu mẹo, hắn có thể biết được lực của chiêu lúc nãy, tên quái này sao mới cấp 1 của mình cách nhẹ nhàng như vậy.
Đồng bọn của tên Hổ cũng chạy tới “Anh Hổ cần bọn em sử lý tên này không?”
Tên du côn đã cay đắng với Nhất Tôn từ lâu, hắn không nói một lời biến thành hình dạng một con chuột chũi. Bộ móng của Tên Chuột này cực kỳ cứng chắc nên hắn tin chắc một chiêu này xuyên thủng cơ thể Nhất Tôn như hắn từng làm với lũ quái vật. Nhất Tôn cảm thấy tên này thật ngứa mắt, trong lòng anh cũng đang rất tức giận lại có một tên muốn chết xuất hiện. Móng vuốt chụm lại như một mũi khoan đang lao tới, Nhất Tôn sử dụng sức mạnh Kim và Hỏa để tung ra một quyền này. Khi quyền này và chạm với mũi khoan lập tức những móng vuốt vỡ vụn, theo sau đó một ngọn lửa cuồng bạo đốt cơ thể Tên Chuột đang lăn lộn dưới đất.
“Ta không muốn nói thêm nữa” Nhất Tôn liếc nhìn những tên còn lại đang hoảng loạn
Tên Hổ biết được độ cứng và sắc nhọn của cái móng vuốt của Tên Chuột vì đã tận mặt chứng kiến nó xé toạt lũ quái vật dễ như thế nào. Mà bây giờ chỉ với một quyền, bộ móng đó đã vỡ tan như bùn đất.
“Được, như anh nói vậy” Tên Hổ xuống giọng
“Tôi sẽ mang vài người của anh ra khỏi đây, cái này có lợi cho anh” Nhất Tôn nói
Rồi Nhất Tôn gọi Tiểu Nham ra, Tiểu Nham dẫn theo hai người bạn của mình theo. Đây là thứ mà Nhất Tôn đã từng nói với Tiểu Nham, chuẩn bị rời khỏi nơi đây, đến nơi cuộc sống tốt đẹp hơn.
“Tôi sẽ mang 4 người này đi” Nhất Tôn tiếp tục nói
Bọn người của tên Hổ nghe được những lời này thì đứng kế bên khiêu khích “Lại để tên đó dễ dàng đi vậy sao, chúng ta đông hơn hắn nhiều”. Nhưng khi hắn quay lại thì đám người Nhất Tôn đã đi từ lúc nào.
Nhất Tôn muốn tìm hiểu thêm một ít thông tin quan trọng nữa, điều này anh phải vào trong được tòa điện chủ ở giữa trung tâm. Xung quanh điện chủ được canh gác nghiêm ngặt nếu là người bình thường tự nhiên đi vào sẽ bị phát hiện. Nhất Tôn lại không phải bình thường, anh dịch chuyển qua những điểm khuất lọt vào trong một cánh cửa, anh nhẹ nhàng ngó vào bên trong. Bên trong là một sảnh cung điện nguy nga với một người đang ngồi trên cao nói xuống, khoảng cách quá xa và người này ngồi trong một lớp màn che chắn nên khó mà thấy được hình dáng. Những tên ở dưới đồng thanh gọi người này là Thị Trưởng, trong đám này có hai tên Nhất Tôn đã từng chạm chán, một tên chỉ huy cuộc săn ngoài thành và một tên đã va chạm. Bỗng một giọng nữ vang lên, Nhất Tôn bất ngờ như có một dòng điện chạy qua da gà nổi hết lên, cái giọng của Thị Trưởng này rất quen thuộc. Nhất Tôn nhận ra giọng nữ này, giọng nữ thanh thanh độ tuổi bằng anh.
“Chào nàng lâu rồi không gặp” Nhất Tôn bất ngờ quyết định xuất hiện từ phía cuối sảnh đi lên
Những tên thấy được kẻ lạ mặt tự nhiên xuất hiện, bọn chúng tư thế chuẩn bị chiến đấu nhưng khi thấy thanh niên này chỉ cấp 1 nên vẻ mặt bắt đầu khinh bỉ.
“Ngươi ở đây làm gì? Muốn chết hả?” Tên từng bị Nhất Tôn đánh ngã hét lớn
“Im lặng” Một giọng nói vang cả sảnh. Cô gái đó đứng lên mở chiếc rèm bước ra ngoài, một cô gái với thân hình bốc lửa bước ra, nàng có vẻ đẹp trội hơn Trúc Thanh. Mọi người ở dưới đều sửng sốt với vẻ đẹp của nàng, đây là lần đầu tiên họ thấy hình dạng thật của nàng, trước đây bọn họ chỉ thấy một con phượng hoàng lửa sải cánh trên bầu trời.
“Hỏa Phượng, nàng thay đổi nhiều quá” Nhất Tôn nói
“Không cần nói nhiều, ngươi đến đây làm gì?” Hỏa Phưởng nói
“Ta muốn mang một người đi” Nhất Tôn nói
Lúc này Hỏa Phượng đứng như trời trồng, nàng đang suy nghĩ “Chàng muốn đưa mình đi ư”, gương mặt nàng bắt đầu ửng đỏ. Trước đây chàng chọn Trúc Thanh, không chọn nàng, bây giờ hối hận chăng!
Nhiều năm về trước, khi cả 3 người con chơi và học chung một trường, cả 3 được gọi là bộ ba hào quang. Nhưng vì một biến cố mà bộ ba này đã tan rã, Hỏa Phượng rất nhớ cái ngày đó, cái ngày một người ở lại và một người ra đi. Kết quả cuối cùng là Nhất Tôn đã chọn Trúc Thanh. Kể từ ngày hôm đó, cô rời trường rời nơi ở, không muốn gặp lại Nhất Tôn nữa. Cuộc sống sau này của cô không hề dễ dàng, vì Nhất Tôn cô dần trở thành một người mạnh mẽ, cô không cần bất cứ người đàn ông nào bên cạnh. Đến bây giờ khi Nhất Tôn xuất hiện trước mặt, Hỏa Phượng cũng không thể nào can ngăn thứ tình cảm trước đây ùa về.
“Người muốn gì cứ nói đi” Hỏa Phượng kìm nén cảm xúc lại
“Ta muốn ….” Nhất Tôn đang tịnh nói
“Người muốn gì thì tí nữa nói, bọn ta đang có việc quan trọng. Cô có nhường chức Thị Trưởng lại không?” Hổ Gia (người đàn ông khuôn mặt hiền hòa Nhất Tôn gặp lúc đầu, bây giờ mặt nổi lên những gân máu) hét lớn
“Không mãi mãi là không” Hỏa Phượng từ trên cao chỉ ngón tay vào mặt hắn. Cha của Hỏa Phượng trước ngày con người biến mất, ông ta là Thị Trưởng của thành phố này. Sau khi cha mất, cô thay cha xây dựng lên thành phố này đến bây giờ. Nhưng bản thân là con gái nên cô không tiện xuất hiện và từ đó có nhiều người bắt đầu không phục.
Hổ Gia đã âm thầm thâu tóm những người có vị thế trong thành, kế hoạch này ông đã tính toán rất kỹ.
“Nếu cô không phục thì thử tỷ thí với ta một trận” Hổ Gia lớn tiếng thách thức, mọi người như cũng ủng hộ hắn.
“Được” Hỏa Phượng hóa thân thành phượng hoàng lửa, dùng móng vuốt gắp hắn xuyên qua cửa xổ (làm nó vỡ toang) rồi ra ngoài thành.
Mọi người nhanh chóng chèo lên tường thành quan sát cuộc chiến, cuộc chiến giữa Hổ và Phượng hoàng. Độ to lớn thì con Hổ có phần nhỉnh hơn nhưng bù lại Phượng Hoàng có thể bay làm con Hổ rất khó tấn công. Vừa mới bắt đầu, Hỏa Phượng sử dụng thảm lửa từ đôi cánh của Phượng Hoàng tràn xuống mặt đất làm cây cối xung quanh chết hết, tên Hổ Gia lúc này liền lôi ra một chiếc khiên che chắn hết sát chiêu đó.
“Vụ khí làm từ nguyện thạch” Tiểu Nhi vội nói
“Thì ra hắn thu thập nguyên thạch cho mục đích này” Nhất Tôn nói với Tiểu Nhi
Với chiếc khiên che chắn, Hỏa Phưởng không làm gì được tên Hổ Gia, chiêu này của nàng cũng tiêu hao một lượng năng lượng rất lớn. Hắn đã tính trước được nàng sẽ tốc chiến tốc thắng, hắn đã tận dụng ưu thế sức bền bỉ của mình. Hỏa Phượng tức giận dùng móng vuốt của mình lao thẳng vào tên Hổ, nhưng ở tầm thấp nàng không phải đối thủ của hắn. Hắn liên tục né những cú lao tới của nàng, rồi bất ngờ móng vuốt của hắn trúng đích vào ngay cánh trái của nàng, cứ chảo công đó đã làm cánh nàng bị thương, nàng rớt trượt dài dưới đất. Tên Hổ lập tức thừa thắng lao lên một vuốt trúng người nàng, làm nàng văng ra xa. Đón nhiều đòn như vậy, Hỏa Phượng không chịu thua, nàng muốn liều mạng của mình. Nhất Tôn thấy được tên này muốn diệt cỏ tận gốc không chừa đường sống cho Hỏa Phượng, một chảo công xé gió hướng thẳng ngực của cô. Nhất Tôn bất ngờ xuất hiện đưa tay đỡ hết một sát chiêu của tên Hổ mà vẫn đứng vững, hắn bị cảnh tượng này bất ngờ re lại.
“Người thắng rồi” Nhất Tôn với ánh mắt sắc nhọn nhìn hắn
“Ngươi là cái thá gì mà xen vào chuyện của bọn ta” Tên Hổ vẫn gân họng nói nhưng trong lòng hắn vẫn hoài nghi. Hắn là tên đa nghi và miêu mẹo, hắn có thể biết được lực của chiêu lúc nãy, tên quái này sao mới cấp 1 của mình cách nhẹ nhàng như vậy.
Đồng bọn của tên Hổ cũng chạy tới “Anh Hổ cần bọn em sử lý tên này không?”
Tên du côn đã cay đắng với Nhất Tôn từ lâu, hắn không nói một lời biến thành hình dạng một con chuột chũi. Bộ móng của Tên Chuột này cực kỳ cứng chắc nên hắn tin chắc một chiêu này xuyên thủng cơ thể Nhất Tôn như hắn từng làm với lũ quái vật. Nhất Tôn cảm thấy tên này thật ngứa mắt, trong lòng anh cũng đang rất tức giận lại có một tên muốn chết xuất hiện. Móng vuốt chụm lại như một mũi khoan đang lao tới, Nhất Tôn sử dụng sức mạnh Kim và Hỏa để tung ra một quyền này. Khi quyền này và chạm với mũi khoan lập tức những móng vuốt vỡ vụn, theo sau đó một ngọn lửa cuồng bạo đốt cơ thể Tên Chuột đang lăn lộn dưới đất.
“Ta không muốn nói thêm nữa” Nhất Tôn liếc nhìn những tên còn lại đang hoảng loạn
Tên Hổ biết được độ cứng và sắc nhọn của cái móng vuốt của Tên Chuột vì đã tận mặt chứng kiến nó xé toạt lũ quái vật dễ như thế nào. Mà bây giờ chỉ với một quyền, bộ móng đó đã vỡ tan như bùn đất.
“Được, như anh nói vậy” Tên Hổ xuống giọng
“Tôi sẽ mang vài người của anh ra khỏi đây, cái này có lợi cho anh” Nhất Tôn nói
Rồi Nhất Tôn gọi Tiểu Nham ra, Tiểu Nham dẫn theo hai người bạn của mình theo. Đây là thứ mà Nhất Tôn đã từng nói với Tiểu Nham, chuẩn bị rời khỏi nơi đây, đến nơi cuộc sống tốt đẹp hơn.
“Tôi sẽ mang 4 người này đi” Nhất Tôn tiếp tục nói
Bọn người của tên Hổ nghe được những lời này thì đứng kế bên khiêu khích “Lại để tên đó dễ dàng đi vậy sao, chúng ta đông hơn hắn nhiều”. Nhưng khi hắn quay lại thì đám người Nhất Tôn đã đi từ lúc nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook