Để Ý Tôi Một Chút
-
Chương 9
Buổi sáng, tiết học đầu tiên.
Ngô Quốc Chung đứng trên bục giảng, âm thanh vang dội, chỉ là so với lúc trước hòa hoãn đôi chút: "Các bạn học sinh, phòng giáo vụ mới phát thông báo, bởi gần đây trời tối càng ngày càng sớm, nhà trường lo lắng sự an toàn của mọi người, cho nên từ hôm nay trở đi, không cho phép học sinh ngoại trú xin tự học buổi tối, học sinh nội trú tự học buổi tối như thường lệ."
Tiết học vừa kết thúc, cả lớp đều bùng nổ.
"Ngọa tào, nghiêm trọng như thế sao? Trường học đều phát thông báo rồi?"
"Dương Diệc Nhạc hôm nay không tới, cũng không biết thế nào rồi...!Sẽ không nghĩ không thông chứ..."
"Sáng nay tớ nhìn thấy Trương giáo chủ mang theo tứ đại hộ pháp tuần tra ở cổng đấy, xem ra thật sự xảy ra chuyện lớn."
"Tại sao chỉ đình học sinh ngoại trú tự học buổi tối a, học sinh nội trú cũng rất sợ được không, Trường học chúng ta tường vây thấp như vậy, vạn nhất tên biến thái kia leo tường vào thì phải làm sao bây giờ?"
"Tự học buổi tối kết thúc hai ta đi chung đi? Tốt nhất lại tìm thêm mấy người, có thể tiếp ứng lẫn nhau."
...
Tưởng Nghiêu gác chân lên thanh trước bàn học, nhìn chỗ trống của hàng ghế đầu, lung lay ghế tựa suy tư một lát: "Triệt Triệt, buổi tối chúng ta cùng nhau về đi, tôi đưa cậu về ký túc xá."
Doãn Triệt không thèm nhìn hắn: "Cút, không hẹn."
"Cậu này sao cứ luôn đem lòng tốt xem như lòng lang dạ thú vậy? Giống em trai cậu, quả nhiên không phải người một nhà không vào cùng một cửa."
"Câm miệng, đừng kéo theo em trai tôi."
Tưởng Nghiêu "Chậc chậc" hai tiếng, không thèm để ý tên cuồng em trai như hắn.
Dương Diệc Nhạc hai ngày sau mới đến trường học, vừa vào phòng học, lập tức bị một đám người bao quanh bốn phía, Trần Oánh Oánh che chở hắn vào chỗ ngồi, cản mọi người lại: "Các cậu chớ cản đường, để người ta ngồi xuống trước."
"Cảm ơn lớp trưởng Trần." Dương Diệc Nhạc sắc mặt trông khá tốt, chỉ là khi cười có chút miễn cưỡng.
Mọi người đều có rất nhiều điều muốn hỏi, đặc biệt là những omega khác đang lo lắng cho sự an toàn của bản thân, mà mấy người cứ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, ai cũng không dám mở miệng.
Dương Diệc Nhạc một omega tay trói gà không chặt, bị một tên alpha lưu manh cưỡng ép bắt đi, nghe nói thời điểm tìm được quần áo xốc xếch, khóc đến thất thần, căn bản đều có thể đoán được xảy ra chuyện gì.
Không ai nhẫn tâm bóc vết sẹo của cậu.
"Cậu yên tâm, kể xấu nhất định sẽ bắt được." Trần Oánh Oánh vỗ vỗ vai cậu, "Có gì muốn nói có thể nói với chúng tôi, không muốn nói cũng không sao cả."
Dương Diệc Nhạc gật gật đầu, mới vừa muốn mở miệng, Trương Khả đột nhiên ở ngoài cửa gọi: "Diệc Nhạc! Lão Ngô gọi cậu đi một chuyến."
Khi Dương Diệc Nhạc đi, Trần Oánh Oánh kéo Trương Khả qua: "Lão Ngô tìm hắn làm gì? Tên lưu manh đã bắt được?"
Trương Khả đi vào giữa đám đông, cảm giác được nhiều sự chú ý, giọng cũng lớn chút: "Có vẻ là vẫn chưa, mà tôi thấy Trương giáo chủ cùng giáo viên tâm lý đều ở văn phòng, có thể là tiến hành tâm lý khai thông với cậu ấy.
Haizz, gặp phải chuyện như vậy, ai ai mà không để lại bóng ma tâm lý..."
Mọi người đều tiếc nuối thở dài: "Dương Diệc Nhạc quá thảm..."
"Xảy ra chuyện như vậy, sau này làm sao tìm được alpha đây..."
"Phỏng chừng còn có thể bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ..."
Trần Oánh Oánh cả giận nói: "Con mẹ nó ai dám chỉ trỏ? Cũng không phải lỗi của cậu ấy, Dương Diệc Nhạc thành tích tốt, tính cách cũng tốt như vậy, làm sao sẽ không tìm được alpha?"
Mọi người thấy cô phát hỏa, không ai dám nói thêm gì nữa, liền thảo luận vài câu, từng người tản đi.
Tưởng Nghiêu gõ gõ bàn người bên cạnh: "Này, thấy không, thế giới này nhiều thứ đáng sợ như vậy, bị người xấu chiếm tiện nghi đã đủ thảm, còn bị người người nghị luận.
Cho nên, tôi khuyên cậu buổi tối về ký túc xá vẫn để cho tôi đưa cậu về đi."
Doãn Triệt: "Không cần, nếu như tôi gặp gỡ chuyện như vậy, tôi trước hết giết chết đối phương, rồi tự sát, ai nghị luận cũng đều không nghe thấy."
"Đệt, cứng vậy má?" Tưởng Nghiêu chấn động, "Bộ kế hoạch hóa gia đình cần phải tìm cậu giải quyết vấn đề dân số quá đông, tổ chức hòa bình thế giới cần phải cho cậu giải ý tưởng xuất sắc nhất."
Doãn Triệt: "Tôi nói thật, chết có cái gì đáng sợ, hai mắt nhắm lại chuyện gì cũng đều không cần quản đến, đáng sợ chính là sống tiếp."
Tưởng Nghiêu vỗ tay: "Nhóc con hôm nay nhiều lời vàng, văn hào Nhất Trung ngay trong tầm tay."
Các bạn học ở hàng ghế đầu cố nhịn cười, vai run lên, bịt chặt miệng không dám cười thành tiếng.
Doãn Triệt: "Cậu câm miệng đi."
Nếu nói Tưởng Nghiêu ngậm miệng liền ngậm miệng, thì đó không phải là Tưởng Nghiêu: "Không đùa nữa, nghiêm túc mà nói, tôi cảm thấy Dương Diệc Nhạc chắc không sao, cậu cũng đừng quá lo lắng tên lưu manh kia, hắn không có can đảm làm điều phạm pháp."
"Cậu biết cái gì?"
"Không tin lát nữa Dương Diệc Nhạc trở lại, cậu hỏi cậu ấy, tôi đoán quả thật cậu ấy bị quấy rối, cũng có thể bị chiếm tiện nghi, nhưng nghiêm trọng hơn...!chắc là không có."
"Cho dù không có thì thế nào?"
"A? Không có không phải xong rồi sao? Còn có thể thế nào."
"Cậu là alpha, cậu đương nhiên cảm thấy được không sao rồi." Doãn Triệt ánh mắt lạnh lùng, "Nhưng đối với omega...!Sự tình chỉ vừa mới bắt đầu."
Sau hai tiết, Dương Diệc Nhạc rốt cục trở lại.
Cùng cậu ấy tiến vào còn có lão Ngô cùng Trương giáo chủ, lão Ngô trước tiên hắng giọng, nói: "Cả lớp, im lặng, Thầy Trương có lời muốn nói."
Kỳ thực không cần ông nhắc nhở, cả lớp đã sớm im lặng, đều không chớp mắt nhìn chằm chằm ba người trên bục giảng.
Dương Diệc Nhạc lo lắng giật giật ngón tay, cúi đầu yên lặng.
"Khụ, các bạn học, mấy ngày trước bạn học Dương Diệc Nhạc sau khi buổi tối tự học kết thúc khi về nhà, gặp phải đám học sinh bất lương trường học khác quấy rối, may mà em ấy lúc đó mang theo dao tiện ích bên người, làm xước cánh tay đối phương, khiến đối phương dừng tay, không gặp phải nhiều nguy hiểm.
Bất quá bạn học Dương Diệc Nhạc bởi bị vậy mà kinh hãi, hi vọng mọi người khoảng thời gian này quan tâm nhiều đến cậu ấy, phát huy tinh thần hữu nghị giữa các bạn trong lớp..."
Trương giáo chủ thao thao bất tuyệt những chuyện liên quan tới tầm quan trọng của tình bạn, xong hướng Dương Diệc Nhạc nói: "Dương Diệc Nhạc, em cũng phải nhanh chóng lên tinh thần, không nên để cho bạn học, thầy cô cùng cha mẹ lo lắng, biết không? Có khó khăn gì thì tìm bạn bè, thầy cô giúp đỡ, chúng ta đều rất tình nguyện."
Dương Diệc Nhạc gật đầu, nhỏ giọng nói: "Em cảm ơn thầy, cảm ơn mọi người."
Trương giáo chủ vỗ vỗ vai cậu, cho cậu trở về chỗ ngồi, nói tiếp: "Có điều, vẫn muốn nhắc nhở cả lớp một chút, tự vệ tuy rằng không sai, nhưng phải chú ý không thể phòng vệ quá độ, bằng không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật..."
Hai thầy vừa đi, cơ hồ tất cả mọi người đều vây quanh chỗ ngồi của Dương Diệc Nhạc, tranh nhau nói: "Quá tốt rồi, Dương Diệc Nhạc, cậu doạ giết chúng ta rồi, không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi."
Trần Oánh Oánh hoàn toàn cảm thấy chưa hết giận: "Dương Diệc Nhạc tốt như vậy, không để omega chúng ta mất mặt, bất quá tớ cảm thấy cậu lúc đó làm hắn bị thương có lợi cho hắn quá rồi, cần phải đâm dao vào sâu vào thịt hắn, sau đó vặn nó....."
Dương Diệc Nhạc bị động tác của cô dọa cho phát sợ: "Lớp trưởng...!Đừng nói nữa, thật là khủng khiếp..."
Trương Khả: "Mẹ kiếp, tớ liền biết mấy người lớp khác kia loan truyền lung tung, tức chết tớ rồi, tớ phải nói cho bọn họ biết chân tướng!"
Hàn Mộng: "Cậu lẽ nào không truyền loạn? Loại chuyện bát quái này không phải cậu là cao hứng nhất sao?"
Trương Khả tức giận nói: "Tớ đương nhiên không có! Tớ hai ngày nay đều không với bọn họ tán chuyện, bát quái cũng là có giới hạn biết tốt xấu có được không?"
Hàn Mộng giơ ngón tay cái: "Trương Khả, cuối cùng cậu cũng giống nam nhân."
Trương Khả: " So với cậu tôi vẫn luôn là nam nhân, cảm ơn."
Hàn Mộng ngón tay cái lập tức đổi thành Lan Hoa Chỉ: "Tớ khen cậu cậu lại tổn thương tôi!"
Trần Oánh Oánh: "Được rồi, đủ chưa? Hai cậu đừng nói lung tung nữa, nhanh đi tìm người lớp khác làm sáng tỏ, lại có người bịa đặt thêm liền gọi tôi, tôi xé nát miệng bọn họ."
Dương Diệc Nhạc run run: "Lớp trưởng, thầy vừa mới nói, không muốn phòng vệ quá độ..."
Mọi chuyện cũng coi như có kết quả viên mãn, Tưởng Nghiêu quay đầu nói: "Cậu xem, này không phải giải quyết xong rồi sao?"
Doãn Triệt khẽ hừ một tiếng, không nói gì.
Buổi chiều, giờ thể dục.
Hội thao gần tới, trên sân bóng rổ rất ít alpha chơi bóng, mọi người đều đi luyện tập hạng mục thi đấu của từng người.
Hầu hết alpha lại hiếu thắng, muốn chứng minh thực lực của bản thân, ai cũng không muốn thua.
Tưởng Nghiêu như thường không có việc gì thì đi dạo khắp nơi, dạo đến sân bóng rổ, ngoài ý muốn, ở một nơi khá hẻo lánh dưới sân bóng rổ phát hiện em trai Doãn Triệt.
Lúc này không có quần chúng vây xem, may mắn được nhìn thấy dáng vẻ chơi bóng anh dũng đến từ giáo thảo nhất trung.
Nói công bằng thì, chơi không tệ, động tác gọn gàng nhanh chóng, ném mười nhảy vào rổ tám, có cái vốn để làm giáo thảo.
Chỉ là sự kiêu ngạo kia lan từ trong ra ngoài "Lão tử mạnh nhất, không phục đến chiến", thấy thế nào cũng giống như đứa trẻ thối miệng còn hôi sữa.
Hắn của trước đây cũng không sai biệt lắm.
Tưởng Nghiêu đứng ở bên cạnh nhìn một lát, không hoan hô không reo hò khen hay, độ tồn tại gần bằng không.
Doãn Trạch lại đột nhiên dừng lại, cau mày hướng hắn quát: "Anh nhìn cái gì mà nhìn?"
Nhìn cũng không cho nhìn? Cái tính khí Đại thiếu gia gì.
Tưởng Nghiêu đang muốn vỗ mông rời đi, bỗng nhiên từ phía sau truyền đến một giọng nói:
"Anh chỉ xem, không ảnh hưởng đến em."
Thì ra không phải nói mình.
Tưởng Nghiêu quay đầu: "Sân bóng rổ cũng không phải cậu ta xây, cậu muốn xem thì xem."
Doãn Triệt trừng hắn: "Đừng nói leo."
Tưởng Nghiêu thức thời nói: "Được, không tham gia vào ái hận tình thù hai anh em cậu."
Nhưng hắn muốn rút lui khỏi cuộc đối thoại, Doãn Trạch lại càng muốn kéo hắn gia nhập: "Bạn cùng bàn mới của anh đúng không? Ha, Có gì đáng ra vẻ chứ?"
Tưởng Nghiêu: "?"
Doãn Triệt: "Em đừng nói cậu ấy, cậu ấy là bạn anh."
Tưởng Nghiêu: "Oa nha, cảm động, muốn khóc."
Doãn Triệt: "Cút."
Doãn Trạch đập mạnh quả bóng xuống đất, bồng lên hàng rào kèm theo một tiếng "Ầm!": "Bạn? Anh à, anh từ khi nào bắt đầu kết giao bằng hữu? Không đi con đường cô đơn nữa sao?"
Tưởng Nghiêu: "Cậu em trai này, cho dù cậu muốn có được sự chú ý của anh cậu, cũng đừng dùng phương thức ấu trĩ như thế."
Doãn Trạch: "Ai mẹ nó muốn được anh ta để ý?"
Tưởng Nghiêu: "Nếu thật tâm chán ghét, thì đã không gọi anh rồi."
Doãn Trạch: "Cái rắm, lý lẽ vặn vẹo gì đây."
Bóng từ trên lưới sắt rơi xuống, bồng lên mấy lần, rồi lăn tới bên chân Doãn Triệt.
Cậu nhặt lên, đưa qua: "A Trạch, đừng cãi nữa."
Doãn Trạch dùng tay vỗ mạnh bóng: "Anh bớt giả bộ làm người tốt đi, dối trá!" Nói xong cũng không quay đầu rời đi.
Tưởng Nghiêu đem bóng nhặt lên: "Chơi một ván?"
Doãn Triệt nhìn hướng Doãn Trạch rời đi: "Lần sau đi, tôi đi tìm em ấy nói chuyện trước."
Tưởng Nghiêu tự chuốc nhục nhã, đưa lưng ngược phía rổ bóng tiện tay ném đi ——
Ba điểm, vào.
Tác giả có lời:
Doãn Trạch: Ta mới không cần anh trai như anh, không được bày ra dáng vẻ anh trai, không được nói là anh trai của tôi ở khắp nơi, có nghe hay không! Anh trai!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook