Đế Vương
-
Chương 35-2: Hạ gục (phần ii)
Sau khi Yến Quy suy đoán khả năng thất thủ của Hoành Thủy quan, y nhanh chóng điều binh, đưa hai ngàn năm trăm tinh binh canh giữ cửa bắc Hoành Thủy quan đến Hoành gia trang.
Trong tay y vốn có năm ngàn tinh bình, lại phân ra hai ngàn bổ sung hai chỗ trống hai phía nam bắc. Kể từ đó, trong tay y chỉ còn lại ba ngàn tinh binh.
Dù thế, hương binh Hoành gia trang cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hơn nửa tháng trở lại đây, bọn họ ngày nào cũng thấy Yến Quy chăm chỉ luyện binh, hiểu được khí thế của thiết kỵ binh cũng như Yến gia quân, càng không dám khinh địch.
Đúng lúc không khí hai bên đang hết sức căng thẳng, binh lích canh giữ cửa truyền lại tin tức. Đại đội quân mã của Vân quốc, từ Hoành Thủy tới, công khai áp bức Hoành gia trang.
Yến Quy nghe vậy cả kinh, viện binh của Thái Úy còn đang trên đường đến đây, lúc này Vân quốc xuất binh, thời cơ có thể xem như hợp lý nhất. Tộc trưởng cùng lý trưởng cũng được thông báo, tất nhiên là vui sướng thôi rồi, bọn họ nhanh chóng cổ vũ hương binh Hoành gia trang, nói cho bọn họ, cứu viện đã đến.
Hương binh Hoành gia trang nào biết, viện binh trong miệng tộc trưởng cùng lý trưởng, lại là quân đội địch quốc. Bọn họ còn tưởng rằng, đó là người của Phàn tướng.
Quân đội của Vân quốc tiến đến không xa nơi đội quân phía bắc đang đóng quân, bắt đầu hạ trại dàn xếp chứ không hề đi tiếp. Khi mật thám cấp báo tin này cho Yến Quy, chỉ thấy y nhíu mày, khó mà hiểu được dụng ý của Vân quốc.
Vân quốc phái tới thiên quân vạn mã, nếu trực tiếp áp qua, ý đồ độ phá bắc quân chiếm cứ Hoành gia trang, có thể nói là dễ như trở bàn tay. Nhưng bọn họ lại dừng lại, thoạt nhìn như là muốn cách sơn xem hổ đấu.
Qua không lâu, quân đội Vân quốc lại phái sứ giả cầu kiến Yến Quy, Yến Quy kinh ngạc, tiếp kiến đối phương. Chỉ thấy sứ giả Vân quốc lấy ra một phong thư, cung kính đưa cho Yến Quy.
Yến Quy hồ nghi mở ra, bức thư kí tên là Vân quốc tướng quân, nội dung đơn giản là hàn huyên, còn có biểu đạt sự ngưỡng mộ của Vân quốc tướng quân đối với Yến Quy, cuối cùng là hy vọng Yến Quy có thể đầu hàng.
“Tướng quân của quý quốc chẳng lẽ cho rằng, bằng một phong thư này, ta sẽ hàng sao?” Yến Quy buồn cười mở miệng hỏi.
“Yến tướng quân nói đùa, tướng quân đương nhiên không cho rằng một phong thư có thể chiêu hàng Yến tướng quân.” Sứ giả tao nhã cười nhẹ, Yến Quy nhíu mày, “Như vậy, phái ngươi tới truyền tin là có ý gì?”
“Tướng quân nói, chỉ hy vọng có thể biểu đạt tâm tình kính ngưỡng đối với ngài mà thôi.” Sứ giả chắp tay nói.
“Phải không? Thật đúng là làm khó Vân tướng quân tự mình đi một chuyến, lời khen của ngươi, Yến Quy không dám nhận.” Yến Quy thu hồi tươi cười, lạnh giọng nói.
“Không nghĩ tới Yến tướng quân lại nhận ra tại hạ.” Vân tướng quân giả trang thành sứ giả có chút kinh ngạc, bất quá nụ cười trên mặt lập tức gia tăng rất nhiều.
“Ta nên bội phục Vân tướng quân gan dạ sáng suốt sao? Dám lẻ loi một mình xâm nhập quân doanh Đại Kỳ vương triều ta.” Yến Quy trào phúng nói.
“Nếu đã dám đến đây, sẽ có biện pháp rời đi.” Vân tướng quân sửa hình tượng, đứng thẳng lên, hai tay chắp ở sau người, ngạo nghễ nói.
“Chứ không phải Vân tướng quân không đem Yến gia quân ta để vào mắt sao?” Yến Quy sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng hỏi.
“Yến tướng quân không cần lo lắng, Yến gia quân dũng mãnh thiện chiến, ai không biết? Chỉ là hiện tại người các ngươi nên đối phó, cũng không phải là ta.” Vân tướng quân cười nói, vừa nói xong thì bên ngoài đã truyền đến thanh âm ồn ào huyên náo.
Yến Quy hung hăng trừng Vân tướng quân, đối phương nhanh chóng giơ hai tay, tỏ vẻ vô tội, “Đừng nhìn ta, này cũng không phải là ta làm.” Yến Quy không nói, đứng dậy đột nhiên ra tay.
Vân tướng quân bị Yến Quy đột nhiên công kích, đánh trở tay không kịp, hắn không muốn làm Yến Quy bị thương, hơn nữa trong doanh trướng không gian hữu hạn, bởi vậy tránh được có chút chật vật. Yến Quy lại ra tay ngoan lệ, từng bước áp bức.
Y nghĩ, nếu bắt được Vân tướng quân, như vậy nhất định quân tâm Vân quốc đại loạn. Còn nữa, cũng có thể lấy Vân tướng quân làm con tin, bức bách quân đội Vân quốc rời khỏi Hoành Thủy quan.
Vân tướng quân nhìn ra dụng ý của Yến Quy, trong lòng cười khổ một tiếng, xoay người chạy trốn, trong miệng không quên la hét, “Yến tướng quân, chúng ta sau này còn gặp lại.”
Yến Quy đuổi theo, cũng chỉ nhìn thấy bóng dáng Vân tướng quân, đáng tiếc lại bó tay. Vừa rồi khi hai người giao thủ, y biết võ công của đối phương cao hơn, tuy không biết đối phương vì sao không đáp trả, thế nhưng có thể đánh đuổi đối phương, cũng là tốt rồi.
Hiện tại việc cấp bách, là náo loạn bên ngoài. Đúng lúc này, phó tướng của Yến Quy đến báo, Hoành gia trang Nam Thành môn một ngàn tinh binh, lọt vào đột kích, thương vong thảm trọng.
Nguyên lai âm thanh ồn ào vừa rồi, là binh lính xuất chiến, cùng với thanh âm thỉnh mệnh của tướng lãnh. Sau khi các huynh đệ biết Nam đường bị đánh lén, đều oán giận; Hơn nữa bọn họ đã tu chỉnh hơn nửa tháng, giờ là thời điểm có thể xuất chiến.
Yến Quy cân nhắc một hồi, ra lệnh một tiếng, phái ra một ngàn thiết kỵ binh tiến đến cứu viện Nam Thành môn, thiết kỵ binh còn lại lưu thủ tại tây cửa thành, theo y xuất chiến.
Sĩ khí binh lính nâng cao, chờ xuất phát, sau đó theo Yến Quy, hướng tới Hoành gia trang. Y theo Yến Quy tính toán, Thái Úy sẽ mang đại quân đến trong vòng ba ngày tới, chỉ cần chống đỡ qua ba ngày, nhất định có thể đánh đuổi Vân quốc ra khỏi Hoành Thủy quan.
Đại quân của Yến Quy đi đến tây cửa thành, y trước phái binh tiến lên khiêu chiến, Hoành gia trang bỏ mặc không để ý, sau đó y phái ra máy bắn đá. Lúc này đây y mang đến hai chiếc máy bắn đá, bắn về phía tường thành đạn đá cả trăm cân, những lỗ thủng to tướng bắt đầu xuất hiện trên tường thành.
Hương binh canh giữ ở trên tường thành thất kinh, bọn họ cứ đứng đó một cách máy móc, nhìn một viên lại một viên đá lớn bay về phía bọn họ, chạy trốn cũng không còn kịp nữa, làm sao mà còn nhớ đến phản kích.
Rất nhiều hương binh chạy tương đối chậm, bị đá đập trúng, cũng có rất nhiều người vì tường thành sụp đổ mà té rớt xuống mặt đất. Nhất thời, trước tây cửa thành quỷ khóc lang hào.
Cùng lúc đó tấn công nam bắc cửa thành. Hoành gia trang bị máy bắn đá dọa, nhanh chóng tập trung hương binh đến tây cửa thành, vì muốn ngăn Yến Quy, mà làm phòng thủ ở nam cửa thành suy yếu.
Nam bắc quân không có máy bắn đá, binh sĩ đốn đại thụ, lợi dụng thân hình tráng kiện, bắt đầu tông cửa thành. Hoành gia trang lâm vào hoàn cảnh bốn bề thụ địch, tộc trưởng nhanh chóng hướng Vân quốc quân đội xin giúp đỡ, đối phương lại chậm chạp không đáp lại.
Mắt thấy tây cửa thành bị phá, nam bắc cửa thành cũng chống đỡ không được bao lâu, tộc trưởng cùng lý trưởng đồng tâm, mang theo thân tín tính bỏ trốn. Bọn họ mang theo đồ ngoài thân, né qua tai mắt, vụng trộm đi đến đông cửa thành.
Bởi vì Vân quốc quân đội tiến vào Hoành Thủy quan, cho nên thiết kỵ binh vốn canh giữ ở đông cửa thành thả lỏng canh phòng nơi cửa thành, khiến cho đoàn người của tộc trưởng cùng lý trưởng thuận lợi ly khai Hoành gia trang.
Mọi người trong Hoành gia trang còn chưa biết, tộc trưởng cùng lý trưởng của họ đã vứt bỏ bọn họ. Thẳng đến khi thiết kỵ binh của Yến Quy đánh vào trong thành, bọn họ chậm chạp đợi không được mệnh lệnh như rắn mất đầu, mới phát hiện nhà lý trưởng tộc trưởng đã sớm vườn không nhà trống.
Yến Quy rất nhanh đã khống chế được Hoành gia trang, y tạm thời bắt giữ đám hương binh còn lại, sau đó kiểm kê tài vật cùng lương thực trong thành. Tiếp đến lại phái binh đuổi bắt tộc trưởng cùng lý trưởng, bất quá y hạ mệnh lệnh bắt sống. Y biết, tộc trưởng cùng lý trưởng là nhân chứng trọng yếu để kéo Phàn tướng xuống.
Ba ngày sau, Thái Úy đại quân đúng hạn đến nơi, Yến Quy mở cửa thành cung nghênh Thái Úy.
Đêm đó, Yến Quy cùng Thái Úy triệu tập tướng lãnh, bắt đầu thương nghị chiến thuật đối kháng Vân quốc. Việc Vân quốc đến giờ vẫn án binh bất động là mối nghi hoặc lớn của Thái Úy, Yến Quy đương nhiên sẽ báo cáo lại tình hình thực tế, chỉ là bỏ bớt chi tiết sứ giả là tướng quân giả trang đi mà thôi.
Trong tay y vốn có năm ngàn tinh bình, lại phân ra hai ngàn bổ sung hai chỗ trống hai phía nam bắc. Kể từ đó, trong tay y chỉ còn lại ba ngàn tinh binh.
Dù thế, hương binh Hoành gia trang cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hơn nửa tháng trở lại đây, bọn họ ngày nào cũng thấy Yến Quy chăm chỉ luyện binh, hiểu được khí thế của thiết kỵ binh cũng như Yến gia quân, càng không dám khinh địch.
Đúng lúc không khí hai bên đang hết sức căng thẳng, binh lích canh giữ cửa truyền lại tin tức. Đại đội quân mã của Vân quốc, từ Hoành Thủy tới, công khai áp bức Hoành gia trang.
Yến Quy nghe vậy cả kinh, viện binh của Thái Úy còn đang trên đường đến đây, lúc này Vân quốc xuất binh, thời cơ có thể xem như hợp lý nhất. Tộc trưởng cùng lý trưởng cũng được thông báo, tất nhiên là vui sướng thôi rồi, bọn họ nhanh chóng cổ vũ hương binh Hoành gia trang, nói cho bọn họ, cứu viện đã đến.
Hương binh Hoành gia trang nào biết, viện binh trong miệng tộc trưởng cùng lý trưởng, lại là quân đội địch quốc. Bọn họ còn tưởng rằng, đó là người của Phàn tướng.
Quân đội của Vân quốc tiến đến không xa nơi đội quân phía bắc đang đóng quân, bắt đầu hạ trại dàn xếp chứ không hề đi tiếp. Khi mật thám cấp báo tin này cho Yến Quy, chỉ thấy y nhíu mày, khó mà hiểu được dụng ý của Vân quốc.
Vân quốc phái tới thiên quân vạn mã, nếu trực tiếp áp qua, ý đồ độ phá bắc quân chiếm cứ Hoành gia trang, có thể nói là dễ như trở bàn tay. Nhưng bọn họ lại dừng lại, thoạt nhìn như là muốn cách sơn xem hổ đấu.
Qua không lâu, quân đội Vân quốc lại phái sứ giả cầu kiến Yến Quy, Yến Quy kinh ngạc, tiếp kiến đối phương. Chỉ thấy sứ giả Vân quốc lấy ra một phong thư, cung kính đưa cho Yến Quy.
Yến Quy hồ nghi mở ra, bức thư kí tên là Vân quốc tướng quân, nội dung đơn giản là hàn huyên, còn có biểu đạt sự ngưỡng mộ của Vân quốc tướng quân đối với Yến Quy, cuối cùng là hy vọng Yến Quy có thể đầu hàng.
“Tướng quân của quý quốc chẳng lẽ cho rằng, bằng một phong thư này, ta sẽ hàng sao?” Yến Quy buồn cười mở miệng hỏi.
“Yến tướng quân nói đùa, tướng quân đương nhiên không cho rằng một phong thư có thể chiêu hàng Yến tướng quân.” Sứ giả tao nhã cười nhẹ, Yến Quy nhíu mày, “Như vậy, phái ngươi tới truyền tin là có ý gì?”
“Tướng quân nói, chỉ hy vọng có thể biểu đạt tâm tình kính ngưỡng đối với ngài mà thôi.” Sứ giả chắp tay nói.
“Phải không? Thật đúng là làm khó Vân tướng quân tự mình đi một chuyến, lời khen của ngươi, Yến Quy không dám nhận.” Yến Quy thu hồi tươi cười, lạnh giọng nói.
“Không nghĩ tới Yến tướng quân lại nhận ra tại hạ.” Vân tướng quân giả trang thành sứ giả có chút kinh ngạc, bất quá nụ cười trên mặt lập tức gia tăng rất nhiều.
“Ta nên bội phục Vân tướng quân gan dạ sáng suốt sao? Dám lẻ loi một mình xâm nhập quân doanh Đại Kỳ vương triều ta.” Yến Quy trào phúng nói.
“Nếu đã dám đến đây, sẽ có biện pháp rời đi.” Vân tướng quân sửa hình tượng, đứng thẳng lên, hai tay chắp ở sau người, ngạo nghễ nói.
“Chứ không phải Vân tướng quân không đem Yến gia quân ta để vào mắt sao?” Yến Quy sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng hỏi.
“Yến tướng quân không cần lo lắng, Yến gia quân dũng mãnh thiện chiến, ai không biết? Chỉ là hiện tại người các ngươi nên đối phó, cũng không phải là ta.” Vân tướng quân cười nói, vừa nói xong thì bên ngoài đã truyền đến thanh âm ồn ào huyên náo.
Yến Quy hung hăng trừng Vân tướng quân, đối phương nhanh chóng giơ hai tay, tỏ vẻ vô tội, “Đừng nhìn ta, này cũng không phải là ta làm.” Yến Quy không nói, đứng dậy đột nhiên ra tay.
Vân tướng quân bị Yến Quy đột nhiên công kích, đánh trở tay không kịp, hắn không muốn làm Yến Quy bị thương, hơn nữa trong doanh trướng không gian hữu hạn, bởi vậy tránh được có chút chật vật. Yến Quy lại ra tay ngoan lệ, từng bước áp bức.
Y nghĩ, nếu bắt được Vân tướng quân, như vậy nhất định quân tâm Vân quốc đại loạn. Còn nữa, cũng có thể lấy Vân tướng quân làm con tin, bức bách quân đội Vân quốc rời khỏi Hoành Thủy quan.
Vân tướng quân nhìn ra dụng ý của Yến Quy, trong lòng cười khổ một tiếng, xoay người chạy trốn, trong miệng không quên la hét, “Yến tướng quân, chúng ta sau này còn gặp lại.”
Yến Quy đuổi theo, cũng chỉ nhìn thấy bóng dáng Vân tướng quân, đáng tiếc lại bó tay. Vừa rồi khi hai người giao thủ, y biết võ công của đối phương cao hơn, tuy không biết đối phương vì sao không đáp trả, thế nhưng có thể đánh đuổi đối phương, cũng là tốt rồi.
Hiện tại việc cấp bách, là náo loạn bên ngoài. Đúng lúc này, phó tướng của Yến Quy đến báo, Hoành gia trang Nam Thành môn một ngàn tinh binh, lọt vào đột kích, thương vong thảm trọng.
Nguyên lai âm thanh ồn ào vừa rồi, là binh lính xuất chiến, cùng với thanh âm thỉnh mệnh của tướng lãnh. Sau khi các huynh đệ biết Nam đường bị đánh lén, đều oán giận; Hơn nữa bọn họ đã tu chỉnh hơn nửa tháng, giờ là thời điểm có thể xuất chiến.
Yến Quy cân nhắc một hồi, ra lệnh một tiếng, phái ra một ngàn thiết kỵ binh tiến đến cứu viện Nam Thành môn, thiết kỵ binh còn lại lưu thủ tại tây cửa thành, theo y xuất chiến.
Sĩ khí binh lính nâng cao, chờ xuất phát, sau đó theo Yến Quy, hướng tới Hoành gia trang. Y theo Yến Quy tính toán, Thái Úy sẽ mang đại quân đến trong vòng ba ngày tới, chỉ cần chống đỡ qua ba ngày, nhất định có thể đánh đuổi Vân quốc ra khỏi Hoành Thủy quan.
Đại quân của Yến Quy đi đến tây cửa thành, y trước phái binh tiến lên khiêu chiến, Hoành gia trang bỏ mặc không để ý, sau đó y phái ra máy bắn đá. Lúc này đây y mang đến hai chiếc máy bắn đá, bắn về phía tường thành đạn đá cả trăm cân, những lỗ thủng to tướng bắt đầu xuất hiện trên tường thành.
Hương binh canh giữ ở trên tường thành thất kinh, bọn họ cứ đứng đó một cách máy móc, nhìn một viên lại một viên đá lớn bay về phía bọn họ, chạy trốn cũng không còn kịp nữa, làm sao mà còn nhớ đến phản kích.
Rất nhiều hương binh chạy tương đối chậm, bị đá đập trúng, cũng có rất nhiều người vì tường thành sụp đổ mà té rớt xuống mặt đất. Nhất thời, trước tây cửa thành quỷ khóc lang hào.
Cùng lúc đó tấn công nam bắc cửa thành. Hoành gia trang bị máy bắn đá dọa, nhanh chóng tập trung hương binh đến tây cửa thành, vì muốn ngăn Yến Quy, mà làm phòng thủ ở nam cửa thành suy yếu.
Nam bắc quân không có máy bắn đá, binh sĩ đốn đại thụ, lợi dụng thân hình tráng kiện, bắt đầu tông cửa thành. Hoành gia trang lâm vào hoàn cảnh bốn bề thụ địch, tộc trưởng nhanh chóng hướng Vân quốc quân đội xin giúp đỡ, đối phương lại chậm chạp không đáp lại.
Mắt thấy tây cửa thành bị phá, nam bắc cửa thành cũng chống đỡ không được bao lâu, tộc trưởng cùng lý trưởng đồng tâm, mang theo thân tín tính bỏ trốn. Bọn họ mang theo đồ ngoài thân, né qua tai mắt, vụng trộm đi đến đông cửa thành.
Bởi vì Vân quốc quân đội tiến vào Hoành Thủy quan, cho nên thiết kỵ binh vốn canh giữ ở đông cửa thành thả lỏng canh phòng nơi cửa thành, khiến cho đoàn người của tộc trưởng cùng lý trưởng thuận lợi ly khai Hoành gia trang.
Mọi người trong Hoành gia trang còn chưa biết, tộc trưởng cùng lý trưởng của họ đã vứt bỏ bọn họ. Thẳng đến khi thiết kỵ binh của Yến Quy đánh vào trong thành, bọn họ chậm chạp đợi không được mệnh lệnh như rắn mất đầu, mới phát hiện nhà lý trưởng tộc trưởng đã sớm vườn không nhà trống.
Yến Quy rất nhanh đã khống chế được Hoành gia trang, y tạm thời bắt giữ đám hương binh còn lại, sau đó kiểm kê tài vật cùng lương thực trong thành. Tiếp đến lại phái binh đuổi bắt tộc trưởng cùng lý trưởng, bất quá y hạ mệnh lệnh bắt sống. Y biết, tộc trưởng cùng lý trưởng là nhân chứng trọng yếu để kéo Phàn tướng xuống.
Ba ngày sau, Thái Úy đại quân đúng hạn đến nơi, Yến Quy mở cửa thành cung nghênh Thái Úy.
Đêm đó, Yến Quy cùng Thái Úy triệu tập tướng lãnh, bắt đầu thương nghị chiến thuật đối kháng Vân quốc. Việc Vân quốc đến giờ vẫn án binh bất động là mối nghi hoặc lớn của Thái Úy, Yến Quy đương nhiên sẽ báo cáo lại tình hình thực tế, chỉ là bỏ bớt chi tiết sứ giả là tướng quân giả trang đi mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook