Đế Vương
Chương 31: Cầu phúc

Hôm sau lâm triều, quả nhiên các đại thần trong triều nhắc tới chuyện lập hậu. Các đại thần chia làm ba phái, phái thứ nhất không đặc biệt đề cử người nào cả, phái thứ hai lại đề cử Uyển quý phi.

Mà phái thứ ba, tuy có chút ngoài dự đoán của mọi người, lại rất hợp tình hợp lý với nội bộ. Các đại thần, lấy Phàn tướng đứng đầu, đề cử Điệp phi.

Kỳ Huyên ngồi trên long vị, mắt lạnh nhìn các đại thần tranh phong bên dưới. Các đại thần thấy bệ hạ cũng không biểu hiện nét mặt không vui, càng lớn mật nói ẩu nói tả, sau đó thậm chí còn tranh nhau mà nói.

“Hừ.” Không bao lâu, Kỳ Huyên đột nhiên hừ lạnh một tiếng, các đại thần lập tức im lặng. Hắn mắt sáng như đuốc, nhìn quét qua chúng quần thần “Sao không tiếp tục nói? Vừa mới rồi không phải còn nháo rất vui sao?”

Quần thần đồng loạt cúi đầu, mồ hôi chảy ròng ròng như mưa mùa hạ.

“Lập hậu, lập hậu, suốt ngày muốn trẫm lập hậu, nay Thư quốc vẫn như hổ rình mồi, các quốc gia khác cũng đang chờ xem trò vui của Đại Kỳ vương triều kia kìa, trẫm lại có tâm tư đi lập lạp gì hay sao! Các ngươi cũng hay thật, cũng chỉ quan tâm hậu cung của trẫm, chuyện biên quan quan trọng lại chẳng đoái hoài đến, không cầu quốc lực lớn mạnh sao, chẳng lẽ cho các ngươi một hoàng hậu, các ngươi có thể thay trẫm bình định thiên hạ?”

Lời này vừa nói ra, quần thần nhanh chóng quỳ lạy tạ tội, tội danh không lo quốc sự đè lên đầu như vậy, mọi người dù có ba đầu sáu tay, cũng không kham nổi.

Theo sau đó Phàn Quý cao giọng bẩm tấu, cho rằng Uyển quý phi không thích hợp làm hậu, Phàn tướng còn chưa kịp cao hứng, liền nghe thấy Phàn Quý lại nói lý do Điệp phi không thích hợp làm hậu mà cũng bị loại nốt.

Muốn trở thành hoàng hậu Đại Kỳ vương triều, điều kiện đầu tiên phải nói đến chuyện sinh con, thứ hai là danh môn gia thế, thứ ba là phải có phẩm đức và sự quyết đoán của mẫu nghi thiên hạ. Uyển quý phi tuy vừa sinh hạ long tử, lại không phải xuất thân danh môn tiểu thư khuê các, bình thường đối nhân xử thế lại khiêm nhường, khi tổ chức quốc yến cũng không nhìn ra được có phải tài đức vẹn toàn hay không.

Vỏn vẹn bởi vì nàng sinh hạ long tử, mà phong làm hoàng hậu, Phàn Quý cho rằng, lý do này quá mức gượng ép.

Về phần Điệp phi lại càng không đúng quy cách phong làm hoàng hậu. Điệp phi chưa sinh được hài tử, tuy rằng xuất thân danh môn khuê tú, cũng không có đủ quyết đoán cùng phẩm đức của mẫu nghi thiên hạ.

Phàn Quý vừa dứt lời, Phàn tướng liền ngẩng đầu lên tức giận hỏi:“Thị Ngự Sử, nói xấu phi tử là trọng tội, ngươi đảm đương nổi sao?”

“Hữu tướng không cần sốt ruột, Phàn khanh, trẫm cho ngươi điều tra, liệu đã có kết quả chưa?” Kỳ Huyên thản nhiên liếc Phàn tướng một cái, Phàn tướng rùng mình, nhanh chóng câm miệng.

Quần thần biết, chuyện bệ hạ hỏi, là có liên quan đến Nghi phi bị người ngoài hạ độc, bởi vậy mọi người đều nín thở ngưng thần, muốn biết kết quả Phàn Quý điều tra được.

“Khải tấu bệ hạ, Điệp phi thân là nhất cung chi chủ, ngự hạ không nghiêm, dạy mãi không sửa, trước có dung túng cung tì hành hung, hôm nay còn dám mưu hại long tự, vi thần tin rằng, nàng đáng bị khiển trách, răn đe.”

“Mưu hại long tự? Phàn khanh, lời này quả thật?” Kỳ Huyên nheo mắt, trầm giọng hỏi.

Phàn tướng vừa nghe Phàn Quý nói, mồ hôi lạnh chảy ròng, Thái Hậu không phải nói đã giải quyết gọn ghẽ hết rồi mà? Sao Phàn Quý lại đổ tội danh mưu hại long tự lên người Điệp phi chứ?

Phàn tướng còn chưa kịp phản ứng, Phàn Quý đã trình lên chứng cớ. Nhìn chứng cớ, đế vương giận dữ, lập tức hạ chỉ, tước phi vị của Điệp phi, đưa vào lãnh cung, chung thân không thể ra.

Nếu không phải bệ hạ đang có hỉ long tử, sợ kinh động đến hoàng tử, đã sớm tứ hạ ba thước vải trắng hoặc độc rượu rồi. Chỉ là Điệp phi tuy bảo vệ một mạng, những năm tháng sau này, sợ là sẽ hận không thể chết đi thì tốt hơn.

Trừ Điệp phi, còn có các nội thị cùng cung nữ liên quan, toàn bộ đều bị trượng tễ trong ngày. Máu mười mấy người chảy ra, cơ hồ sắp nhiễm đỏ toàn bộ mặt đất nơi hành hình.

Sau ba ngày chỉnh đốn tẩy trừ nhóm nội thị, xung quanh vẫn lưu lại mùi máu tươi phảng phất. Khoảng thời gian rất dài sau đó, tất cả mọi người không dám tới gần khu đất trống kia, thà đường vòng cũng không muốn bước qua mấy dấu vết nâu sẫm kia.

Tin Điệp phi bị biếm lãnh cung truyền ra, nhóm phi tần phản ứng rất lãnh đạm, tựa hồ đã sớm liệu trước, thậm chí có mấy người còn sung sướng khi người gặp họa, đem chuyện đó ra tự thỏa mãn bản thân. Bất quá sau khi bị Uyển quý phi nghe thấy, hung hăng giáo huấn cho một trận, vài phi tần kia mới không dám nói lung tung gì nữa.

Nay trong hậu cung, ai cũng tự nhận Uyển quý phi là tối cao. Tuy rằng lần trước tấu chương phong hậu bị hoàng thượng bác bỏ, bất quá có phi tần âm thầm cho rằng, ngôi vị hoàng hậu, e rằng một ngày nào đó cũng sẽ rơi vào tay Uyển quý phi mà thôi.

Uyển quý phi mặc kệ mọi người nghĩ như thế nào, vẫn như cũ ru rú trong nhà, trừ đúng giờ hướng Thái Hậu thỉnh an, còn lại chỉ ở Phượng Khê cung chiếu cố tiểu hoàng tử.

Trong lúc mọi chuyện nhìn như gió êm sóng lặng, Thái Hậu lại đột nhiên muốn rời cung tĩnh tu, thay Đại Kỳ vương triều niệm kinh cầu phúc. Minh quý nhân nghe tin, kinh ngạc vạn phần, nhanh chóng chạy tới Phượng Nghi cung, lại bị thị vệ ngăn cản.

“Thỉnh Minh quý nhân thứ tội, Thái Hậu có chỉ, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào quấy rầy.” Thị vệ có nề nếp nói.

Minh quý nhân trước Phượng Nghi cung gấp đến độ giơ chân, lại không có cách nào, chỉ có thể trở lại Phượng Ngọc cung, nghĩ nhanh chóng đệ một phong thư đưa Phàn tướng, xem xem đây là chuyện gì.

Bên kia, trong Phượng Nghi cung, Kỳ Huyên cùng Thái Hậu đang trong thế giằng co.

“Mẫu hậu, không cần lo lắng, Phổ Đàn tự hoàn cảnh thanh u, thực sự rất thích hợp để ngài tu thân dưỡng tính.” Kỳ Huyên cười nói, nhưng trong đôi mắt lại không hề mang độ ấm.

“Thắng làm vua, thua làm giặc, không cần ngươi thay ai gia tìm lý do đường hoàng như vậy, muốn giết muốn quả tùy ngươi.” Thái Hậu lạnh lùng nói.

“Mẫu hậu lời ấy sai rồi, ngài thân là mẫu hậu, mặc kệ làm sai chuyện gì, trẫm làm nhi tử, chỉ có thể tha thứ. Lại nói, trẫm cũng không thể khiến người trong thiên hạ tưởng rằng, trẫm là đứa con bất hiếu, việc giết mẹ này, trẫm sẽ không làm.”

“Kỳ Huyên ơi Kỳ Huyên, không nghĩ tới người đầu tiên ai gia đoán sai, thế nhưng sẽ là ngươi.” Thái Hậu nghiến răng nghiến lợi nói.

“Mẫu hậu có thể ở Phổ Đàn tự ngẫm lại, vì sao lại bại bởi trẫm.” Kỳ Huyên vô vị nói.

“Ai gia muốn hỏi ngươi, Châu nhi ngươi sẽ đối xử như thế nào?” Thái Hậu lạnh giọng hỏi.

“Mẫu hậu không cần lo lắng, trẫm có thể cam đoan, Minh quý nhân vẫn là Minh quý nhân.” Kỳ Huyên nhếch môi cười, có vẻ thuần lương cười nói, trong lời nói lại mang ý nghĩa khiến Thái Hậu phát lạnh.

Kỳ Huyên ý tứ thực rõ rệt, hắn sẽ không xuống tay với Minh quý nhân, nhưng cũng sẽ không sủng ái nàng.

“Châu nhi không làm sai, ngươi không thể đối đãi nàng như vậy.” Thái Hậu siết chặt tú khăn, khô cằn mở miệng.

“Mẫu hậu, Châu nhi có sai hay không sai, ngài trong lòng biết rõ ràng. Nếu muốn trẫm nói, trẫm có làm gì sai không, để mẫu hậu một lòng muốn giết trẫm?” Kỳ Huyên nói, cho dù hắn không phải nhi tử của Thái Hậu tự mình sinh, nhưng dưỡng dục nhiều năm như vậy, vì sao Thái Hậu lại có tàn nhẫn với hắn như thế?

“Họ Kỳ đều đáng chết!” Thái Hậu không hề giải thích, chỉ âm ngoan phun ra một câu, rồi không mở miệng nói nữa.

Kỳ Huyên cũng không muốn hỏi, thoạt nhìn là ân oán đời trước, lại khiến hắn oan uổng đeo tội trên lưng. Đối với Thái Hậu, hắn có thể nói là hết lòng quan tâm giúp đỡ, nhưng lại bị phũ phàng gạt bỏ, còn đuổi tận giết tuyệt.

Kỳ Huyên tỉ mỉ bố trí lâu như vậy, nhổ từng cái từng cái đinh Thái Hậu đóng vào, sau đó hy sinh một hài tử chưa xuất thế, mới đổi lấy được kết quả như vậy.

Đối với hài tử vô tội kia, Kỳ Huyên không phải không áy náy hối hận, nhưng vì an ổn của Đại Kỳ vương triều, hắn phải dẹp hết sạch sẽ thế lực của Thái Hậu.

Hắn hao hết tâm tư mới khiến Thái Hậu lộ ra dấu vết, nếu bởi vì nhất thời mềm lòng, lúc này tha bổng Thái Hậu, sau này không biết lúc nào mới lại bắt thóp được đối phương nữa.

“Mẫu hậu, ngài ở Phổ Đàn tự niệm Phật cho tốt đi, hoàng nhi đã mất của trẫm kia, có thể coi là do mẫu hậu đấy.” Kỳ Huyên phất phất ống tay áo, thản nhiên nói.

Thái Hậu nghe vậy sắc mặt một chút cũng không biến, Kỳ Huyên cũng không hy vọng xa vời đối phương có thể bộc phát lương tâm, sau khi nói xong liền rời khỏi Phượng Nghi cung. Đạp cửa cung ra, phân phó thị vệ: “Mẫu hậu muốn tĩnh dưỡng, trước rời cung, đừng cho bất luận kẻ nào quấy rầy nàng.”

Một tháng sau, vào một đêm trăng tròn, Thái Hậu chính miệng tuyên bố, ít ngày nữa sẽ khởi hành đến Phổ Đàn tự, thay Đại Kỳ vương triều cầu phúc.

Thẳng đến khi Thái Hậu rời cung, Minh quý nhân cũng không thể nhìn thấy Thái Hậu một lần, đến đưa tiễn Thái Hậu cũng không được. Khi Thái Hậu rời đi, khinh xa giản hành, trừ bệ hạ, không có ai biết được Thái Hậu rời cung lúc nào.

Minh quý nhân lúc này mới mơ hồ phát hiện điều gì đó không thích hợp, nàng phái cung nữ ra tìm hiểu tin tức, khắp nơi đều rất rõ ràng, Thái Hậu lần này căn bản không giống rời cung đi cầu phúc, mà ngược lại như là bị bệ hạ tống ra khỏi cung vậy.

Minh quý nhân cắn chặt môi dưới, trong lòng nôn nóng vạn phần, nếu Thái Hậu không trở về cung, như vậy nàng trong cung sẽ rất khổ sở. Trước đây ỷ vào có Thái Hậu, nàng đắc tội không ít người, nay nên làm cái gì mới tốt?

Thư đem gửi Phàn tướng cũng không có hồi âm, khiến Minh quý nhân càng lúc càng gấp.

Đúng lúc này, Kỳ Huyên lâu rồi chưa đến thăm tới Phượng Ngọc cung.

Minh quý nhân kinh hỉ vạn phần cung nghênh bệ hạ, trong lòng tưởng rằng là do Thái Hậu dặn. Lại không nghĩ rằng, bệ hạ vừa đến, liền quăng cho nàng một xấp giấy, nàng nghi hoặc nhặt lên nhìn kỹ, càng xem sắc mặt càng thêm tái nhợt, “Bộp!” một tiếng liền quỳ xuống.

“Trẫm phía trước đây đáp ứng mẫu hậu, lưu cho ngươi một mạng.” Kỳ Huyên chuyển tay xoay ngọc ban chỉ, nhìn không ra hỉ nộ nói.

Minh quý nhân co quắp trên mặt đất, phía sau lưng cơ hồ bị mồ hôi lạnh tẩm ướt.

“Bất quá trẫm không thoải mái, ngươi cũng đừng nghĩ được khoái hoạt.” Kỳ Huyên lạnh lùng nói, Minh quý nhân vừa nghe xong, thân mình đã run rẩy lợi hại.

“Ngươi không phải muốn địa vị thân phận tôn quý sao? Trẫm nghĩ, cho ngươi vĩnh viễn làm quý nhân cũng tốt đúng không? Quý nhân, quý nhân, nghe hay biêt bao nhiêu.” Kỳ Huyên thu hồi tức giận, không mặn không nhạt nói.

Minh quý nhân nghe vậy nháy mắt ngồi phịch trên mặt đất, bệ hạ miệng vàng lời ngọc, một đời này, nàng cũng đều đừng mong bò lên nữa. Kỳ Huyên nói xong, cũng không để ý Minh quý nhân, phất tay áo rời Phượng Ngọc cung.

- -

Tác giả có lời muốn nói: Có độc giả sẽ hiếu kì với hài tử trong bụng Uyển phi, tác giả sẽ giữ bí mật, sau này mới công bố nha. Đến đây, coi như tạm thời giải quyết được thái hậu rồi ha, kế tiếp là đối phó với Phàn tướng cộng thêm gian tình tràn ngập! Còn về phần cung đấu, tác giả vô năng, viết còn bao quát, chỉ biết đơn giản viết thế thôi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương