Đế Vương Sủng Thần
-
Chương 74-2: Tái ngộ (2)
Đại quân Thuật quốc, Lô quốc tiếp cận, nhưng lại chậm chạp không động thủ, các nhân vật trọng yếu đều lẻn vào Thánh hoàng triều, không biết muốn làm gì, bọn họ chỉ có thể chờ, chỉ có thể bảo vệ, Thánh hoàng triều bị hai đại quốc vây công cũng không phải sự kiện có thể nói giỡn.
Đại sự là như vậy, nhưng Cô Độc Úy lại hạ lệnh cho tất cả mọi người không được truyền nửa điểm tin tức vào Thánh thành, chính vì không muốn Vân Thiển biết được, nhưng không nghĩ đến cuối cùng nàng cũng rơi vào.
Nhưng mà, không nghĩ tới những người này vậy mà lại đến Thánh thành dẫn Vân Thiển đi, nhìn cả không gian tuyết trắng mênh mông, Cô Độc Úy có chút mờ mịt, tìm không được bóng trắng kia, đáy lòng hắn vạn phần sốt ruột
Nhớ đến bức thư kia của Tây Lâu Mạch, đôi mi hắn nhanh chóng nhăn lại, tên kia đã tuyên bố muốn Vân Thiển nên sao Tây Lâu Mạch có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội như vậy.
Cho nên, Cô Độc Úy nóng lòng, bất chấp mọi thứ, đem tứ tướng đang trên đường tiến ra trấn thủ biên cương đều gọi về, nơi đó, có một mình Vân Phi trấn giữ là đủ rồi.
Sự việc phát sinh đột ngột, toàn thành lập tức rơi vào không khí sợ hãi
Tin tức này vừa được truyền vào Thánh hoàng triều, trong cung lập tức như bùng nổ, hoàn toàn rối loạn.
Hậu cung
Thái hậu nghe tin tức thứ nhất vừa truyền đến, sắc mặt âm trầm khủng bố
Nhìn thủ hạ báo tin, lạnh lùng mở miệng, “Sao lại như thế, chuyện tình lớn như vậy, vì sao một chút tin tức bản cung cũng không được thông báo?” Thủy Thu Tích tức giận chụp tay vịn, lớn giọng quát
“Hồi thái hậu, là hoàng thượng cản trở chúng thuộc hạ biết được tin tức!” Người phía dưới ảm đạm cúi đầu, tuy rằng không cam lòng đến thời điểm này mới biết được tin tức, nhưng mà, thực lực Cô Độc Úy không người nào có thể so được
Phượng mâu Thủy Thu Tích giật giật, lạnh lùng huy tay áo, “Đều đi xuống cả đi, ai gia muốn yên lặng một chút”
Người trong điện ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, sau đó yên lặng lui xuống
Thánh thành xảy ra chuyện đại sự, chính nàng lại là người cuối cùng biết được tin tức, thủ đoạn con trai ngày càng cao, Thủy Thu Tích đi đến trước cửa, nhìn tuyết rơi bên ngoài, trong lòng vô cùng bi thương.
(nhamy111: gọi Thủy Thu Tích là bà thấy già qué, nên ta sửa lại thành "nàng" hết nhen)
Rốt cuộc cũng chính mình phạm sai lầm, còn có thể nói được cái gì đây
Thủy Thu Tích kéo kéo áo ấm trên người, vươn bàn tay mềm mại tái nhợt ra ngoài, xẹt qua bông tuyết, không tự giác đạp từng bước nhỏ đi bộ trong màn tuyết, cảm nhận được trời đất lạnh lẽo, tuyết rơi trắng xóa.
Mỗi con đường nàng lựa chọn đã mất đi rất nhiều thứ, Thủy Thu Tích nàng chính là như vậy, tình hình thiên hạ bây giờ đã biến thành như vậy, đều là lỗi Thủy Thu Tích nàng sao? Vì được sự âu yếm của người mình yêu, nàng đã phạm lỗi vô cùng lớn.
Đạp tuyết mà đi, gió tuyết quất vào trên người, gương mặt năm tháng không thể lay động cũng bị lạnh trở nên phiếm hồng, vươn tay mở ra, rất xa, có một đám thái giám cung nữ chậm rãi đi theo, đứng dưới mưa tuyết, lẳng lặng nhìn Thái hậu của bọn họ.
“Đây là báo ứng của ta sao?” Ngẩng đầu, tóc đen chảy xuống, dính đầy bông tuyết, trước mặt một mảnh mơ hồ, nước mắt, từng giọt rơi vào bông tuyết trắng tinh, hóa thành băng
Con không giống con, người yêu không phải người yêu, nàng vĩnh viễn chỉ có thể đứng xa xa nhìn bọn họ, thiên hạ này dường như không có nơi để nàng ngây ngốc nữa.
“Tỷ tỷ, Nhật Quyết..” Thủy Thu Tích khóc không thành tiếng.
Thực xin lỗi, thực xin lỗi, nếu thời gian có thể quay trở lại, ta tình nguyện giết chết mình cũng không nguyện ý chiếm đoạt những thứ không thuộc về mình.
Người giống như nàng căn bản không xứng được yêu, không xứng được cái gì gọi là ấm áp, lòng của nàng, cho tới bây giờ đều lạnh như băng. Vì sao phải cho nàng gặp Cô Nhật Quyết, vì sao ông trời lại để hắn yêu thương tỷ tỷ, vì sao không phải là nàng
Từng giọt lệ của Thủy Thu Tích bị gió tuyết thổi thành băng, nhưng nàng chung quy không để ý tới, nghĩ đến tỷ tỷ trả thù, nghĩ đến đủ loại chuyện, tâm đã đau đến không thở nổi
Nếu không phải chính nàng không đè nén được tình yêu kia trong lòng, đến nay sẽ không có cảnh tượng này, có lẽ chính nàng vẫn còn đi một mình trên con đường cô đơn, đứng xa xa nhìn bọn họ hạnh phúc là được
Tuyết bay bay, ẩn trong màn tuyết một bóng dáng tinh xảo nhẹ nhàng, chậm rãi đi tới gần Thủy Thu Tích
Xuyên thấu qua tuyết, cho dù trước mắt có mơ hồ không rõ như thế nào, bóng dáng người kia vẫn bị nàng nhìn ra, lệ càng rơi nhanh hơn, vô thanh vô tức.
“Thu Tích sư tỷ!” Hơn hai mươi năm trôi qua, đây là lần đầu tiên Lạc Song chính thức đứng trước mặt nàng, giống như trước kia, nhẹ nhàng gọi nàng Thu Tích sư tỷ, nàng hốt hoảng, như lại bị kéo về nhiều năm trước kia
“Song nhi, ngươi nói xem, có phải ta đã thực sự sai lầm rồi... Vì tranh thủ tình cảm cho chính mình, dùng thủ đoạn ti bỉ phá hoại bọn họ... Song nhi, cảm ơn ngươi...” Cảm ơn ngươi dù đã biết ta “giết” Thủy Thu Liên cũng không đứng ra chỉ trích nàng, một mực yên lặng chăm chú nhìn bọn họ, cảm ơn ngươi đến bây giờ còn có thể đứng trước mặt ta
Lạc Song thở dài, nhìn nữ nhân khóc không thành tiếng trước mặt, trong lòng vạn phần cảm khái.
“Đều trôi qua hết rồi, đều là chữ “yêu” gây họa, không trách ai được, không trách được... Kỳ thực, ta càng hận bọn hắn, rõ ràng là biết tâm ý của ngươi, kết quả là còn muốn sư tỷ đeo trên lưng nhiều việc như vậy, không chỉ là ngươi sai, chúng ta đều sai cả rồi...” Lạc Song nhìn nữ tử đáng buồn trước mặt, nước mắt không khỏi nổi lên.
“Sư tỷ, thực xin lỗi, lâu như vậy mới bằng lòng đến nhìn ngươi một cái...” Kỳ thật, nàng không muốn thấy Thủy Thu Tích rơi lệ, người này luôn luôn kiên cường, chưa bao giờ rơi lệ, cho dù năm năm trước cũng không muốn làm cho người ta thấy bộ dạng nàng rơi lệ.
Thu Tích sư tỷ, kỳ thật ngươi vô cùng ngốc...
Vươn tay lau đi nước mắt đọng trên khóe mi Thủy Thu Tích, trong lòng không rõ tư vị.
“Lạc Song...” Cúi đầu, run giọng khóc to dưới màn mưa tuyết, bi thương, áp lực, thê lương, toàn bộ cảm xúc đồng loạt được phóng thích.
Cho dù Thủy Thu Liên “chết” trong lửa lớn, Lạc Song cũng không nghe người này khóc lớn tiếng như vậy, nghe tiếng khóc tràn đầy bi thương, trong lòng nàng vô cùng chua xót.
Đó là áp lực yêu hơn hai mươi năm, áp lực hận cùng đau khổ hơn hai mươi năm, trong lòng người này mới là đâu khổ nhất, chắc là vậy rồi.
Ít nhất bọn họ, những người này đều từng hạnh phúc, nhưng Thủy Thu Tích thì sao, chưa từng có
Tỷ tỷ xuất sắc chiếm hết mọi thứ của nàng, mà nàng luôn làm bộ kiên cường, nhường nhịn, cuối cùng chính nàng lại rơi vào hoàn cảnh như vậy, chỉ có Lạc Song mới hiểu đáy lòng nàng có bao nhiêu đau khổ. Người Lạc Song không dám đối mặt nhất là nàng, cho dù nàng với Thủy Thu Liên có tình cảm tốt như thế nào, cũng không thế so được với người khổ sở này
Cô Nhật Quyết, vì sao ngươi không nhìn thấy điểm tốt của nàng.
Vì sao các ngươi đều nghĩ nàng làm cho tình cảm của các ngươi bị rạn nứt, vì sao không thử hỏi lại chính mình xem, đến tột cùng tình cảm của các ngươi có chống lại được khảo nghiệm như vậy hay không.
Lạc Song nhẹ nhàng ôm lấy Thủy Thu Tích, lâm vào sự bi thống của nàng, rất nhiều thái giám và cung nữ phía sau cũng lâm vào đau thương này, im lặng nhìn bông tuyết rơi xuống người thái hậu.
Thái hậu này mặt ngoài nhìn như bình thường, nhưng kỳ thật so với ai, nàng chính là số khổ, khi còn sống đều phải chôn trong đau thương này.
Lập tức, cả tòa hoàng cung như chìm vào trong một loại bi thương, thật lâu cũng không tiêu tan, hòa quyện cùng mưa tuyết...
*****
Vân Thiển không nghĩ rằng những người này thật sự hành động, nhưng lại bất tri bất giác ở bên cạnh nàng, nhìn hắc long bào nam tử trước mắt, mắt lạnh sau mặt nạ khẽ nheo, “Là ngươi...”
Có vài bóng dáng vừa đưa lưng về phía Vân Thiển chuyển lại đây, ngũ quan hoàn mỹ lãnh khốc, cái loại khí hất độc hữu này, mỗi một chỗ đều tản ra vẻ anh tuấn khó gặp! Có lẽ là do mưa tuyết nên Vân Thiển thấy được trên thân nam nhân này tản ra ánh sáng thiên thần, có thể làm cho nữ tử trở nên điên cuồng, nhưng lại không thể so được với Cô Độc Úy.
“Khó được ngươi còn nhận ra bản cung...” Nam tử hé môi cười, gương mặt lạnh lùng cười rộ lên có chút chói mắt, nam nhân như vậy hiển hiện sức quyến rũ vô hình khắp nơi.
“Thái tử Thuật quốc?” Vân Thiển không phải đang nghi ngờ, mà là xác thực. Từ miệng Vân Phi kể, có thể đem một thân khí chất vương giả phát huy đến mức độ này lại ở cùng Thủy Thu Liên, ngoại trừ thái tử Thuật quốc thì còn ai vào đây. Khó trách thánh nữ Thuật quốc lại cung kính với hắn như thế, ngay cả Thủy Thu Liên cũng muốn cứu hắn.
Người như vậy, dễ dàng lẻn vào hoàng cung mà không bị Cô Độc Úy phát hiện, điều này nói lên cái gì, nói lên được... thực lực của hắn đã không còn giống như bọn họ suy nghĩ.
Đối với việc Vân Thiển biết thân phận của mình, hắn tuyệt không cảm thấy kỳ quái, thật giống như sự tình đương nhiên, mặt không chút thay đổi đối mặt với Vân Thiển, cách một màn tuyết, hai người nhìn đối phương.
Bông tuyết lất phất rơi xuống, xiêm y bọn họ đều ẩm ướt, cảm giác lạnh lẽo xâm nhập vào nội y, khiến cơ thể bọn họ phát lạnh
“Thái tử Thuật quốc vậy mà lại tự mình mang binh xuất trận, Thái tử Lô Quốc muốn bắt ta uy hiếp Úy ca ca, ngươi nghĩ muốn hủy diệt Thánh hoàng triều dễ như vậy sao?” Vân Thiển hừ lạnh, môi vì trời lạnh nên có chút run.
Nghe Vân Thiển nói, Thích Uẩn Cẩm nhíu mày, tựa hồ như nghe được chữ gì mẫn cảm, làm cho lòng hắn thực không thoải mái, đặc biệt là từ “Úy ca ca” kia.
Hai người kia xưng hô thân mật như thế làm cho người ta có một loại xúc động muốn phát điên, nhưng mà vì sao hắn lại có loại hiện tượng phát điên này, không thể hiểu được, hắn chỉ biết là, nàng như vậy hấp dẫn thật sâu ánh mắt hắn, hắn muốn gặp lại người toàn thân tràn đầy sức quyến rũ, nên liều lĩnh lẻn vào Thánh hoàng triều, biết rõ đại quân Cô Độc Úy đang chờ chính hắn chui đầu vào lưới, nhưng hắn vẫn đến đây, không để ý đến cản trở của bọn họ.
“Ngươi vẫn như năm năm trước, không có biến đổi...” Thích Uẩn Cẩm nhíu mày, âm thanh trầm thấp vang lên
“Ngươi thật là, năm năm trước không thể lấy mạng ngươi, hôm nay ngươi lại chủ động đưa đến cửa, vậy không thể trách ta tâm ngoan thủ lạt!” Không khỏi giải thích, bạch y của Vân Thiển cùng bông tuyết hòa vào nhau, thân thể của nàng liền như hồng mao nhẹ nhàng bay ra ngoài.
Hắc y nhân xông tới, che chở cho Thích Uẩn Cẩm.
Đại sự là như vậy, nhưng Cô Độc Úy lại hạ lệnh cho tất cả mọi người không được truyền nửa điểm tin tức vào Thánh thành, chính vì không muốn Vân Thiển biết được, nhưng không nghĩ đến cuối cùng nàng cũng rơi vào.
Nhưng mà, không nghĩ tới những người này vậy mà lại đến Thánh thành dẫn Vân Thiển đi, nhìn cả không gian tuyết trắng mênh mông, Cô Độc Úy có chút mờ mịt, tìm không được bóng trắng kia, đáy lòng hắn vạn phần sốt ruột
Nhớ đến bức thư kia của Tây Lâu Mạch, đôi mi hắn nhanh chóng nhăn lại, tên kia đã tuyên bố muốn Vân Thiển nên sao Tây Lâu Mạch có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội như vậy.
Cho nên, Cô Độc Úy nóng lòng, bất chấp mọi thứ, đem tứ tướng đang trên đường tiến ra trấn thủ biên cương đều gọi về, nơi đó, có một mình Vân Phi trấn giữ là đủ rồi.
Sự việc phát sinh đột ngột, toàn thành lập tức rơi vào không khí sợ hãi
Tin tức này vừa được truyền vào Thánh hoàng triều, trong cung lập tức như bùng nổ, hoàn toàn rối loạn.
Hậu cung
Thái hậu nghe tin tức thứ nhất vừa truyền đến, sắc mặt âm trầm khủng bố
Nhìn thủ hạ báo tin, lạnh lùng mở miệng, “Sao lại như thế, chuyện tình lớn như vậy, vì sao một chút tin tức bản cung cũng không được thông báo?” Thủy Thu Tích tức giận chụp tay vịn, lớn giọng quát
“Hồi thái hậu, là hoàng thượng cản trở chúng thuộc hạ biết được tin tức!” Người phía dưới ảm đạm cúi đầu, tuy rằng không cam lòng đến thời điểm này mới biết được tin tức, nhưng mà, thực lực Cô Độc Úy không người nào có thể so được
Phượng mâu Thủy Thu Tích giật giật, lạnh lùng huy tay áo, “Đều đi xuống cả đi, ai gia muốn yên lặng một chút”
Người trong điện ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, sau đó yên lặng lui xuống
Thánh thành xảy ra chuyện đại sự, chính nàng lại là người cuối cùng biết được tin tức, thủ đoạn con trai ngày càng cao, Thủy Thu Tích đi đến trước cửa, nhìn tuyết rơi bên ngoài, trong lòng vô cùng bi thương.
(nhamy111: gọi Thủy Thu Tích là bà thấy già qué, nên ta sửa lại thành "nàng" hết nhen)
Rốt cuộc cũng chính mình phạm sai lầm, còn có thể nói được cái gì đây
Thủy Thu Tích kéo kéo áo ấm trên người, vươn bàn tay mềm mại tái nhợt ra ngoài, xẹt qua bông tuyết, không tự giác đạp từng bước nhỏ đi bộ trong màn tuyết, cảm nhận được trời đất lạnh lẽo, tuyết rơi trắng xóa.
Mỗi con đường nàng lựa chọn đã mất đi rất nhiều thứ, Thủy Thu Tích nàng chính là như vậy, tình hình thiên hạ bây giờ đã biến thành như vậy, đều là lỗi Thủy Thu Tích nàng sao? Vì được sự âu yếm của người mình yêu, nàng đã phạm lỗi vô cùng lớn.
Đạp tuyết mà đi, gió tuyết quất vào trên người, gương mặt năm tháng không thể lay động cũng bị lạnh trở nên phiếm hồng, vươn tay mở ra, rất xa, có một đám thái giám cung nữ chậm rãi đi theo, đứng dưới mưa tuyết, lẳng lặng nhìn Thái hậu của bọn họ.
“Đây là báo ứng của ta sao?” Ngẩng đầu, tóc đen chảy xuống, dính đầy bông tuyết, trước mặt một mảnh mơ hồ, nước mắt, từng giọt rơi vào bông tuyết trắng tinh, hóa thành băng
Con không giống con, người yêu không phải người yêu, nàng vĩnh viễn chỉ có thể đứng xa xa nhìn bọn họ, thiên hạ này dường như không có nơi để nàng ngây ngốc nữa.
“Tỷ tỷ, Nhật Quyết..” Thủy Thu Tích khóc không thành tiếng.
Thực xin lỗi, thực xin lỗi, nếu thời gian có thể quay trở lại, ta tình nguyện giết chết mình cũng không nguyện ý chiếm đoạt những thứ không thuộc về mình.
Người giống như nàng căn bản không xứng được yêu, không xứng được cái gì gọi là ấm áp, lòng của nàng, cho tới bây giờ đều lạnh như băng. Vì sao phải cho nàng gặp Cô Nhật Quyết, vì sao ông trời lại để hắn yêu thương tỷ tỷ, vì sao không phải là nàng
Từng giọt lệ của Thủy Thu Tích bị gió tuyết thổi thành băng, nhưng nàng chung quy không để ý tới, nghĩ đến tỷ tỷ trả thù, nghĩ đến đủ loại chuyện, tâm đã đau đến không thở nổi
Nếu không phải chính nàng không đè nén được tình yêu kia trong lòng, đến nay sẽ không có cảnh tượng này, có lẽ chính nàng vẫn còn đi một mình trên con đường cô đơn, đứng xa xa nhìn bọn họ hạnh phúc là được
Tuyết bay bay, ẩn trong màn tuyết một bóng dáng tinh xảo nhẹ nhàng, chậm rãi đi tới gần Thủy Thu Tích
Xuyên thấu qua tuyết, cho dù trước mắt có mơ hồ không rõ như thế nào, bóng dáng người kia vẫn bị nàng nhìn ra, lệ càng rơi nhanh hơn, vô thanh vô tức.
“Thu Tích sư tỷ!” Hơn hai mươi năm trôi qua, đây là lần đầu tiên Lạc Song chính thức đứng trước mặt nàng, giống như trước kia, nhẹ nhàng gọi nàng Thu Tích sư tỷ, nàng hốt hoảng, như lại bị kéo về nhiều năm trước kia
“Song nhi, ngươi nói xem, có phải ta đã thực sự sai lầm rồi... Vì tranh thủ tình cảm cho chính mình, dùng thủ đoạn ti bỉ phá hoại bọn họ... Song nhi, cảm ơn ngươi...” Cảm ơn ngươi dù đã biết ta “giết” Thủy Thu Liên cũng không đứng ra chỉ trích nàng, một mực yên lặng chăm chú nhìn bọn họ, cảm ơn ngươi đến bây giờ còn có thể đứng trước mặt ta
Lạc Song thở dài, nhìn nữ nhân khóc không thành tiếng trước mặt, trong lòng vạn phần cảm khái.
“Đều trôi qua hết rồi, đều là chữ “yêu” gây họa, không trách ai được, không trách được... Kỳ thực, ta càng hận bọn hắn, rõ ràng là biết tâm ý của ngươi, kết quả là còn muốn sư tỷ đeo trên lưng nhiều việc như vậy, không chỉ là ngươi sai, chúng ta đều sai cả rồi...” Lạc Song nhìn nữ tử đáng buồn trước mặt, nước mắt không khỏi nổi lên.
“Sư tỷ, thực xin lỗi, lâu như vậy mới bằng lòng đến nhìn ngươi một cái...” Kỳ thật, nàng không muốn thấy Thủy Thu Tích rơi lệ, người này luôn luôn kiên cường, chưa bao giờ rơi lệ, cho dù năm năm trước cũng không muốn làm cho người ta thấy bộ dạng nàng rơi lệ.
Thu Tích sư tỷ, kỳ thật ngươi vô cùng ngốc...
Vươn tay lau đi nước mắt đọng trên khóe mi Thủy Thu Tích, trong lòng không rõ tư vị.
“Lạc Song...” Cúi đầu, run giọng khóc to dưới màn mưa tuyết, bi thương, áp lực, thê lương, toàn bộ cảm xúc đồng loạt được phóng thích.
Cho dù Thủy Thu Liên “chết” trong lửa lớn, Lạc Song cũng không nghe người này khóc lớn tiếng như vậy, nghe tiếng khóc tràn đầy bi thương, trong lòng nàng vô cùng chua xót.
Đó là áp lực yêu hơn hai mươi năm, áp lực hận cùng đau khổ hơn hai mươi năm, trong lòng người này mới là đâu khổ nhất, chắc là vậy rồi.
Ít nhất bọn họ, những người này đều từng hạnh phúc, nhưng Thủy Thu Tích thì sao, chưa từng có
Tỷ tỷ xuất sắc chiếm hết mọi thứ của nàng, mà nàng luôn làm bộ kiên cường, nhường nhịn, cuối cùng chính nàng lại rơi vào hoàn cảnh như vậy, chỉ có Lạc Song mới hiểu đáy lòng nàng có bao nhiêu đau khổ. Người Lạc Song không dám đối mặt nhất là nàng, cho dù nàng với Thủy Thu Liên có tình cảm tốt như thế nào, cũng không thế so được với người khổ sở này
Cô Nhật Quyết, vì sao ngươi không nhìn thấy điểm tốt của nàng.
Vì sao các ngươi đều nghĩ nàng làm cho tình cảm của các ngươi bị rạn nứt, vì sao không thử hỏi lại chính mình xem, đến tột cùng tình cảm của các ngươi có chống lại được khảo nghiệm như vậy hay không.
Lạc Song nhẹ nhàng ôm lấy Thủy Thu Tích, lâm vào sự bi thống của nàng, rất nhiều thái giám và cung nữ phía sau cũng lâm vào đau thương này, im lặng nhìn bông tuyết rơi xuống người thái hậu.
Thái hậu này mặt ngoài nhìn như bình thường, nhưng kỳ thật so với ai, nàng chính là số khổ, khi còn sống đều phải chôn trong đau thương này.
Lập tức, cả tòa hoàng cung như chìm vào trong một loại bi thương, thật lâu cũng không tiêu tan, hòa quyện cùng mưa tuyết...
*****
Vân Thiển không nghĩ rằng những người này thật sự hành động, nhưng lại bất tri bất giác ở bên cạnh nàng, nhìn hắc long bào nam tử trước mắt, mắt lạnh sau mặt nạ khẽ nheo, “Là ngươi...”
Có vài bóng dáng vừa đưa lưng về phía Vân Thiển chuyển lại đây, ngũ quan hoàn mỹ lãnh khốc, cái loại khí hất độc hữu này, mỗi một chỗ đều tản ra vẻ anh tuấn khó gặp! Có lẽ là do mưa tuyết nên Vân Thiển thấy được trên thân nam nhân này tản ra ánh sáng thiên thần, có thể làm cho nữ tử trở nên điên cuồng, nhưng lại không thể so được với Cô Độc Úy.
“Khó được ngươi còn nhận ra bản cung...” Nam tử hé môi cười, gương mặt lạnh lùng cười rộ lên có chút chói mắt, nam nhân như vậy hiển hiện sức quyến rũ vô hình khắp nơi.
“Thái tử Thuật quốc?” Vân Thiển không phải đang nghi ngờ, mà là xác thực. Từ miệng Vân Phi kể, có thể đem một thân khí chất vương giả phát huy đến mức độ này lại ở cùng Thủy Thu Liên, ngoại trừ thái tử Thuật quốc thì còn ai vào đây. Khó trách thánh nữ Thuật quốc lại cung kính với hắn như thế, ngay cả Thủy Thu Liên cũng muốn cứu hắn.
Người như vậy, dễ dàng lẻn vào hoàng cung mà không bị Cô Độc Úy phát hiện, điều này nói lên cái gì, nói lên được... thực lực của hắn đã không còn giống như bọn họ suy nghĩ.
Đối với việc Vân Thiển biết thân phận của mình, hắn tuyệt không cảm thấy kỳ quái, thật giống như sự tình đương nhiên, mặt không chút thay đổi đối mặt với Vân Thiển, cách một màn tuyết, hai người nhìn đối phương.
Bông tuyết lất phất rơi xuống, xiêm y bọn họ đều ẩm ướt, cảm giác lạnh lẽo xâm nhập vào nội y, khiến cơ thể bọn họ phát lạnh
“Thái tử Thuật quốc vậy mà lại tự mình mang binh xuất trận, Thái tử Lô Quốc muốn bắt ta uy hiếp Úy ca ca, ngươi nghĩ muốn hủy diệt Thánh hoàng triều dễ như vậy sao?” Vân Thiển hừ lạnh, môi vì trời lạnh nên có chút run.
Nghe Vân Thiển nói, Thích Uẩn Cẩm nhíu mày, tựa hồ như nghe được chữ gì mẫn cảm, làm cho lòng hắn thực không thoải mái, đặc biệt là từ “Úy ca ca” kia.
Hai người kia xưng hô thân mật như thế làm cho người ta có một loại xúc động muốn phát điên, nhưng mà vì sao hắn lại có loại hiện tượng phát điên này, không thể hiểu được, hắn chỉ biết là, nàng như vậy hấp dẫn thật sâu ánh mắt hắn, hắn muốn gặp lại người toàn thân tràn đầy sức quyến rũ, nên liều lĩnh lẻn vào Thánh hoàng triều, biết rõ đại quân Cô Độc Úy đang chờ chính hắn chui đầu vào lưới, nhưng hắn vẫn đến đây, không để ý đến cản trở của bọn họ.
“Ngươi vẫn như năm năm trước, không có biến đổi...” Thích Uẩn Cẩm nhíu mày, âm thanh trầm thấp vang lên
“Ngươi thật là, năm năm trước không thể lấy mạng ngươi, hôm nay ngươi lại chủ động đưa đến cửa, vậy không thể trách ta tâm ngoan thủ lạt!” Không khỏi giải thích, bạch y của Vân Thiển cùng bông tuyết hòa vào nhau, thân thể của nàng liền như hồng mao nhẹ nhàng bay ra ngoài.
Hắc y nhân xông tới, che chở cho Thích Uẩn Cẩm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook