Đế Vương Sủng Thần
-
Chương 69: Hoàng thượng hỗn đại nhân (Phần 1)
Người mang kiệu cũng định trụ thân thể, ngốc lăng nhìn mặt nạ bạch y nam tử đang đi về phía kiệu, ngay cả nhạc sĩ đang thổi hỉ nhạc ngay cửa cũng dừng động tác trong tay, đờ đẫn nhìn vị bạch y nam tử đang đến, tất cả những chuỗi động tác liên tiếp nhau đều bị đình trệ, nhưng mà lại không có một người nào dám đi lên trước ngăn cản hành động hoang đường này, bọn thị vệ nhìn động tác chậm rãi kia, cũng kinh ngạc đổ mồ hôi lạnh đầy thân, nơi này giống như sắp vào mùa đông, bọn họ nhìn thấy nam tử như thần tiên kia đi thẳng đến kiệu hồng, chỉ có thể vô lực đối mặt, có cảm giác như muốn hỏng mất rồi.
Không khí như vậy, người như vậy, làm cho người ta không tự chủ được mà lùi về sau một bước.
Không khí vui mừng này lập tức đình trệ như thời gian đang đứng yên, chỉ còn một màn bạch y đẹp không thể tả trước mắt, tất cả sự vật trên thế gian dường như chỉ còn lại một bóng dáng màu trắng kia.
Mặt nạ đã đối diện với đại hồng kiệu, có thể nghe được tiếng tân nương thở hổn hển, thể hiện một cảm giác hết sức phức tạp, đôi môi mê người nhẹ nhàng nói, “Nếu hoàng hậu đã chuẩn bị tiếp chiêu kỹ càng, vì sao còn sợ như vậy? Nghe nói hoàng hậu là thiên kim xuất sắc nhất của Triệu thừa tướng, thần thật vô cùng mong đợi được gặp mặt hoàng hậu!” Nhẹ nhàng, đạm bạc nhưng lần này không còn lại độ ấm nào. Thanh âm nhẹ nhàng như vậy, tựa như gió lạnh mùa đông thổi qua, lạnh thấu tâm can.
Nghe được âm thanh như vậy, cô nương ngồi trong kiệu sợ đến run rẩy. Nắm hai quả đấm thật chặc, ngăn nội tâm khẩn trương, Triệu Tuyết Liễu tự nói với mình, hiện giờ mình là hoàng hậu một nước, bất quả chỉ là “nam sủng” mà Hoàng thượng cưng chìu thôi, không có gì hơn cả. Nàng có phần nắm chắc, chỉ cần Cô Độc Úy thấy nàng, nhất định sẽ bị vẻ đẹp tuyệt sắc của nàng mê đắm, đến lúc đó, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân gì đó còn không phải đứng sang một bên sao. Nắm đấm từ từ buông lỏng, cách tầng tầng màn đỏ, thiếu nữ bên trong kiệu hừ lạnh, rất có khí thế của hoàng hậu nương nương.
Nghe được phản ứng bên trong kiệu, Vân Thiển cười yếu ớt nhưng lại rất đẹp, nữ tử này thật rất có ý tứ, năm năm trước cho dù Cô Độc Úy đã ban bố cho người trong thiên hạ biết, cả đời này hắn sẽ không lập gia đình, sau đó lại đưa ra lời ngoan độc, nếu muốn trở thành hoàng hậu của hắn, như vậy phải chuẩn bị tâm lý vừa vào cửa đã bị hưu, một câu nói này, có lẽ là để nói cho Hoàng thái hậu nghe. Mà nữ nhân này lại dám khiêu chiến như thế, quả nhiên lá gan cũng không nhỏ.
“Lớn mật! Vân đại nhân cho ngươi là ai mà có gan tới nháo đại hôn của Bổn cung...” Thanh âm mang theo lạnh lẽo lao ra từ hồng sa, cánh hoa dừng lại không rơi, người rải hoa trên cửa cung cũng lẳng lặng nhìn thiên hạ đệ nhất mỹ nhân trong truyền thuyết.
Hương thơm lại trở về, gió lạnh thổi tới, mang theo những cánh hoa, quét qua vạt áo màu trắng.
“Lá gan?” Hồi lâu sau, Vân Thiển không nhanh không chậm cười khẽ.
Tim của nữ nhân ngồi trong hồng kiệu đột nhiên đánh mạnh, tay lại nắm càng chặc, cắn răng, tự nói với lòng nhất định phải chống đỡ, không thể mất tất cả trong tay tên “nam sủng” này được.
“Đây chính là thái độ ngươi nói chuyện cùng Bổn cung, hôm nay ngươi còn dám cản trở đại hôn của bổn cung sao!” Bên trong truyền tới âm thanh vỗ án tức giận của nữ nhân
Vân Thiển đứng bên kiệu, như tôn thần nói, “Hắn chưa từng thừa nhận ngươi là hoàng hậu, thế nào, ngươi cứ như vậy không chờ đợi kịp mà tự xưng Bổn cung trước mặt ta sao?”
Thân thể kiều mỵ nhỏ nhắn run mấy cái, người này, thật sự là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Vân công tử trong tin đồn sao? Người đáng sợ này, thực sự là người trong tin đồn? Người như vậy, nàng phải làm sao đối phó đây? Nhưng khi nhớ tới lời Thái hậu, Triệu Tuyết Liễu lại dâng lên một sự tự tin.
“Ngươi chỉ là một “nam sủng” nho nhỏ, lại dám ở trước mặt bổn cung hô hoán, người đâu, đem tên này kéo xuống, nhốt vào đại lao, chờ sau khi đại hôn cử hành xong sẽ thẩm xét...” Có thái hậu bảo đảm ở phía sau, lá gan Triệu Tuyết Liễu phồng lớn lên rất nhiều, có thái hậu làm chỗ dựa ở phía sau, một “nam sủng” nho nhỏ này là cái gì chứ.
“Nam sủng nho nhỏ?” Tầm mắt âm trầm lạnh lẽo chuyển tới, bắn vào bên trong đại hồng kiệu, Triệu Tuyết Liễu rõ ràng cảm nhận được âm hàn bên ngoài truyền đến, thân thể cứng ngắt, không thể động đậy.
Cô Độc Úy đáng chết, lúc này hắn lại làm gì, chẳng lẽ một năm qua hắn cũng để mặc cho hoàng thái hậu cùng những này nháo như vậy sao? Vừa nghĩ tới bị người ta gọi là “nam sủng”, trong lòng nàng hết sức khó chịu, đặc biệt là lời này lại phun ra từ miệng của nữ nhân sắp bước vào cửa, nàng thật có xúc động muốn giết người.
Tân hoàng hậu chưa vào cửa chánh điện giận dữ lên tiếng, nhưng lại không dám bước lên trước một phần, đặc biệt khi nhìn thấy bạch y nam tử này, tất cả các khí lực bước đi đều không có.
Cảm nhận được không khí bên ngoài, thậm chí ngay cả những thị vệ đều sợ người này, đến bây giờ đây, chẳng lẽ Thánh hoàng triều này lại đến phiên “nam sủng” phản nghịch sao? Ngay người đã từng trước mặt nàng cam kết, hoàng thái hậu, cũng không dám ra ngoài ngăn cản tên “nam sủng” to gan này, nàng thật sự không có một phần thắng nào sao? Triệu Tuyết Liễu lúc này thực sự rất hối hận khi tin lời Hoàng thái hậu, loại chuyện này Hoàng thái hậu căn bản không làm chủ được.
“Thế nào, bổn cung nói trúng chỗ đau của ngươi rồi à? Nếu như lúc này ngươi có thể thức thời, bổn cung sẽ đại phát từ bi không truy cứu chuyện này...” Triệu Tuyết Liễu vuốt mồ hôi lạnh trên trán, cố trấn định nói, nhưng rõ ràng, lời nói kia chưa đủ phấn khích.
Dưới mặt nạ, Vân Thiển lạnh lùng quay người lại, “Như vậy... hoàng hậu nương nương tương lai, hôm nay sợ rằng ngươi không có cách nào đi vào chánh điện được rồi, ngươi danh không chánh ngôn không thuận, trước khi bước lên kiệu hoa, ngươi có từng nghĩ sẽ có kết quả này hay không” Vốn nàng định nhẹ nhàng cảnh cáo một trong những người tự tiện chủ trương này, nhưng không nghĩ tới, nàng lại bị nữ nhân này chọc giận, cái giá phải trả là rất thảm rồi.
Triệu Tuyết Liễu cả kinh thất sắc, không thể tin nói, “Ngươi... ngươi làm gì” nàng đã mất hết vẻ phách lối vừa rồi, bởi vì không riêng gì nàng, những người đứng bên cạnh Vân Thiển rõ ràng cảm nhận được sóng dữ cùng sát khí tản mát từ trong cơ thể Vân Thiển.
Bàn tay bạch ngọc nâng chưởng, mang theo một cổ kình phong
Thân ảnh trong kiệu như cảm nhận được, vội vàng núp ở một chỗ.
Mọi người hoảng hốt!
“Thiển nhi, dừng tay!”
“Đại nhân!”
Nhiều loại âm thanh nhiễu loạn truyền tới, nhưng đối với trận tiếng hô sau lưng nàng cũng bỏ mặc, bàn tay bạch ngọc không chút do dự chém xuống.
Rắc... người nâng kiệu chạy tán loạn, hoa bay tung tóe rồi rơi xuống như mưa.
Trong nháy mắt kiệu hồng như vỡ vụn, một bóng dáng màu đỏ phi thân thoát ra, tránh khỏi một chưởng này.
Không nghĩ tới tân hoàng hậu này còn có võ công, hơn nữa còn không tệ, không hổ là người do Thủy Thu Tích trăm chọn ngàn lựa, nhưng mà, những thứ này còn chưa đủ, người cường đại có thể đối phó với nàng còn chưa được sinh ra đâu, nữ nhân này đừng mơ tưởng bước vào chánh điện một bước, nếu không vào được chánh điện, ngươi cái gì cũng không phải.
“Thiển nhi, ngươi đang làm gì đây?” Vân Phi hoảng hốt phi thân xuống, giữ lấy tay Vân Thiển, đứa con trai này vì sao lại dính vào Cô Độc Úy, điều này đã làm cho hắn hết sức nhức đầu, không biết phải làm như thế nào. Bây giờ thì tốt lắm rồi, ngay thời điểm tân hoàng hậu tiến cung động thủ, nếu lời này truyền ra ngoài, danh tiếng càng không dễ nghe rồi.
Nếu dễ nghe thì chính là tân hoàng hậu không biết tự lượng sức mình, cùng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân tranh đoạt hậu vị. Còn khó nghe, aiz... chính là “nam sủng” duy nhất của hoàng thượng công khai cùng tân hoàng hậu đánh ghen. Đáng chết thật, con hắn là nam nhân, cũng không phải nữ nhân, sao có thể truyền ra thanh danh này được chứ.
Giận!!! Một cổ hỏa khí bốc lên trong đầu Vân Phi, lần này phải kín đáo tìm nữ nhân đưa cho tên này. Nhưng mà, năm năm rồi, hắn có lần nào thành công không? Không có một lần nào hết.
Vân Thiển đột nhiên lãnh nhược băng sương hất cánh tay Vân Phi ra, từ trước tới nay, đây chính là lần đầu tiên Vân Thiển đối nghịch cùng Vân Phi, trong nháy mắt Vân Phi có chút kinh ngạc.
“Phụ thân, người đã quản chuyện này lâu quá rồi...” Trong trẻo, bình thản, nhưng lại thấu xương.
Như vậy là đủ rồi, nhịn nhiều năm qua, đối với những người này nàng đã trở nên vô lực, nói nàng ghen cũng được, nói nàng lấy quyền lấn người cũng được, chung quy nàng không cho phép bất kỳ nữ nhân nào tiến vào cửa điện này, một bước cũng không cho.
Chuyện này coi như nháo đủ lớn rồi, để Cô Độc Úy tự mình đến thu dọn, ai kêu xú nam nhân kia không biết cả ngày bận rộn cái gì, ngay cả chút chuyện cũng làm không xong, uổng là thân đế vương.
“Vân Thiển, ngươi có phải quá mức rồi hay không?” Thủy Thu Tích kéo một thân hoa lệ, lạnh lùng tung chưởng nói, “Xem như Úy nhi cưng chìu ngươi, ngươi cũng không thể ngăn cản hắn cưới vợ, càng không thể để ... “ khuôn mặt Thủy Thu Tích đã đen như đáy nồi.
Vân Thiển đẩy tay Thủy Thu Tích ra, nghiêng người đứng, thản nhiên nhìn sắc mặt âm trầm của chúng đại thần, xem ra thái hậu thật biết làm lung lạc lòng người, để cho chúng thần đối phó nàng.
“Thá hậu, ngài cho rằng ngài làm như vậy sẽ không gây ra hậu quả phá hủy người kia chứ?” Ánh mắt nhàn nhạt quét mắt về phía hồng ảnh đứng bên ngoài, mũ phượng che kín gương mặt nữ nhân kia, nên không thể nào thấy được vẻ mặt của nàng.
Thủy Thu Tích cả kinh, Vân Thiển này là đang uy hiếp bà. Vân Thiển như vậy là đang nói hết sức rõ ràng, không cho phép Cô Độc Úy cưới bất kỳ nữ nhân nào, ai dám vào cửa này chính là đối nghịch cùng nàng. Uy hiếp cường ngạnh như vậy, khiến lòng bà khiếp sợ. Trước kia sao bà lại không phát hiện, lệ khí trên người Vân Thiển này lại nồng đậm như thế.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì, chẳng lẽ Vân đại nhân muốn đối nghịch với ai gia sao...” Lúc này đây, Vân Thiển thật giống như người vô lý gây sự, không có nửa điểm đạo lý, nàng chặn ở trước, chính là không cho bất luận kẻ nào bước hơn nửa bước, giống như hài tử tính khí thất thường.
“Thái hậu, ngài nên biết từ đầu đến cuối chúng ta cũng chưa có nói chuyện qua, đây đều là tác phong làm việc của ngài, như thế nào ngài lại đi hỏi thần có phải đang đối nghịch cùng ngài đây, thái hậu, ngài nghĩ có đúng không...” Mỗi câu mỗi chữ của Vân Thiển đều hết sức nhẹ nhàng, mỗi câu mỗi chữ ở đây đều nhắc nhở những việc làm sau lưng của Thái hậu.
Thái hậu cau mày, trên dung nhan tựa như vĩnh viễn không già kia lại xuất hiện một tia tức giận, cuối cùng vẫn được bà chế trụ lại, “Vân Thiển, ngươi đừng quá quắt, hoàng thượng sủng ái ngươi, nhưng ai gia cũng không phải hoàng thượng, người đâu, Vân đại nhân phạm thượng, phạm tội chết, kéo xuống cho ai gia...”
Vân Phi đứng bên cạnh vừa nghe đến lời này liền không vui, nói thế nào, người trước mặt này là con trai hắn, thái hậu cho dù có tức giận như thế nào đi chăng nữa cũng không thể trước mặt chúng thần tuyên bố muốn giết con hắn chứ, sắc mặt Vân Phi trầm xuống, ôm quyền nói, “Thái hậu, tiểu nhi...”
“Vân đại nhân, ngươi đây là muốn cầu cho con ngươi sao...” Ánh mắt Thủy Thu Tích lạnh lẽo, khiến cho tất cả mọi người đều cúi đầu. Có gan chọc thái hậu thành thế này, sợ chỉ có một mình Vân Thiển.
Vốn là còn rất nhiều người muốn cầu xin thay Vân Thiển, nhưng với tình hình này, không ai dám lên tiếng
Vân Phi lập tức lùi về sau một bước, “Không dám, chẳng qua là kính xin thái hậu suy nghĩ lại” Con của hắn không phải bất luận người nào muốn giết cứ giết.
“Ngươi...” Thái hậu vô cùng tức giận chỉ thẳng vào Vân Phi đang cúi đầu, một cổ nộ khí từ đáy lòng xông tới.
Bây giờ tốt lắm rồi, không riêng gì con trai uy hiếp bà, giờ ngay cả phụ thân cũng đối phó bà. Thủy Thu Tích vô cùng tức giận muốn hôn mê, cố gắng đè ép khí huyết trào nơi ngực, một chữ cũng không nói được.
Hai vị Vân đại nhân này cũng không ai đắc tội nổi, một người cầm quyền, một người là sủng thần. Quan hệ thái hậu cùng hoàng thượng hết sức ác liệt, trong mắt người Thánh hoàng triều này, việc đó đã không phải là bí mật gì. Thái hậu cố nhiên là trọng yếu, nhưng nếu chọc một trong hai vị Vân đại nhân, ai cũng đừng nghĩ có thể thoát.
Tình hình này rõ ràng là thái hậu tự tìm khổ, chuyện này nếu không phải bà kiên quyết nhúng tay, nữ nhân kia lại không biết sống chết phải gả vào hoàng gia, cũng sẽ không tới cớ sự này.
Nhưng chung quy người có tội này bất quá chính là Cô Độc Úy, nếu không phải hắn nắm quyền to, vóc người lại quá mức yêu nghiệt, cũng sẽ không đưa tới nhiều nữ nhân điên cuồng như vậy.
“Thái hậu, hoàng thượng cũng chưa từng nói qua cùng với thần chuyện muốn lập hậu, xem ra nữ nhân này là do hôm nay thái hậu muốn tự rước về nhà rồi!” Vân Thiển nhàn nhạt phẩy tay áo, không nóng không lạnh nói, căn bản nàng cũng không đem thái hậu này để vào mắt
Trong mắt lại không có người như thế, sợ chỉ có một mình Vân Thiển nàng là người đầu tiên.
“Hổn trướng! Chẳng lẽ hoàng đế một nước muốn cưới vọ phải hỏi qua Vân Thiển ngươi!” Thủy Thu Tích giận đến nổi hít thở không thông, chỉ vào Vân Thiển hét lớn.
Triệu Tuyết Liễu vạch mũ phượng, một gương mặt xinh đẹp như hoa trong nháy mắt lộ ra trước mặt mọi người, xinh đẹp như thế, cũng có thể coi như mỹ nữ thượng đẳng, trong mắt Vân Thiển dáng dấp nàng cũng có thể coi được, nhưng nếu nói Triệu Tuyết Liễu muốn xứng đôi cùng Cô Độc Úy, nằm mơ đi.
“Thái hậu!” Triệu Tuyết Liễu xoay eo nhỏ đi tới bên cạnh thái hậu, vịn thân thể đang lay động của thái hậu, bà giận đúng là không nhẹ a. Ngước đầu lên, nàng trừng mắt chống lại đôi hắc ngọc trong trẻo lạnh lùng của Vân Thiển.
“Đây chính là việc mà một thần tử như ngươi nên làm sao, Vân Thiển, bổn cung nói cho ngươi biết, sắp tới đây bổn cung nhất định sẽ đem “nam sủng” không biết xấu hổ là gì như ngươi trừng trị thẳng tay, bổn cung không cần biết ngươi là cái gì thiên hạ đệ nhất mỹ nhân...” Triệu Tuyết Liễu vô cùng tức giận chỉ tay vào Vân Thiển gầm lớn, cái bộ dạng này không khác gì các mụ điêu ngoa nơi phố chợ.
Hoàng hậu cũng không làm được, lại còn dám đối đãi với nàng như vậy, nữ nhân này rõ ràng là đang tìm chết.
Nghe nàng nói như vậy, thật giống như Vân Thiển phạm vào tội tày đình, là một trong thập ác không thể tha thứ, chờ mọi người thiên đao vạn quả. Nữ nhân như thế, sao có thể làm được mẫu nghi thiên hạ, không riêng gì Vân Thiển liên tiếp nhíu mày mà ngay cả thái hậu bên cạnh cũng không tán thành Triệu Tuyết Liễu nói những lời này, dù sao kiệu hoa của nàng vẫn còn chưa vào cửa chánh điện, cũng không được coi là người của hoàng thượng, một cửa cuối cùng vẫn không vào được, coi như đại hôn này liền không được tính.
Vân Thiển có chút buồn cười nhìn về phía thái hậu đang đen mặt, “Thái hậu, đây là nữ nhân ngài tự mình lựa chọn sao? Thật sự là hết sức hợp khẩu vị của ngài, thần còn nhớ, hoàng thượng hình như rất ghét loại hình này, thần khuyên ngài nên vội vàng tống vị cô nương này về nhà đi thôi...”
Sắc mặt thái hậu đại biến, lời đại nghịch như vậy cũng chỉ có mình Vân Thiển nói ra được, thái hậu đã thành thói quen, nhưng một đống quan viên lớn nhỏ ở đó, cũng rất ít thấy vị đại nhân này, đặc biệt là những quan viên mới được cất nhắc lên trong năm nay, chỉ nghĩ đến những lời Vân Thiển nói với thái hậu, cả người đều đổ đầy mồ hôi lạnh, nghĩ thầm vị đại nhân này đúng là cường hãn.
Triệu Tuyết Liễu vừa nghe đến muốn đưa mình trở về, một thân mồ hôi lạnh, trợn mắt nhìn. Xoay người lại, khẩn trương nhìn vào sắc mặt đã hoàn toàn đen của hoàng thái hậu.
Một nữ nhân trên kiệu hoa không thể đi qua cánh cửa cuối cùng, rồi còn bị đưa trở về, đây không phải làm cho người khắp thiên hạ nhạo báng nàng hay sao. Kết quả như thế, không bằng dùng một đao giết nàng cho xong.
“Chuyện này vẫn còn chưa tới phiên ngươi làm chủ, đem người chặn hắn lại, mang kiệu hoa khác tới, đưa người vào chánh điện cho ai gia!” Thái hậu tức giận quát, bà muốn nhìn xem rốt cuộc Vân Thiển còn có thể làm như thế nào.
Từ xưa đến nay, hôn sự hoàng gia bị một ngoại nhân lớn mật như thế gây cản trở là lần đầu mới có, là một ngoại lệ lớn trong lịch sử.
Vân Thiển nhàn nhạt quét mắt nhìn kiệu hoa bị nàng đánh nát, lạnh lùng hừ một cái. Trước phải ngăn nữ nhân này lại, sau đó lùi về phía sau, để xem hắn có thể giao phó với nàng như thế nào.
Vân Thiển cũng không biết, hành động của nàng chính là do ghen, hơn nữa còn có chút vượt qua sự bình tĩnh thường ngày của nàng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ phải ngăn không cho nữ nhân này tiến vào cửa điện, tác phong cường ngạnh thề không bỏ qua có chút làm kinh sợ lòng người.
“Ai dám đem!” một lời vô vị đưa ra, không ai dám động đậy một phần, ai dám cãi lời?
Mới vừa rồi còn cố gắng ngăn Vân Thiển, nhưng giờ đây Vân Phi cũng khoanh tay đứng nhìn một bên. Đây là lần đầu tiên Vân Phi phóng túng như vậy, có thể thấy được lời nói của Triệu Tuyết Liễu đả kích hắn như thế nào. Vân Phi thế nhưng bên ngoài lại nổi danh bao che, vào lần này, dĩ nhiên hắn đứng bên cạnh con trai mình. Tuy nói rằng con trai hắn vào giờ phút này đang hành động quá mức nghịch thiên, nhưng là thê tử trong nhà hắn cũng không phải ăn chay niệm Phật, nếu biết hắn ở ngoài giúp đỡ người khác khi dễ con trai, vậy hắn liền phải ngủ ở phòng khách mấy tháng rồi.
Thủy Thu Tích đột nhiên trợn to mắt, nhìn bọn thị vệ không người nào dám bước lên trước, sợ tới mức trù trừ tại chỗ, Thủy Thu Tích giận đến nổi khí huyết sôi trào, thiếu chút nữa khạc ra máu.
“Các người đang làm gì đây, áp giải người này vào đại lao cho ai gia, chờ định tội sau!” Lúc này thái hậu đã giận tới cực điểm, ngay cả thân thể cũng run rẩy.
Nghe được lời nói của Thái hậu, Triệu Tuyết Liễu mừng rỡ, tốt nhất là giết chết người này đi. Một nam nhân với dáng dấp như thế, lại làm hoàng thượng thần hồn điên đảo, không biết rõ mình thích nam hay thích nữ, nam tử yêu nghiệt như vậy, đã sớm đáng chết rồi.
Vân Thiển không biết có nên vui mừng hay không, nữ nhân này là người đầu tiên không bị sức quyến rũ của nàng mê hoặc, hơn nữa còn đối đãi với nàng đầy hận ý, như vậy chắc nàng phải cao hứng rồi. Vân Thiển khổ sở cười một tiếng, chẳng những thế, nữ nhân này còn hận mình xinh đẹp, mong cho mình càng chết sớm càng tốt.
Hôn sự này... cực kỳ thú vị!
“Dạ” Bọn thị vệ dưới cặp mắt ngoan độc của thái hậu, cơ hồ muốn cắn nát đầu lưỡi của mình đáp ứng, tiến lên phía trước, cung kính khom người trước Vân Thiển.
Một loạt động tác này càng làm Hoàng thái hậu giận đến trợn trắng mắt, đây được coi là chuyện gì. Vân Thiển này ở trong hoàng cung thật vô pháp vô thiên, đơn giản một chút chính nàng như chủ nhân của hoàng cung này, không gì không thể, không có chỗ nào không được, không ai dám phạm thượng một chút.
“Đại nhân, mời!” Có thị vệ cung kính mời nàng đi xuống.
Nhìn tình hình này, tất cả mọi người đều há hốc miệng, vị đại nhân này rốt cuộc có địa vị nào đây, thậm chí ngay cả khí thế của thái hậu cũng không thể áp chế được người này.
Vân Thiển lạnh lùng đứng trên hoa trải đầy đất, bất động như núi nhìn một đôi già trẻ trước mặt. Nàng căn bản cũng không có ý nhượng bộ, nếu muốn bước đi qua được thì phải nhất định bước qua thi thể nàng, thoạt nhìn chính là chuyện như vậy.
Xung quanh chỉ nghe thấy âm thanh hút khí lạnh.
Hoàng thượng đại hôn lại thành ra như vậy, đúng là sách sử không có tiền lệ a. Người nào có thể tưởng tượng được, đại hôn của hoàng đế một nước lại phải “lén la lén lút” như thế, lại có người nào đã từng biết hoàng đế một nước lập hậu cần phải hỏi qua “nam sủng”? Sợ chỉ có Thánh hoàng triều bọn họ mới có cái đặc biệt này.
Hành động này của Vân Thiển, khó trách làm thái hậu nộ khí thành như vậy.
“Có chuyện gì xảy ra!” Âm thanh trong trẻo lạnh lùng như sóng dữ xa xa truyền đến, một cổ uy nghiêm vô hình lấn áp tới, không khí âm trầm bao phủ tim của mỗi người, làm lòng người chấn động sợ hãi
Không khí như vậy, người như vậy, làm cho người ta không tự chủ được mà lùi về sau một bước.
Không khí vui mừng này lập tức đình trệ như thời gian đang đứng yên, chỉ còn một màn bạch y đẹp không thể tả trước mắt, tất cả sự vật trên thế gian dường như chỉ còn lại một bóng dáng màu trắng kia.
Mặt nạ đã đối diện với đại hồng kiệu, có thể nghe được tiếng tân nương thở hổn hển, thể hiện một cảm giác hết sức phức tạp, đôi môi mê người nhẹ nhàng nói, “Nếu hoàng hậu đã chuẩn bị tiếp chiêu kỹ càng, vì sao còn sợ như vậy? Nghe nói hoàng hậu là thiên kim xuất sắc nhất của Triệu thừa tướng, thần thật vô cùng mong đợi được gặp mặt hoàng hậu!” Nhẹ nhàng, đạm bạc nhưng lần này không còn lại độ ấm nào. Thanh âm nhẹ nhàng như vậy, tựa như gió lạnh mùa đông thổi qua, lạnh thấu tâm can.
Nghe được âm thanh như vậy, cô nương ngồi trong kiệu sợ đến run rẩy. Nắm hai quả đấm thật chặc, ngăn nội tâm khẩn trương, Triệu Tuyết Liễu tự nói với mình, hiện giờ mình là hoàng hậu một nước, bất quả chỉ là “nam sủng” mà Hoàng thượng cưng chìu thôi, không có gì hơn cả. Nàng có phần nắm chắc, chỉ cần Cô Độc Úy thấy nàng, nhất định sẽ bị vẻ đẹp tuyệt sắc của nàng mê đắm, đến lúc đó, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân gì đó còn không phải đứng sang một bên sao. Nắm đấm từ từ buông lỏng, cách tầng tầng màn đỏ, thiếu nữ bên trong kiệu hừ lạnh, rất có khí thế của hoàng hậu nương nương.
Nghe được phản ứng bên trong kiệu, Vân Thiển cười yếu ớt nhưng lại rất đẹp, nữ tử này thật rất có ý tứ, năm năm trước cho dù Cô Độc Úy đã ban bố cho người trong thiên hạ biết, cả đời này hắn sẽ không lập gia đình, sau đó lại đưa ra lời ngoan độc, nếu muốn trở thành hoàng hậu của hắn, như vậy phải chuẩn bị tâm lý vừa vào cửa đã bị hưu, một câu nói này, có lẽ là để nói cho Hoàng thái hậu nghe. Mà nữ nhân này lại dám khiêu chiến như thế, quả nhiên lá gan cũng không nhỏ.
“Lớn mật! Vân đại nhân cho ngươi là ai mà có gan tới nháo đại hôn của Bổn cung...” Thanh âm mang theo lạnh lẽo lao ra từ hồng sa, cánh hoa dừng lại không rơi, người rải hoa trên cửa cung cũng lẳng lặng nhìn thiên hạ đệ nhất mỹ nhân trong truyền thuyết.
Hương thơm lại trở về, gió lạnh thổi tới, mang theo những cánh hoa, quét qua vạt áo màu trắng.
“Lá gan?” Hồi lâu sau, Vân Thiển không nhanh không chậm cười khẽ.
Tim của nữ nhân ngồi trong hồng kiệu đột nhiên đánh mạnh, tay lại nắm càng chặc, cắn răng, tự nói với lòng nhất định phải chống đỡ, không thể mất tất cả trong tay tên “nam sủng” này được.
“Đây chính là thái độ ngươi nói chuyện cùng Bổn cung, hôm nay ngươi còn dám cản trở đại hôn của bổn cung sao!” Bên trong truyền tới âm thanh vỗ án tức giận của nữ nhân
Vân Thiển đứng bên kiệu, như tôn thần nói, “Hắn chưa từng thừa nhận ngươi là hoàng hậu, thế nào, ngươi cứ như vậy không chờ đợi kịp mà tự xưng Bổn cung trước mặt ta sao?”
Thân thể kiều mỵ nhỏ nhắn run mấy cái, người này, thật sự là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Vân công tử trong tin đồn sao? Người đáng sợ này, thực sự là người trong tin đồn? Người như vậy, nàng phải làm sao đối phó đây? Nhưng khi nhớ tới lời Thái hậu, Triệu Tuyết Liễu lại dâng lên một sự tự tin.
“Ngươi chỉ là một “nam sủng” nho nhỏ, lại dám ở trước mặt bổn cung hô hoán, người đâu, đem tên này kéo xuống, nhốt vào đại lao, chờ sau khi đại hôn cử hành xong sẽ thẩm xét...” Có thái hậu bảo đảm ở phía sau, lá gan Triệu Tuyết Liễu phồng lớn lên rất nhiều, có thái hậu làm chỗ dựa ở phía sau, một “nam sủng” nho nhỏ này là cái gì chứ.
“Nam sủng nho nhỏ?” Tầm mắt âm trầm lạnh lẽo chuyển tới, bắn vào bên trong đại hồng kiệu, Triệu Tuyết Liễu rõ ràng cảm nhận được âm hàn bên ngoài truyền đến, thân thể cứng ngắt, không thể động đậy.
Cô Độc Úy đáng chết, lúc này hắn lại làm gì, chẳng lẽ một năm qua hắn cũng để mặc cho hoàng thái hậu cùng những này nháo như vậy sao? Vừa nghĩ tới bị người ta gọi là “nam sủng”, trong lòng nàng hết sức khó chịu, đặc biệt là lời này lại phun ra từ miệng của nữ nhân sắp bước vào cửa, nàng thật có xúc động muốn giết người.
Tân hoàng hậu chưa vào cửa chánh điện giận dữ lên tiếng, nhưng lại không dám bước lên trước một phần, đặc biệt khi nhìn thấy bạch y nam tử này, tất cả các khí lực bước đi đều không có.
Cảm nhận được không khí bên ngoài, thậm chí ngay cả những thị vệ đều sợ người này, đến bây giờ đây, chẳng lẽ Thánh hoàng triều này lại đến phiên “nam sủng” phản nghịch sao? Ngay người đã từng trước mặt nàng cam kết, hoàng thái hậu, cũng không dám ra ngoài ngăn cản tên “nam sủng” to gan này, nàng thật sự không có một phần thắng nào sao? Triệu Tuyết Liễu lúc này thực sự rất hối hận khi tin lời Hoàng thái hậu, loại chuyện này Hoàng thái hậu căn bản không làm chủ được.
“Thế nào, bổn cung nói trúng chỗ đau của ngươi rồi à? Nếu như lúc này ngươi có thể thức thời, bổn cung sẽ đại phát từ bi không truy cứu chuyện này...” Triệu Tuyết Liễu vuốt mồ hôi lạnh trên trán, cố trấn định nói, nhưng rõ ràng, lời nói kia chưa đủ phấn khích.
Dưới mặt nạ, Vân Thiển lạnh lùng quay người lại, “Như vậy... hoàng hậu nương nương tương lai, hôm nay sợ rằng ngươi không có cách nào đi vào chánh điện được rồi, ngươi danh không chánh ngôn không thuận, trước khi bước lên kiệu hoa, ngươi có từng nghĩ sẽ có kết quả này hay không” Vốn nàng định nhẹ nhàng cảnh cáo một trong những người tự tiện chủ trương này, nhưng không nghĩ tới, nàng lại bị nữ nhân này chọc giận, cái giá phải trả là rất thảm rồi.
Triệu Tuyết Liễu cả kinh thất sắc, không thể tin nói, “Ngươi... ngươi làm gì” nàng đã mất hết vẻ phách lối vừa rồi, bởi vì không riêng gì nàng, những người đứng bên cạnh Vân Thiển rõ ràng cảm nhận được sóng dữ cùng sát khí tản mát từ trong cơ thể Vân Thiển.
Bàn tay bạch ngọc nâng chưởng, mang theo một cổ kình phong
Thân ảnh trong kiệu như cảm nhận được, vội vàng núp ở một chỗ.
Mọi người hoảng hốt!
“Thiển nhi, dừng tay!”
“Đại nhân!”
Nhiều loại âm thanh nhiễu loạn truyền tới, nhưng đối với trận tiếng hô sau lưng nàng cũng bỏ mặc, bàn tay bạch ngọc không chút do dự chém xuống.
Rắc... người nâng kiệu chạy tán loạn, hoa bay tung tóe rồi rơi xuống như mưa.
Trong nháy mắt kiệu hồng như vỡ vụn, một bóng dáng màu đỏ phi thân thoát ra, tránh khỏi một chưởng này.
Không nghĩ tới tân hoàng hậu này còn có võ công, hơn nữa còn không tệ, không hổ là người do Thủy Thu Tích trăm chọn ngàn lựa, nhưng mà, những thứ này còn chưa đủ, người cường đại có thể đối phó với nàng còn chưa được sinh ra đâu, nữ nhân này đừng mơ tưởng bước vào chánh điện một bước, nếu không vào được chánh điện, ngươi cái gì cũng không phải.
“Thiển nhi, ngươi đang làm gì đây?” Vân Phi hoảng hốt phi thân xuống, giữ lấy tay Vân Thiển, đứa con trai này vì sao lại dính vào Cô Độc Úy, điều này đã làm cho hắn hết sức nhức đầu, không biết phải làm như thế nào. Bây giờ thì tốt lắm rồi, ngay thời điểm tân hoàng hậu tiến cung động thủ, nếu lời này truyền ra ngoài, danh tiếng càng không dễ nghe rồi.
Nếu dễ nghe thì chính là tân hoàng hậu không biết tự lượng sức mình, cùng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân tranh đoạt hậu vị. Còn khó nghe, aiz... chính là “nam sủng” duy nhất của hoàng thượng công khai cùng tân hoàng hậu đánh ghen. Đáng chết thật, con hắn là nam nhân, cũng không phải nữ nhân, sao có thể truyền ra thanh danh này được chứ.
Giận!!! Một cổ hỏa khí bốc lên trong đầu Vân Phi, lần này phải kín đáo tìm nữ nhân đưa cho tên này. Nhưng mà, năm năm rồi, hắn có lần nào thành công không? Không có một lần nào hết.
Vân Thiển đột nhiên lãnh nhược băng sương hất cánh tay Vân Phi ra, từ trước tới nay, đây chính là lần đầu tiên Vân Thiển đối nghịch cùng Vân Phi, trong nháy mắt Vân Phi có chút kinh ngạc.
“Phụ thân, người đã quản chuyện này lâu quá rồi...” Trong trẻo, bình thản, nhưng lại thấu xương.
Như vậy là đủ rồi, nhịn nhiều năm qua, đối với những người này nàng đã trở nên vô lực, nói nàng ghen cũng được, nói nàng lấy quyền lấn người cũng được, chung quy nàng không cho phép bất kỳ nữ nhân nào tiến vào cửa điện này, một bước cũng không cho.
Chuyện này coi như nháo đủ lớn rồi, để Cô Độc Úy tự mình đến thu dọn, ai kêu xú nam nhân kia không biết cả ngày bận rộn cái gì, ngay cả chút chuyện cũng làm không xong, uổng là thân đế vương.
“Vân Thiển, ngươi có phải quá mức rồi hay không?” Thủy Thu Tích kéo một thân hoa lệ, lạnh lùng tung chưởng nói, “Xem như Úy nhi cưng chìu ngươi, ngươi cũng không thể ngăn cản hắn cưới vợ, càng không thể để ... “ khuôn mặt Thủy Thu Tích đã đen như đáy nồi.
Vân Thiển đẩy tay Thủy Thu Tích ra, nghiêng người đứng, thản nhiên nhìn sắc mặt âm trầm của chúng đại thần, xem ra thái hậu thật biết làm lung lạc lòng người, để cho chúng thần đối phó nàng.
“Thá hậu, ngài cho rằng ngài làm như vậy sẽ không gây ra hậu quả phá hủy người kia chứ?” Ánh mắt nhàn nhạt quét mắt về phía hồng ảnh đứng bên ngoài, mũ phượng che kín gương mặt nữ nhân kia, nên không thể nào thấy được vẻ mặt của nàng.
Thủy Thu Tích cả kinh, Vân Thiển này là đang uy hiếp bà. Vân Thiển như vậy là đang nói hết sức rõ ràng, không cho phép Cô Độc Úy cưới bất kỳ nữ nhân nào, ai dám vào cửa này chính là đối nghịch cùng nàng. Uy hiếp cường ngạnh như vậy, khiến lòng bà khiếp sợ. Trước kia sao bà lại không phát hiện, lệ khí trên người Vân Thiển này lại nồng đậm như thế.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì, chẳng lẽ Vân đại nhân muốn đối nghịch với ai gia sao...” Lúc này đây, Vân Thiển thật giống như người vô lý gây sự, không có nửa điểm đạo lý, nàng chặn ở trước, chính là không cho bất luận kẻ nào bước hơn nửa bước, giống như hài tử tính khí thất thường.
“Thái hậu, ngài nên biết từ đầu đến cuối chúng ta cũng chưa có nói chuyện qua, đây đều là tác phong làm việc của ngài, như thế nào ngài lại đi hỏi thần có phải đang đối nghịch cùng ngài đây, thái hậu, ngài nghĩ có đúng không...” Mỗi câu mỗi chữ của Vân Thiển đều hết sức nhẹ nhàng, mỗi câu mỗi chữ ở đây đều nhắc nhở những việc làm sau lưng của Thái hậu.
Thái hậu cau mày, trên dung nhan tựa như vĩnh viễn không già kia lại xuất hiện một tia tức giận, cuối cùng vẫn được bà chế trụ lại, “Vân Thiển, ngươi đừng quá quắt, hoàng thượng sủng ái ngươi, nhưng ai gia cũng không phải hoàng thượng, người đâu, Vân đại nhân phạm thượng, phạm tội chết, kéo xuống cho ai gia...”
Vân Phi đứng bên cạnh vừa nghe đến lời này liền không vui, nói thế nào, người trước mặt này là con trai hắn, thái hậu cho dù có tức giận như thế nào đi chăng nữa cũng không thể trước mặt chúng thần tuyên bố muốn giết con hắn chứ, sắc mặt Vân Phi trầm xuống, ôm quyền nói, “Thái hậu, tiểu nhi...”
“Vân đại nhân, ngươi đây là muốn cầu cho con ngươi sao...” Ánh mắt Thủy Thu Tích lạnh lẽo, khiến cho tất cả mọi người đều cúi đầu. Có gan chọc thái hậu thành thế này, sợ chỉ có một mình Vân Thiển.
Vốn là còn rất nhiều người muốn cầu xin thay Vân Thiển, nhưng với tình hình này, không ai dám lên tiếng
Vân Phi lập tức lùi về sau một bước, “Không dám, chẳng qua là kính xin thái hậu suy nghĩ lại” Con của hắn không phải bất luận người nào muốn giết cứ giết.
“Ngươi...” Thái hậu vô cùng tức giận chỉ thẳng vào Vân Phi đang cúi đầu, một cổ nộ khí từ đáy lòng xông tới.
Bây giờ tốt lắm rồi, không riêng gì con trai uy hiếp bà, giờ ngay cả phụ thân cũng đối phó bà. Thủy Thu Tích vô cùng tức giận muốn hôn mê, cố gắng đè ép khí huyết trào nơi ngực, một chữ cũng không nói được.
Hai vị Vân đại nhân này cũng không ai đắc tội nổi, một người cầm quyền, một người là sủng thần. Quan hệ thái hậu cùng hoàng thượng hết sức ác liệt, trong mắt người Thánh hoàng triều này, việc đó đã không phải là bí mật gì. Thái hậu cố nhiên là trọng yếu, nhưng nếu chọc một trong hai vị Vân đại nhân, ai cũng đừng nghĩ có thể thoát.
Tình hình này rõ ràng là thái hậu tự tìm khổ, chuyện này nếu không phải bà kiên quyết nhúng tay, nữ nhân kia lại không biết sống chết phải gả vào hoàng gia, cũng sẽ không tới cớ sự này.
Nhưng chung quy người có tội này bất quá chính là Cô Độc Úy, nếu không phải hắn nắm quyền to, vóc người lại quá mức yêu nghiệt, cũng sẽ không đưa tới nhiều nữ nhân điên cuồng như vậy.
“Thái hậu, hoàng thượng cũng chưa từng nói qua cùng với thần chuyện muốn lập hậu, xem ra nữ nhân này là do hôm nay thái hậu muốn tự rước về nhà rồi!” Vân Thiển nhàn nhạt phẩy tay áo, không nóng không lạnh nói, căn bản nàng cũng không đem thái hậu này để vào mắt
Trong mắt lại không có người như thế, sợ chỉ có một mình Vân Thiển nàng là người đầu tiên.
“Hổn trướng! Chẳng lẽ hoàng đế một nước muốn cưới vọ phải hỏi qua Vân Thiển ngươi!” Thủy Thu Tích giận đến nổi hít thở không thông, chỉ vào Vân Thiển hét lớn.
Triệu Tuyết Liễu vạch mũ phượng, một gương mặt xinh đẹp như hoa trong nháy mắt lộ ra trước mặt mọi người, xinh đẹp như thế, cũng có thể coi như mỹ nữ thượng đẳng, trong mắt Vân Thiển dáng dấp nàng cũng có thể coi được, nhưng nếu nói Triệu Tuyết Liễu muốn xứng đôi cùng Cô Độc Úy, nằm mơ đi.
“Thái hậu!” Triệu Tuyết Liễu xoay eo nhỏ đi tới bên cạnh thái hậu, vịn thân thể đang lay động của thái hậu, bà giận đúng là không nhẹ a. Ngước đầu lên, nàng trừng mắt chống lại đôi hắc ngọc trong trẻo lạnh lùng của Vân Thiển.
“Đây chính là việc mà một thần tử như ngươi nên làm sao, Vân Thiển, bổn cung nói cho ngươi biết, sắp tới đây bổn cung nhất định sẽ đem “nam sủng” không biết xấu hổ là gì như ngươi trừng trị thẳng tay, bổn cung không cần biết ngươi là cái gì thiên hạ đệ nhất mỹ nhân...” Triệu Tuyết Liễu vô cùng tức giận chỉ tay vào Vân Thiển gầm lớn, cái bộ dạng này không khác gì các mụ điêu ngoa nơi phố chợ.
Hoàng hậu cũng không làm được, lại còn dám đối đãi với nàng như vậy, nữ nhân này rõ ràng là đang tìm chết.
Nghe nàng nói như vậy, thật giống như Vân Thiển phạm vào tội tày đình, là một trong thập ác không thể tha thứ, chờ mọi người thiên đao vạn quả. Nữ nhân như thế, sao có thể làm được mẫu nghi thiên hạ, không riêng gì Vân Thiển liên tiếp nhíu mày mà ngay cả thái hậu bên cạnh cũng không tán thành Triệu Tuyết Liễu nói những lời này, dù sao kiệu hoa của nàng vẫn còn chưa vào cửa chánh điện, cũng không được coi là người của hoàng thượng, một cửa cuối cùng vẫn không vào được, coi như đại hôn này liền không được tính.
Vân Thiển có chút buồn cười nhìn về phía thái hậu đang đen mặt, “Thái hậu, đây là nữ nhân ngài tự mình lựa chọn sao? Thật sự là hết sức hợp khẩu vị của ngài, thần còn nhớ, hoàng thượng hình như rất ghét loại hình này, thần khuyên ngài nên vội vàng tống vị cô nương này về nhà đi thôi...”
Sắc mặt thái hậu đại biến, lời đại nghịch như vậy cũng chỉ có mình Vân Thiển nói ra được, thái hậu đã thành thói quen, nhưng một đống quan viên lớn nhỏ ở đó, cũng rất ít thấy vị đại nhân này, đặc biệt là những quan viên mới được cất nhắc lên trong năm nay, chỉ nghĩ đến những lời Vân Thiển nói với thái hậu, cả người đều đổ đầy mồ hôi lạnh, nghĩ thầm vị đại nhân này đúng là cường hãn.
Triệu Tuyết Liễu vừa nghe đến muốn đưa mình trở về, một thân mồ hôi lạnh, trợn mắt nhìn. Xoay người lại, khẩn trương nhìn vào sắc mặt đã hoàn toàn đen của hoàng thái hậu.
Một nữ nhân trên kiệu hoa không thể đi qua cánh cửa cuối cùng, rồi còn bị đưa trở về, đây không phải làm cho người khắp thiên hạ nhạo báng nàng hay sao. Kết quả như thế, không bằng dùng một đao giết nàng cho xong.
“Chuyện này vẫn còn chưa tới phiên ngươi làm chủ, đem người chặn hắn lại, mang kiệu hoa khác tới, đưa người vào chánh điện cho ai gia!” Thái hậu tức giận quát, bà muốn nhìn xem rốt cuộc Vân Thiển còn có thể làm như thế nào.
Từ xưa đến nay, hôn sự hoàng gia bị một ngoại nhân lớn mật như thế gây cản trở là lần đầu mới có, là một ngoại lệ lớn trong lịch sử.
Vân Thiển nhàn nhạt quét mắt nhìn kiệu hoa bị nàng đánh nát, lạnh lùng hừ một cái. Trước phải ngăn nữ nhân này lại, sau đó lùi về phía sau, để xem hắn có thể giao phó với nàng như thế nào.
Vân Thiển cũng không biết, hành động của nàng chính là do ghen, hơn nữa còn có chút vượt qua sự bình tĩnh thường ngày của nàng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ phải ngăn không cho nữ nhân này tiến vào cửa điện, tác phong cường ngạnh thề không bỏ qua có chút làm kinh sợ lòng người.
“Ai dám đem!” một lời vô vị đưa ra, không ai dám động đậy một phần, ai dám cãi lời?
Mới vừa rồi còn cố gắng ngăn Vân Thiển, nhưng giờ đây Vân Phi cũng khoanh tay đứng nhìn một bên. Đây là lần đầu tiên Vân Phi phóng túng như vậy, có thể thấy được lời nói của Triệu Tuyết Liễu đả kích hắn như thế nào. Vân Phi thế nhưng bên ngoài lại nổi danh bao che, vào lần này, dĩ nhiên hắn đứng bên cạnh con trai mình. Tuy nói rằng con trai hắn vào giờ phút này đang hành động quá mức nghịch thiên, nhưng là thê tử trong nhà hắn cũng không phải ăn chay niệm Phật, nếu biết hắn ở ngoài giúp đỡ người khác khi dễ con trai, vậy hắn liền phải ngủ ở phòng khách mấy tháng rồi.
Thủy Thu Tích đột nhiên trợn to mắt, nhìn bọn thị vệ không người nào dám bước lên trước, sợ tới mức trù trừ tại chỗ, Thủy Thu Tích giận đến nổi khí huyết sôi trào, thiếu chút nữa khạc ra máu.
“Các người đang làm gì đây, áp giải người này vào đại lao cho ai gia, chờ định tội sau!” Lúc này thái hậu đã giận tới cực điểm, ngay cả thân thể cũng run rẩy.
Nghe được lời nói của Thái hậu, Triệu Tuyết Liễu mừng rỡ, tốt nhất là giết chết người này đi. Một nam nhân với dáng dấp như thế, lại làm hoàng thượng thần hồn điên đảo, không biết rõ mình thích nam hay thích nữ, nam tử yêu nghiệt như vậy, đã sớm đáng chết rồi.
Vân Thiển không biết có nên vui mừng hay không, nữ nhân này là người đầu tiên không bị sức quyến rũ của nàng mê hoặc, hơn nữa còn đối đãi với nàng đầy hận ý, như vậy chắc nàng phải cao hứng rồi. Vân Thiển khổ sở cười một tiếng, chẳng những thế, nữ nhân này còn hận mình xinh đẹp, mong cho mình càng chết sớm càng tốt.
Hôn sự này... cực kỳ thú vị!
“Dạ” Bọn thị vệ dưới cặp mắt ngoan độc của thái hậu, cơ hồ muốn cắn nát đầu lưỡi của mình đáp ứng, tiến lên phía trước, cung kính khom người trước Vân Thiển.
Một loạt động tác này càng làm Hoàng thái hậu giận đến trợn trắng mắt, đây được coi là chuyện gì. Vân Thiển này ở trong hoàng cung thật vô pháp vô thiên, đơn giản một chút chính nàng như chủ nhân của hoàng cung này, không gì không thể, không có chỗ nào không được, không ai dám phạm thượng một chút.
“Đại nhân, mời!” Có thị vệ cung kính mời nàng đi xuống.
Nhìn tình hình này, tất cả mọi người đều há hốc miệng, vị đại nhân này rốt cuộc có địa vị nào đây, thậm chí ngay cả khí thế của thái hậu cũng không thể áp chế được người này.
Vân Thiển lạnh lùng đứng trên hoa trải đầy đất, bất động như núi nhìn một đôi già trẻ trước mặt. Nàng căn bản cũng không có ý nhượng bộ, nếu muốn bước đi qua được thì phải nhất định bước qua thi thể nàng, thoạt nhìn chính là chuyện như vậy.
Xung quanh chỉ nghe thấy âm thanh hút khí lạnh.
Hoàng thượng đại hôn lại thành ra như vậy, đúng là sách sử không có tiền lệ a. Người nào có thể tưởng tượng được, đại hôn của hoàng đế một nước lại phải “lén la lén lút” như thế, lại có người nào đã từng biết hoàng đế một nước lập hậu cần phải hỏi qua “nam sủng”? Sợ chỉ có Thánh hoàng triều bọn họ mới có cái đặc biệt này.
Hành động này của Vân Thiển, khó trách làm thái hậu nộ khí thành như vậy.
“Có chuyện gì xảy ra!” Âm thanh trong trẻo lạnh lùng như sóng dữ xa xa truyền đến, một cổ uy nghiêm vô hình lấn áp tới, không khí âm trầm bao phủ tim của mỗi người, làm lòng người chấn động sợ hãi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook