Đế Vương Sủng Thần
-
Chương 61: Nhiếp Hồn Vũ náo động (Phần 1)
Thánh nữ thì vẫn
là thánh nữ thôi, đối với người nào đã thấy qua nàng trong cung thì
không có gì khác biệt, nhưng là đối với những quần chúng chưa từng thấy
thánh nữ Thuật quốc này bao giờ, thì đây là một nhân vật ly kỳ, so với
Thái tử và công chúa Lô quốc vừa mới xuất hiện còn náo nhiệt hơn mấy
phần, vì để thấy được dung nhan của thánh nữ, bọn họ người tranh kẻ
cướp, dẫm đạp lẫn nhau…
“Ai nha~~! Ngươi đạp chân ta…” Một nữ nhân chợt kêu lên
“Mẹ..thằng nào dám đẩy lão tử…” Một đại hán cõng thê tử hướng về phía đám đông kia, ghé đầu qua.
“……”
Trong nháy mắt tràng diện lập tức sôi sục, so với sự giá lâm của hoàng đế Thánh hoàng triều còn nóng bỏng hơn, nếu Cô Nhật Quyết thấy được tình cảnh này, thật không biết sẽ có biểu lộ gì? Con dân của mình lại hướng về thánh nữ một nước khác mà có cái loại khát vọng nóng bỏng này, hắn có thể tức chết hay không đây?
Nhưng bất kể là như thế nào, bọn họ vẫn cố gắng để nhìn thấy.
Mỗi bước đi của thánh nữ Thuật quốc lại vọng ra tiếng linh đang thanh thoát, mang tới hàng loạt sóng âm, tiếng chuông như vậy giống một loại thuốc mê. Tuy không tiếp xúc da thịt, chỉ dùng tai để cảm nhận, liền làm cho hồn người ta có cảm giác trầm mê trong đó, giống như trên thế gian này chỉ có âm thanh linh đang là tốt đẹp nhất.
Nhìn về phía đội nhân mã ở xa xa kia, Vân Thiển bất chợt lạnh lùng nheo mắt lại, cả người tràn đầy khí lạnh.
“Sao rồi, công tử?” Doanh Doanh như cảm nhận được biến hóa của Vân Thiển, không khỏi lo lắng hỏi.
Vân Thiển lắc đầu.
Sau lưng thánh nữ Thuật quốc một bước, có một thân hoa phục đâm thẳng vào mắt nàng, nàng nhớ rất rõ bóng dáng kia.
Đầu tóc kia đặc biệt đen bóng, đôi mắt chim ưng lợi hại như có thể tùy thời mà xuyên thấu qua bất kỳ vật nào, đang nhìn về phía nàng bên này. Toàn thân tỏa ra một loại khí chất quí tộc đặc biệt, so với vị thánh nữ đang đi phía trước thì người này còn làm cho người ta có một loại xung động ngưỡng vọng không rõ ràng. Nam nhân này đang cách nàng qua xa, tuy không thấy rõ mặt của hắn, nhưng Vân Thiển có thể khẳng định, nam nhân này là đang dịch dung. Mặc dù như thế, nhưng những đặc thù kia của hắn không thể nào qua khỏi mắt nàng, hắn…chính là nam tử đeo mặt nạ bí hiểm của đêm kia. Không gì có thể nghi ngờ được
Nhưng mà, vì sao hồng y nữ tử cùng người nam nhân này lại đồng thời xuất hiện bên cạnh thánh nữ Thuật quốc? Rốt cuộc thì bọn họ có quan hệ gì? Chẳng lẽ là La Sát Môn, nhưng La Sát Môn tại sao lại xuất hiện ở Thuật quốc, có phải cùng với Thuật quốc có mối liên hệ nào không?
Đang lúc một vài vấn đề cứ quanh quẩn trong đầu nàng, không thể nào rút ra khỏi. Thánh nữ Thuật quốc mang theo một đội nhân mã đã vào đến, đang cùng chào hỏi với Thái tử Lô quốc, ánh mắt Tây Lâu Mạch không khỏi hướng về phía nam tử đằng sau nàng, dáng dấp nam tử này chưa tính là tuấn mỹ, nhưng khí thế trên người hắn lại hấp dẫn người sâu sắc, làm cho người khác không khỏi đem tầm mắt mình đặt lên người người nam nhân này.
Nam tử kia thấy Tây Lâu Mạch đang nhìn mình, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng cũng hướng hắn chào hỏi.
Mắt hoa đào của Tây Lâu Mạch cười một tiếng, hơi thở âm trầm cũng tản đi.
Nam tử kia chỉ nhìn hắn một cái, rồi cũng liền ngồi xuống bên cạnh thánh nữ Thuật quốc, hiển nhiên, thân phận hắn cũng không thể bàn cãi,Tây Lâu Mạch lại xuyên thấu tầm mắt qua không khí, muốn xem người này là người như thế nào. Thuật quốc… khi nào mà lại xuất hiện nhân vật này, tại sao bọn họ lại chẳng có một chút tin tức nào về hắn?
“Hoàng huynh, huynh nghĩ Vân công tử có đến hay không!” Đột nhiên Tâu Lâu Thiên ngồi bên cạnh mở đôi mắt xinh đẹp hỏi Tây Lâu Mạch, phảng phất như chỉ cần Tây Lâu Mạch nói “đến” thì nàng sẽ liền thỏa mãn.
Sắc mặt Tây Lâu Mạch trầm xuống, hắn thật không thích muội muội của hắn dùng ánh mắt nóng bỏng này để mong chờ người kia.
“Muội thích Vân công tử sao?” Hỏi xong lời này, hắn chỉ cảm thấy mình thật là ngốc, biểu hiện của Tây Lâu Thiên ở hoàng cung đại yến đã như vậy còn chưa biểu minh điều gì sao, hơn nữa, Vân công tử người ta cũng có bộ dạng rất thích Tây Lâu Thiên. Nhớ tới biểu tình lúc ấy của Vân Thiển, hắn không khỏi siết chặc chén ngọc trên bàn, người kia thích muội muội của hắn…ý nghĩ này, làm cho hắn cảm thấy thật không thoải mái, đột nhiên hắn lại có ý niệm không muốn Tây Lâu Thiên tồn tại xẹt qua trong đầu.
Thân hình Tây Lâu Mạch rung lên, sao hắn lại sinh ra loại ý niệm đáng sợ nay chứ.
Người kia…đúng là đã gây ảnh hưởng quá lớn đối với hắn.
Ngay sau đó hắn lập tức lắc đầu, uống một hơi cạn rượu trong chén.
Tây Lâu Thiên kì quái nhìn Tây Lâu Mạch một cái, cũng không dám lên tiếng nữa, khiếp sợ đảo mắt quét quanh, tìm kiếm một thân bạch y.
Thánh nữ Thuật quốc cùng nam tử bên cạnh nhỏ giọng trò chuyện với nhau, Tây Lâu Mạch chú ý rằng, thánh nữ kia lúc nói chuyện với tên nam tử đó luôn là hơi cúi người xuống, lơ đãng toát ra vẻ cung kính khiến cho người ta không dễ phát hiện. Nhưng…Tây Lâu Mạch hắn là người phương nào chứ, từ trước đến giờ toàn là hắn thấy rõ ngươi khác mà không ai có thể thấy rõ hắn, nhìn một cái thì có thể biết được, ở Thuật quốc, người nam tử này quyền lực cao hơn thánh nữ!
Nhưng mà, thế nhân ai mà không biết, ở Thuật quốc, ngoại trừ thánh nữ, người cao quý nhất chính là hoàng đế, ngay cả hoàng hậu cũng phải kính thánh nữ này ba phần. Nam tử này đến cùng là người nào mà thánh nữ phải dùng lễ như vậy để đối đãi. Tây Lâu Mạch không khỏi nhíu mày.
Hoàng tử và công chúa các nước lần lượt đến, làm cho những chỗ còn trống giờ này cơ hồ đã đầy người.
“Hoàng thượng giá lâm!” âm thanh bén nhọn của Lý công công truyền tới, ngay sau đó lại là tiếng thét chói tai vang lên, “Hoàng hậu nương nương giá lâm!”
Quần chúng lập tức quỳ xuống, tung hô một tiếng thật dài, “Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế…”
“Bình thân” Cô Nhật Quyết cùng hoàng hậu một thân hồng ý đồng loạt tiến đến, làm cho tràng diện bùng nổ, vạn dân hô to!
Nhưng mà lại không có bóng dáng của hai người bọn họ, hai vị hoàng tử hiếm hoi của Thánh Hoàng triều lại không có đến đây, làm cho nhiều người không khỏi cảm thấy thất vọng vì không thể diện kiến dung nhan của hai vị hoàng tử.
Nhìn đội người kia xuất hiện, nhưng không có bóng dáng của hai người bọn họ, sắc mặt Vân Thiển buồn bả, trong lòng có một dự cảm xấu.
“Công tử…” Sau lưng, Doanh Doanh lo lắng gọi, chỉ sợ Vân Thiển nóng lòng quay trở về.
Vân Thiển không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn, “Ta tin tưởng hắn…” Thật lâu sau, nàng mới nhẹ nhàng nói ra một câu như vậy.
Hoàng đế cùng hoàng hậu vừa ngồi xuống, tràng diện vui mừng lại càng mở rộng ra.
Sứ thần sáu nước rối rít trò chuyện, nhưng là toàn trường chỗ ngồi đều đầy cả, duy chỉ có ba chỗ ngồi còn trống nơi đó, mà người đang ngồi bên cạnh là Vân Phi. Nhìn chỗ ngồi còn trống bên cạnh không khỏi nhíu mày, cũng ngẩng đầu lên nhìn trong đám người mà tìm người nào đó, nhưng chung quy vẫn không tìm được nên không khỏi lo lắng.
Mọi người đều biết, hai trong số ba chỗ ngồi đó là của hai vị hoàng tử, như vậy còn một chỗ là của ai?
Nhìn ba chỗ trống này, nghị luận nổi lên bốn phía, tiếng nói nhỏ lại hàng loạt truyền vào tai các nhân vật lớn.
Yến hội, chính thức bắt đầu!
Bất kể ngươi là ai, chỉ cần trong tay ngươi nắm chắc bất kỳ tài nghệ nào, cho dù ngươi là người dân bình thường, nhưng chỉ cần ngươi là người độc thân thì đều có thể ghi danh tham dự tại chỗ, và sẽ được biểu diễn sau khi những người có thân phận địa vị thi đấu xong. Chỉ cần vừa mắt người nào, thì có thể lấy hoa hồng đã chuẩn bị trước đưa vào tay người đó, mà người đó lại không thể từ chối hoa ngươi đưa trước mặt mọi người.
Phàm là người có dũng khí đều có thể có cơ hội hội này, đương nhiên, nếu như cũng có người thổ lộ giống ngươi, như vậy thì mặc kệ là nam hay nữ, đều phải lên đài tỷ thí thắng thua, rồi được bình phẩm để chọn ra người chiến thắng, như vậy, người duy nhất đó có thể hướng đến người trong lòng mình mà bày tỏ tâm ý.
Mà người nọ lại không thể cự tuyệt, đây là một lý lẽ không thể giải thích hợp lý được ở cái yến hội này.
Nếu như…thiên hạ đệ nhất mỹ nhân bị mấy trăm nữ nhân yêu mến, nhưng vậy thì mấy trăm nữ nhân này phải hướng tới một cuộc tranh tài, người thắng cuộc cuối cùng mới có tư cách thổ lộ trước mặt thiên hạ đệ nhất mỹ nhân! Mà thiên hạ đệ nhất mỹ nhân thì bất luận như thế nào cũng không thể cự tuyệt nữ nhân này, chỉ thể buộc phải tiếp nhận, dĩ nhiên, lý do là vì cuộc tranh tài này là từ thiên hạ đệ nhất mỹ nhân mà phát sinh ra, nghe qua thật là buồn cười, nên…đây chính là nguyên nhân mà Vân Thiển không thích đi đến những nơi này.
Mặc dù Vân Thiển không thích, nhưng không có nghĩa là tất cả mọi người đều không thích, những thiếu nam thiếu nữ có người trong lòng thì vui mừng hớn hở.
Mở đầu, là điệu múa mở màn của Thánh Hoàng triều! Vũ cơ tuyệt đẹp động lòng người, tận tình lắc hông mà múa, ngàn cánh hoa không biết từ đâu rơi xuống, vô cùng đẹp, nhưng giờ phút này, Vân Thiển thật không có tâm tư gì đi thưởng thức vũ khúc tuyệt vời này.
“Còn kém xa Doanh Doanh!” ngay góc chết, Vân Thiển đột nhiên thốt ra một câu như vậy.
Doanh Doanh sau lưng vô cùng sửng sốt, tiếp theo là mặt mũi đỏ bừng, được thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Vân công tử tán dương, là phúc khí đến cỡ nào a!!! Doanh Doanh tuy chưa được mười lăm tuổi, nhưng sớm đã là người thành thục, lại được dạy dỗ từ nhỏ, nên còn thành thục hơn so với những nữ nhân trưởng thành, giờ khắc nay, ở trước mặt Vân công tử, thật không có cách nào chống đỡ được bằng vài phần định lực nho nhỏ kia.
“Công tử ……”
“Thế nào?” Vân Thiển không hiểu, quay đầu lại nhìn tiểu nữ tử đang thẹn thùng của chúng ta.
“Vũ nghệ của Doanh Doanh làm sao có thể sánh bằng các vũ công hoàng gia được dạy dỗ chứ, công tử không phải là đang nâng đỡ Doanh Doanh quá mức chứ…” Âm thanh Doanh Doanh càng nói càng thấp, đầu cũng chôn xuống, nhưng trong lòng nàng thì vì câu nói này mà hứng trí bừng bừng!
Vân Thiển nhất thời bật cười, như gió xuân lất phất thổi tới, sắc mặt Doanh Doanh đỏ bừng, căn bản là không dám ngẩng đầu nhìn nụ cười kia của Vân Thiển.
“Ở trong lòng ta, điệu múa của Doanh Doanh là vũ điệu thứ hai có thể lọt vào mắt ta!”
Doanh Doanh ngẩng đầu lên, “thứ hai?” đối với chữ thứ hai của Vân Thiển đặc biệt chói tai, nàng rất không thoải mái.
Vân Thiển gật đầu, “Không sai, đã có người đi trước ngươi một bước, mà người kia, cũng đã từng có một thân tuyệt vũ, chỉ tiếc…” Ánh mắt buồn bã, u quang chợt lóe.
Đang lúc Doanh Doanh thu liễm, không khỏi hỏi, “Là nữ nhân trong tranh đó sao?” Nữ nhân kia thật tình là do hồi tưởng của công tử vẽ lại, cho nên có thể thấy được, công tử đối với nàng ta hết sức hoài niệm, khuôn mặt nhỏ nhắn của Doanh Doanh không khỏi ủ ê.
Vân Thiển quay đầu lại, kỳ quái liếc nhìn Doanh Doanh, “Nữ nhân trong tranh?”
Doanh Doanh thấy Vân Thiển dùng ánh mắt cổ quái nhình mình, cúi đầu xin lỗi, thấp giọng nói, “Dạ, chính là bức tranh do công tử người đích thân vẽ…”
Nghe vậy, Vân Thiển nhẹ nhàng bĩu môi, vậy ra là đang bị hiểu lầm.
Thấy Vân Thiển không nói, sắc mặt Doanh Doanh ảm đảm, cho là mình đoán đúng, quả nhiên là nữ nhân trong tranh kia. Như vậy, làm sao mà bên ngoài lại truyền nói rằng công tử yêu thích nam sắc, nghĩ đến đây, Doanh Doanh liền cảm thấy bực tức.
Không có nhìn lại Doanh Doanh, vì chẳng qua là nàng đang nhìn nữ nhân đang ngồi ở xa xa kia, nữ nhân đó, cả người lại toát ra âm thanh nhiếp hồn, giờ khắc này, làm cho nàng không cách nào đoán được, mỗi một người bọn họ, đều mang trên người một mê hồn trận, chờ nàng tháo gỡ từng cái.
Đột nhiên, một bóng dáng hấp dẫn ánh mắt Vân Thiển, con ngươi nàng đột nhiên co rút lại.
“Là Cô Độc Hồng!” Doanh Doanh cả kinh thất sắc, hiển nhiên cũng thấy Cô Độc Hồng đang ra sân.
Cô Độc Hồng hết sức khiêm tốn đi vào, nhưng ở đây có vạn người nhìn, nên đưa đến một trận xôn xao không nhỏ, bản thân Cô Độc Hồng có dáng dấp hết sức tuấn mỹ, càng là niềm hi vọng trong lòng của các nữ nhân, hắn đến, chính là để cho các nữ nhân hưng phấn không thôi.
Nhưng gương mặt tuấn tú kia lại lạnh lẽo vô cùng, hoàn toàn không có một tia cười, chẳng biết từ lúc nào, Vân Thiển cũng chưa từng nhìn thấy lại nụ cười của hắn. Tiếng cười trong ngày tuyết của mười năm về trước, có lẽ…chính là nụ cười cuối cùng của hắn.
Nhưng là….
“Không có hắn, Doanh Doanh, không có hắn…” Cô Độc Hồng xuất hiện, như vậy thì Cô Độc Úy đâu? Vì sao không có bóng dáng của hắn? Thân hình Vân Thiển khẽ rung lên, tâm hoảng hốt nhìn vạn người trước mặt, nhưng không cách nào tìm kiếm được nụ cười tà mị kia.
“Ai nha~~! Ngươi đạp chân ta…” Một nữ nhân chợt kêu lên
“Mẹ..thằng nào dám đẩy lão tử…” Một đại hán cõng thê tử hướng về phía đám đông kia, ghé đầu qua.
“……”
Trong nháy mắt tràng diện lập tức sôi sục, so với sự giá lâm của hoàng đế Thánh hoàng triều còn nóng bỏng hơn, nếu Cô Nhật Quyết thấy được tình cảnh này, thật không biết sẽ có biểu lộ gì? Con dân của mình lại hướng về thánh nữ một nước khác mà có cái loại khát vọng nóng bỏng này, hắn có thể tức chết hay không đây?
Nhưng bất kể là như thế nào, bọn họ vẫn cố gắng để nhìn thấy.
Mỗi bước đi của thánh nữ Thuật quốc lại vọng ra tiếng linh đang thanh thoát, mang tới hàng loạt sóng âm, tiếng chuông như vậy giống một loại thuốc mê. Tuy không tiếp xúc da thịt, chỉ dùng tai để cảm nhận, liền làm cho hồn người ta có cảm giác trầm mê trong đó, giống như trên thế gian này chỉ có âm thanh linh đang là tốt đẹp nhất.
Nhìn về phía đội nhân mã ở xa xa kia, Vân Thiển bất chợt lạnh lùng nheo mắt lại, cả người tràn đầy khí lạnh.
“Sao rồi, công tử?” Doanh Doanh như cảm nhận được biến hóa của Vân Thiển, không khỏi lo lắng hỏi.
Vân Thiển lắc đầu.
Sau lưng thánh nữ Thuật quốc một bước, có một thân hoa phục đâm thẳng vào mắt nàng, nàng nhớ rất rõ bóng dáng kia.
Đầu tóc kia đặc biệt đen bóng, đôi mắt chim ưng lợi hại như có thể tùy thời mà xuyên thấu qua bất kỳ vật nào, đang nhìn về phía nàng bên này. Toàn thân tỏa ra một loại khí chất quí tộc đặc biệt, so với vị thánh nữ đang đi phía trước thì người này còn làm cho người ta có một loại xung động ngưỡng vọng không rõ ràng. Nam nhân này đang cách nàng qua xa, tuy không thấy rõ mặt của hắn, nhưng Vân Thiển có thể khẳng định, nam nhân này là đang dịch dung. Mặc dù như thế, nhưng những đặc thù kia của hắn không thể nào qua khỏi mắt nàng, hắn…chính là nam tử đeo mặt nạ bí hiểm của đêm kia. Không gì có thể nghi ngờ được
Nhưng mà, vì sao hồng y nữ tử cùng người nam nhân này lại đồng thời xuất hiện bên cạnh thánh nữ Thuật quốc? Rốt cuộc thì bọn họ có quan hệ gì? Chẳng lẽ là La Sát Môn, nhưng La Sát Môn tại sao lại xuất hiện ở Thuật quốc, có phải cùng với Thuật quốc có mối liên hệ nào không?
Đang lúc một vài vấn đề cứ quanh quẩn trong đầu nàng, không thể nào rút ra khỏi. Thánh nữ Thuật quốc mang theo một đội nhân mã đã vào đến, đang cùng chào hỏi với Thái tử Lô quốc, ánh mắt Tây Lâu Mạch không khỏi hướng về phía nam tử đằng sau nàng, dáng dấp nam tử này chưa tính là tuấn mỹ, nhưng khí thế trên người hắn lại hấp dẫn người sâu sắc, làm cho người khác không khỏi đem tầm mắt mình đặt lên người người nam nhân này.
Nam tử kia thấy Tây Lâu Mạch đang nhìn mình, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng cũng hướng hắn chào hỏi.
Mắt hoa đào của Tây Lâu Mạch cười một tiếng, hơi thở âm trầm cũng tản đi.
Nam tử kia chỉ nhìn hắn một cái, rồi cũng liền ngồi xuống bên cạnh thánh nữ Thuật quốc, hiển nhiên, thân phận hắn cũng không thể bàn cãi,Tây Lâu Mạch lại xuyên thấu tầm mắt qua không khí, muốn xem người này là người như thế nào. Thuật quốc… khi nào mà lại xuất hiện nhân vật này, tại sao bọn họ lại chẳng có một chút tin tức nào về hắn?
“Hoàng huynh, huynh nghĩ Vân công tử có đến hay không!” Đột nhiên Tâu Lâu Thiên ngồi bên cạnh mở đôi mắt xinh đẹp hỏi Tây Lâu Mạch, phảng phất như chỉ cần Tây Lâu Mạch nói “đến” thì nàng sẽ liền thỏa mãn.
Sắc mặt Tây Lâu Mạch trầm xuống, hắn thật không thích muội muội của hắn dùng ánh mắt nóng bỏng này để mong chờ người kia.
“Muội thích Vân công tử sao?” Hỏi xong lời này, hắn chỉ cảm thấy mình thật là ngốc, biểu hiện của Tây Lâu Thiên ở hoàng cung đại yến đã như vậy còn chưa biểu minh điều gì sao, hơn nữa, Vân công tử người ta cũng có bộ dạng rất thích Tây Lâu Thiên. Nhớ tới biểu tình lúc ấy của Vân Thiển, hắn không khỏi siết chặc chén ngọc trên bàn, người kia thích muội muội của hắn…ý nghĩ này, làm cho hắn cảm thấy thật không thoải mái, đột nhiên hắn lại có ý niệm không muốn Tây Lâu Thiên tồn tại xẹt qua trong đầu.
Thân hình Tây Lâu Mạch rung lên, sao hắn lại sinh ra loại ý niệm đáng sợ nay chứ.
Người kia…đúng là đã gây ảnh hưởng quá lớn đối với hắn.
Ngay sau đó hắn lập tức lắc đầu, uống một hơi cạn rượu trong chén.
Tây Lâu Thiên kì quái nhìn Tây Lâu Mạch một cái, cũng không dám lên tiếng nữa, khiếp sợ đảo mắt quét quanh, tìm kiếm một thân bạch y.
Thánh nữ Thuật quốc cùng nam tử bên cạnh nhỏ giọng trò chuyện với nhau, Tây Lâu Mạch chú ý rằng, thánh nữ kia lúc nói chuyện với tên nam tử đó luôn là hơi cúi người xuống, lơ đãng toát ra vẻ cung kính khiến cho người ta không dễ phát hiện. Nhưng…Tây Lâu Mạch hắn là người phương nào chứ, từ trước đến giờ toàn là hắn thấy rõ ngươi khác mà không ai có thể thấy rõ hắn, nhìn một cái thì có thể biết được, ở Thuật quốc, người nam tử này quyền lực cao hơn thánh nữ!
Nhưng mà, thế nhân ai mà không biết, ở Thuật quốc, ngoại trừ thánh nữ, người cao quý nhất chính là hoàng đế, ngay cả hoàng hậu cũng phải kính thánh nữ này ba phần. Nam tử này đến cùng là người nào mà thánh nữ phải dùng lễ như vậy để đối đãi. Tây Lâu Mạch không khỏi nhíu mày.
Hoàng tử và công chúa các nước lần lượt đến, làm cho những chỗ còn trống giờ này cơ hồ đã đầy người.
“Hoàng thượng giá lâm!” âm thanh bén nhọn của Lý công công truyền tới, ngay sau đó lại là tiếng thét chói tai vang lên, “Hoàng hậu nương nương giá lâm!”
Quần chúng lập tức quỳ xuống, tung hô một tiếng thật dài, “Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế…”
“Bình thân” Cô Nhật Quyết cùng hoàng hậu một thân hồng ý đồng loạt tiến đến, làm cho tràng diện bùng nổ, vạn dân hô to!
Nhưng mà lại không có bóng dáng của hai người bọn họ, hai vị hoàng tử hiếm hoi của Thánh Hoàng triều lại không có đến đây, làm cho nhiều người không khỏi cảm thấy thất vọng vì không thể diện kiến dung nhan của hai vị hoàng tử.
Nhìn đội người kia xuất hiện, nhưng không có bóng dáng của hai người bọn họ, sắc mặt Vân Thiển buồn bả, trong lòng có một dự cảm xấu.
“Công tử…” Sau lưng, Doanh Doanh lo lắng gọi, chỉ sợ Vân Thiển nóng lòng quay trở về.
Vân Thiển không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn, “Ta tin tưởng hắn…” Thật lâu sau, nàng mới nhẹ nhàng nói ra một câu như vậy.
Hoàng đế cùng hoàng hậu vừa ngồi xuống, tràng diện vui mừng lại càng mở rộng ra.
Sứ thần sáu nước rối rít trò chuyện, nhưng là toàn trường chỗ ngồi đều đầy cả, duy chỉ có ba chỗ ngồi còn trống nơi đó, mà người đang ngồi bên cạnh là Vân Phi. Nhìn chỗ ngồi còn trống bên cạnh không khỏi nhíu mày, cũng ngẩng đầu lên nhìn trong đám người mà tìm người nào đó, nhưng chung quy vẫn không tìm được nên không khỏi lo lắng.
Mọi người đều biết, hai trong số ba chỗ ngồi đó là của hai vị hoàng tử, như vậy còn một chỗ là của ai?
Nhìn ba chỗ trống này, nghị luận nổi lên bốn phía, tiếng nói nhỏ lại hàng loạt truyền vào tai các nhân vật lớn.
Yến hội, chính thức bắt đầu!
Bất kể ngươi là ai, chỉ cần trong tay ngươi nắm chắc bất kỳ tài nghệ nào, cho dù ngươi là người dân bình thường, nhưng chỉ cần ngươi là người độc thân thì đều có thể ghi danh tham dự tại chỗ, và sẽ được biểu diễn sau khi những người có thân phận địa vị thi đấu xong. Chỉ cần vừa mắt người nào, thì có thể lấy hoa hồng đã chuẩn bị trước đưa vào tay người đó, mà người đó lại không thể từ chối hoa ngươi đưa trước mặt mọi người.
Phàm là người có dũng khí đều có thể có cơ hội hội này, đương nhiên, nếu như cũng có người thổ lộ giống ngươi, như vậy thì mặc kệ là nam hay nữ, đều phải lên đài tỷ thí thắng thua, rồi được bình phẩm để chọn ra người chiến thắng, như vậy, người duy nhất đó có thể hướng đến người trong lòng mình mà bày tỏ tâm ý.
Mà người nọ lại không thể cự tuyệt, đây là một lý lẽ không thể giải thích hợp lý được ở cái yến hội này.
Nếu như…thiên hạ đệ nhất mỹ nhân bị mấy trăm nữ nhân yêu mến, nhưng vậy thì mấy trăm nữ nhân này phải hướng tới một cuộc tranh tài, người thắng cuộc cuối cùng mới có tư cách thổ lộ trước mặt thiên hạ đệ nhất mỹ nhân! Mà thiên hạ đệ nhất mỹ nhân thì bất luận như thế nào cũng không thể cự tuyệt nữ nhân này, chỉ thể buộc phải tiếp nhận, dĩ nhiên, lý do là vì cuộc tranh tài này là từ thiên hạ đệ nhất mỹ nhân mà phát sinh ra, nghe qua thật là buồn cười, nên…đây chính là nguyên nhân mà Vân Thiển không thích đi đến những nơi này.
Mặc dù Vân Thiển không thích, nhưng không có nghĩa là tất cả mọi người đều không thích, những thiếu nam thiếu nữ có người trong lòng thì vui mừng hớn hở.
Mở đầu, là điệu múa mở màn của Thánh Hoàng triều! Vũ cơ tuyệt đẹp động lòng người, tận tình lắc hông mà múa, ngàn cánh hoa không biết từ đâu rơi xuống, vô cùng đẹp, nhưng giờ phút này, Vân Thiển thật không có tâm tư gì đi thưởng thức vũ khúc tuyệt vời này.
“Còn kém xa Doanh Doanh!” ngay góc chết, Vân Thiển đột nhiên thốt ra một câu như vậy.
Doanh Doanh sau lưng vô cùng sửng sốt, tiếp theo là mặt mũi đỏ bừng, được thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Vân công tử tán dương, là phúc khí đến cỡ nào a!!! Doanh Doanh tuy chưa được mười lăm tuổi, nhưng sớm đã là người thành thục, lại được dạy dỗ từ nhỏ, nên còn thành thục hơn so với những nữ nhân trưởng thành, giờ khắc nay, ở trước mặt Vân công tử, thật không có cách nào chống đỡ được bằng vài phần định lực nho nhỏ kia.
“Công tử ……”
“Thế nào?” Vân Thiển không hiểu, quay đầu lại nhìn tiểu nữ tử đang thẹn thùng của chúng ta.
“Vũ nghệ của Doanh Doanh làm sao có thể sánh bằng các vũ công hoàng gia được dạy dỗ chứ, công tử không phải là đang nâng đỡ Doanh Doanh quá mức chứ…” Âm thanh Doanh Doanh càng nói càng thấp, đầu cũng chôn xuống, nhưng trong lòng nàng thì vì câu nói này mà hứng trí bừng bừng!
Vân Thiển nhất thời bật cười, như gió xuân lất phất thổi tới, sắc mặt Doanh Doanh đỏ bừng, căn bản là không dám ngẩng đầu nhìn nụ cười kia của Vân Thiển.
“Ở trong lòng ta, điệu múa của Doanh Doanh là vũ điệu thứ hai có thể lọt vào mắt ta!”
Doanh Doanh ngẩng đầu lên, “thứ hai?” đối với chữ thứ hai của Vân Thiển đặc biệt chói tai, nàng rất không thoải mái.
Vân Thiển gật đầu, “Không sai, đã có người đi trước ngươi một bước, mà người kia, cũng đã từng có một thân tuyệt vũ, chỉ tiếc…” Ánh mắt buồn bã, u quang chợt lóe.
Đang lúc Doanh Doanh thu liễm, không khỏi hỏi, “Là nữ nhân trong tranh đó sao?” Nữ nhân kia thật tình là do hồi tưởng của công tử vẽ lại, cho nên có thể thấy được, công tử đối với nàng ta hết sức hoài niệm, khuôn mặt nhỏ nhắn của Doanh Doanh không khỏi ủ ê.
Vân Thiển quay đầu lại, kỳ quái liếc nhìn Doanh Doanh, “Nữ nhân trong tranh?”
Doanh Doanh thấy Vân Thiển dùng ánh mắt cổ quái nhình mình, cúi đầu xin lỗi, thấp giọng nói, “Dạ, chính là bức tranh do công tử người đích thân vẽ…”
Nghe vậy, Vân Thiển nhẹ nhàng bĩu môi, vậy ra là đang bị hiểu lầm.
Thấy Vân Thiển không nói, sắc mặt Doanh Doanh ảm đảm, cho là mình đoán đúng, quả nhiên là nữ nhân trong tranh kia. Như vậy, làm sao mà bên ngoài lại truyền nói rằng công tử yêu thích nam sắc, nghĩ đến đây, Doanh Doanh liền cảm thấy bực tức.
Không có nhìn lại Doanh Doanh, vì chẳng qua là nàng đang nhìn nữ nhân đang ngồi ở xa xa kia, nữ nhân đó, cả người lại toát ra âm thanh nhiếp hồn, giờ khắc này, làm cho nàng không cách nào đoán được, mỗi một người bọn họ, đều mang trên người một mê hồn trận, chờ nàng tháo gỡ từng cái.
Đột nhiên, một bóng dáng hấp dẫn ánh mắt Vân Thiển, con ngươi nàng đột nhiên co rút lại.
“Là Cô Độc Hồng!” Doanh Doanh cả kinh thất sắc, hiển nhiên cũng thấy Cô Độc Hồng đang ra sân.
Cô Độc Hồng hết sức khiêm tốn đi vào, nhưng ở đây có vạn người nhìn, nên đưa đến một trận xôn xao không nhỏ, bản thân Cô Độc Hồng có dáng dấp hết sức tuấn mỹ, càng là niềm hi vọng trong lòng của các nữ nhân, hắn đến, chính là để cho các nữ nhân hưng phấn không thôi.
Nhưng gương mặt tuấn tú kia lại lạnh lẽo vô cùng, hoàn toàn không có một tia cười, chẳng biết từ lúc nào, Vân Thiển cũng chưa từng nhìn thấy lại nụ cười của hắn. Tiếng cười trong ngày tuyết của mười năm về trước, có lẽ…chính là nụ cười cuối cùng của hắn.
Nhưng là….
“Không có hắn, Doanh Doanh, không có hắn…” Cô Độc Hồng xuất hiện, như vậy thì Cô Độc Úy đâu? Vì sao không có bóng dáng của hắn? Thân hình Vân Thiển khẽ rung lên, tâm hoảng hốt nhìn vạn người trước mặt, nhưng không cách nào tìm kiếm được nụ cười tà mị kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook