Đế Vương Sủng Thần
Chương 54: Kết thúc chẳng qua là để bắt đầu

Edit: nhamy111

Vương giả, là dùng vũ lực để tạo nên.

Trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, tuy máu tươi vẩy đầy khắp người bọn họ, trên tay binh khi tương hướng, nhưng lại vô cùng cao quý.

Thân ảnh bọn họ trong lúc tránh né cũng ưu tú như ánh sao, làm chói cả mắt người.

Võ công của bốn người đều không bình thường, tuy là người trong nhà, nhưng hạ thủ cũng không có chút nào lưu tình, từng bước đều mang sát khí, muốn đưa đôi phương vào chỗ chết.

Huyến quang, kiếm ảnh. Mỗi một chiêu đều tuyệt là sát chiêu.

Võ công Cô Nhật Quyết đã tiến vào trạng thái biến ảo khôn lường, tựa hồ như không ai có thể đối địch được với hắn. Cô Độc Úy và Vân Thiển mặc dù từng chiêu đều ngoan độc, nhưng đối mặt với Cô Nhật Quyết như vậy, hơn nữa còn có một Cô Độc Hồng trợ giúp hắn, rõ ràng là hai người này đều phải cố hết sức.

Cô Độc Úy kéo tay Vân Thiển, lui về phía sau một bước, thân thể bạch y của Vân Thiển quay lại đứng lên bậc đá, hai người từ đâu đến cuối hai người phối hợp vô cùng ăn ý.

Bọn họ tuyệt đối không thể thua, nhất định không thua.

Không khí nặng nề như địa ngục, chung quanh là một màn tối đen, đè nén cả hoàng cung.

Hai đứa tiểu bối này rõ ràng không phải là đối thủ của Cô Nhật Quyết. Cô Độc Úy vì bảo vệ Vân Thiển, nên trên người đã có rất nhiều chỗ bị thương.

“Các ngươi lui ra hết đi, cứ để cho ta..” Bầu trời đêm sâu thăm thẳm, một bóng dáng phóng như bay ra ngoài, tách cả bốn người ra, giơ tay lên chống lại Cô Nhật Quyết.

Ba người kia bị đánh rơi trên mặt đất, lẳng lặng nhìn Lạc Song đột nhiên tiến lên.

Võ công Lạc Song và Cô Nhật Quyết tương đối ngang nhau, nhưng thủ đoạn của Lạc Son vẫn còn kém xa sự tàn nhẫn của Cô Nhật Quyết.

“Tiểu sư muội, muội đây là muốn đối địch cùng đại sư huynh sao?” Cô Nhật Quyết vừa đỡ, vừa trầm giọng nói.

“Ngươi muốn giết con trai ta, ta sao có thể làm ngơ được chứ…” Lạc Song nhiều chiêu áp sát, Cô Nhật Quyết cau mày chỉ thủ chứ không tấn công, đúng là đối với tiểu sư muội từ nhỏ mà hắn thương yêu này vẫn còn hạ thủ lưu tình.

“Tiểu sư muội, muội đừng làm cho trẫm khó xử” Cô Nhật Quyết không muốn tự tay giết chết sư muội mà mình thương yêu từ nhỏ.

“Đây cũng là do ngươi ép chúng ta, tựa như vào mười năm trước người khác cũng ép ngươi như vậy, đều cùng một tư vị thôi…”

Cô Nhật Quyết nhíu mắt, tựa hồ như hắn không thích câu nói sau cùng này của Lạc Song. Không người nào có thể giống như Vân Thiển, sau khi nói ra lời nói đại nghịch như vậy, mà còn có thể sống sót dưới tay hắn, như vậy là hắn đã rất nhân từ rồi.

Nhưng giờ “Vậy thì ngươi đừng trách trẫm vô tình…” Cô Nhật Quyết phản công, từng bước ép Lạc Song lui về phía sau.

“Ngô!” Lạc Song bị một chưởng đánh bay ra ngoài.

“Mẫu thân” Vân Thiển nhảy lên tiếp lấy thân thể Lạc Song, nhưng một bóng dáng đột nhiên bay ra từ trên mái ngói hoàng cung, tiếp nhận thân thể Lạc Song, xoay một vòng rồi rơi xuống đất.

Vân Thiển thấy vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Phụ thân” Nhìn Vân Phi, Vân Thiển nhíu mắt, chuyện như vậy nàng cũng không muốn hai người thân của mình tham dự vào, tự nàng có thể giải quyết được.

Vân Phi phất tay áo, buông Lạc Song ra, đi tới trước mặt Cô Nhật Quyết, hai người nam nhân này trong nháy mắt giằng co với nhau.

“Thế nào, ngay cả ngươi cũng muốn cùng sư muội đối nghịch với trẫm hay sao…” Cô Nhật Quyết lạnh nhạt nói.

Vân Phi cúi người, “Vân Phi chẳng qua chỉ là thần tử của hoàng thượng, thần tử sao lại có thể đối kháng cùng hoàng thượng được chứ..” Tuy lời nói như vậy, nhưng người nào cũng có thể nhận ra khí tức trên người Vân Phi ngày càng trở nên âm trầm.

“Thần tử? Hừ, ngươi mà cũng cho mình là thần tử của trẫm sao?” Cô Nhật Quyết khạc ra một câu đầy châm chọc.

Vân Phi híp tròng mắt, “Hoàng thượng không phải vừa muốn giết người diệt khẩu còn muốn bắt thần giao binh quyền ra chứ, nếu chỉ là những thứ này, chỉ cần hoàng thượng nói một câu là đủ rồi, cần gì phải náo động can qua, điều động binh mã”

“Trẫm rất muốn biết, vì sao từ trước tới giờ ngươi luôn đối nghịch cùng trẫm như vậy?” Cô Nhật Quyết không thèm ngước mắt, lạnh giọng hỏi.

Mọi người đều im lặng.

Vân Phi chẳng qua chỉ là một binh bộ thượng thư, nhưng trong tay nắm trọng quyền, ngày thường hoàng thượng vô cùng nhẫn nhịn hắn, chẳng lẽ chỉ vì quan hệ của hắn với Lạc Song, thật đúng là đơn giản như vậy sao?

“Hoàng thượng chẳng lẽ không biết…” Vừa nói, Vân Phi vừa quay đầu liếc mắt nhìn về phía người đang đứng bên cạnh Vân Thiển, Cô Độc Úy, “Hắn giống như ngài của mười mấy năm về trước”

Cô Nhật Quyết nghe vậy, thân thể rung lên. Vân Phi là đang nhắc nhở hắn. Nhưng cũng bởi vì nguyên nhân này, cho nên hắn mới phải vì Cô Độc Hồng mà chừa lại một đường lui.

“Phụ thân, mẫu thân, đây là chuyện giữa chúng ta, mọi người lui qua một bên đi..” Vân Thiển cùng Cô Độc Úy đi tới, nhìn Vân Phi cùng Lạc Song một cái, lạnh lùng thu kiếm nhìn về phía Cô Nhật Quyết.

Trận chiến này vẫn còn chưa kết thúc.

“Hôm nay không phải ngươi chết thì ta chết, Cô Nhật Quyết, ngươi đừng quên, hôm nay ai mới là đối thủ của ngươi…” Vân Thiển lạnh lùng, nói ra lời lớn mật.

Từ lúc sinh ra cho đến giờ, thật đúng là không có một người nào có thể đứng trước mặt Cô Nhật Quyết mà lời nói ra vẫn bình thản nhưng sắc bén, những câu này cũng đủ để cho hắn tức giận. Nhưng giờ phút này, tâm tình của hắn vẫn vô cùng bình tĩnh mà nhìn bạch y thiếu niên trước mắt.

Nam tử có thể để cho Cô Độc Úy cùng Cô Độc Hồng đều yêu thương, cũng có chỗ hơn người.

Thứ nhất, dung mạo hắn xinh đẹp tuyệt thế, có thể nói là hơn bất kỳ cô gái nào trên thế gian, thứ hai, chính là khí thế của hắn…

“Quốc yến sáu nước đã sắp diễn ra, hoàng thượng người muốn các nước nhân cơ hội này mà cướp lấy giang sơn của người hay sao?” Vân Phi nhíu mắt nhìn Vân Thiển, lời nói cũng là dùng để nói với những người ở đây.

Người ở đây đều là người của Thánh hoàng triều, ai cũng không muốn đất nước mình bị chiếm lĩnh trước mắt mình, trong cùng một lúc, tất cả mọi người đều ngưng trọng.

Nhân mã của năm nước đang ở trên lãnh thổ bọn họ mà nhìn chằm chằm vào bọn họ, chỉ cần Thánh hoàng triều có động tĩnh gì, thì những người đó sẽ tùy thời cơ mà chiếm lấy hoàng cung.

Cô Nhật Quyết híp mắt, tự đánh giá tầm quan trọng trong lời nói của Vân Phi.

Thành hoàng triều tuy là đại quốc, nhưng dưới tình huống này thật không tốt khi làm ra bất kỳ động tác nào, tỷ như là chính biến trong hoàng cung hôm nay.

Người của bọn họ, người đã chết, người thì bị thương, như vậy nếu như các quốc gia kia đánh tới, thì sẽ lấy ai chống đỡ

“Bất luận hoàng thượng muốn giết người nào, mong hoàng thượng suy nghĩ lại, chờ đại yến sáu nước qua đi, bọn họ vừa rời khỏi lãnh thổ Thánh hoàng triều, chúng ta sẽ chờ hoàng thượng xử trí” Lạc Song chen lời.

Ánh mắt Cô Nhật Quyết khẽ động, mặc dù bây giờ Thánh hoàng triều vì hắn ra lệnh mà tăng thêm thủ vệ tại các thành trì lớn, nhưng không có nghĩa là không có một con cá nào lọt lưới. Có lẽ trong lúc bọn họ tranh đấu trong này, các đại quốc kia đã sớm chuẩn bị kỹ càng. Cô Nhật Quyết như người vừa tỉnh giấc, lý trí hắn lúc này đã được khôi phục lại, đầu óc không còn bị hận thù làm u mê nữa.

Cô Nhật Quyết lãnh mắt nhìn mọi người một cái, chắp tay sau lưng, xoay người nhảy về chỗ sâu nhất trong hoàng cung, để lại tiếng nói băng hàn lạnh thấu xương.

“Chuyện hôm nay coi như tạm dừng ở đây, nếu ai dám tạo nên chuyện gì trước quốc yến, cẩn thận đầu của các ngươi…” Hắn là đang ám chỉ đoàn người Vân Thiển.

Vân Thiển nhíu mày nhìn Cô Độc Úy, Hoàng thượng cứ như thế mà dễ dàng bỏ qua cho bọn họ hay sao?

Hai người không hiểu liếc mắt nhìn nhau, âm thầm lắc đầu.

Nhìn bóng dáng Cô Nhật Quyết mờ dần trong bóng tối của hoàng cung, tâm tư mọi người đều khác nhau.

Vân Phi thở phào nhẹ nhõm, hướng về đám người phía dưới phân phó xử lý sạch sẽ vết máu và đám thi thể.

Cô Độc Úy, Vân Thiển cùng Cô Độc Hồng ba người đứng thẳng giằng co với nhau.

Trong mắt ba người đều lóe ra ánh sáng không rõ, không người nào có thể suy đoán được suy nghĩ trong lòng của người nào.

Bọn họ biết, trận đấu này cũng chỉ là một sự bắt đầu, kế tiếp, thực sự sẽ có người chết, kẻ mất mạng.

Cô Độc Úy cười một cái tà mị, ôm Vân Thiển trong tay mà không hề nhìn bất luận kẻ nào, tay trong tay chậm rãi đi ra cửa cung, lần này không có bất kỳ người nào dám ngăn cản hai vị sát tinh này.

Mặc dù hai đại nam nhân dắt tay nhau đi có chút quỷ dị, nhưng không một người nào sau lưng dám nói ra một chữ, lẳng lặng nhìn hai nam nhân được ông trời tác hợp này đi càng lúc càng xa.

Làm phụ mẫu của Vân Thiển, bọn họ càng lúc càng bất an…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương