Đế Vương Sủng Ái
-
Chương 650
"Trưởng lão công công, nơi này là nơi nào vậy? Tại sao ta lại tới đây?"
"Nơi này sao, nơi này là Long Ngâm." Giọng nói già nua hiền từ vang lên.
"Ông nói dối, Long Ngâm đâu phải như thế này, nơi đó có núi, có nước, có cây cối và có hoa rất đẹp, còn có cả chim chóc và bươm bướm nữa, nơi này một vùng úa tàn, không có gì cả, không vui, không đẹp."
"Đúng thế, đúng thế, không vui, cũng không đẹp. Nơi này không phải là cùng một nơi với đại lục Long Ngâm trước đây của con, nhưng cũng coi như là cùng một nơi, cách không xa lắm, con chắc chắn đã ham chơi nên mới rơi tới đây."
"Trưởng lão công công, con không hiểu. Con cũng không ham chơi."
"Tiểu nha đầu, nếu con không ham chơi thì sao hồn phách lại không ổn định, để người khác lợi dụng! Được rồi, đừng hỏi nhiều nữa, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ở chỗ trưởng lão công công, dưỡng xong rồi mau trở về, nếu không cha mẹ con sẽ lo lắng."
"Nhưng sao con về được đây?"
"Hồn phách dưỡng lợi hại rồi sẽ có thể về, đánh đuổi người xấu. Nào, hãy ngồi thiền với trưởng lão công công."
Cuối cùng Lâu Thất cũng đã đi tới đỉnh lầu, bốn bề bằng phẳng, bốn bề cột tròn, bốn bề không có tường. Nền nhà bằng đá mát lạnh, vô cùng nhẵn nhụi.
Phía trước có hai người một già một trẻ đang ngồi xếp bằng.
Ông lão tóc trắng râu trắng áo trắng, gầy gò già nua, đứa bé chỉ là một đứa nhóc, mặc xiêm y màu hồng phấn, đôi mắt to tròn long lanh, thân thể không giống thực thể, hư ảo giống như hình chiếu.
Đó là nàng.
Nàng hồi còn nhỏ.
Lâu Thất lẩm bẩm: "Trưởng lão công công..."
Thì ra năm xưa người đàn bà điên chui vào người nàng, đẩy hồn phách của nàng ra, nàng liền tới đây. Khi nàng còn nhỏ đâu có cách gì về đoạt lại cơ thể? Chân tướng sự việc là nàng ở đây ngày ngày ngồi thiền luyện công với trưởng lão công công, củng cố hồn phách và ý chí.
Năm đó, trưởng lão công công dẫn theo tộc nhân tới Long Ngâm muốn tìm kiếm nguyên nhân khiến đất trời nơi đây không có sinh khí sức sống, vì sự sinh tồn của họ đã vô cùng khó khăn.
Nguồn nước vô cùng quý hiếm, có thị vệ canh giữ, mỗi người một ngày chỉ được chia một chút ít. Thực phẩm cũng rất quý giá, bất luận là rau xanh trái cây hay thịt đều vô cùng hiếm có.
Thức ăn chủ yếu của họ là rễ cây, rễ cỏ chôn vùi trong lòng đất, nghiền nát ra cho vào một loại ngũ cốc rất giỏi chịu hạn.
Nhưng kì lạ là, người ở đây có trí tuệ rất cao, đặt ở thời hiện đại cũng đều là thiên tài.
Những người thông minh nhất liên kết lại chọn ra đoàn trưởng lão, cố gắng nghiên cứu nguyên nhân khiến môi trường của Long Ngâm trở thành như thế này, để họ có thể khắc phục cải thiện.
Cũng là họ phát hiện ra khúc gãy thời không, động thời không. Lần đầu tiên họ nhìn thấy phong cảnh sơn hà của đại lục Long Ngâm kia, đó là một vùng đất dạt dào sức sống.
Sau này sau nhiều năm nghiên cứu quan sát, họ có nhiều cơ hội nhìn thấy sơn thủy của đại lục Tứ Phương. Đó là một vùng thiên địa cách họ không xa, nói là không xa vì động thời không khiến họ cảm giác hai thế giới như chỉ cách biệt một vùng hỗn độn hư vô, chỉ cần tìm được nơi mỏng manh nhất, chỉ cần tìm được một loại vật chất trung gian, họ sẽ có thể chuyển dời sản vật từ thế giới đó về từng chút một.
Ví dụ như nước chảy, ví dụ như cây cối, ví dụ như hoa, ví dụ như ngũ cốc.
Đương nhiên họ cũng từng thử muốn trực tiếp rời khỏi Long Ngâm này, tới thế giới tràn trề sức sống kia, nhưng những người anh dũng đi tìm đường đều đã chết, họ cũng không dám thử nữa.
Sau này có ông ngoại của nàng, người duy nhất có thể bình an vô sự đi rồi lại trở về.
Vì tộc nhân, ông buộc phải nói ra những điều mà mình nghe được và nhìn thấy ở bên này. Ông nói tất cả, ngoài trừ việc gặp một cô gái, có con với nàng ta.
Giấc mơ bất ngờ thay đổi.
Ở bên bờ một đầm nước.
Nước trong veo hơi gợn sóng, nhưng đó chỉ là một đầm nước nhỏ. Từ rêu xanh trên tảng đá bên bờ có thể thấy mức nước đã giảm rất nhiều.
Nam nhân tuấn mỹ tay cầm một cọng cỏ đã khô héo, ánh mắt mơ màng.
"Ông ngoại, ông ngoại!" Bánh bao Thất Thất nhảy vào lòng ông.
"Tiểu Thất, nhớ nhé, khi có người không được gọi là ông ngoại."
"Tại sao?"
"Vì... lòng người."
Vì lòng người tham lam, bọn họ dốc hết tâm huyết mấy đời, muốn tìm hiểu mọi thứ, tìm cách giải quyết, vốn dĩ chỉ vì muốn để tộc nhân có đồ ăn nước uống. Nhưng nghe ông về mô tả bên đó rộng lớn, sản vật phong phú, giang sơn hoa lệ, có người liền nổi ý đồ khác.
Nơi đó phải là của họ.
Giang sơn hoa lệ phải là của họ!
Có tranh cãi, cũng có phân hóa. Nhóm người đó chia thành hai phe, một phe chủ trương không làm tổn thương người khác, không xâm phạm thế giới bên đó, tốt nhất là không để họ biết được sự tồn tại của Long Ngâm bên này, mọi người duy trì cân bằng, cùng bình an vô sự. Họ chỉ muốn "mượn" một ít giống cây và nước về đây là được.
Phe còn lại thì vẫn âm thầm nghiên cứu một loại vật chất đặc biệt.
"Đó là một thứ đáng sợ, nếu như hoàn thành nghiên cứu, hai bên sẽ đều đại loạn."
"Ông ngoại, đó là thứ gì, có thể ăn không?"
"Ha ha, cháu gái ngốc của ta, chỉ biết ăn thôi. Không ăn được đâu, ông ngoại nói cho con biết, sau này nếu gặp phải thứ đó con tuyệt đối không được chạm vào, nếu như không cẩn thận chạm vào lại không thể chạy được, vậy thì..."
Nói tới đây Lâu Thất thấy có người lắc mình một cái, nàng có dấu hiệu tỉnh dậy. Lâu Thất lập tức lo lắng, cố gắng đi vào trong mơ, nói hết câu đó đã, đó là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất.
Nhưng giấc mở của nàng không phải nàng có thể kiểm soát được.
Nàng vẫn tỉnh dậy.
"Ông ngoại..."
Trầm Sát nghe nàng lẩm bẩm gọi ông ngoại, nhíu mày, liếc nhìn U U. Không ngờ nó tự đi theo, hơn nữa ngay lập tức nhào vào lòng Lâu Thất, huých nàng.
"U u."
U U đáng thương lùi lại sau từng bước nhỏ.
"Thất Thất?" Trầm Sát tưởng rằng nàng gặp ác mộng, khẽ khàng lắc nàng.
Lâu Thất mở choàng mắt ra, rầu rĩ túm lấy vạt áo của hắn, tức tối nói: "Ai đánh thức ta?"
U U lập tức tiếp tục lùi lại sau, rút đầu lại, cố gắng giấu mình. Nhưng Trầm Sát đâu thể nào một mình chịu tội, không nghĩ ngợi gì liền liếc về phía nó, trầm giọng nói: "Tiểu hồ ly làm Thất Thất tỉnh giấc, biết tội chưa hả?"
"U U?" Lâu Thất lập tức liếc nhìn: "Hử?"
U U không dám lùi nữa, quay vài vòng tại chỗ, đành phải tiếp tục tiến sát lại gần Lâu Thất: "U, u u!"
Nó bò lên đùi nàng kêu không ngừng, Lâu Thất vốn muốn mắng nó nhưng thấy nó như vậy, càng nhìn càng thấy bất ổn, nàng liền ngồi dậy khỏi lòng Trầm Sát: "Sao vậy? Có phải nó muốn nói gì với chúng ta không?"
"U u, u u..."
U U cắn lấy đuôi váy của nàng.
Lâu Thất và Trầm Sát đưa mắt nhìn nhau, dường như nó muốn dẫn họ đi đâu đó.
"Đi thôi!"
Trầm Sát đỡ Lâu Thất dậy, ôm lấy eo nàng: "Bổn đế quân dẫn nàng đi." Nàng có thể nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi.
U U thấy họ hiểu được ý mình liền lập tức bỏ chạy. Điều khiến Trầm Sát và Lâu Thất kinh ngạc là nó đã dùng tốc độ tối đa, giống như một tia sét tím bạc lao đi rất xa rất xa.
Trầm Sát không hề do dự, lập tức dẫn Lâu Thất đuổi theo.
Hiên Viên Chiến vừa hay nhìn thấy bóng họ liền nhướng mày, cũng không kịp gọi những người khác đang nhắm mắt nghỉ ngơi, vụt lao đi, chạy theo bọn họ.
Mưa vẫn rất lớn.
Nhưng với công lực của Trầm Sát, hiện giờ đã có thể vận công che mưa, chỉ có điều như vậy sẽ hao tổn nội lực. Vì thế hắn chỉ vận công che cho Lâu Thất, còn mình thì cứ để ướt mưa.
U U nhanh nhẹn chạy xuyên qua màn mưa trong núi rừng.
Hiên Viên Chiến đuổi theo, đi qua bọn họ, đi trước bọn họ một chút, coi như bảo vệ Lâu Thất, một khi phát hiện ra có điều bất ổn ông ta sẽ có thể hô dừng.
Đội mưa để đi, với tốc độ của họ, chỉ trong chớp mắt đã đi được rất xa. Đợi khi họ phát giác ra không ổn thì phía trước đã là hắc vụ dày đặc đang cuồn cuộn.
Mưa lớn đổ xuống, hắc vụ cuồn cuộn, từng mảng từng mảng che hết mọi thứ trước mắt khiến lòng người sợ hãi. Hắc vụ và họ cách nhau một con sông, mặt sông không rộng, chỉ cần vứt một cành cây ở giữa là họ có thể tiếp lực đi qua.
Lúc này mưa đang rơi xuống dày đặc mặt sông, nước mưa rào rào nghe rất rõ ràng, nhưng không biết tại sao, bên kia sông giống như rất tĩnh lặng, nếu lắng nghe thật kỹ dường như cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng nước mưa như đang rơi xuống một không gian rất rộng.
"U U, dừng lại!"
Lâu Thất vội kêu lên.
U U lại muốn chạy về phía lòng sông.
Tốc độ của nó rất nhanh nhưng không thể qua sông được.
U U nghe thấy tiếng nàng gọi, lập tức dừng lại, vì tốc độ quá nhanh, suýt chút nữa nó ngã cắm đầu xuống sông. Hiên Viên Chiến giơ tay kéo nó lên.
"Nó đang làm gì vậy?"
"U U!"
Hiên Viên Chiến xách nó lên cao, nhìn ngang hàng với nó, U U vung chân trước mặt ông: "U u u!"
"Cho một kẻ biết nói tiếng hồ ly tới đây..."
"Không cần biết tiếng hồ ly, con biết." Lâu Thất khẽ vô tay Trầm Sát ra hiệu hắn đặt nàng xuống, Trầm Sát đổi sang dắt tay nàng, tiếp tục vận công che mưa giúp nàng.
Hiên Viên Chiến liền ghé lại: "Tiểu Thất nhà ta thật thông minh! Biết gì rồi?"
"Con sông này có đồ."
Trầm Sát và Hiên Viên Chiến sững người.
Có đồ? Trong sông có đồ? Trầm Sát giật mình trầm giọng nói: "Ý của nàng là, thứ có thể ngăn cản hắc vụ di chuyển?"
"Đúng, hoặc có thể nói là thứ có thể khắc chế hắc vụ!" Lâu Thất hào hứng nhìn Hiên Viên Chiến: "Phụ hoàng, con nằm mơ thấy ông ngoại! Khi còn nhỏ ông từng nói với con, những thứ này không được động vào, nhưng nếu như đụng vào, lại không chạy được thì..."
Rất bực bội là vừa nói tới lúc quan trọng Lâu Thất liền tỉnh dậy.
"Thì sao?"
"Ta bị lắc tỉnh dậy." Lâu Thất rầu rĩ nhìn Trầm Sát, nhưng phát hiện hắn đang lo lắng nhìn nàng.
"Sao vậy?"
"Hồi còn nhỏ nàng từng gặp ông ngoại của nàng? Ông còn nói gì với nàng không?" Là chỉ trong mơ hay hiện thực?
Lâu Thất gật đầu: "Ta từng gặp ông, là khi ta bị người đàn bà điên cướp mất thân thể, thực ra ta đã tới thế giới của ông ngoại, còn có cả trưởng lão công công..." Lâu Thất nói tới đây, nàng đột nhiên nhớ ra, đã cách mười mấy năm rồi, trưởng lão công công và mọi người sao rồi? Ông còn sống không?
Ông ngoại có khi nào vẫn chưa chết, và lại trở về nơi đó rồi?
"Nơi này sao, nơi này là Long Ngâm." Giọng nói già nua hiền từ vang lên.
"Ông nói dối, Long Ngâm đâu phải như thế này, nơi đó có núi, có nước, có cây cối và có hoa rất đẹp, còn có cả chim chóc và bươm bướm nữa, nơi này một vùng úa tàn, không có gì cả, không vui, không đẹp."
"Đúng thế, đúng thế, không vui, cũng không đẹp. Nơi này không phải là cùng một nơi với đại lục Long Ngâm trước đây của con, nhưng cũng coi như là cùng một nơi, cách không xa lắm, con chắc chắn đã ham chơi nên mới rơi tới đây."
"Trưởng lão công công, con không hiểu. Con cũng không ham chơi."
"Tiểu nha đầu, nếu con không ham chơi thì sao hồn phách lại không ổn định, để người khác lợi dụng! Được rồi, đừng hỏi nhiều nữa, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ở chỗ trưởng lão công công, dưỡng xong rồi mau trở về, nếu không cha mẹ con sẽ lo lắng."
"Nhưng sao con về được đây?"
"Hồn phách dưỡng lợi hại rồi sẽ có thể về, đánh đuổi người xấu. Nào, hãy ngồi thiền với trưởng lão công công."
Cuối cùng Lâu Thất cũng đã đi tới đỉnh lầu, bốn bề bằng phẳng, bốn bề cột tròn, bốn bề không có tường. Nền nhà bằng đá mát lạnh, vô cùng nhẵn nhụi.
Phía trước có hai người một già một trẻ đang ngồi xếp bằng.
Ông lão tóc trắng râu trắng áo trắng, gầy gò già nua, đứa bé chỉ là một đứa nhóc, mặc xiêm y màu hồng phấn, đôi mắt to tròn long lanh, thân thể không giống thực thể, hư ảo giống như hình chiếu.
Đó là nàng.
Nàng hồi còn nhỏ.
Lâu Thất lẩm bẩm: "Trưởng lão công công..."
Thì ra năm xưa người đàn bà điên chui vào người nàng, đẩy hồn phách của nàng ra, nàng liền tới đây. Khi nàng còn nhỏ đâu có cách gì về đoạt lại cơ thể? Chân tướng sự việc là nàng ở đây ngày ngày ngồi thiền luyện công với trưởng lão công công, củng cố hồn phách và ý chí.
Năm đó, trưởng lão công công dẫn theo tộc nhân tới Long Ngâm muốn tìm kiếm nguyên nhân khiến đất trời nơi đây không có sinh khí sức sống, vì sự sinh tồn của họ đã vô cùng khó khăn.
Nguồn nước vô cùng quý hiếm, có thị vệ canh giữ, mỗi người một ngày chỉ được chia một chút ít. Thực phẩm cũng rất quý giá, bất luận là rau xanh trái cây hay thịt đều vô cùng hiếm có.
Thức ăn chủ yếu của họ là rễ cây, rễ cỏ chôn vùi trong lòng đất, nghiền nát ra cho vào một loại ngũ cốc rất giỏi chịu hạn.
Nhưng kì lạ là, người ở đây có trí tuệ rất cao, đặt ở thời hiện đại cũng đều là thiên tài.
Những người thông minh nhất liên kết lại chọn ra đoàn trưởng lão, cố gắng nghiên cứu nguyên nhân khiến môi trường của Long Ngâm trở thành như thế này, để họ có thể khắc phục cải thiện.
Cũng là họ phát hiện ra khúc gãy thời không, động thời không. Lần đầu tiên họ nhìn thấy phong cảnh sơn hà của đại lục Long Ngâm kia, đó là một vùng đất dạt dào sức sống.
Sau này sau nhiều năm nghiên cứu quan sát, họ có nhiều cơ hội nhìn thấy sơn thủy của đại lục Tứ Phương. Đó là một vùng thiên địa cách họ không xa, nói là không xa vì động thời không khiến họ cảm giác hai thế giới như chỉ cách biệt một vùng hỗn độn hư vô, chỉ cần tìm được nơi mỏng manh nhất, chỉ cần tìm được một loại vật chất trung gian, họ sẽ có thể chuyển dời sản vật từ thế giới đó về từng chút một.
Ví dụ như nước chảy, ví dụ như cây cối, ví dụ như hoa, ví dụ như ngũ cốc.
Đương nhiên họ cũng từng thử muốn trực tiếp rời khỏi Long Ngâm này, tới thế giới tràn trề sức sống kia, nhưng những người anh dũng đi tìm đường đều đã chết, họ cũng không dám thử nữa.
Sau này có ông ngoại của nàng, người duy nhất có thể bình an vô sự đi rồi lại trở về.
Vì tộc nhân, ông buộc phải nói ra những điều mà mình nghe được và nhìn thấy ở bên này. Ông nói tất cả, ngoài trừ việc gặp một cô gái, có con với nàng ta.
Giấc mơ bất ngờ thay đổi.
Ở bên bờ một đầm nước.
Nước trong veo hơi gợn sóng, nhưng đó chỉ là một đầm nước nhỏ. Từ rêu xanh trên tảng đá bên bờ có thể thấy mức nước đã giảm rất nhiều.
Nam nhân tuấn mỹ tay cầm một cọng cỏ đã khô héo, ánh mắt mơ màng.
"Ông ngoại, ông ngoại!" Bánh bao Thất Thất nhảy vào lòng ông.
"Tiểu Thất, nhớ nhé, khi có người không được gọi là ông ngoại."
"Tại sao?"
"Vì... lòng người."
Vì lòng người tham lam, bọn họ dốc hết tâm huyết mấy đời, muốn tìm hiểu mọi thứ, tìm cách giải quyết, vốn dĩ chỉ vì muốn để tộc nhân có đồ ăn nước uống. Nhưng nghe ông về mô tả bên đó rộng lớn, sản vật phong phú, giang sơn hoa lệ, có người liền nổi ý đồ khác.
Nơi đó phải là của họ.
Giang sơn hoa lệ phải là của họ!
Có tranh cãi, cũng có phân hóa. Nhóm người đó chia thành hai phe, một phe chủ trương không làm tổn thương người khác, không xâm phạm thế giới bên đó, tốt nhất là không để họ biết được sự tồn tại của Long Ngâm bên này, mọi người duy trì cân bằng, cùng bình an vô sự. Họ chỉ muốn "mượn" một ít giống cây và nước về đây là được.
Phe còn lại thì vẫn âm thầm nghiên cứu một loại vật chất đặc biệt.
"Đó là một thứ đáng sợ, nếu như hoàn thành nghiên cứu, hai bên sẽ đều đại loạn."
"Ông ngoại, đó là thứ gì, có thể ăn không?"
"Ha ha, cháu gái ngốc của ta, chỉ biết ăn thôi. Không ăn được đâu, ông ngoại nói cho con biết, sau này nếu gặp phải thứ đó con tuyệt đối không được chạm vào, nếu như không cẩn thận chạm vào lại không thể chạy được, vậy thì..."
Nói tới đây Lâu Thất thấy có người lắc mình một cái, nàng có dấu hiệu tỉnh dậy. Lâu Thất lập tức lo lắng, cố gắng đi vào trong mơ, nói hết câu đó đã, đó là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất.
Nhưng giấc mở của nàng không phải nàng có thể kiểm soát được.
Nàng vẫn tỉnh dậy.
"Ông ngoại..."
Trầm Sát nghe nàng lẩm bẩm gọi ông ngoại, nhíu mày, liếc nhìn U U. Không ngờ nó tự đi theo, hơn nữa ngay lập tức nhào vào lòng Lâu Thất, huých nàng.
"U u."
U U đáng thương lùi lại sau từng bước nhỏ.
"Thất Thất?" Trầm Sát tưởng rằng nàng gặp ác mộng, khẽ khàng lắc nàng.
Lâu Thất mở choàng mắt ra, rầu rĩ túm lấy vạt áo của hắn, tức tối nói: "Ai đánh thức ta?"
U U lập tức tiếp tục lùi lại sau, rút đầu lại, cố gắng giấu mình. Nhưng Trầm Sát đâu thể nào một mình chịu tội, không nghĩ ngợi gì liền liếc về phía nó, trầm giọng nói: "Tiểu hồ ly làm Thất Thất tỉnh giấc, biết tội chưa hả?"
"U U?" Lâu Thất lập tức liếc nhìn: "Hử?"
U U không dám lùi nữa, quay vài vòng tại chỗ, đành phải tiếp tục tiến sát lại gần Lâu Thất: "U, u u!"
Nó bò lên đùi nàng kêu không ngừng, Lâu Thất vốn muốn mắng nó nhưng thấy nó như vậy, càng nhìn càng thấy bất ổn, nàng liền ngồi dậy khỏi lòng Trầm Sát: "Sao vậy? Có phải nó muốn nói gì với chúng ta không?"
"U u, u u..."
U U cắn lấy đuôi váy của nàng.
Lâu Thất và Trầm Sát đưa mắt nhìn nhau, dường như nó muốn dẫn họ đi đâu đó.
"Đi thôi!"
Trầm Sát đỡ Lâu Thất dậy, ôm lấy eo nàng: "Bổn đế quân dẫn nàng đi." Nàng có thể nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi.
U U thấy họ hiểu được ý mình liền lập tức bỏ chạy. Điều khiến Trầm Sát và Lâu Thất kinh ngạc là nó đã dùng tốc độ tối đa, giống như một tia sét tím bạc lao đi rất xa rất xa.
Trầm Sát không hề do dự, lập tức dẫn Lâu Thất đuổi theo.
Hiên Viên Chiến vừa hay nhìn thấy bóng họ liền nhướng mày, cũng không kịp gọi những người khác đang nhắm mắt nghỉ ngơi, vụt lao đi, chạy theo bọn họ.
Mưa vẫn rất lớn.
Nhưng với công lực của Trầm Sát, hiện giờ đã có thể vận công che mưa, chỉ có điều như vậy sẽ hao tổn nội lực. Vì thế hắn chỉ vận công che cho Lâu Thất, còn mình thì cứ để ướt mưa.
U U nhanh nhẹn chạy xuyên qua màn mưa trong núi rừng.
Hiên Viên Chiến đuổi theo, đi qua bọn họ, đi trước bọn họ một chút, coi như bảo vệ Lâu Thất, một khi phát hiện ra có điều bất ổn ông ta sẽ có thể hô dừng.
Đội mưa để đi, với tốc độ của họ, chỉ trong chớp mắt đã đi được rất xa. Đợi khi họ phát giác ra không ổn thì phía trước đã là hắc vụ dày đặc đang cuồn cuộn.
Mưa lớn đổ xuống, hắc vụ cuồn cuộn, từng mảng từng mảng che hết mọi thứ trước mắt khiến lòng người sợ hãi. Hắc vụ và họ cách nhau một con sông, mặt sông không rộng, chỉ cần vứt một cành cây ở giữa là họ có thể tiếp lực đi qua.
Lúc này mưa đang rơi xuống dày đặc mặt sông, nước mưa rào rào nghe rất rõ ràng, nhưng không biết tại sao, bên kia sông giống như rất tĩnh lặng, nếu lắng nghe thật kỹ dường như cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng nước mưa như đang rơi xuống một không gian rất rộng.
"U U, dừng lại!"
Lâu Thất vội kêu lên.
U U lại muốn chạy về phía lòng sông.
Tốc độ của nó rất nhanh nhưng không thể qua sông được.
U U nghe thấy tiếng nàng gọi, lập tức dừng lại, vì tốc độ quá nhanh, suýt chút nữa nó ngã cắm đầu xuống sông. Hiên Viên Chiến giơ tay kéo nó lên.
"Nó đang làm gì vậy?"
"U U!"
Hiên Viên Chiến xách nó lên cao, nhìn ngang hàng với nó, U U vung chân trước mặt ông: "U u u!"
"Cho một kẻ biết nói tiếng hồ ly tới đây..."
"Không cần biết tiếng hồ ly, con biết." Lâu Thất khẽ vô tay Trầm Sát ra hiệu hắn đặt nàng xuống, Trầm Sát đổi sang dắt tay nàng, tiếp tục vận công che mưa giúp nàng.
Hiên Viên Chiến liền ghé lại: "Tiểu Thất nhà ta thật thông minh! Biết gì rồi?"
"Con sông này có đồ."
Trầm Sát và Hiên Viên Chiến sững người.
Có đồ? Trong sông có đồ? Trầm Sát giật mình trầm giọng nói: "Ý của nàng là, thứ có thể ngăn cản hắc vụ di chuyển?"
"Đúng, hoặc có thể nói là thứ có thể khắc chế hắc vụ!" Lâu Thất hào hứng nhìn Hiên Viên Chiến: "Phụ hoàng, con nằm mơ thấy ông ngoại! Khi còn nhỏ ông từng nói với con, những thứ này không được động vào, nhưng nếu như đụng vào, lại không chạy được thì..."
Rất bực bội là vừa nói tới lúc quan trọng Lâu Thất liền tỉnh dậy.
"Thì sao?"
"Ta bị lắc tỉnh dậy." Lâu Thất rầu rĩ nhìn Trầm Sát, nhưng phát hiện hắn đang lo lắng nhìn nàng.
"Sao vậy?"
"Hồi còn nhỏ nàng từng gặp ông ngoại của nàng? Ông còn nói gì với nàng không?" Là chỉ trong mơ hay hiện thực?
Lâu Thất gật đầu: "Ta từng gặp ông, là khi ta bị người đàn bà điên cướp mất thân thể, thực ra ta đã tới thế giới của ông ngoại, còn có cả trưởng lão công công..." Lâu Thất nói tới đây, nàng đột nhiên nhớ ra, đã cách mười mấy năm rồi, trưởng lão công công và mọi người sao rồi? Ông còn sống không?
Ông ngoại có khi nào vẫn chưa chết, và lại trở về nơi đó rồi?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook