Đế Vương Ký
-
Chương 36: Chào hỏi
Ở trên nóc của Hoàng Long sảnh, cờ sí cắm rợp trời, phất bay trong gió, dưới nóc đều được treo lòng đèn màu đỏ, viết một chữ “thọ” theo lối cuồng thảo. Nét chữ uyển chuyển, mềm mại tựa như một lời chúc gửi cho Hoa Hạ Quốc Chủ. Trong sảnh, các sứ bộ đều đã vào đầy đủ, đứng tốp năm tốp ba trò chuyện, đợi giờ thiết triều, Cao Phúc Nguyên hai người tới tương đối trễ, song, thời gian thiết triều vẫn chưa đến, còn độ nửa canh giờ thời gian, do đó, để giết thời gian, các đoàn sứ bộ đều tiến đến làm quen lẫn nhau, chào hỏi đẩy đưa. Đương nhiên, bọn họ một khi đã đi sứ là đều được các định là tài giỏi người, bọn họ mượn tiếng chào hỏi, thực ra là thăm dò thông tin từ quốc gia đối phương mà thôi.
“Tại hạ Ngạc Thuận Hoài, chánh sứ sứ bộ Ô Bài Quốc, không biết nhị vị đây là?” Một người đàn ông đứng tuổi, cỡ ngũ tuần, tóc mai đã bạc. Vai để trần, khác lên bộ áo sứ màu tía, trên đầu có một dấu son.
Ô Bài Quốc là một quốc gia ở phía đông, các quốc gia ở phía đông này đều là các nước nhỏ yếu, cho nên các nước bọn họ thường thường liên minh, lẫn nhau cố gắng sinh tồn, thần phục Hoa Hạ Quốc. Giống Ô Bài Quốc đây, Ô Bài Quốc Quốc Chủ từng cùng Phong Nhận Quốc Chủ uống máu ăn thề, kết bái huynh đệ, từ đó hai nước tạo thành một thế lực đối kháng ngoại xâm. Ô Bài Quốc Quốc Chủ cũng là một người tương đối thông minh, đem con gái xinh đẹp nhất của mình gả cho Khúc Thu, nhị thế tử của Khúc Thần Quốc, từ đó, Khúc Thần Quốc Chủ cũng vui vẻ gia nhập liên minh này, lẫn nhau giúp đỡ!
Ô Bài Quốc là một nước thuần phật giáo, quốc giáo là phật giáo khiến cho người dân nước này đa phần hiền lành, khi con trai lên mười tuổi thời điểm đều sẽ chọn một ngôi chùa vào tu tập một đoạn thời gian để dung dưỡng tính tình, còn con gái đến năm mười tuổi cũng phải thuộc làu kinh phật, như thế mới có thể được xã hội Ô Bài Quốc công nhận là một công dân của quốc gia này
“Tại hạ Đồ Tiết, học thị Kim Thành Tiểu Quốc, kiêm nhiệm phó sứ, vị này là chánh sứ Cao Phúc Nguyên, là một người học rộng của nước ta.” Đồ Tiết nhanh chân bước lên, giới thiệu ra Cao Phúc Nguyên, cố tình nhấn mạnh chữ học rộng để đẩy Cao Phúc Nguyên lên cao, không thể xuống được, muốn là cho Phúc Nguyên mất mặt.
“Di, mới từng này tuổi mà đã đi sứ, quả thật học rộng tài cao nha, hậu sinh khả uý, hậu sinh khả uý.” Ngạc Thuận Hoài không khỏi bất ngờ một tiếng, mới từng này tuổi mà đã được chọn đi sứ, quả thật là người tài giỏi cực kì, xem trước mắt người thiếu niên này, lớn nhất thì cũng chỉ hai mươi, mười chín mà thôi
“Thẹn thùng với hai chữ học rộng, hạ nhân chỉ là có một chút trí thô mà thôi, may mắn dựa vào uy nghiêm của Kim Thành Quốc Chủ mới có thể được đi sứ chuyện này.” Thấy đối phương không ôm địch ý, Cao Phúc Nguyên cũng nhẹ nhàng, khiêm tốn nói ra.
“Nha, khiêm tốn là tốt, tại hạ thật sự gặp qua có một chút ít thông minh người, liền đã tự phụ, tự cho tài giỏi. Có một thắc mắt trong lòng, liên quan đến giáo lý nhà phật, không biết có thể hỏi qua được Kim Thành Chánh Sứ hay không?” Ngạc Thuận Hoài mốn thử tài Cao Phúc Nguyên, chăsp tay, cuối người hỏi ra
“ Tài mỏng trí thô, hi vọng không để cho Ô Bài chánh sứ chê cười.” Cao Phúc Nguyên cười nhẹ nói ra
“Phật là gì?” Ngạc Thuận Hoài hỏi. Ba chữ này, không biết bao nhiêu người đã tìm hiểu, bao nhiêu hiền giả, triết gia đều đã từng nghiêng cứu qua, nhưng vẫn chưa hề có được câu trả lời! Đây là một câu hỏi gây ra nhiều tranh luận
“Phật là cục đất.” Cao Phúc Nguyên mỉm cười đáp
Ngạc Thuận Hoài bất ngờ, sau đó nhắm nghiền hai mắt, tinh tế nghiền ngẩm câu trả lời của Cao Phúc Nguyên. Lát sau chắp tay nói ra:” Tiên sinh học rộng tài cao, đáng tiếc ta tuổi đã già, nếu như sinh cùng một thời với tiên sinh mới thực là vinh hạnh. Đúng thế, ta đã hiểu ra, phật là tự nhiên, phật là cục đất, phật tại nhân tâm.” Ngạc Thuận Hoài chắp tay cuối đầu, mang theo kính ý, hướng Cao Phúc Nguyên khâm phục nói ra
Cao Phúc Nguyên chỉ cười cười, kiếp trước hắn tuy hắn thân là Tiên Thiên thái tử, lại kiêm nguyên soái, thống lĩnh chư tướng, huyết chiến sa trường, lãnh đạo bách quan, trị dân phục chúng. Tuy kiếp trước số người hắn giết là nhiều vô số kể, nhưng đối với phật học và nho học, hắn vẫn có tìm hiểu cực sâu, hắn đã ngộ riêng cho mình một góc nhìn mới về phật học cũng như nho học!
“Ngạc huynh, ha hả, lâu rồi mới gặp, lần đi sứ trước chúng ta gặp nhau, ta vẫn mến tài huynh, không ngờ làn này lại thật hữu duyên nha.” Một tiếng cười vang lên sau lưng.
Lần thọ yến gần nhất của Hoa Hạ Quốc Chủ là cách đây mười năm, khi đó Hoa Hạ Quốc Chủ tổ chức yến lớn, mừng tròn hai mươi năm đăng quang và ngũ tuần của mình
Người cười nói phía sau là một người đàn ông dáng người phốp pháp, mặt mày trắng bóc, độ khoảng chừng bốn mươi tuổi hơn, chắc chắn là đại thần của một nước nào đó.
“Yến Thân Vương, à không, Tề Cảnh huynh, đã lâu không gặp, đac lâu không gặp.” Ngạc Thuận Hoài chắp hai tay, cuối đầu vui mừng nói
Yến Thân Vương Tề Cảnh, em ruột của Phong Nhận Quốc Quốc Chủ, là một người văn võ kim thông, hết sức ưu tú, đáng tiếc là do sinh ở Hoàng Liên Sơn nơi hẻo lánh nay, nên tu vi chỉ có thể cao đến Võ Giả Hậu Kỳ mà thôi, đang cố gắng trùng kích đỉnh phong.
“Đây là...”
“Để ta giới thiệu “ Ngạc Thuận Hoài nói ra:” Đây là Cao Phúc Nguyên chánh sứ Kim Thành Tiểu Quốc.”
“Ngươi có họ hàng với Cao Vỹ à, ta thấy cặp chân mày và khuôn mặt của ngươi hao hao giống hắn hồi trẻ?” Tề Cảnh hỏi luôn. Tề Cảnh là một con người bộc trực, nghĩ gì nói đấy, không biết là hỏi
“Cao Vỹ là cha của tại hạ.”
“Quả nhiên, ngươi cứ gọi ta một tiếng cảnh thúc là được, cha của ta với ông nội ngươi cũng coi là bạn thân. Ta và Cao Vỹ cũng là có qua lại nha.” Tề Cảnh vui vẻ nói
“Keng ~keng.” Tiếng khánh thanh thoát vang lên, báo hiệu Hoa Hạ Quốc Chủ sắp tới. Mọi người vội xếp bốn hàng, đông, tây, nam, bắc, các sứ của các nước đứng thành hai hàng. Phía nam ba nước, phía tây ba nước, phía bắc ba nước, phía đông năm nước.
Tại trong hàng của mình, Cao Phúc Nguyên gặp được Công Tôn Thăng, cũng lên tiếng chào hỏi
~~~~
Mấy ngày nay bận phát triển đại cương, mong các huynh đài hiểu cho, bây giờ tiểu đệ sẽ trở lại như mọi khi, một ngày một chương, riêng thứ bảy chủ nhật sẽ là hai chương, sắp tới đầu tháng, mọi người ủng hộ nha
“Tại hạ Ngạc Thuận Hoài, chánh sứ sứ bộ Ô Bài Quốc, không biết nhị vị đây là?” Một người đàn ông đứng tuổi, cỡ ngũ tuần, tóc mai đã bạc. Vai để trần, khác lên bộ áo sứ màu tía, trên đầu có một dấu son.
Ô Bài Quốc là một quốc gia ở phía đông, các quốc gia ở phía đông này đều là các nước nhỏ yếu, cho nên các nước bọn họ thường thường liên minh, lẫn nhau cố gắng sinh tồn, thần phục Hoa Hạ Quốc. Giống Ô Bài Quốc đây, Ô Bài Quốc Quốc Chủ từng cùng Phong Nhận Quốc Chủ uống máu ăn thề, kết bái huynh đệ, từ đó hai nước tạo thành một thế lực đối kháng ngoại xâm. Ô Bài Quốc Quốc Chủ cũng là một người tương đối thông minh, đem con gái xinh đẹp nhất của mình gả cho Khúc Thu, nhị thế tử của Khúc Thần Quốc, từ đó, Khúc Thần Quốc Chủ cũng vui vẻ gia nhập liên minh này, lẫn nhau giúp đỡ!
Ô Bài Quốc là một nước thuần phật giáo, quốc giáo là phật giáo khiến cho người dân nước này đa phần hiền lành, khi con trai lên mười tuổi thời điểm đều sẽ chọn một ngôi chùa vào tu tập một đoạn thời gian để dung dưỡng tính tình, còn con gái đến năm mười tuổi cũng phải thuộc làu kinh phật, như thế mới có thể được xã hội Ô Bài Quốc công nhận là một công dân của quốc gia này
“Tại hạ Đồ Tiết, học thị Kim Thành Tiểu Quốc, kiêm nhiệm phó sứ, vị này là chánh sứ Cao Phúc Nguyên, là một người học rộng của nước ta.” Đồ Tiết nhanh chân bước lên, giới thiệu ra Cao Phúc Nguyên, cố tình nhấn mạnh chữ học rộng để đẩy Cao Phúc Nguyên lên cao, không thể xuống được, muốn là cho Phúc Nguyên mất mặt.
“Di, mới từng này tuổi mà đã đi sứ, quả thật học rộng tài cao nha, hậu sinh khả uý, hậu sinh khả uý.” Ngạc Thuận Hoài không khỏi bất ngờ một tiếng, mới từng này tuổi mà đã được chọn đi sứ, quả thật là người tài giỏi cực kì, xem trước mắt người thiếu niên này, lớn nhất thì cũng chỉ hai mươi, mười chín mà thôi
“Thẹn thùng với hai chữ học rộng, hạ nhân chỉ là có một chút trí thô mà thôi, may mắn dựa vào uy nghiêm của Kim Thành Quốc Chủ mới có thể được đi sứ chuyện này.” Thấy đối phương không ôm địch ý, Cao Phúc Nguyên cũng nhẹ nhàng, khiêm tốn nói ra.
“Nha, khiêm tốn là tốt, tại hạ thật sự gặp qua có một chút ít thông minh người, liền đã tự phụ, tự cho tài giỏi. Có một thắc mắt trong lòng, liên quan đến giáo lý nhà phật, không biết có thể hỏi qua được Kim Thành Chánh Sứ hay không?” Ngạc Thuận Hoài mốn thử tài Cao Phúc Nguyên, chăsp tay, cuối người hỏi ra
“ Tài mỏng trí thô, hi vọng không để cho Ô Bài chánh sứ chê cười.” Cao Phúc Nguyên cười nhẹ nói ra
“Phật là gì?” Ngạc Thuận Hoài hỏi. Ba chữ này, không biết bao nhiêu người đã tìm hiểu, bao nhiêu hiền giả, triết gia đều đã từng nghiêng cứu qua, nhưng vẫn chưa hề có được câu trả lời! Đây là một câu hỏi gây ra nhiều tranh luận
“Phật là cục đất.” Cao Phúc Nguyên mỉm cười đáp
Ngạc Thuận Hoài bất ngờ, sau đó nhắm nghiền hai mắt, tinh tế nghiền ngẩm câu trả lời của Cao Phúc Nguyên. Lát sau chắp tay nói ra:” Tiên sinh học rộng tài cao, đáng tiếc ta tuổi đã già, nếu như sinh cùng một thời với tiên sinh mới thực là vinh hạnh. Đúng thế, ta đã hiểu ra, phật là tự nhiên, phật là cục đất, phật tại nhân tâm.” Ngạc Thuận Hoài chắp tay cuối đầu, mang theo kính ý, hướng Cao Phúc Nguyên khâm phục nói ra
Cao Phúc Nguyên chỉ cười cười, kiếp trước hắn tuy hắn thân là Tiên Thiên thái tử, lại kiêm nguyên soái, thống lĩnh chư tướng, huyết chiến sa trường, lãnh đạo bách quan, trị dân phục chúng. Tuy kiếp trước số người hắn giết là nhiều vô số kể, nhưng đối với phật học và nho học, hắn vẫn có tìm hiểu cực sâu, hắn đã ngộ riêng cho mình một góc nhìn mới về phật học cũng như nho học!
“Ngạc huynh, ha hả, lâu rồi mới gặp, lần đi sứ trước chúng ta gặp nhau, ta vẫn mến tài huynh, không ngờ làn này lại thật hữu duyên nha.” Một tiếng cười vang lên sau lưng.
Lần thọ yến gần nhất của Hoa Hạ Quốc Chủ là cách đây mười năm, khi đó Hoa Hạ Quốc Chủ tổ chức yến lớn, mừng tròn hai mươi năm đăng quang và ngũ tuần của mình
Người cười nói phía sau là một người đàn ông dáng người phốp pháp, mặt mày trắng bóc, độ khoảng chừng bốn mươi tuổi hơn, chắc chắn là đại thần của một nước nào đó.
“Yến Thân Vương, à không, Tề Cảnh huynh, đã lâu không gặp, đac lâu không gặp.” Ngạc Thuận Hoài chắp hai tay, cuối đầu vui mừng nói
Yến Thân Vương Tề Cảnh, em ruột của Phong Nhận Quốc Quốc Chủ, là một người văn võ kim thông, hết sức ưu tú, đáng tiếc là do sinh ở Hoàng Liên Sơn nơi hẻo lánh nay, nên tu vi chỉ có thể cao đến Võ Giả Hậu Kỳ mà thôi, đang cố gắng trùng kích đỉnh phong.
“Đây là...”
“Để ta giới thiệu “ Ngạc Thuận Hoài nói ra:” Đây là Cao Phúc Nguyên chánh sứ Kim Thành Tiểu Quốc.”
“Ngươi có họ hàng với Cao Vỹ à, ta thấy cặp chân mày và khuôn mặt của ngươi hao hao giống hắn hồi trẻ?” Tề Cảnh hỏi luôn. Tề Cảnh là một con người bộc trực, nghĩ gì nói đấy, không biết là hỏi
“Cao Vỹ là cha của tại hạ.”
“Quả nhiên, ngươi cứ gọi ta một tiếng cảnh thúc là được, cha của ta với ông nội ngươi cũng coi là bạn thân. Ta và Cao Vỹ cũng là có qua lại nha.” Tề Cảnh vui vẻ nói
“Keng ~keng.” Tiếng khánh thanh thoát vang lên, báo hiệu Hoa Hạ Quốc Chủ sắp tới. Mọi người vội xếp bốn hàng, đông, tây, nam, bắc, các sứ của các nước đứng thành hai hàng. Phía nam ba nước, phía tây ba nước, phía bắc ba nước, phía đông năm nước.
Tại trong hàng của mình, Cao Phúc Nguyên gặp được Công Tôn Thăng, cũng lên tiếng chào hỏi
~~~~
Mấy ngày nay bận phát triển đại cương, mong các huynh đài hiểu cho, bây giờ tiểu đệ sẽ trở lại như mọi khi, một ngày một chương, riêng thứ bảy chủ nhật sẽ là hai chương, sắp tới đầu tháng, mọi người ủng hộ nha
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook