Đế Vương Ký
-
Chương 12: Tiên Thiên Sử Ký quyển hạ
Đi đến Thư Viện Hoàng Gia về sau, Cao Phúc Nguyên trình ra thẻ bài, với thẻ bài của quan viên Nhất Phẩm, Cao Phúc Nguyên có thể đi được mọi nơi ở trong thư viện, kể cả khu hạn chế.
Cao Phúc Nguyên tiến vào khu vực trung tâm, tìm thấy được một cuốn sách thật dày, có trang bìa vẽ rồng vẽ phượng, tên cuốn sách là “Tiên Thiên Sử Ký quyển nhất”, lật ra trang đầu của cuốn sách, Cao Phúc Nguyên thấy được một cái tên không khỏi khiến cho mình thở dài: Văn Thiên Cường.
Văn Thiên Cường từng là bạn học cũ của Cao Phúc Nguyên, hắn là con nhà võ tướng, ông cha hắn hết đời này đến đời khác đều hiệu trung với lại Long Vũ Đại Quốc thuộc quyền ngự trị của Võ Hoàng, về sau, đến đời của Văn Thiên Cường, không hiểu sao y sinh ra không tài nào mở được huyết mạch, mẹ con y bị nhà nội đánh đạp, đuổi ra khỏi nhà với tội danh là “làm nhục gia môn”. Mẹ con y phiêu bạt cửu quốc, chịu nhiều đàm tiếu, cuối cùng dừng lại ở Tiên Thiên Đế Quốc một xóm trọ nghèo. Mẹ của Văn Thiên Cường làm đủ mọi nghề, từ bán cơm, may vá cho đến các nghề nặng nhọc như là gánh nước, chẻ củi thuê để kiếm tiền cho y ăn học! Văn Thiên Cường cũng không phụ lòng mẹ, 15 tuổi làu thông kinh sử, 18 tuổi được Ma Cốc Tiên Sinh để mắt, thu làm học trò.
Nếu xét theo tuổi tác thì Cao Phúc Nguyên nhỏ tuổi hơn phải gọi Văn Thiên Cường một tiếng đại huynh.Nhưng Văn Thiên Cường vóc người nhỏ nhắn và nhập môn sau nên trước mặt Cao Phúc Nguyên tự xưng là “ tiểu đệ “, Cao Phúc Nguyên cũng không để ý cho lắm đến việc này
Về sau, khoa thi năm đó, Văn Thiên Cường đậu Thám Hoa, Ma Cốc Tiên Sinh thấy Văn Thiên Cường có trí thông minh, nhưng đáng tiếc lại không tu đạo, bèn cùng Đặng Hoài bàn cách chữa trị, cuối cùng hai người cùng làm ra kết luận là Văn Thiên Cường bị hạ độc, hơn nữa là cực nặng độc tố
Độc tố ngấm vào cơ thể làm tắc ngẽn kinh mạch, thẩm thấu qua da thịt, tích tụ quá nhiều ở đan điền khiến cho Văn Thiên Cường không thể nào vận nội công được!
Cuối cùng, mọi người đều không có cách, Văn Thiên Cường cũng không vì đó mà cảm thấy quá đau lòng, y dâng sớ lên triều đình,muốn chép một bộ sử ký cho riêng Tiên Thiên Đế Quốc, triều đình khâm thử, kể từ đó hắn ở luôn trong cung cấm, không thấy bước nửa bước ra bên ngoài
“A, cố nhân a.” Cao Phúc Nguyên lại thở dài
“Năm Tiên Thiên Đệ Lục thứ 3, Lỗ Phá Hầu làm phản, đem 60 vạn đại quân từ biên thuỳ đánh vào Phú Đô, bị Đại Nguyên Soái Trương Kính Đức phục binh ở bờ sông Nhai Hỷ, bắt sống toàn bộ, Lỗ Phá Hầu bị chém tại chỗ “
Cao Phúc Nguyên thở dài lẩm bẩm:” Lý Quy Mục a Lý Quy Mục, hảo dũng tướng, chỉ đáng tiếc là quá xốc nổi còn nhớ khi xưa ngươi vào sinh ra tử cùng ta, bây giờ hết thảy chỉ còn là kỷ niệm.”
Lỗ Phá Hầu Lý Quy Mục là toạ hạ tiên phong của Cao Phúc Nguyên, theo hắn chinh chiến hơn ba mươi năm, tuy giao tình không sâu bằng Trương Kính Đức, nhưng Lý Quy Mục y nguyên vẫn rất có phân lượn trong lòng Cao Phúc Nguyên
“Mùa Xuân năm Tiên Thiên Đệ Lục thứ 4, Bệ hạ đi du xuân, tao ngộ ám sát, kẻ ám sát là gia nô trong cung đình tên là Dự, đồng mưu là Bảo, bị chém ngang lưng, chu di cửu tộc”
Cao Phúc Nguyên không khỏi bất ngờ, Đoàn Thiên Dự là gia nô thân cận của hắn, hắn còn có thể hiểu, nhưng kẻ tên Bảo này là mã phu của Cao Phúc Nguyên, Cao Phúc Nguyên cũng chưa hề tiếp xúc qua, thậm chí cũng không biết rõ họ tên, do đó không khỏi bất ngờ! “Âu cũng là ăn lộc không quên chủ “ Cao Phúc Nguyên khẽ nói, hắn đúng là người mù!
“Mùa đông năm Tiên Thiên Đệ Lục thứ 6, Đại Đế bày tiệc đãi quần thần, quan ngự y là Hứa Mục lén bỏ độc vào rượu, bị phát giác, Hứa Mục cắn lưỡi tự vận “
“Hứa Mục, tên tiểu tử “ Cao Phúc Nguyên đến lúc này đã ứa nước mắt, Hứa Mục là một tên học trò nghèo, có đam mê về y dược, lúc bị bắt đi xung binh ở dưới trướng Đặng Hoài, Hứa Mục thường thường lén ăn cắp sách y thuật trong phòng Đặng Hoài, bị phát giác, Cao Phúc Nguyên cầu tình với Đặng Hoài cứu một mạng cho Hứa Mục. Không những cứu Hứa Mục mà Cao Phúc Nguyên còn cho hắn theo làm học trò của ngự y hoàng cung, từ đó Hứa Mục cảm ân không thôi.
Thực ra hắn cũng chỉ là tiện tay cứu người mà thôi, không nghĩ lại ảnh hưởng lớn đến cuộc đời Hứa Mục đến như vậy!
Sau những cuộc ám sát đối với Tiên Thiên Đệ Lục Đế, mười năm sau khi đăng quang, Tiên Thiên Đệ Lục Đế cử Trương Kính Đức làm đại nguyên soái, chinh phạt các nước, nhất thống đại lục, đáng tiếc thất bại, về phần tại sao thất bại, trong cuốn Tiên Thiên Sử Ký quyển hạ không nói rõ, chắc phải đọc đến quyển thượng mới biết được kết quả. Đáng tiếc, Kim Thành Tiểu quốc là một quốc gia thập phần thưa thớt tài nguyên tu luyện cũng như là thưa thớt nhân tài, cho nên tài liệu lịch sử cũng rất ít, trong Thư Viện Hoàng Gia chỉ có mỗi cuốn Tiên Thiên Sử Ký quyển hạ là thứ mà Cao Phúc Nguyên cần
Cao Phúc Nguyên bước ra khỏi cửa Thư Viện Hoàng Gia, gặp được một người
“Tiểu tử phế vật, gặp đại gia mà không cuối đầu chào một tiếng? Có biết lễ phép không chứ hả?” Một người thanh niên
Hắn vận trang phục màu tía, chân đi hài vẽi rồng phượng, lưng đeo ngọc bài màu hổ phách có ghi bảy chữ:” Vinh Vương Phủ Quốc Vương Khâm Thử”.
Còn ngoài ai khác ngoài Nguỵ Bảo? Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Cao Phúc Nguyên tiến vào khu vực trung tâm, tìm thấy được một cuốn sách thật dày, có trang bìa vẽ rồng vẽ phượng, tên cuốn sách là “Tiên Thiên Sử Ký quyển nhất”, lật ra trang đầu của cuốn sách, Cao Phúc Nguyên thấy được một cái tên không khỏi khiến cho mình thở dài: Văn Thiên Cường.
Văn Thiên Cường từng là bạn học cũ của Cao Phúc Nguyên, hắn là con nhà võ tướng, ông cha hắn hết đời này đến đời khác đều hiệu trung với lại Long Vũ Đại Quốc thuộc quyền ngự trị của Võ Hoàng, về sau, đến đời của Văn Thiên Cường, không hiểu sao y sinh ra không tài nào mở được huyết mạch, mẹ con y bị nhà nội đánh đạp, đuổi ra khỏi nhà với tội danh là “làm nhục gia môn”. Mẹ con y phiêu bạt cửu quốc, chịu nhiều đàm tiếu, cuối cùng dừng lại ở Tiên Thiên Đế Quốc một xóm trọ nghèo. Mẹ của Văn Thiên Cường làm đủ mọi nghề, từ bán cơm, may vá cho đến các nghề nặng nhọc như là gánh nước, chẻ củi thuê để kiếm tiền cho y ăn học! Văn Thiên Cường cũng không phụ lòng mẹ, 15 tuổi làu thông kinh sử, 18 tuổi được Ma Cốc Tiên Sinh để mắt, thu làm học trò.
Nếu xét theo tuổi tác thì Cao Phúc Nguyên nhỏ tuổi hơn phải gọi Văn Thiên Cường một tiếng đại huynh.Nhưng Văn Thiên Cường vóc người nhỏ nhắn và nhập môn sau nên trước mặt Cao Phúc Nguyên tự xưng là “ tiểu đệ “, Cao Phúc Nguyên cũng không để ý cho lắm đến việc này
Về sau, khoa thi năm đó, Văn Thiên Cường đậu Thám Hoa, Ma Cốc Tiên Sinh thấy Văn Thiên Cường có trí thông minh, nhưng đáng tiếc lại không tu đạo, bèn cùng Đặng Hoài bàn cách chữa trị, cuối cùng hai người cùng làm ra kết luận là Văn Thiên Cường bị hạ độc, hơn nữa là cực nặng độc tố
Độc tố ngấm vào cơ thể làm tắc ngẽn kinh mạch, thẩm thấu qua da thịt, tích tụ quá nhiều ở đan điền khiến cho Văn Thiên Cường không thể nào vận nội công được!
Cuối cùng, mọi người đều không có cách, Văn Thiên Cường cũng không vì đó mà cảm thấy quá đau lòng, y dâng sớ lên triều đình,muốn chép một bộ sử ký cho riêng Tiên Thiên Đế Quốc, triều đình khâm thử, kể từ đó hắn ở luôn trong cung cấm, không thấy bước nửa bước ra bên ngoài
“A, cố nhân a.” Cao Phúc Nguyên lại thở dài
“Năm Tiên Thiên Đệ Lục thứ 3, Lỗ Phá Hầu làm phản, đem 60 vạn đại quân từ biên thuỳ đánh vào Phú Đô, bị Đại Nguyên Soái Trương Kính Đức phục binh ở bờ sông Nhai Hỷ, bắt sống toàn bộ, Lỗ Phá Hầu bị chém tại chỗ “
Cao Phúc Nguyên thở dài lẩm bẩm:” Lý Quy Mục a Lý Quy Mục, hảo dũng tướng, chỉ đáng tiếc là quá xốc nổi còn nhớ khi xưa ngươi vào sinh ra tử cùng ta, bây giờ hết thảy chỉ còn là kỷ niệm.”
Lỗ Phá Hầu Lý Quy Mục là toạ hạ tiên phong của Cao Phúc Nguyên, theo hắn chinh chiến hơn ba mươi năm, tuy giao tình không sâu bằng Trương Kính Đức, nhưng Lý Quy Mục y nguyên vẫn rất có phân lượn trong lòng Cao Phúc Nguyên
“Mùa Xuân năm Tiên Thiên Đệ Lục thứ 4, Bệ hạ đi du xuân, tao ngộ ám sát, kẻ ám sát là gia nô trong cung đình tên là Dự, đồng mưu là Bảo, bị chém ngang lưng, chu di cửu tộc”
Cao Phúc Nguyên không khỏi bất ngờ, Đoàn Thiên Dự là gia nô thân cận của hắn, hắn còn có thể hiểu, nhưng kẻ tên Bảo này là mã phu của Cao Phúc Nguyên, Cao Phúc Nguyên cũng chưa hề tiếp xúc qua, thậm chí cũng không biết rõ họ tên, do đó không khỏi bất ngờ! “Âu cũng là ăn lộc không quên chủ “ Cao Phúc Nguyên khẽ nói, hắn đúng là người mù!
“Mùa đông năm Tiên Thiên Đệ Lục thứ 6, Đại Đế bày tiệc đãi quần thần, quan ngự y là Hứa Mục lén bỏ độc vào rượu, bị phát giác, Hứa Mục cắn lưỡi tự vận “
“Hứa Mục, tên tiểu tử “ Cao Phúc Nguyên đến lúc này đã ứa nước mắt, Hứa Mục là một tên học trò nghèo, có đam mê về y dược, lúc bị bắt đi xung binh ở dưới trướng Đặng Hoài, Hứa Mục thường thường lén ăn cắp sách y thuật trong phòng Đặng Hoài, bị phát giác, Cao Phúc Nguyên cầu tình với Đặng Hoài cứu một mạng cho Hứa Mục. Không những cứu Hứa Mục mà Cao Phúc Nguyên còn cho hắn theo làm học trò của ngự y hoàng cung, từ đó Hứa Mục cảm ân không thôi.
Thực ra hắn cũng chỉ là tiện tay cứu người mà thôi, không nghĩ lại ảnh hưởng lớn đến cuộc đời Hứa Mục đến như vậy!
Sau những cuộc ám sát đối với Tiên Thiên Đệ Lục Đế, mười năm sau khi đăng quang, Tiên Thiên Đệ Lục Đế cử Trương Kính Đức làm đại nguyên soái, chinh phạt các nước, nhất thống đại lục, đáng tiếc thất bại, về phần tại sao thất bại, trong cuốn Tiên Thiên Sử Ký quyển hạ không nói rõ, chắc phải đọc đến quyển thượng mới biết được kết quả. Đáng tiếc, Kim Thành Tiểu quốc là một quốc gia thập phần thưa thớt tài nguyên tu luyện cũng như là thưa thớt nhân tài, cho nên tài liệu lịch sử cũng rất ít, trong Thư Viện Hoàng Gia chỉ có mỗi cuốn Tiên Thiên Sử Ký quyển hạ là thứ mà Cao Phúc Nguyên cần
Cao Phúc Nguyên bước ra khỏi cửa Thư Viện Hoàng Gia, gặp được một người
“Tiểu tử phế vật, gặp đại gia mà không cuối đầu chào một tiếng? Có biết lễ phép không chứ hả?” Một người thanh niên
Hắn vận trang phục màu tía, chân đi hài vẽi rồng phượng, lưng đeo ngọc bài màu hổ phách có ghi bảy chữ:” Vinh Vương Phủ Quốc Vương Khâm Thử”.
Còn ngoài ai khác ngoài Nguỵ Bảo? Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook