Đế Vương Chiến Ký
32: Chưa Phải Bây Giờ


Tại phòng thẩm vấn, Takeru một bộ dạng hiên ngang, lạnh lùng ngồi chờ Ellen tại phòng thẩm vấn, bộ dáng cao cao tại thượng, hai chân không kiêng nể gì khác lên trên mặt bàn, đung đưa ngả người ra phía sau, nghiêng nghiêng chân ghế.
Lúc này, tại cửa lách cách vài tiếng, Ellen từ phía ngoài bước vào.

Tuy che giấu rất kỹ lưỡng nhưng hắn có thể nhận ra ánh mắt nàng nhìn hắn đầy hài lòng thêm cả vui vẻ.

Bây giờ, khi cánh cửa phòng thẩm vấn đã đóng lại, nàng ta mới yên tâm mỉm cười rạng rỡ.

Nụ cười giống như trăm hoa khoe sắc, xinh đẹp vô cùng.
"Ngươi chờ lâu không?"
"Không hẳn là lâu...!ngươi đi?"
"Không có gì, không có gì, chẳng qua nhờ có ngươi mà vinh quang của vụ vây bắt lần này đều thuộc về ta, dù sao cũng cảm ơn ngươi!"
Nàng cười nói, vừa tiến tới đầu bàn bên kia ngồi xuống, nhẹ đẩy một tập giấy về trước mặt hắn.

Takeru hai chân rời bàn, không ngần ngại cầm bút kí tên mình lên trên đó.
"Tốt rồi, nhờ có biên bản này nên ngươi sẽ được thả ngay bây giờ."
Takeru cũng chẳng quá mặn mà để mà ngồi trong căn phòng tối tăm này nữa, hắn cũng gật đầu đáp lại nàng cho có lệ, sau đó đứng dậy muốn bước ra khỏi đây.
"Đợi một chút."
Takeru dừng lại liếc mắt nhìn nàng, cặp lông mày có chút chau lại.
"Có gì nữa sao?"

"Ngươi đừng vội, tuy lần này ta thả ngươi đi nhưng sau này, nếu như còn bắt gặp bóng dáng ngươi tại một sòng bạc nào đó, không cần biết ngươi tới có mục đích gì, ta sẽ bắt ngươi, khi đó sẽ không dễ dàng như bây giờ đâu."
Nàng khoát tay cảnh báo hắn, nhìn đôi mắt cương trực kia có lẽ nếu như lần sau gặp lại sẽ là một bên gay gắt.

Nhưng đó chỉ là nếu như, Takeru cũng không phải kẻ thường xuyên lui tới những nơi nhàm chán đó, hắn không bịp nhưng có thể dễ dàng ăn đổ tiền của chúng, hắn nhìn giống kẻ thiếu tiền sao?
"Thẻ này đem cho ngươi đi."
Takeru cười mỉm, trên tay ba tấm thẻ vàng kim óng ánh ném tới, thẳng đều nằm cách nhau.

Ellen hai mắt trừng lớn, kinh ngạc nhìn hắn, một hồi lâu nàng mới thốt ra được lời nói.
"Đây...!đây là...!"
"Số tiền ngươi thắng được tại sòng bài."
"Nhưng...!bằng cách nào?"
Nàng mờ mịt nhìn hắn, nàng nhớ không lầm rằng tên kia chưa hề đưa trả tiền cho hai người, cũng chính vì nó mà Takeru ra chém đứt một cánh tay của hắn.
"Trước khi bị bắt, ta đã kịp thời lấy được..."
Ellen á khẩu không nói lên lời...!hắn không phải móc túi thành quen rồi? Nhưng rồi nàng cũng không có nói ra nghi vấn của mình, có tên móc túi nào lại có thể đủ tiền vào trong sòng bạc? Lại còn đi siêu xe đắt tiền?
"Nó quá nhiều, ngươi chắc chắn muốn đưa ta hết chứ?"
"Ta không có thiếu tiền..."
Để lại một câu như vậy, Takeru nhanh chóng bước ra khỏi phòng thẩm vấn.

Cho tới lúc hắn đi khỏi rồi, Ellen mới từ trong mộng bước ra, sờ sờ trên mặt bàn là ba tấm thẻ hoàng kim, dưới nền đèn vàng óng ánh kinh quang rực rỡ lóa mắt, không phải mơ đi? Mọi chuyện xảy tới quá bất ngờ...!nàng kì thực chưa bao giờ được cầm trên tay nhiều tiền tới vậy, Kì lạ nhìn ra cánh cửa đã đóng im lặng từ bao giờ, nàng thốt lên.
"Kẻ có tiền đều như vậy sao?"

Nàng coi như hai não cũng không thấu nổi...!tiền đâu phải giấy vụn a?
Không còn chuyện gì để làm, Takeru đành trở về nhà.

Bước trên con đường nhỏ dẫn vào khuôn viên dinh thự, từ phía xa xa, hắn đã có thể trông thấy một bóng hình thướt tha đứng ở trước cửa nhà, đôi mắt tinh xảo lại xinh đẹp lạ thường của nàng luôn luôn nhìn ra phía bên ngoài cổng, ánh nhìn mong ngóng một người đặc biệt nào đó mang theo nhu tình lẫn ai oán không thôi.
Trông thấy thân ảnh Takeru chầm chậm tiến tới, trong con mắt của nàng lóe lên một điểm mừng rỡ, thế những nghĩ tới việc hắn ta vì muốn tránh nàng nên đã trốn đi cả một buổi sáng, trong lòng nàng lại phụng phịu giận dỗi, hừ nhẹ một tiếng yêu kiều không muốn chạy lại đón hắn.
Takeru thở dài một chút, vị tiểu thư của hắn lại muốn giận dỗi a?
"Seira...!ta đã trở lại..."
"Hừ!"
Seira lập tức ngoảnh mặt về phía khác, phí công nàng đứng cả mấy giờ đồng hồ chờ đợi hắn, vậy mà khi trở lại cũng không biết nói gì đó an ủi nàng.
Takeru khẽ mỉm cười, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể mềm mại của nàng.

Bị hắn ôm lấy như vậy, Seira bờ vai khẽ run rẩy, đồng thời hai má dần trở lên nóng bỏng, hai đóa anh đào ửng hồng nở rộ đầy diễm lệ.
"Ngươi...!ngươi làm gì vậy...!nơi đây là trước cửa nhà..."
Nàng yêu kiều khẽ kêu lên một tiếng, mặc dù rất lo sợ sẽ có người hầu bắt gặp được cảnh tượng này nhưng nàng không có từ chối hắn, ngón tay thon dài đưa lên vuốt ve gò má của người mình yêu.
"Hay trở về phòng của ta, nơi đây thật không tiện..."
"Được thôi..."
Takeru buông tay ra khỏi cơ thể nàng, Seira nắm lấy cổ tay hắn, kéo hắn tới phòng ngủ của mình.


Trên đường đi, hắn có thầm nghĩ một chút, không biết đã trải qua bao lâu kể từ lần cuối hắn vào phòng của Seira.

Hắn tò mò rằng phòng của nàng hiện tại sẽ trông như thế nào...
Mở ra cửa phòng Seira, khác xa với tính cách mạnh mẽ bá đạo thường ngày của nàng, khắp căn phòng là một sắc hồng nhạt nữ tính, ngay cả trên giường là một hàng gấu bông to nhỏ đầy đủ, có một vài con hắn có thể nhận ra chính là đồ mình tặng cho nàng ngày sinh nhật thuở ấu thơ.

Hắn khẽ hít nhẹ một chút, khắp ngóc ngách căn phòng là mùi hương ngào ngạt của da thịt thiếu nữ, khiến hắn chìm đắm không thôi.
"Biến...!biến thái..."
Nàng xấu hổ lí nhí, liền đẩy ngã hắn xuống giường của mình.
Seira tựa như con mèo nhỏ rúc vào trong lồng ngực hắn, giống như vẫn chưa hề hết giận sau khi bị hắn bỏ lại ở nhà, Seira khẽ cắn nhẹ lên cổ Takeru, nhẹ ngàng liếm lấy, lưu lại ở đó một dấu răng.

Lại nói Lunar hiện không có ở nhà, nàng kiêu ngạo hừ nhẹ một tiếng, xem như dấu vết kia chính là để nàng đánh dấu lên cơ thể hắn.
"Hôm nay thật chán a? Nếu không chúng ta cùng nhau đi biển?"
Ôm lấy cơ thể Takeru, Seira không khỏi nghĩ tới một cuộc hẹn hò đầy ngọt ngào giữa hai người mà không có Lunar phá đám.
"Ngay bây giờ?"
"Đúng!"
"Thế nhưng...!cũng sắp tới buổi trưa rồi a?"
"Ta không quan tâm, ngược lại vì ngươi đã bỏ lại ta ở nhà, coi như là để chuộc lỗi"
Nàng khăng khăng nhất quyết như vậy, Takeru cũng đành phải làm theo ý của nàng liền gật đầu đồng ý.
Seira vui vẻ hôn nhẹ lên má hắn, rất nhanh liền chuẩn bị đồ đạc để tới bãi biển.
Gia đình hắn sở hữu một bãi biển tư nhân, vì vậy khi hai người tới đó sẽ không bị bất cứ một ai làm phiền.
Sau nửa giờ đồng hồ, Takeru cùng Seira đã ngồi trên xe, bắt đầu di chuyển tới bãi biển.

Seira hào hứng không thôi, từng giờ từng phút mong ngóng thời điểm mà Takeru và nàng đến nơi.

Tới được bãi biển, cũng là lúc mặt trời lên cao, cả hai cùng nhau nghỉ ngơi tới chiều muộn, khi mà ánh hoàng hôn đã trải dài trên nền cát trắng...
Takeru nằm dưới chiếc ô che nắng hai mắt ngắm nghiền như đã ngủ, bãi biển yên tĩnh tới lạ, chỉ còn vang vọng bên tai là xì xào tiếng sóng vỗ bờ...
"Takeru"
Giọng nói ôn nhu của Seira vang làm cho hắn khẽ mở mắt.
Nàng đã thay xong áo tắm của mình, da thịt trắng nõn lộ ra dưới ánh chiều tà, tựa một bức họa tinh khôi hoàn mỹ.

Mái tóc mềm mại theo gió biển phấp phơi lay động, đôi mắt ôn hòa lấp lánh tựa vì tinh quang, bờ môi đỏ mọng nở một nụ cười mê đắm lòng người...
Seira ngồi xuống trên đùi hắn, hương thơm hoa hồng trên cơ thể cùng mùi vị thiếu nữ hòa lẫn ùa vào đầu mùi Takeru, một cỗ mùi vị cuồng dã lại nóng bỏng vô cùng.
Vòng eo thon gọn của nàng khẽ động, tựa một con rắn nước bám chặt lấy cơ thể hắn.

Mái tóc được thả xõa ra tựa tơ hồng rủ mềm mại rủ xuống khuôn mặt hắn.

Bộ ngực sữa mềm nhuyễn áp chặt lên lồng ngực hắn, quyến rũ lấy hắn.
Seira khẽ khẽ che miệng cười, sát gần bên tai hắn, phả ra từng đợt hơi nóng bỏng như muốn thiêu đốt từng tấc da tấc thịt của hắn
"Ta xinh đẹp sao?"
"Xinh đẹp..."
Sự tập trung của nàng đắm chìm trong ánh nhìn đăm chiêu của hắn.

Seira nhẹ nhàng cúi đâu, bờ môi ngọt ngào khẽ hôn lên môi hắn.

Cả hai người quấn quít lấy nhau, trao cho nhau từng đợt hơi thở nóng bỏng, trao cho nhau từng chút mật ngọt trong miệng mình...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương