Đế Vương Chiến Ký
23: Giận Hờn


Lúc này, ở một nơi cách chân giới Takeru sống không biết bao nhiêu xa, ở tận trung tâm của toàn bộ chân giới.

Một dòng sông đen ngòm, với dòng nước đặc sệt đang chầm chậm chảy xuôi.

Hắc ám tỏa ra xung quanh làm thực vật không cách nào tồn tại được trừ một số loài đặc biệt.
Ngay lúc này, tại sâu trong lòng sông đó, một cỗ đáng sợ uy áp bộc phát.

Một đầu như quỷ lại như ma xé rách không gian lao lên, thân hình hắn tựa như chỉ có linh hồn mà không có thân thể.

Quanh thân tỏa ra những ánh sáng xanh lục phóng thẳng lên hư không, che khuất một vùng rộng lớn.

Cảnh tượng vô cùng kinh khủng tựa như tận thế.
Kia là một tôn lục sắc thân thể, vô số thần phù lấp lóe, ở chân trời chìm nổi, giống như đánh mặc thiên địa.
Kia một cỗ đáng sợ uy áp, tựa như một tôn cổ lão lâu năm quái vật thức tỉnh, nhường cho ức vạn sinh linh quanh đó run rẩy quỳ xuống.
Kia chỉ một luồng khí thế cũng có thể ép sập một Tiểu Thiên Thế Giới, toàn lực bộc phát phía dưới có thể nghiền nát cả một Trung Thiên.
Mà bây giờ!
Tôn này quái vật ngay tại hư không phía dưới U Minh dòng sông thức tỉnh, vô cùng kinh khủng quét sạch một phương thiên địa.

Nhường trong ngàn vạn cổ tinh run rẩy!
Những cái kia sinh mệnh cổ tinh bên trong thế lực đều hãi nhiên và hoảng sợ vô cùng.
Vô số tu sĩ bay vào không trung, cảm nhận được hủy thiên diệt địa uy áp, sắc mặt trắng bệnh tuyệt vọng, giống như đối mặt tận thế.
"Cái này...!Đến cùng là chuyện gì?"
Một vị tóc trắng thương thương lão giả mang tu vi là Nhập Thánh Cảnh, thần sắc vạn phần hoảng sợ, kém chút ngay tại uy thế như vậy quỳ phục xuống, đứng không vững.
"Vì sao có uy áp kim tiên giáng lâm? Này là muốn đem tứ phương tinh vực đánh chìm sao?"
"Bọn hắn liền không để ý những cái này tỷ tỷ sinh mệnh sao?"
Những sinh mệnh cổ tinh này bên trong cường giả, sắc mặt trắng bệnh hoảng sợ, tu vi sâu nhất chẳng qua cũng chỉ đến thiên tiên cảnh.

Thậm chí cũng chỉ coi là thiên tiên bình thường chứ không so được với những thiên tài kia.
Giờ khắc này bọn hắn cũng tuyệt vọng, sau lưng thế lực vô số đệ tử cùng trưởng lão, cũng như đối mặt với vô vàn thiên uy sợ hãi, tuyệt vọng.
Mà cái này, chỉ là vỏn vẹn một sinh mệnh cổ tinh bên trong cảnh tượng.
Tại kim tiên chi uy bên trong phạm vi bao phủ, bất kỳ thế lực nào cũng hoảng sợ rung động, cho dù truyền thừa mấy trăm triệu năm thậm chí hàng tỷ năm hộ sơn đại trận, cùng không thể chống cự một hơi.
Vô số tu sĩ cùng thế lực, cũng tuyệt vọng, cảm giác tận thế hàng lâm.
Mà ngay lúc đó!
Cũng có mấy đạo khí tức kinh khủng thân ảnh xuất hiện tại hư không bên trong, xa xa nhìn về hướng kẻ phát ra uy áp.
Lục hỏa chiếu sáng một phần hư không, phảng phất mang theo sức mạnh đốt cháy bầu trời.
"Tôn này kim tiên...!Không phải U Minh Tộc tên kia đó chứ?"
"Đúng là hắn rồi.

Kỷ nguyên trước ta thấy hắn đi vào U Minh dòng sông với hi vọng đột phá lên kim tiên trung kỳ nhưng xem ra vẫn chưa được.

Bây giờ nhìn lại có lẽ lâm vào thiên nhân ngũ suy rồi."

Kẻ tu vi yếu ớt có lẽ không phát hiện điều gì nhưng ở đây đều là những lão quái vật sống qua cả chục kỷ nguyên cho nên liếc mắt đã nhận ra điều bất thường.
Khí tức của kẻ kia tuy nhìn mạnh mẽ nhưng thật ra đã mục nát rất nhiều, có thể nói ngày giờ không còn nhiều, tùy thời có thể tạo hóa.
"Lâm vào thiên nhân ngũ suy sao? Vậy khả năng vài phương Đại Thiên sắp phá diệt và bị thôn phệ rồi."
Khi một tu sĩ lâm vào thiên nhân ngũ suy chi kiếp chỉ có vài cách kéo dài tuổi thọ như là: dùng một loại thiên tài địa bảo nào đó gia tăng tuổi thọ, đột phá cảnh giới mới, hay là tìm đến thiên phạt sâm lâm để né tránh thiên nhân ngũ suy chi kiếp hoặc cách cuối là cách đơn giản nhất với những kẻ như hắn đó là phát động hắc ám náo động.
Cách đầu tiên là dùng thiên tài địa bảo để gia tăng tuổi thọ.

Tuy nghe thì dễ nhưng ở cảnh giới của Kim Tiên muốn có một loại thảo dược nào gia tăng tuổi thọ thì vô cùng kiếm có, thậm chí vài kỷ nguyên không xuất hiện một gốc.
Thiên Phạt Sâm Lâm hay là cửu đại hiểm địa một trong.

Đây là hiểm địa thần bí cũng khó tìm nhất trong số các hiểm địa, nơi này có thể che chắn tai mắt của thiên địa, tránh né được thiên kiếp cùng nhân quả.

Nhưng do tính chất quá mức nghịch thiên nên đã được vô số Đại Thiên Thế Giới lấy vô tận thủ đoạn mà che giấu tung tích, thậm chí quanh nó còn dày đặc vô số sát kiếp.
Cách cuối cùng chính là phát động hắc ám náo động.

Đây là cách đơn giản nhất nhưng cũng là cách tà ác nhất, đó chính là thôn phệ các Đại Thiên Thế Giới để lấy sinh mệnh từ nó mà độ qua thiên nhân ngũ suy kiếp.

Nhưng cách làm này cũng gây nên những rủi ro không ngờ nếu như phương thế giới đó có lây nhiễm nhân quả khôn cùng thì có thể gây nên tử vong ngay tức khắc.

Và một khi thôn phệ chính là kết vô tận nhân quả ở dưới.
"Chắc hắn sẽ không ngu đến mức thôn phệ phương nào Chân Giới của bất hủ thế lực che chở chứ?"
"Haha kệ hắn đi, mà ta nghe nói vị kia vô thượng tồn tại đã thức tỉnh đúng không?"
"Hôi lão cũng nhắc đến là hắn đã tỉnh lại nhưng một kẻ nằm giữa tồn tại và không tồn tại như hắn nào ai có thể tính toán ra được nhân quả cơ chứ.

Chưa kể việc có vô số Đại Thiên Thế Giới, sao biết hắn đang ở chỗ nào..."
Trở lại phòng của mình, cơ thể của Takeru như con rối đứt dây nằm thẳng ra giường.

Cưỡng chế dùng đại thần thông Tuế Nguyệt với hiện trạng bây giờ cái giá phải trả với hắn không nhỏ chút nào.
Dù đã hấp thu lượng lớn sức mạnh của đóa U Minh Hoa kia những nó cũng không thể nào bù đắp thứ mà hắn vừa tiêu hao khi sử dụng tuế nguyệt.
Chấm nhẹ tay vào đầu lưỡi, Takeru bắt đầu vẽ vào không gian những ký tự kỳ lạ, cổ lão tiên văn bắt đầu hiển hiện mơ hồ.

Những kỹ tự bắt đầu tỏa ra ngân sắc dịu nhẹ vầng sáng.
"Đi"
Quát nhẹ một tiếng, những phù văn như có ý thức riêng của mình bắt đầu hình thành nên bàng bạc một vòng tròn nhỏ bao trọn lấy căn phòng hắn, điều này như ngăn cách nó với hết thảy thế giới bên ngoài.
Chuẩn bị xong xuôi, từ trong không gian bản thân Takeru lấy ra đại lượng tinh thể ẩn chứa năng lượng, chúng nhiều đến mức có thể chất đầy một nửa căn phòng của hắn.

Năng lượng tỏa ra từ những viên đá to lớn vô cùng, thậm chí hình thành một phần mây mù do thứ năng lượng to lớn gây nên.
Nhưng hầu như tất cả đều bị chặn lại bởi một kết giới mà hắn vừa tạo ra.

Ngồi xếp bằng xuống, từ trong cơ thể một nguồn năng lượng kỳ dị xuất hiện, nó như một cỗ không thể đối kháng lực lượng di chuyển quanh thân thể hắn.

Xung quanh năng lượng của những viên đá kia cũng bắt đầu bị bòn rút, lần này Takeru không trực tiếp rút năng lượng từ những viên đá mà thông qua đặc thù bí pháp chuyển hóa trực tiếp nó thành lực lượng bản nguyên của hắn.

Lúc này xung quanh thân thể Takeru cũng bắt đầu biến đổi nhẹ, có vô số dị tượng vờn quanh.
Phảng phất diễn hóa một mảng thần bí mênh mông thế giới.
Trong đó có Thanh Long hoành kích, Bạch Hổ gào thét, Chu Tước vỗ cánh, Huyền Vũ xẻ núi, Thanh Liên cắm rễ,...
Thần bí khí tức bao quanh người, sinh ra một loại không rõ huyền diệu cùng diệt thế khí tức.
Trong thoáng chốc, trong mi tâm hắn hiện lên một tôn hắc sắc tí hon nhìn giống hắn như đúc, nhưng tôn này người tí hon lại thủng muôn ngàn chỗ mang theo cổ lão tang thương khí tức.
Nhưng chỉ trong thoáng chốc nó xuất hiện thì toàn bộ dị tượng xung quanh bị nghiền nát, có tinh hà cuốn ngược, nhật nguyệt mất đi ánh sáng thậm chí không gian có dấu hiệu vỡ nát.
Nhưng dù nào Takeru biết đây chỉ là một loại không đáng kể khôi phục của bản thân mình.

Sự việc hôm nay càng làm hắn nảy sinh lòng nghi ngờ đối với phiến thiên địa này, hắn nghi ngờ có kẻ đang lập thế cờ nhưng cũng nghi ngờ có ai đó đang muốn thay đổi toàn bộ phiến thiên địa.
Nhưng với thực lực nửa vời như hiện nay muốn nhúng tay vào sự việc đó có chút quá không thực tế, chưa kể để bố cục cả một phần thiên địa, cảnh giới ít nhất cũng phải trên thành đạo người rất nhiều.

Hắn dám mạo hiểm nhưng cái giá phải trả vô cùng lớn, hiện nay Takeru không hề có đủ lực lượng để bảo vệ Lunar, Seira các nàng cùng với thân nhân của hắn.
Dù không còn bao nhiêu ký ức đọng lại khi thức tỉnh nhưng dường như sâu trong bản thân hắn có một chấp niệm mạnh mẽ.

Chấp niệm mong muốn bảo vệ người thân cùng với gia đình của mình.
Rất nhanh toàn bộ năng lượng dồi dào của những viên đá năng lượng bị rút khô, không gian xung quanh cũng khôi phục lại như ban đầu.
Cạch!
Lúc này một âm thanh của cánh cửa mở vang lên, ma trận được bố trí theo đó cũng biến mất như chưa hề tồn tại.

Lunar bước vào với ánh mắt tò mò cùng với thân hình yểu điệu có thể làm chết bao con tim.

Nàng nhẹ nhàng mở miệng.
"Bây giờ em mới về? Em đi đâu từ sáng đến giờ vậy?"
Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Takeru, hương thơm như của thiếu nữ trinh trắng phảng phất bay khắp phòng, nó nhẹ nhàng mà quyến rũ.
"Có vài việc em không thể nói cho chị biết được nhưng ít ra là nó không xảy ra chuyện gì lớn."
Vừa nằm vừa trả lời lại Lunar, Takeru giờ đây đang tập trung cho những suy nghĩ về tương lai hay đại thế nên việc trả lời cũng theo như bản năng hắn không muốn nàng lo lắng.
Nghe thấy Takeru trả lời như vậy nàng cũng như rơi vào mơ hồ, cái gì không cho chị biết được, cái gì mà không phải chuyện lớn chứ.
"Takeru...!Em là người đàn ông của chị, có việc gì mà không chia sẻ được cơ chứ?"
Nói rồi Lunar nhanh chóng ngồi lên người hắn, nàng liếm nhẹ khóe môi mang theo ánh mắt ma mị nhìn hắn.
Chưa kịp phản ứng lại thì Lunar đã nhanh chóng tiếp cận đôi môi của Takeru, không tiếp tục dư thừa hắn cũng đáp trả lại nàng một cách nhiệt tình.
Bốn bờ môi nhẹ nhàng quấn lấy nhau trao cho nhau những tình cảm đơn thuần mà chân thành nhất.
"Lần sau sẽ không như thế nữa...!Chị mong em không giấu diếm gì chị..."
"Takeru, em nói xem nếu cứ theo thế này sớm muộn gì Trái Đất cũng thức tỉnh, những tồn tại lớn mạnh kia cũng xuất thế.

Liệu chúng ta sẽ không sao chứ?"
"Có em ở đây không ai có thể làm tổn thương mọi người được!"
Takeru chắc nịch đáp lại lời nói của Lunar.
"Ủa anh về rồi à Takeru.


Cả ngày nay anh đi đâu thế?"
Seira mở cửa bước vào, bàn tay trên nắm đấm cửa buông thõng xuống, khóe mắt hoen đỏ đã có chút cay cay đồng thời lại có chút tức giận âm ỷ trong lồng ngực không thôi.

Hắn đi từ sáng tới tối không để lại chút lời nhắn, nàng không có cách nào liên lạc cùng hắn, tâm trạng lo lắng vô cùng.

Nhưng hiện tại thì sao chứ? Hắn trở lại không có tìm nàng mà là nằm trên giường đùa nghịch cùng Lunar, rốt cục trong hắn có hay không hình bóng của nàng? Tên bạch nhãn lang đáng ghét...
Nàng nghẹn ngào, quệt quệt đi bên mắt của mình
"Có lẽ...!em tới không đúng lúc rồi..."
Dứt lời, nàng quay người cất bước chạy ra khỏi phòng, Takeru dõi theo bóng lưng của nàng, trong màu đen u ám của dãy hành lang, giọt nước mắt long lanh vẫn còn vương lại phía sau, lặng lẽ rơi xuống mặt đất.
Sự xuất hiện của Seira làm cho hai người trầm mặc, Lunar nhìn Takeru lại nhìn ra ngoài cửa.

Cuối cùng nàng rời khỏi cơ thể của hắn, lăn sang một phía nằm xuống.

Nàng thở dài, mở miệng đối với Takeru nhẹ nói
"Em vẫn nằm đó sao? Còn không mau đuổi theo con bé?"
Takeru bật dậy khỏi giường, quả thực thái độ của Seira làm cho hắn có chút ngạc nhiên.

Seira chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối như vậy, kể cả ngày nhỏ hay hiện tại, nàng chưa bao giờ khóc trước mặt hắn, trong trí nhớ của Takeru, nàng là một cô gái bướng bỉnh, cá tính mạnh mẽ giống như một đứa con trai.

Ấy vậy mà...!có lẽ nào hắn đã quá vô cảm với nữ nhân của mình sao? Hắn bật cười, luôn miệng gọi nàng là nữ nhân của mình, vậy mà lại để cho nàng rơi lệ? Hắn vô tình, hắn độc ác, hắn lại có thể vô tình, độc ác với chính nữ nhân của bản thân mình hay sao? Quả thực...!hắn mạnh mẽ, nhưng hắn không phải hoàn hảo...!thật xấu hổ...
Đi đọc theo hành lang bám theo nàng, cuối cùng hắn cũng dừng lại trước cửa phòng khách.
Phòng khách của gia tộc được kết nối thẳng với sân vườn rộng lớn bên ngoài thông qua một cánh cửa.

Hiện tại bên trong không có đèn điện soi sáng, chỉ có ánh bạch nguyệt từ bên ngoài chiếu vào bên trong, cảnh vật xung quanh trở lên thật huyền bí.
Takeru đứng đó, ngắm nhìn cô gái đang đứng trước cửa sân, bàn tay nàng áp lên mặt kính, khuôn mặt đượm buồn ngước lên trên bầu trời vô vàn vì tinh quang, hai mắt ngắm nghiền lặng lẽ đón lấy ánh trắng sáng ngoài kia, từng giọt châu sa lấp lánh thành dòng rơi xuống lăn dài trên má nàng.

Tấm thân mảnh mai của nàng, nhan sắc xinh đẹp của nàng dưới ánh trăng toát lên một vẻ đượm buồn, cô đơn khó mà tả được bằng lời.
Takeru bước tới, tiếng bước chân của hắn đã khiến cho thiếu nữ chú ý, nàng mở ra cặp mặt tinh xảo của mình, liếc nhìn hắn.

Cổ họng nàng nghẹn lại, cố gắng mới có thể phát ra từng âm thanh khan khan yếu ớt.
"Anh ở đây làm gì? Không phải anh nên dành thời gian vui vẻ với Lunar sao?"
"Seira..."
"Đừng gọi em như vậy!"
Seira lùi lại một bước, rốt cục nàng cũng không còn giữ nổi bình tĩnh.

Bờ môi nàng mím chặt lại, ôm lấy ngực mình lớn tiếng.
"Chúng ta vốn dĩ đâu có thân mật như vậy!?"
"..."
Takeru im lặng nhìn nàng, thiếu nữ vì đau đớn mà bật khóc.
"Vốn dĩ trong lòng anh đâu có em? Anh chỉ có Lunar Lunar và Lunar! Anh nói xem...!em đối với anh thế nào? Ngược lại anh đối với em như thế nào!? Anh không cảm thấy rằng bản thân mình rất quá đáng sao?"
Nàng quỳ xụp xuống mặt đất, nước mắt không còn có thể kìm nén lã chã rơi xuống thảm đỏ, tiếng khóc thê lương cất lên mỗi lúc một lớn, trái tim nàng thật đau, đau tới độ chết đi sống lại, giống như muốn ngừng đập hoàn toàn.
Takeru cúi người, quỳ xuống một gối, bàn tay nâng nhẹ cằm nàng lên.

Seira theo đó ngẩng đầu, đôi mắt vì khóc đã có chút sưng lên, một ngón tay đưa ra lau đi vết nước mắt tại khóe mắt nàng.

Takeru giờ phút này mới lên tiếng.
"Seira...!là lỗi của anh..."
Lời xin lỗi bất ngờ được nói ra, cảm xúc hỗn loạn trong tâm trí nàng bỗng chốc tan biến.


Nàng mím môi, ngăn cản dòng xúc động trực trào tuôn ra trong lòng mình, nàng nghẹn ngào nắm lấy bàn tay của hắn đang vuốt ve má mình, cảm nhận nhiệt độ ấm nóng của nó.

Không giống như lúc trước, từng tiếng khóc nhỏ xúc động cất lên khắp phòng, chỉ có vui vẻ, chỉ có thỏa mãn, không còn thê lương như trước.

Ánh trắng theo đó cũng không còn buồn tẻ vô vị, từ trên cao chiếu xuống ánh sáng như muốn chúc phúc cho cả hai người...
"Phải...!chính là lỗi của anh vì đã khiến em trở nên như vậy...!anh là tên khốn...!là tên anh trai đáng ghét..."
Hai mắt chạm nhau, khoảng cách của nàng và hắn giờ đây thật gần, tới độ có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

Seira nhắm mắt lại, bờ môi ngọt ngào, mềm mại hôn lên môi hắn.

Takeru ôm lấy eo nàng, hương vị thơm ngọt hòa từ bờ môi lẫn dòng nước mắt hòa quyện, tạo trong khoang miệng hắn một mùi vị thật lạ kì cũng thật mê muội, thật mãnh liệt.

Hương thơm từ cơ thể thiếu nữ thơm ngát dâng lên, quẩn quanh bên đầu mũi hắn, là một chất kích thích khiến hắn đắm chìm không thôi.
Một hồi lâu, cảm thấy đã đủ, nàng mới tách ra khỏi hắn, cái lưỡi nhỏ nhắn đưa ra liếm đi dòng dịch còn sót lại tại khóe miệng.

Seira mỉm cười nhìn hắn, cơ thể như muốn dính chặt làm một cùng hắn, bên tai hắn, nàng thì thào, phả từng đợt hơi ẩm bên vành tai hắn.
"Em buồn ngủ, Takeru"
"Để anh đưa em về phòng..."
"Không, hôm nay...!em muốn ngủ cùng anh!"
Takeru lúc này im lặng, trong phòng hắn còn có Lunar, nàng không phải không biết.
"Không sao, em cùng Lunar có thể ngủ chung với anh."
"Không phải em ban nãy..."
Hắn chưa nói hết lời, ngón tay thon dài của nàng đã đặt lên môi hắn, nàng ủy mị cười một tiếng, đôi mắt híp lại quý phái mà câu dẫn.
"Ban nãy là ban nãy, chúng ta đều là nữ nhân của anh, không phải nên cùng một chỗ với anh sao?"
"...!Được rồi..."
Hắn bế nàng lên, rời khỏi phòng khách.
Nằm trong vòng tay của hắn, Seira áp mặt vào lồng ngực của hắn, nàng từng không muốn ngươi khác coi mình là một nữ nhân yếu đuối, vì vậy nàng cũng ghét những tư thế bế như thế này, nhưng hiện tại...
"Tựa hồ cũng không tệ đâu..."
Trở lại phòng ngủ, Lunar hiện tại lười biến nằm trên giường, cũng không biết hai người kia thế nào rồi, đã qua thật lâu hắn chưa trở lại.
Tiếng mở cửa lách cách vang lên, trong lòng Takeru, Seira vội vàng rời khỏi.
"Em gái, làm nũng với Takeru thoải mái chứ?"
Seira lườm lườm Lunar, cũng không tranh luận cũng nàng nữa, lập tức ngả người trên giường nằm sang một bên, để lại khu vực chính giữa cho Takeru.
"Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nên đi ngủ thôi."
Lunar đề nghị, vỗ vỗ nhẹ lên khoảng trống còn lại trên gường.
Takeru gật đầu, tắt đi đèn sáng, khẽ ngả người xuống giường.
Hai bên là hai mỹ nữ xinh đẹp, thân thể luôn có một cỗ mùi vị làm cho người ta xao xuyến.

Mỗi người mỗi tính cách, lại có một hương vị đặc biệt.

Lunar thoang thoảng dịu nhẹ, Seira lại mạnh mẽ lưu hương.
Các nàng ôm lấy hắn, bộ ngực mềm mại ép lấy hai bên tay hắn, hơi thở thơm tho phả ra.
Mặt trăng đã sớm lên cao, tiếng thở cũng dần trở nên ôn hòa, chậm rãi.
Hai bên, hai thiếu nữ đều đã ngủ nhưng vẫn chung quy bám chặt lấy hắn.

Takeru khóa miệng khẽ câu lên một ý cười, hắn thở nhẹ một tiếng, hai mắt cũng nhắm lại chìm vào giấc ngủ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương