Chuyện... chuyện gì đang xảy ra vậy?

Gã đầu trọc không phải đi bắt Lâm Phàm sao? Tại sao gã đầu trọc lại bất tỉnh?

Gòn thanh niên trước mắt, lẽ nào là...

"Anh chính là Lâm Phàm?”

Đồng tử Chung Bân đột nhiên co rút, anh ta bất giác lùi lại mấy bước.

Nghe vậy, Lâm Phàm mỉm cười gật đầu.

Bộ dạng đó trông có vẻ vô hại nhưng không hiểu sao lại mang đến cho Chung Bân một ảo giác rùng rợn.

"Đáng chết! Lâm Phàm, anh thật to gan, anh lại dám tấn công cảnh sát!"

Vẻ mặt của Chung Bân thay đổi đáng kể, anh ta hét lớn với đồn cảnh sát phía sau:

"Người đâu! Mau đến đây! Bắt kẻ giết người!" Cộp cộp cộp!


Cùng với tiếng hét, cảnh sát ở trong đồn ai nấy đều trang bị đầy đủ lao ra.

Tổng cộng có năm sáu người, bọn họ vừa xông ra ngoài liền nhìn thấy gã đầu trọc bất tỉnh nằm trên mặt đất, sắc mặt ai nấy đều thay đổi mạnh mẽ, lập tức muốn tiến lên bắt lấy Lâm Phàm.

"Dừng lại! Mau...mau dừng lại!"

Hai cảnh sát bên cạnh sợ hãi đến mức suýt tè ra quần.

Bọn họ đã tận mắt chứng kiến kỹ năng của Lâm Phàm, hắn dùng tay không đoạt súng, hai phát bắn trúng mục tiêu.

Thân thủ, thủ đoạn tàn ác của Lâm Phàm thực sự là nằm ngoài sức tưởng tượng của họ.

Hai người họ chắc chắn rằng nếu đồng nghiệp của mình hành động liều lĩnh, thì gã đầu trọc chính là kết cục của bọn họ.

Ơ!

Khi nghe thấy tiếng hét của hai cảnh sát, các cảnh sát chạy tới xung quanh lần lượt dừng lại.


"Tiểu Lục, tay của cậu!"

"Trời ơi! Lão Vương, tay của anh cũng bị bắn rồi?"

Cho đến lúc này, Chung Bân và các cảnh sát kia mới nhìn thấy hai cảnh sát đi theo gã đầu trọc có máu chảy ra từ cổ tay, là viết thương bị trúng đạn.

Sau đó nhìn hai vết đạn trên đầu gối gã đầu trọc, và cổ tay bị gãy biến dạng.

Một luồng khí lạnh chạy dọc theo lòng bàn chân của Chung Bân và tất cả các cảnh sát, đi thẳng lên đầu khiến da đầu họ râm ran.

Gã điên!

Tất cả những điều này đều do gã điên trước mặt làm?

Trong lòng mọi người hiện lên nỗi sợ hãi vô hạn, mồ hôi chảy đầm đìa trên trán họ, ánh mắt bọn họ nhìn Lâm

Phàm như thể đang đối mặt với một kẻ thù cực lớn.

"Không cần phiền toái như vậy!" Lâm Phàm khế mỉm cười, bình tĩnh nhìn Chung Bân nói:

"Anh không phải muốn báo thù thay cho Hoàng Đào sao?"

"Hôm nay, tôi sẽ cho anh cơ hội này!” Cái gì!

Chung Bân sửng sốt một lát, sau khi tỉnh táo lại, bất giác thở dài một hơi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương