Đế Tướng Lưỡng Khuynh Quốc
Chương 2: Gặp cướp

“Ừm…” Quan Tuyết Tịnh đột nhiên ngập ngừng, một lúc sau mới nói: “Công chúa hẳn là biết Phượng gia?”

“Trung Thư Lệnh Phượng gia, ta biết.” Phùng Tĩnh Tô gật đầu.

“Nếu công chúa có việc khó xử lý ở ngoài cung, có thể tìm Đại tiểu thư Phượng gia Phượng Thiên Tư, nàng là người cực kỳ thông minh.” Quan Tuyết Tịnh nói.

“Sao lại đỏ mặt?” Phùng Tĩnh Tô trêu chọc.

“Công chúa…” Quan Tuyết Tịnh không nói nên lời. Vị công chúa kiêm sư tỷ này luôn thích trêu chọc mình, ngày sau trở thành quan hệ quân thần*… không hề tốt!

* Quân thần: vua và các quan trong triều.

“Được rồi, không trêu nữa, mỗi năm trở về ta đều nghe được rất nhiều về tài năng và danh tiếng của Đại tiểu thư Phượng gia, nàng là họ hàng xa với ngươi, ta tin ngươi, tất nhiên sẽ tin nàng.” Phùng Tĩnh Tô hiểu vì sao Quan Tuyết Tịnh cố ý nhắc tới Phượng Thiên Tư, vậy nên cực kỳ tín nhiệm người này. Có thêm một người để tin tưởng, đây là một việc vô cùng quan trọng đối với tình huống trước mắt của Phùng Tĩnh Tô.

Trở lại sân của mình, Phùng Tĩnh Tô bất đắc dĩ mà nhìn sương trắng lấp lánh ở phòng đối diện, hiện tại đang là tháng bảy mà!

Nàng đi tới gõ cửa, “Tiểu Ly, ngươi làm sao vậy? Chân khí lan ra ngoài rồi.”

Một lát sau, cửa phòng bị mở ra, một thiếu nữ xinh đẹp, trên đầu đầy đá vụn đi ra, “Sư tỷ, thật xin lỗi, ta không khống chế được chân khí.” Cô nương này chính là đồng môn sư muội của Phùng Tĩnh Tô - Cố Ly.

Phùng Tĩnh Tô nhìn thoáng qua trong phòng của Cố Ly, lúc này căn phòng vẫn tràn ngập khí lạnh, “Ngươi đi sang phòng ta ngồi một lát, chỗ này một lúc sau mới tan đá được.”

Cố Ly đi theo Phùng Tĩnh Tô vào phòng, ngồi ở trên ghế, mắt trông mong mà nhìn sư tỷ nhà mình, “Sư tỷ, mấy ngày nữa ngươi sẽ phải xuống núi về nước, ta sẽ rất nhớ ngươi.”

“Ta cũng sẽ nhớ ngươi.” Phùng Tĩnh Tô lấy một cái tay nải, mở ra, bên trong là những bộ quần áo được gấp chỉnh tề, “Những cái này là quần áo năm trước ta đưa cho ngươi, ngươi luôn nói cứ để ở phòng ta, chưa bao giờ thấy người đẹp mà chẳng bận tâm cái đẹp chút nào như ngươi. Hiện giờ ta phải đi rồi, quần áo đều để hết ở đây, ngươi nhớ mặc. Sư phụ ngày nào cũng thích trêu chọc, ngươi để mắt đến nàng một chút, miễn cho ngày nào đó bị Chưởng viện đánh chết vì bệnh ngứa mồm, dù gì sư phụ cũng dạy chúng ta mười năm, chết như vậy không đáng."

Cố Ly che miệng cười, “Dù gì sư phụ cũng là sư phụ, còn bị sư tỷ quản, không hợp lý gì!”

“Ta đang cứu nàng. Tính tình kia của Chưởng viện, kể cả không đánh chết sư phụ cũng sẽ phá tan Vọng Vân hiên, chúng ta lại phải xây nhà cho nàng. Tiểu Ly, tóm lại ngươi nhớ để mắt tới sư phụ, tương lai nếu ngươi xuống núi, nhớ tìm đến ta, có chuyện gì ta cũng sẽ giúp ngươi.” Nàng không phải người thân thiện, các mối quan hệ ở trong thư viện cũng không phải rất tốt, nhưng đối với sư muội nhà mình, nàng dành toàn bộ sự dịu dàng cho nàng ấy.

“Sư tỷ…” Cố Ly ôm lấy Phùng Tĩnh Tô, “Ngươi cũng phải chăm sóc tốt bản thân, có yêu cầu gì cứ truyền tin tới thư viện, ta với sư phụ sẽ đều giúp ngươi.”

“Ngoan.” Phùng Tĩnh Tô ôm đầu tóc ướt dầm dề của Cố Ly, đá vụn đã tan, tất cả chỉ còn lại nước.

Rốt cuộc cũng đến ngày xuống núi, mọi người chỉ có thể tiễn đến cổng lớn của thư viện, duy độc Giang Phong Mẫn, sư phụ của Phùng Tĩnh Tô đưa người xuống núi. Hai sư đồ đi một đường, nàng liền lải nhải nói cả đường. Nàng là người được các đệ tử công nhận là người có võ công mạnh nhất, dĩ nhiên, đó là bởi vì các đệ tử rất ít khi thấy được Chưởng viện ra tay. Nhưng ngoại trừ võ công, vị phu tử này đều không có gì để chinh phục người ngoài. Cả ngày lảm nhảm dài dòng, thật sự rất tổn hại hình tượng phu tử.



“Tĩnh Tô, ngươi về nước để làm gì vi sư rất rõ ràng, tuy rằng ngươi ở thư viện học mười năm, nhưng con đường kia vẫn không dễ đi. Năm đó vi sư cùng Chưởng viện đi qua, người như nàng cũng phải đi đường đầy bụi gai, ngươi nên biết mình sẽ gặp phải thách thức như thế nào. Vi sư không có hy vọng lớn lao gì đối với ngươi, cả đời bình an là tốt rồi. Việc ngươi làm vi sư sẽ giúp, cho nên ngươi không cần cố chống đỡ, thực sự nếu có việc giải quyết không được, nhớ hãy trở về tìm ta, sư phụ giải quyết cho ngươi.” Câu nói cuối cùng được Giang Phong Mẫn nói bằng giọng cực kỳ khí khái.

Phùng Tĩnh Tô vẫn rất cảm động. Chỉ là biểu tình trên mặt nàng không nhiều, cũng nhìn không ra. “Sư phụ, ngài nhớ phải chăm sóc chính mình thật tốt, ngàn vạn lần đừng để Chưởng viện đánh chết."

“Khụ… Đứa nhỏ này, sao lại nói chuyện như thế? Chưởng viện sao có thể nỡ lòng đánh chết ta?” Giang Phong Mẫn kiêu ngạo nói.

Hai sư đồ đệ đi đến bến đò Phi Diệp Tân, phải rời xa từ đây. Bên kia sông đã thấy được đoàn xe đi đến đón công chúa nước Vân.

“Tĩnh Tô, bất cứ lúc nào, Phi Diệp Tân cũng sẽ là nhà của ngươi, sư phụ vĩnh viễn ở nơi này chờ ngươi.” Giang Phong Mẫn rốt cuộc cũng nói ra được lời nói đứng đắn.

Phùng Tĩnh Tô cười cười, ôm sư phụ một cái thật mạnh, “Sư phụ phải dạy Tiểu Ly thật tốt, ta không ở đây, Tiểu Ly sẽ quản ngài.” Ngay lúc Giang Phong Mẫn muốn trở mặt, Phùng Tĩnh Tô tiếp tục nói, “Sư phụ, đệ tử sẽ không làm ngài mất mặt."

Thuyền đang đợi, Phùng Tĩnh Tô cũng không có quá nhiều nỗi buồn ly biệt, nàng lên thuyền nhỏ, quay người vẫy tay với sư phụ, mười năm học nghệ, giờ là lúc nàng thể hiện tài năng.

Nước Vân phái một vị Lễ Bộ quan viên cùng một đội thị vệ đến đón Phùng Tĩnh Tô về nước, ngoài ra còn có hai ma ma cùng hai cung nữ phụ trách hầu hạ Phùng Tĩnh Tô về thức ăn và cuộc sống hàng ngày. Quan viên Lễ bộ tên Trịnh Hâm, thủ lĩnh thị vệ tên Khâu Nhất Đồng, đều là người trước nay Phùng Tĩnh Tô chưa từng thấy. Không chỉ có như thế, hai ma ma cùng cung nữ được phái tới cũng chưa từng hầu hạ nàng, lòng Phùng Tĩnh Tô hiểu rõ, nhưng không nói thêm gì.

“Công chúa, đồ phải mang về cung đã ở trên xe, chúng ta có thể khởi hành.” Ma ma họ Chu nói.

“Trịnh đại nhân bên kia nói sao?”

“Trịnh đại nhân chờ mệnh lệnh của công chúa.” Chu ma ma rất cung kính mà trả lời.

“Vậy khởi hành đi.” Phùng Tĩnh Tô lười biếng buông màn xe. Vốn dĩ hai người cung nữ Như Ý cùng Phương Phỉ phải ở bên cạnh, Phùng Tĩnh Tô mười năm không cần người hầu hạ, lại là người không quen biết, nàng dứt khoát đuổi hai người xuống, vậy cũng thanh tịnh hơn một ít.

Đoàn xe chạy thẳng về biên giới phía Tây, qua nước Lịch chính là quốc nội nước Vân. Phùng Tĩnh Tô ngồi trong xe ngựa đả tọa luyện công, sư phụ của nàng được công nhận là đệ nhất võ công cao thủ, phạm vi này không chỉ giới hạn ở thư viện Phi Diệp Tân mà ở toàn đại lục cũng không ai dám nói võ công của mình cao hơn Giang Phong Mẫn.

Là đệ tử của Giang Phong Mẫn, võ công của nàng tất nhiên là thứ khiến người khác chú ý nhất. Tư chất của Phùng Tĩnh Tô rất cao, lúc trước một lòng một dạ muốn bái nhập môn hạ của Chưởng viện, cuối cùng không biết trời xui đất khiến thế nào, nàng thành đệ tử của Giang Phong Mẫn. Nàng không bất mãn, hoặc là nói, nàng bất mãn cũng vô dụng, ở trong thư viện, thân phận công chúa nước Vân của nàng không đáng nhắc tới, cho nên nàng rất nỗ lực mà đi theo Giang Phong Mẫn học tập võ công, đi theo các phu tử khác học tập tài nghệ, Chưởng viện cũng thường xuyên dạy nàng một ít, đây là điều quan trọng nhất đối với nàng. Rốt cuộc, thứ Giang Phong Mẫn dạy nàng là võ công, mà thứ Chưởng viện dạy nàng là quyền mưu.

Xe ngựa đi chưa được nửa ngày, đột nhiên có một trận lay động, xa phu nỗ lực khống chế xe ngựa, toàn bộ đoàn xe đều ngừng lại.

Phùng Tĩnh Tô xốc màn xe lên, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

Cung nữ Như Ý chạy tới, sắc mặt trắng bệch, “Công chúa, phía trước có kẻ xấu cướp đường!”

“Cái gì?” Phùng Tĩnh Tô ngoáy ngoáy lỗ tai, “Ngươi nói lại lần nữa, phía trước có cái gì?”

“Có kẻ xấu cướp đường.” Thanh âm của Như Ý lần này rất lớn, rất nhiều người đều nghe được, sôi nổi bàn luận.



Thủ lĩnh thị vệ Khâu Nhất Đồng thúc ngựa lại, “Công chúa yên tâm, mạt tướng nhất định sẽ bảo hộ công chúa an toàn.”

Phùng Tĩnh Tô dựa vào vách xe ngựa, “Nghe cách xưng hô của ngươi, người trong quân phải không?”

“Đúng vậy. Mạt tướng là hộ vệ trong kinh thành, lần này nhận lệnh Vương tướng quân đến bảo hộ công chúa hồi kinh.” Khâu Nhất Đồng nói chuyện mang theo sự chính trực của quân nhân.

“Vương tướng quân? Hộ vệ quân thống lĩnh Vương Húc Nghiêu?”

“Đúng vậy.”

Phùng Tĩnh Tô gật đầu, “Làm phiền Khâu tướng quân.”

Khâu Nhất Đồng chắp tay rời đi, Phương Phỉ lúc này mới chạy lại, “Công chúa, kẻ xấu muốn chúng ta giao ra toàn bộ tiền bạc, với cả…” Nàng nói đến đây đột nhiên ngừng lại.

“Với cả phụ nữ có phải hay không?” Phùng Tĩnh Tô cười cười, “Sơn tặc thổ phỉ đều nói như vậy, không có gì mới ư?”

Như Ý và Phương Phỉ nhìn nhau, đối đầu với kẻ địch mạnh, vị công chúa này sao còn có tâm tình cười.

Phùng Tĩnh Tô chống tay lên cửa sổ xe, “Các ngươi đi nói cho kẻ cướp đường, tiền cũng được, vật cũng được, người cũng được, chúng ta đều không giao ra. Nếu bọn họ có bản lĩnh thì động thủ, có Khâu tướng quân ở đây, chúng ta sợ cái gì?”

Phương Phỉ vội vàng lắc đầu, “Công chúa, kẻ cắp rất nhiều, chỉ sợ thị vệ của chúng ta…”

“Đánh không lại thì nói tiếp.” Phùng Tĩnh Tô nhìn qua hai cũng nữ, hướng mắt về phương xa, nơi đó là núi An Vân, nơi này vẫn là phạm vi thuộc về Phi Diệp Tân, nhiều năm không ai dám làm chuyện xấu ở trong phạm vi thư viện, sao hôm nay nàng xuống núi lại có? Xem người ở Phi Diệp Tân là một đám con gái có thể khi dễ sao?

Hai cung nữ thấy Phùng Tĩnh Tô không hoảng hốt chút nào, cũng không nói thêm gì nữa, Như Ý ở lại cùng Phùng Tĩnh Tô, Phương Phỉ lại chạy đến xem tình huống phía trước. Hai ma ma chạy tới, “Nguy rồi, công chúa, phía trước đánh nhau rồi!”

“Vậy cũng khá tốt, cho kẻ cắp biết sự lợi hại của thị vệ nước Vân chúng ta.” Ngay cả ý tứ muốn xuống xe ngựa, Phùng Tĩnh Tô cũng không có, lười biếng ngồi trong xe, câu có câu không mà nói đùa với các ma ma.

Khâu Nhất Đồng nói là mang theo thị vệ, thật ra chỉ là binh lính tầm thường, không thể so với thị vệ, huống chi đại nội thị vệ. Hai bên động thủ thật, Khâu Nhất Đồng thật sự đau não, nhưng lời đã nói, không động thủ không được.

Bên này vừa mới động thủ, trên bầu trời có một vệt màu đỏ bay qua, sau đó thủ lĩnh đám cắp liền bay lên, mọi người còn không thấy rõ việc gì mới xảy ra, thủ lĩnh kẻ cắp đã bị trói ở trên cây không thể động đậy. Còn lại mấy đám tôm cua binh lính bị một cô nương mặc đồ màu hồng trói hết lại, trên tay cô nương cầm hai sợi dây, chơi rất vui vẻ, Khâu Nhất Đồng cùng bọn thị vệ xem đến trợn tròn mắt.

Phùng Tĩnh Tô nhìn thấy người mặc đồ đỏ, rốt cuộc cũng không lười nữa, nàng xuống xe đi lên phía trước.

“Công chúa cẩn thận!” Khâu Nhất Đồng và Trịnh Hâm đều ngăn cản Phùng Tĩnh Tô tiếp tục bước về phía trước, Phùng Tĩnh Tô xua xua tay, căn bản không để ý đến hai người, đi đến chào hỏi cùng người mặc đồ đỏ: “Đa tạ Hoa sư phó cứu mạng.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương