Đế Tướng Lưỡng Khuynh Quốc
10: Dâng Hương Ngoài Thành


“Việc lập công khi xây dựng đê có dễ dàng bao giờ.

Hoàng huynh xót cho tiền bạc của quốc gia, chồng chất phía dưới đống đất đá, chất được nhiều hay ít cũng không nhìn được.

Thế mà Hộ bộ lại cung cấp rất ít bạc, tất nhiên là không đủ, với số tiền đó mà dùng để tu bổ đê điều thì thật sự rất khó.” Phùng Tĩnh Tô không để ý đến sự nghi ngờ của Thái Tử, tiếp tục nói.
Thái Tử cũng không hỏi, yên lặng uống trà, thấy nàng không nói thêm gì nữa thì mới lên tiếng: “Vân Dật, ngươi đi Phi Diệp Tân học tập cả mười năm, chắc là cũng học được chút mưu kế trở về.

Không biết ngươi có cao kiến gì?”
Phùng Tĩnh Tô cười: “Để tu đê được vững chắc ắt sẽ phí tiền phí sức, mà nếu mọi chuyện suôn sẻ cũng sẽ không kể đến công trạng, sao Hoàng huynh không để nó xảy ra chuyện trước?”
Người thông minh chỉ nghe một câu là đủ.

Kỳ nước lên, đê xảy ra chuyện sẽ khiến cho vô số dân chúng thương vong, thế nhưng nếu như xảy ra chuyện ngay lúc xây dựng đê thì Thái Tử có thể danh chính ngôn thuận mà gióng trống khua chiêng gia cố đê, chỉ cần đê chịu được một lần khảo nghiệm nước lên, đến lúc đó, quan văn dâng tấu chương nhắc đến, chuyện này lại là một công lao to của Thái Tử.
“Vân Dật, sao ngươi lại giúp ta?” Trong lòng Thái Tử đã có kế sách, lại bắt đầu hoài nghi sự dụng tâm của Phùng Tĩnh Tô.
“Hoàng huynh là Thái Tử, ta không giúp ngươi thì giúp ai?” Lời nói này của Phùng Tĩnh Tô nghe như đang lấy lòng, nhưng nét mặt và ngữ điệu hoàn toàn không có ý đó.
Ngược lại, Thái Tử lại cảm nhận được nguy cơ rất lớn, lời nói của Phùng Tĩnh Tô cũng là lời uy hiếp, nàng có thể giúp mình, đương nhiên cũng có thể đi giúp Nhị Hoàng Tử.
Thái Tử lập tức cười, nói: “Lời của ngươi rất đúng, huynh muội hai ta nhiều năm chưa từng thân cận, bây giờ ngươi hồi cung, mai sau có chuyện gì cứ đến tìm vi huynh, nhất định ta sẽ giúp ngươi.”
“Đa tạ Hoàng huynh.” Phùng Tĩnh Tô cười lên nhìn như làn nước sông xuân, lớp băng trên mặt đã biến thành dung nhan xinh đẹp sinh động.
Thái Tử thấy thì sững sờ, thầm nghĩ không biết người tương lai con gái này sẽ được gả cho nam nhân số hưởng nào.
Mùng một tháng tám chính là ngày tốt để đi đến miếu dâng hương, cầu phúc tốt lành.


Núi Vân Phong ở Phía Đông của Kinh thành có một ni viện được đặt tên là Từ Tâm tọa lạc giữa sườn núi.

Quan gia nữ quyến trong kinh thành đều sẽ đến nơi đây dâng hương cầu phúc.
Hôm nay, Phùng Tĩnh Tô mang theo Tiểu Châu và Tiểu Đóa đến tham gia dâng hương.
“Các ngươi có chắc hôm nay quan gia nữ quyến đều đến dâng hương không?” Phùng Tĩnh Tô ngồi trong một cỗ xe ngựa bình thường nên lúc này đã bị ngăn lại trên đường lên núi.
Tiểu Châu gật đầu: “Nô tỳ nghe ngóng được rằng vào ngày đầu của mỗi tháng, ni viện Từ Tâm đều không tiếp đón người ngoài mà chỉ cho các quan gia nữ quyến đến dâng hương.”
Bây giờ thấy được tình trạng kẹt xe này, hẳn là Tiểu Châu không nói dối, chỉ có điều bị chặn lại cũng rất phiền phức: “Các ngươi cứ chờ ở đây, lát nữa đến ni viện Từ Tâm tìm ta.” Giao phó xong, Phùng Tĩnh Tô xuống xe ngựa, đi vào trong rừng cây, sau đó đã biến mất.
Tiểu Châu và Tiểu Đóa nhìn nhau trong hoảng sợ: “Nếu Công Chúa gặp nguy hiểm thì sao?” Tiểu Đóa hỏi.
Tiểu Châu ngó nghiêng xem đi xem lại: “Hình như Công Chúa tự lên núi.”
Không thèm để ý đến sự quan tâm vô ích của hai cung nữ nhỏ, Phùng Tĩnh Tô đã lên đến sườn núi rất nhanh.

Vì cả đường đều sử dụng khinh công nên nàng sợ mắc vào phiền toái vô nghĩa, nàng cứ đi lên vách núi, vậy mà lại nhanh hơn so với đi đường núi.
Ngay lúc hai chân nàng tiếp đất trước cửa ni viện Từ Tâm thì có một nhà nữ quyến đi vào, nàng cũng không quan tâm là nhà ai, chỉ đi theo vào trong.

Ni cô trong ni viện Từ Tâm thấy nàng mặc quần áo hoa lệ, lại đi cùng đám người phía trước, còn dẫn đường cho nàng.
Nữ quyến trước mặt đi vào đại điện dâng hương, Phùng Tĩnh Tô thuận thế quẹo vào điện, nơi này cực kỳ yên tĩnh, chỉ có khói hương uốn lượn.
Nàng đợi một chút, đoán chừng nữ quyến đó đã dâng hương xong, lúc này mới đi ra từ sau điện.

Ngay lập tức đã gặp một người con gái mặc tố y* đi đến hành lang của hậu điện, thấy nàng đi ra, lúc đầu người đó còn sững sờ, sau đó đã hành lễ: “Thần nữ bái kiến Vân Dật Công chúa.”

*Tố y: y phục màu trắng.
Phùng Tĩnh Tô cấp tốc nhớ lại những khuôn mặt nàng nhìn thấy trong hôm cung yến đó: “Thì ra là Phượng Đại tiểu thư.” Nàng cũng thi lễ ngang hàng.
Phượng Thiên Tư đứng thẳng người: “Vốn đã cho rằng nhà ta là nhóm khách hành hương đến sớm nhất, không ngờ Công Chúa lại đến sớm hơn.”
Phùng Tĩnh Tô biết Phượng Thiên Tư đang nghi ngờ, vị nữ nhi duy nhất của Phượng gia này là một người lợi hại.

Quan Tuyết Tịnh đã từng nhắc tới.
“Ta có hẹn với người khác.” Phùng Tĩnh Tô thuận miệng bịa chuyện.
“Chẳng lẽ là Tiết Tam tiểu thư?” Trong nháy mắt, Phượng Thiên Tư nói ra đáp án làm Phùng Tĩnh Tô giật nảy mình.
Đúng là Phùng Tĩnh Tô muốn gặp Tiết Ngải, nhưng nàng không hẹn trước với Tiết Ngải, cũng mới hôm qua nàng mới nổi hứng nên hôm nay quyết định xuất cung.

Vậy tại sao Đại tiểu thư của Phượng gia lại biết được? Chẳng lẽ chỉ dựa vào suy đoán?
“Tại sao Phượng Đại tiểu thư đoán thế?” Phùng Tĩnh Tô không hiểu rõ Phượng Thiên Tư, theo lý thuyết, dựa vào sự khôn khéo của Phượng Thiên Tư thì cũng phải hiểu rằng không nên nói thẳng ra mới đúng.
Phượng Thiên Tư rất quen với nơi này, nàng dẫn Phùng Tĩnh Tô từ hậu viện đi ra ngoài, bên ngoài là vườn rau lớn của ni viện Từ Tâm, lúc này, các loại rau quả đã mọc lên, nó có thêm chút mộc mạc và thú vị của cuộc sống hơn khi so sánh với vườn hoa được chăm sóc tỉ mỉ trong kinh thành.
“Đã nhiều năm Tiết Tam tiểu thư không ra ngoài, dù cho có trở thành trò cười của toàn kinh thành cũng không thèm để ý.

Gần đây, cũng chính là sau khi tổ chức cung yến, nàng lại tích cực tham gia yến hội do các nhà khác tổ chức, cho nên thần nữ đoán, có lẽ nàng gặp được ai đó trong cung yến, nói gì đó để nàng xuất đầu lộ diện.” Phượng Thiên Tư đưa tay vén sợi tóc bị gió thổi lên: “Trong hôm cung yến đó, những người có mặt đều là người Tiết Tam tiểu thư đã từng gặp, chỉ còn một người là Công Chúa.” Ánh mắt nàng thanh thanh đạm đạm, ngay cả màu sắc trong con ngươi cũng nhạt hơn người bình thường một chút.
“Nàng là trò cười cho cả kinh thành sao?” Trọng tâm chú ý của Phùng Tĩnh Tô bắt đầu chệch hướng.
Không phủ nhận, Phượng Thiên Tư đã biết đáp án mình muốn.


“Tiết Tam tiểu thư không được sủng ái ở trong nhà, đây là sự thật mà mọi người đã sớm biết.

Mấy năm trước, mỗi lần nàng tham gia yến hội đều sẽ làm lộ ra một ít sơ suất, có thể do tuổi còn nhỏ, nhưng về sau nàng cũng không ra ngoài nữa.

Nhưng thần nữ phải nói một câu không nên nói, cũng vì thanh danh của nàng như thế nên sau khi chỉ hôn, Thái Tử mới không cưới nàng ngay lập tức.” Câu nói cuối cùng này khiến ai nghe cũng sẽ cảm thấy chói tai.

Thế nhưng lời nói của Phượng Thiên Tư rất chân thành, không có ý cười trên nỗi đau của người khác.
Phùng Tĩnh Tô có cảm giác Phượng Thiên Tư đang tận lực bàn giao một số việc liên quan đến Tiết Ngải, cũng đang tận lực để nàng biết mình đã nhìn thấu hết thảy.
“Phượng Đại tiểu thư đang hoài nghi cái gì?”
Phượng Thiên Tư tiện tay hái một chiếc lá, đặt nó ở trên bàn tay mà vuốt vuốt: “Tiết Tam tiểu thư là một cô nương thông tuệ, toàn bộ kinh thành đều bị nàng lừa, nhưng mà thần nữ cảm giác Công Chúa sẽ không bị lừa.”
Phùng Tĩnh Tô không nói, ánh mắt của Phượng Thiên Tư quá nhạy cảm, nàng có cảm giác đang bị người nhìn xuyên thấu.
“Công Chúa, thần nữ chưa từng nói cho người ngoài những lời ngày hôm nay.

Nhiều năm như vậy, mặc dù thần nữ không thân cận với Tiết Tam tiểu thư nhưng hàng năm cũng đã gặp được nàng, thần nữ bội phục sự ẩn nhẫn của nàng, cho nên hi vọng tất cả những cố gắng của nàng đều có kết quả.” Phượng Thiên Tư cười cười: “Quên nói, nghe nói gần đây Tiết Tam tiểu thư bị Tiết phu nhân cấm túc trong phủ vì thường xuyên tham gia yến hội, nói là nàng làm người khác chê cười nên không thể xuất hiện ở ngoài nữa.

Cho nên sợ là hôm nay Công Chúa chờ đợi chỉ tổ uổng công.”
Phùng Tĩnh Tô rất bội phục Phượng Thiên Tư, lời muốn nói cũng đã nói xong, cuối cùng mới nói nguyên nhân hôm nay Tiết Ngải không đến, người ta sợ mình nghe được Tiết Ngải không đến thì chạy mất sao? Bất kể nói thế nào, Phượng Thiên Tư nói những lời này cho Phùng Tĩnh Tô chứng tỏ nàng không phải địch mà là bạn.
“Cảm ơn Phượng tiểu thư đã thông báo.” Phùng Tĩnh Tô nhìn thấy hai bông hoa nguyệt quý* hoang dã xinh đẹp nở bên vách núi, nàng phi thân xuống hái một bông cho Phượng Thiên Tư.
* Hoa nguyệt quý hay còn gọi là hoa hồng.
Phượng Thiên Tư nhíu mày: “Thân thủ của Công Chúa rất tốt, nhưng mà hoa này…”
“Hoa này là ta đưa thay một người bạn nhỏ họ Quan, Phượng Đại tiểu thư không nên từ chối mới phải.” Phùng Tĩnh Tô đặt hoa vào trong tay Phượng Thiên Tư, quay người xuống núi.
Phượng Thiên Tư cúi đầu nhìn bông hoa nguyệt quý trong tay, cắn răng nói: “Cái miệng của tên họ Quan này thật đáng đánh đòn!”
Tiểu Châu Tiểu Đóa vẫn còn bị ngăn ở trên đường, bỗng nhiên bóng người lóe lên, Phùng Tĩnh Tô đã ngồi trong xe ngựa: “Một hồi nữa xe ngựa đi được thì các ngươi bảo xa phu quay đầu xuống núi, chạy thẳng về cung, không cần chờ ta.”

Tiểu Châu Tiểu Đóa vừa muốn hỏi, bóng người lại lóe lên, Phùng Tĩnh Tô đã biến mất.
Tiểu Đóa rùng mình một cái: “Tỷ tỷ, ta sợ.”
Lúc này, Tiết gia hoàn toàn yên tĩnh.

Hôm nay, Phan thị, Uông thi, Tưởng thị đi ra ngoài dâng hương cùng bốn vị tiểu thư, thời gian này Tiết tướng sẽ không ở nhà, cho nên trong phủ Tiết gia chỉ có một người chủ tử.

Nàng cũng không chạy lung tung mà chỉ ở trong phòng của mình đọc sách viết chữ, thỉnh thoảng cũng sẽ bày bàn cờ ra, tự đánh cờ một mình.
“Đánh cờ một mình sẽ rất buồn có phải không?” Giọng nói vừa cất lên, Tiết Ngải và Mộng An ngẩng đầu thì thấy Phùng Tĩnh Tô đẩy cửa đi tới.
“Vân…" Mộng An vừa muốn nói chuyện đã bị Tiết Ngải kéo một cái, lời còn lại đều kẹt trong cổ họng, chỉ thiếu một trận ho khan.
“Ngươi ra ngoài ho khan đi, ta có lời muốn nói với tiểu thư nhà ngươi.” Phùng Tĩnh Tô khoát khoát tay, Mộng An nhìn Tiết Ngải, thấy nàng gật đầu mới vội vàng lui ra ngoài.
Đôi mắt to sáng lấp lánh của Tiết Ngải mà ngốc nghếch chỗ nào? Nàng không chớp mắt nhìn Phùng Tĩnh Tô ngồi đối diện mình.
“Gọi người.”
Gương mặt Tiết Ngải lại đỏ lên: “Tô tỷ tỷ.”
Phùng Tĩnh Tô thỏa mãn mà cầm lấy một cái bánh ngọt gạo nếp, Tiết Ngải còn chưa kịp cản, Phùng Tĩnh Tô đã cắn một cái.
“Cứng quá!” Phùng Tĩnh Tô nhíu mày.

Kể cả nàng không chú ý ăn uống thì lúc ở thư viện Phi Diệp Tân, bánh ngọt gạo nếp cũng không có cứng như vậy.
Tiết Ngải bất đắc dĩ mà rót một chén trà cho Phùng Tĩnh Tô: “Tô tỷ tỷ, nếu người đói bụng thì để ta bảo Mộng An đi xuống bếp xem xem, người chớ ăn mấy đồ này.”
Phùng Tĩnh Tô nhìn bánh ngọt gạo nếp trong tay: “Hôm qua?”
“Có lẽ là vậy.” Tiết Ngải không để ý lắm.
“Ngay cả hạ nhân cũng không thèm để ý nàng như thế sao?” Việc này vượt qua phạm vi tưởng tượng của Phùng Tĩnh Tô.
Thế mà Tiết Ngải lại cười cười: “Chẳng sao cả, ta không thèm để ý.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương