Một kiểu ấn người vào tường

Ngày đầu tiên đăng cơ, Khương Trạch đã bị quần thần vô cùng thân thiết nhiệt liệt vây hỏi.

Thứ nhất là việc để các vị hoàng tử ra cung xây phủ. Thứ hai là về hôn sự của chính y.

Tân đế đăng cơ, các hoàng tử cũng không thích hợp tiếp tục ngây ngô trong cung nữa, theo lý nên thăng quan đi ra ngoài. Mà tập tục của Khương quốc chính là, khi tiên hoàng băng hà, những thành viên hoàng thất trong độ tuổi thích hợp chưa có hôn phối có thể xử lý gấp trong vòng ba tháng, nếu bỏ qua thời điểm này liền phải vì tiên đế thủ hiếu ba năm.

Trong lúc bàn luận việc thứ nhất, đại bộ phận quan viên trên mặt đều mang theo một tia vi diệu, ra sức tìm tòi nghiên cứu.

Vì sao tiên đế trước khi lâm chung lại triệu tập bá quan nhập điện, đem ngôi vị truyền cho vị hoàng tử vốn luôn không được sủng ái là Khương Trạch? Là do Khương Trạch bắt buộc hay là do còn bí mật gì?… Nhưng bất luận thế nào đi nữa. việc này có liên quan đến bí tân hoàng thất, ai cũng không dám ở trước mặt mọi người vạch trần chênh lệch giữa Khương Trạch và Khương Tố, chỉ có thể giả vờ câm điếc mà thôi.

Vì vậy trong vấn đề này, cả đám đều xảo diệu bỏ qua trường hợp của Khương Tố, nhanh chóng quyết định vị trí xây phủ đệ cho các hoàng tử, chỉ chờ sau khi xây xong liền để người dọn qua.

Sau đó, nhóm bá quan lại bắt đầu bàn luận vấn đề thứ hai.

Khương Trạch nghe bọn họ thảo luận trong chốc lát, nhìn từng gương mặt dáng lên cái nhãn ‘vì bệ hạ phân ưu’, mà y lại cố gắng tỏ vẻ bi thống biểu thị: “Sự nghiệp của tiên đế chỉ mới gây dựng được nửa đường đã không may băng hà, hiện tại thiên hạ chia năm, Khương quốc mệt mỏi bất kham, quả thật tồn vong chỉ trong chớp mắt… Trẫm từ nhỏ đã được hoàng hậu tự mình nuôi nấng, phụ từ tử hiếu suốt mười tám năm. Hôm nay tiên hoàng bất quá vừa mới hạ táng, trẫm phải dùng tâm tình gì đi lấy vợ sinh con”

… Mới có quỷ.

Bá quan mở mắt trừng trừng nhìn Khương Trạch làm ra bộ dạng ‘Thiên hạ còn chưa thống nhất các ngươi lại có tâm tình nói chuyện này’, ‘Tiên hoàng chỉ mới băng hà có một tháng các ngươi liền ép trẫm bất hiếu’ cực kỳ dối trá kia, nhất thời không có lời nào chống đỡ.

Đầu thu, bầu trời quang đãng bất quá chỉ được hai ngày, sau đó lại bắt đầu hạ vũ.

Mưa lúc này cũng không triền miên tinh tế mà là vô cùng hùng hổ mãnh liệt. Năm rồi, cũng thời điểm này, Khương thủy vỡ đê, nước lũ hung hãn tàn sát khắp nơi, ít nhất có hai quận ngộ cảnh lầm than, tiếng ai thán dậy khắp đất trời… cũng vì như thế, hiện tại trên dưới triều đình đều bắt đầu khẩn trương.

Bọn họ ở trong điện thảo luận nhiệt tình tỏa ra bốn phía, Khương Trạch ngồi ở trên lại là nhàm chán ngáp dài. Dù sao trong trí nhớ của y, mùa mưa năm đầu tiên y đăng cơ cũng không kéo dài quá lâu, nạn hồng thủy cũng không nghiêm trọng, thay vì quấn quýt tranh luận vấn đề này, còn không bằng ngẫm lại bước an bày kế tiếp.

Sau khi lâm triều ngày hôm nay kết thúc, Khương Trạch liền mở ra trúc quyển2 mà y đã khắc suốt mấy ngày trước.

Trên trúc quyển này được khắc rất nhiều tên người, mà những người này hiện tại có thể đã danh tiếng vang vọng, hoặc giả cũng có thể như trước bừa bãi vô danh, yên lặng tiếp nhận sự khảo nghiệm của năm tháng.

Khương Trạch vô cùng chăm chú đem tất cả những danh tính này đọc lại từ đầu đến đuôi một lần.

Y trầm tư một lát, lại lần nữa nhấc dao gạch đi vài cái tên hiện tại còn quá nhỏ, cũng khoanh tròn vài tên bản tính cố chấp nếu không phải có người ba lần đến mời thì dứt khoát không rời núi. Sau đó lại tiếp tục trầm tư, cuối cùng mới thả thanh tiểu đao từ trên tay xuống.

Vạn sự đã xong, chỉ đợi đông phong3.

Khương Trạch nhắm mắt, bàn tay rất có quy luật gõ nhẹ lên án kỷ4.

Chỉ một chốc sau, bên cạnh có gió thổi qua, một bóng người từ trong thinh không xuất hiện.

Khương Trạch đưa ra quyển trục đã được hong gió rất nhiều lần kia, còn có một hộp gỗ thoạt nhìn rất nặng. Y cũng không nhìn người sau lưng mình, chỉ là hơi nhếch khóe môi, cặp mắt đào hoa hẹp dài cũng híp lại, khí chất tản ra một cỗ mị hoặc nhân tâm khó thể nói rõ: “An bài nhân thủ đi tìm những người này, đem túi gấm có viết tên tương ứng giao cho bọn họ. Nhớ kỹ, không được kinh động bất luận kẻ nào.”

Lại một trận gió nhẹ phơ phất, những vật kia đều đã biến mất không thấy nữa.

Khương Trạch duỗi người.

Y lập tức khôi phục bộ dáng lười nhác tùy tiện thường thấy, thoạt nhìn chính là thiếu niên không hiểu tư vị sầu lo —— tuy rằng để một vị đế vương bốn mươi tuổi âm trầm ít lời sắm vai bản thân năm mười tám tuổi ngây thơ thuần túy là một việc quá sức tàn nhẫn, thế nhưng nhìn ở phân thượng việc nào đó y vẫn quyết định nhịn xuống, đồng thời vì phúc lợi tương lai của mình mà tận hết khả năng giả vờ giống hơn một ít.

Dù sao y đóng kịch cũng rất thành công.

Chỉ không quá bốn ngày, trên dưới triều đình đều biết tân đế của bọn họ không quá có thể trông cậy, thậm chí còn có người âm thầm thở dài, lo lắng nếu không phải có tả, hữu tướng5 hết lòng phụ tá, sợ rằng thiên hạ Khương quốc phải hủy ở trong tay tân đế.

Đợi đến khi hoàn thành những việc này, Khương Trạch rốt cuộc cũng đợi được Khương Tố.

Mấy ngày nay, mặc kệ Khương Trạch bận rộn cũng được, nhàn nhã dạo chơi cũng được, thủy chung vẫn không nhìn thấy Khương Tố, thậm chí cho dù y nửa đêm chạy đến tẩm cung của người kia cũng chỉ thấy được cái giường vắng lạnh như băng kia mà thôi. Một người khi đã muốn tránh mặt một người, cho dù đối phương là hoàng đế cũng sẽ có rất nhiều biện pháp, bất quá may mà từ rất lâu trước đây Khương Trạch cũng đã thấu hiểu, thay vì tự mình đi tìm Khương Tố còn không bằng nghĩ biện pháp để Khương Tố chạy đến tìm y.

Hiện tại, Khương Tố đã phải đến tìm y rồi.

Khương Trạch nhịn không được cười khẽ, vẫy lui nội thị, gần như tham lam ngắm nhìn người đang đứng trước mặt.

So với thân thể vẫn chưa trưởng thành của Khương Trạch, Khương Tố lúc này đã cao khoảng hơn tám xích6, tướng mạo vừa nhìn đã là tinh mỹ tuyệt luân, diện mạo của hắn không giống Quý phi, tự nhiên càng không giống Khương Phong, sau khi trải qua lần mưa gió này, khí chất ôn hòa thanh nhã ban đầu đã chuyển thành lạnh lùng cao ngạo, thậm chí ngay cả phong phạm cũng mang theo một tia phóng túng không thể kềm chế được. Tất cả mọi người đều cảm thấy Khương Tố là bị chấn động đến tính tình đại biến, thế nhưng trong mắt Khương Trạch lại cảm thấy đối phương không có một tia chán chường nào, trái lại càng thêm mấy phần thành thục ung dung.

Trong lòng mỗi người đều có một loại tồn tại hoàn mỹ.

Mà Khương Tố trong lòng Khương Trạch chính là thứ độc nhất vô nhị, hoàn mỹ khiến người say mê đó.

Năm nay Khương Tố đã hai mươi mốt tuổi, Khương Trạch có thể lờ mờ nhận ra tư thế oai hùng mạnh mẽ trong ấn tượng cuối cùng của mình. Khương Trạch dứt khoát ném dao nhỏ sang một bên, bàn tay chống cằm híp mắt lướt tia nhìn theo đường nét khuôn mặt của người đối diện.

Giống như rất nhiều năm trước, y cũng dùng tư thể hơi ngẩng đầu như vậy ngưỡng vọng Khương Tố.

Khương Tố lẳng lặng nhìn y. Hắn cảm giác được trong lòng mình có một tia run rẩy mơ hồ, vì vậy Khương Tố dời tầm mắt đi nơi khác.

Trong mắt Khương Trạch rõ ràng xuất hiện một tia thất vọng, y biết Khương Tố đang định nói cái gì.

Hiện tại cùng quá khứ trong ký ức giống như ngay tại thời điểm dương quang sán lạn này nháy mắt chồng chất lên nhau, Khương Trạch chỉ thấy nam nhân tuấn mỹ như thần đang đứng ngược chiều ánh sáng trước mặt dùng thanh âm trầm thấp dễ nghe nói ra câu: “Dục Lam rất thích ngươi.”, “A Trạch, ta hy vọng ngươi có thể lấy nàng làm vợ, tôn nàng làm hậu.”

Phảng phất giống như khi còn thơ ấu, vị đại ca ôn hòa ổn trọng mỉm cười xoa đầu đệ đệ, nhẹ nhàng nói, “Ta muốn A Trạch có thể cùng ca ca luyện võ”, vô cùng đơn giản.

Thế nhưng thời điểm năm đó Khương Trạch đã phản ứng thế nào đây?

Thiếu niên không thể tin tưởng nhìn chằm chằm vào nam nhân, giống như bị xúc phạm nghịch lân7 mà giận đến tím mặt, trực tiếp nhảy dựng lên cùng nam nhân cãi nhau một trận, thậm chí còn nói ra lời “Huynh có tư cách gì đến yêu cầu đệ thú nàng”, dẫn đến song phương chiến tranh lạnh với nhau vài ngày.

Mà cho dù là hiện tại, trong lòng Khương Trạch, Khương Tố quả thực cũng không có tư cách yêu cầu y thú bất cứ kẻ nào —— đương nhiên, trừ hắn ra.

Đáng tiếc, năm đó y cuối cùng cũng lựa chọn thỏa hiệp, thời điểm đó y vẫn chưa phát hiện nguyên lai mình đã yêu thích người trước mặt.

Cũng vì như vậy, trong lúc hờn dỗi y đã chấp nhận thú một nữ nhân mình căn bản không yêu.

Khương Trạch đứng dậy.

Chuyện xưa giờ như mây khói, thời gian ba mươi năm dài dằng dặc đã khiến y quên mất, ban đầu kỳ thực Khương Tố còn từng dự định khởi binh đoạt lấy vị trí của mình. Mặc dù thời điểm đó Khương Trạch cơ bản chỉ hy vọng có thể đem ngôi vị hoàng đế trao trả lại cho Khương Tố, thế nhưng hành động này của hắn lại trực tiếp đánh vỡ tín nhiệm giữa hai người.

Khương Trạch chậm rãi siết chặt bàn tay giấu trong tay áo của mình thành quả đấm, nét mặt không hề gợn sóng, thế nhưng ánh mắt đã nhanh chóng tối đen. Khương Tố vừa xoay người đi đã cảm thấy một trận áp bách từ khắp nơi vọt tới, cảm giác nguy cơ lập tức mọc lên rồi cũng lập tức tiêu thất.

Đợi hắn đưa mắt nhìn sang chỉ thấy thiếu niên mặt như hòa đào, xiêm y trường bào huyền sắc càng tôn thêm nước da trắng nõn đang mở to đôi mắt ướt sũng như cún con, vô cùng đáng thương nhìn thẳng vào mình.

Khương Tố không nhịn được thở dài.

Chỉ trong nháy mắt vừa rồi, hắn thiếu chút nữa đã mở miệng phá vỡ những lời hứa hẹn trước đây đã từng nói với Khương Trạch.

Đây là hài tử hắn đặt trong lòng bàn tay cưng chiều hơn mười năm.

Hắn thậm chí còn nghĩ đến sau khi đăng cơ phải khóa y trong cung cấm chiếu cố thật tốt, tặng hết tất cả mọi thứ mình có thể mang ra cho y, mặc kệ đám quần thần dùng danh nghĩa không hợp quy củ ra áp chế hắn.

Thế nhưng hết thảy đều đã bị hủy hoại.

Y đã không còn là cái đuôi nhỏ cả ngày chỉ biết đi theo sau mông hắn, hắn cũng không còn là vị đại hoàng tử ôn hòa nhân từ, nội tâm không một chút âm u kia.

Hắn quyết định ra tay đoạt lại tất cả thuộc về mình, như vậy hiển nhiên không thể nhẹ dạ.

Khương Trạch đi đến trước mặt Khương Tố, nhìn dung nhan ôn hòa phảng phất cả hai chưa từng có gì ngăn cách kia: “Huynh muốn đệ thú Lạc Dục Lam?”

Ngay trước khi Khương Tố có cơ hội nói ra đáp án, Khương Trạch đã nhón chân lên nhẹ nhàng dùng môi mình chạm vào môi đối phương.

Khương Tố: “…” Chờ một chút, vừa mới xảy ra chuyện gì?

Khương Trạch cong môi cười.

Y hiển nhiên là một người rất giỏi chộp lấy thời cơ, vì vậy trong lúc Khương Tố còn đang kinh ngạc đến ngây người y đã đẩy Khương Tố về phía sau —— ấn vai đối phương vào tường!

Tuy rằng y vẫn lùn hơn Khương Tố một cái đầu, dẫn đến động tác này thoạt nhìn hơi có chút buồn cười, thế nhưng Khương Trạch cũng không thèm để ý những chi tiết đó. Y nhanh chóng ôm lấy cổ Khương Tố kéo người cúi xuống, đông thời mang theo khí thế mãnh liệt như chẻ tre ngẩng đầu ngậm lấy môi người kia!

Y nhìn đôi mắt đang mở to kinh ngạc của Khương Tố gần trong khoảng cách không hiểu vì sao lại có chút chột dạ, vì vậy dứt khoát nhắm chặt mắt lại, dùng toàn bộ tâm tư đi cảm thu nụ hôn khiến cho cả linh hồn y đều run rẩy này.

Trong thư phòng rất nhanh liền vang lên tiếng nước ‘chậc chậc’ nhỏ nhẹ khả nghi.

Thẳng đến khi Khương Trạch bắt đầu bất mãn sự ngây người của Khương Tố, nỗ lực muốn đưa đầu lưỡi đối phương vào trong khoang miệng của mình thì Khương Tố mới giật mình tỉnh giấc, mạnh mẽ đẩy Khương Trạch ra rồi quay đầu chạy trối chết.

Thiếu niên bề ngoài hồn nhiên không gì sánh được, nội tâm lại đặc biệt hèn mọn quay về chỗ ngồi, liếm liếm môi dưới hồi tưởng mỹ vị lúc nãy.

Trốn mất rồi… thật đáng tiếc.

Vì vậy, ca ca lúc nào mới quay lại yêu cầu y thú Lạc Dục Lam nữa đây?

—————————————-

1/ Ấn người vào tường: Nguyên văn ‘bích đông’, đây là từ ngữ miêu tả hành động thường thấy trong manga hoặc phim ảnh, khi nhân vật nam ấn nhân vật nữ vào tường cưỡng hôn hoặc gào thét…. Ta thấy để nguyên văn nghe hơi kỳ lạ nên xin phép dịch thoát nghĩa một chút. (Beta: mấy bạn hay đọc manga chắc biết nhỉ, nó là kabedon đấy :)))

don-1

fed86ef226e447f4b142583e00b1e771

tumblr_nn0d2vEgQS1rhjawgo1_1280



2/ Trúc quyển: thời kỳ này vẫn chưa có giấy nên người ta dùng dao khắc chữ lên phiến trúc thay cho giấy bút, những tấm trúc được dùng thay giấy thường được cuộn tròn lại nên gọi là trúc quyển (cuộn trúc), hoặc trúc giản (tấm trúc). Để trúc quyển có thể lưu giữ lâu hơn, không bị ẩm mốc hoặc mối mọt phải đem phơi nắng và hong gió nhiều lần để hoàn toàn kiệt nước, thành phẩm cao cấp nhất là thanh trúc đã khô hẳn nhưng vẫn giữ được màu xanh nguyên thủy. Thành ngữ ‘lưu danh thanh sử’ cũng ra đời vào thời kỳ này, thanh sử nghĩa là quyển sử ký được khắc trên trúc xanh, có thể lưu truyền ngàn đời.

3/ Vạn sự đã xong, chỉ đợi đông phong: Đây là một điển cố xảy ra trong trận Xích Bích giai đoạn tam quốc tranh hùng, mình đã từng chú thích chi tiết trong một chương truyện nào đó trước đây, vì vậy sẽ không nói lại nữa. Câu này đơn giản mang ý nghĩa, mọi việc đêu đã chuẩn bị săn sàng chỉ còn chờ thời cơ.

4/ Án kỷ: Bàn làm việc, đọc sách loại thấp, khi ngồi không dùng ghế. Hơi giống bàn ghế kiểu Nhật

5/ Tả, hữu tướng: là tả tướng và hữu tướng, tướng ở đây là tể tướng (quan văn), chứ không phải tướng quân (quan võ)

6/ Tám xích: Không biết tác giả dùng đơn vị đo độ dài ở thời kỳ nào, theo thông tin mình tra cứu được thì một xích bằng 33,33 cm. Nghĩa là anh Khương Tố phải cao hơn 2m6???

7/ Nghịch lân: Điểm mấu chốt, việc không muốn người động đến.

Hàn Phi tử có viết trong ‘thuyết nan’: Rồng là một vật có thể đùa bỡn, thậm chí có thể cưỡi. Nhưng ở dưới cái cổ của nó có cái vảy ngược dài một thước. Ai động đến thì bị nó giết ngay. Các vị vua chúa cũng có cái vảy ngược, kẻ du thuyết không sờ phải cái vảy ngược của vua chúa thì ngõ hầu mới là người giỏi.

Để hiểu thêm về danh nhân này và câu chuyện trên, xin xem thêm tại https://vi.wikipedia.org/wiki/H%C3%A0n_Phi

Published by: ổ mèo lười



đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười







Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương