Đế Trụ
-
Chương 92: Đại thắng
Lưu Lăng đưa Tiểu Lục Tử vào quân trướng nghỉ ngơi, sau đó lập tức tự tay viết một phong thư trao cho mười cao thủ được Quý Thừa Vân phái đến bên cạnh, lệnh cho bọn họ một đường bắc thượng đến Ứng Châu giao cho Tam Giang Hầu Trình Nghĩa Hậu. Lại điều động năm trăm kỵ binh, phân thành mấy lộ đi về phía Ứng Châu tìm kiếm hai cô gái tới từ thành Thái Nguyên. Lưu Lăng tả lại hình dáng Lư Ngọc Châu và Huân Nhi sau đó vẫn còn lo lắng, lại dùng họa pháp mà mình am hiểu phác hoạ năm tấm hình, giao cho đầu lĩnh kỵ binh mang theo trên người.
Lưu Lăng nghiêm lệnh cho năm trăm kỵ binh này nếu tới Ứng Châu vẫn không tìm được thì lại chạy dọc lên Thái Nguyên tìm kiếm.
Nhìn kỵ binh vội vã xuất phát, trong lòng hắn vẫn không yên, lại phái ra hơn mười lộ thám báo, tìm kiếm trong phạm vi năm mươi dặm phía bắc Ngọc Châu.
Cho dù Lưu Lăng không có cảm giác gì với Lư Ngọc Châu, nhưng dựa vào hiện tại Lư Ngọc Châu thân là khâm sai, lại là nghĩa muội của Hoàng đế, đường đường thân phận Vĩnh Ninh quận chúa, Lưu Lăng cũng phải đem hết toàn lực tìm kiếm. Không cần nói cái khác, nếu cả khâm sai đại thần cũng đánh mất thì hắn sẽ biến thành trò cười.
Lưu Lăng không phải không nghĩ đến chuyện hai cô gái kia sẽ đi tới Ứng Châu, nói không chừng lúc này có thể đang ở cùng với Tam Giang Hầu Trình Nghĩa Hậu. Chỉ có điều có đánh chết hắn cũng không nghĩ tới Lư Ngọc Châu sẽ lén lút chạy trốn!
Lư gia Đại tiểu thư ngồi trên xe ngựa, dọc theo đường đi suy nghĩ đủ thứ rối rắm rối tinh rối mù. Nàng sợ Lưu Lăng không thích nàng, lại đưa nàng quay về thành Thái Nguyên. Lại sợ mình trốn đi danh không chính ngôn không thuận, bôi tro trát trấu lên mặt phụ thân, càng sợ rằng nếu chẳng may Lưu Lăng không cần nàng, sau khi trở về phụ thân đang giận dữ cũng không cần nàng, vậy phải làm thế nào đây?
Nguyên vốn là một tiểu cô nương dũng khí mười phần, hai ngày này dọc đường quả thực đã đánh mất nhuệ khí. Khi thật sự kìm nén không được, nàng kéo tay Huân Nhi nói: – Huân Nhi, ta nghĩ chúng ta tự mình đi đến Ngọc Châu đi.
Câu này làm cho Huân Nhi, người mới được thoải mái có hai ngày hoảng sợ, nàng ta khẩn trương kéo tay Lư Ngọc Châu nói: – Tiểu thư, cô lại muốn gì? Vất vả lắm mới sắp đến Ngọc Châu, cũng có thể ngay lập tức nhìn thấy người trong lòng của cô rồi, tại sao lại rời đi? Chúng ta đi theo đội ngũ của Tam Giang Hầu, một đường vững vàng tới được Ngọc Châu thì tốt rồi. Tự đi? Chẳng lẽ tiểu thư chịu khổ còn chưa đủ nhiều hay sao?
Lư Ngọc Châu chán nản nói: – Huân Nhi, em có nghĩ tới không, nếu chẳng may… Nếu chẳng may hắn không thích ta, đuổi ta đi thì làm sao?
Huân Nhi sửng sốt, lập tức giật mình. Nàng ta tuổi nhỏ hơn, suy nghĩ vấn đề cũng đơn giản, vì thế đáp: – Vậy chúng ta trở về thành Thái Nguyên, nếu hắn thực sự vô tình, nam nhân như thế không có cũng được. Tiểu thư không cần phải nóng ruột nóng gan vì hắn, quên hắn luôn, trở lại Thái Nguyên tận hưởng ngày tháng tốt đẹp của chúng ta, không bao giờ để ý tới hắn nữa.
Lư Ngọc Châu thở dài: – Em suy nghĩ thật đơn giản, lần này chúng ta lén lút trốn đi, phụ thân nhất định đã bị chọc tức. Trở về… Trở về còn không cắt đứt chân của ta sao? Lão nhân gia người thường ngày coi trọng lễ tiết, lần này… lần này thể diện của phụ thân đã bị ta làm mất hết.
Nói tới đây, trong lòng Lư Ngọc Châu lại thấy khổ sở, không kìm nổi khóc lên. Huân Nhi thấy nàng khóc lập tức luống cuống tay chân, vội vàng an ủi nàng, chỉ nói được vài lời, Huân Nhi cũng khóc theo.
Nắm cánh tay nhỏ bé lạnh lẽo của Lư Ngọc Châu, Huân Nhi vừa khóc vừa nói: – Tiểu thư, không phải Huân Nhi lắm miệng. Vì Trung Thân Vương Lưu Lăng kia, chúng ta lén lút trốn đi, lão gia tất nhiên là rất tức giận. Dọc đường chúng ta nếm nhiều khổ cực như vậy, chịu nhiều tội vạ như vậy, cũng là vì đi tìm hắn. Nếu hắn thật sự vô tình như thế chẳng phải sẽ hổ thẹn với tấm lòng say mê của tiểu thư hay sao?
Huân Nhi nói:
– Tiểu thư, cô xem trên đoạn đường này, cô từ một người như hoa như ngọc, bây giờ đã tiều tụy đến mức nào rồi. Nếu thật đúng như lời cô nói, Trung Thân Vương kia đuổi chúng ta trở lại thành Thái Nguyên, chúng ta chỉ xem đây như một cơn ác mộng, trở về rồi chúng ta phải sống thật tốt, không bao giờ si tâm vọng tưởng nữa.
Lư Ngọc Châu nghe Huân Nhi nói lại càng bi thương, nước mắt chảy xuống không thể ngăn được. Nàng càng khóc càng cảm thấy uất ức, càng khóc càng thương tâm, cuối cùng khóc không thành tiếng, ngã vào lòng Huân Nhi, toàn thân run rẩy.
Huân Nhi cũng rơi lệ nói: – Tiểu thư, nhưng chúng ta đã trải qua trăm cay nghìn đắng mới đến được đây, không nhìn thấy hắn, không xác minh được tâm ý của hắn, cứ như vậy và trở về, cô an tâm được hay sao?
Lư Ngọc Châu ngồi xuống xoa xoa nước mắt: – Huân Nhi, em nói rất đúng, chúng ta vất vả như vậy mới đến được đây, không nhìn thấy hắn thật sự là quá oan uổng. Chỉ có điều… Chỉ là trong lòng ta thực sự rất sợ hãi, không dám gặp hắn.
Nàng nắm chặt tay Huân Nhi nói: – Huân Nhi, ta van cầu em, chúng ta tìm cơ hội xuống xe lén lút trốn đi, đến Ngọc Châu chỉ đứng từ xa nhìn hắn một cái. Chỉ muốn nhìn hắn an toàn, lòng ta cũng đủ an tâm. Sau đó chúng ta trở về thành Thái Nguyên, ta cũng an tâm, về sau không bao giờ nhớ tới hắn nữa!
Huân Nhi vội vàng nói: – Tiểu thư cô đừng nói như vậy, cô làm sao biết được Trung Thân Vương không thích cô? Tiểu thư xinh đẹp, đừng nói nam nhân, chính là nữ nhân nhìn thấy cũng động tâm, sao lại thiếu tự tin như vậy? Huân Nhi thấy chúng ta tìm hắn để hỏi cho rõ thì tốt hơn.
Lư Ngọc Châu buồn bã nói: – Hỏi cho rõ? Em nói ta biết mở miệng như thế nào? Nói ta ái mộ hắn đã lâu, lần này cố ý đi theo hắn sao? Cứ như vậy chẳng phải là càng bị hắn coi thường ư? Một cô nương chưa lấy chồng, sao có thể vô liêm sỉ đến mức chạy đi tìm nam nhân, cho dù ngoài miệng không nói trong lòng hắn cũng sẽ rất khinh thường ta.
– Thà rằng đứng từ xa nhìn hắn một cái, ta sẽ quyết tâm bỏ đi ý muốn trong lòng, về nhà phụng dưỡng phụ thân cho tốt, cuộc đời này không bao giờ gả cho người khác. Cùng lắm thì xuống tóc làm ni cô, châm đèn lễ phật cả đời!
Huân Nhi bị dọa cho sắc mặt trắng bệch:
– Tiểu thư, cô ngàn vạn lần không được nghĩ như vậy? Nếu cô thật sự xuất gia làm ni, lão gia biết làm sao đây? Huân Nhi cũng biết phải làm sao? Cầu van cô tiểu thư, ngàn vạn lần không được nghĩ như vậy.
Lư Ngọc Châu nói: – Huân Nhi, ta van cầu em, giúp ta đi được không? Chúng ta chỉ nhìn hắn một lần, không cho hắn nhìn thấy chúng ta. Được không?
Huân Nhi bị bộ dạng của nàng làm cảm động làm sao nhẫn tâm cự tuyệt cho được.
Hai người thảo luận một lát, đầu tiên là kêu đói bụng với binh sĩ bên ngoài, muốn lấy không ít lương khô. Sau đó lấy cớ phải đi tiểu tiện, hai người nắm tay chạy vào trong rừng. Hai nàng tuổi còn nhỏ, làm việc quyết đoán, nghĩ như thế nào liền làm như thế, cũng không quan tâm xem có ổn hay không.
Binh sĩ đánh xe chờ lâu mà không thấy hai nàng trở về, trong lòng cấp bách, sau mới phát hiện, trong khu rừng to như thế mà không thấy bóng dáng hai nàng đâu. Y sợ hãi cuống quít bẩm báo Tam Giang Hầu Trình Nghĩa Hậu. Lão Hầu gia cũng bị dọa sợ, sợ hai người bị mãnh thú trong rừng làm hại.
Ông ta phái không ít người tìm kiếm nhưng đừng nói là người mà ngay cả một dấu vết cũng không tìm được, không có vết máu, có thể kết luận không phải gặp các loại mãnh thú, cũng không có dấu chân, hai người cứ như biến mất vào hư không vậy.
Trình Nghĩa Hậu có quân vụ trên người không thể ở lâu, sau khi tìm một canh giờ mà không tìm được tung tích hai người, vì thế ông ta đã để lại một trăm binh lính cẩn thận truy tìm, chính mình mang theo đại quân tiếp tục đi Ngọc Châu. Sau khi Trình Nghĩa Hậu đi khỏi, những binh sĩ này cũng bắt đầu tỏa ra xa tìm kiếm, Lư Ngọc Châu và Huân Nhi trèo xuống khỏi một cây đại thụ, xác định đúng hướng Ngọc Châu, vội vội vàng vàng chạy đi.
Tam Giang Hầu Trình Nghĩa Hậu không có cách nào nhanh chóng tìm ra nên bất đắc dĩ phải ra đi. Lúc này còn cách Ngọc Châu không xa, chỉ nửa ngày nữa sẽ tới. Ai mà nghĩ được hai người kia lại chạy trốn, điều này làm cho Trình Nghĩa Hậu vừa buồn bực lại vừa lo lắng.
Lại đi được hai mươi dặm, phía trước bỗng có hơn mười kỵ mã tiến đến nghênh đón, thấy đại quân đã đến, liền nói phải gặp mặt Tam Giang Hầu. Vừa gặp mặt, Trình Nghĩa Hậu mới biết hoá ra là thị vệ được Lưu Lăng phái tới. Những thị vệ này đem thư viết tay của Lưu Lăng giao cho Trình Nghĩa Hậu, đọc xong ông ta mới biết rõ chân tướng sự tình, trong lòng lại càng lo lắng.
Nghe Trình Nghĩa Hậu nói nửa đường đã để mất chủ tớ hai người Lư Ngọc Châu, thị vệ Lưu Lăng cũng nóng vội vô cùng. Lưu Lăng có nghiêm lệnh cho bọn hắn phải tìm được hai người Lư Ngọc Châu. Bọn họ không dám trì hoãn, vội vàng cáo từ Trình Nghĩa Hậu một đường bắc tiến. Trình Nghĩa Hậu phái người dẫn bọn họ tới nơi Lư Ngọc Châu mất tích, mười mấy thị vệ lập tức cẩn thận tra tìm.
Lại nói, Lưu Lăng sau khi phái ra thị vệ, cố gắng trấn an chính mình liền viết một bản tấu chương miêu tả tỉ mỉ trận chiến tại Ngọc Châu, sau đó xin Hiếu Đế cứ an tâm, hắn nhất định đem hết toàn lực đánh bại đại quân Hậu Chu, thu hồi Đàn châu.
Kỳ thật ba ngày trước, khi Ngọc Châu đại thắng Lưu Lăng đã phái người mang chiến báo hỏa tốc tám trăm dặm trở về thành Thái Nguyên, tính toán ra thì nếu người đưa tin ngày đêm không nghỉ, cố sức lao đi thì giờ này đã đến thành Thái Nguyên rồi. Chỉ có điều nếu Tiểu Lục Tử đã đến đây, Lưu Lăng vẫn nên viết một bản tấu chương giao cho Tiểu Lục Tử mang về, thứ nhất là để Hiếu Đế an tâm, thứ hai là cũng giúp Tiểu Lục Tử dễ dàng bàn giao.
Kỳ thật Lưu Lăng đoán cũng không sai lệch lắm, Ngọc Châu đại thắng, tin tức phấn chấn lòng người như vậy tất nhiên là phải nhanh chóng đem về Thái Nguyên. Nhóm người đưa tin mỗi người dẫn theo hai con tuấn mã, ngày đêm không nghỉ, buổi chiều ngày thứ ba khi Tiểu Lục Tử đến Ngọc Châu được hai canh giờ, ba người chạy chết ba con tuấn mã, rốt cục mang theo cơ thể rã rời vọt tới trước cửa thành Thái Nguyên.
Cách rất xa, người dẫn đầu đám đưa tin đã hô to khàn cả cổ họng: – Ngọc Châu đại thắng! Trung Thân Vương suất quân trảm địch năm vạn, đã giải vây Ngọc Châu thành công!
Ba người vừa phóng ngựa chạy như điên, vừa khàn giọng hô to, tới cửa thành rốt cuộc không kiên trì nổi nữa, ngã gục xuống đất. Thủ vệ quân không dám trì hoãn, phái người mang tin thắng trận mà người đưa tin một đường chạy tới mang vào Hoàng thành. Trên đường, bọn họ không ngừng hô to Ngọc Châu đại thắng, toàn bộ thành Thái Nguyên Phủ sôi sục!
Hiếu Đế ngồi trên long sàng, đang nghe Lư Sâm tấu về công việc hậu bị cho cuộc nam chinh lần này.
Lư Sâm nói: – Bệ hạ, lần này Trung Thân Vương nam chinh, từ Đô thành tổng cộng điều sáu vạn binh, vật tư cần thiết quá lớn. Các bộ phận đã toàn lực vận chuyển, tranh thủ không để các tướng sĩ tiền phương đói bụng. Mấy ngày nay vàng bạc, lương thực quyên được đều đã chất lên xe, sáng ngày mai sẽ khởi hành xuất phát đi về phương nam.
Hiếu Đế gật gật đầu nói: – Trung Thân Vương mang theo các tướng sĩ liều chết ở tiền tuyến chống đỡ địch, bất kể như thế nào cũng không thể bạc đãi tướng sĩ. Cho dù trẫm ăn không đủ no cũng quyết không thể để cho các tướng sĩ tiền phương đói bụng đánh giặc! Như vậy đi, chi tiêu trong nội cung từ ngày hôm nay lại giảm bớt một nửa, tiền và lương tiết kiệm được đều đưa đến tiền tuyến.
Lư Sâm chấn động nói: – Bệ hạ, không thể được. Hiện giờ chi tiêu trong nội cung đã không thể giảm hơn nữa rồi, hiện giờ bao gồm cả Bệ hạ Hoàng hậu, những người trong cung chỉ ăn hai bữa cơm một ngày, nếu giảm hơn nữa thì chỉ có thể ăn cháo hoa dưa muối mà thôi, nếu còn giảm xuống làm sao có thể khiến các thần tử yên lòng được? Bệ hạ yên tâm, hiện giờ trong quốc khố vốn vẫn còn đồ phải cống cho Liêu quốc, cũng đủ chống đỡ phí tổn của cuộc chiến. Cầu xin Bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, chi phí trong nội cung bất kể như thế nào cũng không thể giảm được nữa.
Hiếu Đế suy nghĩ một lúc nói: – Cũng đúng, trẫm khổ cực chỉ là chuyện nhỏ, chỉ có điều Hoàng hậu từ khi đi theo trẫm tới nay, chưa từng có một ngày nào an ổn.
Lư Sâm thấy Hiếu Đế không kiên trì nữa, trong lòng an tâm hơn một chút nói: – Bệ hạ yên tâm, với tài của Trung Thân Vương, thời điểm bình định phía nam sắp đến, lão thần nghĩ không bao lâu sẽ có tin chiến thắng truyền tới.
Họ đang nói chuyện thì tiểu thái giám bên ngoài thở hổn hển chạy vào, vừa vào cửa quỳ phịch xuống đất, kích động nói không lưu loát: – Khởi… Khởi bẩm Bệ hạ… Phía nam…
Hiếu Đế bật dậy, Lư Sâm cũng đứng vụt lên, đi vài bước hỏi: – Phía nam làm sao?
Tiểu thái giám ngẩng đầu, vẻ mặt kích động hô: – Phía nam… Đại thắng!
Lưu Lăng nghiêm lệnh cho năm trăm kỵ binh này nếu tới Ứng Châu vẫn không tìm được thì lại chạy dọc lên Thái Nguyên tìm kiếm.
Nhìn kỵ binh vội vã xuất phát, trong lòng hắn vẫn không yên, lại phái ra hơn mười lộ thám báo, tìm kiếm trong phạm vi năm mươi dặm phía bắc Ngọc Châu.
Cho dù Lưu Lăng không có cảm giác gì với Lư Ngọc Châu, nhưng dựa vào hiện tại Lư Ngọc Châu thân là khâm sai, lại là nghĩa muội của Hoàng đế, đường đường thân phận Vĩnh Ninh quận chúa, Lưu Lăng cũng phải đem hết toàn lực tìm kiếm. Không cần nói cái khác, nếu cả khâm sai đại thần cũng đánh mất thì hắn sẽ biến thành trò cười.
Lưu Lăng không phải không nghĩ đến chuyện hai cô gái kia sẽ đi tới Ứng Châu, nói không chừng lúc này có thể đang ở cùng với Tam Giang Hầu Trình Nghĩa Hậu. Chỉ có điều có đánh chết hắn cũng không nghĩ tới Lư Ngọc Châu sẽ lén lút chạy trốn!
Lư gia Đại tiểu thư ngồi trên xe ngựa, dọc theo đường đi suy nghĩ đủ thứ rối rắm rối tinh rối mù. Nàng sợ Lưu Lăng không thích nàng, lại đưa nàng quay về thành Thái Nguyên. Lại sợ mình trốn đi danh không chính ngôn không thuận, bôi tro trát trấu lên mặt phụ thân, càng sợ rằng nếu chẳng may Lưu Lăng không cần nàng, sau khi trở về phụ thân đang giận dữ cũng không cần nàng, vậy phải làm thế nào đây?
Nguyên vốn là một tiểu cô nương dũng khí mười phần, hai ngày này dọc đường quả thực đã đánh mất nhuệ khí. Khi thật sự kìm nén không được, nàng kéo tay Huân Nhi nói: – Huân Nhi, ta nghĩ chúng ta tự mình đi đến Ngọc Châu đi.
Câu này làm cho Huân Nhi, người mới được thoải mái có hai ngày hoảng sợ, nàng ta khẩn trương kéo tay Lư Ngọc Châu nói: – Tiểu thư, cô lại muốn gì? Vất vả lắm mới sắp đến Ngọc Châu, cũng có thể ngay lập tức nhìn thấy người trong lòng của cô rồi, tại sao lại rời đi? Chúng ta đi theo đội ngũ của Tam Giang Hầu, một đường vững vàng tới được Ngọc Châu thì tốt rồi. Tự đi? Chẳng lẽ tiểu thư chịu khổ còn chưa đủ nhiều hay sao?
Lư Ngọc Châu chán nản nói: – Huân Nhi, em có nghĩ tới không, nếu chẳng may… Nếu chẳng may hắn không thích ta, đuổi ta đi thì làm sao?
Huân Nhi sửng sốt, lập tức giật mình. Nàng ta tuổi nhỏ hơn, suy nghĩ vấn đề cũng đơn giản, vì thế đáp: – Vậy chúng ta trở về thành Thái Nguyên, nếu hắn thực sự vô tình, nam nhân như thế không có cũng được. Tiểu thư không cần phải nóng ruột nóng gan vì hắn, quên hắn luôn, trở lại Thái Nguyên tận hưởng ngày tháng tốt đẹp của chúng ta, không bao giờ để ý tới hắn nữa.
Lư Ngọc Châu thở dài: – Em suy nghĩ thật đơn giản, lần này chúng ta lén lút trốn đi, phụ thân nhất định đã bị chọc tức. Trở về… Trở về còn không cắt đứt chân của ta sao? Lão nhân gia người thường ngày coi trọng lễ tiết, lần này… lần này thể diện của phụ thân đã bị ta làm mất hết.
Nói tới đây, trong lòng Lư Ngọc Châu lại thấy khổ sở, không kìm nổi khóc lên. Huân Nhi thấy nàng khóc lập tức luống cuống tay chân, vội vàng an ủi nàng, chỉ nói được vài lời, Huân Nhi cũng khóc theo.
Nắm cánh tay nhỏ bé lạnh lẽo của Lư Ngọc Châu, Huân Nhi vừa khóc vừa nói: – Tiểu thư, không phải Huân Nhi lắm miệng. Vì Trung Thân Vương Lưu Lăng kia, chúng ta lén lút trốn đi, lão gia tất nhiên là rất tức giận. Dọc đường chúng ta nếm nhiều khổ cực như vậy, chịu nhiều tội vạ như vậy, cũng là vì đi tìm hắn. Nếu hắn thật sự vô tình như thế chẳng phải sẽ hổ thẹn với tấm lòng say mê của tiểu thư hay sao?
Huân Nhi nói:
– Tiểu thư, cô xem trên đoạn đường này, cô từ một người như hoa như ngọc, bây giờ đã tiều tụy đến mức nào rồi. Nếu thật đúng như lời cô nói, Trung Thân Vương kia đuổi chúng ta trở lại thành Thái Nguyên, chúng ta chỉ xem đây như một cơn ác mộng, trở về rồi chúng ta phải sống thật tốt, không bao giờ si tâm vọng tưởng nữa.
Lư Ngọc Châu nghe Huân Nhi nói lại càng bi thương, nước mắt chảy xuống không thể ngăn được. Nàng càng khóc càng cảm thấy uất ức, càng khóc càng thương tâm, cuối cùng khóc không thành tiếng, ngã vào lòng Huân Nhi, toàn thân run rẩy.
Huân Nhi cũng rơi lệ nói: – Tiểu thư, nhưng chúng ta đã trải qua trăm cay nghìn đắng mới đến được đây, không nhìn thấy hắn, không xác minh được tâm ý của hắn, cứ như vậy và trở về, cô an tâm được hay sao?
Lư Ngọc Châu ngồi xuống xoa xoa nước mắt: – Huân Nhi, em nói rất đúng, chúng ta vất vả như vậy mới đến được đây, không nhìn thấy hắn thật sự là quá oan uổng. Chỉ có điều… Chỉ là trong lòng ta thực sự rất sợ hãi, không dám gặp hắn.
Nàng nắm chặt tay Huân Nhi nói: – Huân Nhi, ta van cầu em, chúng ta tìm cơ hội xuống xe lén lút trốn đi, đến Ngọc Châu chỉ đứng từ xa nhìn hắn một cái. Chỉ muốn nhìn hắn an toàn, lòng ta cũng đủ an tâm. Sau đó chúng ta trở về thành Thái Nguyên, ta cũng an tâm, về sau không bao giờ nhớ tới hắn nữa!
Huân Nhi vội vàng nói: – Tiểu thư cô đừng nói như vậy, cô làm sao biết được Trung Thân Vương không thích cô? Tiểu thư xinh đẹp, đừng nói nam nhân, chính là nữ nhân nhìn thấy cũng động tâm, sao lại thiếu tự tin như vậy? Huân Nhi thấy chúng ta tìm hắn để hỏi cho rõ thì tốt hơn.
Lư Ngọc Châu buồn bã nói: – Hỏi cho rõ? Em nói ta biết mở miệng như thế nào? Nói ta ái mộ hắn đã lâu, lần này cố ý đi theo hắn sao? Cứ như vậy chẳng phải là càng bị hắn coi thường ư? Một cô nương chưa lấy chồng, sao có thể vô liêm sỉ đến mức chạy đi tìm nam nhân, cho dù ngoài miệng không nói trong lòng hắn cũng sẽ rất khinh thường ta.
– Thà rằng đứng từ xa nhìn hắn một cái, ta sẽ quyết tâm bỏ đi ý muốn trong lòng, về nhà phụng dưỡng phụ thân cho tốt, cuộc đời này không bao giờ gả cho người khác. Cùng lắm thì xuống tóc làm ni cô, châm đèn lễ phật cả đời!
Huân Nhi bị dọa cho sắc mặt trắng bệch:
– Tiểu thư, cô ngàn vạn lần không được nghĩ như vậy? Nếu cô thật sự xuất gia làm ni, lão gia biết làm sao đây? Huân Nhi cũng biết phải làm sao? Cầu van cô tiểu thư, ngàn vạn lần không được nghĩ như vậy.
Lư Ngọc Châu nói: – Huân Nhi, ta van cầu em, giúp ta đi được không? Chúng ta chỉ nhìn hắn một lần, không cho hắn nhìn thấy chúng ta. Được không?
Huân Nhi bị bộ dạng của nàng làm cảm động làm sao nhẫn tâm cự tuyệt cho được.
Hai người thảo luận một lát, đầu tiên là kêu đói bụng với binh sĩ bên ngoài, muốn lấy không ít lương khô. Sau đó lấy cớ phải đi tiểu tiện, hai người nắm tay chạy vào trong rừng. Hai nàng tuổi còn nhỏ, làm việc quyết đoán, nghĩ như thế nào liền làm như thế, cũng không quan tâm xem có ổn hay không.
Binh sĩ đánh xe chờ lâu mà không thấy hai nàng trở về, trong lòng cấp bách, sau mới phát hiện, trong khu rừng to như thế mà không thấy bóng dáng hai nàng đâu. Y sợ hãi cuống quít bẩm báo Tam Giang Hầu Trình Nghĩa Hậu. Lão Hầu gia cũng bị dọa sợ, sợ hai người bị mãnh thú trong rừng làm hại.
Ông ta phái không ít người tìm kiếm nhưng đừng nói là người mà ngay cả một dấu vết cũng không tìm được, không có vết máu, có thể kết luận không phải gặp các loại mãnh thú, cũng không có dấu chân, hai người cứ như biến mất vào hư không vậy.
Trình Nghĩa Hậu có quân vụ trên người không thể ở lâu, sau khi tìm một canh giờ mà không tìm được tung tích hai người, vì thế ông ta đã để lại một trăm binh lính cẩn thận truy tìm, chính mình mang theo đại quân tiếp tục đi Ngọc Châu. Sau khi Trình Nghĩa Hậu đi khỏi, những binh sĩ này cũng bắt đầu tỏa ra xa tìm kiếm, Lư Ngọc Châu và Huân Nhi trèo xuống khỏi một cây đại thụ, xác định đúng hướng Ngọc Châu, vội vội vàng vàng chạy đi.
Tam Giang Hầu Trình Nghĩa Hậu không có cách nào nhanh chóng tìm ra nên bất đắc dĩ phải ra đi. Lúc này còn cách Ngọc Châu không xa, chỉ nửa ngày nữa sẽ tới. Ai mà nghĩ được hai người kia lại chạy trốn, điều này làm cho Trình Nghĩa Hậu vừa buồn bực lại vừa lo lắng.
Lại đi được hai mươi dặm, phía trước bỗng có hơn mười kỵ mã tiến đến nghênh đón, thấy đại quân đã đến, liền nói phải gặp mặt Tam Giang Hầu. Vừa gặp mặt, Trình Nghĩa Hậu mới biết hoá ra là thị vệ được Lưu Lăng phái tới. Những thị vệ này đem thư viết tay của Lưu Lăng giao cho Trình Nghĩa Hậu, đọc xong ông ta mới biết rõ chân tướng sự tình, trong lòng lại càng lo lắng.
Nghe Trình Nghĩa Hậu nói nửa đường đã để mất chủ tớ hai người Lư Ngọc Châu, thị vệ Lưu Lăng cũng nóng vội vô cùng. Lưu Lăng có nghiêm lệnh cho bọn hắn phải tìm được hai người Lư Ngọc Châu. Bọn họ không dám trì hoãn, vội vàng cáo từ Trình Nghĩa Hậu một đường bắc tiến. Trình Nghĩa Hậu phái người dẫn bọn họ tới nơi Lư Ngọc Châu mất tích, mười mấy thị vệ lập tức cẩn thận tra tìm.
Lại nói, Lưu Lăng sau khi phái ra thị vệ, cố gắng trấn an chính mình liền viết một bản tấu chương miêu tả tỉ mỉ trận chiến tại Ngọc Châu, sau đó xin Hiếu Đế cứ an tâm, hắn nhất định đem hết toàn lực đánh bại đại quân Hậu Chu, thu hồi Đàn châu.
Kỳ thật ba ngày trước, khi Ngọc Châu đại thắng Lưu Lăng đã phái người mang chiến báo hỏa tốc tám trăm dặm trở về thành Thái Nguyên, tính toán ra thì nếu người đưa tin ngày đêm không nghỉ, cố sức lao đi thì giờ này đã đến thành Thái Nguyên rồi. Chỉ có điều nếu Tiểu Lục Tử đã đến đây, Lưu Lăng vẫn nên viết một bản tấu chương giao cho Tiểu Lục Tử mang về, thứ nhất là để Hiếu Đế an tâm, thứ hai là cũng giúp Tiểu Lục Tử dễ dàng bàn giao.
Kỳ thật Lưu Lăng đoán cũng không sai lệch lắm, Ngọc Châu đại thắng, tin tức phấn chấn lòng người như vậy tất nhiên là phải nhanh chóng đem về Thái Nguyên. Nhóm người đưa tin mỗi người dẫn theo hai con tuấn mã, ngày đêm không nghỉ, buổi chiều ngày thứ ba khi Tiểu Lục Tử đến Ngọc Châu được hai canh giờ, ba người chạy chết ba con tuấn mã, rốt cục mang theo cơ thể rã rời vọt tới trước cửa thành Thái Nguyên.
Cách rất xa, người dẫn đầu đám đưa tin đã hô to khàn cả cổ họng: – Ngọc Châu đại thắng! Trung Thân Vương suất quân trảm địch năm vạn, đã giải vây Ngọc Châu thành công!
Ba người vừa phóng ngựa chạy như điên, vừa khàn giọng hô to, tới cửa thành rốt cuộc không kiên trì nổi nữa, ngã gục xuống đất. Thủ vệ quân không dám trì hoãn, phái người mang tin thắng trận mà người đưa tin một đường chạy tới mang vào Hoàng thành. Trên đường, bọn họ không ngừng hô to Ngọc Châu đại thắng, toàn bộ thành Thái Nguyên Phủ sôi sục!
Hiếu Đế ngồi trên long sàng, đang nghe Lư Sâm tấu về công việc hậu bị cho cuộc nam chinh lần này.
Lư Sâm nói: – Bệ hạ, lần này Trung Thân Vương nam chinh, từ Đô thành tổng cộng điều sáu vạn binh, vật tư cần thiết quá lớn. Các bộ phận đã toàn lực vận chuyển, tranh thủ không để các tướng sĩ tiền phương đói bụng. Mấy ngày nay vàng bạc, lương thực quyên được đều đã chất lên xe, sáng ngày mai sẽ khởi hành xuất phát đi về phương nam.
Hiếu Đế gật gật đầu nói: – Trung Thân Vương mang theo các tướng sĩ liều chết ở tiền tuyến chống đỡ địch, bất kể như thế nào cũng không thể bạc đãi tướng sĩ. Cho dù trẫm ăn không đủ no cũng quyết không thể để cho các tướng sĩ tiền phương đói bụng đánh giặc! Như vậy đi, chi tiêu trong nội cung từ ngày hôm nay lại giảm bớt một nửa, tiền và lương tiết kiệm được đều đưa đến tiền tuyến.
Lư Sâm chấn động nói: – Bệ hạ, không thể được. Hiện giờ chi tiêu trong nội cung đã không thể giảm hơn nữa rồi, hiện giờ bao gồm cả Bệ hạ Hoàng hậu, những người trong cung chỉ ăn hai bữa cơm một ngày, nếu giảm hơn nữa thì chỉ có thể ăn cháo hoa dưa muối mà thôi, nếu còn giảm xuống làm sao có thể khiến các thần tử yên lòng được? Bệ hạ yên tâm, hiện giờ trong quốc khố vốn vẫn còn đồ phải cống cho Liêu quốc, cũng đủ chống đỡ phí tổn của cuộc chiến. Cầu xin Bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, chi phí trong nội cung bất kể như thế nào cũng không thể giảm được nữa.
Hiếu Đế suy nghĩ một lúc nói: – Cũng đúng, trẫm khổ cực chỉ là chuyện nhỏ, chỉ có điều Hoàng hậu từ khi đi theo trẫm tới nay, chưa từng có một ngày nào an ổn.
Lư Sâm thấy Hiếu Đế không kiên trì nữa, trong lòng an tâm hơn một chút nói: – Bệ hạ yên tâm, với tài của Trung Thân Vương, thời điểm bình định phía nam sắp đến, lão thần nghĩ không bao lâu sẽ có tin chiến thắng truyền tới.
Họ đang nói chuyện thì tiểu thái giám bên ngoài thở hổn hển chạy vào, vừa vào cửa quỳ phịch xuống đất, kích động nói không lưu loát: – Khởi… Khởi bẩm Bệ hạ… Phía nam…
Hiếu Đế bật dậy, Lư Sâm cũng đứng vụt lên, đi vài bước hỏi: – Phía nam làm sao?
Tiểu thái giám ngẩng đầu, vẻ mặt kích động hô: – Phía nam… Đại thắng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook