Đế Trụ
-
Chương 113-2: Truy nhược đuổi cường (2)
Khoảng cách chưa được mười bước, một nghìn quân Hắc Kỳ Lân có thể không cần nhắm cũng có thể bắn chết từng tên trường mâu thủ quân Chu không có gì che đậy. Bóp liên nỏ, từng cây từng cây tên nỏ ngắn nhỏ nhưng sắc bén mang theo sát khí lạnh băng bắn vào trong trận địa của trường mâu thủ quân Chu. Không có áo giáp phòng hộ, tuy lực độ bắn ra của liên nỏ nhỏ hơn kỵ cung rất nhiều. Nhưng trong cự ly gần như vậy, cũng đủ để gần như toàn bộ liên nỏ đều bắn vào cơ thể sĩ binh quân Chu.
Lưu Lăng vốn không phải xông trận!
Hắn cùng hai lối kỵ binh đều có cùng mục đích, không phải xông lên để xé tan trận hình của quân Chu, chỉ là làm ra bộ dạng như xông trận, mượn tính cơ động của kỵ binh để khiến thuẫn bài thủ và cung tiễn thủ của quân Chu trở vào trong trận hình. Trường mâu thủ không hề có phòng ngự mới là mục tiêu của hắn, còn Sài Vinh hiển nhiên là bị lừa rồi.
Tên nỏ không giống mũi tên lông vũ, không có đuôi tên ở sau, chỉ có độ dài bằng một phần ba mũi tên. Còn lực độ tên nỏ được bắn ra từ cơ lò xo yếu hơn nhiều so với kỵ cung, cho nên nhất định phải ở cự ly gần mới có thể phát huy ưu thế của tính liên hoàn và cường lực xuyên thấu. Tên nỏ không đuôi, lại ngắn, cho nên ở cự ly gần thế này giáp da của trường mâu thủ giống như giấy trắng bị xuyên phá dễ dàng, vì do hai nguyên nhân trên, nên thường tên nỏ cắm vào rất sâu.
Đối với trường mâu thủ lực độ đả kích của liên nỏ cơ lò xo thật sự quá lớn, một nghìn quân Hắc Kỳ Lân như gió xẹt qua, ở phía ngoài cùng trường mâu thủ quân Chu từng lớp từng lớp bị xé xuống. Trường mâu thủ kêu thảm, thân thể mềm nhũn ngã xuống, từng người từng người một.
Sắc mặt Sài Vinh tái mét, nhanh chóng thay đổi chỉ lệnh. Một lượng lớn thuẫn bài thủ chen chúc ra ngoài, nhưng đám người đông nghịt và thi thể dưới chân đã trở thành trở ngại khó vượt qua. Thừa cơ phòng ngự quân Chu đại loạn, Lưu Lăng lấy liên nỏ treo lên lưng, lập tức rút ngay một cây hoành đao to lớn.
Giết!
Một tiếng nộ hống.
Dưới sự dẫn dắt của Lưu Lăng, một nghìn quân Hắc Kỳ Lân hướng lao tới phương trận quân Chu. Trong lúc vội vã phòng ngự quân Chu vẫn chưa thành hình, quân tinh nhuệ Hắc Kỳ Lân giống như một cây dao găm sắc bén, hung hăng đâm vào phương trận quân Chu trông như ngực của người khổng lồ cường tráng.
Lưu Lăng thuận thế đẩy trường đao, thế là một tên sĩ binh quân Chu bị cắt đứt đi nửa cái đầu, chất lỏng trắng đỏ chảy ra từ não và lòng ngực, nhìn đã rợn người. Thêm một nhát đao nữa, chặt đi cả bả vai của tên sĩ binh, máu trên thân đao xanh thẳm còn đang chảy xuống. Lưu Lăng đã cưỡi lại con Hồng Sư Tử của mình, con ngựa kia nhảy mạnh lên ngang qua trước mặt một tên sĩ binh quân Chu, giữa không trung Lưu Lăng đâm đao xuống, phụt một tiếng sọ não của quân Chu phía dưới bị chặt nứt ra như trứng gà.
Quân Hắc Kỳ Lân quơ múa hoành đao trong tay, sát thương cực đại đã gây hỗn loạn cho sĩ binh quân Chu, từng tên từng tên sĩ binh ngã xuống, dưới sự thúc giục của kèn càng nhiều sĩ binh lao qua.
Lưu Lăng một đao chặt đứt cây trường mâu đâm tới của trường mâu thủ quân Chu, thuận thế cắt đứt cổ họng của tên sĩ binh quân Chu như cắt cỏ. Hắn một bên quơ múa trường đao, một bên hô to:
- Xông qua đó! Giết thấu trận địch!
Kỵ binh quân Hán vòng ngoài vì để giảm bớt áp lực của quân Hắc Kỳ Lân, sau khi vây quanh một vòng liền bắt đầu tập kết lần hai, tạo hình như mũi khoan công kích trận hình lao thẳng đến vị trí của Sài Vinh. Lần này Triệu Nhị là người dẫn đội, cách xa năm mươi bước, Triệu Nhị giương cung một mũi tên bắn lật một gã trường mâu thủ, sau đó cũng bỏ xài thiết thương cầm lấy hoành đao xông vào đám địch.
Đơn đả độc đấu, Triệu Nhị sẽ không bỏ xài cây thiết thương của mình. Nhưng trong chiến trận đông nghịt người, thiết thương vì có độ dài hạn chế, không linh hoạt bằng hoành đao. Sĩ binh quân Chu thấy Hán kỵ lao thẳng tới Hoàng đế Bệ hạ, lập tức như điên ào tới đội kỵ binh do Triệu Nhị suất lĩnh.
Hai bên xé ra, phương trận của quân Chu lập tức xuất hiện khoảng trống. Bên phía Lưu Lăng áp lực chợt giảm, hắn một nhát đao chặt đi một bên vai và cánh tay của gã Chu binh, máu như thác nước cứ phun ra. Gã sĩ binh kêu rên một tiếng rồi ngã xuống đất, liền bị móng trước của chiến mã đạp lên ngực lõm xuống dưới.
Kỵ binh thứ hai đạp qua thân thể gã, bụng của gã Chu binh bị giẫm phá lên, nội tạng bị rớt ra thuận theo lỗ thủng rơi đầy đất, vó ngựa giẫm lên nội tạng ngay lập ức biến thành bãi thịt nát. Sau khi mười mấy con chiến mã xông qua, gã Chu binh này đã không còn hình người. Giống như một bãi bùn, mùi máu tanh cực kỳ.
Hai bên không ngừng tách kéo phòng ngự của quân Chu, Hán kỵ như một cây đao khiến quân Chu bị chặt ra. Hoa Tam Lang toàn thân đẫm máu cắn chặt răng, cố nhịn cơn đau toàn thân dẫn theo mấy trăm kỵ binh xông qua tiếp ứng Lưu Lăng, giết ra một lối đi, Hoa Tam Lang lớn tiếng la lên để Lưu Lăng rút khỏi chiến đấu.
Lưu Lăng quay đầu nhìn y một mắt, giơ đao chỉ ra trước, sau đó vẽ nửa vòng tròn. Hoa Tam Lang lập tức hiểu ra ý của Lưu Lăng, y muốn khuyên Lưu Lăng rút ra khỏi chiến trận của địch, nhưng Lưu Lăng lại một lần nữa quơ đao giết chết một gã Chu binh, dẫn theo người tiếp tục xong trận.
Hoa Tam Lang hung hăng kẹp vào bụng chiến mã, dẫn theo mấy trăm kỵ binh xông giết qua hướng ngược với Lưu Lăng. Hai người dẫn theo kỵ binh trong chiến trận quân Chu một người hướng trước, một người hướng sau, không ngừng xé to mở rộng lỗ hổng.
Cuối cùng, khi Lưu Lăng thấy ánh sáng trước mắt, trước mặt đã không còn một sĩ binh quân Chu nào nữa, phương trận của quân Chu bị xé tan triệt để, còn phía Sài Vinh quân Chu đang ra sức xông qua bảo vệ Hoàng đế của mình. Hoa Tam Lang hiểu rõ chỉ thị lúc nãy của Lưu Lăng, dẫn theo kỵ binh còn lại không tới ba trăm bọc hậu tới sau trận của quân Chu.
Tại phía khác của chiến trận quân Chu, Lưu Lăng dẫn theo Hắc Kỳ Lân quân đã tổn thất hơn một trăm quân giết thấu phương trận, cùng lúc nhanh chóng bọc vây xông tới sau trận của quân Chu. Lộ tuyến lĩnh binh của hai người, nếu nhìn từ giữa không trung có thể thấy rõ gần như quy tắc nửa vòng tròn.
Cuối cùng sau khi hai đội nhân mã tới giao điểm, nửa vòng tròn này hoàn toàn thành hình. Còn lúc này vì Triệu Nhị lĩnh binh công đánh trung quân của Sài Vinh, quân Chu phía sau như phát điên xông lên trước cứu viện trung quân. Lưu Lăng cùng Hoa Tam Lang vây nửa hình tròn tại điểm hợp binh, lập tức lại một lần nữa xông sát phía sau quân Chu.
- Giết Sài Vinh!
- Giết Sài Vinh!
Tiếp đó Lưu Lăng hô to, hơn một nghìn kỵ binh cùng hô to khẩu hiệu giết Sài Vinh. Quân Chu như một đàn cừu bị xua đuổi, không ngừng chạy qua phía trung quân Sài Vinh. Lưu Lăng cùng Hoa Tam Lang không ngừng thúc giục ở phía sau quân Chu, chỉ là đuổi cừu không phải xài roi mà là xài hoành đao như tuyết sáng.
Lưu Lăng vốn không phải xông trận!
Hắn cùng hai lối kỵ binh đều có cùng mục đích, không phải xông lên để xé tan trận hình của quân Chu, chỉ là làm ra bộ dạng như xông trận, mượn tính cơ động của kỵ binh để khiến thuẫn bài thủ và cung tiễn thủ của quân Chu trở vào trong trận hình. Trường mâu thủ không hề có phòng ngự mới là mục tiêu của hắn, còn Sài Vinh hiển nhiên là bị lừa rồi.
Tên nỏ không giống mũi tên lông vũ, không có đuôi tên ở sau, chỉ có độ dài bằng một phần ba mũi tên. Còn lực độ tên nỏ được bắn ra từ cơ lò xo yếu hơn nhiều so với kỵ cung, cho nên nhất định phải ở cự ly gần mới có thể phát huy ưu thế của tính liên hoàn và cường lực xuyên thấu. Tên nỏ không đuôi, lại ngắn, cho nên ở cự ly gần thế này giáp da của trường mâu thủ giống như giấy trắng bị xuyên phá dễ dàng, vì do hai nguyên nhân trên, nên thường tên nỏ cắm vào rất sâu.
Đối với trường mâu thủ lực độ đả kích của liên nỏ cơ lò xo thật sự quá lớn, một nghìn quân Hắc Kỳ Lân như gió xẹt qua, ở phía ngoài cùng trường mâu thủ quân Chu từng lớp từng lớp bị xé xuống. Trường mâu thủ kêu thảm, thân thể mềm nhũn ngã xuống, từng người từng người một.
Sắc mặt Sài Vinh tái mét, nhanh chóng thay đổi chỉ lệnh. Một lượng lớn thuẫn bài thủ chen chúc ra ngoài, nhưng đám người đông nghịt và thi thể dưới chân đã trở thành trở ngại khó vượt qua. Thừa cơ phòng ngự quân Chu đại loạn, Lưu Lăng lấy liên nỏ treo lên lưng, lập tức rút ngay một cây hoành đao to lớn.
Giết!
Một tiếng nộ hống.
Dưới sự dẫn dắt của Lưu Lăng, một nghìn quân Hắc Kỳ Lân hướng lao tới phương trận quân Chu. Trong lúc vội vã phòng ngự quân Chu vẫn chưa thành hình, quân tinh nhuệ Hắc Kỳ Lân giống như một cây dao găm sắc bén, hung hăng đâm vào phương trận quân Chu trông như ngực của người khổng lồ cường tráng.
Lưu Lăng thuận thế đẩy trường đao, thế là một tên sĩ binh quân Chu bị cắt đứt đi nửa cái đầu, chất lỏng trắng đỏ chảy ra từ não và lòng ngực, nhìn đã rợn người. Thêm một nhát đao nữa, chặt đi cả bả vai của tên sĩ binh, máu trên thân đao xanh thẳm còn đang chảy xuống. Lưu Lăng đã cưỡi lại con Hồng Sư Tử của mình, con ngựa kia nhảy mạnh lên ngang qua trước mặt một tên sĩ binh quân Chu, giữa không trung Lưu Lăng đâm đao xuống, phụt một tiếng sọ não của quân Chu phía dưới bị chặt nứt ra như trứng gà.
Quân Hắc Kỳ Lân quơ múa hoành đao trong tay, sát thương cực đại đã gây hỗn loạn cho sĩ binh quân Chu, từng tên từng tên sĩ binh ngã xuống, dưới sự thúc giục của kèn càng nhiều sĩ binh lao qua.
Lưu Lăng một đao chặt đứt cây trường mâu đâm tới của trường mâu thủ quân Chu, thuận thế cắt đứt cổ họng của tên sĩ binh quân Chu như cắt cỏ. Hắn một bên quơ múa trường đao, một bên hô to:
- Xông qua đó! Giết thấu trận địch!
Kỵ binh quân Hán vòng ngoài vì để giảm bớt áp lực của quân Hắc Kỳ Lân, sau khi vây quanh một vòng liền bắt đầu tập kết lần hai, tạo hình như mũi khoan công kích trận hình lao thẳng đến vị trí của Sài Vinh. Lần này Triệu Nhị là người dẫn đội, cách xa năm mươi bước, Triệu Nhị giương cung một mũi tên bắn lật một gã trường mâu thủ, sau đó cũng bỏ xài thiết thương cầm lấy hoành đao xông vào đám địch.
Đơn đả độc đấu, Triệu Nhị sẽ không bỏ xài cây thiết thương của mình. Nhưng trong chiến trận đông nghịt người, thiết thương vì có độ dài hạn chế, không linh hoạt bằng hoành đao. Sĩ binh quân Chu thấy Hán kỵ lao thẳng tới Hoàng đế Bệ hạ, lập tức như điên ào tới đội kỵ binh do Triệu Nhị suất lĩnh.
Hai bên xé ra, phương trận của quân Chu lập tức xuất hiện khoảng trống. Bên phía Lưu Lăng áp lực chợt giảm, hắn một nhát đao chặt đi một bên vai và cánh tay của gã Chu binh, máu như thác nước cứ phun ra. Gã sĩ binh kêu rên một tiếng rồi ngã xuống đất, liền bị móng trước của chiến mã đạp lên ngực lõm xuống dưới.
Kỵ binh thứ hai đạp qua thân thể gã, bụng của gã Chu binh bị giẫm phá lên, nội tạng bị rớt ra thuận theo lỗ thủng rơi đầy đất, vó ngựa giẫm lên nội tạng ngay lập ức biến thành bãi thịt nát. Sau khi mười mấy con chiến mã xông qua, gã Chu binh này đã không còn hình người. Giống như một bãi bùn, mùi máu tanh cực kỳ.
Hai bên không ngừng tách kéo phòng ngự của quân Chu, Hán kỵ như một cây đao khiến quân Chu bị chặt ra. Hoa Tam Lang toàn thân đẫm máu cắn chặt răng, cố nhịn cơn đau toàn thân dẫn theo mấy trăm kỵ binh xông qua tiếp ứng Lưu Lăng, giết ra một lối đi, Hoa Tam Lang lớn tiếng la lên để Lưu Lăng rút khỏi chiến đấu.
Lưu Lăng quay đầu nhìn y một mắt, giơ đao chỉ ra trước, sau đó vẽ nửa vòng tròn. Hoa Tam Lang lập tức hiểu ra ý của Lưu Lăng, y muốn khuyên Lưu Lăng rút ra khỏi chiến trận của địch, nhưng Lưu Lăng lại một lần nữa quơ đao giết chết một gã Chu binh, dẫn theo người tiếp tục xong trận.
Hoa Tam Lang hung hăng kẹp vào bụng chiến mã, dẫn theo mấy trăm kỵ binh xông giết qua hướng ngược với Lưu Lăng. Hai người dẫn theo kỵ binh trong chiến trận quân Chu một người hướng trước, một người hướng sau, không ngừng xé to mở rộng lỗ hổng.
Cuối cùng, khi Lưu Lăng thấy ánh sáng trước mắt, trước mặt đã không còn một sĩ binh quân Chu nào nữa, phương trận của quân Chu bị xé tan triệt để, còn phía Sài Vinh quân Chu đang ra sức xông qua bảo vệ Hoàng đế của mình. Hoa Tam Lang hiểu rõ chỉ thị lúc nãy của Lưu Lăng, dẫn theo kỵ binh còn lại không tới ba trăm bọc hậu tới sau trận của quân Chu.
Tại phía khác của chiến trận quân Chu, Lưu Lăng dẫn theo Hắc Kỳ Lân quân đã tổn thất hơn một trăm quân giết thấu phương trận, cùng lúc nhanh chóng bọc vây xông tới sau trận của quân Chu. Lộ tuyến lĩnh binh của hai người, nếu nhìn từ giữa không trung có thể thấy rõ gần như quy tắc nửa vòng tròn.
Cuối cùng sau khi hai đội nhân mã tới giao điểm, nửa vòng tròn này hoàn toàn thành hình. Còn lúc này vì Triệu Nhị lĩnh binh công đánh trung quân của Sài Vinh, quân Chu phía sau như phát điên xông lên trước cứu viện trung quân. Lưu Lăng cùng Hoa Tam Lang vây nửa hình tròn tại điểm hợp binh, lập tức lại một lần nữa xông sát phía sau quân Chu.
- Giết Sài Vinh!
- Giết Sài Vinh!
Tiếp đó Lưu Lăng hô to, hơn một nghìn kỵ binh cùng hô to khẩu hiệu giết Sài Vinh. Quân Chu như một đàn cừu bị xua đuổi, không ngừng chạy qua phía trung quân Sài Vinh. Lưu Lăng cùng Hoa Tam Lang không ngừng thúc giục ở phía sau quân Chu, chỉ là đuổi cừu không phải xài roi mà là xài hoành đao như tuyết sáng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook