Đế Trụ
-
Chương 111: Mũi tên phá giáp
Kỵ binh quân Chu không tới năm trăm người bị kỵ binh giáp sắt quân Hán tấn công liền tổn thất một phần ba số người, quân Chu bị trọng kỵ binh quân Hán công tới thất điên bát đảo còn chưa kịp quay đầu ngựa lại, liền bị dìm ngập trong nước lũ khinh kỵ binh quân Hán. Còn lại không đến ba trăm kỵ binh quân Chu, bị khinh kỵ binh quân Hán một kích, lại váng đầu chuyển hướng.
Hơn một trăm chín mươi kỵ binh giáp sắt, tay cầm mã giáo thật dài, như một trận hồng thủy sắt hung hăng xông vào phương trận của quân Chu. Vòng thuẫn bài thủ bên ngoài vừa bị xông kích còn chưa đứng vững để tổ thành thuẫn trận, ngọn mã giáo hơi nghiêng xuống của quân Hán lóe lên hào quang khiến chúng đau nhói mắt.
Bang một tiếng, ngọn mã giáo của kỵ binh giáp sắt dẫn đầu đã hung hăng chĩa vào thuẫn bài của một sĩ binh quân Chu, cái thuẫn bài bằng gỗ được bọc da thuộc liền bị đâm tới chia năm xẻ bảy, mũi giáo sắt nhọn thuận theo vết nứt của thuẫn bài đâm xuyên qua, đâm thẳng vào ngực của tên sĩ binh quân Chu.
Lực xung kích cực lớn khiến thân thể tên sĩ binh quân Chu bị văng ra ngoài, sĩ binh quân Chu bị treo mình trên mũi giáo sau đó đụng phải đồng chí ở phía sau đã hoàn toàn chết đi. Kỵ sĩ trọng giáp trên lưng ngựa hất bay đi thi thể của gã, lại đem mã giáo để xuống. Như chiếc xe bọc thép, trọng kỵ binh hung hăng xé rách một đường ở vỏ ngoài phòng ngự vốn không kiên cố của quân Chu.
Kỵ binh giáp sắt hình mũi khoang tiến lên không ngừng xé lớn chỗ rách này ra, vừa cho trường mâu thủ nhóm duy nhất có thể đối phó với kỵ binh trọng giáp rút vào trong trận, căn bản thuẫn bài thủ mặc giáp mềm bưng thuẫn bài tay cầm hoành đao không thể ngăn được va chạm của kỵ binh giáp sắt. Một trăm chín mươi mấy con ngựa cao to, kỵ sĩ toàn thân mặc giáp sắc hung hăng cắt vào phương trận quân Chu.
Tôn Huyền Đạo một tay đẩy tên thân binh đang nhìn choáng mắt, giật lấy cờ lệnh tự mình vẫy lên. Nhận được chỉ lệnh quân Chu lập tức đổi trận, những trường mâu thủ tổn thất nặng nề lại một lần xông ra ngăn cản kỵ binh giáp sắt quân Hán. Và vô số sĩ binh quân Chu bắt đầu điên cuồng xông về phía khe hở bị rách ra của phương trận, với ý đồ lấp lại lỗ hổng đó.
Cung tiễn thủ ẩn mình phía sau thuẫn bài thủ tuy cánh tay đã đau buốt vì liên tục phóng tên, nhưng lúc này họ không có thời gian để nghỉ ngơi rồi. Mũi tên dày đặc bắn vào giáp sắt của trọng kỵ binh quân Hán xuất hiện một vòng một vòng đốm lửa, nhưng dù ở cự ly phát bắn cách vài chục bước, lực đạo của mũi tên vẫn không đủ sức xé rách giáp sắt.
Có số ít mũi tên đâm vào khe hở giáp sắt, thân thể kỵ sĩ trên lưng ngựa run lên, nhưng cũng không dừng lại, ánh nhìn băng lạnh của gã đem mã giáo đâm về phía trước, hất bay đi từng người từng người một của sĩ binh quân Chu. Bị trọng kỵ sĩ tăng tốc xông vào bộ binh phòng ngự, đối với bộ binh mà nói đây tuyệt đối là một cơn ác mộng.
Lớp da thuộc bọc bên ngoài thuẫn bài, đối với việc ngăn cản mũi tên mà nói có tác dụng rất lớn. Nhưng dùng để phòng ngự mã giáo của trọng kỵ binh, quả thật yếu như lấy trứng chắn đá.
Ngay cả tấm khiên lớn được bọc bằng sắt, sau khi bị trọng kỵ binh tấn công tới chia năm xẻ bảy cũng tìm không ra lối thoát. Hơn nữa, trong đội quân Chu này căn bản không có trang bị loại khiên lớn của tiễn thủ dùng trong công thành áp chế thủ quân để yểm hộ cho cung tiễn thủ. Khiên bộ binh cao chưa tới nửa người, với mã giáo ở thế cao như chẻ tre, kết quả vốn đã định sẵn.
Sau khi mũi giáo sắt nhọn đâm thủng thuẫn bài, mũi giáo dài nửa thước có thể dễ dàng cắt vỡ giáp mềm trên người bộ binh, càng có thể dễ dàng cắt đứt yết hầu không có phòng hộ của bộ binh. Mà cái trọng kỵ binh cần làm là, chỉ cần thoáng điều chỉnh mã giáo một chút.
Giáp sắt được trang bị trên thân chiến mã, đem chiến mã võ trang thành lợi khí không gì phá nổi. Trong trận bình nguyên dã chiến này, quân Chu đồng loạt là bộ binh, họ không có bất kỳ thiên địch.
Nhưng quân Chu thắng ở chỗ nhiều người và tố chất của sĩ binh, tuy nhiên phần lớn bộ binh đều bị kỵ binh giáp sắt và khinh kỵ binh quân Hán ở vòng ngoài phóng tên dọa tới sợ rồi, nhưng rất nhanh có không ít người đã kìm được nỗi khủng hoảng trong lòng, chen chúc xông lên với ý đồ dùng thân thể của mình để ngăn đội trọng kỵ binh lại.
Nhìn từ trên trời, trọng kỵ binh quân Hán như từng con từng con bọ dừa đeo giáp phòng ngự dày dày, còn bộ binh quân Chu như những con kiến đông nghịt.
So với bọ dừa, sức mạnh của kiến tuy nhỏ bé, nhưng thắng về số lượng nhiều. Chỉ cần họ ngăn cản đội kỵ giáp sắt với số người không nhiều, thì mỗi người một miếng cũng đủ từ từ cắn chết họ.
Nhìn thấy phương trận của quân Chu bị tách ra, Hoa Tam Lang vung cờ lệnh lên hiệu lệnh kỵ binh bao vây quanh phương trận phóng tên không ngừng bắn giết quân Chu. Khinh kỵ binh đã bắn giết từng lớp từng lớp sĩ binh vòng ngoài của quân Chu liền tức khắc quay đầu ngựa, họ nhanh chóng thu hồi cung tiễn, sau đó rút ra hoành đao phát ra ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời.
Hoa Tam Lang giơ thiết thương trong tay lên hét lớn một tiếng:
- Giết xuyên qua đi!
Đám kỵ binh nộ hống một tiếng, lấy Hoa Tam Lang làm đầu, hồng thủy kỵ binh hình khoang dọc theo kỵ binh giáp sắt xé mở phòng ngự ra xông vào trong!
Hoa Tam Lang ở phía trước nhất cổ tay khẽ run, thiết thương dễ dàng đâm xuyên cổ họng của một gã quân Chu, thêm một đường nữa, giáp mềm của gã quân Chu bị xẻ rách, máu phun như thác nước. Lồng ngực của gã bị cắt một đường dài, khí quan nội tạng đều lộ ra trong không khí.
Hoành đao của khinh kỵ binh rất nhanh đã không còn sáng bóng nữa, nhuộm quá nhiều máu hoành đao đã mất đi sự sáng bóng của kim loại, mà phát tán ra một màu máu tanh.
Dựa theo quán tính, hoành đao của kỵ binh dễ dàng cắt bỏ đi từng cánh tay, cắt đứt từng cái cổ, chém bỏ nửa cái đầu. Máu phun ra từng đường từng đường như bay múa giữa không trung. Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh và mùi hôi thối của đại tiện. Cái mùi này khiến khu vực này tô đậm càng thêm thảm thiết.
Thật sự không có ai là không sợ chết, chẳng qua là có người có thể kiềm chế sự khủng hoảng đối với tử vong, có người đem sợ hãi phóng đại tới vô cực hạn, mà dù cho có kiềm chế được nỗi khủng hoảng trên mặt tâm lý, cũng không ngăn cản được phản ứng sinh lý tự nhiên. Khi người tới độ khủng hoảng cực điểm đại tiểu tiện đều không khống chế được, nhiều người trước khi chết trong đũng quần đều trở nên tanh hôi vô cùng.
Trong hoảng loạn, trường mâu thủ của quân Chu cuối cùng cũng tổ chức lại, trường mâu dày đặc không ngừng đâm về phía kỵ sĩ trên lưng ngựa. Từng tên từng tên kỵ binh quân Hán bị trường mâu đâm trúng cơ thể máu chảy loan thành lỗ đen, họ trực tiếp bị trường mâu hất ra khỏi ngựa ngã lăn trên đất, lập tức bị một loạt quân Chu xông lên phanh thây.
Hoa Tam Lang đã không biết mình giết chết bao nhiêu người, giờ đây cũng không ai có thời gian đi nhớ mình đã giết chết bao nhiêu quân địch, dùng thủ cấp của quân địch để ghi nhớ công trạng của mình. Đám kỵ binh giờ chỉ có một mục đích, đó chính là xông thủng phương trận quân Chu, giết thấu trận địa địch.
Chỉ cần phương trận phòng ngự của quân Chu bị đả loạn, sĩ binh quân Chu mất đi sự hỗ trợ của chiến hữu chỉ càng nhanh tử vong hơn.
Tôn Huyền Đạo không ngừng thay đổi chỉ lệnh, bộ binh quân Chu không tiếc mạng đông nghịt lao lên trước. Chỗ hổng ngày càng lớn, nhưng quân Chu lao tới để lấp lại chỗ hổng phương trận ngày càng nhiều.
Một cây trường mâu nhắm vào Hoa Tam Lang đâm tới, thân binh theo sát bên Hoa Tam Lang liền lập tức dùng hoành đao chém gãy trường mâu, thuận thế một đao chém xuống bả vai của tên trường mâu thủ. Nhưng rất nhanh, một trường mâu thủ khác nhanh tay đưa trường mâu đâm xuyên tên thân binh này, thi thể phun máu bị trường mâu đóng xuống, còn chiến mã vẫn tiếp tục lao chạy về phía trước.
Nhìn thấy bên cạnh Chủ tướng dẫn đầu của đối phương xuất hiện khe hở, càng nhiều trường mâu thủ quân Chu triển khai công kích với Hoa Tam Lang. Thân binh của Hoa Tam Lang xông lên để thế chỗ cho đồng chí vừa chết kia, không ngừng dùng khiên kỵ binh giúp Hoa Tam Lang hộ thể. Từng tên từng tên thân binh ngã xuống, còn Hoa Tam Lang trên người cũng bị thương nhiều chỗ.
Vẫn may khôi giáp của y đủ kiên cố, triệt tiêu phần lớn lực độ binh khí kích đả trước mặt. Nhưng vết thương trên bắp chân bị sĩ binh quân Chu đâm xuyên đau tới thấu tim, máu như suối nước không ngừng tuôn ra.
Cuối cùng, sau khi thân binh bên cạnh chỉ còn lại sáu bảy người, Hoa Tam Lang đuổi lên kỵ binh giáp sắt ở phía trước. Còn lúc này, hơn một trăm chín mươi kỵ binh giáp sắt còn sống không tới tám mươi người. Nhưng mà phương trận của quân Chu giờ đây đã hổng hơn phân nửa, chỉ cần xông đến không bao xa nữa sẽ hoàn toàn tách được phương trận này ra.
Hoa Tam Lang quay đầu lại nhìn, năm trăm khinh kỵ binh theo sau mình thuận theo lỗ hổng giết vào giờ đây đã không đủ hai trăm người.
Dưới sự bảo vệ của trọng kỵ binh, Hoa Tam Lang từ khe hở tra nhìn chiến cục một chút. Hai mắt lướt nhìn y thấy đại khái cách khoảng một trăm năm mươi bước có cờ lệnh phất lên, Tôn Huyền Đạo được thân binh vây quanh bảo vệ. Thân binh thủ hạ kỵ mã của Tôn Huyền Đạo đã xông lên, lúc này Tôn Huyền Đạo vì để quan sát kỹ hơn để chỉ huy chiến đấu chiến cục, kiên trì không xuống ngựa ngồi trên lưng ngựa chỉ huy.
Sĩ binh bên cạnh Tôn Huyền Đạo giơ cao thuẫn bài để bảo vệ ông ta, còn Tôn Huyền Đạo thần sắc trang nghiêm không ngừng giơ vẫy lệnh cờ để chỉ huy đội bộ binh tiến hành tiễu trừ những kỵ binh tiến vào phương trận.
Hoa Tam Lang hét lớn một tiếng: - Bảo vệ ta!
Lập tức đem thiết thương nhuốm đầy máu treo lên móc câu, rút thiết thai cung từ phía sau ra. Bốn năm thân binh của y giục ngựa tiến lên trước, cộng thêm vài tên trọng kỵ binh bảo vệ, không một tên quân Chu có thể xông đến bên người Hoa Tam Lang.
Y rút ra một cây tên phá giáp, mũi tên tứ lăng ánh lên một ánh sáng lạnh băng diễm lệ. Y hít sâu, cố ổn định lại nhịp thở, đồng thời áp chế cơn đau từ các vết thương trên cơ thể. Kéo mạnh thiết thai cung nặng bằng bốn thạch, cung cứng như trăng tròn giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, khiến người phải si mê vì mị lực hùng tính lộ ra của nó.
Tên vừa bắn ra, Hoa Tam Lang hít một hơi, nhanh chóng rút ra cây tên phá giáp thứ hai. Đặt tên, kéo cung. Thiết thai cung to lớn lần nữa bị y kéo căng ra hết cỡ, tên phá giáp xé gió phá không lần nữa được bắn ra.
Cây tên phá giáp thứ nhất đâm trúng ngay khiên bảo vệ trước ngực của Tôn Huyền Đạo, lực độ cực đại đâm vào tấm khiên lập tức bị tứ phân ngũ liệt. Thuẫn bài thủ bị đâm tới lảo đảo chân, thuẫn bài bị tàn phá lập tức rớt khỏi tay. Gã còn chưa kịp thở, cây tên phá giáp thứ hai gào lên lần nữa bắn đến!
Sau một trận huyết chiến liên tục, Hoa Tam Lang gần như đã dùng hết khí lực. Y còn kéo được hai lần thiết thai cung tứ thạch quả là không dễ, sau khi phát bắn thứ hai bắn ra, y cảm thấy hai cánh tay như rã rụng vô lực, không thể kéo được lần thứ ba.
Tên phá giáp thứ nhất chuẩn xác đâm nát thuẫn bài bảo hộ trước ngực Tôn Huyền Đạo, nhưng mũi thứ hai có hơi lệch đi một chút. Tên phá giáp nặng trịch, thô hơn dài hơn mũi tên bình thường đã hung hăng xuyên thấu bả vai trái của Tôn Huyền Đạo, cư nhiên hai phần ba chiều dài mũi tên xuyên qua cơ thể của Tôn Huyền Đạo.
A một tiếng, Tôn Huyền Đạo trúng tên ngã xuống ngựa!
Thân binh của Tôn Huyền Đạo lập tức lao lên bảo vệ Tôn Huyền Đạo bị ngã ngựa, chiến mã kinh hãi vung bốn vó bỏ chạy, một chân của Tôn Huyền Đạo còn treo trên yên ngựa, cơ thể hôn mê của ông ta như một xác chết bị ngựa kéo người chạy về phía trước. Một tên thân binh hét to một tiếng, một đao chém xuống cổ ngựa, cây hoành đao nặng trịch liền khiến cổ ngựa cắt hơn phân nửa, con ngựa rên rỉ một tiếng rồi bổ nhào xuống đất.
Đám thân binh liền lao qua cứu Chủ soái xuống, lúc này Tôn Huyền Đạo đã bất tỉnh nhân sự, phân nửa người nhuốm đầy máu đỏ.
Nhắm chuẩn cơ hội, Hoa Tam Lang hét lớn một tiếng: - Tôn Huyền Đạo đã chết! Giết đi!
Thân binh bên cạnh y cũng hô to theo: - Chủ soái quân Chu đã chết, phóng lửa giết sạch bọn chúng đi!
Kỵ binh phía sau cũng hiểu rõ không thể bỏ lỡ thời cơ, một bên chém giết quân Chu, một bên rống to như điên: - Tôn Huyền Đạo đã chết! Tôn Huyền Đạo đã chết!
Khinh kỵ binh quân Hán vòng ngoài liền chém giết sạch hơn năm trăm kỵ binh quân Chu lao tới, một tiếng gào thét, gần hai nghìn kỵ binh giết hướng tới vị trí của Tôn Huyền Đạo.
Hơn một trăm chín mươi kỵ binh giáp sắt, tay cầm mã giáo thật dài, như một trận hồng thủy sắt hung hăng xông vào phương trận của quân Chu. Vòng thuẫn bài thủ bên ngoài vừa bị xông kích còn chưa đứng vững để tổ thành thuẫn trận, ngọn mã giáo hơi nghiêng xuống của quân Hán lóe lên hào quang khiến chúng đau nhói mắt.
Bang một tiếng, ngọn mã giáo của kỵ binh giáp sắt dẫn đầu đã hung hăng chĩa vào thuẫn bài của một sĩ binh quân Chu, cái thuẫn bài bằng gỗ được bọc da thuộc liền bị đâm tới chia năm xẻ bảy, mũi giáo sắt nhọn thuận theo vết nứt của thuẫn bài đâm xuyên qua, đâm thẳng vào ngực của tên sĩ binh quân Chu.
Lực xung kích cực lớn khiến thân thể tên sĩ binh quân Chu bị văng ra ngoài, sĩ binh quân Chu bị treo mình trên mũi giáo sau đó đụng phải đồng chí ở phía sau đã hoàn toàn chết đi. Kỵ sĩ trọng giáp trên lưng ngựa hất bay đi thi thể của gã, lại đem mã giáo để xuống. Như chiếc xe bọc thép, trọng kỵ binh hung hăng xé rách một đường ở vỏ ngoài phòng ngự vốn không kiên cố của quân Chu.
Kỵ binh giáp sắt hình mũi khoang tiến lên không ngừng xé lớn chỗ rách này ra, vừa cho trường mâu thủ nhóm duy nhất có thể đối phó với kỵ binh trọng giáp rút vào trong trận, căn bản thuẫn bài thủ mặc giáp mềm bưng thuẫn bài tay cầm hoành đao không thể ngăn được va chạm của kỵ binh giáp sắt. Một trăm chín mươi mấy con ngựa cao to, kỵ sĩ toàn thân mặc giáp sắc hung hăng cắt vào phương trận quân Chu.
Tôn Huyền Đạo một tay đẩy tên thân binh đang nhìn choáng mắt, giật lấy cờ lệnh tự mình vẫy lên. Nhận được chỉ lệnh quân Chu lập tức đổi trận, những trường mâu thủ tổn thất nặng nề lại một lần xông ra ngăn cản kỵ binh giáp sắt quân Hán. Và vô số sĩ binh quân Chu bắt đầu điên cuồng xông về phía khe hở bị rách ra của phương trận, với ý đồ lấp lại lỗ hổng đó.
Cung tiễn thủ ẩn mình phía sau thuẫn bài thủ tuy cánh tay đã đau buốt vì liên tục phóng tên, nhưng lúc này họ không có thời gian để nghỉ ngơi rồi. Mũi tên dày đặc bắn vào giáp sắt của trọng kỵ binh quân Hán xuất hiện một vòng một vòng đốm lửa, nhưng dù ở cự ly phát bắn cách vài chục bước, lực đạo của mũi tên vẫn không đủ sức xé rách giáp sắt.
Có số ít mũi tên đâm vào khe hở giáp sắt, thân thể kỵ sĩ trên lưng ngựa run lên, nhưng cũng không dừng lại, ánh nhìn băng lạnh của gã đem mã giáo đâm về phía trước, hất bay đi từng người từng người một của sĩ binh quân Chu. Bị trọng kỵ sĩ tăng tốc xông vào bộ binh phòng ngự, đối với bộ binh mà nói đây tuyệt đối là một cơn ác mộng.
Lớp da thuộc bọc bên ngoài thuẫn bài, đối với việc ngăn cản mũi tên mà nói có tác dụng rất lớn. Nhưng dùng để phòng ngự mã giáo của trọng kỵ binh, quả thật yếu như lấy trứng chắn đá.
Ngay cả tấm khiên lớn được bọc bằng sắt, sau khi bị trọng kỵ binh tấn công tới chia năm xẻ bảy cũng tìm không ra lối thoát. Hơn nữa, trong đội quân Chu này căn bản không có trang bị loại khiên lớn của tiễn thủ dùng trong công thành áp chế thủ quân để yểm hộ cho cung tiễn thủ. Khiên bộ binh cao chưa tới nửa người, với mã giáo ở thế cao như chẻ tre, kết quả vốn đã định sẵn.
Sau khi mũi giáo sắt nhọn đâm thủng thuẫn bài, mũi giáo dài nửa thước có thể dễ dàng cắt vỡ giáp mềm trên người bộ binh, càng có thể dễ dàng cắt đứt yết hầu không có phòng hộ của bộ binh. Mà cái trọng kỵ binh cần làm là, chỉ cần thoáng điều chỉnh mã giáo một chút.
Giáp sắt được trang bị trên thân chiến mã, đem chiến mã võ trang thành lợi khí không gì phá nổi. Trong trận bình nguyên dã chiến này, quân Chu đồng loạt là bộ binh, họ không có bất kỳ thiên địch.
Nhưng quân Chu thắng ở chỗ nhiều người và tố chất của sĩ binh, tuy nhiên phần lớn bộ binh đều bị kỵ binh giáp sắt và khinh kỵ binh quân Hán ở vòng ngoài phóng tên dọa tới sợ rồi, nhưng rất nhanh có không ít người đã kìm được nỗi khủng hoảng trong lòng, chen chúc xông lên với ý đồ dùng thân thể của mình để ngăn đội trọng kỵ binh lại.
Nhìn từ trên trời, trọng kỵ binh quân Hán như từng con từng con bọ dừa đeo giáp phòng ngự dày dày, còn bộ binh quân Chu như những con kiến đông nghịt.
So với bọ dừa, sức mạnh của kiến tuy nhỏ bé, nhưng thắng về số lượng nhiều. Chỉ cần họ ngăn cản đội kỵ giáp sắt với số người không nhiều, thì mỗi người một miếng cũng đủ từ từ cắn chết họ.
Nhìn thấy phương trận của quân Chu bị tách ra, Hoa Tam Lang vung cờ lệnh lên hiệu lệnh kỵ binh bao vây quanh phương trận phóng tên không ngừng bắn giết quân Chu. Khinh kỵ binh đã bắn giết từng lớp từng lớp sĩ binh vòng ngoài của quân Chu liền tức khắc quay đầu ngựa, họ nhanh chóng thu hồi cung tiễn, sau đó rút ra hoành đao phát ra ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời.
Hoa Tam Lang giơ thiết thương trong tay lên hét lớn một tiếng:
- Giết xuyên qua đi!
Đám kỵ binh nộ hống một tiếng, lấy Hoa Tam Lang làm đầu, hồng thủy kỵ binh hình khoang dọc theo kỵ binh giáp sắt xé mở phòng ngự ra xông vào trong!
Hoa Tam Lang ở phía trước nhất cổ tay khẽ run, thiết thương dễ dàng đâm xuyên cổ họng của một gã quân Chu, thêm một đường nữa, giáp mềm của gã quân Chu bị xẻ rách, máu phun như thác nước. Lồng ngực của gã bị cắt một đường dài, khí quan nội tạng đều lộ ra trong không khí.
Hoành đao của khinh kỵ binh rất nhanh đã không còn sáng bóng nữa, nhuộm quá nhiều máu hoành đao đã mất đi sự sáng bóng của kim loại, mà phát tán ra một màu máu tanh.
Dựa theo quán tính, hoành đao của kỵ binh dễ dàng cắt bỏ đi từng cánh tay, cắt đứt từng cái cổ, chém bỏ nửa cái đầu. Máu phun ra từng đường từng đường như bay múa giữa không trung. Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh và mùi hôi thối của đại tiện. Cái mùi này khiến khu vực này tô đậm càng thêm thảm thiết.
Thật sự không có ai là không sợ chết, chẳng qua là có người có thể kiềm chế sự khủng hoảng đối với tử vong, có người đem sợ hãi phóng đại tới vô cực hạn, mà dù cho có kiềm chế được nỗi khủng hoảng trên mặt tâm lý, cũng không ngăn cản được phản ứng sinh lý tự nhiên. Khi người tới độ khủng hoảng cực điểm đại tiểu tiện đều không khống chế được, nhiều người trước khi chết trong đũng quần đều trở nên tanh hôi vô cùng.
Trong hoảng loạn, trường mâu thủ của quân Chu cuối cùng cũng tổ chức lại, trường mâu dày đặc không ngừng đâm về phía kỵ sĩ trên lưng ngựa. Từng tên từng tên kỵ binh quân Hán bị trường mâu đâm trúng cơ thể máu chảy loan thành lỗ đen, họ trực tiếp bị trường mâu hất ra khỏi ngựa ngã lăn trên đất, lập tức bị một loạt quân Chu xông lên phanh thây.
Hoa Tam Lang đã không biết mình giết chết bao nhiêu người, giờ đây cũng không ai có thời gian đi nhớ mình đã giết chết bao nhiêu quân địch, dùng thủ cấp của quân địch để ghi nhớ công trạng của mình. Đám kỵ binh giờ chỉ có một mục đích, đó chính là xông thủng phương trận quân Chu, giết thấu trận địa địch.
Chỉ cần phương trận phòng ngự của quân Chu bị đả loạn, sĩ binh quân Chu mất đi sự hỗ trợ của chiến hữu chỉ càng nhanh tử vong hơn.
Tôn Huyền Đạo không ngừng thay đổi chỉ lệnh, bộ binh quân Chu không tiếc mạng đông nghịt lao lên trước. Chỗ hổng ngày càng lớn, nhưng quân Chu lao tới để lấp lại chỗ hổng phương trận ngày càng nhiều.
Một cây trường mâu nhắm vào Hoa Tam Lang đâm tới, thân binh theo sát bên Hoa Tam Lang liền lập tức dùng hoành đao chém gãy trường mâu, thuận thế một đao chém xuống bả vai của tên trường mâu thủ. Nhưng rất nhanh, một trường mâu thủ khác nhanh tay đưa trường mâu đâm xuyên tên thân binh này, thi thể phun máu bị trường mâu đóng xuống, còn chiến mã vẫn tiếp tục lao chạy về phía trước.
Nhìn thấy bên cạnh Chủ tướng dẫn đầu của đối phương xuất hiện khe hở, càng nhiều trường mâu thủ quân Chu triển khai công kích với Hoa Tam Lang. Thân binh của Hoa Tam Lang xông lên để thế chỗ cho đồng chí vừa chết kia, không ngừng dùng khiên kỵ binh giúp Hoa Tam Lang hộ thể. Từng tên từng tên thân binh ngã xuống, còn Hoa Tam Lang trên người cũng bị thương nhiều chỗ.
Vẫn may khôi giáp của y đủ kiên cố, triệt tiêu phần lớn lực độ binh khí kích đả trước mặt. Nhưng vết thương trên bắp chân bị sĩ binh quân Chu đâm xuyên đau tới thấu tim, máu như suối nước không ngừng tuôn ra.
Cuối cùng, sau khi thân binh bên cạnh chỉ còn lại sáu bảy người, Hoa Tam Lang đuổi lên kỵ binh giáp sắt ở phía trước. Còn lúc này, hơn một trăm chín mươi kỵ binh giáp sắt còn sống không tới tám mươi người. Nhưng mà phương trận của quân Chu giờ đây đã hổng hơn phân nửa, chỉ cần xông đến không bao xa nữa sẽ hoàn toàn tách được phương trận này ra.
Hoa Tam Lang quay đầu lại nhìn, năm trăm khinh kỵ binh theo sau mình thuận theo lỗ hổng giết vào giờ đây đã không đủ hai trăm người.
Dưới sự bảo vệ của trọng kỵ binh, Hoa Tam Lang từ khe hở tra nhìn chiến cục một chút. Hai mắt lướt nhìn y thấy đại khái cách khoảng một trăm năm mươi bước có cờ lệnh phất lên, Tôn Huyền Đạo được thân binh vây quanh bảo vệ. Thân binh thủ hạ kỵ mã của Tôn Huyền Đạo đã xông lên, lúc này Tôn Huyền Đạo vì để quan sát kỹ hơn để chỉ huy chiến đấu chiến cục, kiên trì không xuống ngựa ngồi trên lưng ngựa chỉ huy.
Sĩ binh bên cạnh Tôn Huyền Đạo giơ cao thuẫn bài để bảo vệ ông ta, còn Tôn Huyền Đạo thần sắc trang nghiêm không ngừng giơ vẫy lệnh cờ để chỉ huy đội bộ binh tiến hành tiễu trừ những kỵ binh tiến vào phương trận.
Hoa Tam Lang hét lớn một tiếng: - Bảo vệ ta!
Lập tức đem thiết thương nhuốm đầy máu treo lên móc câu, rút thiết thai cung từ phía sau ra. Bốn năm thân binh của y giục ngựa tiến lên trước, cộng thêm vài tên trọng kỵ binh bảo vệ, không một tên quân Chu có thể xông đến bên người Hoa Tam Lang.
Y rút ra một cây tên phá giáp, mũi tên tứ lăng ánh lên một ánh sáng lạnh băng diễm lệ. Y hít sâu, cố ổn định lại nhịp thở, đồng thời áp chế cơn đau từ các vết thương trên cơ thể. Kéo mạnh thiết thai cung nặng bằng bốn thạch, cung cứng như trăng tròn giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, khiến người phải si mê vì mị lực hùng tính lộ ra của nó.
Tên vừa bắn ra, Hoa Tam Lang hít một hơi, nhanh chóng rút ra cây tên phá giáp thứ hai. Đặt tên, kéo cung. Thiết thai cung to lớn lần nữa bị y kéo căng ra hết cỡ, tên phá giáp xé gió phá không lần nữa được bắn ra.
Cây tên phá giáp thứ nhất đâm trúng ngay khiên bảo vệ trước ngực của Tôn Huyền Đạo, lực độ cực đại đâm vào tấm khiên lập tức bị tứ phân ngũ liệt. Thuẫn bài thủ bị đâm tới lảo đảo chân, thuẫn bài bị tàn phá lập tức rớt khỏi tay. Gã còn chưa kịp thở, cây tên phá giáp thứ hai gào lên lần nữa bắn đến!
Sau một trận huyết chiến liên tục, Hoa Tam Lang gần như đã dùng hết khí lực. Y còn kéo được hai lần thiết thai cung tứ thạch quả là không dễ, sau khi phát bắn thứ hai bắn ra, y cảm thấy hai cánh tay như rã rụng vô lực, không thể kéo được lần thứ ba.
Tên phá giáp thứ nhất chuẩn xác đâm nát thuẫn bài bảo hộ trước ngực Tôn Huyền Đạo, nhưng mũi thứ hai có hơi lệch đi một chút. Tên phá giáp nặng trịch, thô hơn dài hơn mũi tên bình thường đã hung hăng xuyên thấu bả vai trái của Tôn Huyền Đạo, cư nhiên hai phần ba chiều dài mũi tên xuyên qua cơ thể của Tôn Huyền Đạo.
A một tiếng, Tôn Huyền Đạo trúng tên ngã xuống ngựa!
Thân binh của Tôn Huyền Đạo lập tức lao lên bảo vệ Tôn Huyền Đạo bị ngã ngựa, chiến mã kinh hãi vung bốn vó bỏ chạy, một chân của Tôn Huyền Đạo còn treo trên yên ngựa, cơ thể hôn mê của ông ta như một xác chết bị ngựa kéo người chạy về phía trước. Một tên thân binh hét to một tiếng, một đao chém xuống cổ ngựa, cây hoành đao nặng trịch liền khiến cổ ngựa cắt hơn phân nửa, con ngựa rên rỉ một tiếng rồi bổ nhào xuống đất.
Đám thân binh liền lao qua cứu Chủ soái xuống, lúc này Tôn Huyền Đạo đã bất tỉnh nhân sự, phân nửa người nhuốm đầy máu đỏ.
Nhắm chuẩn cơ hội, Hoa Tam Lang hét lớn một tiếng: - Tôn Huyền Đạo đã chết! Giết đi!
Thân binh bên cạnh y cũng hô to theo: - Chủ soái quân Chu đã chết, phóng lửa giết sạch bọn chúng đi!
Kỵ binh phía sau cũng hiểu rõ không thể bỏ lỡ thời cơ, một bên chém giết quân Chu, một bên rống to như điên: - Tôn Huyền Đạo đã chết! Tôn Huyền Đạo đã chết!
Khinh kỵ binh quân Hán vòng ngoài liền chém giết sạch hơn năm trăm kỵ binh quân Chu lao tới, một tiếng gào thét, gần hai nghìn kỵ binh giết hướng tới vị trí của Tôn Huyền Đạo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook