Đẻ Thuê Cho Phương Thiếu
-
Chương 97
- Chị nói đúng….đúng là tôi yêu Khải Minh, nhưng chẳng phải mọi việc đều do chị mà ra sao?Chẳng phải nhiều lần tôi nhận ra tình yêu tôi dành cho Khải Minh, tôi né tránh, tôi trốn chạy vì sợ có lỗi với chị.
Nhưng còn chị...dồn ép tôi đến cùng, tôi muốn tiến tới cũng không được, lùi cũng không xong với chị.
Chị liên tục hối thúc chúng tôi có con với nhau, chị cho chúng tôi gần nhau chúng tôi phải chung một nhà, chị bắt chúng tôi phải ăn ngủ với nhau...để tôi nhanh có thai.
Đến khi tình cảm cứ thấm dần vào tim thì chị luôn dồn ép Khải Minh vào đường cùng, ép anh phải ngủ người này đến người khác...Chị có bao giờ nghĩ đến cảm giác của anh ấy chưa?
- Mày...mày có câm miệng đi không? (cô ta tay run run chỉ về phía cô)
Nếu chị không yêu Khải Minh chị có thể giải thoát cho anh ấy mà? Tại sao lại cố gắng nhắm mắt ngủ với anh ấy, cố chạm vào thân xác anh ấy? chị có chắc những lần bên nhau với chị anh ấy có cảm giác không? Là cảm xúc trai gái thật sự, hay chỉ là nỗi đau quây quanh? Chị luôn luôn sợ hãi...sợ có con với anh ấy, chị làm tình với bạn anh ấy trong tolet chị cố tình cho anh ấy biết! Chị không độc ác mà rất rất độc ác.
Tự tiện lấy tình cảm của người khác mà điều khiển họ, chị là người đàn bà ích kỷ!
- Mày...
- Những lần tôi muốn trốn chạy khỏi tình yêu của anh, thì chính chị kéo tôi ở lại.
Tình yêu lớn lên theo năm tháng....đến khi chúng tôi chẳng thể dứt được nữa, thì chị dồn tôi vào đường cùng không một lối thoát!
- ...(mặt cô ta tức giận không nói được lời nào)
- Tôi nói đúng quá phải không? Chị không yêu anh ấy, chỉ là chị ngộ nhận, chị muốn anh ấy mãi mãi yêu chị, chị chỉ muốn sở hữu anh ấy cho riêng mình dù không yêu anh ấy, tim chị có hình bóng khác không phải anh ấy.
Tuyết Liên à, tất cả cảm giác đó...không phải là tình yêu! (cô nhìn Trình Tuyết Liên mặt cô đau đớn, đó là lời nói thật tâm của cô lúc này)
- Câm miệng lại con điếm....
Cái tát giáng trời làm cô đầu óc cô chao đảo...!đưa tay tìm lấy điểm tựa để có thể đứng vững mà nhận lấy sự đau đớn...cô ta mặt đỏ tía tai, tức giận tát cô mạnh đến mức môi bị dập đến chảy máu cô ta chỉ vào mặt cô rồi khóc...
- Chị không yêu Khải Minh, người chị yêu...là một người khác! (cô vừa lau vết máu, vừa cười khẩy vừa nói)
Tiếng khóc của Khải An càng lúc càng to, con luôn luôn ngoảnh mặt lại nhìn cô không rời.
Lúc cô không khóc...con chăm chú nhìn, lúc em khóc đau đớn la hét...con lại khóc theo cô.
- Trả con cho em...chỉ cần chị trả con cho em, em chấp nhận tất cả,em chấp nhận biến mất khỏi cuộc đời Khải Minh em chấp nhận ra đi.
Chỉ cần chị trả Khải An cho em, em thề độc với chị...em sẽ mang con đi nơi xa nhất, nếu em mà quay lại tìm Khải Minh...lúc đó, em sẵn sàng trao con cho chị!
- Mày nghĩ tao ngu à? Mày thừa biết cho dù mày trốn chạy đến phương trời nào...thì Phương Khải Minh cũng sẽ lục tung cái thế giới này lên tìm mày, con xảo trá...mày định lừa tao tiếp à?
- Chị có biết không, từ ngày em biết con xuất hiện trong cuộc đời này...em hạnh phúc, niềm
hạnh phúc phải chôn giấu một mình mà không dám san sẻ bất cứ ai.
Mỗi ngày trôi qua con lớn dần trong bụng...con biết đạp trong bụng, cho đến khi 9 tháng 10 ngày chịu đau đớn thấu trời thấu đất để sinh con ra.
Chị ơi...!nó hạnh phúc lắm, đừng chia rẽ mẹ con em, chỉ cần chị trả Khải An nguyên vẹn trở về, có chết em cũng chấp nhận!
- Mày nói gì? Chỉ cần trả con mày….thì có chết mày cũng chấp nhận à?
- Chỉ cần con em được bình an trở về sống cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác...em chỉ cần thế!
- Nếu vậy...thì mày chết đi Trần Nhã Vy.
Một là mày chết, hai là con mày chết.
Mày chọn đi, chỉ được chọn một trong hai mà không có bất kì sự lựa chọn nào khác...!
- Chị...
- Chính mày nói, miễn con mày bình có chết mày cũng chấp nhận..vậy thì mày đi chết đi...
Cô ta đứng dậy bấm nút mở cánh cửa phòng rộng ra thông với hành lang có hồ sen, có căn phòng tấm kính màu xanh nhạt cảm giác hơi ghê rợn, tay nắm kéo lê lết em đi mà không cần thêm thằng đàn em nào,Vừa kéo lê cô đi vừa hét...
- Tao không muốn mày xuất hiện trên đời này nữa, chính mày...chính mày đã làm tan nát cuộc đời tao...
Cô nhắm mắt lại, khóc trong tim...đau đớn, quá là đau đớn.
Kéo cô đi ra đến giữa phòng chính cạnh hồ sen, thả mạnh cô xuống.
Tại sao lúc này em lại nhớ đến anh, cô cần anh.Là cô cố tình trốn tránh anh nhưng đến cận kề cái chết bị ép tới đường cùng thì cô muốn nhìn thấy mặt anh! cô có lỗi với anh, lỗi nặng đến vô vàn...
Từ bên trên trần nhà thả dần xuống dây xích đen bự có khoanh tròn nhỏ cô đứng dậy run rẩy nói tim cô lúc này hoảng sợ tột độ!
- Mày hãy treo cổ tự tử đi!
Lời nói dứt khoát của cô ta làm cô ghê rợn nhìn xung quanh đám người đứng khoanh tay nghênh mặt lên, bọn họ cười nhạt nhẽo với kết cục của cô..
- Hãy để con mày được sống hạnh phúc, mày cứ yên tâm mà chết, tạo hứa với mày xem nó như con đẻ của mình vậy...chấm dứt đi Nhã Vy!
Cô ta cứ tiến dần về phía cô, cô sợ hãi lùi về phía sau...được 5 bước thì đầu cô chạm vào sợi dây xích làm cô giật mình khự lại...
- Mày đau khổ quá thì hãy kết thúc đi...
Tiếng chuông điện thoại reo lên nó làm vỡ tan cái bầu không khí im lặng đáng sợ này, cô cảm giác như mình được sống lại...
- Ai gọi??? (cô ta hỏi hỏi)
- Dạ...cậu...!Khải Minh! (đàn em cô ta lắp bắp)
Tiếng chuông điện thoại cứ reo lên, nghe tên anh cô như bừng tỉnh...anh đã tới, anh đã tới bên cô rồi!
- Alo...!(cô ta liếc nhìn cô)
- ....
- Một là nó biến mất, hai là đứa con trai của anh và nó biến mất, anh thôi làm tôi đau đớn đi...thôi đi.!
- .....!(anh nói gì đó cô không thể nghe)
- Ngày hôm nay, tất cả sẽ chấm dứt! tôi hận anh...!Phương Khải Minh!
Cô vừa bước chân lên bất ngờ cô ta rút trong túi quần da màu đen cây súng để chính giữa trán cô làm cô ngừng thở, rung, không tin nổi vào mắt mình...
- ...
- Mày chấm dứt cuộc đời mày đi, rồi mày sẽ không đau đớn như bây giờ nữa!
- Trước khi chết...em muốn xin chị một điều cuối cùng!
- Nói....
- Em muốn lần cuối cùng bế Khải An,1 lần cuối....
Khoảnh khắc bế con trên tay sau mấy ngày liền, sau những giây phút sống chết nhớ thương con cô khóc uất ức, bế con cô khụy xuống sàn nhà trong đau đớn! Khải An...con trai của cô, cuộc đời này thật bội bạc...sắp đặt mẹ được làm mẹ con...!vậy mà nỡ lòng nào lại ép mẹ phải rời xa con mãi mãi.
Cầm bàn tay con lên hôn nhẹ nhàng vào làn da mềm mịn nhỏ nhắn ấy, nước mắt vội lăn dài ướt cả bàn tay con, có lẽ mẹ phải ra đi, để họ không còn hận thù nữa...để họ không phải đe dọa tính mạng con nữa...
- Vĩnh biệt...!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook