Đề Thi Đẫm Máu
-
Chương 10: Ngôi sao 5 cánh trên cánh cửa
Ngày 30 tháng 6 năm 2002, Yokohama - Nhật Bản, trận chung kết Word Cup, đội Brazil gặp Đức.
Từ khi diễn ra Word Cup, tất cả các quán ăn nhỏ trước cổng trường đều cung cấp dịch vụ xem bóng đá. Hôm nay là trận chung kết, quán ăn nào cũng chật kín người.
Phương Mộc và mấy cậu bạn cùng ngồi trong quán ăn Tứ Xuyên hiệu “Quảng Nguyên”, trước mặt là mấy chai bia, trên bàn bày la liệt vỏ lạc và vỏ đậu, mấy đĩa thức ăn bình dân đã sạch nhẵn. Những bàn khác cũng ở tình trạng tương tự. Ai cũng ngẩng đầu nhìn lên chiếc tivi màu 21 inch treo trên tường. Chủ quán đứng sau quầy lách tách ấn máy tính, thầm ước, giá như Word Cup mỗi tháng tổ chức một lần thì tuyệt biết mấy.
Phương Mộc bị Đỗ Ninh, Trâu Đoàn Kết, Lưu Kiện Quân cố kéo đến đây bằng được, vốn không muốn đi, nhưng nghĩ ra, thấy cũng không có việc gì cần làm, thôi thì đến đây tụ tập cũng được, chỉ có một điều kiện: không đến quán đồ nướng.
Người trong quán ăn đương nhiên chia làm hai phe: một phe ủng hộ đội Brazil, một phe ủng hộ đội Đức vô địch. Phương Mộc không hiểu nhiều về bóng đá, các cầu thủ trên sân, ngoài Ronaldo ra, cậu không biết tên ai cả. Thấy bọn Đỗ Ninh ủng hộ đội Brazil, nên lúc đó cũng bỗng nhiên trở thành fan hâm mộ của đội Brazil.
Nửa đầu trận đấu, không đội nào ghi bàn, qua cục diện trận đấu, có thể nhận thấy đội Brazil hơi bị động, đội Đức có mấy cơ hội rất tốt, đáng tiếc đều không tận dụng thành công. Trong lúc nghỉ giải lao giữa hai hiệp đấu, những fan hâm mộ bóng đá trong quán vừa thưởng thức lại những pha bóng hay quay lại, vừa lớn tiếng tranh luận xem đội nào sẽ giành cup, liên tục có người cá cược bữa ăn đêm. Cho đến tận khi hiệp đấu thứ 2 bắt đầu, mọi người mới dồn sự chú ý lên màn hình. Lần đầu tiên làm fan hâm mộ bóng đá, kết quả là đội mình ủng hộ lại biểu hiện không được tốt, lúc đầu Phương Mộc cảm thấy thật vô vị, cứ ngồi uống rượu, ăn lạc, sau đó, dần dần bị tâm trạng hào hứng của mọi người lan truyền đến, thỉnh thoảng cũng reo hò cổ vũ.
Đội Brazil phản công thành công, Ronaldo chuyền bóng cho cầu thủ mang áo số 10 (Đỗ Ninh nói với cậu cầu thủ số 10 tên Rivaldo), Rivaldo đá bóng xa từ ngoài vòng cấm, sức bóng không mạnh, thủ môn đội Đức Kahn nhẹ nhàng ngã người chuẩn bị đón bóng, không ngờ ôm bóng không dính, bóng bật ra khỏi tay.
“Đừng thả tay ra chứ!” Cậu thanh niên cao to bàn bên hét lớn. Lời nói chưa dứt, Ronaldo đã có mặt kịp thời đệm bóng cận thành nhẹ nhàng bằng chân phải, bóng lăn vào góc trái khung thành. Đội Brazil dẫn trước 1:0!
Trong quán rộ lên những tiếng hét vang, tiếng reo hò, tiếng chửi thề.
“Kahn quá chủ quan!” Anh chàng cao to lắc đầu nói: “Quả bóng dính cỏ, lẽ ra phải lấy người đè lên, lấy tay ôm, rất dễ bị trượt khỏi tay. Kahn tự tin quá!”
“Khà… khà, chuyên nghiệp quá!” Trâu Đoàn Kết cười nói.
“Ôi, thần tượng ơi, anh đừng có để tôi phải thất vọng nhé.” Anh chàng cao to nhìn chăm chăm vào màn hình, nét mặt ủ dột giống y như Kahn.
“Khúc Vĩ Cường, khoa Vật lý.” Lưu Kiện Quân nói nhỏ với Phương Mộc, “Là thủ môn đội bóng đá trường ta.”
“Ồ, chẳng trách.”
Đội Đức bắt đầu ra sức phản công, nhưng vẫn cứ luôn thiếu người ghi bàn. Đến phút thứ 79, Rivaldo bỏ bóng. Ronaldo thoải mái dứt điểm bằng chân phải ở sát vạch 16m50, đưa bóng vào góc xa trước sự bó tay của Kahn, giành chắc phần thắng.
Những cổ động viên của đội Đức chửi bới ầm ĩ. Khúc Vĩ Cường thở dài, nói: “Chắc chắn đội Brazil đã nghiên cứu kỹ đặc điểm kỹ thuật của Kahn, anh ấy sợ nhất là những quả bóng tầm thấp.”
Trận bóng vừa kết thúc, các bạn sinh viên người thì hào hứng huýt sáo vang, người thì buồn rầu ủ rũ, đều lần lượt thanh toán tiền ra về. Khúc Vĩ Cường hét lớn: “Ông chủ, cháu mua thêm 4 chai bia mang về.” Cô gái nhỏ nhắn vẫn luôn ở bên cậu cùng xem đá bóng khẽ nhắc cậu: “Anh đừng uống nữa, hôm nay đã uống nhiều quá rồi!”
“Em quản lý anh đấy à?” Khúc Vĩ Cường trừng mắt, “Trận bóng đá u uất thế, uống chút bia cũng không được chắc?”
Cô gái chu chu miệng, không nói gì.
Phương Mộc chẳng buồn quan tâm đến kết quả trận đấu, có điều, uống bia quá nhiều, bàng quang căng phồng vô cùng khó chịu, vội vàng trở về ký túc xá, vào nhà vệ sinh để giải tỏa trước đã. Toàn thân nhẹ nhõm bước về phòng, lại nhìn thấy Đỗ Ninh tay cầm miếng giẻ đang ra sức lau chùi gì đó trên cánh cửa phòng.
“Sao thế?” Phương Mộc vừa vẩy những giọt nước dính trên tay vừa hỏi: “Cậu đang lau gì thế?”
“Không biết là ai vẽ,” Đỗ Ninh chỉ tay vào cửa, “Có thể là ai đó giở trò đùa ác.”
Phương Mộc nhìn theo tay Đỗ Ninh, trên cửa vẫn còn sót lại mấy vết mờ mờ chưa lau sạch, chắc là dùng bút dạ viết, gạch ngang dọc nhiều nét.
“Vẽ gì vậy?”
“Hình như là ngôi sao năm cánh.” Đỗ Ninh nhíu mày, “Cái đứa nào dở hơi rỗi việc.”
“Sao năm cánh?” Phương Mộc nhìn lên cánh cửa các phòng khác ở hai bên hành lang, các cánh cửa đều sạch sẽ.
“Vẫn chưa lau xong à?” Lưu Kiện Quân thò đầu ra từ cánh cửa chếch phía đối diện.
“Sắp xong rồi.” Đỗ Ninh miết thật mạnh, vết tích trên cánh cửa cuối cùng đã biến mất.
“Xì, cũng thật đáng sợ đấy, có vẻ hơi giống Alibaba và 40 tên cướp!” Lưu Kiện Quân làm mặt quỷ.
Phương Mộc cười, “Chốc nữa tớ sẽ vẽ các ngôi sao lên tất cả các cửa phòng trong ký túc xá.”
Nửa đêm, Phương Mộc đột nhiên tỉnh giấc.
Trong phòng vang lên tiếng sột soạt. Phương Mộc gắng gượng mở mắt, nhờ vào ánh trăng ngoài cửa sổ soi vào, quan sát khắp căn phòng rộng chưa đến 10m2 một lượt. Đột nhiên, cậu nín thở.
Có người đang đứng trước cánh cửa phòng đóng chặt.
Phương Mộc muốn thò tay xuống dưới gối để lấy con dao găm, nhưng toàn thân dường như đông cứng, không nhúch nhích nổi. Cậu muốn mở miệng ra gọi Đỗ Ninh, nhưng giọng lại bị nghẹn lại trong họng, không thể thốt nên lời.
Người đó dường như không nhận ra Phương Mộc đã tỉnh giấc, anh ta quay lưng lại với Phương Mộc, tay anh ta đang từ từ vẽ các nét trên cánh cửa. Theo những động tác của anh ta, những nét vẽ đều bốc cháy. Mũi ngửi thấy mùi cháy khét.
Trên cửa, hình ngôi sao năm cánh đang rực cháy.
Người đó từ từ quay lại, nhờ ánh lửa, Phương Mộc nhìn thấy gương mặt không còn nguyên dạng của Ngô Hàm.
Không…
Trước mắt bỗng xuất hiện ánh sáng chói mắt. Bên tai vang lên tiếng gọi của Đỗ Ninh: “Phương Mộc, Phương Mộc, cậu sao thế?”
Cuối cùng Phương Mộc cũng mở mắt, trong lúc mơ màng, cậu nhìn thấy khuôn mặt kinh hãi của Đỗ Ninh.
“Sao thế, lại gặp ác mộng à?”
Phương Mộc gắng gượng ngồi dậy, đẩy Đỗ Ninh ra, nhìn về hướng cánh cửa.
Trên cánh cửa chẳng có gì ngoài hai tờ thời khóa biểu. Là giấc mơ.
Phương Mộc mệt mỏi rã rời nằm vật xuống, cảm thấy bên dưới ẩm ướt, giơ tay sờ, thật không ngờ mồ hôi của mình đã làm ướt đẫm ga giường.
“Cậu không sao chứ?” Đỗ Ninh đưa cho cậu một chiếc khăn mặt.
“Cảm ơn, tớ không sao, cậu mau ngủ đi.” Phương Mộc đón lấy chiếc khăn, lau khô mặt và cổ. Đỗ Ninh tắt đèn, gian phòng lại trở nên tĩnh mịch.
Nhưng Phương Mộc thì không ngủ lại được. Rõ ràng, giấc mơ này hoàn toàn khác với những giấc mơ giống y như nhau trước đây.
Sao năm cánh? Đại diện cho cái gì nhỉ?
Ngôi sao năm cánh là ký hiệu liên quan đến sự sùng bái tự nhiên xuất hiện sớm nhất trên thế giới, cũng là một kiểu hoàn mỹ, thanh khiết nhất trong hình học. Lúc đầu, sao năm cánh đại diện cho nữ giới, sau đó bị hiểu sai thành tượng trưng cho tín đồ dị giáo. Đến thời cận đại, đã trở thành ký hiệu của chiến tranh.
Chắc không phải có người muốn tìm mình để khiêu chiến chứ? Phương Mộc nghĩ và tự cảm thấy nực cười.
Không cần phải nghĩ nữa, chẳng phải vừa mới hứa với chính mình, là sẽ làm một người bình thường, giản đơn sao?
Sau đó, Phương Mộc ngủ rất say, nếu không nhờ Đỗ Ninh gọi cậu dậy ăn sáng, không biết cậu sẽ ngủ đến lúc nào
Hai người đi chậm rãi đến nhà ăn, vừa đi vừa nói chuyện. Liên tục có những người vội vàng chạy qua, lúc đầu, Phương Mộc không chú ý, nhưng cậu nhanh chóng phát hiện có gì đó bất thường, mọi người gần như đều chạy về một hướng: sân vận động.
“Sao thế?” Đỗ Ninh kéo tay một cậu sinh viên khoa ngoại ngữ.
“Không rõ, nghe nói có người chết ở sân vận động”.
Sân vận động nằm ở phía tây bắc của trường, ở giữa sân là một sân bóng đá đạt tiêu chuẩn, được phủ bởi lớp cỏ nhân tạo hiếm có lúc đó, xung quanh là đường đua trải nhựa dành cho môn điền kinh. Lúc này, bên ngoài sân vận động có mấy chiếc đèn xe cảnh sát đang nhấp nháy, bước vào trong sân vận động, phía bắc cầu môn có đến mấy trăm người vây quanh. Trên khán đài cũng chật kín sinh viên vừa sợ hãi vừa hào hứng. Chưa kịp đi đến, Phương Mộc đã nhìn thấy Lưu Kiện Quân cao kều đang chen giữa đám đông, kiễng chân nhìn dáo dác xung quanh. Phương Mộc đi đến bên cậu ta, vỗ vai, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lưu Kiện Quân dường như giật nảy mình, quay đầu lại nhìn thấy Phương Mộc, cười nói: “Khà khà, thần thám đến rồi à?”
Phương Mộc chẳng thèm để ý đến cậu ta, cũng nhón chân lên nhìn vào trong, “Sao thế, nghe nói có người chết à?”
“Đúng vậy, nhưng không biết là ai, đông người quá.”
Mấy sinh viên chen được lên trước, bị những người đứng sau đùn đẩy, vô cùng khó chịu, quay đầu lại định cằn nhằn, nhìn thấy Phương Mộc, tự giác nhường đường, trên mặt thể hiện sự kính sợ. Phương Mộc hơi ngượng, đang định đi khỏi đó, liền bị Lưu Kiện Quân và Đỗ Ninh đi đằng sau đẩy vào giữa đám đông.
Hiện trường đã bị cảnh sát cách ly bằng đường cảnh giới. Ngược lại với bên ngoài chen lấn chật chội, bên trong đường cảnh giới trông thật rộng rãi. Dưới cầu môn có một thi thể đang nằm sấp, nhìn dáng vẻ có lẽ là nam giới. Mặt anh ta vùi trong cỏ sinh học, không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng hai cánh tay giơ ra hai bên trông vô cùng quái dị.
Mấy vị bác sĩ pháp y mặc áo blue trắng đang bận rộn bên cái xác, một vị pháp y hết sức thận trọng lấy từ cạnh cột cầu môn cánh trái ra một vật thể trắng nhợt, ngắm nghía thật kỹ. Những sinh viên đứng xem xung quanh đều phát ra tiếng kêu kinh hãi, đó là một bàn tay.
Không lâu sau, các bác sĩ pháp y lật ngửa thi thể, khuôn mặt của cái xác khô cứng đã lộ ra, mấy sinh viên đứng xung quanh phát ra tiếng kêu hãi hùng.
“Là ai thế?” Lưu Kiện Quân vươn cổ thật dài, cố gắng nhìn, “Sao trông quen thế nhỉ?”
Phương Mộc cũng cảm thấy quần áo mặc trên người nạn nhân trông rất quen, nhưng nhất thời không nhớ được ra là đã nhìn thấy ở đâu.
“Tớ đi ra kia nhìn xem.” Lưu Kiện Quân đi men theo đường cảnh giới, chen đến vị trí đối diện với mặt nạn nhân. Mấy phút sau, mặt cậu trắng bệch quay trở về bên cạnh Phương Mộc và Đỗ Ninh.
“Là Khúc Vĩ Cường, bàn tay bị chém đứt, thảm lắm!”
Suốt cả một ngày trời, khắp mọi nơi trong trường đều bàn tán xôn xao về vụ ám sát xảy ra trong sân vận động. Liên tục có người đến tìm Phương Mộc để thăm dò tin tức, ý tứ là: việc này cậu không quản, thì ai quản chứ?
Phương Mộc vô cùng buồn bực, sau khi trợn trừng mắt với người thứ N đến hỏi thăm tin tức, cuối cùng cậu không thể chịu đựng được nữa, đành phải ra khỏi phòng, trốn vào một nơi yên tĩnh. Cậu không muốn đi đến những nơi đông người, cố tình đi ở những nơi tối, bất giác, không ngờ lại đi đến sân vận động.
Thường ngày, đây chính là địa điểm lý tưởng nhất cho những đôi yêu đương, thế nhưng, hôm nay lại vắng lặng không có lấy một bóng người. Chắc là do màn thảm kịch đáng sợ lúc sáng đã làm mọi người sợ hãi, chốn phong nguyệt biến thành nơi giết người, ai còn có tâm trạng tán tỉnh yêu đương ở chốn này nữa. Phương Mộc bước từng bậc cầu thang đi đến sân bóng, giẫm lên lớp cỏ nhân tạo mềm mại, đi thẳng đến phía bắc cầu môn.
Cỏ khu vực cạnh cầu môn đã bị giẫm cho tan nát hết cả. Một hình người được vẽ bằng phấn trắng lặng lẽ nằm đó, hai cánh tay ngắn ngủn thò ra chỉ hướng về hai bên cầu môn cánh trái, cánh phải. Phương Mộc đứng yên, nhìn chằm chằm vào hình vẽ một lúc, rồi dần dần đi đến phía cột cầu môn cánh trái. Sáng hôm nay, một bàn tay của Khúc Vĩ Cường đã tìm được ở đó. Một bàn tay khác lại bị hung thủ đặt ở cột cầu môn cánh phải.
Phương Mộc cúi người xuống, trời tối đen, không còn nhìn rõ vết máu nhiều hay ít trên cọng cỏ, nhưng chắc là không nhiều lắm. Có lẽ bàn tay bị chặt sau khi Khúc Vĩ Cường chết.
Phương Mộc lại quay lại vị trí hình vẽ, giơ hai cánh tay theo như dáng vẻ trong hình, bỗng xuất hiện thứ cảm giác nhẹ nhàng bay bổng, gần như suýt ngất. Cậu lập tức đứng thẳng người, nhanh chóng lùi lại mấy bước.
Cầu môn trước mặt lặng lẽ đứng đó, khuôn mặt của Khúc Vĩ Cường đè lên vạch cầu môn. Mọi thứ trước mắt khiến cho cầu môn vốn bình thường giản đơn bỗng trở nên hiểm ác dị thường, giống như là một cánh cửa sinh tử, và người chết chỉ để lại dấu vết cuối cùng của mình trên thế giới này bằng một đường viền đơn giản nhất.
Phương Mộc thận trọng bước lên phía trước từng bước một, bước qua vạch cầu môn và nín thở.
Chẳng xảy ra chuyện gì cả, trước mắt không phải là hỏa lò chốn địa ngục, vẫn là sân bóng vắng lặng. Ngẩng đầu lên, là bầu trời đêm đầy sao, hít thở sâu, trong không khí khô khan không hề mang theo mùi máu tanh rợn người.
Phương Mộc bước nhanh rời khỏi sân bóng, vừa đi vừa nói với mình: Phương Mộc, mày thật là… có vấn đề!
Ngày 1 tháng 7 năm 2002, trong sân vận động của trường Đại học J đã xảy ra một vụ án mạng. Cậu sinh viên dậy sớm tập thể dục đã phát hiện ra một xác nam giới nằm úp tại cạnh cầu môn trong sân bóng. Cảnh sát của Trạm An ninh Sở Công an thành phố lập tức đến ngay hiện trường để xem xét hiện trường và bước đầu tiến hành điều tra phỏng vấn.
Sau khi điều tra, nạn nhân tên Khúc Vĩ Cường, nam, 19 tuổi, người thành phố Lâm Giang tỉnh Cát Lâm, sinh viên năm thứ 2 khoa Vật lý trường Đại học J. Nguyên nhân tử vong là do não bộ bị tổn thương, hung khí có lẽ là một cái búa. Xác bị đưa đến đặt ở cầu môn phía bắc sân bóng trường Đại học J, đầu hướng về phía Nam, chân hướng về phía bắc, hai tay bị chặt, sau đó phát hiện ra hai tay của nạn nhân ở hai cột cầu môn trái phải. Qua xem xét sơ bộ, sân bóng không phải là hiện trường giết người đầu tiên, nạn nhân sau khi bị giết hại ở nơi khác, mới được đưa đến đây.
Qua điều tra phỏng vấn bước đầu, nạn nhân trước đây ở phòng 611 khu 4 Nam Phạm trường Đại học J, nhưng bắt đầu từ học kỳ này, cậu ta thuê phòng sống cùng bạn gái bên ngoài trường. Nhờ bạn cùng phòng của nạn nhân dẫn đường, cảnh sát tìm đến được căn nhà thuê của nạn nhân, gõ cửa rất lâu cũng không thấy ai ra mở cửa. Sau đó, tìm chủ nhà mở cửa, mới phát hiện ra một việc vô cùng bất ngờ.
Bạn gái của Khúc Vĩ Cường là Vương Thanh đã bị giết chết trong phòng. Sau khi cảnh sát bước vào phòng, mùi máu tanh nồng nặc lập tức xộc tới, tiếp đó, phát hiện ra một tử thi nữ trần truồng không mảnh vải che thân trong phòng ngủ. Đầu hướng về phía bắc (hướng của cửa phòng ngủ) chân hướng về phía nam (hướng của cửa sổ), bốn chi giạng ra thành hình chữ Đại (大), đặt nằm ngửa trên sàn nhà. Khi cảnh sát bước tới quan sát tỉ mỉ, mới phát hiện ra, nạn nhân đã bị chia thành 6 phần (đầu, thân, bốn chi), sau đó xếp lại hoàn chỉnh. Qua kiểm nghiệm pháp y, mặc dù phần ngực của nạn nhân (phía bên dưới bầu ngực bên trái) có một ống kim tiêm, nhưng nguyên nhân dẫn đến tử vong thực sự là do bị nghẹt thở. Quan sát vết hằn trên cổ nạn nhân, có lẽ là bị bóp cổ cho đến chết. Kết quả xét nghiệm tử thi cho thấy, màng trinh của nạn nhân đã bị rách từ lâu, có dấu vết trước khi chết cũng bị cưỡng hiếp, nhưng trong âm đ*o của nạn nhân không thấy tinh dịch, nghi rằng hung thủ đã sử dụng bao cao su.
Hiện trường xảy ra tại một gian phòng chếch phía trái ở tầng 2 của khu tập thể ba tầng trong khu dân cư gần trường Đại học J. Phía ngoài cửa sổ phòng mà hai nạn nhân thuê (lưới cửa sổ đã bị phá hoại) chính là mái che của nhà để xe đạp. Do hiện giờ thời tiết đang nóng nực, cửa sổ phòng lúc nào cũng mở, rất có khả năng hung thủ leo từ mái nhà để xe lên, sau khi phá hỏng lưới cửa sổ, đột nhập vào phòng giết người. Trên giường trong phòng ngủ phát hiện ra nhiều vết máu, tóc và mảnh vụn xương sọ. Qua xét nghiệm, đó chính là của nạn nhân thứ nhất, Khúc Vĩ Cường. Do đó, bước đầu có thể nhận định, căn phòng này chính là hiện trường đầu tiên Khúc Vĩ Cường bị giết hại. Mặc dù hung thủ giết người, phân chia thi thể, nhưng hiện trường không hề thấy hiện tượng máu me đầm đìa, hết sức thê thảm. Có thể khẳng định, hiện trường đã bị quét dọn, không hề phát hiện ra dấu vân tay và vết chân khả nghi.
Ngày thứ tư sau khi xảy ra vụ án, đội bóng đá của trường tổ chức một buổi nghi lễ giải nghệ cho Khúc Vĩ Cường.
Nghi lễ giải nghệ được diễn ra tại sân bóng. Toàn thể thành viên đội bóng chia làm hai đội, đội phó, đội trưởng và hai đội viên của đội bóng mỗi người nhấc một góc của chiếc áo cầu thủ, từ từ nhưng trang nghiêm, bước từng bước tiến về cầu môn phía bắc của sân bóng. Ở đó, đặt sẵn một chiếc bàn, bức di ảnh cỡ lớn của Khúc Vĩ Cường được đặt lên trên. Trước di ảnh là một quả bóng và đôi giày đá bóng của Khúc Vĩ Cường. Các thành viên của đội bóng đi đến cạnh bàn, đứng sang hai bên, đứng thẳng người, hai tay để ra phía sau. Đội trưởng lạy ba lạy trước di ảnh Khúc Vĩ Cường, sau đó lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy, bắt đầu đọc điếu văn.
Nội dung bài điếu văn đại khái là hồi tưởng lại quá trình Khúc Vĩ Cường tham gia đội bóng và cả những “cống hiến kiệt xuất” của cậu trong đội bóng đá, ngôn ngữ mỹ miều, nhưng không tránh khỏi sự khoa trương thái quá, ví dụ: “là hy vọng của nền bóng đá Trung Quốc”, “là thần môn không thể công phá được”, v.v… khiến mọi người dễ hiểu nhầm rằng, người mất không phải là Khúc Vĩ Cường, mà là một ngôi sao bóng đá nổi tiếng nào đó. Nhưng bài điếu văn này vẫn có hiệu quả cao, các thành viên đội bóng đứng hai bên hầu như đều nhỏ lệ, nhiều sinh viên đứng xem xung quanh, tròng mắt cũng đỏ hoe.
Bài điếu văn đã đọc xong, đội trưởng cầm chiếc áo cầu thủ, chấm chất lỏng gì đó, sau đó lấy bật lửa đốt chiếc áo.Chiếc áo cầu thủ số 1 của đội bóng đá trường Đại học J bốc cháy, nhanh chóng biến thành một đốm lửa. Đội trưởng chắc là bị bỏng, vội vàng ném áo xuống đất. Mùi đồ dệt kim và đồ nhựa bốc cháy bỗng chốc lan tỏa tràn ngập khắp nơi. Tiếp đến, nhìn thấy người quản lý sân vận động la hét chạy tới, giẫm liên hồi lên chiếc áo còn chưa cháy hết. Các thành viên đội bóng cuống cả lên, vây quanh người quản lý, lớn tiếng chất vấn. Người quản lý cũng nổi nóng: “Muốn bày nghi thức gì thì cứ bày, nhưng các cậu không được đốt lửa. Cỏ nhân tạo này mà bị cháy hỏng, các cậu có đền được không?”
Hai bên giằng co nhau đi khỏi sân vận động, nói là phải đi gặp hiệu trưởng để nói cho rõ. Buổi lễ giải nghệ đã kết thúc chóng vánh như vậy, chỉ thừa lại nửa chiếc áo cầu thủ của Khúc Vĩ Cường đang buồn bã bốc khói đen giữa đám cỏ bị cháy rụi. Phương Mộc nhìn bức di ảnh của Khúc Vĩ Cường bị lật đổ, cười buồn một cái, rồi bước theo đoàn người rời khỏi sân vận động.
Trở về phòng, cậu kinh ngạc nhìn thấy Thái Vĩ đang ngồi trên giường mình xem sách. Phương Mộc vẫn còn ghi hận với Thái Vĩ về sự việc lần trước, nên mặt nặng mày nhẹ, chẳng thèm chú ý đến anh ta. Nhưng Thái Vĩ lại cười hề hề, mở miệng trước: “Đi đâu đấy, tôi đợi cậu nãy giờ.”
“Tìm tôi có việc à?” Phương Mộc lạnh lùng hỏi, nhưng trong lòng lại giật thót: lẽ nào lại xảy ra chuyện gì?
“Không có việc gì lớn, vừa vặn Sở đến trường cậu điều tra vụ án, tôi tiện thể đến thăm cậu.”
“Anh đến làm gì?” Phương Mộc nghĩ một lát: “Vì vụ án giết người này sao? Chắc không do đội cảnh sát hình sự các anh quản lý chứ?”
“Khà khà, cậu nhóc này biết nhiều thật đấy!” Thái Vĩ cười vang nói: “Đây là việc của Trạm An ninh, tôi nghe nói họ đến trường cậu điều tra, tiện thể đi theo. Sao, cậu vẫn ổn chứ?”
“Rất ổn. Cảm ơn anh đã lo lắng!” Phương Mộc ngồi trên ghế, nói vẻ giận dỗi.
“Khà khà, cậu vẫn còn giận tôi à?” Thái Vĩ không để bụng: “Tôi thừa nhận, tôi xử lý chưa được thỏa đáng lắm, nhưng tôi nghĩ, cậu không muốn tặng thưởng vật chất, thì để nhà trường tuyên dương cậu cũng tốt. Tôi cũng phải mạo hiểm đấy, để Cục trưởng biết, chắc chắn sẽ bị mắng một trận ra trò.”
“Anh đúng là không có não, bị mắng một trận cũng đáng lắm!”
Nói xong, chính Phương Mộc cũng không kìm được, bật cười.
“Khà khà, không phải như cậu nghĩ đâu, không biết vì sao, Cục trưởng của tôi không cho phép tôi để cậu tham gia phá án.”
Phương Mộc định hỏi vì sao, Thái Vĩ đã lôi từ trong túi ra một phong thư.
“Nói chuyện chính nhé, có một bức thư giao cho cậu đây.” Thái Vĩ giơ bức thư ra, nhìn vào mặt Phương Mộc, nét mặt nghiêm nghị, “Mã Khải viết cho cậu!”
Phương Mộc đang định giơ tay ra đón, nghe nói là của Mã Khải viết cho mình, bất giác rụt tay lại, do dự giây lát, cuối cùng vẫn nhận lấy.
Là một phong thư màu trắng phổ thông, không viết tên người nhận, bên trong thư không dày, cầm trong tay thấy nhẹ bẫng. Phương Mộc lật mặt sau, miệng thư không dán.
“Tôi chưa hề đọc đâu. Xin thề với Mao Chủ tịch!” Thái Vĩ thấy Phương Mộc ngẩng đầu nhìn mình, vội vàng giải thích: “Anh ta trực tiếp giao tận tay tôi, tôi trực tiếp giao cho cậu.”
Thái Vĩ thấy Phương Mộc nhíu mày ngẩn người nhìn lá thư trên tay: “Sao, cậu không đọc à?”
Phương Mộc không trả lời, chỉ nhìn chăm chăm vào lá thư.
Mã Khải, anh muốn nói với tôi điều gì?
Thái Vĩ thấy Phương Mộc không nói gì, cũng thấy cụt hứng, bèn đứng dậy cáo từ. Phương Mộc không giữ lại, Thái Vĩ đi đến cửa, chợt quay người lại nói: “Mã Khải bị xử tử hình, lập tức thực thi.” Anh dừng lại một lát, “Hắn không kháng án, nếu không có gì thay đổi, sáng sớm thứ 5 sẽ tử hình.” Nói xong, gật gật đầu với Phương Mộc, rồi kéo cửa bước ra.
Tầng thượng ban đêm tĩnh mịch lạ thường. Trên đầu không có trăng, cũng không có sao, chỉ có màn đêm đen kịt. Gió thổi rất to, những hạt cát trên trần bị thổi bay khắp đất, như thể bước chân nhẹ tênh.
Phương Mộc đứng bên rìa sân thượng, lặng lẽ nhìn sân trường chìm trong màn đêm đen dày đặc, dường như đang chìm vào vực sâu thăm thẳm. Cúi đầu nhìn đồng hồ, đã 2 giờ sáng, Mã Khải đã bị xử tử hình chưa?
Cậu cố gắng nhìn ra phía xa, đôi tai căng lên lắng nghe từng tiếng động khẽ khàng nhất. Trong một góc tối nào đó, người đó bị áp tải xuống khỏi xe cảnh sát, có thể có bạn đồng hành, cũng có thể chỉ có một mình, đi nốt mấy bước cuối cùng của cuộc đời mình, Trước mặt là một hố đất rộng, quỳ xuống, có thể cảm thấy sự đau đớn khi đá sỏi cắm vào đầu gối. Phía sau gáy là những khẩu súng trường tự động K561 đã lên đạn, những người cảnh sát tư pháp đặt tay lên khẩu súng K54 đã được mở khóa an toàn, lặng lẽ chờ đợi những cảnh sát thi hành án bóp cò. Chỉ giây lát nữa thôi, từ đây tất cả mọi thứ trên cõi đời này, tốt, xấu, những thứ nợ anh, nợ tôi đều tiêu tan hết.
Biết rõ mình không thể nghe được tiếng súng, Phương Mộc vẫn hết sức căng thẳng chờ đợi. Thực ra chính cậu cũng không rõ, rốt cuộc cậu có muốn nghe thấy những tiếng súng đó hay không.
Thực sự, Phương Mộc bỗng cảm thấy mình không rõ, rốt cuộc trong lòng cậu, Mã Khải một kẻ sát nhân điên cuồng đáng bị trăm ngàn mũi dao đâm, hay là một bệnh nhân hết sức đáng thương.
Một điều chắc rằng, Mã Khải có trở ngại tinh thần nghiêm trọng, nhưng theo quy định luật hình pháp của Trung Quốc, trở ngại tinh thần của Mã Khải không hề ảnh hưởng đến khả năng khống chế và phân biệt. Do đó, theo pháp luật, anh ta vẫn là một người có khả năng, chịu trách nhiệm hình sự, bắt buộc phải gánh chịu hậu quả pháp luật do những hành vi phạm tội của mình gây ra.
Thế nhưng, lúc này đây trước mắt Phương Mộc, là đôi mắt vô thần không có sức sống, tràn đầy nỗi lo lắng và tuyệt vọng của Mã Khải. Anh ta giống như một con vật đáng thương đang ra sức lao chạy khắp nơi để tìm lối ra trong mê cung. Đầu bị đập đến chảy máu, sợ hãi khóc lóc, nhưng không có lối ra, không được cứu chuộc. Máu là lời nguyền rủa ngọt ngào, khi uống nó, tưởng như là được thu hoạch, thực ra là sự mất đi vĩnh viễn. Trong căn phòng nhỏ suốt ngày đêm kéo kín rèm cửa tại số 83 đường Bắc Thường Thanh, khu Hồng Viên, mỗi lần tỉnh lại, mệt mỏi rã rời giữa cơn mê, Mã Khải cần cảm thấy may mắn là mình lại sống sót thêm một ngày hay là cần phải nhắc nhở mình cái ngày tử vong đã càng lúc càng gần kề?
Phương Mộc thở dài, xách chiếc túi nilon màu đen, giống như trước đây, cậu đi về phía bãi cát ở phía đông bắc sân thượng.
Một lát sau, đám lửa cháy sáng bùng lên, tàn giấy màu đen tung bay khắp nơi, rơi xuống, nhưng không cam tâm, lại gắng gượng bay lên, thế nhưng, cuối cùng cũng rơi xuống khắp sân thượng, nát vụn, không chút động tĩnh.
Phương Mộc lôi lá thư vẫn chưa đọc chữ nào ra, muốn nói gì đó với đốm lửa, miệng há ra, nhưng vẫn không nói gì, chỉ ném bức thư vào trong đám lửa, nhìn nó uốn cong rồi cháy thành tro, hòa lẫn với những tàn giấy khác, bị gió cuốn lên bay đi mất.
Từ nay, tất cả mọi thứ của anh đã hoàn toàn chấm dứt không để lại chút dấu vết gì trên thế giới này.
7h30’, Phương Mộc bị cuộc điện thoại của Thái Vĩ làm cho tỉnh giấc. Thái Vĩ nói với cậu, 2h50’ sáng nay, Mã Khải đã bị xử bắn, một viên đạn đã chấm dứt sinh mạng, không hề có đau khổ.
Từ khi diễn ra Word Cup, tất cả các quán ăn nhỏ trước cổng trường đều cung cấp dịch vụ xem bóng đá. Hôm nay là trận chung kết, quán ăn nào cũng chật kín người.
Phương Mộc và mấy cậu bạn cùng ngồi trong quán ăn Tứ Xuyên hiệu “Quảng Nguyên”, trước mặt là mấy chai bia, trên bàn bày la liệt vỏ lạc và vỏ đậu, mấy đĩa thức ăn bình dân đã sạch nhẵn. Những bàn khác cũng ở tình trạng tương tự. Ai cũng ngẩng đầu nhìn lên chiếc tivi màu 21 inch treo trên tường. Chủ quán đứng sau quầy lách tách ấn máy tính, thầm ước, giá như Word Cup mỗi tháng tổ chức một lần thì tuyệt biết mấy.
Phương Mộc bị Đỗ Ninh, Trâu Đoàn Kết, Lưu Kiện Quân cố kéo đến đây bằng được, vốn không muốn đi, nhưng nghĩ ra, thấy cũng không có việc gì cần làm, thôi thì đến đây tụ tập cũng được, chỉ có một điều kiện: không đến quán đồ nướng.
Người trong quán ăn đương nhiên chia làm hai phe: một phe ủng hộ đội Brazil, một phe ủng hộ đội Đức vô địch. Phương Mộc không hiểu nhiều về bóng đá, các cầu thủ trên sân, ngoài Ronaldo ra, cậu không biết tên ai cả. Thấy bọn Đỗ Ninh ủng hộ đội Brazil, nên lúc đó cũng bỗng nhiên trở thành fan hâm mộ của đội Brazil.
Nửa đầu trận đấu, không đội nào ghi bàn, qua cục diện trận đấu, có thể nhận thấy đội Brazil hơi bị động, đội Đức có mấy cơ hội rất tốt, đáng tiếc đều không tận dụng thành công. Trong lúc nghỉ giải lao giữa hai hiệp đấu, những fan hâm mộ bóng đá trong quán vừa thưởng thức lại những pha bóng hay quay lại, vừa lớn tiếng tranh luận xem đội nào sẽ giành cup, liên tục có người cá cược bữa ăn đêm. Cho đến tận khi hiệp đấu thứ 2 bắt đầu, mọi người mới dồn sự chú ý lên màn hình. Lần đầu tiên làm fan hâm mộ bóng đá, kết quả là đội mình ủng hộ lại biểu hiện không được tốt, lúc đầu Phương Mộc cảm thấy thật vô vị, cứ ngồi uống rượu, ăn lạc, sau đó, dần dần bị tâm trạng hào hứng của mọi người lan truyền đến, thỉnh thoảng cũng reo hò cổ vũ.
Đội Brazil phản công thành công, Ronaldo chuyền bóng cho cầu thủ mang áo số 10 (Đỗ Ninh nói với cậu cầu thủ số 10 tên Rivaldo), Rivaldo đá bóng xa từ ngoài vòng cấm, sức bóng không mạnh, thủ môn đội Đức Kahn nhẹ nhàng ngã người chuẩn bị đón bóng, không ngờ ôm bóng không dính, bóng bật ra khỏi tay.
“Đừng thả tay ra chứ!” Cậu thanh niên cao to bàn bên hét lớn. Lời nói chưa dứt, Ronaldo đã có mặt kịp thời đệm bóng cận thành nhẹ nhàng bằng chân phải, bóng lăn vào góc trái khung thành. Đội Brazil dẫn trước 1:0!
Trong quán rộ lên những tiếng hét vang, tiếng reo hò, tiếng chửi thề.
“Kahn quá chủ quan!” Anh chàng cao to lắc đầu nói: “Quả bóng dính cỏ, lẽ ra phải lấy người đè lên, lấy tay ôm, rất dễ bị trượt khỏi tay. Kahn tự tin quá!”
“Khà… khà, chuyên nghiệp quá!” Trâu Đoàn Kết cười nói.
“Ôi, thần tượng ơi, anh đừng có để tôi phải thất vọng nhé.” Anh chàng cao to nhìn chăm chăm vào màn hình, nét mặt ủ dột giống y như Kahn.
“Khúc Vĩ Cường, khoa Vật lý.” Lưu Kiện Quân nói nhỏ với Phương Mộc, “Là thủ môn đội bóng đá trường ta.”
“Ồ, chẳng trách.”
Đội Đức bắt đầu ra sức phản công, nhưng vẫn cứ luôn thiếu người ghi bàn. Đến phút thứ 79, Rivaldo bỏ bóng. Ronaldo thoải mái dứt điểm bằng chân phải ở sát vạch 16m50, đưa bóng vào góc xa trước sự bó tay của Kahn, giành chắc phần thắng.
Những cổ động viên của đội Đức chửi bới ầm ĩ. Khúc Vĩ Cường thở dài, nói: “Chắc chắn đội Brazil đã nghiên cứu kỹ đặc điểm kỹ thuật của Kahn, anh ấy sợ nhất là những quả bóng tầm thấp.”
Trận bóng vừa kết thúc, các bạn sinh viên người thì hào hứng huýt sáo vang, người thì buồn rầu ủ rũ, đều lần lượt thanh toán tiền ra về. Khúc Vĩ Cường hét lớn: “Ông chủ, cháu mua thêm 4 chai bia mang về.” Cô gái nhỏ nhắn vẫn luôn ở bên cậu cùng xem đá bóng khẽ nhắc cậu: “Anh đừng uống nữa, hôm nay đã uống nhiều quá rồi!”
“Em quản lý anh đấy à?” Khúc Vĩ Cường trừng mắt, “Trận bóng đá u uất thế, uống chút bia cũng không được chắc?”
Cô gái chu chu miệng, không nói gì.
Phương Mộc chẳng buồn quan tâm đến kết quả trận đấu, có điều, uống bia quá nhiều, bàng quang căng phồng vô cùng khó chịu, vội vàng trở về ký túc xá, vào nhà vệ sinh để giải tỏa trước đã. Toàn thân nhẹ nhõm bước về phòng, lại nhìn thấy Đỗ Ninh tay cầm miếng giẻ đang ra sức lau chùi gì đó trên cánh cửa phòng.
“Sao thế?” Phương Mộc vừa vẩy những giọt nước dính trên tay vừa hỏi: “Cậu đang lau gì thế?”
“Không biết là ai vẽ,” Đỗ Ninh chỉ tay vào cửa, “Có thể là ai đó giở trò đùa ác.”
Phương Mộc nhìn theo tay Đỗ Ninh, trên cửa vẫn còn sót lại mấy vết mờ mờ chưa lau sạch, chắc là dùng bút dạ viết, gạch ngang dọc nhiều nét.
“Vẽ gì vậy?”
“Hình như là ngôi sao năm cánh.” Đỗ Ninh nhíu mày, “Cái đứa nào dở hơi rỗi việc.”
“Sao năm cánh?” Phương Mộc nhìn lên cánh cửa các phòng khác ở hai bên hành lang, các cánh cửa đều sạch sẽ.
“Vẫn chưa lau xong à?” Lưu Kiện Quân thò đầu ra từ cánh cửa chếch phía đối diện.
“Sắp xong rồi.” Đỗ Ninh miết thật mạnh, vết tích trên cánh cửa cuối cùng đã biến mất.
“Xì, cũng thật đáng sợ đấy, có vẻ hơi giống Alibaba và 40 tên cướp!” Lưu Kiện Quân làm mặt quỷ.
Phương Mộc cười, “Chốc nữa tớ sẽ vẽ các ngôi sao lên tất cả các cửa phòng trong ký túc xá.”
Nửa đêm, Phương Mộc đột nhiên tỉnh giấc.
Trong phòng vang lên tiếng sột soạt. Phương Mộc gắng gượng mở mắt, nhờ vào ánh trăng ngoài cửa sổ soi vào, quan sát khắp căn phòng rộng chưa đến 10m2 một lượt. Đột nhiên, cậu nín thở.
Có người đang đứng trước cánh cửa phòng đóng chặt.
Phương Mộc muốn thò tay xuống dưới gối để lấy con dao găm, nhưng toàn thân dường như đông cứng, không nhúch nhích nổi. Cậu muốn mở miệng ra gọi Đỗ Ninh, nhưng giọng lại bị nghẹn lại trong họng, không thể thốt nên lời.
Người đó dường như không nhận ra Phương Mộc đã tỉnh giấc, anh ta quay lưng lại với Phương Mộc, tay anh ta đang từ từ vẽ các nét trên cánh cửa. Theo những động tác của anh ta, những nét vẽ đều bốc cháy. Mũi ngửi thấy mùi cháy khét.
Trên cửa, hình ngôi sao năm cánh đang rực cháy.
Người đó từ từ quay lại, nhờ ánh lửa, Phương Mộc nhìn thấy gương mặt không còn nguyên dạng của Ngô Hàm.
Không…
Trước mắt bỗng xuất hiện ánh sáng chói mắt. Bên tai vang lên tiếng gọi của Đỗ Ninh: “Phương Mộc, Phương Mộc, cậu sao thế?”
Cuối cùng Phương Mộc cũng mở mắt, trong lúc mơ màng, cậu nhìn thấy khuôn mặt kinh hãi của Đỗ Ninh.
“Sao thế, lại gặp ác mộng à?”
Phương Mộc gắng gượng ngồi dậy, đẩy Đỗ Ninh ra, nhìn về hướng cánh cửa.
Trên cánh cửa chẳng có gì ngoài hai tờ thời khóa biểu. Là giấc mơ.
Phương Mộc mệt mỏi rã rời nằm vật xuống, cảm thấy bên dưới ẩm ướt, giơ tay sờ, thật không ngờ mồ hôi của mình đã làm ướt đẫm ga giường.
“Cậu không sao chứ?” Đỗ Ninh đưa cho cậu một chiếc khăn mặt.
“Cảm ơn, tớ không sao, cậu mau ngủ đi.” Phương Mộc đón lấy chiếc khăn, lau khô mặt và cổ. Đỗ Ninh tắt đèn, gian phòng lại trở nên tĩnh mịch.
Nhưng Phương Mộc thì không ngủ lại được. Rõ ràng, giấc mơ này hoàn toàn khác với những giấc mơ giống y như nhau trước đây.
Sao năm cánh? Đại diện cho cái gì nhỉ?
Ngôi sao năm cánh là ký hiệu liên quan đến sự sùng bái tự nhiên xuất hiện sớm nhất trên thế giới, cũng là một kiểu hoàn mỹ, thanh khiết nhất trong hình học. Lúc đầu, sao năm cánh đại diện cho nữ giới, sau đó bị hiểu sai thành tượng trưng cho tín đồ dị giáo. Đến thời cận đại, đã trở thành ký hiệu của chiến tranh.
Chắc không phải có người muốn tìm mình để khiêu chiến chứ? Phương Mộc nghĩ và tự cảm thấy nực cười.
Không cần phải nghĩ nữa, chẳng phải vừa mới hứa với chính mình, là sẽ làm một người bình thường, giản đơn sao?
Sau đó, Phương Mộc ngủ rất say, nếu không nhờ Đỗ Ninh gọi cậu dậy ăn sáng, không biết cậu sẽ ngủ đến lúc nào
Hai người đi chậm rãi đến nhà ăn, vừa đi vừa nói chuyện. Liên tục có những người vội vàng chạy qua, lúc đầu, Phương Mộc không chú ý, nhưng cậu nhanh chóng phát hiện có gì đó bất thường, mọi người gần như đều chạy về một hướng: sân vận động.
“Sao thế?” Đỗ Ninh kéo tay một cậu sinh viên khoa ngoại ngữ.
“Không rõ, nghe nói có người chết ở sân vận động”.
Sân vận động nằm ở phía tây bắc của trường, ở giữa sân là một sân bóng đá đạt tiêu chuẩn, được phủ bởi lớp cỏ nhân tạo hiếm có lúc đó, xung quanh là đường đua trải nhựa dành cho môn điền kinh. Lúc này, bên ngoài sân vận động có mấy chiếc đèn xe cảnh sát đang nhấp nháy, bước vào trong sân vận động, phía bắc cầu môn có đến mấy trăm người vây quanh. Trên khán đài cũng chật kín sinh viên vừa sợ hãi vừa hào hứng. Chưa kịp đi đến, Phương Mộc đã nhìn thấy Lưu Kiện Quân cao kều đang chen giữa đám đông, kiễng chân nhìn dáo dác xung quanh. Phương Mộc đi đến bên cậu ta, vỗ vai, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lưu Kiện Quân dường như giật nảy mình, quay đầu lại nhìn thấy Phương Mộc, cười nói: “Khà khà, thần thám đến rồi à?”
Phương Mộc chẳng thèm để ý đến cậu ta, cũng nhón chân lên nhìn vào trong, “Sao thế, nghe nói có người chết à?”
“Đúng vậy, nhưng không biết là ai, đông người quá.”
Mấy sinh viên chen được lên trước, bị những người đứng sau đùn đẩy, vô cùng khó chịu, quay đầu lại định cằn nhằn, nhìn thấy Phương Mộc, tự giác nhường đường, trên mặt thể hiện sự kính sợ. Phương Mộc hơi ngượng, đang định đi khỏi đó, liền bị Lưu Kiện Quân và Đỗ Ninh đi đằng sau đẩy vào giữa đám đông.
Hiện trường đã bị cảnh sát cách ly bằng đường cảnh giới. Ngược lại với bên ngoài chen lấn chật chội, bên trong đường cảnh giới trông thật rộng rãi. Dưới cầu môn có một thi thể đang nằm sấp, nhìn dáng vẻ có lẽ là nam giới. Mặt anh ta vùi trong cỏ sinh học, không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng hai cánh tay giơ ra hai bên trông vô cùng quái dị.
Mấy vị bác sĩ pháp y mặc áo blue trắng đang bận rộn bên cái xác, một vị pháp y hết sức thận trọng lấy từ cạnh cột cầu môn cánh trái ra một vật thể trắng nhợt, ngắm nghía thật kỹ. Những sinh viên đứng xem xung quanh đều phát ra tiếng kêu kinh hãi, đó là một bàn tay.
Không lâu sau, các bác sĩ pháp y lật ngửa thi thể, khuôn mặt của cái xác khô cứng đã lộ ra, mấy sinh viên đứng xung quanh phát ra tiếng kêu hãi hùng.
“Là ai thế?” Lưu Kiện Quân vươn cổ thật dài, cố gắng nhìn, “Sao trông quen thế nhỉ?”
Phương Mộc cũng cảm thấy quần áo mặc trên người nạn nhân trông rất quen, nhưng nhất thời không nhớ được ra là đã nhìn thấy ở đâu.
“Tớ đi ra kia nhìn xem.” Lưu Kiện Quân đi men theo đường cảnh giới, chen đến vị trí đối diện với mặt nạn nhân. Mấy phút sau, mặt cậu trắng bệch quay trở về bên cạnh Phương Mộc và Đỗ Ninh.
“Là Khúc Vĩ Cường, bàn tay bị chém đứt, thảm lắm!”
Suốt cả một ngày trời, khắp mọi nơi trong trường đều bàn tán xôn xao về vụ ám sát xảy ra trong sân vận động. Liên tục có người đến tìm Phương Mộc để thăm dò tin tức, ý tứ là: việc này cậu không quản, thì ai quản chứ?
Phương Mộc vô cùng buồn bực, sau khi trợn trừng mắt với người thứ N đến hỏi thăm tin tức, cuối cùng cậu không thể chịu đựng được nữa, đành phải ra khỏi phòng, trốn vào một nơi yên tĩnh. Cậu không muốn đi đến những nơi đông người, cố tình đi ở những nơi tối, bất giác, không ngờ lại đi đến sân vận động.
Thường ngày, đây chính là địa điểm lý tưởng nhất cho những đôi yêu đương, thế nhưng, hôm nay lại vắng lặng không có lấy một bóng người. Chắc là do màn thảm kịch đáng sợ lúc sáng đã làm mọi người sợ hãi, chốn phong nguyệt biến thành nơi giết người, ai còn có tâm trạng tán tỉnh yêu đương ở chốn này nữa. Phương Mộc bước từng bậc cầu thang đi đến sân bóng, giẫm lên lớp cỏ nhân tạo mềm mại, đi thẳng đến phía bắc cầu môn.
Cỏ khu vực cạnh cầu môn đã bị giẫm cho tan nát hết cả. Một hình người được vẽ bằng phấn trắng lặng lẽ nằm đó, hai cánh tay ngắn ngủn thò ra chỉ hướng về hai bên cầu môn cánh trái, cánh phải. Phương Mộc đứng yên, nhìn chằm chằm vào hình vẽ một lúc, rồi dần dần đi đến phía cột cầu môn cánh trái. Sáng hôm nay, một bàn tay của Khúc Vĩ Cường đã tìm được ở đó. Một bàn tay khác lại bị hung thủ đặt ở cột cầu môn cánh phải.
Phương Mộc cúi người xuống, trời tối đen, không còn nhìn rõ vết máu nhiều hay ít trên cọng cỏ, nhưng chắc là không nhiều lắm. Có lẽ bàn tay bị chặt sau khi Khúc Vĩ Cường chết.
Phương Mộc lại quay lại vị trí hình vẽ, giơ hai cánh tay theo như dáng vẻ trong hình, bỗng xuất hiện thứ cảm giác nhẹ nhàng bay bổng, gần như suýt ngất. Cậu lập tức đứng thẳng người, nhanh chóng lùi lại mấy bước.
Cầu môn trước mặt lặng lẽ đứng đó, khuôn mặt của Khúc Vĩ Cường đè lên vạch cầu môn. Mọi thứ trước mắt khiến cho cầu môn vốn bình thường giản đơn bỗng trở nên hiểm ác dị thường, giống như là một cánh cửa sinh tử, và người chết chỉ để lại dấu vết cuối cùng của mình trên thế giới này bằng một đường viền đơn giản nhất.
Phương Mộc thận trọng bước lên phía trước từng bước một, bước qua vạch cầu môn và nín thở.
Chẳng xảy ra chuyện gì cả, trước mắt không phải là hỏa lò chốn địa ngục, vẫn là sân bóng vắng lặng. Ngẩng đầu lên, là bầu trời đêm đầy sao, hít thở sâu, trong không khí khô khan không hề mang theo mùi máu tanh rợn người.
Phương Mộc bước nhanh rời khỏi sân bóng, vừa đi vừa nói với mình: Phương Mộc, mày thật là… có vấn đề!
Ngày 1 tháng 7 năm 2002, trong sân vận động của trường Đại học J đã xảy ra một vụ án mạng. Cậu sinh viên dậy sớm tập thể dục đã phát hiện ra một xác nam giới nằm úp tại cạnh cầu môn trong sân bóng. Cảnh sát của Trạm An ninh Sở Công an thành phố lập tức đến ngay hiện trường để xem xét hiện trường và bước đầu tiến hành điều tra phỏng vấn.
Sau khi điều tra, nạn nhân tên Khúc Vĩ Cường, nam, 19 tuổi, người thành phố Lâm Giang tỉnh Cát Lâm, sinh viên năm thứ 2 khoa Vật lý trường Đại học J. Nguyên nhân tử vong là do não bộ bị tổn thương, hung khí có lẽ là một cái búa. Xác bị đưa đến đặt ở cầu môn phía bắc sân bóng trường Đại học J, đầu hướng về phía Nam, chân hướng về phía bắc, hai tay bị chặt, sau đó phát hiện ra hai tay của nạn nhân ở hai cột cầu môn trái phải. Qua xem xét sơ bộ, sân bóng không phải là hiện trường giết người đầu tiên, nạn nhân sau khi bị giết hại ở nơi khác, mới được đưa đến đây.
Qua điều tra phỏng vấn bước đầu, nạn nhân trước đây ở phòng 611 khu 4 Nam Phạm trường Đại học J, nhưng bắt đầu từ học kỳ này, cậu ta thuê phòng sống cùng bạn gái bên ngoài trường. Nhờ bạn cùng phòng của nạn nhân dẫn đường, cảnh sát tìm đến được căn nhà thuê của nạn nhân, gõ cửa rất lâu cũng không thấy ai ra mở cửa. Sau đó, tìm chủ nhà mở cửa, mới phát hiện ra một việc vô cùng bất ngờ.
Bạn gái của Khúc Vĩ Cường là Vương Thanh đã bị giết chết trong phòng. Sau khi cảnh sát bước vào phòng, mùi máu tanh nồng nặc lập tức xộc tới, tiếp đó, phát hiện ra một tử thi nữ trần truồng không mảnh vải che thân trong phòng ngủ. Đầu hướng về phía bắc (hướng của cửa phòng ngủ) chân hướng về phía nam (hướng của cửa sổ), bốn chi giạng ra thành hình chữ Đại (大), đặt nằm ngửa trên sàn nhà. Khi cảnh sát bước tới quan sát tỉ mỉ, mới phát hiện ra, nạn nhân đã bị chia thành 6 phần (đầu, thân, bốn chi), sau đó xếp lại hoàn chỉnh. Qua kiểm nghiệm pháp y, mặc dù phần ngực của nạn nhân (phía bên dưới bầu ngực bên trái) có một ống kim tiêm, nhưng nguyên nhân dẫn đến tử vong thực sự là do bị nghẹt thở. Quan sát vết hằn trên cổ nạn nhân, có lẽ là bị bóp cổ cho đến chết. Kết quả xét nghiệm tử thi cho thấy, màng trinh của nạn nhân đã bị rách từ lâu, có dấu vết trước khi chết cũng bị cưỡng hiếp, nhưng trong âm đ*o của nạn nhân không thấy tinh dịch, nghi rằng hung thủ đã sử dụng bao cao su.
Hiện trường xảy ra tại một gian phòng chếch phía trái ở tầng 2 của khu tập thể ba tầng trong khu dân cư gần trường Đại học J. Phía ngoài cửa sổ phòng mà hai nạn nhân thuê (lưới cửa sổ đã bị phá hoại) chính là mái che của nhà để xe đạp. Do hiện giờ thời tiết đang nóng nực, cửa sổ phòng lúc nào cũng mở, rất có khả năng hung thủ leo từ mái nhà để xe lên, sau khi phá hỏng lưới cửa sổ, đột nhập vào phòng giết người. Trên giường trong phòng ngủ phát hiện ra nhiều vết máu, tóc và mảnh vụn xương sọ. Qua xét nghiệm, đó chính là của nạn nhân thứ nhất, Khúc Vĩ Cường. Do đó, bước đầu có thể nhận định, căn phòng này chính là hiện trường đầu tiên Khúc Vĩ Cường bị giết hại. Mặc dù hung thủ giết người, phân chia thi thể, nhưng hiện trường không hề thấy hiện tượng máu me đầm đìa, hết sức thê thảm. Có thể khẳng định, hiện trường đã bị quét dọn, không hề phát hiện ra dấu vân tay và vết chân khả nghi.
Ngày thứ tư sau khi xảy ra vụ án, đội bóng đá của trường tổ chức một buổi nghi lễ giải nghệ cho Khúc Vĩ Cường.
Nghi lễ giải nghệ được diễn ra tại sân bóng. Toàn thể thành viên đội bóng chia làm hai đội, đội phó, đội trưởng và hai đội viên của đội bóng mỗi người nhấc một góc của chiếc áo cầu thủ, từ từ nhưng trang nghiêm, bước từng bước tiến về cầu môn phía bắc của sân bóng. Ở đó, đặt sẵn một chiếc bàn, bức di ảnh cỡ lớn của Khúc Vĩ Cường được đặt lên trên. Trước di ảnh là một quả bóng và đôi giày đá bóng của Khúc Vĩ Cường. Các thành viên của đội bóng đi đến cạnh bàn, đứng sang hai bên, đứng thẳng người, hai tay để ra phía sau. Đội trưởng lạy ba lạy trước di ảnh Khúc Vĩ Cường, sau đó lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy, bắt đầu đọc điếu văn.
Nội dung bài điếu văn đại khái là hồi tưởng lại quá trình Khúc Vĩ Cường tham gia đội bóng và cả những “cống hiến kiệt xuất” của cậu trong đội bóng đá, ngôn ngữ mỹ miều, nhưng không tránh khỏi sự khoa trương thái quá, ví dụ: “là hy vọng của nền bóng đá Trung Quốc”, “là thần môn không thể công phá được”, v.v… khiến mọi người dễ hiểu nhầm rằng, người mất không phải là Khúc Vĩ Cường, mà là một ngôi sao bóng đá nổi tiếng nào đó. Nhưng bài điếu văn này vẫn có hiệu quả cao, các thành viên đội bóng đứng hai bên hầu như đều nhỏ lệ, nhiều sinh viên đứng xem xung quanh, tròng mắt cũng đỏ hoe.
Bài điếu văn đã đọc xong, đội trưởng cầm chiếc áo cầu thủ, chấm chất lỏng gì đó, sau đó lấy bật lửa đốt chiếc áo.Chiếc áo cầu thủ số 1 của đội bóng đá trường Đại học J bốc cháy, nhanh chóng biến thành một đốm lửa. Đội trưởng chắc là bị bỏng, vội vàng ném áo xuống đất. Mùi đồ dệt kim và đồ nhựa bốc cháy bỗng chốc lan tỏa tràn ngập khắp nơi. Tiếp đến, nhìn thấy người quản lý sân vận động la hét chạy tới, giẫm liên hồi lên chiếc áo còn chưa cháy hết. Các thành viên đội bóng cuống cả lên, vây quanh người quản lý, lớn tiếng chất vấn. Người quản lý cũng nổi nóng: “Muốn bày nghi thức gì thì cứ bày, nhưng các cậu không được đốt lửa. Cỏ nhân tạo này mà bị cháy hỏng, các cậu có đền được không?”
Hai bên giằng co nhau đi khỏi sân vận động, nói là phải đi gặp hiệu trưởng để nói cho rõ. Buổi lễ giải nghệ đã kết thúc chóng vánh như vậy, chỉ thừa lại nửa chiếc áo cầu thủ của Khúc Vĩ Cường đang buồn bã bốc khói đen giữa đám cỏ bị cháy rụi. Phương Mộc nhìn bức di ảnh của Khúc Vĩ Cường bị lật đổ, cười buồn một cái, rồi bước theo đoàn người rời khỏi sân vận động.
Trở về phòng, cậu kinh ngạc nhìn thấy Thái Vĩ đang ngồi trên giường mình xem sách. Phương Mộc vẫn còn ghi hận với Thái Vĩ về sự việc lần trước, nên mặt nặng mày nhẹ, chẳng thèm chú ý đến anh ta. Nhưng Thái Vĩ lại cười hề hề, mở miệng trước: “Đi đâu đấy, tôi đợi cậu nãy giờ.”
“Tìm tôi có việc à?” Phương Mộc lạnh lùng hỏi, nhưng trong lòng lại giật thót: lẽ nào lại xảy ra chuyện gì?
“Không có việc gì lớn, vừa vặn Sở đến trường cậu điều tra vụ án, tôi tiện thể đến thăm cậu.”
“Anh đến làm gì?” Phương Mộc nghĩ một lát: “Vì vụ án giết người này sao? Chắc không do đội cảnh sát hình sự các anh quản lý chứ?”
“Khà khà, cậu nhóc này biết nhiều thật đấy!” Thái Vĩ cười vang nói: “Đây là việc của Trạm An ninh, tôi nghe nói họ đến trường cậu điều tra, tiện thể đi theo. Sao, cậu vẫn ổn chứ?”
“Rất ổn. Cảm ơn anh đã lo lắng!” Phương Mộc ngồi trên ghế, nói vẻ giận dỗi.
“Khà khà, cậu vẫn còn giận tôi à?” Thái Vĩ không để bụng: “Tôi thừa nhận, tôi xử lý chưa được thỏa đáng lắm, nhưng tôi nghĩ, cậu không muốn tặng thưởng vật chất, thì để nhà trường tuyên dương cậu cũng tốt. Tôi cũng phải mạo hiểm đấy, để Cục trưởng biết, chắc chắn sẽ bị mắng một trận ra trò.”
“Anh đúng là không có não, bị mắng một trận cũng đáng lắm!”
Nói xong, chính Phương Mộc cũng không kìm được, bật cười.
“Khà khà, không phải như cậu nghĩ đâu, không biết vì sao, Cục trưởng của tôi không cho phép tôi để cậu tham gia phá án.”
Phương Mộc định hỏi vì sao, Thái Vĩ đã lôi từ trong túi ra một phong thư.
“Nói chuyện chính nhé, có một bức thư giao cho cậu đây.” Thái Vĩ giơ bức thư ra, nhìn vào mặt Phương Mộc, nét mặt nghiêm nghị, “Mã Khải viết cho cậu!”
Phương Mộc đang định giơ tay ra đón, nghe nói là của Mã Khải viết cho mình, bất giác rụt tay lại, do dự giây lát, cuối cùng vẫn nhận lấy.
Là một phong thư màu trắng phổ thông, không viết tên người nhận, bên trong thư không dày, cầm trong tay thấy nhẹ bẫng. Phương Mộc lật mặt sau, miệng thư không dán.
“Tôi chưa hề đọc đâu. Xin thề với Mao Chủ tịch!” Thái Vĩ thấy Phương Mộc ngẩng đầu nhìn mình, vội vàng giải thích: “Anh ta trực tiếp giao tận tay tôi, tôi trực tiếp giao cho cậu.”
Thái Vĩ thấy Phương Mộc nhíu mày ngẩn người nhìn lá thư trên tay: “Sao, cậu không đọc à?”
Phương Mộc không trả lời, chỉ nhìn chăm chăm vào lá thư.
Mã Khải, anh muốn nói với tôi điều gì?
Thái Vĩ thấy Phương Mộc không nói gì, cũng thấy cụt hứng, bèn đứng dậy cáo từ. Phương Mộc không giữ lại, Thái Vĩ đi đến cửa, chợt quay người lại nói: “Mã Khải bị xử tử hình, lập tức thực thi.” Anh dừng lại một lát, “Hắn không kháng án, nếu không có gì thay đổi, sáng sớm thứ 5 sẽ tử hình.” Nói xong, gật gật đầu với Phương Mộc, rồi kéo cửa bước ra.
Tầng thượng ban đêm tĩnh mịch lạ thường. Trên đầu không có trăng, cũng không có sao, chỉ có màn đêm đen kịt. Gió thổi rất to, những hạt cát trên trần bị thổi bay khắp đất, như thể bước chân nhẹ tênh.
Phương Mộc đứng bên rìa sân thượng, lặng lẽ nhìn sân trường chìm trong màn đêm đen dày đặc, dường như đang chìm vào vực sâu thăm thẳm. Cúi đầu nhìn đồng hồ, đã 2 giờ sáng, Mã Khải đã bị xử tử hình chưa?
Cậu cố gắng nhìn ra phía xa, đôi tai căng lên lắng nghe từng tiếng động khẽ khàng nhất. Trong một góc tối nào đó, người đó bị áp tải xuống khỏi xe cảnh sát, có thể có bạn đồng hành, cũng có thể chỉ có một mình, đi nốt mấy bước cuối cùng của cuộc đời mình, Trước mặt là một hố đất rộng, quỳ xuống, có thể cảm thấy sự đau đớn khi đá sỏi cắm vào đầu gối. Phía sau gáy là những khẩu súng trường tự động K561 đã lên đạn, những người cảnh sát tư pháp đặt tay lên khẩu súng K54 đã được mở khóa an toàn, lặng lẽ chờ đợi những cảnh sát thi hành án bóp cò. Chỉ giây lát nữa thôi, từ đây tất cả mọi thứ trên cõi đời này, tốt, xấu, những thứ nợ anh, nợ tôi đều tiêu tan hết.
Biết rõ mình không thể nghe được tiếng súng, Phương Mộc vẫn hết sức căng thẳng chờ đợi. Thực ra chính cậu cũng không rõ, rốt cuộc cậu có muốn nghe thấy những tiếng súng đó hay không.
Thực sự, Phương Mộc bỗng cảm thấy mình không rõ, rốt cuộc trong lòng cậu, Mã Khải một kẻ sát nhân điên cuồng đáng bị trăm ngàn mũi dao đâm, hay là một bệnh nhân hết sức đáng thương.
Một điều chắc rằng, Mã Khải có trở ngại tinh thần nghiêm trọng, nhưng theo quy định luật hình pháp của Trung Quốc, trở ngại tinh thần của Mã Khải không hề ảnh hưởng đến khả năng khống chế và phân biệt. Do đó, theo pháp luật, anh ta vẫn là một người có khả năng, chịu trách nhiệm hình sự, bắt buộc phải gánh chịu hậu quả pháp luật do những hành vi phạm tội của mình gây ra.
Thế nhưng, lúc này đây trước mắt Phương Mộc, là đôi mắt vô thần không có sức sống, tràn đầy nỗi lo lắng và tuyệt vọng của Mã Khải. Anh ta giống như một con vật đáng thương đang ra sức lao chạy khắp nơi để tìm lối ra trong mê cung. Đầu bị đập đến chảy máu, sợ hãi khóc lóc, nhưng không có lối ra, không được cứu chuộc. Máu là lời nguyền rủa ngọt ngào, khi uống nó, tưởng như là được thu hoạch, thực ra là sự mất đi vĩnh viễn. Trong căn phòng nhỏ suốt ngày đêm kéo kín rèm cửa tại số 83 đường Bắc Thường Thanh, khu Hồng Viên, mỗi lần tỉnh lại, mệt mỏi rã rời giữa cơn mê, Mã Khải cần cảm thấy may mắn là mình lại sống sót thêm một ngày hay là cần phải nhắc nhở mình cái ngày tử vong đã càng lúc càng gần kề?
Phương Mộc thở dài, xách chiếc túi nilon màu đen, giống như trước đây, cậu đi về phía bãi cát ở phía đông bắc sân thượng.
Một lát sau, đám lửa cháy sáng bùng lên, tàn giấy màu đen tung bay khắp nơi, rơi xuống, nhưng không cam tâm, lại gắng gượng bay lên, thế nhưng, cuối cùng cũng rơi xuống khắp sân thượng, nát vụn, không chút động tĩnh.
Phương Mộc lôi lá thư vẫn chưa đọc chữ nào ra, muốn nói gì đó với đốm lửa, miệng há ra, nhưng vẫn không nói gì, chỉ ném bức thư vào trong đám lửa, nhìn nó uốn cong rồi cháy thành tro, hòa lẫn với những tàn giấy khác, bị gió cuốn lên bay đi mất.
Từ nay, tất cả mọi thứ của anh đã hoàn toàn chấm dứt không để lại chút dấu vết gì trên thế giới này.
7h30’, Phương Mộc bị cuộc điện thoại của Thái Vĩ làm cho tỉnh giấc. Thái Vĩ nói với cậu, 2h50’ sáng nay, Mã Khải đã bị xử bắn, một viên đạn đã chấm dứt sinh mạng, không hề có đau khổ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook