Đế Sư Xuất Sơn
-
Chương 444: Tiếp nhận toàn bộ
Đã tiếp nhận sự việc này của nhà họ Tưởng, đương nhiên Diệp Phùng sẽ không giấu dốt, ngay sau đó anh căn dặn đội trưởng đội bảo vệ: “Tất cả mọi người trong trang viên nhà họ Tưởng đều vẫn ở trong sân đúng không?”
Đội trưởng đội bảo vệ gật đầu nói: “Đều tập hợp ở trong sân, tôi đã phải cấp dưới trông chừng cẩn thận rồi.” “Tốt lắm, vậy cứ để bọn họ ở trong sân đi. Anh cho rút lui hết tất cả bảo vệ đi, đương nhiên, công khai rút lui âm thầm theo dõi, đợi đến mười hai giờ đêm chúng ta sẽ đi tìm hung thủ.
Lúc này đội trưởng đội bảo vệ cũng cảm thấy mơ hồ rồi: "Ngài Diệp, vừa rồi anh nói hung thủ đang ở trong trang viên, vậy lúc này chắc chắn đang ẩn náu ở một nơi nào đó rồi. Tại sao bây giờ chúng ta không lục soát trong trang viên thêm một lần nữa chứ?"
Diệp Phùng đảo cặp mắt trắng dã, cảm thấy nãy giờ anh nói nhiều như vậy, nhưng vị đội trưởng đội bảo vệ này lại nghe không hiểu chút nào nha. “Trước khi chúng tôi đến đây, các anh đã lục soát qua trong trang viên chưa?” “Lục soát qua rồi. Chúng tôi còn lục soát ba lần đấy, nhưng không có bất kỳ phát hiện gì." “Đã không có bất kỳ phát hiện gì, vậy thì chứng tỏ hung thủ không ẩn nấp ở trong trang viên. Chúng ta có lục soát thêm nữa cũng có ý nghĩa gì chứ?" “Nhưng mà, ngài Diệp vừa rồi không phải anh nói hung thủ vốn không chạy ra khỏi trang viên sao?"
Ai dô ông trời của tôi ơi, ông chủ Tưởng, một người khôn khéo như ông rốt cuộc tìm ở đầu được một đội trưởng đội bảo vệ có thần kinh thô như vậy hả?
Đây là giải thích hoàn mỹ về ý nghĩa sâu xa của câu có cơ bắp không có não sao?
Diệp Phùng bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục kiên nhẫn giải thích cho anh ta: “Anh nghĩ mà xem, nếu tên hung thủ này đã ở trong trang viên chưa rời đi, mà lại không ẩn nấp ở một chỗ nào đó, vậy anh nói kẻ đó còn có thể xuất hiện ở đâu?”
Đội trưởng đội bảo vệ suy nghĩ một lát, sau đó con mắt chợt mở lớn, kêu lên: “Ý của ngài Diệp là hung thủ là người ở trong trang viên sao?"
Không sai!
Có thể ở trong thời gian ngắn như vậy giết người hành hung, hơn nữa còn biết rõ như lòng bàn tay địa thế của trang viên nhà họ Tưởng, mà nhiều bảo vệ tìm kiếm như vậy cũng không có bất kỳ một chút manh mối gì, vậy chỉ có một loại khả năng duy nhất, hung thủ chính là người của nhà họ Tưởng.
Giờ phút này, hung thủ thật sự có lẽ cũng đang ở trong sân, giống như một người bình thường tiếp nhận các câu hỏi của nhân viên bảo vệ Khúc Thức đấy. "Ách...Tôi càng ngày càng thấy mơ hồ rồi!”
Đội trưởng đội bảo vệ gãi gãi đầu, trưng ra vẻ mặt thật thà chất phác không hiểu thì hỏi: “Nếu đã biết hung thủ là người trong trang viên, vậy vì sao chúng ta lại phải rút bảo vệ đi không tiếp tục trông chừng bọn họ nữa, còn phải đợi đến mười hai giờ đêm chứ?" “Bản lĩnh của hung thủ giết người rất cao, hơn nữa tâm trí cũng không thấp, kẻ đó chỉ vội vàng hành hung nhưng cũng không để lại một chút nhược điểm thì có thể nhìn ra được rồi. “Nhưng mà, một người có tâm manh hơn nữa, cuối cùng cũng sẽ có lúc mệt rã rời. Trong một ngày, mười hai giờ đêm là thời điểm cơ thể mệt mỏi nhất, mà khoảng thời gian này cũng là lúc dễ dàng để lộ ra sơ hở nhất.”
Mười hai giờ đêm, đó là thời khắc rạng sáng của một ngày, cũng là thời điểm thần kinh con người suy yếu nhất trong một ngày. “Mà rút lui tất cả bảo vệ đi, công khai rút lui âm thầm theo dõi chẳng qua chỉ là một kế sách nho nhỏ. Ngộ nhỡ hung thủ nhìn thấy bảo vệ rời đi muốn bạo dạn chạy trốn, vậy chẳng phải đúng lúc chúng ta không cần tốn sức lực dư thừa lại vẫn bắt được kẻ đó sao?" ha." “Nghe vậy hình như... hình như cũng có lý
Nếu như nói vừa rồi Tưởng Huy để Diệp Phùng toàn quyền tiếp nhận vụ án giết người của nhà họ Tưởng, có một vài người của nhà họ Tưởng còn hơi bất mãn, nghi ngờ trình độ của anh. Vậy thì những lời này của Diệp Phùng không chỉ khiến tất cả mọi người yên tâm, ngay cả Tưởng Huy cũng cảm thấy yên lòng không ít.
Chỉ với một câu 'công khai rút lui âm thầm theo dõi đã đủ chứng minh năng lực của Diệp Phùng rồi.
Có lẽ không có ai chú ý, ở trong đám người, trên khóe miệng Tưởng Anh mang theo nụ cười thản nhiên, một đôi con người trong suốt nhìn Diệp Phùng chăm chú, rất lâu không thể rời đi.
Nhất là dáng vẻ chuyên tâm phân tích tình tiết vụ án của Diệp Phùng vừa rồi càng khiến tâm tư của cô con gái nhỏ nhà họ Tưởng - Tưởng Anh hơi nổi lên một gợn sóng.
Chẳng qua cô ta không nói thì anh không biết, phần tình cảm này cứ yên lặng chôn giấu ở dưới đáy lòng của cô ta. “Các anh nâng mấy cỗ thi thể vào trong sân, sau đó đều tản đi đi. Đợi đến mười hai giờ đêm, tự nhiên tôi sẽ gọi các anh.
Mọi người làm theo dặn dò của Diệp Phùng, đưa thi thể vào trong sân tách hai chân ra, sau đó tất cả mọi người từ từ rời đi. Diệp Phùng nhìn thấy Tưởng Anh không có ý muốn đi liền cảm thấy kỳ lạ, mở miệng hỏi cô ta: “Cô Tưởng không đi nghỉ ngơi một lát sao?”
Tưởng Anh nhìn anh khẽ cười một tiếng: “Tôi muốn ở lại chỗ này nhìn một cái.” Diệp Phùng hơi giật mình: “Ở đây đều là xác chết, lẽ nào cô Tưởng không sợ sao?”
Tưởng Anh vẫn tươi cười nói: “Có anh Diệp ở chỗ này, làm tôi phải sợ chứ?"
Cho dù gặp phải nguy hiểm gì, anh cũng sẽ bảo vệ tôi, có đúng hay không?
Tôi còn phải nhìn thi thể có manh “Anh Diệp, còn biết nghiệm tử trước mắt này càng ngày càng khiến cô ta nhìn không thấu, giống như một bảo tàng vậy, cứ nào mang đến ngạc vui mừng cho cô ta.
Phải biết rằng bây giờ đã là quá nửa đêm rồi, đối mặt với bốn xác chết máu còn chỉ sợ người bình thường cũng không lá gan lớn như vậy đâu.
Mà Diệp Phùng nghe xong lời của Tưởng Anh, khóe miệng của anh lại khẽ cong lên, trong giọng nói mang theo sự kiêu ngạo: “Kẻ hèn mọn này khám nghiệm tử thi chỉ dễ như trở bàn tay.
Đã có thể trở thành để sư của thiên hạ, thiên văn địa lý, đủ hạng người, không có kỹ thuật nào mà Diệp Phùng không biết.
Hơn nữa, không chỉ là biết mà anh còn là tinh thông. “Anh Diệp, anh thật lợi hại!”
Tưởng Anh nở một nụ cười ngọt ngào, trong đêm tối như mực đôi con người long lanh kia lóe lên vẻ say mê.
Bầu không khí vốn ghê rợn kinh khủng, bởi vì câu nói này nhất thời trở nên có phần mập mờ, Diệp Phùng ho nhẹ một tiếng, vội vàng ném câu chuyện này sang một bên, hết sức chuyên chủ quan sát đánh giá bốn cỗ thi thể này.
Đội trưởng đội bảo vệ gật đầu nói: “Đều tập hợp ở trong sân, tôi đã phải cấp dưới trông chừng cẩn thận rồi.” “Tốt lắm, vậy cứ để bọn họ ở trong sân đi. Anh cho rút lui hết tất cả bảo vệ đi, đương nhiên, công khai rút lui âm thầm theo dõi, đợi đến mười hai giờ đêm chúng ta sẽ đi tìm hung thủ.
Lúc này đội trưởng đội bảo vệ cũng cảm thấy mơ hồ rồi: "Ngài Diệp, vừa rồi anh nói hung thủ đang ở trong trang viên, vậy lúc này chắc chắn đang ẩn náu ở một nơi nào đó rồi. Tại sao bây giờ chúng ta không lục soát trong trang viên thêm một lần nữa chứ?"
Diệp Phùng đảo cặp mắt trắng dã, cảm thấy nãy giờ anh nói nhiều như vậy, nhưng vị đội trưởng đội bảo vệ này lại nghe không hiểu chút nào nha. “Trước khi chúng tôi đến đây, các anh đã lục soát qua trong trang viên chưa?” “Lục soát qua rồi. Chúng tôi còn lục soát ba lần đấy, nhưng không có bất kỳ phát hiện gì." “Đã không có bất kỳ phát hiện gì, vậy thì chứng tỏ hung thủ không ẩn nấp ở trong trang viên. Chúng ta có lục soát thêm nữa cũng có ý nghĩa gì chứ?" “Nhưng mà, ngài Diệp vừa rồi không phải anh nói hung thủ vốn không chạy ra khỏi trang viên sao?"
Ai dô ông trời của tôi ơi, ông chủ Tưởng, một người khôn khéo như ông rốt cuộc tìm ở đầu được một đội trưởng đội bảo vệ có thần kinh thô như vậy hả?
Đây là giải thích hoàn mỹ về ý nghĩa sâu xa của câu có cơ bắp không có não sao?
Diệp Phùng bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục kiên nhẫn giải thích cho anh ta: “Anh nghĩ mà xem, nếu tên hung thủ này đã ở trong trang viên chưa rời đi, mà lại không ẩn nấp ở một chỗ nào đó, vậy anh nói kẻ đó còn có thể xuất hiện ở đâu?”
Đội trưởng đội bảo vệ suy nghĩ một lát, sau đó con mắt chợt mở lớn, kêu lên: “Ý của ngài Diệp là hung thủ là người ở trong trang viên sao?"
Không sai!
Có thể ở trong thời gian ngắn như vậy giết người hành hung, hơn nữa còn biết rõ như lòng bàn tay địa thế của trang viên nhà họ Tưởng, mà nhiều bảo vệ tìm kiếm như vậy cũng không có bất kỳ một chút manh mối gì, vậy chỉ có một loại khả năng duy nhất, hung thủ chính là người của nhà họ Tưởng.
Giờ phút này, hung thủ thật sự có lẽ cũng đang ở trong sân, giống như một người bình thường tiếp nhận các câu hỏi của nhân viên bảo vệ Khúc Thức đấy. "Ách...Tôi càng ngày càng thấy mơ hồ rồi!”
Đội trưởng đội bảo vệ gãi gãi đầu, trưng ra vẻ mặt thật thà chất phác không hiểu thì hỏi: “Nếu đã biết hung thủ là người trong trang viên, vậy vì sao chúng ta lại phải rút bảo vệ đi không tiếp tục trông chừng bọn họ nữa, còn phải đợi đến mười hai giờ đêm chứ?" “Bản lĩnh của hung thủ giết người rất cao, hơn nữa tâm trí cũng không thấp, kẻ đó chỉ vội vàng hành hung nhưng cũng không để lại một chút nhược điểm thì có thể nhìn ra được rồi. “Nhưng mà, một người có tâm manh hơn nữa, cuối cùng cũng sẽ có lúc mệt rã rời. Trong một ngày, mười hai giờ đêm là thời điểm cơ thể mệt mỏi nhất, mà khoảng thời gian này cũng là lúc dễ dàng để lộ ra sơ hở nhất.”
Mười hai giờ đêm, đó là thời khắc rạng sáng của một ngày, cũng là thời điểm thần kinh con người suy yếu nhất trong một ngày. “Mà rút lui tất cả bảo vệ đi, công khai rút lui âm thầm theo dõi chẳng qua chỉ là một kế sách nho nhỏ. Ngộ nhỡ hung thủ nhìn thấy bảo vệ rời đi muốn bạo dạn chạy trốn, vậy chẳng phải đúng lúc chúng ta không cần tốn sức lực dư thừa lại vẫn bắt được kẻ đó sao?" ha." “Nghe vậy hình như... hình như cũng có lý
Nếu như nói vừa rồi Tưởng Huy để Diệp Phùng toàn quyền tiếp nhận vụ án giết người của nhà họ Tưởng, có một vài người của nhà họ Tưởng còn hơi bất mãn, nghi ngờ trình độ của anh. Vậy thì những lời này của Diệp Phùng không chỉ khiến tất cả mọi người yên tâm, ngay cả Tưởng Huy cũng cảm thấy yên lòng không ít.
Chỉ với một câu 'công khai rút lui âm thầm theo dõi đã đủ chứng minh năng lực của Diệp Phùng rồi.
Có lẽ không có ai chú ý, ở trong đám người, trên khóe miệng Tưởng Anh mang theo nụ cười thản nhiên, một đôi con người trong suốt nhìn Diệp Phùng chăm chú, rất lâu không thể rời đi.
Nhất là dáng vẻ chuyên tâm phân tích tình tiết vụ án của Diệp Phùng vừa rồi càng khiến tâm tư của cô con gái nhỏ nhà họ Tưởng - Tưởng Anh hơi nổi lên một gợn sóng.
Chẳng qua cô ta không nói thì anh không biết, phần tình cảm này cứ yên lặng chôn giấu ở dưới đáy lòng của cô ta. “Các anh nâng mấy cỗ thi thể vào trong sân, sau đó đều tản đi đi. Đợi đến mười hai giờ đêm, tự nhiên tôi sẽ gọi các anh.
Mọi người làm theo dặn dò của Diệp Phùng, đưa thi thể vào trong sân tách hai chân ra, sau đó tất cả mọi người từ từ rời đi. Diệp Phùng nhìn thấy Tưởng Anh không có ý muốn đi liền cảm thấy kỳ lạ, mở miệng hỏi cô ta: “Cô Tưởng không đi nghỉ ngơi một lát sao?”
Tưởng Anh nhìn anh khẽ cười một tiếng: “Tôi muốn ở lại chỗ này nhìn một cái.” Diệp Phùng hơi giật mình: “Ở đây đều là xác chết, lẽ nào cô Tưởng không sợ sao?”
Tưởng Anh vẫn tươi cười nói: “Có anh Diệp ở chỗ này, làm tôi phải sợ chứ?"
Cho dù gặp phải nguy hiểm gì, anh cũng sẽ bảo vệ tôi, có đúng hay không?
Tôi còn phải nhìn thi thể có manh “Anh Diệp, còn biết nghiệm tử trước mắt này càng ngày càng khiến cô ta nhìn không thấu, giống như một bảo tàng vậy, cứ nào mang đến ngạc vui mừng cho cô ta.
Phải biết rằng bây giờ đã là quá nửa đêm rồi, đối mặt với bốn xác chết máu còn chỉ sợ người bình thường cũng không lá gan lớn như vậy đâu.
Mà Diệp Phùng nghe xong lời của Tưởng Anh, khóe miệng của anh lại khẽ cong lên, trong giọng nói mang theo sự kiêu ngạo: “Kẻ hèn mọn này khám nghiệm tử thi chỉ dễ như trở bàn tay.
Đã có thể trở thành để sư của thiên hạ, thiên văn địa lý, đủ hạng người, không có kỹ thuật nào mà Diệp Phùng không biết.
Hơn nữa, không chỉ là biết mà anh còn là tinh thông. “Anh Diệp, anh thật lợi hại!”
Tưởng Anh nở một nụ cười ngọt ngào, trong đêm tối như mực đôi con người long lanh kia lóe lên vẻ say mê.
Bầu không khí vốn ghê rợn kinh khủng, bởi vì câu nói này nhất thời trở nên có phần mập mờ, Diệp Phùng ho nhẹ một tiếng, vội vàng ném câu chuyện này sang một bên, hết sức chuyên chủ quan sát đánh giá bốn cỗ thi thể này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook