Đế Sư Xuất Sơn
-
Chương 1: Đế sư Diệp Phùng
“Diệp Phùng, tôi van anh, cứu Thi Nguyệt với!”
“Con gái anh sắp bị họ rút cạn máu tươi rồi!”
“Van anh cứu con bé đi! Cứu con bé đi!”
“Bọn tôi đang ở bệnh viện Từ Nhân thành phố Hướng Dương…”
Điện thoại đột nhiên bị cắt ngang, không còn có giọng nói…
“Đây… Đây là giọng của Tố Nghi?”
Trên bục giảng, người đàn ông vốn còn nho nhã bỗng chốc bùng nổ sát khí ngập trời, lan tràn khắp phòng học. Con gái của mình?!
Con gái của Diệp Phùng ta đây ư?
Bục giảng bằng gỗ hoa lê bỗng chốc bị anh đập bể tan tành.
“Ahhhhhl” Tiếng hét thê lương vang vọng trời xanh. Người đàn ông bỏ mặc hết thảy, không nói một câu rời khỏi phòng học bằng tốc độ nhanh nhất.
Cảnh tượng bất thình lình xảy ra khiến mọi người vốn đang cung kính nghe giảng đều đứng dậy. Ba mươi sáu người trong phòng học bao quát toàn bộ các lĩnh vực quân đội, chính trị, thương nghiệp, có chiến thần quyền lực một vùng, có ông trùm kinh doanh giàu có ngút trời, mỗi người đều là nhân vật quyền quý mà dậm chân một phát sẽ khiến nửa Đông Ngọc run lên. Lúc này, không ai bận tâm tới bục giảng gỗ lê bị hư hại, họ nhìn ra ngoài cửa, run rẩy cảm nhận cơn tức giận còn lưu lại trong phòng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến thầy giáo lúc nào cũng bình tĩnh điềm đạm lại phẫn nộ đến thế?
Một người đàn ông trung niên mặc quân trang ánh mắt lạnh lẽo, bỗng quát lên: “Người đâu, truyền lệnh của bổn tướng quân! Huy động xe tăng máy bay của quân khu 3, ba mươi ngàn binh lính vũ trang hạng nặng chờ mệnh lệnh, trợ giúp thầy giáo bất cứ lúc nào Một người đàn ông mặc tây trang giày da ngay bên cạnh ông ta lên tiếng: “Tất cả phóng viên của công ty truyền thông Cát Lan đều ra quân, điều tra rõ tình huống sự việc bằng tốc độ nhanh nhất!”
Ba mươi sáu cú điện thoại, ba mươi sáu mệnh lệnh, cả đất nước sục sôi. Họ không cần biết Diệp Phùng đã xảy ra chuyện gì, thậm chí không biết chuyện này đúng hay hai, họ chỉ cần biết trợ giúp Diệp Phùng vô điều kiện, cho dù phải dốc hết thế lực của mình. Không vì lý do gì khác, chỉ vì Diệp Phùng là thầy giáo của họ.
Bên kia, một chiếc xe thể thao mui trần đang lao như bay. Diệp Phùng cay đẳng đứng trên ghế lái phụ nhìn về đằng trước. Anh rời nhà đi từ năm tám tuổi, tốn hai mươi năm hành tẩu khắp Cửu Châu, giáo hóa muôn dân, một mình anh đã bồi dưỡng ra ba thánh hiền, bảy chiến thần, chín quốc y, tài phiệt siêu sao lại càng vô số. Sở hữu tài năng kinh người, tay nắm xuân thu đại nghĩa, học trò khắp thiên hạ, được công nhận là thầy giáo của cả thiên hạ, tôn xưng là Đế Sư.
Một khuôn mặt thanh thuần chậm rãi xuất hiện trong đầu anh. Còn nhớ năm năm trước, lúc mình thí nghiệm loại dược liệu kiểu mới nào đó, vô tình làm sai khiến thuốc hay thành xuân dược, đêm hôm đó mình đã bị rối loạn †âm trí. Chờ đến khi tỉnh lại, mọi chuyện như ảo ảnh, chẳng qua nữ sinh viên năm đó từng làm trợ thủ cho anh chưa từng xuất hiện… Anh nhớ mang máng cô ấy có cái tên rất hay, Hà Tố Nghi…
Đêm hôm đó, tôi vẫn làm tổn thương em sao? Suy nghĩ dần dần trở về, sự cay đắng trong mắt dần dần biến thành kiên định, nếu ông trời đã cho tôi cơ hội để bù đắp, vậy thì tôi sẽ không bao giờ bỏ qua. Tố Nghi, chờ tôi!
Cả con gái chưa bao giờ gặp mặt nữa, ba đến đây!
Lúc này, tại bệnh viện Từ Nhân thành phố Hướng Dương, Hà Tố Nghỉ ôm chặt con gái sắc mặt tái nhợt trong lòng, khóc lóc nói: “Van anh! Van các anh hãy tha cho chúng tôi đi! Tôi nhất định sẽ trả tiền cho các anh, con gái tôi còn quá nhỏ, tiếp tục lấy máu nữa nó sẽ chết mất!”
Mấy tên đàn ông xăm mình vây quanh cô, một tên mặt thẹo cầm đầu hung tợn nói: “Tao không quan tâm! Thiếu nợ thì trả tiền là điều hiển nhiên! Bây giờ cả nhà mày chỉ có mỗi máu gấu trúc của đứa con hoang này là đáng giá nhất! Không lấy máu nó thì mày trả bằng cách nào?”
“Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Bắt nó lại cho tao, tiếp tục lấy máu!”
“Đừng! Đừng mài!” Hà Tố Nghi ôm chặt Thi Nguyệt: “Các người làm thế là giết người! Tôi sẽ báo cảnh sát! Tôi liều mạng với anh!”
Tên mặt thẹo không hề nể tình đạp một phát, thân thể mảnh mai của Hà Tố Nghỉ nhất thời bay ra ngoài, đụng mạnh lên tường, trên trán đỏ au.
“Mẹ!” Tiếng kêu đau lòng vang lên. Thi Nguyệt đau lòng nhìn Hà Tố Nghi, nắm chặt tay cô, nhìn tên mặt thẹo: “Chú, van chú đừng đánh mẹ cháu! Thi Nguyệt sẽ nghe lời, Thi Nguyệt cho chú lấy máu…”
Thấy cô bé giơ cánh tay gầy yếu chỉ còn xương bọc da, tên mặt thẹo không hề thương hại, cười dữ tợn: “Sớm nghe lời có phải tốt hơn không! Lấy tiếp 1cc máu của nó!”
Bác sĩ cau mày: “Cô bé rất suy yếu, nếu rút thêm 1cc máu thì e rằng sẽ nguy hiểm.”
“kêu mày lấy thì lấy, chỉ cần không làm nó chết thì liên quan gì tới bọn tao? Con bé, đừng hận tao, muốn hận thì hận bà mẹ vô tích sự với thằng cha vô trách nhiệm của mày đi.”
Thấy bác sĩ thắt dây lên cánh tay mình, Thi Nguyệt cố gắng nở nụ cười với mẹ, ánh mắt còn chút quyến luyến cuối cùng với cuộc sống: “Xin lỗi mẹ, Thi Nguyệt không thể ở bên cạnh mẹ nữa. Mặc dù con chưa từng gặp ba, nhưng trong lòng con, ba vẫn luôn tồn tại, ba là một người anh hùng, sẽ có một ngày nào đó cho con cưỡi lên cổ ba, mua thật nhiều kẹo cho con. Ba sẽ nhéo má con, nói con là bảo bối của ba. Tiếc rằng có lẽ con không thể chờ tới ngày đó…”
“Mẹ, nếu có một ngày mẹ được gặp lại ba thì xin hãy chuyển lời giùm con, Thi Nguyệt vân chưa bao giờ trách ba…”
“Con gái của mẹ! Con gái của mẹ!” Hà Tố Nghỉ giấy dụa muốn bò về phía Thi Nguyệt, nhưng hai tay lại bị hai tên đàn ông giữ chặt, ống rút máu đỏ thẫm như móc khóa thần chết, dần dần lấy mất sinh mệnh của Thi Nguyệt.
“Mẹ..” Mí mắt Thi Nguyệt càng ngày càng nặng tru. Cô bé nở nụ cười hạnh phúc: “Hình như con thấy ba đến đón con…”
Rầm! Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đá vỡ tan, thấy cảnh tượng trước mắt, đôi mắt Diệp Phùng đỏ bừng, tiếng hét cào xé tim gan vang vọng đêm tối!
“Con của ba!”
“Con gái anh sắp bị họ rút cạn máu tươi rồi!”
“Van anh cứu con bé đi! Cứu con bé đi!”
“Bọn tôi đang ở bệnh viện Từ Nhân thành phố Hướng Dương…”
Điện thoại đột nhiên bị cắt ngang, không còn có giọng nói…
“Đây… Đây là giọng của Tố Nghi?”
Trên bục giảng, người đàn ông vốn còn nho nhã bỗng chốc bùng nổ sát khí ngập trời, lan tràn khắp phòng học. Con gái của mình?!
Con gái của Diệp Phùng ta đây ư?
Bục giảng bằng gỗ hoa lê bỗng chốc bị anh đập bể tan tành.
“Ahhhhhl” Tiếng hét thê lương vang vọng trời xanh. Người đàn ông bỏ mặc hết thảy, không nói một câu rời khỏi phòng học bằng tốc độ nhanh nhất.
Cảnh tượng bất thình lình xảy ra khiến mọi người vốn đang cung kính nghe giảng đều đứng dậy. Ba mươi sáu người trong phòng học bao quát toàn bộ các lĩnh vực quân đội, chính trị, thương nghiệp, có chiến thần quyền lực một vùng, có ông trùm kinh doanh giàu có ngút trời, mỗi người đều là nhân vật quyền quý mà dậm chân một phát sẽ khiến nửa Đông Ngọc run lên. Lúc này, không ai bận tâm tới bục giảng gỗ lê bị hư hại, họ nhìn ra ngoài cửa, run rẩy cảm nhận cơn tức giận còn lưu lại trong phòng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến thầy giáo lúc nào cũng bình tĩnh điềm đạm lại phẫn nộ đến thế?
Một người đàn ông trung niên mặc quân trang ánh mắt lạnh lẽo, bỗng quát lên: “Người đâu, truyền lệnh của bổn tướng quân! Huy động xe tăng máy bay của quân khu 3, ba mươi ngàn binh lính vũ trang hạng nặng chờ mệnh lệnh, trợ giúp thầy giáo bất cứ lúc nào Một người đàn ông mặc tây trang giày da ngay bên cạnh ông ta lên tiếng: “Tất cả phóng viên của công ty truyền thông Cát Lan đều ra quân, điều tra rõ tình huống sự việc bằng tốc độ nhanh nhất!”
Ba mươi sáu cú điện thoại, ba mươi sáu mệnh lệnh, cả đất nước sục sôi. Họ không cần biết Diệp Phùng đã xảy ra chuyện gì, thậm chí không biết chuyện này đúng hay hai, họ chỉ cần biết trợ giúp Diệp Phùng vô điều kiện, cho dù phải dốc hết thế lực của mình. Không vì lý do gì khác, chỉ vì Diệp Phùng là thầy giáo của họ.
Bên kia, một chiếc xe thể thao mui trần đang lao như bay. Diệp Phùng cay đẳng đứng trên ghế lái phụ nhìn về đằng trước. Anh rời nhà đi từ năm tám tuổi, tốn hai mươi năm hành tẩu khắp Cửu Châu, giáo hóa muôn dân, một mình anh đã bồi dưỡng ra ba thánh hiền, bảy chiến thần, chín quốc y, tài phiệt siêu sao lại càng vô số. Sở hữu tài năng kinh người, tay nắm xuân thu đại nghĩa, học trò khắp thiên hạ, được công nhận là thầy giáo của cả thiên hạ, tôn xưng là Đế Sư.
Một khuôn mặt thanh thuần chậm rãi xuất hiện trong đầu anh. Còn nhớ năm năm trước, lúc mình thí nghiệm loại dược liệu kiểu mới nào đó, vô tình làm sai khiến thuốc hay thành xuân dược, đêm hôm đó mình đã bị rối loạn †âm trí. Chờ đến khi tỉnh lại, mọi chuyện như ảo ảnh, chẳng qua nữ sinh viên năm đó từng làm trợ thủ cho anh chưa từng xuất hiện… Anh nhớ mang máng cô ấy có cái tên rất hay, Hà Tố Nghi…
Đêm hôm đó, tôi vẫn làm tổn thương em sao? Suy nghĩ dần dần trở về, sự cay đắng trong mắt dần dần biến thành kiên định, nếu ông trời đã cho tôi cơ hội để bù đắp, vậy thì tôi sẽ không bao giờ bỏ qua. Tố Nghi, chờ tôi!
Cả con gái chưa bao giờ gặp mặt nữa, ba đến đây!
Lúc này, tại bệnh viện Từ Nhân thành phố Hướng Dương, Hà Tố Nghỉ ôm chặt con gái sắc mặt tái nhợt trong lòng, khóc lóc nói: “Van anh! Van các anh hãy tha cho chúng tôi đi! Tôi nhất định sẽ trả tiền cho các anh, con gái tôi còn quá nhỏ, tiếp tục lấy máu nữa nó sẽ chết mất!”
Mấy tên đàn ông xăm mình vây quanh cô, một tên mặt thẹo cầm đầu hung tợn nói: “Tao không quan tâm! Thiếu nợ thì trả tiền là điều hiển nhiên! Bây giờ cả nhà mày chỉ có mỗi máu gấu trúc của đứa con hoang này là đáng giá nhất! Không lấy máu nó thì mày trả bằng cách nào?”
“Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Bắt nó lại cho tao, tiếp tục lấy máu!”
“Đừng! Đừng mài!” Hà Tố Nghi ôm chặt Thi Nguyệt: “Các người làm thế là giết người! Tôi sẽ báo cảnh sát! Tôi liều mạng với anh!”
Tên mặt thẹo không hề nể tình đạp một phát, thân thể mảnh mai của Hà Tố Nghỉ nhất thời bay ra ngoài, đụng mạnh lên tường, trên trán đỏ au.
“Mẹ!” Tiếng kêu đau lòng vang lên. Thi Nguyệt đau lòng nhìn Hà Tố Nghi, nắm chặt tay cô, nhìn tên mặt thẹo: “Chú, van chú đừng đánh mẹ cháu! Thi Nguyệt sẽ nghe lời, Thi Nguyệt cho chú lấy máu…”
Thấy cô bé giơ cánh tay gầy yếu chỉ còn xương bọc da, tên mặt thẹo không hề thương hại, cười dữ tợn: “Sớm nghe lời có phải tốt hơn không! Lấy tiếp 1cc máu của nó!”
Bác sĩ cau mày: “Cô bé rất suy yếu, nếu rút thêm 1cc máu thì e rằng sẽ nguy hiểm.”
“kêu mày lấy thì lấy, chỉ cần không làm nó chết thì liên quan gì tới bọn tao? Con bé, đừng hận tao, muốn hận thì hận bà mẹ vô tích sự với thằng cha vô trách nhiệm của mày đi.”
Thấy bác sĩ thắt dây lên cánh tay mình, Thi Nguyệt cố gắng nở nụ cười với mẹ, ánh mắt còn chút quyến luyến cuối cùng với cuộc sống: “Xin lỗi mẹ, Thi Nguyệt không thể ở bên cạnh mẹ nữa. Mặc dù con chưa từng gặp ba, nhưng trong lòng con, ba vẫn luôn tồn tại, ba là một người anh hùng, sẽ có một ngày nào đó cho con cưỡi lên cổ ba, mua thật nhiều kẹo cho con. Ba sẽ nhéo má con, nói con là bảo bối của ba. Tiếc rằng có lẽ con không thể chờ tới ngày đó…”
“Mẹ, nếu có một ngày mẹ được gặp lại ba thì xin hãy chuyển lời giùm con, Thi Nguyệt vân chưa bao giờ trách ba…”
“Con gái của mẹ! Con gái của mẹ!” Hà Tố Nghỉ giấy dụa muốn bò về phía Thi Nguyệt, nhưng hai tay lại bị hai tên đàn ông giữ chặt, ống rút máu đỏ thẫm như móc khóa thần chết, dần dần lấy mất sinh mệnh của Thi Nguyệt.
“Mẹ..” Mí mắt Thi Nguyệt càng ngày càng nặng tru. Cô bé nở nụ cười hạnh phúc: “Hình như con thấy ba đến đón con…”
Rầm! Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đá vỡ tan, thấy cảnh tượng trước mắt, đôi mắt Diệp Phùng đỏ bừng, tiếng hét cào xé tim gan vang vọng đêm tối!
“Con của ba!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook