Đế Quốc Thiên Phong
Quyển 1 - Chương 5: Bắt giữ

Tiếng gót sắt giẫm trên mặt đất vang lên từng hồi như tiếng sấm, mặt đất rung chuyển, phía xa cuối chân trời xuất hiện một đường chỉ màu đen, chỉ trong nháy mắt đã to lên rất nhiều, tốc độ nhanh như chớp, với khí thế gió cuốn mây bay ào ào xông tới.

Là kỵ binh, ít nhất hơn một ngàn kỵ binh, người đen ngựa đen, đầu đội thiết khôi màu trắng, dưới mặt nạ của thiết khôi là những ánh mắt toát ra sát khí cuồng bạo, giống như oán khí của kẻ thù truyền kiếp trăm năm tích tụ lại, giờ phút này toát ra vô cùng sung mãn.

- Là kỵ binh của Đế quốc Chỉ Thuỷ!

Có người hô to.

Thiết khôi trắng giáp đen là dấu hiệu của bọn chúng, trường mâu vàng choé loé lên dưới ánh mặt trời, bốc lên sát khí vô cùng vô tận.

Ánh mắt Mộc Huyết co rút, co rút dần, nhỏ như kim châm.

Sau đó hắn phát ra một tiếng gầm điên cuồng:

- Mọi người cẩn thận! Đó là thân vệ đội của Bão Phi Tuyết! Phi Tuyết Vệ!

Bão Phi Tuyết?

Cái tên này làm cho tất cả mọi người chấn động.

Tổng tư lệnh Tam Trùng Thiên, tướng thủ thành Kinh Viễn, đệ nhất danh tướng Bão Phi Tuyết của Đế quốc Chỉ Thuỷ?

Nếu như không có người này, có lẽ Đế quốc Thiên Phong đã diệt Đế quốc Chỉ Thuỷ không dưới mười lần!

Ba ngàn thiết vệ của hắn tung hoành ngang dọc, lực chiến đấu tuyệt đối không dưới bất cứ cánh quân nào của Long Nha Quân.

Giây phút này, ngay cả Mộc Huyết cũng cảm thấy lạnh toát cõi lòng!

- Bày xa trận, cung tiễn thủ tiến lên, xác định mục tiêu cách một trăm hai mươi thước, bắn tự do, bắn!

Mộc Huyết điên cuồng gào thét.

Ngay sau đó, mưa tên đầy trời một lần nữa như đàn châu chấu bắn lên giữa không trung, ánh mặt trời chói chang bị đám mây tên kia che khuất làm cho ánh sáng dưới mặt đất trở nên chập chờn lúc tối lúc sáng.

Kỵ binh của Phi Tuyết Vệ mạo hiểm lướt tới như sóng thuỷ triều dưới đám mưa tên, bụi mù bốc lên cuồn cuộn mang theo uy thế kinh người, khởi xướng đợt tấn công như cơn hồng thuỷ khổng lồ.

Mười mấy mũi tên nhanh như điện đã bắn trúng vào ngực một tên kỵ binh, chiến mã vẫn điên cuồng chạy tới mấy chục thước mới chịu ngã xuống, ngay sau đó, lại một tên kỵ binh khác đột ngột ngã xuống...

Mặc dù số kỵ binh ngã xuống không ít, nhưng có thêm càng nhiều kỵ binh điên cuồng gào thét dũng mãnh xông tới ngày càng gần!

Gót sắt nện xuống mặt đất như mưa đá, vang động khắp bốn phương, thế công vũ bão như một cơn lũ quét không gì ngăn cản nổi...

Nói về khí lực, có lẽ bọn chúng không bằng chiến sĩ Hùng tộc, nhưng nói về chiến ý, lại không kém mảy may, còn nói về chỉ huy chiến thuật, sắp xếp đội hình cùng với số lượng binh sĩ thì bọn chúng hơn xa chiến sĩ Hùng tộc.

Chỉ trong khoảnh khắc, bọn chúng đã tới gần sát trong gang tấc...

- Xung phong!

Mộc Huyết gầm lên, giọng trầm hùng.

Ngàn tên thiết kỵ oai phong lẫm liệt bắt đầu giục ngựa tiến bước một cách trầm ổn, tiến vào sa trường phía trước chuẩn bị một phen tắm máu...

Trường mâu dày đặc như rừng, khôi giáp loé ra ánh sáng lạnh lẽo như băng, bọn chúng trong giống như một đám sát thủ người máy, kiên cường, tàn nhẫn, lạnh lùng, ác nghiệt, cuồng bạo, lại giống như một bầy sói dữ, cắn nuốt tất cả trước mắt vĩnh viễn không biết mệt.

Thiết kỵ của Phi Tuyết Vệ lao về phía đội vận lương với khí thế cuồng dã xé rách hư không, chuẩn bị triển khai lần va chạm mạnh mẽ đầu tiên với ngàn tên thiết kỵ thủ hạ của Mộc Huyết.

Trong khoảnh khắc hai cánh kỵ binh va chạm vào nhau, ầm một tiếng vang lên, đất bằng dường như dâng lên một cơn lốc xoáy thổi quét lan ra bốn phía, máu tươi tung toé, sinh mạng mất đi vô cùng nhanh chóng...Cả hai bên đều là binh sĩ thân trải trăm trận, mỗi lần va chạm với nhau như vậy đều mang lại thương vong rất lớn cho đối phương, lớn đến mức làm cho tất cả mọi người phải đau lòng.

Đội kỵ binh vận lương không tiếc thương vong ngăn cản thế tiến công vô cùng mạnh mẽ của đối thủ, để mang lại cho đám cung tiễn thủ phía sau cơ hội bắn ra vài lượt tên. Từng mũi tên nhọn gào thét nhắm thẳng thiên cung mang theo khí thế như muốn đốt hết mây xanh, phá nát trời không, lại mang theo kình phong cuồn cuộn lao vào ngực đám thiết kỵ của Đế quốc Chỉ Thuỷ.

Đám trường mâu binh bắt đầu rời xa trận thế, hướng mũi trường mâu nhọn hoắt lên trời, chuẩn bị triển khai đội hình ngăn cản đám Phi Tuyết Vệ cuồng bạo có thể đột phá bất cứ lúc nào.

Gần ba ngàn tên tân binh đã bắt đầu thích nghi với trạng thái nên có trước khi chiến đấu: Bọn chúng bắt đầu học tập cách thả lỏng thân mình, điều chỉnh tư thế của thân thể, thậm chí buông ra vài câu nói đùa vừa che giấu vừa làm nhạt đi cảm giác khẩn trương trong lòng.

Nhưng đúng lúc này, cuối đường chân trời xa xa lại xuất hiện ra những bóng đen mờ, không ngờ là một cánh kỵ binh nữa xuất hiện trước mắt mọi người.

- Gặp quỷ rồi! Bọn chúng đến đây ít nhất là hai ngàn tên! Nói không chừng Bão Phi Tuyết đã phái ra hết ba ngàn kỵ binh của hắn!

Một tên kỵ binh điên cuồng kêu to.

- Ta thấy rồi...! Thích Thiên Hữu, mang theo người của ngươi phát động tấn công vào bên sườn bọn chúng!

Thanh âm khàn khàn của Mộc Huyết vang lên.

- Như vậy không được!

Thích Thiên Hữu quay lại hô to:

- Bọn chúng không phải là chiến sĩ Hùng tộc! Mục đích của bọn chúng không phải là cướp lương, mà là huỷ lương!

Tuy mục đích khác nhau, nhưng chiến thuật vô cùng giống nhau.

Như lời Thích Thiên Hữu nói, cánh kỵ binh thứ hai triển khai đội hình như gió lốc, trong tay bọn chúng không phải là trường mâu sắc bén mà là từng cây đuốc đang rừng rực cháy. Hơn ngàn cây đuốc tạo thành một con rồng lửa khổng lồ, với khí thế đốt hết vạn vật sinh linh ào về phía đội vận lương. Bọn chúng không hề sợ chết, sẵn sàng trả giá bằng chính sinh mạng của chúng để đột phá sự ngăn cản của đội vận lương, chỉ để ném ra cây đuốc trong tay...

Hết cây đuốc này đến cây đuốc khác, thế lửa bắt đầu lan ra với khí thế vô cùng mạnh mẽ, trong nháy mắt đã nuốt chửng một chiếc xe ngựa. Một tên binh sĩ bị lửa bén vào người cất tiếng kêu la thê thảm, rối rít dập tắt ngọn lửa trên người, đến khi ngọn lửa tắt thì cả người hắn đã cháy thành than.

- Mộc Vệ Giáo, bọn chúng quá đông, chúng ta không ngăn nổi!

Phương Báo hô to, cánh tay hắn đã có thêm một vết thương, đó chính là kiệt tác của một tên Phi Tuyết Vệ sử dụng trường mâu, nhưng Phương Báo cũng đã đâm thủng ngực hắn mà không hề khách khí.

- Triển khai xa trận! Chuyển thành trạng thái phòng ngự toàn diện!

Rốt cục Mộc Huyết không nhịn được phải ra lệnh thối lui phòng thủ, cũng may Thiên Kỵ Vệ đều là lão binh thân trải trăm trận, bọn họ không nóng lòng rút lui lập tức về phía sau, mà tự giác kết thành đội hình chặt chẽ, dùng chính thân thể của mình ngăn cản địch nhân tấn công, tranh thủ thời gian cho chiến hữu lui về phía sau.

Rất nhiều kỵ binh đã lục tục rút lui về đến xa trận, bọn họ nhảy xuống chiến mã, sau đó xua chiến mã đến lấp vào những khe hở giữa xa trận. Ai nấy vung cao trường mâu, đổi thuẫn dài hình tam giác, hợp thành một rừng mâu vô cùng nghiêm mật kín đáo.

- Đẩy những xe bị cháy ra xa, nhanh lên nhanh lên! Bọn các ngươi làm ăn chậm chạp quá!

Một tên Lữ Úy kỵ binh giận dữ hét to.

Vài tên tân binh tay chân lúng túng dưới sự chỉ huy của bọn lão binh bất chấp thế lửa, ra sức đẩy những xe đã bị bén lửa rời xa xa trận, rốt cục thế lửa đã được ngăn chặn.

- Là Xà Lang Quân Bích Không Tình dẫn đầu, con bà nó, ta đã từng gặp qua hắn, mọi người ai nấy đều mặc hắc y, chỉ riêng mình hắn toàn thân bạch y. Tên bán nam bán nữ này, vì sao hắn còn chưa chết?

Phương Hổ giận dữ hô to.

Người của Hổ Báo Doanh và thân vệ của Bão Phi Tuyết đã từng chạm trán với nhau hai lần, đều đã hết sức quen thuộc lẫn nhau.

Trong đám người ngựa ngoài xa, một kỵ sĩ áo bào trắng nổi lên giữa đám áo đen như đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng, ung dung thanh nhã. Chủ nhân chiếc áo bào trắng kia có gương mặt dữ tợn đầy sát khí, vặn vẹo đến cực độ mà biến dạng, tiếng nói lanh lảnh hơi run nhưng đầy lãnh khốc:

- Giết!

Cánh kỵ binh thứ ba rốt cục cũng đã xuất hiện...

O0o

Những tiếng kêu thê lương không cam lòng, những suối máu tươi bắn ra tung toé, hình ảnh người ngã ngựa đổ, tất cả hình thành một cảnh tượng thê thảm vô cùng.

Thiển Thuỷ Thanh nhìn tất cả trước mắt, trong lòng đã bắt đầu tê dại không còn cảm giác.

Trường mâu của hắn giữa trường mâu đã đâm ra rút về không biết bao nhiêu lần, trên mặt hắn dính máu của bao nhiêu người, chính hắn cũng không nhớ rõ...

Chiến hữu bên cạnh hắn hết người này đến người khác ngã xuống, sau đó nhanh chóng có người khác bổ sung, thi thể chất chồng thành một bức tường.

Nếu như bạn không muốn chết, vậy cũng phải lợi dụng bức tường thi thể ấy làm nơi ẩn nấp, triển khai chống cự không ngừng.

- Chạy thôi!

Một tên tân binh thét lên.

Mộc Huyết xoay tay lại chém hắn một đao bay đầu:

- Ai dám trốn chạy, nhìn đây! Nhớ kỹ, trên chiến trường, vĩnh viễn không được quay lưng của ngươi về phía địch! Nếu không, ngươi sẽ càng chết nhanh hơn mà thôi!

- Chiến tới cùng thôi!

Một tân binh còn trẻ cất tiếng thét vang dậy trời không, thức tỉnh nỗi bất khuất sâu trong linh hồn, làm phát xuất ý chí cứng như sắt thép.

Mộc Huyết ngạc nhiên nhìn lại, chính là tên tân binh Thiển Thuỷ Thanh mà Thích Thiên Hữu đã khen ngợi mấy hôm trước.

Thanh âm kiên cường đánh thức chiến ý ngút trời, Mộc Huyết điên cuồng gầm lên:

- Chiến đấu tới cùng, tuyệt không rút lui!

- Chiến đấu tới cùng, tuyệt không rút lui!

Tất cả binh sĩ cùng nhau hô to.

Những tiếng gào thét hùng tráng vang dậy giữa nơi mà máu tanh ngập trời ngập đất, tràn đầy sắc thái bất khuất pha lẫn bi tráng, các binh sĩ ai nấy máu huyết sôi trào, dâng cao theo tiếng thét, vút tận trời không.

O0o

Nhớ kỹ: Đã thua, không cần mượn cớ! Cái giá duy nhất phải trả cho chiến bại, chính là tử vong!

Không biết tự bao giờ, trong đầu Thiển Thuỷ Thanh một lần nữa vang vọng những lời này. Trong đầu hắn lúc này vô cùng thanh tĩnh, hắn chỉ biết là hắn đang muốn giết, ra sức giết, giữa nơi mà ánh máu che lấp cả ánh dương quang, nhất định phải giết để mở ra một con đường giữa đất trời...

Vũ trụ bao la đã cho hắn cơ hội để sống lại một lần, hắn không biết chuyện đó có ý nghĩa gì, nhưng hắn biết rõ: Chỉ có dùng hai tay đoạt lại sinh mạng của mình, mới có ý nghĩa chân chính thuộc về mình!

- Thích Thiên Hữu!

Mộc Huyết lại thét to lần nữa.

- Có!

- Tìm một người thân tín đi gọi viện binh, bảo bọn họ lập tức đến tiếp viện chúng ta, bất cứ lúc nào đối phương cũng có thể tăng cường binh lực tới đây!

Mộc Huyết kêu to.

- Thành thị gần nơi này nhất phải mất lộ trình một ngày rưỡi, cả đi lẫn về phải mất ba ngày!

Thích Thiên Hữu hét to trả lời.

- Chúng ta sẽ thủ tại đây ba ngày!

Mộc Huyết cũng kêu to:

- Ta hiểu rõ bọn khốn này, bọn chúng chưa giết sạch chúng ta tuyệt sẽ không ngừng tay! Bọn chúng đánh một trận như vầy, tuyệt đối không chỉ muốn huỷ quân lương mà thôi!

Hắn vừa nói vừa xuất trường mâu ra đâm xuyên qua ngực một tên địch, sau đó tránh khỏi nhát đâm của một tên kỵ binh, xoay người né một mâu nữa chui xuống bụng ngựa. Chiến mã gào thét ngã xuống, tên kỵ binh kia chưa kịp bò dậy đã bị đám đao thuẫn thủ xông tới băm thành đống thịt.

- Chuyện đó đương nhiên, đổi lại là chúng ta cũng sẽ làm vậy!

Thích Thiên Hữu kêu:

- Phương Báo, ngựa của ngươi nhanh, một mình ngươi lập tức đi xin quân tiếp viện!

- Dạ!

Phương Báo hét to, tiện tay chỉ một tên kỵ binh, hai người tung mình lên ngựa, phi nước đại về phía sau.

- Nhất định phải thủ được đến lúc chúng ta trở lại!

Phương Báo chạy được vài bước còn cố ngoái đầu lại gào thét như điên.

Phía trước đánh đến máu chảy thành sông, đoàn xe năm trăm người phía sau rốt cục cũng đã bắt đầu di chuyển.

Tuy nhiên không phải bọn họ di chuyển về phía trước, mà là di chuyển về phía sau.

Bọn họ phải nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường, tình hình của đội vận lương thật sự không ổn, mới chỉ qua một ngày mà đã có vẻ chống không nổi.

- Đầu lĩnh, ngài xem!

Phương Hổ kêu lên.

Hắn không quen nhìn bọn khốn thấy chết mà không cứu.

- Bọn này chắc là do chó nuôi lớn!

Mộc Huyết nghiến răng:

- Phái người đi gọi bọn chúng tiếp viện.

- Dạ! Thiển Thuỷ Thanh, bây giờ ngươi lập tức chạy về phía sau, gọi năm trăm người kia lên đây tiếp viện! Ta không cần biết ngươi dùng phương pháp gì, tóm lại không thể để cho bọn chúng rời khỏi như vậy được!

Thích Thiên Hữu cũng điên cuồng gào thét.

Thiển Thuỷ Thanh không nói nửa lời, giục chiến mã chạy như điên về phía sau.

Đoàn xe năm trăm người đang từ từ khởi động, có đội vận lương chặn ở phía trước, bọn họ có thừa thời gian để rút lui.

Trong lúc này Thiển Thuỷ Thanh một mình một ngựa chạy tới, giận dữ la to:

- Huyết chiến phía trước, các ngươi lui lại phía sau, các ngươi cũng được coi là binh sĩ của Thiết Huyết Trấn hay sao?

Một tên binh sĩ lớn tiếng đáp:

- Đây là mệnh lệnh của cấp trên, chúng ta không có cách nào khác! Ngươi hãy nói với cấp trên đi thôi!

- Đầu lĩnh của các ngươi là ai?

- Hành Trường Thuận Hành Lữ Úy, đang ở bên kia, bên cạnh chiếc xe ngựa ở giữa, chính là kỵ sĩ đó!

Một tên binh sĩ chỉ rõ ràng cho Thiển Thuỷ Thanh.

Hành Trường Thuận là một hán tử trung niên trên dưới ba mươi, vết sẹo đao trên mặt biểu hiện rằng hắn cũng là một lão binh thân trải trăm trận.

- Thiển Thuỷ Thanh tham kiến Hành Lữ Úy, ta phụng mệnh Mộc Vệ Giáo, xin Lữ Úy phái binh tiếp viện!

Ngựa chưa tới nơi, người Thiển Thuỷ Thanh đã tới trước, một tiếng ạch vang lên, Thiển Thuỷ Thanh toàn thân đẫm máu đã ngã nhào xuống ngựa, lập tức có một tên binh sĩ tiến tới nâng hắn dậy.

Hành Trường Thuận lạnh lùng liếc nhìn hắn, sau đó mới đáp:

- Ta phụng mệnh của Chưởng Kỳ, bảo vệ nhân vật quan trọng đi Bàn Sơn. Nhiệm vụ của ta là: Bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ an toàn cho nhân vật quan trọng trong xe! Chuyện an nguy của đội vận lương ta thật sự bất lực!

- Ngươi cho rằng sau khi bọn chúng giết chết chúng ta rồi, ngươi có thể trốn thoát được sao?

Thiển Thuỷ Thanh hét lớn.

Hành Trường Thuận hừ lạnh:

- Tiểu tử, ta cũng là người từng lăn lộn chốn sa trường. Mộc Huyết mang theo bốn ngàn người nếu không ngăn cản được Phi Tuyết Vệ một ngày, vậy hắn cũng đã sống uổng phí một đời! Xem ra Bích Không Tình và Phi Tuyết Vệ chờ ở đây cũng cả ngày rồi, nhưng hiển nhiên bọn chúng không ngờ lần này Mộc Huyết còn dẫn theo ba ngàn tân binh cùng áp giải lương thảo, bằng không trận này bọn chúng đã thoải mái hơn nhiều. Lần này có thêm ba ngàn tân binh kia, bọn chúng muốn chiến thắng không dễ chút nào, chúng ta có thừa thời gian để rời đi, chờ cho bọn chúng rời khỏi nơi đây mới tiếp tục lên đường.

- Ngươi...thối hoắc!

Thiển Thuỷ Thanh mắng to.

Trong mắt Hành Trường Thuận thoáng qua một vẻ hung ác:

- Tiểu tử, ta không muốn so đo với ngươi, tuy nhiên nếu như ngươi còn dám đứng đây nói hươu nói vượn, coi chừng ta bẻ xương ngươi. Ngươi đại khái chắc chưa biết chức Lữ Úy của lão tử dùng cái gì đổi lấy hay sao?

Nói dứt lời, hắn vừa vô tình vừa cố ý đưa tay lên sờ sờ chiếc huân chương bằng vàng đang đeo trước ngực.

Trên chiếc huân chương ấy có khắc dấu hiệu một vết đao chém dính đầy máu rất rõ ràng, Thiển Thuỷ Thanh cảm thấy rùng mình kinh hãi.

Tuy thời gian hắn vào quân ngũ chưa lâu, bất quá vẫn có biết qua truyền thuyết về Đao Văn Kim Chương.

Mỗi chiến sĩ đeo trên người Đao Văn Kim Chương đều là cao thủ chân chính! Kim Chương ấy là do bọn chúng dùng máu và mạng của địch nhân mà đổi lấy, khác xa với những loại huân chương bình thường.

O0o

Trên chiến trường lúc này, tiếng kêu la giết chóc vang trời, binh sĩ của Mộc Huyết ngã xuống dần dần từng người một. Cánh thân vệ của Bão Phi Tuyết cỡi ngựa rất giỏi, võ nghệ cao siêu, tên chiến tướng áo trắng Bích Không Tình như thiên thần giáng phàm, thần uy lẫm lẫm, hắn đến nơi đâu là máu thịt tung bay đến đó, tiếng kêu thét vang lên liên tục.

Hắn giống như một Sát thần, tung hoành giữa sa trường, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Một tiếng keng giòn tan vang lên, đó là Loan Nguyệt Thứ Mâu của Thích Thiên Hữu va chạm với Xà thương của Bích Không Tình, một chuỗi những đốm lửa đỏ bắn ra tung toé vô cùng chói mắt.

Vài tên đao thuẫn thủ xông tới bị Bích Không Tình quét ngang một thương nhanh như chớp, đánh vỡ thuẫn sắt, cắt ngang qua cổ, hoa máu nở rộ đầy trời.

Không ngờ Thích Thiên Hữu đã dốc toàn lực ngăn chặn, hắn vẫn có thể ung dung lui tới tàn sát như không.

O0o

Thiển Thuỷ Thanh trong lòng đau xót, quay đầu lại nhìn Hành Trường Thuận nói từng chữ một:

- Trong xe rốt cục là nhân vật quan trọng gì, không ngờ còn quan trọng hơn bốn ngàn chiến sĩ chúng ta và số quân lương cho hai vạn quan quân của Thiết Huyết Trấn vậy?

Hành Trường Thuận lắc lắc đầu:

- Ngươi không cần biết!

Sự chú ý của Thiển Thuỷ Thanh rốt cục chuyển hướng về cỗ xe hoa lệ nằm ở giữa, trên thành xe có khắc đôi uyên ương đang hót, lại có hình thương và thuẫn, được kéo bằng tám thớt tuấn mã thượng đẳng.

Cửa sổ xe phảng phất có chút ánh sáng, dường như rất có thần.

Đó là một đôi mắt sáng ngời làm cho người khác thoáng nhìn qua rất khó mà quên, dường như sao sáng giữa trời đêm, làm cho người ta mê mẩn cả tâm hồn.

- Thiển Thuỷ Thanh bái kiến đại nhân, hy vọng đại nhân có thể ân chuẩn cho bộ hạ của ngài tham chiến, bảo vệ quân lương và binh mã của chúng ta, Thiển Thuỷ Thanh xin khấu tạ đại ân của đại nhân!

Bước vài bước đến trước cỗ xe kia, Thiển Thuỷ Thanh quỳ rạp xuống.

Trong xe ngựa vang lên một tiếng thở dài.

Một giọng nói dịu dàng êm tai như tiếng chuông ngân trong cốc vắng vang lên:

- Hành tướng quân, chúng ta...thật sự không thể đi giúp bọn họ sao?

Hành Trường Thuận vội vàng ôm quyền cung kính đáp:

- Tiểu nhân sợ hãi, tiểu nhân không phải tướng quân, chỉ cần kêu tiểu nhân Hành Trường Thuận là được! Không phải là Hành Trường Thuận không muốn giúp, mà là người của chúng ta quá ít, cho dù có xông lên cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi, nếu không nhân cơ hội này rời đi, chỉ sợ rằng sẽ tự châm lửa đốt mình. Tiểu nhân không sợ tử trận sa trường, chỉ sợ bảo vệ bất lực, vạn nhất chiến bại, đến lúc đó xảy ra sơ xuất làm hại đến tiểu thư người, vậy muôn thác cũng không hết tội!

Bên trong xe ngựa lại vang lên tiếng thở dài:

- Thì ra là như vậy sao...Ngươi tên là Thiển Thuỷ Thanh phải không? Thật vô cùng xin lỗi, ta rất muốn giúp các ngươi, nhưng...ta cũng không có cách. Ta chỉ là người được bảo vệ mà thôi, Hành tướng quân...hắn không chịu nghe ta chỉ huy.

Thiển Thuỷ Thanh lạnh lùng nhìn sang Hành Trường Thuận, phát hiện ra trong mắt đối phương đầy sự khinh thường mai mỉa.

Thì ra...là như vậy sao?

Thiển Thuỷ Thanh khẽ thở dài.

Hắn thở dài, là bởi vì phát hiện ra trong xe là một thiếu nữ, một thiếu nữ có thanh âm dễ nghe vốn không nên xuất hiện trên chiến trường giết chóc như thế này!

Hắn thở dài, là bởi vì thế gian quá bất công, sinh mạng của một người, thì ra lại quan trọng hơn, cao quý hơn vô số sinh mạng người khác!

Hắn thở dài, là bởi vì cuối cùng hắn không thể không có một quyết định khó khăn. Nhưng nếu người ngồi trong xe không phải là nữ nhân, có lẽ quyết định của hắn sẽ không đến nỗi khó khăn như vậy...

Sau đó, hắn đứng lên.

Hắn mỉm cười:

- Nếu đã là như vậy, có lẽ tiểu nhân có một biện pháp có thể giải quyết chuyện này.

- Sao?

Thanh âm bên trong xe ngựa có vẻ hưng phấn hơn một chút:

- Ngươi nói đi, biện pháp gì vậy? Nếu như có thể, ta nhất định giúp!

Thiển Thuỷ Thanh lập tức cất bước đi về phía trước cửa sổ của xe ngựa. Hành Trường Thuận thấy hắn không hỏi han gì mà tự tiện đến gần xe ngựa, khẽ cau mày nhưng rốt cục cũng không nói gì.

Thiển Thuỷ Thanh cười nói:

- Thật ra biện pháp này vô cùng đơn giản, chính là...bắt giữ ngươi!

Một luồng sáng lạnh phá không xuất hiện, vẽ ra một cái cầu vồng làm chói mắt người khác, đánh vỡ vụn cửa sổ xe ngựa.

Một dung nhan mỹ miều như hoa như ngọc hiện ra trước mặt mọi người, chiếc cầu vồng nhanh như điện chớp kia đã nhắm vào chiếc cổ thanh tú trắng như bạch ngọc mà đâm tới.

- Ngươi dám!

Hành Trường Thuận rống to, lập tức ra tay.

Chỉ trong chớp mắt, một chưởng mang theo khí thế uy mãnh như vỡ đá tan bia vô cùng mạnh mẽ nhắm vào lưng Thiển Thuỷ Thanh. Thiển Thuỷ Thanh không thèm tránh né, hứng lấy một chưởng lôi đình kia, cả người thuận thế bay vọt lên xe ngựa, ôm lấy mỹ nhân đặt dưới thân mình.

Thanh Hổ Nha đao sắc bén chỉ cách cổ họng nữ nhân kia không đến một phân, ánh mắt nữ nhân tỏ ra hoảng sợ nhìn chằm chằm vào tên binh sĩ người đầy máu đang ôm chặt thân mình. Lúc này Thiển Thuỷ Thanh đã cất tiếng quát trầm thấp:

- Còn dám tiến lên một bước, ta sẽ giết nàng!

- Ngươi dám hay sao? Nàng chính là...

- Không cần nói cho ta biết nàng là ai! Cho dù nàng có là con gái của Hoàng đế Thanh Dã, công chúa của Đế quốc Thiên Phong, nếu như ngươi không đem quân tiếp viện, lão tử cũng cho nàng một đao!

Thiển Thuỷ Thanh hét lớn, khẽ tăng thêm chút lực vào Hổ Nha đao, trên chiếc cổ trắng như bạch ngọc kia lập tức xuất hiện một đường máu đỏ. Trong tiếng kêu đau khe khẽ, một dòng máu tươi đã chậm rãi chảy ra, vẽ thành một sợi tơ đỏ tuyệt đẹp trên chiếc cổ nõn nà.

- Ngươi!

Hai mắt Hành Trường Thuận như toé lửa, dòng máu đỏ kia đã nói rất rõ ràng cho Hành Trường Thuận biết, tên tân binh gà mờ trước mắt hắn có thể làm bất cứ chuyện gì.

- Còn không mau đi tiếp viện! xem tại

Thiển Thuỷ Thanh hét lên như điên cuồng.

Hít sâu một hơi, Hành Trường Thuận lui lại vài bước, rốt cục điên cuồng quát to:

- Toàn Lữ nghe lệnh, mục tiêu là trận địa phía trước, tiếp viện tướng sĩ quân ta, thà chết không lùi!

- Chờ một chút!

Thiển Thuỷ Thanh kêu to.

- Còn chuyện gì nữa?

Hành Trường Thuận giận dữ hỏi.

- Sau cuộc chiến nếu như quân địch chưa lui, ngươi phải cho quân ngươi chia ra điều động đám tân binh. Đám tân binh này cần phải có người lãnh đạo mới có thể phát huy lực chiến đấu đến mức tối đa. Còn bản thân ngươi...cũng phải nghe theo lệnh của Mộc Vệ Giáo!

Hành Trường Thuận tức điên người, nhưng lúc này người mình bảo vệ đang nằm trong tay hắn, cho nên không thể không nghe.

Ánh mắt Hành Trường Thuận trở nên sắc lạnh, nhìn chằm chằm vào Thiển Thuỷ Thanh, miệng phát ra thanh âm trầm thấp mà lạnh lẽo:

- Tiểu tử, vạn nhất tiểu thư có sơ xuất gì, ta sẽ cho ngươi phải hối hận vì đã trót sinh ra làm người!

Dứt lời Hành Trường Thuận vung tay, năm trăm tinh binh lập tức triển khai đội hình, xông thẳng về phía trước với khí thế vô cùng hung hãn.

Nhìn theo năm trăm tên tinh binh rời đi, Thiển Thuỷ Thanh không thể khống chế được huyết khí sôi trào trong Hệ thống cấm nói bậyg ngực, oà một tiếng, phun ra một búng máu to.

Hổ Nha đao trong tay hắn cũng không còn sức lực mà rơi xuống...

Hành Trường Thuận...chưởng lực của hắn thật là hùng mạnh!

Một chưởng ấy không ngờ đã kích động khí huyết trong cơ thể hắn sôi trào ngàn lượt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương