Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn
Chương 3: Nguy hiểm

Pidgey thấy Sa Nặc Nhân nghe lời, nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát.

[ Ngươi tận lực dùng ý thức giao lưu cùng ta, căn nguyên ý thức lực(1) của ngươi đã bắt đầu thức tỉnh, làm như vậy sẽ có tác dụng củng cố. ]

1: sức mạnh ý thức nguyên bản

[ Căn nguyên ý thức lực? ] Hắn lần đầu tiên nghe nói đến.

[ Ân. ] Pidgey đáp một tiếng, liền không nói gì thêm.

Nguyên bản muốn Pidgey giải thích một chút, bất quá thấy nó không muốn nhiều lời, Á Liên liền không hỏi nữa.

Bất quá, nói đến chuyện này, hắn hẳn phải có tinh thần lực mới đúng, tại sao lại không cảm nhận được tinh thần lực của chính mình?

Thử tìm kiếm tinh thần lực trong đầu mình, vừa mới chạm vào, một tia tinh thần lực khô cạn mang theo gai nhọn đâm vào bên trong não, đau đến mức Sa Nặc Nhân trực tiếp ngã xuống, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

[ Làm sao vậy? ] Pidgey không hề chuẩn bị, bị dọa hết hồn.

Á Liên nằm trên mặt đất há miệng thở dốc, sắc mặt trắng bệch, [ Tinh thần lực của ta... Biến mất. ]

Pidgey ngẩn ngơ, biến mất ý là?

Cố gắng chống đỡ thân mình ngồi dậy, sắc mặt nghiêm nghị, [ Ta có thể ở đây, phải có tinh thần lực mới đúng, tại sao tinh thần lực của ta không còn, một chút cũng không thấy? ]

Pidgey trầm ngâm chốc lát, đứng lên, [ Đi, trước tiên đi tìm đồng bạn của ngươi. ]

Sa Nặc Nhân đứng dậy đi theo, cú ngã vừa rồi động đến vết thương trên ngực, hắn đau đến mức phải dừng lại, sau đó kiên trì đứng lên. Pidgey liếc mắt nhìn hắn, đi lên phía trước mở đường.

Ra khỏi sơn động, mới nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, bốn phía cây cối đều là thiên kỳ bách quái(2), chậu cầu đan xen(help), trên đất mọc ra các loại cỏ dại, dày đặc, âm u ẩm ướt, khiến người ta cảm thấy rất không thoải mái. Hắn tìm một cành cây, chống đỡ đi về phía trước.

2: lạ lùng, kỳ quái

Pidgey đi ở phía trước, bị đám cỏ dại che mất, nó chỉ lộ ra hai lỗ tai trắng lớn bên ngoài, vừa đi vừa nói cho hắn, [ Nơi này không an toàn, sắp tiến vào Hắc Vĩnh Dạ(3) rồi, ta phải nhanh thoát khỏi nơi này. ]

3: nửa cầu là đêm đen (ed: chém đấy)

Sa Nặc Nhân hôn mê mấy ngày, Pidgey nhìn chung quanh một lần, phát hiện tinh cầu này khá kỳ lạ, liên tiếp năm ngày, đều không thấy đêm tối, luôn là ban ngày, mà ở cách đó không xa, nửa bên kia vẫn luôn bị bóng đêm bao phủ, ở đó luôn tràn đầy nguy hiểm, ngay cả Pidgey cũng không dám vượt qua, nó chỉ cần đứng ở điểm chuyển giao liền cảm nhận được nguy hiểm đang ẩn núp trong đêm tối.

Một người một thỏ vừa đi vừa tán gẫu, Pidgey cũng là mới tới nơi này không lâu, đối rất nhiều phương diện đều không hiểu rõ, bọn họ hiện tại chỉ có thể cố hết sức rời xa nơi đó.

Thỏ tính cảnh giác so với nhân loại cao hơn, đi một quãng thời gian, Pidgey bỗng dừng lại, ngẩng đầu hướng về phía trước nghe ngóng xung quanh.

Sa Nặc Nhân cũng cảm thấy khẩn trương, [ Làm sao vậy? ]

Pidgey thay đổi phương hướng, [ Đi bên này, mau lên. ]

Tăng nhanh bước chân, theo sát Pidgey, quần áo bị cành cây cào rách, dính một thân tạp nham bùn đất, hắn cả người chật vật không tả. Pidgey động tác nhanh nhẹn, tại trong bụi cỏ chui tới chui lui, ngoại trừ lông tơ trên tai có chút ướt, những chỗ khác coi như sạch sẽ.

Đi không bao xa, Sa Nặc Nhân có chút chịu không nổi, leo lên leo xuống rất lãng phí thể lực, huống hồ hắn còn đang mang ngoại thương.

Pidgey đi một chút lại ngừng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn xung quanh, thấy Sa Nặc Nhân tựa trên thân cây há miệng thở dốc, nó từ trong túi đeo sau lưng lấy ra một khỏa trái cây ném cho hắn.

[ Mau ăn. ]

Có chút bất đắc dĩ, [ Ta không có đói bụng... ]

"Xiệp!!" một tiếng thú kêu, có bóng đen từ trên đầu hạ xuống.

Hắn khom lưng ngã xuống đất, "Oành" một tiếng, một phi thú cánh dài tới hai mét, thần trí không rõ đâm vào cây to phía sau, rơi vào trong tán lá, cái mỏ sắc nhọn hướng về Sa Nặc Nhân mổ xuống. Một bóng đen nhỏ, không biết đã bò lên cao từ lúc nào, bỗng nhiên nhảy xuống, trong khi đang rơi xuống, tay phải cầm đoản kiếm, không chút do dự đâm vào mắt nó.

Phi thú hí vang, cánh vẫy loạn, như phát điên thiêu cháy cây cối xung quanh, cành cây, bùn đất, đá vụn bắn tung tóe, như muốn xé rách kẻ thù.

Pidgey rơi xuống đất lăn một vòng, hướng về phía Sa Nặc Nhân kêu lớn, "Chạy!"

Hắn không để ý đến đau đớn trên người, bò lên cùng Pidgey chạy ra xa, trong sâm lâm truyền tới tiếng kêu của phi thú, phía sau không ngừng có cành cùng thân cây bị đụng gãy, nó chỉ còn một con mắt đỏ như máu, phẫn nộ hướng bọn họ đuổi tới.

May mắn chính là, nơi này đằng điều(4) dày đặc uốn lượn, ngay cả Pidgey ở bên trong cũng phải nhảy lên mới thoát ra được, phi thú kia hình thể to lớn, ở bên trong vùng vẫy đuổi tới, tốc độ tự nhiên không nhanh, muốn bay lại càng không dễ, đằng điều trên không so với mặt đất còn muốn dày hơn, cho dù là loại chim hình thể nhỏ, muốn bay lên cũng không dễ dàng, huống chi là phi thú lớn như vậy.

4: dây mây

Một người một thỏ lảo đảo chạy về phía trước, phi thú truy đuổi quá mức hung tàn, nơi đi qua đều bị phá hủy, Sa Nặc Nhân mắt sắc nhìn thấy cách đó không xa đằng điều tương đối thưa thớt, hắn và Pidgey chạy tới phía đó. Đằng điều dày đặc quả thật có thể giảm tốc độ của phi thú, đồng thời cũng ngăn trở tốc độ chạy trốn của bọn họ. Không nghĩ tới chính là, thật vất vả chạy đến phụ cận, trên khoảng đất trống phía trước cư nhiên nhìn thấy một đầu ma thú cao cấp, vết thương chằng chịt, một thân bùn đất cùng máu loãng, đang phẫn nộ phá nát đằng điều xung quanh.

Hắn dừng bước, hoảng sợ muốn đi vòng qua. Bỗng nhiên, một bóng đen từ trên trời hạ xuống, nhảy tới trên lưng ma thú kia, trường kiếm từ sau cổ trực tiếp xuyên qua, nó giãy dụa, cuối cùng vẫn ngã trên mặt đất, bóng đen trên lưng ma thú mạnh mẽ tiếp đất.

Nam nhân cao lớn, một thân đồng phục tác chiến màu xanh sẫm trên người cùng sâm lâm giống nhau, trên đồng phục của người đó cũng tràn đầy vết máu, bước qua, đôi giày tác chiến đen tuyền đạp trên cổ ma thú, một tay rút ra trường kiếm, động tác gọn gàng lưu loát, dòng máu tạo thành một đường cong hoàn mỹ trên không trung. Nam nhân một tay cầm kiếm, xoay người nhìn về phía hắn, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, nam nhân lãnh khí tàn khốc, phảng phất như Tu La dưới địa ngục, cả người tỏa ra đấu khí, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, dường như tất cả ở trong mắt người này đều là vật chết.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương