Trên ghế điều khiển xe bay, người điều khiển tự động chỉnh mục đích đến của hành trình thành cảng vũ trụ.

Tiêu Thần ngồi ở phía sau ghế điều khiển, tầm mắt lãnh lệ xuyên qua cửa sổ xe, theo bản năng nhìn về phía phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Một vầng sáng lập loè màu hồng phấn cực lớn đánh dấu bệnh viện thú cưng xuất hiện ở trước mắt hắn, ánh mắt khẽ chạm vào lập tức hơi hơi chớp động.

Trong đầu, gương mặt cô gái trắng nõn chợt xẹt qua.

"Đợi lát nữa đi ngang qua Học Viện Quân Sự Hoàng Gia đế quốc thì dừng lại một chút." Tiêu Thần nói xong câu đó, ngay bản thân mình cũng theo bản năng sửng sốt.

Nhưng mà người điều khiển phía trước đã gật đầu dạ một tiếng, báo với các xe bay đi theo phía sau. Nhưng còn tiểu binh ngồi ở ghế phụ lại xoay đầu, đầy mặt nghi hoặc dò hỏi: "Nguyên soái là muốn về trường cũ một chuyến, đi thăm lão hiệu trưởng sao?"

Trên hành trình ban đầu của bọn họ, chưa từng nói đến muốn đi Học Viện Quân Sự Hoàng Gia đế quốc.

"Ừ." Tiêu Thần gật gật đầu, cũng không tính giải thích nhiều, hắn ngồi thẳng người trong bộ quân trang màu đen, vừa có vẻ đàn ông lại anh tuấn bức người.

Tiểu binh nghe vậy vui mừng lấy thiết bị thông minh của mình ra, rạo rực mở website chính thức của Học Viện Quân Sự Hoàng Gia đế quốc lên, "Từ mấy năm trước sau khi đi theo nguyên soái lên chiến trường, em còn chưa có lần nào về thăm trường cũ đâu. Lần này nhờ phúc của nguyên soái, vừa vặn cùng nhau trở về thăm, thuận tiện nhìn xem đám học đệ học muội của khoa Cơ Giáp chúng ta thế nào!"

"Ố? Hiện giờ mấy đứa học đệ học muội của trường chúng ta đều rộng rãi thế này sao? Trên diễn đàn trường có người tình nguyện bỏ ra 10 vạn đồng để tìm kiếm con mèo cưng của mình kìa, nhìn cái con mèo này chắc thuộc giống rất bình thường a......" Tiểu binh mải mê lật lật trang web, click mở nhìn hình dáng con mèo một chút, theo bản năng lẩm bẩm nói.

Giọng nói của tiểu binh này tuy rằng không lớn, nhưng thính lực từ trước đến nay đều không tồi.

Toàn bộ mọi người trong xe bay đều nghe được rõ ràng.

Chỉ là không ai phát hiện ra thanh niên ngồi ở sau ghế điều khiển nghe thấy những lời này xong, đồng tử u lam nơi đáy mắt hơi hơi lập loè, sắc mặt cũng trong nháy mắt xảy ra biến hóa, nhưng ngay sau đó lại biến thành bộ dáng bình tĩnh ban đầu.

"Thôi, về cảng đi...... Ta vừa mới nghĩ đến ở căn cứ quân sự còn chuyện quan trọng cần xử lý, không cần lãng phí thời gian ở bên này. Chờ lần sau về Đế Đô, chúng ta lại trở về thăm."

Ngón tay Tiêu Thần nhẹ nhàng đánh lên bệ cửa kính, dường như hoàn toàn không nhìn thấy thần sắc nghi hoặc của người điều khiển cùng tiểu binh ngồi phía trước, không chút để ý chuyển ánh mắt về hướng ngoài cửa sổ, dò hỏi: "Ta nhớ rõ mỗi năm đều có giải thi đấu Dược học trên cả nước, nếu thi ra được quán quân có phải có thể chiêu nạp vào quân bộ trước không?"

"Đúng vậy......"

Người điều khiển gật gật đầu, một lần nữa liên hệ với mấy chiếc xe bay phía sau, điều chỉnh điểm đến một lần nữa, có chút cảm thán nói: "Mỗi năm sau kỳ thi thi đấu Dược Sư cả nước, mấy quán quân đó tuy là để cho bên quân bộ chúng ta được ưu tiên chào mời trước, nhưng đa số bọn họ đều sẽ lựa chọn đi vào những viện nghiên cứu Dược, hoặc là tiến vào những công ty lớn nào đó, trở thành một đại Dược Sư chuyên dùng cho công ty đó thôi. Nói gì thì nói, bên quân bộ chúng ta vẫn là có hơi nguy hiểm."

Người điều khiển cùng tiểu binh hai người vẻ mặt thổn thức.

Bọn họ vào quân bộ cũng nhiều năm, nên mấy năm nay cũng thấy nhiều tình huống như vậy.

Vào quân bộ tuy rằng tiền lương không tồi, trong lòng nhân dân cũng có được vinh dự cực cao, thậm chí sau khi về hưu còn có thể hưởng được phúc lợi đãi ngộ cao.

Nhưng đối với những Dược Sư có trình độ cao như thế thì liền có chút không đủ nhìn, đặc biệt là những người có năng lực cực kỳ xuất chúng.

Người ta tùy tùy tiện tiện luyện chế một lọ thuốc đều có thể bán được mấy trăm vạn Tinh Tế Tệ, nên mức lương mỗi tháng bên quân bộ cấp cho gần như chỉ có mười mấy vạn hoặc là mấy chục vạn, ngay cả nửa bình thuốc cũng mua không nổi, ai còn muốn ở lại quân bộ chứ?

Nếu không phải điều kiện tuyển dụng của bên quân bộ hiện giờ đã thay đổi, quân bộ sẽ cung cấp dược liệu cho Dược Sư, và mỗi loại thuốc mà Dược Sư chế ra từ đó đều có thể lưu lại một phần ba cho mình, thì chỉ sợ ngay cả Dược sư tinh anh thôi quân bộ cũng khó tìm.

"Mọi người không cần lo lắng, về sau Dược Sư của quân bộ sẽ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng ưu tú...... Chờ lần này sau khi giải thi đấu Y Dược cả nước được tổ chức, ta sẽ về Đế Đô, tự mình chọn lựa một số Dược Sư thích hợp mang về quân bộ." Tiêu Thần nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Hắn tin tưởng giữa những Dược Sư này, đâu đó vẫn có một bộ phận người càng thích hưởng thụ quá trình luyện chế thuốc hơn là đặt vấn đề tiền tài lên hàng đầu, hắn cũng tin tưởng kho dược liệu tồn đọng trong căn cứ quân sự của quân đoàn mình nhất định sẽ rất được đối phương yêu thích.

Giờ khắc này, trong đầu Tiêu Thần tất cả đều là hình bóng của một cô gái nghiêm túc ngồi luyện chế thuốc, đôi mắt đen nhánh thanh triệt lại kiên định, bộ dáng nhu mì ngoan ngoãn.

"Đúng rồi, cái con mèo mà trên diễn đàn nói tới nhìn cũng đẹp quá, khi nào tới căn cứ, giúp ta tìm một con giống hệt như vậy đi m."

Tiểu binh: "???????"

# ta hoài nghi ta bị ảo giác, nhưng ta không dám đi xác nhận #

# vì sao trưởng quan của ta sau khi quay về lại trở nên kỳ kỳ quái quái?? #

......

Bên kia, học viện quân sự đế quốc, đại sảnh hội nghị khu dạy học hệ Dược.

Toàn bộ các giáo viên của hệ Dược, ngoại trừ những người đã rời trường làm công tác nghiên cứu dược liệu mới ra, tất cả đều đoan đoan chính chính ngồi trong phòng họp.

Lúc này, trong đại sảnh hội nghị không chỉ có lão Lưu chủ nhiệm hệ Dược, còn có cả viện trưởng Lưu thần long thường xuyên thấy đầu không thấy đuôi.

Viện trưởng Viên là một ông lão hơi tròn trịa, đừng thấy ông lão lúc nào cũng mở to đôi mắt chỉ lớn như hạt đậu xanh, cả ngày vui tươi hớn hở cười như ông phật Di Lặc mà xem nhẹ, trên thực tế ông chính là đại lão xếp hạng thứ 46 trong bảng xếp hạng các Dược Sư vĩ đại của đế quốc thú nhân này.

Trong trường, không chỉ có bọn học sinh xem viện trưởng Viên viện như thần tượng, ngay cả đại đa số các giáo viên hệ Dược cũng giống như thế, ai cũng ngóng trông viện trưởng Viên có thể ngẫu nhiên chỉ điểm cho bọn họ hai câu, giúp trình độ bào chế Dược của bọn họ cao lên một tầng.

"Mấy ngày hôm trước, chuyện Tiêu nguyên soái trở về mọi người cũng đã biết đúng không?"

Viện trưởng Viên vui tươi hớn hở ngồi trên vị trí thủ vị, bưng chén trà uống một ngụm, "Buổi sáng hôm nay ta nhận được tin tức của bên trên, lần này vì chúc mừng Tiêu nguyên soái bình an trở về, hoàng thất sẽ tổ chức khánh yến chúc mừng thật lớn. Ngoài ra nha, giải thi đấu Dược học của năm nay, ai đạt giải quán quân cũng sẽ được mời đến dự buổi khánh yến này. Cho nên thay vì mọi năm đều tổ chức vào tháng 7, thì năm nay đặc biệt dời lên sớm hơn một tháng. Lúc trước khi cuối kỳ học năm ngoái, ta đã hỏi mọi người có ý tưởng như thế nào. Hiện tại mọi người đã suy nghĩ xong chưa? Tính khi nào đưa danh sách học sinh đề cử vậy?"

Trong phòng họp vốn dĩ an tĩnh liền vì lời này của viện trưởng Viên viện mà nháy mắt ồn ào lên, bên dưới đài tức khắc truyền đến từng đợt tiếng thảo luận xì xào, một đám giáo viên đều tụm đầu vào nhau bàn bạc, không ít người mày lại càng nhíu chặt.

"Viện trưởng, thật ra danh sách chúng tôi đã chọn xong hết rồi...... Cứ dựa theo thành tích kỳ thi đầu kỳ khai giảng này là được rồi. Kỳ thi này tổ chức trên phạm vi cả nước, không ít các trường khác đều tha' gia, không chỉ phải thi đấu thực hành bào chế thuốc ngay tại chỗ, mà còn phải thi luôn cả phần kiến thức lý luận." Lão Lưu chủ nhiệm hệ Dược đẩy đẩy mắt kính trên mũi, mày nhíu lại nói: "Nhưng lần này thời gian quá gấp, cho dù hiện tại chúng tôi trình danh sách đệ lên luôn cũng chỉ sợ không đủ thời gian để tiến hành huấn luyện đặc biệt."

Trước kia, các học sinh tham gia giải đấu này đều sẽ được chọn từ các ban của hệ Dược ra, sau đó lại tiến hành huấn luyện đặc biệt nghiêm ngặt trong ba tháng, nhưng hiện tại chỉ còn thời gian một tháng, đến lúc đó sợ thi đấu sẽ kém các trường khác, vậy thì biết làm sao bây giờ?

Theo hắn biết, có một số trường đã bắt đầu tiến hành huấn luyện đặc biệt từ một năm trước rồi.

Chỉ có trường của bọn họ, mỗi lần đều phải trước kỳ thi đấu mới tiến hành huấn luyện. Đây cũng coi như là quy luật cả ngàn năm nay của học viện quân sự hoàng gia đế quốc rồi.

Những người còn lại sôi nổi gật đầu, cũng vẻ mặt nghiêm túc.

"Ha hả, vậy có gì phải lo lắng? Học sinh trường chúng ta từ trước đến nay ưu tú như vậy, mọi người cũng phải tin tưởng bọn trẻ mới được. Giải thi đấu Dược học cả nước này chẳng qua chỉ là một thí nghiệm nhỏ trong cuộc sống của bọn nó thôi, cho dù năm nay không ai đoạt giải đi chăng nữa, trường chúng ta cũng không thiếu mấy cái huy chương vinh dự đó mà." Viện trưởng Viên không chút để ý nói.

"Nhưng mà hiệu trưởng chúng ta...... Hôm trước cũng đã hạ quân lệnh trạng rồi, vạn nhất thành tích không tốt thì biết làm sao bây giờ a?" Chủ nhiệm Lưu lại đầy mặt lo lắng.

Viện trưởng Viên cười ha hả nói: "Chỗ hiệu trưởng để ta đi nói, huống chi, ta nghe nói khảo thí đầu năm nay có một thí sinh năm 3 thi được toàn bộ 19 môn đều điểm tối đa, không phải sao? Trường khác thì làm sao có loại học sinh ưu tú như vậy chứ. Để cho một em học sinh ưu tú như vậy đi tham gia thi đấu, ta rất yên tâm."

"Xoát xoát xoát xoát xoát......"

Đám người chung quanh động tác nhất trí chuyển ánh mắt về trên người Hoàng Học Dân, ngay cả viện trưởng Viên cũng đưa ánh mắt về phía bên này, Hoàng Học Dân tức khắc như có hào quang phát ra trên mặt, hắn thẳng thắn sống lưng, ngay cả đỉnh đầu trụi lủi của mình hắn cũng cảm thấy giờ phút này sáng sủa lên vài phần, vô cùng tinh thần.

Viện trưởng Viên cười gật gật đầu, nhìn các giáo viên phía dưới nói: "Tương lai Dược Sư của mấy đứa học sinh đến tột cùng có thể đi bao xa, trận thi đấu này hoàn toàn không thể quyết định được, mọi người cũng không cần quá khẩn trương, cứ xử lý theo bình thường là được."

Viện trưởng Viên vui tươi hớn hở nhìn dưới đài, thấy mọi người vẫn âu lo bi thảm, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là mở miệng nói: "Thôi, đợi lát nữa đưa danh sách tuyển ra cho ta nhìn xem. Mấy đứa học sinh này đều là hy vọng tương lai của đế quốc, vừa vặn trong khoảng thời gian này ta cũng không có gì để làm. Trong một tháng đặc huấn này, ta liền tham gia huấn luyện cho tụi nhỏ mấy buổi, đỡ cho mọi người vẫn luôn lo lắng. Chờ hai ngày trước khi thi đấu, chúng ta lại chọn ra 10 người cuối cùng."

Nghe thấy viện trưởng sẽ tham gia huấn luyện cho các em học sinh tham gia thi đấu, các giáo viên ngồi trong đại sảnh tức khắc hai mắt tỏa ánh sáng, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm viện trưởng ở trên đài, hận không thể lập tức hóa thân thành mấy em thí sinh này.

Trước nay, trong trường học chưa bao giờ có đãi ngộ cao cấp thế này cho các thí sinh tham gia thi đấu nha!

Lần này, các giáo viên vốn dĩ đang còn lo lắng thi đấu thất bại, thì bây giờ trong đầu mỗi người chỉ xoay xoay ý nghĩ làm thế nào để đến lúc đó mình bất động thanh sắc đi nghe giảng ké mới được!

Hay nha! Vinh dự của trường học gì đó, làm sao quan trọng bằng bản thân mình được tăng cường năng lực?! Huống chi lại là đại lão giảng bài?!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương