"Mai Na, cô đang nói cái gì vậy?! Bạn học Diệp vừa mới cứu chúng ta một mạng, không cảm tạ còn chưa tính, sao cô còn có thể nói như vậy chứ? Đầu óc cô bị hôn mê rồi sao?"

Mày Giang Hạo nhíu chặt, có chút nghe không nổi nữa, mặc dù Diệp Văn Nhã mua thuốc hôn mê đem vào trường thi là vi phạm quy tắc khảo thí, nhưng cũng là vì cứu bốn người bọn họ mới dùng thuốc hôn mê đó, không đạo lý cứu ngược lại còn bị người chỉ điểm.

Cho dù đối phương thật sự có mang the thuốc vi phạm quy định tiến vào trường thi, cũng không nên bị báo cáo từ bốn người bọn họ.

"Giang Hạo, tôi thấy người bị hôn mê đầu là cậu mới đúng! Trường học chúng ta vài thập niên gần đây chưa bao giờ có bất luận kẻ nào từng mang theo vật phẩm vi phạm quy định tiến vào trường thi, cho dù là mỗi năm đều có người chết trong khảo hạch thực chiến, cũng không một ai vi phạm quy định. Đây là vinh dự của trường chúng ta, cũng là nguyên nhân đầu tiên mà mấy năm nay Hoàng đế bệ hạ mỗi năm đều tán dương trường chúng ta. Là vinh quang mà mỗi học sinh của Học Viện Quân Sự Hoàng Gia đế quốc phải bảo hộ!"

"Hiện tại Diệp Văn Nhã phá hủy hết thảy rồi! Quả thực đúng là đạp lên thể diện của tất cả mọi người của Học Viện Quân Sự Hoàng Gia đế quốc! Chúng ta nên báo cáo huấn luyện viên, tiến hành nghiêm trị với cô ta!" Sắc mặt Mai Na khó coi, ngữ khí kích động, bộ dáng này một chút cũng không giống như là vừa mới được Diệp Văn Nhã cứu, ngược lại cứ như là mới bị Diệp Văn Nhã sỉ nhục thì đúng hơn.

Tống Giai Nhạc bực bội gãi gãi đầu, mái tóc đỏ xinh đẹp bị cô cào thành ổ gà.

Dựa theo ấn tượng ngày thường đối với Diệp Văn Nhã, Tống Giai Nhạc cảm thấy mười có tám phần, chuyện này giống như Mai Na nói vậy......

Chỉ là vừa mới được người cứu về từ dưới gót sắt của dị thú, Tống Giai Nhạc cắn răng một cái, quay đầu nhìn về phía Mai Na kiên định nói: "Giang Hạo nói không sai, Diệp Văn Nhã vừa mới rồi đã cứu chúng ta, chúng ta không thể lấy oán trả ơn! Huống chi, ở loại tình huống nguy hiểm như vậy, nếu không có bạn học Diệp, chúng ta hiện tại đã là bốn khối thi thể, cho nên chúng ta không đồng ý cô báo cáo chuyện này với huấn luyện viên. Cho dù hiện tại cô nói cho huấn luyện viên, vậy cũng là vu khống, tôi và Giang Hạo đều sẽ không làm chứng cho cô, trong tình huống chỉ có mỗi cô đơn phương báo cáo, không còn chứng cứ nào khác, huấn luyện viên sẽ không tin tưởng cô."

"Các người đây là bao che! Một khi bị trường học tra ra, đám các người chắc chắn cũng bị trường học khai trừ luôn! Huống chi...... Sau khi sử dụng thuốc, trong cơ thể dị thú cũng sẽ có lưu lại tàn lưu của thuốc, các người cho rằng không có ai làm chứng thì tôi không thể tìm được chứng cứ sao?!"

Sắc mặt Mai Na khó coi, chỉ vàoThanh Ngưu Hổ Vĩ đã chết đang nằm trên mặt đất kia, ngữ khí càng là phá lệ lạnh lùng, nói xong liền nâng tay phải lên, chuẩn bị kích hoạt thiết bị AI để liên lạc huấn luyện viên trường học.

Hai người Giang Hạo, Tống Giai Nhạc thấy thế, nháy mắt sắc mặt liền vô cùng khó coi.

Hiện giờ khoa học kỹ thuật phát đạt, đừng nói là con dị thú trước mắt vừa mới hít thuốc vào, mà cho dù có sử dụng thuốc một tháng rồi, huấn luyện viên của trường cũng vẫn có thể chuẩn xác tra ra thành phần thuốc còn tồn động lại trong cơ thể dị thú.

"Bốp! Bốp! Bốp!"

Diệp Văn Nhã vẫn luôn bình tĩnh đứng ở bên cạnh, cười tủm tỉm nhìn một màn trước mắt này, bỗng nhiên vỗ vỗ tay.

Tiếng vỗ tay thanh thúy lười biếng vang lên ở trong rừng. Ba người Mai Na lập tức quay đầu chuyển lực chú ý về trên người Diệp Văn Nhã.

"Cô phân tích thật ra rất không tồi............"

Diệp Văn Nhã nghiêng nghiêng đầu, môi anh đào cong lên kiều diễm, hơi hơi hướng về phía trước nhếch lên một độ cong nghịch ngợm, mặt mày diễm lệ, ngữ khí không nhanh không chậm, "Chỉ tiếc...... Kiến thức quá ít, ngay cả tôi dùng loại thuốc gì cũng không nhận ra được, vậy mà liền ở chỗ này nói ẩu nói tả, chẳng lẽ không sợ mất mặt sao?"

"A!"

Mai Na cười nhạo một tiếng, cằm khẽ nâng, cao ngạo giống như con khổng tước, "Diệp Văn Nhã, ngươi, hôm nay lời này nếu là những người khác nói ra, tôi thật ra sẽ suy xét có phải tôi nói sai chỗ nào rồi hay không. Nhưng lời này lại từ một kẻ vạn năm đội sổ toàn trường như cô nói ra, sẽ chỉ làm tôi cảm thấy cô đang giở vờ phô trương thanh thế."

"Hành động mang vật phẩm tư nhân vào trường thi là vi phạm quy định, cô sắp sửa không còn là học sinh Học Viện Quân Sự Hoàng Gia đế quốc nữa rồi!" Ngữ khí Mai Na mang theo thương hại nói: "...... Cũng không biết quay về gặp lại hầu tước, người ta còn dám nhận đứa con dâu mất mặt như cô nữa hay không!"

"Ha hả......"

Diệp Văn Nhã cười khẽ lắc đầu, ánh sang trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp lóe lên, cô giơ tay sờ sờ cằm cười nói: "Tôi trước giờ vẫn luôn không rõ, vì sao cô vừa mới nhìn thấy mặt tôi liền nổi lên địch ý lớn như vậy...... Hóa ra mấu chốt lại là từ Phương gia mà ra...... Nếu không phải vừa rồi bộ dáng cô cố tình nhắc tới Phương hầu tước lại vui sướng khi người gặp họa như vậy, tôi thật không biết cô lại thích tên Phương Thiệu Nguyên kia nhiều như vậy nha."

"Cái, cái gì? Cô đừng ở chỗ này nói hươu nói vượn!"

Bị tình địch đối diện nhìn thấu tâm ý, Mai Na trong nháy mắt hơi kinh hoảng, nhưng ngay sau đó lại phục hồi tinh thần lại, lạnh mặt nói: "Tôi không biết cô đang nói cái gì, Phương Thiệu Nguyên là vị hôn phu của cô, có liên quan gì đến tôi chứ?!"

Ở hành tinh Đế Đô, địa vị Mai gia cùng Diệp gia không chênh lệch lắm, cũng là bá tước tam đẳng, chỉ là Mai gia hiện giờ con cháu thịnh vượng, mà Diệp gia thì nhân khẩu điêu tàn, chỉ còn lại một nam đinh duy nhất là Diệp nhị bá thôi.

Bởi vậy nếu không phải có tầng quan hệ với Phương gia này, địa vị Mai gia trên thực tế chắc hẳn vượt qua mặt Phương gia một khúc.

Chỉ là thân là quý tộc, mọi người đều muốn thể diện, Mai Na có thể ngầm thích Phương Thiệu Nguyên, cũng có thể chính diện khinh bỉ gia thế Diệp Văn Nhã, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không làm trò trước mặt Diệp Văn Nhã cùng những người khác, không biết xấu hổ công khai tỏ vẻ mình thích vị hôn phu của Diệp Văn Nhã.

Như vậy không chỉ có làm mất mặt ả, cũng sẽ làm Mai gia hổ thẹn.

Diệp Văn Nhã nhướng mày, khóe môi mang cười, "Tôi nói lời này cũng không phải muốn cãi cọ gì với cô, chỉ là muốn nói cho cô biết, cô chọn sai đối tượng để đánh ghen rồi...... Tương lai tôi tuyệt đối sẽ không kết hôn cùng người như Phương Thiệu Nguyên!"

"Người đàn ông mà khi vị hôn thê bị thương nặng, lại vứt bỏ vị hôn thê mang theo nữ nhân khác không chút lưu tình nào rời đi, cho dù có mang tặng tôi, tôi cũng không cần." Diệp Văn Nhã ngôn ngữ sắc bén, tức khắc làm tất cả ba người đứng đây đều sững sờ tại chỗ.

Mấy người Tống Giai Nhạc mở rộng miệng, theo bản năng cẩn thận đánh giá bộ dáng lúc này của Diệp Văn Nhã, đối phương đứng thẳng người trong bộ quân phục màu bạc, chỗ bả vai lại mang theo vài vết máu, vài sợi tóc trên trán còn có dính những chấm máu khô lấm tấm màu đỏ sậm.

Sự tình phát sinh quá nhanh, bọn họ vẫn luôn không phát hiện, hiện giờ vừa thấy đích xác có chuyện không ổn, lại nhớ lại cảnh tượng vừa rồi Diệp Văn Nhã một mình ngồi xổm bên cạnh thi thể con sói khổng lồ, hai người Tống Giai Nhạc, Giang Hạo đã tin chín phần.

"Không thể nào! Phương đội trưởng tuyệt đối không phải là người như vậy!" Mày Mai Na co chặt, lập tức phản bác, nhưng nhìn về phía vết máu giữa trán Diệp Văn Nhã, ả lại có chút chột dạ.

"Nếu hắn không phải là người như vậy, tại sao tôi phải một mình lưu lạc ở đây?"

Diệp Văn Nhã khẽ cười một tiếng, cũng không định nói thêm nữa, ngược lại chuyển đề tài về một hướng khác, "Dựa theo quy định trường học, ngoại trừ những đồ dùng cơ sở cho dã ngoại sinh tồn được trường học thống nhất phát cho, bí mật mang theo bất luận cái thuốc hay công cụ gì tiến vào trường thi, đều được coi là vi phạm quy định. Mục đích của cuộc khảo hạch thực chiến cuối kỳ của trường học, chính là để kiểm tra đo lường thành quả học tập của chúng ta trong trường học...... Chỉ cần chúng ta có thể tự mình thu thập vật liệu ở tinh cầu K-0218 rồi tự mình điều chế thuốc, vậy thì không tính là vi phạm quy định......"

Mai Na đứng ở một bên, đôi môi nhấp chặt, mày nhíu lại, hoàn toàn không biết trong hồ lô Diệp Văn Nhã bán cái thuốc gì.

Nhưng trong lòng lại khó tránh khỏi sinh ra vài phần nghi hoặc, Diệp Văn Nhã này sẽ không đến mức không biết xấu hổ, nói cái thuốc hôn mê cấp A kia là do cô ta tự mình bào chế tại chỗ này chứ?

Một mạt khinh thường bò lên trên trong lòng, Mai Na đứng ở tại chỗ không nói chuyện.

Nhưng giây tiếp theo, điều đoán trước trở thành sự thật......

Mai Na chỉ nghe thấy cô gái đối diện dùng giọng nói trầm thấp nhu hòa nói.

"Mà loại thuốc Cốt bách phấn tôi vừa mới sử dụng, chính là sau khi tới tinh cầu K-0218, tôi tự mình thu thập dược liệu rồi bào chế ra."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương