Đế Quốc Cuồng Lan
-
Chương 3: Khắc tinh của tiểu cô nương
Có biết rõ hàm nghĩa của hai chữ 'Khắc tinh' này là như thế nào không? Đối với tiểu cô nương kia mà nói, Tiền Bất Ly có lẽ coi như là khắc tinh trong số mạng của nàng!
Lực đẩy của Tiền Bất Ly phi thường lớn, tiểu cô nương không kịp trở tay, nàng ngã một cái lộn nhào, té xuống dưới giường, đụng một tiếng “binh”. Lúc này vị trí va chạm đã chuyển thành thái dương: "Ai nha. . . Ô ô. . . ." Tình huống xui xẻo như này, cho dù là một tảng đá cũng sẽ cảm thấy tủi thân, cho dù là người sắt cũng sẽ cảm thấy đau đớn!
Tiền Bất Ly cũng không bởi vì tiếng khóc mà thay đổi, ánh mắt của hắn vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người tới, sát ý bốc lên! Tiền Bất Ly tuy từ nhỏ khổ luyện dưới giám sát của Tiền lão gia tử, đối với các loại hình Cầm Nã, chiến đấu, nội gia quyền thuật đều có được thành công nhất định, nhưng thể lực lúc này của hắn căn bản không thể nào phát huy xứng đáng với thực lực, cho nên súng đã thành lựa chọn duy nhất. Tiền Bất Ly cũng không phải đang hù dọa đối phương, chỉ cần đối phương hơi có dị động, một viên đạn sẽ bay ra khỏi nòng súng.
Đây là một hiểu lầm tạm thời không cách nào giải thích được, Tiền Bất Ly không có thời gian suy nghĩ xem chính bản thân mình đã làm sai chỗ nào. Hắn chỉ có thể khiến đối phương quy kết mình là một 'Người xấu'.
Mà ở trong mắt Kha Lam, Tiền Bất Ly không thể nghi ngờ cũng là 'Người xấu ". Tuy thân phận của nàng chỉ là một thị nữ, nhưng nàng là người lớn lên ở trong phú quý, sao nàng đã từng nhìn thấy ánh mắt hung ác, bao hàm sát cơ như này, bàn tay Kha Lam hơi run rẩy.
Hai người mặt đối mặt, ai cũng bất động, Tiền Bất Ly là vì chưa quen cuộc sống nơi đây, không hy vọng chuốc lấy đại phiền toái, mà Kha Lam là vì không dám.
Đúng lúc này, một giọng nói nhu hòa truyền vào: "Các ngươi. . . . Đang làm cái gì?"
Kha Lam vội vàng lui về phía sau mấy bước: "Công chúa! Không nên vào, nguy hiểm!"
Tiền Bất Ly tức thì vội vươn tay, lôi tiểu cô nương đang nằm rạp trên mặt đất lớn tiếng khóc. Hiện tại hắn có thời gian suy nghĩ lại, hắn biết bản thân mình vừa rồi đã dùng lực đẩy hơi lớn. . . .
Dáng vẻ của tiểu cô nương quả thực có thể so sánh Đậu Nga trong truyền thuyết, khóc đến tình trạng ruột gan đứt từng khúc, vô cùng bi thảm, từng tiếng nức nở vang lên, nước mắt, đều đang chỉ trích lỗi lầm mà Tiền Bất Ly phạm phải.
"Ngươi. . . Đừng khóc, đều tại ta không tốt." Tiền Bất Ly đôi chút đỏ mặt tới mang tai. Thế nhưng kỹ thuật dỗ dành người khác của hắn quả thật ngốc. Trong thế giới kia Tiền Bất Ly từng có không ít nữ nhân, thế nhưng hắn chưa từng dỗ dành nữ nhân. Trên cơ bản đều là nữ nhân tự động đưa tới cửa. Đó cũng là kỹ năng đặc biệt hạng nhất của thế gia đệ tử.
"Thả ta ra! ! Bại hoại! !" Tiểu cô nương vừa kêu khóc, vừa cố hết sức giãy dụa.
Tiền Bất Ly rất lo lắng là hiểu lầm sẽ càng thêm sâu sắc, hắn vội vàng nghe lời mà buông lỏng tay ra, nhưng trên thế giới rất nhiều chuyện mà người ta càng sợ thì nói lại càng dễ tới! Lực giãy dụa của tiểu cô nương rất lớn, mà nàng cũng không nghĩ rằng Tiền Bất Ly lại đột nhiên buông tay. Kết quả “bịch” một tiếng, tiểu cô nương nặng nề té ngồi trên mặt đất, dư thế vẫn còn tiếp diễn, lại “thùng’ một tiếng, tiểu cô nương đập ót xuống mặt đất, thê thảm thét lên một tiếng rồi chấm dứt. Rất rõ ràng, tiểu cô nương số khổ đã bị 'Giày vò' tới mức hôn mê.
Dù Tiền Bất Ly luôn luôn cho là mình nhanh trí, giờ phút này hắn cũng không khỏi chân tay luống cuống, gương mặt đỏ bừng, hắn vừa xuống giường vừa lẩm bẩm, nói năng lộn xộn: "Cái này. . . Ngược lại. . . . Tại sao vậy. . ." Tiền Bất Ly thậm chí còn dùng cả ngôn ngữ trên mạng của thế kỷ hai mươi mốt, có thể thấy được bối rối trong lòng hắn.
"Đứng lại! Ngươi còn muốn làm cái gì? !" Một tiếng gầm lên truyền ra từ cái miệng nhỏ nhắn của Kha Lam. Gương mặt Kha Lam rõ ràng còn đỏ hơn cả mặt Tiền Bất Ly. Chỉ có điều Tiền Bất Ly đỏ mặt là vì xấu hổ, mà Kha Lam đỏ mặt là vì cực độ phẫn nộ.
Tiền Bất Ly vội vàng đứng lại, hắn muốn thể hiện một khuôn mặt tươi cười, nhưng lại lo lắng bị người hiểu lầm thành dáng vẻ hả hê, cuối cùng hắn miễn cưỡng thể hiện một gương mặt cười mà rất khó coi, giống như khóc: "Ta. . . . Ta. . . ."
"Kha Lam, vị tiên sinh này cũng không phải cố ý." Một giọng nói nhu hòa chen vào: "Ngươi lập tức đưa Kha Lệ đến chỗ y quan"
Đến thời khắc này Tiền Bất Ly mới có cơ hội dò xét công chúa. Đó là một nữ tử có gương mặt thanh tú, xinh đẹp, nàng mặc một bộ váy dài màu lam nhạt, thắt lưng buộc ngang eo khiến cho bầu ngực nàng nhô lên cao ngất; Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào tản ra trên mái tóc của nàng, phát ra những điểm sáng nhàn nhạt tôn thêm vẻ đẹp, như mộng như ảo; trên khuôn mặt đỏ hồng trắng nõn nhỏ nhắn, cái mũi hơi vểnh cùng miệng phơn phớt hồng, đều hiện lên sự quyến rũ cùng động lòng người của nàng; Lông mi thật dài nhếch lên, một đôi mắt sáng ngời, trong ánh mắt tràn đầy vui vẻ, như đang thưởng thức vẻ bối rối của Tiền Bất Ly.
"Công chúa, thế nhưng người. . . ." con mắt Kha Lam vẫn đang ngó chừng Tiền Bất Ly, tại trong lòng của nàng, không thể nghi ngờ gì nữa Tiền Bất Ly là một người vô cùng vô cùng nguy hiểm.
"Ngươi đi đi" Công chúa đã nhàn nhạt cắt ngang lời nói của Kha Lam, bất chợt nàng lại chuyển hướng nhìn Tiền Bất Ly, nói: "Vị tiên sinh này, thân thể của ngài khá hơn chút nào không?"
"Ta tốt hơn nhiều, cám ơn sự quan tâm của ngươi." Ngay lập tức Tiền Bất Ly đã tỉnh táo lại. Tuy công chúa mỹ mạo rất kinh người, Tiền Bất Ly dù sao đã từng thường thấy mỹ nhân thời hiện đại, người mà có sắc đẹp có thể làm cho Tiền Bất Ly trầm mê, không thể tự thoát ra được, căn bản không tồn tại. Bản tính tự chủ của Tiền Bất Ly luôn luôn rất mạnh.
Công chúa đôi chút nhíu lông mày, nói: "Để cho ta tự giới thiệu một chút, ta là trưởng công chúa Cơ Chu quốc, Cơ Thắng Tình, xin hỏi tiên sinh họ gì? Ngài là người nơi nào?" Cơ Thắng Tình vừa nói vừa nhìn Tiền Bất Ly, vươn bàn tay nhỏ bé của mình.
"Ta họ Tiền, ta là Tiền Long!" Tiền Bất Ly chỉ muốn ngửa mặt lên trời thét dài! Rốt cục hắn đã có thể sử dụng cái tên mà chính bản thân mình thích! Tiền Bất Ly chỉ mải cao hứng, hắn hồn nhiên không để ý rằng nàng công chúa trước mặt một mực dùng từ 'Ngài' để xưng hô với hắn, mà chính hắn lại dùng từ 'Ngươi' để đáp lễ đối phương. Cách thức nói chuyện với nhau như thế này chỉ có thể dùng khi đối tượng nói chuyện với mình có thân phận cực kỳ cách xa. Ví dụ như công chúa và thị nữ của mình.
Ánh mắt Cơ Thắng Tình lộ ra vẻ tức giận, thân là một công chúa quốc gia mà nàng rõ ràng bị người coi là người hạ đẳng. Điều này không chỉ đang vũ nhục bản thân nàng, mà còn đang vũ nhục quốc gia của nàng!
Không đợi Cơ Thắng Tình có phản ứng, Tiền Bất Ly chìa một bàn tay, cầm bàn tay nhỏ bé của Cơ Thắng Tình, rất có phong độ nói: "Thật cao hứng có thể quen biết ngươi."
Tiền Bất Ly tự nhận mình làm rất khá, chỉ cầm hai cái liền buông tay công chúa ra, không chiếm chút tiện nghi nào, quả thực là quân tử trong quân tử. Đáng tiếc hiển nhiên đối phương lại không có cùng suy nghĩ như của hắn. Sau khi Tiền Bất Ly rút tay về, bàn tay nhỏ bé của Cơ Thắng Tình vẫn còn cứng ngắc giơ về phía trước, trong đôi mắt to sáng ngời có phẫn nộ, có kinh ngạc, còn có mấy phần kỳ quái.
Tâm trạng Tiền Bất Ly đã ổn định không ít. Khi hắn nhìn thấy dáng vẻ này của công chúa, trong lúc hắn ngây người, hắn bỗng nhiên nhớ tới những bộ phim cổ trang nhàm chán, điện ảnh, không ai. . . Hẳn là. . . .
Suy nghĩ của Cơ Thắng Tình vô cùng mâu thuẫn. Theo lý thuyết, nàng có lẽ phải lập tức gọi hộ vệ, trói nam nhân cổ quái vũ nhục nàng lại, kéo đến quảng trường treo cổ! Thế nhưng người nam nhân kia mỉm cười cũng rất tự nhiên, tràn đầy ôn hòa, nàng nhìn mà không nhận ra người này có mảy may ác ý. Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Ngay khi hai người còn đang rơi vào tình trạng giằng co, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng ầm ỹ, một lão nhân, tuổi khoảng trên dưới sáu mươi, mặc một trường bào màu trắng đi đến, phía sau của lão là mười binh sĩ võ trang đầy đủ.
"Điện hạ! Ngài. . . Không có chuyện gì chứ?" Lão nhân kia khẩn trương hỏi.
"Bá tước của ta, ngọn gió nào đưa ngài tới đây?" Cơ Thắng Tình mỉm cười chuyển hướng nhìn lão nhân kia.
"Kha Lam tiểu. . . . Ah, có một binh sĩ vừa mới nghe thấy có tiếng khóc, ta lo lắng điện hạ gặp phải chuyện ngoài ý muốn, cho nên mới vội vàng chạy tới." Lão nhân kia nhìn công chúa, lại quay đầu đánh giá Tiền Bất Ly rồi nói: "Điện hạ, ngài. . . Không có chuyện?"
"Khanh khách. . . Ta sẽ có chuyện gì? Ta vừa đàm phán vô cùng vui vẻ cùng Càn Long tiên sinh. . . ." Cơ Thắng Tình nói đến đây, thần sắc nàng bỗng cứng đờ, bỗng nhiên chuyển hướng nhìn Tiền Bất Ly, hỏi: "Ngươi là Càn Long? ? Càn Long Đại Đế? ? ?" Nỗi khiếp sợ trong lòng Cơ Thắng Tình xem như đã lên tới tột đỉnh, Càn Long Đại Đế là kiêu hùng hơn một trăm năm trước đã thống nhất các bộ lạc thảo nguyên, làm người thâm trầm xảo trá, dụng binh quỷ thần khó dò, roi ngựa chỉ chỗ nào, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi! Nếu như không phải Càn Long bỗng nhiên mất tích một cách khó hiểu vào lúc tuổi đang tráng niên, hiện tại bộ lạc thảo nguyên đã sớm thống nhất cả đại lục! ! Cơ Thắng Tình nhớ lại tình cảnh ở Tuyết Phong ngày hôm qua, hộ vệ trưởng Cơ Thập Nhất đã từng nói, nhìn màu sắc cùng tính chất của tầng băng, hẳn là sự việc xảy ra cực kỳ lâu trước kia, một trăm năm? Không phải là cực kỳ lâu sao? Chẳng lẽ Càn Long Đại Đế mất tích là bởi vì hắn bị đông trong tầng băng? Thế nhưng. . . . tuổi tác hình như không đúng, người này rất trẻ, mà Càn Long Đại Đế mất tích lúc đang tuổi tráng niên!
Tiền Bất Ly nằm mơ cũng không thể nghĩ ra rằng một cái tên mà chính mình tạm thời nghĩ ra rõ ràng có liên quan với một vị Đại Đế, hắn cuống quít khoát tay: "Không, không, không, ta chính là một người bình thường! Ngươi đã hiểu lầm! !" Tiền Bất Ly cho rằng đây là một hiểu lầm nhỏ có thể giải thích được, nhưng là hắn sai rồi! Ở trên toàn bộ đại lục này vẫn chưa có người nào bị băng phong cực kỳ lâu mà vẫn còn có thể một lần nữa tỉnh dậy. Bản thân điều này chính là một kỳ tích! Những người giỏi về chế tạo kỳ tích đều là hạng người nào? Đương nhiên là thần hoặc là. . . . anh hùng!
Ngoại trừ hai thị nữ ngốc nghếch, đại bộ phận người nghe nói chuyện này, đã đã coi Tiền Bất Ly là một sự việc tồn tại không thể tin nổi, mà ngay cả trưởng công chúa Cơ Chu quốc Cơ Thắng Tình cũng cho là như vậy. Bằng không, với thân phận tôn quý của nàng, nàng không thể vội vã tới gặp Tiền Bất Ly.
Hắn lại đang nói 'Ngươi' ! ! Cơ Thắng Tình hít một hơi lạnh, không sai! Không sai! Chỉ dựa vào việc Càn Long Đại Đế nhất thống bộ lạc thảo nguyên, uy danh vô thượng, bằng vào chiến ý ngút trời của Càn Long Đại Đế khiến cho vô số quốc gia sợ hãi bất an, trên thế giới có ai xứng đáng mà để cho Càn Long Đại Đế xưng hô một tiếng 'Ngài'? Không có! Hoàn toàn không có người nào cả!
Cơ Thắng Tình mạnh mẽ đè nén kích động trong lòng xuống, nàng chuyển hướng nhìn Giả Thiên Tường bá tước, nói: "Bá tước của ta, ngươi xem. . . Ta có một số việc muốn tự mình nói với Càn Long. . . Càn tiên sinh. . . ."
Giả Thiên Tường hai mắt đăm đăm, ngơ ngác nhìn Tiền Bất Ly, cho đến khi Cơ Thắng Tình gọi hắn mấy tiếng, lão mới phản ứng tới: "Tuân mệnh, điện hạ." Nói xong Giả Thiên Tường quỳ một gối xuống, nâng bàn tay nhỏ bé của Cơ Thắng Tình, hôn một cái rồi lão mới đứng lên, chậm rãi lui ra ngoài. Lúc gần đi, lão còn dùng ánh mắt mất hồn mất vía nhìn chằm chằm vào Tiền Bất Ly, nhìn Tiền Bất Ly mà toàn thân rét run.
Lực đẩy của Tiền Bất Ly phi thường lớn, tiểu cô nương không kịp trở tay, nàng ngã một cái lộn nhào, té xuống dưới giường, đụng một tiếng “binh”. Lúc này vị trí va chạm đã chuyển thành thái dương: "Ai nha. . . Ô ô. . . ." Tình huống xui xẻo như này, cho dù là một tảng đá cũng sẽ cảm thấy tủi thân, cho dù là người sắt cũng sẽ cảm thấy đau đớn!
Tiền Bất Ly cũng không bởi vì tiếng khóc mà thay đổi, ánh mắt của hắn vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người tới, sát ý bốc lên! Tiền Bất Ly tuy từ nhỏ khổ luyện dưới giám sát của Tiền lão gia tử, đối với các loại hình Cầm Nã, chiến đấu, nội gia quyền thuật đều có được thành công nhất định, nhưng thể lực lúc này của hắn căn bản không thể nào phát huy xứng đáng với thực lực, cho nên súng đã thành lựa chọn duy nhất. Tiền Bất Ly cũng không phải đang hù dọa đối phương, chỉ cần đối phương hơi có dị động, một viên đạn sẽ bay ra khỏi nòng súng.
Đây là một hiểu lầm tạm thời không cách nào giải thích được, Tiền Bất Ly không có thời gian suy nghĩ xem chính bản thân mình đã làm sai chỗ nào. Hắn chỉ có thể khiến đối phương quy kết mình là một 'Người xấu'.
Mà ở trong mắt Kha Lam, Tiền Bất Ly không thể nghi ngờ cũng là 'Người xấu ". Tuy thân phận của nàng chỉ là một thị nữ, nhưng nàng là người lớn lên ở trong phú quý, sao nàng đã từng nhìn thấy ánh mắt hung ác, bao hàm sát cơ như này, bàn tay Kha Lam hơi run rẩy.
Hai người mặt đối mặt, ai cũng bất động, Tiền Bất Ly là vì chưa quen cuộc sống nơi đây, không hy vọng chuốc lấy đại phiền toái, mà Kha Lam là vì không dám.
Đúng lúc này, một giọng nói nhu hòa truyền vào: "Các ngươi. . . . Đang làm cái gì?"
Kha Lam vội vàng lui về phía sau mấy bước: "Công chúa! Không nên vào, nguy hiểm!"
Tiền Bất Ly tức thì vội vươn tay, lôi tiểu cô nương đang nằm rạp trên mặt đất lớn tiếng khóc. Hiện tại hắn có thời gian suy nghĩ lại, hắn biết bản thân mình vừa rồi đã dùng lực đẩy hơi lớn. . . .
Dáng vẻ của tiểu cô nương quả thực có thể so sánh Đậu Nga trong truyền thuyết, khóc đến tình trạng ruột gan đứt từng khúc, vô cùng bi thảm, từng tiếng nức nở vang lên, nước mắt, đều đang chỉ trích lỗi lầm mà Tiền Bất Ly phạm phải.
"Ngươi. . . Đừng khóc, đều tại ta không tốt." Tiền Bất Ly đôi chút đỏ mặt tới mang tai. Thế nhưng kỹ thuật dỗ dành người khác của hắn quả thật ngốc. Trong thế giới kia Tiền Bất Ly từng có không ít nữ nhân, thế nhưng hắn chưa từng dỗ dành nữ nhân. Trên cơ bản đều là nữ nhân tự động đưa tới cửa. Đó cũng là kỹ năng đặc biệt hạng nhất của thế gia đệ tử.
"Thả ta ra! ! Bại hoại! !" Tiểu cô nương vừa kêu khóc, vừa cố hết sức giãy dụa.
Tiền Bất Ly rất lo lắng là hiểu lầm sẽ càng thêm sâu sắc, hắn vội vàng nghe lời mà buông lỏng tay ra, nhưng trên thế giới rất nhiều chuyện mà người ta càng sợ thì nói lại càng dễ tới! Lực giãy dụa của tiểu cô nương rất lớn, mà nàng cũng không nghĩ rằng Tiền Bất Ly lại đột nhiên buông tay. Kết quả “bịch” một tiếng, tiểu cô nương nặng nề té ngồi trên mặt đất, dư thế vẫn còn tiếp diễn, lại “thùng’ một tiếng, tiểu cô nương đập ót xuống mặt đất, thê thảm thét lên một tiếng rồi chấm dứt. Rất rõ ràng, tiểu cô nương số khổ đã bị 'Giày vò' tới mức hôn mê.
Dù Tiền Bất Ly luôn luôn cho là mình nhanh trí, giờ phút này hắn cũng không khỏi chân tay luống cuống, gương mặt đỏ bừng, hắn vừa xuống giường vừa lẩm bẩm, nói năng lộn xộn: "Cái này. . . Ngược lại. . . . Tại sao vậy. . ." Tiền Bất Ly thậm chí còn dùng cả ngôn ngữ trên mạng của thế kỷ hai mươi mốt, có thể thấy được bối rối trong lòng hắn.
"Đứng lại! Ngươi còn muốn làm cái gì? !" Một tiếng gầm lên truyền ra từ cái miệng nhỏ nhắn của Kha Lam. Gương mặt Kha Lam rõ ràng còn đỏ hơn cả mặt Tiền Bất Ly. Chỉ có điều Tiền Bất Ly đỏ mặt là vì xấu hổ, mà Kha Lam đỏ mặt là vì cực độ phẫn nộ.
Tiền Bất Ly vội vàng đứng lại, hắn muốn thể hiện một khuôn mặt tươi cười, nhưng lại lo lắng bị người hiểu lầm thành dáng vẻ hả hê, cuối cùng hắn miễn cưỡng thể hiện một gương mặt cười mà rất khó coi, giống như khóc: "Ta. . . . Ta. . . ."
"Kha Lam, vị tiên sinh này cũng không phải cố ý." Một giọng nói nhu hòa chen vào: "Ngươi lập tức đưa Kha Lệ đến chỗ y quan"
Đến thời khắc này Tiền Bất Ly mới có cơ hội dò xét công chúa. Đó là một nữ tử có gương mặt thanh tú, xinh đẹp, nàng mặc một bộ váy dài màu lam nhạt, thắt lưng buộc ngang eo khiến cho bầu ngực nàng nhô lên cao ngất; Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào tản ra trên mái tóc của nàng, phát ra những điểm sáng nhàn nhạt tôn thêm vẻ đẹp, như mộng như ảo; trên khuôn mặt đỏ hồng trắng nõn nhỏ nhắn, cái mũi hơi vểnh cùng miệng phơn phớt hồng, đều hiện lên sự quyến rũ cùng động lòng người của nàng; Lông mi thật dài nhếch lên, một đôi mắt sáng ngời, trong ánh mắt tràn đầy vui vẻ, như đang thưởng thức vẻ bối rối của Tiền Bất Ly.
"Công chúa, thế nhưng người. . . ." con mắt Kha Lam vẫn đang ngó chừng Tiền Bất Ly, tại trong lòng của nàng, không thể nghi ngờ gì nữa Tiền Bất Ly là một người vô cùng vô cùng nguy hiểm.
"Ngươi đi đi" Công chúa đã nhàn nhạt cắt ngang lời nói của Kha Lam, bất chợt nàng lại chuyển hướng nhìn Tiền Bất Ly, nói: "Vị tiên sinh này, thân thể của ngài khá hơn chút nào không?"
"Ta tốt hơn nhiều, cám ơn sự quan tâm của ngươi." Ngay lập tức Tiền Bất Ly đã tỉnh táo lại. Tuy công chúa mỹ mạo rất kinh người, Tiền Bất Ly dù sao đã từng thường thấy mỹ nhân thời hiện đại, người mà có sắc đẹp có thể làm cho Tiền Bất Ly trầm mê, không thể tự thoát ra được, căn bản không tồn tại. Bản tính tự chủ của Tiền Bất Ly luôn luôn rất mạnh.
Công chúa đôi chút nhíu lông mày, nói: "Để cho ta tự giới thiệu một chút, ta là trưởng công chúa Cơ Chu quốc, Cơ Thắng Tình, xin hỏi tiên sinh họ gì? Ngài là người nơi nào?" Cơ Thắng Tình vừa nói vừa nhìn Tiền Bất Ly, vươn bàn tay nhỏ bé của mình.
"Ta họ Tiền, ta là Tiền Long!" Tiền Bất Ly chỉ muốn ngửa mặt lên trời thét dài! Rốt cục hắn đã có thể sử dụng cái tên mà chính bản thân mình thích! Tiền Bất Ly chỉ mải cao hứng, hắn hồn nhiên không để ý rằng nàng công chúa trước mặt một mực dùng từ 'Ngài' để xưng hô với hắn, mà chính hắn lại dùng từ 'Ngươi' để đáp lễ đối phương. Cách thức nói chuyện với nhau như thế này chỉ có thể dùng khi đối tượng nói chuyện với mình có thân phận cực kỳ cách xa. Ví dụ như công chúa và thị nữ của mình.
Ánh mắt Cơ Thắng Tình lộ ra vẻ tức giận, thân là một công chúa quốc gia mà nàng rõ ràng bị người coi là người hạ đẳng. Điều này không chỉ đang vũ nhục bản thân nàng, mà còn đang vũ nhục quốc gia của nàng!
Không đợi Cơ Thắng Tình có phản ứng, Tiền Bất Ly chìa một bàn tay, cầm bàn tay nhỏ bé của Cơ Thắng Tình, rất có phong độ nói: "Thật cao hứng có thể quen biết ngươi."
Tiền Bất Ly tự nhận mình làm rất khá, chỉ cầm hai cái liền buông tay công chúa ra, không chiếm chút tiện nghi nào, quả thực là quân tử trong quân tử. Đáng tiếc hiển nhiên đối phương lại không có cùng suy nghĩ như của hắn. Sau khi Tiền Bất Ly rút tay về, bàn tay nhỏ bé của Cơ Thắng Tình vẫn còn cứng ngắc giơ về phía trước, trong đôi mắt to sáng ngời có phẫn nộ, có kinh ngạc, còn có mấy phần kỳ quái.
Tâm trạng Tiền Bất Ly đã ổn định không ít. Khi hắn nhìn thấy dáng vẻ này của công chúa, trong lúc hắn ngây người, hắn bỗng nhiên nhớ tới những bộ phim cổ trang nhàm chán, điện ảnh, không ai. . . Hẳn là. . . .
Suy nghĩ của Cơ Thắng Tình vô cùng mâu thuẫn. Theo lý thuyết, nàng có lẽ phải lập tức gọi hộ vệ, trói nam nhân cổ quái vũ nhục nàng lại, kéo đến quảng trường treo cổ! Thế nhưng người nam nhân kia mỉm cười cũng rất tự nhiên, tràn đầy ôn hòa, nàng nhìn mà không nhận ra người này có mảy may ác ý. Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Ngay khi hai người còn đang rơi vào tình trạng giằng co, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng ầm ỹ, một lão nhân, tuổi khoảng trên dưới sáu mươi, mặc một trường bào màu trắng đi đến, phía sau của lão là mười binh sĩ võ trang đầy đủ.
"Điện hạ! Ngài. . . Không có chuyện gì chứ?" Lão nhân kia khẩn trương hỏi.
"Bá tước của ta, ngọn gió nào đưa ngài tới đây?" Cơ Thắng Tình mỉm cười chuyển hướng nhìn lão nhân kia.
"Kha Lam tiểu. . . . Ah, có một binh sĩ vừa mới nghe thấy có tiếng khóc, ta lo lắng điện hạ gặp phải chuyện ngoài ý muốn, cho nên mới vội vàng chạy tới." Lão nhân kia nhìn công chúa, lại quay đầu đánh giá Tiền Bất Ly rồi nói: "Điện hạ, ngài. . . Không có chuyện?"
"Khanh khách. . . Ta sẽ có chuyện gì? Ta vừa đàm phán vô cùng vui vẻ cùng Càn Long tiên sinh. . . ." Cơ Thắng Tình nói đến đây, thần sắc nàng bỗng cứng đờ, bỗng nhiên chuyển hướng nhìn Tiền Bất Ly, hỏi: "Ngươi là Càn Long? ? Càn Long Đại Đế? ? ?" Nỗi khiếp sợ trong lòng Cơ Thắng Tình xem như đã lên tới tột đỉnh, Càn Long Đại Đế là kiêu hùng hơn một trăm năm trước đã thống nhất các bộ lạc thảo nguyên, làm người thâm trầm xảo trá, dụng binh quỷ thần khó dò, roi ngựa chỉ chỗ nào, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi! Nếu như không phải Càn Long bỗng nhiên mất tích một cách khó hiểu vào lúc tuổi đang tráng niên, hiện tại bộ lạc thảo nguyên đã sớm thống nhất cả đại lục! ! Cơ Thắng Tình nhớ lại tình cảnh ở Tuyết Phong ngày hôm qua, hộ vệ trưởng Cơ Thập Nhất đã từng nói, nhìn màu sắc cùng tính chất của tầng băng, hẳn là sự việc xảy ra cực kỳ lâu trước kia, một trăm năm? Không phải là cực kỳ lâu sao? Chẳng lẽ Càn Long Đại Đế mất tích là bởi vì hắn bị đông trong tầng băng? Thế nhưng. . . . tuổi tác hình như không đúng, người này rất trẻ, mà Càn Long Đại Đế mất tích lúc đang tuổi tráng niên!
Tiền Bất Ly nằm mơ cũng không thể nghĩ ra rằng một cái tên mà chính mình tạm thời nghĩ ra rõ ràng có liên quan với một vị Đại Đế, hắn cuống quít khoát tay: "Không, không, không, ta chính là một người bình thường! Ngươi đã hiểu lầm! !" Tiền Bất Ly cho rằng đây là một hiểu lầm nhỏ có thể giải thích được, nhưng là hắn sai rồi! Ở trên toàn bộ đại lục này vẫn chưa có người nào bị băng phong cực kỳ lâu mà vẫn còn có thể một lần nữa tỉnh dậy. Bản thân điều này chính là một kỳ tích! Những người giỏi về chế tạo kỳ tích đều là hạng người nào? Đương nhiên là thần hoặc là. . . . anh hùng!
Ngoại trừ hai thị nữ ngốc nghếch, đại bộ phận người nghe nói chuyện này, đã đã coi Tiền Bất Ly là một sự việc tồn tại không thể tin nổi, mà ngay cả trưởng công chúa Cơ Chu quốc Cơ Thắng Tình cũng cho là như vậy. Bằng không, với thân phận tôn quý của nàng, nàng không thể vội vã tới gặp Tiền Bất Ly.
Hắn lại đang nói 'Ngươi' ! ! Cơ Thắng Tình hít một hơi lạnh, không sai! Không sai! Chỉ dựa vào việc Càn Long Đại Đế nhất thống bộ lạc thảo nguyên, uy danh vô thượng, bằng vào chiến ý ngút trời của Càn Long Đại Đế khiến cho vô số quốc gia sợ hãi bất an, trên thế giới có ai xứng đáng mà để cho Càn Long Đại Đế xưng hô một tiếng 'Ngài'? Không có! Hoàn toàn không có người nào cả!
Cơ Thắng Tình mạnh mẽ đè nén kích động trong lòng xuống, nàng chuyển hướng nhìn Giả Thiên Tường bá tước, nói: "Bá tước của ta, ngươi xem. . . Ta có một số việc muốn tự mình nói với Càn Long. . . Càn tiên sinh. . . ."
Giả Thiên Tường hai mắt đăm đăm, ngơ ngác nhìn Tiền Bất Ly, cho đến khi Cơ Thắng Tình gọi hắn mấy tiếng, lão mới phản ứng tới: "Tuân mệnh, điện hạ." Nói xong Giả Thiên Tường quỳ một gối xuống, nâng bàn tay nhỏ bé của Cơ Thắng Tình, hôn một cái rồi lão mới đứng lên, chậm rãi lui ra ngoài. Lúc gần đi, lão còn dùng ánh mắt mất hồn mất vía nhìn chằm chằm vào Tiền Bất Ly, nhìn Tiền Bất Ly mà toàn thân rét run.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook