Akinobu đang khuỵu thấp thì trông thấy Shinichi, y có phần bối rối không biết phải đứng dậy như nào.

“Này cậu kiểm tra thử xem… Hắn liệu có chết chưa đấy? Hay chúng ta phải gọi cấp cứu thôi?” Khớp tay Shinichi bởi nắm quá chặt thanh kiếm gỗ mà dần trở nên phiếm trắng.

Akinobu thong thả dời chân, ngồi xổm xuống, nhặt khẩu súng lục bị văng đi cách Yamahara Masao không xa. Thế nhưng ánh mắt y trước sau vẫn không hề rời khỏi Shinichi một tẹo nào. Y rất lấy làm lạ, tại trong cái thế giới nhuốc nhơ truỵ lạc này, tại sao lại có thể tồn tại một đôi mắt chần chừ rồi lại kiên định đến ngần ấy.

“Còn sống.”

Xem chừng thần trí Yamahara Masao đã thanh tỉnh trở lại, gã nhấn lấy chỗ gáy vừa bị kiếm gỗ phang, chầm chậm xoay ngược người lại, thừa tưởng tượng được giờ đây gã ắt bị choáng váng hoa mắt thế nào. Tới khi cảnh vật trước hai con mắt nổ xịt của gã rõ nét hơn, cơn sợ hãi tột độ vọt ngay đến.

Súng trong tay Akinobu đang trỏ thẳng vào đũng gã, ngón tay móc ở vị trí cò.

“… Đừng… Đừng…” Toàn thân Yamahara rúm ró lại, mỗi một khúc xương đều run bần bật, thậm chí cả một lời cầu xin cũng chẳng buột nổi khỏi môi.

Shinichi cũng bị cảnh tượng này hù doạ, “Ê, cậu không sao nữa rồi… Không nhất thiết phải…”

Còn chưa nói xong, súng đã rít tiếng, khói thuốc súng phả bật về phía mặt Akinobu, những sợi tóc trong chốc ấy bay phơ phất. Viên đạn găm vào nền xi măng giữa hai chân Yamahara, ‘thằng em’ của gã thiếu chút nữa là ‘về nơi chín suối’.

Shinichi há hốc mồm, cằm bạnh ra, đứng yên tại chỗ không tài nào nhúc nhích.

Akinobu tháo hết đạn trong súng, Yamahara nằm im re trên mặt đất, nhìn ngước lên chàng trai giống y hệt Atula, thấy y thả lần lượt từng viên đạn xuống bên cạnh mình, âm thanh kim loại va chạm với nền đất lại đặc biệt gây cho người ta sự kinh hồn bạt vía.

Cuối cùng, khẩu súng hờ hững rơi xuống vòm ngực Yamahara, gã thậm chí còn không dám đưa tay ra cầm.

Akinobu quay người lại, bước về phía Shinichi, túm ngay lấy cổ tay cậu, đi thẳng.

Cổ tay người mà y đang kéo, nơi ấy có nhịp mạch đập, loại cảm thụ này khiến trái tim Akinobu vô cớ đập bạo loạn. Đến nỗi, theo phản xạ y còn dùng ngón cái của mình âm thầm xoa xát xương cổ tay Shinichi, tự khắc hoạ độ cong chỗ đó.

Gió đêm ơ hờ, tựa như đưa dòng tâm tưởng miên man này quay trở về đúng chốn.

Shinichi rút tay mình khỏi Akinobu.

Akinibu ngoảnh đầu lại, nhìn về hướng Shinichi bỗng dưng dừng bước.

“Có thể nói cho tôi biết không, Saionji-kun —— lý do gì mà nguy hiểm thường xuyên chầu chực xung quanh cậu?” Shinichi trừng mắt, nếu được, cậu hy vọng từ thời khắc này trở đi, cậu sẽ không còn phải chạm mặt y trong những hoàn cảnh kiểu này nữa.

“Bởi nguy hiểm thường xuyên chầu chực xung quanh tôi, cho nên cậu không dám ở gần tôi.” Akinobu nghiêng nghiêng đầu, dưới ánh đèn rạng, chóp mũi y hình thành một đường viền chua chát.

Vì một giây ấy bản thân mê muội mà Shinichi phát cáu, cậu cho rằng cậu hoàn toàn khác biệt với những người bị hấp dẫn bởi bề ngoài y, có điều đến giờ phút này cậu đã hiểu, Mizushima nói đúng, Saionji đích thực là một nghệ thuật… Hơn cả thế, lại còn là một loại nghệ thuật cực độ nguy hiểm.

Nhún vai, Shinichi xoay người sang chỗ khác, “Xin lỗi, tôi không tìm ra lý do tôi phải ở gần cậu.”

Shinichi không nhìn thấy cánh tay giương ra của Akinobu, bởi lẽ ngay cả Akinobu không hiểu nổi duyên cớ y giương tay ra là gì.

Là giữ lấy cậu ta? Chính bởi vì cậu ta nói không có lý do ở gần mình?

Nhưng mà cậu ta nói không sai, cậu ta tất yếu không có bất cứ lý do nào ở gần mình.

Hay là bởi… Chính mình lại khát vọng sự kề cận của cậu ta?

“Cậu đang xao lãng, Akinobu.” Kenwa nhấc chén trà đập vào đầu Akinobu.

“Là điều gì khiến cậu cảm giác tôi đang xao lãng?” Akinobu ngồi trong buồng VIP của Musashi, thưởng thức món fugu cùng Kenwa.

“Cậu vừa mới ăn sashimi cá ngừ[1].” Đôi đũa của Kenwa vẽ một vòng tròn trong không khí, “Cậu ghét nhất cá ngừ cơ mà.”

“Chẳng lẽ tôi không được thay đổi khẩu vị?”

“Đổi?” Kenwa cứ như được nghe chuyện gì hài hước lắm, bả vai giật giật, “Kiểu người cố chấp như cả tôi lẫn cậu… thì sẽ có sự thay đổi quái nào đây?”

“Thế còn những người khác? Họ sẽ thay đổi chứ?”

Kenwa bèn chống cằm, “Còn phải xem… Cậu tính nói thay đổi cái gì?”

“Ví dụ như là… ai đó nguyên bản không muốn tiếp cận cậu lại trở nên muốn tiếp cận cậu?” Ngón tay Akinobu mân mê chén trà đặt bên cạnh, y bỗng có một ảo giác không thực tế, rằng những ngón tay y vẫn còn đang dừng trên xương cổ tay của người nọ.

“Không ai có thể cự tuyệt tới gần cậu trước khi chính cậu cự tuyệt họ.” Chén trà của Kenwa cụng khẽ vào cái chén bên cạnh Akinobu.

“Sao lại vậy?”

“Căn bản cậu còn đáng sợ hơn cả ma túy liều mạnh nhất, một khi đã dây vào rồi, muốn kháng cự cũng chẳng kháng cự nổi.”

Akinobu trầm ngâm.

Nếu bản thân mình là ma túy, đã thế thứ dễ gây nghiện vượt cả ma túy thì là cái gì?

Đi ra khỏi Musashi, Akinobu ngồi trên chiếc Limou của nhà Ogata.

Bọn họ lại lần nữa đi ngang qua khu phố đèn đỏ đó.

Ogata dõi ra ngoài cửa xe, trai gái bên nhau ôm ôm ấp ấp, hắn nhẹ giọng hỏi, “Cậu nói… Họ là vì dục vọng hay là vì cô đơn?”

Thoáng một khắc, Akinobu chớp thấy Shinichi đứng bên cửa một quán bar, lôi ra một xấp tiền dúi vào tay một nữ bán rượu vận bunny suit[2]. Ắt cô ả đó thấy tiền quá hẻo, tựa hồ đang cãi lộn gì đó với Shinichi, Shinichi giang tay, ả bunny suit liền đẩy cậu, quẳng xấp tiền Nhật ban nãy lên người Shinichi…

“Dừng xe lại.” Akinobu mở miệng nói.

“Hở?” Kenwa còn tưởng là mình nghe nhầm.

“Dừng xe.” Akinobu mở cửa, “Cậu về trước đi, không cần để ý tôi.”

Kenwa quay đầu lại, trông thấy dáng Shinichi. Hắn còn nhớ rõ thằng nhóc ấy, chính là thằng nhóc sau cùng vẫn một mực chống đỡ cho Akinobu trên chuyến xe bus hồi nọ. Hắn đột ngột vỡ vạc ra được gì đó, khóe miệng lộ ra một ý cười.

“Đi thôi, Sukegawa.” Kenwa ra hiệu cho lái xe, nhắm theo bóng người Akinobu, tự lẩm bẩm, “Aphrodite luôn vô thức vẩy rơi hơi thở rất ngọt lành… Chỉ là chúng ta không biết nó là ngắn ngủi hay dài lâu.”

Shinichi ngồi nguyên xi trên đất đếm tiền, miệng làu bàu , “Học sinh như tui, nào có nhiều tiền thế được chớ.”

Sau rồi, cậu cảm giác có ai ngồi xổm trước mặt cậu, ngón tay thon dài ưu nhã nhặt lên từng tờ từng tờ tiền, Shinichi nhấc tầm mắt, liền thấy rõ được khuôn mặt người vừa tới.

“A —— Saionji, nội có một ngày mà gặp phải cậu nhiều lần như vậy chắc chắn không hay ho á.”

Akinobu đưa số tiền cho Shinichi, hỏi nhỏ, “Cậu thích cô ta lắm à?”

“Ai chớ?” Shinichi nhíu mày lại.

“Cái cô vừa rồi đó.”

“Cô vừa rồi? Là ‘nghệ thuật’ đẹp đẽ nhất của Mizushima thì có, nghệ thuật phải tốn tận một trăm nghìn mới hòng mua được.” Nhắc tới cô ta, Shinichi lại bó tay thở dài.

Tiếp đến, Mizushima chui từ trong quán bar ra, một bộ dạng ủ ê mày mặt, “Trời ơi, Kobayakawa ơi… Ông không có nhiều hơn được sao?”

Shinichi đứng thẳng dậy, nom vẻ sắp nhịn hết nổi, “Một trăm nghìn đấy ông cũng còn không có, sao lại mong đợi tôi có. Tôi chịu đem hết tiền ăn tuần này ra góp cho ông đã là tình nghĩa giúp đỡ lắm rồi ấy!”

“Nhưng mà… tác phẩm của tôi biết phải thế nào giờ?”

“Hừm, lại tôi bảo này.” Shinichi vòng tay qua vai Mizushima, “Cái bà vừa nãy á, trừ cái mã ra tôi không thấy tí tẹo mùi ‘nghệ thuật’ nào hết cả, tôi hy vọng ông dừng ở đây đi, vì rằng là thứ nghệ thuật một trăm nghìn không phải là điều chúng ta đòi hỏi.”

Khổ là lúc này Mizushima lại ngoái lại, ánh mắt bắt sang hướng Akinobu đứng dưới ánh đèn bảng hiệu của quán bar, cậu ta thì thào, “Đó đó… Saionji Akinobu sao? Tự khi nào bọn ông thân thiết vậy thế hử?”

“Ông… Gì cũng muốn, tôi tuyệt đối không đi nói hộ ông đâu…” Shinichi trợn lông mày.

Trái lại, cái tên Mizushima không biết sống chết này cứ thế xoải chân bước đến chỗ Akinobu, ướm hỏi, “Hì, tớ với Shinichi định đi ăn khuya, bạn muốn đi cùng không?

Shinichi chán hết chỗ nói, đòi đi ăn khuya còn chẳng phải đi moi tiền của Kobayakawa Shinichi cậu đó sao.

. / .

Chú thích:

1. Sashimi là một món ăn truyền thống Nhật Bản mà thành phần chính là các loại hải sản tươi sống. Sashimi được cắt thành từng lát mỏng có chiều rộng khoảng 2.5cm, chiều dài 4cm và dày chừng 0.5cm, nhưng kích cỡ có thể khác nhau tuỳ vào loại nguyên liệu và người đầu bếp, ăn cùng với các loại nước chấm như xì dầu, tương, các loại gia vị như wasabi, gừng và một số loại rau nhất là tía tô, bạc hà và củ cải trắng thái chỉ hoặc một số loại tảo biển.

Sashimi cá ngừ trong chương này được gọi là Maguro:



2. Bunny suit

Ghét lấy ảnh các chị làm minh họa, thôi thì lấy Momo vậy (xin lỗi Tite Kubo sensei =)))



nguyên văn truyện là “bộ quần áo cải trang thành con thỏ”, nhưng nghe nhà quê quá, vs cả mình bấn từ bunny suit từ hồi High High của GTOP =)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương