Phải chăng di động Saionji Akinobu luôn bật là để liên lạc với Ogata Kenwa? Shinichi ngoái đầu về phía truyền đến tiếng còi cảnh sát, có điều phỏng chừng xe cảnh sát cũng chỉ vừa mới chớm lên cầu thôi, trước khi họ kịp đến, gã cướp cũng đã đủ thời gian giết chết tất cả mọi người. Mà Ogata Kenwa trong chiếc xe riêng màu đen kia, nụ cười trên mặt cũng đã thu lại, Shinichi thoạt nghĩ, hiện giờ chắc chắn Ogata đã nắm rõ được tình cảnh của Saionji rồi.

Quả y như Shinichi suy đoán, tính nhẫn nại tại một chốc ấy của gã đàn ông cầm súng gần như mất hết không còn chút gì.

“Mày nói mày không lái được? Không lái được? Đã thế tao để mày sống làm đếch gì nữa?” Gã cướp thô bạo đập xuống đầu tài xế, toàn bộ hành khách cố gắng thụt lui hết sức có thể, tiếc rằng người quá đông, gần như không thể lui thêm bước nào nữa.

Senka Sayaka cũng bị ép tới độ sắp khảm luôn vào xương cốt Shinichi.

Saionji Akinobu hờ hững dịch về sau với tốc độ chầm chậm, Shinichi cảm thấy phẫn nộ cực kỳ.

Má mày, thằng đó rõ là tìm được mày rồi! Thế mà mày vẫn còn đòi lui.

Giây tiếp theo, sau một tiếng súng ré, đầu ông tài xế bung ra, ông ta ngã lên vô lăng lái, máu bắn rây lên cửa kính trước của xe.

Những tiếng thét chói tai đầy ngợp, mọi người lại sống chết cố lùi nữa, chỉ có điều rốt cuộc cũng không còn nhúc nhích nổi.

Còn mười một viên đạn… Shinichi nhẩm tính, hành khách có trên xe cũng chỉ hơn chục người thôi, không ai biết rồi sẽ đến lượt ai cả. Shinichi thầm minh bạch, nếu gã kia thực muốn tìm Saionji, cớ gì không trực tiếp lại đây bắn chết cậu ta luôn?

Ý nghĩ này rất nhanh được kiểm chứng.

Gã cướp trỏ súng về phía đám người, mọi người hoảng sợ nhắm tịt mắt lại, “Mẹ kiếp phắn hết ra cho tao!”

Đám đông ráng sức gạt chỗ cho gã cướp, có một người đàn ông trung niên béo mập, rõ ràng là bộ Tây trang của ông ta không che được hết cái bụng to phì, Shinichi tin ông ta muốn nhường đường cho gã cướp lắm, nhưng ông ta lại chiếm cứ quá nhiều không gian, mà khi gã cướp dừng trước cái bụng ông ta, Shinichi có thể nhận thấy rõ người đàn ông béo mập đó run đến kinh khủng.

Đại khái là bởi gã cướp đã đi tới giữa dòng người rồi, nên vài hành khách gần đầu xe định mạo hiểm mở cửa xe bỏ chạy, ngay giây phút họ ấn cái nút bên cạnh thi thể ông tài xế, gã cướp liền kiễng người duỗi thẳng tay bắn một đạn, hiềm nỗi người đông đúc, viên đạn bắn xuyên qua cửa kính trước xe, nhưng tất nhiên, ít nhiều cũng đã uy hiếp thành công.

Còn mười đạn… Shinichi hít một hơi thật dài.

Saionji Akinobu càng lúc càng tiến sát đến vị trí bọn cậu, do đó Shinichi cũng lại càng thêm cố đưa Sayaka lùi sâu về sau.

“Lũ Tateno… Đừng có đẩy nữa!” Một học sinh của cao trung Fukuyama thấp giọng cảnh cáo Shinichi.

Shinichi gian nan xoay đầu lại, thấp thoáng trong kính đã có thể thấy xe cảnh sát từ đằng xa, tất yếu điểm này cũng càng dồn cấp bách vào thời giờ của gã cướp, lại một phát súng nữa, người đàn ông bụng phệ cản trở gã đã bị bắn trúng bụng, “Không được phép chắn tao!”

Số hành khách lại càng thêm tích cực nhường đường cho gã, bất luận thế nào, chỉ cần đạn không bắn vào người mình thì sao cũng tốt.

Cuối cùng, gã cướp cũng tìm thấy mục tiêu của gã, dĩ nhiên Saionji Akinobu cũng không thể tiếp tục lùi, đám người chung quanh rúm về phía đầu xe hết thảy, đồng nghĩa với việc số hành khách có thể che giấu y cũng càng ngày càng ít.

Trưng ra vẻ cười khát máu, ánh mắt gã cướp tựa hồ muốn nói: Trò chơi kết thúc rồi!

Trong chớp mắt viên đạn bắn ra, Shinichi trợn lớn mắt, ngẩng đầu, cậu thấy Saionji nghiêng người đi, nếu bốn phía trống rỗng, Shinichi sẽ tưởng y hoàn toàn có khả năng tránh được, đáng tiếc vai y xô phải người đang đứng phía sau, viên đạn đâm ngập vào ngực y, vết tích ướt át dần dần loang lổ.

Không trúng tim, nhưng kiểu gì cũng trúng phổi rồi.

Saionji tự bịt lấy ngực mình, ngồi gục.

Gã cướp chừng như sốt ruột muốn kiểm tra gã đã giải quyết dứt điểm y chưa, đi qua hướng Saionji đang xổm mình, xe cảnh sát vừa vặn phóng tới, tiếng loa vang lên, báo động gã cướp đã bị bao vây rồi, không thể trốn được đâu, cách tốt nhất là hãy đầu hàng, buông vũ khí.

Shinichi nhăn chặt đầu lông mày, mấy ông cảnh sát đần quá, chỉ sợ gã cướp này căn bản chẳng thèm đoái hoài mình có bị bắt hay không, bị tử hình hay là ngồi tù, gã chỉ chăm chăm muốn xử lý mục tiêu của gã mà thôi.

Đám hành khách càng làm cho gã nôn nóng hơn nữa, gã giơ súng lên, Shinichi đoán gã tính đe doạ, nhưng rồi gã lại thoáng chần chừ, thu súng xuống, tiếp tục đi về hướng Saionji.

Shinichi bất giác ý thức được… Khẩu súng đó có khi không phải M92F, mà là một khẩu lục ổ quay[1] tự lắp, chỉ có thể bắn sáu phát.

Nếu gã chỉ còn dư một viên đạn, vậy thì gã càng muốn xác định viên đạn cuối cùng ấy có thể bắn trúng Saionji.

Shinichi bèn trấn an Sayaka, “Mình qua xem bạn mình.” Lực đạo níu tay cậu của Sayaka còn nặng nề hơn cả ban nãy, Shinichi vươn tay quẹt đi nước mắt trên mặt cô, bảo, “Mình cam đoan mình qua đó xem tình hình cậu ta xong rồi sẽ lập tức quay lại.”

Sayaka vẫn một mực giữ tay cậu, Shinichi thở dài, nghiêm túc nói, “Mình phải đi.”

Cậu tách khỏi Sayaka, khó khăn chen qua đó, bây giờ chẳng ai dám đứng gần gã cướp, do đó khi cậu chen lên gần như không ai phản đối cả.

Akinobu tự ấn chặt ***g ngực không ngừng rớm máu của mình, y rất muốn ho, y cho rằng y còn may chán, chí ít viên đạn cũng không trúng vào tim y, nhưng mà vận may của y cũng không hẳn là tốt đẹp, nếu đám cảnh sát dốt nát cứ lần lữa mãi bên ngoài, buồng phổi bị bắn thủng của y cũng sẽ chẳng được cứu kịp mà chết.

Ngay lúc ấy, có một đôi tay vòng qua vùng dưới tay y, một bàn tay cố sức đè lại vết thương tuôn máu, nỗ lực kéo y về.

Akinobu có thể cảm giác được mái đầu người ấy đang ở ngay bên má phải, sợi tóc cậu ta lướt qua cổ mình, nhột nhạt, nhưng cảm nhận ấy dường như sắc nét còn hơn cả cơn đau đớn.

Y bắt đầu ho khan, quả nhiên, bên tai truyền đến giọng nói của Shinichi, “Chúc mừng cậu đã bị bắn thủng phổi!”

“Cậu muốn bị chôn cùng tôi đấy à.” Khi thốt ra câu đấy, Akinobu thấy thật lạ lùng. Y hẳn là phải hời hợt với tất thảy mới đúng, tính mạng của người khác, và cả tính mạng của bản thân.

“Di động cậu còn bật không? Báo cho anh bạn kia của cậu, gã đó chỉ còn một viên đạn thôi, chính là chuẩn bị để dành cho cậu đó!” Shinichi phát giác có dòng chất lỏng ấm nóng chảy len qua giữa những ngón tay cậu, “Trời đất ơi, cậu chảy nhiều máu thế.”

“Bên ngoài có sẵn tay súng bắn tỉa rồi.”

“Cơ mà xe nghịt người như này, tay súng bắn tỉa nào có thể nhắm trúng mục tiêu được chớ?” Shinichi khịt mũi hừ một tiếng, sau đó từ tốn đứng lên, nói với một người bên cạnh, “Bảo người cạnh bác ngồi xổm xuống đi.”

Cứ như vậy, nhóm hành khách từ trong ra ngoài đều ngồi xổm xuống, Shinichi ngó qua cũng thấy Sayaka đã ngồi rồi, cuối cùng cũng nhẹ nhõm thoáng thở phào một hơi.

“Ai cho chúng mày ngồi! Sao lại ngồi!” Gã côn đồ cầm súng bị luôn tay chỉ chệch hướng khác, song gã không thể nổ súng, do gã chẳng tìm thấy Akinobu đâu cả, song song đó gã cũng hiểu số người ngồi xuống càng nhiều, gã lại càng nổi bật, trong nháy mắt gần như gã ngộ ra. Chấm đỏ lia qua sườn mặt gã, gã muốn né, nhưng còn chưa kịp khom mình, một viên đạn bắn thủng cửa xe xuyên vào não gã.

Akinobu nhận thấy rõ bàn tay Shinichi trên ngực mình run mạnh theo phát súng vang kia.

Máu của gã cướp vấy lên người một vài hành khách, bất động khoảng hai, ba giây sau, tất cả nhào ra mở cửa xe bỏ chạy. Shinichi gồng mình muốn dìu Akinobu đứng dậy, cậu không định cứ thế này bị nhóm hành khách giẫm chết.

“Có ai là bác sĩ không! Bạn tôi bị trúng đạn! Có ai là bác sĩ không!” Shinichi hét váng, Akinobu dựa vào trong lòng cậu, có thể tinh tường cảm nhận ***g ngực phập phồng của cậu mỗi một lần hô.

Ogata Kenwa đã chạy nhanh về phía chiếc xe bus, nhưng lại bị cảnh sát cản lại.

Bốn phía đều sao mà ồn ào, Akinobu tựa hồ thấy không ngừng có người đi sượt qua bên người y, duy nhất chỉ có Shinichi vẫn không bỏ đi, duy nhất chỉ có Shinichi vẫn luôn ở đằng sau giúp y chống đỡ.

Y được nâng lên xe cứu thương, đeo mặt nạ dưỡng khí, mấy món dụng cụ phát ra âm thanh ‘Tích tích’ đều đều, thảng trong nháy mắt xe cứu thương đóng sập cửa lại, y bắt gặp hình ảnh một cô gái chạy về phía Shinichi đang đứng ở một khoảng trống, toàn thân đầy máu hình như khiến cho cô gái khiếp sợ không ngớt.

Shinichi vuốt vuốt lưng cô, mấp máy mấp máy như nói điều gì đó, rồi sau đó, cửa xe cứu thương hoàn toàn đóng kín lại.

Một khắc ấy Akinobu chợt thấy chút ít buồn bã.

Ngay cả bản thân y cũng không hiểu nổi nguyên do của nỗi buồn này.

Đối với cảnh sát mà nói, đây là một ngày bận rộn. Shinichi và một phần đông nhóm hành khách bị cảnh sát tra hỏi từ đầu tới cuối của sự tình. Thời sự TV, Shinichi thấy một loạt các loại bản tin, vì rằng mục tiêu của gã cướp không làm sáng tỏ được, thậm chí còn có ý đồ muốn làm xe bus sa xuống đoạn cầu gãy, đâm ra cảnh sát nghi ngờ liệu đây có phải hành vi trả thù của một phần tử phản động hay không, Shinichi thừa rõ, kết luận như thế có thể giúp bọn họ dễ dàng chấm dứt vụ án, cũng càng có thể dễ dàng thoái thác trách nhiệm.

Shinichi được Shuusuke đón ra khỏi Cục cảnh sát. Cậu chui vào xe, thắt dây an toàn. Shuusuke nổ máy, chùng giọng hỏi, “Con đói không? Bố con mình đi quán Seiraku ăn ramen[2] nhé.”

“Vâng.” Shinichi gật đầu.

Đến khi đỗ tại trước cửa Seiraku, Shinichi toan cởi dây an toàn, Shuusuke lại không hề cử động, hai tay vẫn trong tư thế cầm lái.

“Chiều nay… Lúc bố nghe đài… Sợ lắm…”

Shinichi ngừng động tác, cúi gằm.

“Bố nghĩ, con chắc không phải trên chuyến xe đó đâu.”

“Rồi thì… Con ở trên chuyến xe đó thật.”

“Khi bố nghe đến ‘hai người chết, hai người bị thương’, bố thật là sợ hãi lắm. Bố nghĩ, bố vẫn chưa đối đủ tốt với con…”

“Bố à.” Shinichi hơi hé miệng, lưỡng lự mãi, rốt cuộc vẫn nói, “Thời điểm ấy… Thời điểm cái gã đó nổ súng… Thế mà con lại có ý nghĩ, nếu như con có một khẩu súng thì đỡ hơn rồi, nhất định con có thể bắn trúng gã đó… Khoảng cách nọ rất gần…”

“Shinichi?” Shuusuke quay đầu qua nhìn đứa con.

“Thứ ý nghĩ đấy… Rất đáng sợ phải không?”

Shuusuke vươn tay, xoa xoa đầu con mình, “Không có gì để sợ. Con chỉ là muốn bảo vệ con bé bạn của con mà thôi.”

“Vậy thì… Muốn bảo vệ một ai đó, là được phép có ý niệm giết một người khác hay sao?” Shinichi nghiêng mái đầu.

“… Thế giới này… Không có sự lựa chọn nào là hoàn hảo cả.” Shuusuke nhích lại gần cậu, “Chúng ta luôn mong bảo vệ được người mình muốn bảo vệ dưới tình huống không làm bị thương kẻ khác. Nhưng trên thực tế, khi mà chúng ta mềm lòng với cái kẻ tàn bạo kia, cũng đồng nghĩa chúng ta đã làm bị thương người chúng ta muốn bảo vệ.”

Shinichi nhướn mày, “Lúc ở sân bắn, trước giờ con chưa bao giờ nghĩ rằng viên đạn của con có thể giết người… Chúng chỉ thuộc mục tiêu bia di động 10m thôi. Thế nhưng… Tự dưng hôm nay con cảm thấy, bắn súng…”

“Shinichi, có người bắn, là vì hưởng thụ khoái cảm săn bắn. Cũng có người, là hưởng thụ quá trình ngắm đích. Con chú tâm quá trình hơn kết quả, nguyên nhân là bởi so với người khác con luôn dễ dàng bắn trúng hồng tâm hơn.” Shuusuke thở dài sườn sượt, “Bố biết, trải qua ngày hôm nay, con lại càng không muốn trở về sân bắn.”

“Con xin lỗi. Shuusuke.”

“Không sao, câu lạc bộ kiếm đạo cũng tốt.”

. / .

Chú thích:

1. Súng lục ổ quay là loại súng ngắn có ổ đạn xoay (giải thích quá bằng không nhưng không biết giải thích rõ ràng thế nào hơn nữa 8-})

đại khái cái “ổ quay” nghĩa là kiểu kiểu này:



cái ổ đạn nó to lồ lộ thế sao lại nhầm sang M92F thon gọn được hở Shinichi =3=~

2. Mỳ ramen là một loại mỳ của Nhật, gồm mỳ sợi Trung Quốc trần trong nước luộc thịt hay cá, thường trộn thêm nước tương hay miso, ăn kèm với thịt lợn thái lát (chashu), rong biển phơi khô (nori), kamaboko, hành xanh và đôi khi là cả ngô nữa. Mỗi nơi của Nhật đều sở hữu một loại ramen đặc trưng riêng, từ tonkotsu (nước xương ninh) của Kyushu đến miso ramen của Hokkaido.

Shinichi đang ở Tokyo nên chắc là chuẩn bị đi ăn ramen kiểu Tokyo vs bác Shuusuke =) nó đây:



Hokkaido của Akinobu-san thì nổi tiếng vs ramen ngô :)) nhưng h` anh cũng là người Tokyo rồi nên thôi không pozt ảnh ramen ngô quê anh lên nữa =)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương