Đệ Nhất Trà Xanh Thành Trường An
-
Chương 5
“Đây là lang quân của nhà nào thế? Ấy vậy mà ta lại chưa từng gặp!” Người nọ đã đi mất từ lâu mà Hồ Thiện Nghi vẫn kích động luyên thuyên không ngừng, mặt đỏ bừng lên: “Ngoại hình đẹp quá đi mất.”
“Muốn rủ y chơi bài tam cúc quá! Cái loại mà cứ thua một lần thì cởi một thứ ấy!” Nàng ta khẩn cầu vừa hèn mọn vừa thành khẩn.
Tiểu nương tử nhà họ Hồ chỗ nào cũng tốt, chỉ duy có đôi mắt cứ như trời sinh chỉ để nhìn người đẹp vậy.
Lúc thấy ai đẹp thì lòng mềm nhũn cả ra, chỉ hận không thể vắt vẻo cả người lên thân các nàng, có điều cũng nổi tiếng vì dám nói chứ không dám làm.
Lộ Diểu Diểu hiểu rõ nhất, vậy nên chỉ cười chứ không đáp lời: “Buổi tối uống không ít rượu, ăn ít bánh ngọt để lót dạ đi.”
Hồ Thiện Nghi cầm bánh hoa đào, hành động tùy ý, ngang ngược: “Kể ra thì, ngươi nói xem tại sao hôm nay nhà họ Bạch lại mời chúng ta? Cũng không sợ yến tiệc bị phá hỏng à.”
“Có trưởng công chúa ở đây, ai dám làm loạn.” Nàng dịu dàng nói.
“Đúng nhỉ, tại sao trưởng công chúa cũng ở đây? Ngươi trước giờ luôn nhanh nhạy tin tức, đã nghe thấy phong phanh về việc này chưa?” Nàng ta nhai xong bánh ngọt trong miệng, kề sát vào nàng, chớp chớp mắt, trông cực kỳ ranh mãnh.
Lộ Diểu Diểu bất lực đáp lời nhưng nụ cười trên mặt không hề thay đổi: “Ta thì nghe được phong phanh cái gì? Mấy ngày trước vừa mới khỏi bệnh xong.”
Lông mi dài khép hờ, che kín ý tứ trong đôi mắt.
“À phải, thế sức khỏe ngươi đã đỡ hơn chưa?” Hồ Thiện Nghi vuốt ve bàn tay trơn nhẵn của nàng: “Gầy đi rồi kìa, đã bảo ngươi ra ngoài đi cưỡi ngựa với ta, rèn luyện cơ thể đi mà ngươi cứ làm dáng, cái này không biết, cái kia cũng không được.”
“Đỡ hơn nhiều rồi.” Lộ Diểu Diểu nhíu mày lại, mềm giọng nói: “Ra ngoài phơi nắng, nóng như thế, ta không thèm đâu.”
Giọng nói nhẹ nhàng tựa như đang nhõng nhẽo, nghe mà khiến người ta cảm giác như xương cốt cũng tê dại.
Lập trường Hồ Thiện Nghi không chắc chắn, lập tức ném mỹ nam vừa rồi ra sau gáy, nắm chặt lấy bàn tay mềm như không xương của nàng rồi hùng hồn đảm bảo: “Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ.
Lần sau ta quất roi cho ngươi xem, ngươi đứng nhìn cũng coi như là luyện tập cơ thể rồi.”
Lộ Diểu Diểu cười híp mắt, vừa hồn nhiên vừa vô tội.
“Ngươi có biết giữa buổi yến tiệc hôm nay, ma ma bên cạnh trưởng công chúa giữa chừng đi đâu không?” Hồ Thiện Nghi nắm ngón tay nhỏ nhắn, trắng trẻo của nàng, nhiều chuyện nói.
Lộ Diểu Diểu lắc đầu.
“Thế mà lại hồi cung đấy!” Mặt nàng ta đầy nghi hoặc, bảo: “Thuý Diệp nhìn thấy rồi, nghe nói là ngồi xe ngựa đi về phía hoàng cung.”
“Phủ của trưởng công chúa không phải cùng một chỗ với hoàng cung.” Nàng ta ngờ vực nói: “Ta đã nói yến tiệc này xuất hiện kỳ lạ rồi mà.”
Lông mi đen nhánh của Lộ Diểu Diểu khẽ run run, lại nghĩ tới ánh mắt đánh giá của trưởng công chúa Huệ U dành cho nàng vào buổi yến tiệc kia.
Từ sau khi phò mã mất, trưởng công chúa Huệ U rất ít khi rời khỏi phủ, nên thời điểm xuất hiện ở đây vào ngày hôm nay vốn đã kỳ quặc.
Nàng hít sâu một hơi, đè tâm trạng rối bời trong lòng xuống, đến khi mở mắt ra thì đã quay lại dáng vẻ ôn hòa như thường ngày.
“Trong năm năm, hai vị thái tử của tiên hoàng hậu sinh đều liên tiếp qua đời.
Hoàng hậu tại vị mở yến tiệc quá mức vội vàng.
Chỉ là không biết việc trưởng công chúa xuất hiện ở đây là chủ ý của bên nào.”
Nàng vừa trầm ngâm thì đã nghe thấy Hồ Thiện Nghi lại bắt đầu lầm bầm.
“Chưa chắc đã là chuyện này.” Lộ Diểu Diểu khôi phục tinh thần, thấy nàng ta kéo cả chuyện của hai tiên thái tử theo thì vội vàng cắt lời nàng ta.
“Tịnh Vương năm ngoái vừa cập quan, có lẽ chỉ là vì chuyện tuyển phi thôi, dù sao cũng đã cập quan rồi.” Nàng lẳng lặng nói.
Hồ Thiện Nghi hít một hơi khí lạnh: “Vậy tuyệt đối đừng có nhìn trúng ta.
Cái thây xác đó, ta đánh một quyền là toi mạng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook