Đệ Nhất Thiên Hạ Liêm Vương Phi
-
Chương 64: Tin Dữ
Tối qua, Hoàng An Liêm đã nói rõ lý do hắn tới Bắc quốc để làm gì với nàng, nên cho dù Diễm My lưu luyến vị tỷ tỷ lâu lắm mới gặp này thì chiều nàng vẫn từ biệt đôi tân lang tân nương để đi làm đại sự.
Đi làm đại sự, nên không còn vẻ rong chơi nhàn nhã như lúc đầu nữa. Diễm My đột nhiên nghĩ tới, vì nàng nên hắn mới làm lỡ đại sự quá lâu. Nếu không bây giờ có lẽ đại sự cũng hoàn thành rồi, hắn cũng trở về Hoàng quốc rồi.
Nhưng cả hai người đều không ngờ, họ còn chưa kịp trở tay làm gì, thì đã nhận được tin dữ.
Chim bồ câu trắng cùng bức thư vỏn vẹn hai chữ: “Mau trở về”
Bên dưới là ngày gửi, đã cách đây 3 ngày, cùng chữ kí, người gửi là Hoàng Hậu Đinh Thanh Liễu.
Rõ ràng là có chuyện gấp, cả hai người lập tức bỏ dở chuyện đại sự còn chưa làm, mua hai con ngựa, ngày phi trăm dặm về Hoàng quốc.
Sau hơn hai ngày một đêm phi ngựa không ngừng nghỉ, cả hai người đều đã về đến Hoàng cung Hoàng quốc.
Không hề thay trang phục, vội vàng chạy thẳng vào Càn Thanh Cung – Cung của Hoàng Thượng Hoàng An Mạc.
Hoàng An Mạc từ khi nghe hai người đang tới đây đã cho hết cung nhân ra ngoài, bên trong còn mỗi Hoàng An Mạc cùng Đinh Thanh Liễu.
Hoàng An Liêm biết chuyện gấp, không hề câu nệ lễ tiết, vội vã hỏi: “Có chuyện gì?”
“Sau khi đệ đi không bao lâu, Dương Hy buồn chán ra ngoài chơi, vô tình đụng phải đám người có hành tung mờ ám, liền theo dõi. Từ đó mất tích bí ẩn, năm ngày trước mới trở về, toàn thân thương tích đầy mình, hôn mê tới giờ chưa tỉnh lại”
Nghe câu này, Diễm My cùng Hoàng An Liêm sững người.
“Cô ấy đang ở đâu?” Diễm My hỏi.
“Ngay bên trong kia” Hoàng An Mạc vừa dứt lời, Diễm My đã chạy xộc vào.
Dương Hy cùng Hoàng An Mạc và Hoàng An Liêm lớn lên, được hai vị ca ca này vô cùng thương yêu. Nên khi nàng xảy ra chuyện, Hoàng cung quả thực loạn lên vì vị này.
Gương mặt Dương Hy trắng bệch, môi thâm tím, vết băng bó phủ kín toàn thân. Diễm My không hề chần chừ, chạy lại bắt mạch…
Theo sau bước chân nàng, Đinh Thanh Liễu, Hoàng An Mạc và Hoàng An Liêm cũng vào.
Mạch đập không ổn định, có dấu hiệu trúng độc.
“Thái y nói thế nào?” Hắn hỏi.
“Trúng Tàn Hồng độc, bây giờ chưa chết đã là kì tích rồi” Hoàng An Mạc trả lời.
Tàn Hồng độc, là loại độc trong các loại độc, đến bây giờ vẫn chưa hề có thuốc giải.
Diễm My chua xót trong lòng. Năm ngày trước nàng đang tận hưởng hạnh phúc, còn cô bạn tình hơn tỷ muội này của nàng đã nằm đây.
Rốt cuộc Dương Hy đã theo dõi ai? Diễm My hiểu nhất võ thuật của Dương Hy, rốt cuộc ai võ nghệ cao cường tới mức đánh Dương Hy tới thập tử nhất sinh chứ? Hơn nữa, độc dược Dương Hy còn nhạy cảm hơn cả nàng, hắn đã dùng cách tài tình gì mà có thể khiến Dương Hy trúng độc mà cô ấy không mảy may phát hiện chứ?
Nàng phải tìm thuốc giải. Nàng không tin trên đời này không có loại độc nào là không có thuốc giải.
Đi làm đại sự, nên không còn vẻ rong chơi nhàn nhã như lúc đầu nữa. Diễm My đột nhiên nghĩ tới, vì nàng nên hắn mới làm lỡ đại sự quá lâu. Nếu không bây giờ có lẽ đại sự cũng hoàn thành rồi, hắn cũng trở về Hoàng quốc rồi.
Nhưng cả hai người đều không ngờ, họ còn chưa kịp trở tay làm gì, thì đã nhận được tin dữ.
Chim bồ câu trắng cùng bức thư vỏn vẹn hai chữ: “Mau trở về”
Bên dưới là ngày gửi, đã cách đây 3 ngày, cùng chữ kí, người gửi là Hoàng Hậu Đinh Thanh Liễu.
Rõ ràng là có chuyện gấp, cả hai người lập tức bỏ dở chuyện đại sự còn chưa làm, mua hai con ngựa, ngày phi trăm dặm về Hoàng quốc.
Sau hơn hai ngày một đêm phi ngựa không ngừng nghỉ, cả hai người đều đã về đến Hoàng cung Hoàng quốc.
Không hề thay trang phục, vội vàng chạy thẳng vào Càn Thanh Cung – Cung của Hoàng Thượng Hoàng An Mạc.
Hoàng An Mạc từ khi nghe hai người đang tới đây đã cho hết cung nhân ra ngoài, bên trong còn mỗi Hoàng An Mạc cùng Đinh Thanh Liễu.
Hoàng An Liêm biết chuyện gấp, không hề câu nệ lễ tiết, vội vã hỏi: “Có chuyện gì?”
“Sau khi đệ đi không bao lâu, Dương Hy buồn chán ra ngoài chơi, vô tình đụng phải đám người có hành tung mờ ám, liền theo dõi. Từ đó mất tích bí ẩn, năm ngày trước mới trở về, toàn thân thương tích đầy mình, hôn mê tới giờ chưa tỉnh lại”
Nghe câu này, Diễm My cùng Hoàng An Liêm sững người.
“Cô ấy đang ở đâu?” Diễm My hỏi.
“Ngay bên trong kia” Hoàng An Mạc vừa dứt lời, Diễm My đã chạy xộc vào.
Dương Hy cùng Hoàng An Mạc và Hoàng An Liêm lớn lên, được hai vị ca ca này vô cùng thương yêu. Nên khi nàng xảy ra chuyện, Hoàng cung quả thực loạn lên vì vị này.
Gương mặt Dương Hy trắng bệch, môi thâm tím, vết băng bó phủ kín toàn thân. Diễm My không hề chần chừ, chạy lại bắt mạch…
Theo sau bước chân nàng, Đinh Thanh Liễu, Hoàng An Mạc và Hoàng An Liêm cũng vào.
Mạch đập không ổn định, có dấu hiệu trúng độc.
“Thái y nói thế nào?” Hắn hỏi.
“Trúng Tàn Hồng độc, bây giờ chưa chết đã là kì tích rồi” Hoàng An Mạc trả lời.
Tàn Hồng độc, là loại độc trong các loại độc, đến bây giờ vẫn chưa hề có thuốc giải.
Diễm My chua xót trong lòng. Năm ngày trước nàng đang tận hưởng hạnh phúc, còn cô bạn tình hơn tỷ muội này của nàng đã nằm đây.
Rốt cuộc Dương Hy đã theo dõi ai? Diễm My hiểu nhất võ thuật của Dương Hy, rốt cuộc ai võ nghệ cao cường tới mức đánh Dương Hy tới thập tử nhất sinh chứ? Hơn nữa, độc dược Dương Hy còn nhạy cảm hơn cả nàng, hắn đã dùng cách tài tình gì mà có thể khiến Dương Hy trúng độc mà cô ấy không mảy may phát hiện chứ?
Nàng phải tìm thuốc giải. Nàng không tin trên đời này không có loại độc nào là không có thuốc giải.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook