Đệ Nhất Thi Thê
Chương 366: Hiện thực (6)

Yết hầu Chiến Bắc Thiên cuộn lên, ánh mắt càng trở nên nóng bỏng, nhanh tay nắm lấy bàn tay không an phận trên ngực mình, khàn giọng hỏi: “Em chắc là em thích đàn ông chứ?”

Mộ Nhất Phàm híp mắt cười: “Chắc luôn.”

Bàn tay nắm lấy tay anh đột nhiên siết chặt hơn, Chiến Bắc Thiên nghiêng đầu nhìn đôi mắt sáng lấp lánh trong bóng đêm của Mộ Nhất Phàm: “Nếu như em thích đàn ông, vậy sao không có phản ứng gì với người đàn ông là anh đây?”

Mộ Nhất Phàm hỏi ngược lại hắn: “Sao anh biết em không có phản ứng gì với anh?”

Chiến Bắc Thiên không nói gì, im lặng trong thoáng chốc lại nói: “Vậy em thích mẫu đàn ông thế nào?”

“Không phải ban nãy đã nói rồi hay sao? Em thích một người yêu em tới tận xương tủy, đồng thời chiều chuộng em tới vô pháp vô thiên, quan trọng nhất là có thể nắm tay em đến già, không chia tay không buông bỏ, yêu nhau tới vĩnh viễn.”

Chiến Bắc Thiên hỏi: “Nếu có một người làm được như lời em nói, em sẽ thích người ấy chứ?”

Mộ Nhất Phàm thở dài một hơi: “Em nói chuyện này cần cả đời để khảo nghiệm, muốn làm được hay không thì phải dùng cả đời để chứng minh, chứ không phải nói miệng qua loa là xong, về phần em có thể thích người ấy hay không, thì phải xem người ấy có thể làm em rung động hay không, nhưng nếu đối phương còn không đối tốt với em bằng anh, thì em chẳng cần phải suy xét gì nữa, cơ mà, em sẽ không bỏ việc tìm kiếm, em tin nhất định mình có thể tìm được người như vậy mà yêu nhau cả đời.”

“Em cũng biết anh đối xử tốt với em, vậy sao không cân nhắc…” Chiến Bắc Thiên hơi dừng lại một chút, hít sâu một hơi, đoạn hỏi: “Nếu có người đối tốt với em như anh, em sẽ cân nhắc phải không?”

Mộ Nhất Phàm cười nói: “Đương nhiên rồi, có người đàn ông đối tốt với em như anh, sao em có thể bỏ qua được, cơ mà, điều kiện tiên quyết là đối phương không có vị hôn thê giống như anh.”

“Mộc Mộc, em nghe anh nói này…” Chiến Bắc Thiên ôm lấy Mộ Nhất Phàm, ngay lập tức, chân mày chau lại: “Em…. sao em không mặc đồ ngủ?”

Hắn sờ sờ phần lưng trơn bóng của Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm tinh nghịch nháy mắt: “Em còn không mặc quần lót nữa kia, anh có muốn sờ thử một cái không?”

Chiến Bắc Thiên: “…….”

“Không dám à?” Mộ Nhất Phàm cười nói: “Còn không biết ai lúc uống say, không những hôn môi em, còn sờ khắp người em nữa.”

Chiến Bắc Thiên: “………….”

Mộ Nhất Phàm ngọ nguậy người: “Cảm nhận được không? Thằng bé Tiểu Mộc Mộc nhà em dậy rồi kìa, nó đang kháng nghị ban nãy anh nói nó không có phản ứng gì với anh đấy.”

“……………” Chiến Bắc Thiên cảm nhận được rõ ràng phía dưới đang cứng lên, bàn tay không tự chủ trượt xuống ‘tam tấc’ dưới lưng Mộ Nhất Phàm, lúc ngón tay chạm tới khe mông, nhất thời, nhịp thở trở nên dồn dập: “Mộc Mộc…..”

Mộ Nhất Phàm lại cười cười gạt tay Chiến Bắc Thiên ra, đứng đậy di về phía phòng tắm.

Trong bóng tối, Chiến Bắc Thiên thấy rõ cơ thể trần truồng trắng mịn của Mộ Nhất Phàm đi qua trước mắt mình.

Mộ Nhất Phàm cố ý không bật đèn, cũng không đóng cửa phòng tắm mà giải quyết nhu cầu sinh lý của mình, một giây sau, tiếng thở dốc khiến con người ta suy nghĩ miên man truyền ra bên ngoài phòng, khiến bầu không khí trong đêm càng trở nên ám muội.

“Bắc Thiên.”

Anh không kiềm chế được mà gọi tên người mình yêu, sau đó, một bóng đen vô thanh vô tức nhích lại gần.

Qua chiếc gương treo trên tường, Mộ Nhất Phàm trông thấy người phía sau, anh khẽ nhếch môi, thế nhưng cũng không yêu cầu đối phương tới hỗ trợ.

“Mộc Mộc.” Giọng nói khàn khàn từ tính vang lên sau lưng anh: “Anh qua giúp em.”

Mộ Nhất Phàm vừa thở dốc vừa từ chối: “Không cần, em sắp xong rồi.”

Chiến Bắc Thiên liền ôm lấy Mộ Nhất Phàm từ phía sau, bàn tay nóng hổi đã nắm lấy hạ thân anh.

Lúc hắn chạm tới, cơ thể Mộ Nhất Phàm khẽ run lên: “Bắc Thiên, anh đừng quên cuối tháng này sẽ trở thành anh rể em, lấy thân phận của anh thích hợp làm chuyện này với em sao?”

Bờ môi mỏng của Chiến Bắc Thiên dán bên tai Mộ Nhất Phàm thấp giọng hỏi: “Em để ý sao? Để ý anh sẽ trở thành anh rể em?”

“Anh nói xem?” Mộ Nhất Phàm bị hắn làm cho gần như không thể ngồi thẳng người, cả người mềm nhũn dựa vào người hắn.

“Anh mong em sẽ để ý.” Chiến Bắc Thiên vừa hôn lên ốc tai anh vừa tăng tốc độ tay.

Một lát sau, Tiểu Mộc Mộc mềm nhũn trong tay hắn.

Chiến Bắc Thiên xoay người anh về phía mình, nương ánh sáng nhàn nhạt mà nhìn gương mặt tuấn tú nhuốm vẻ sắc dục trong bóng đêm trở nên mị hoặc mê người, đôi mắt bất tri bất giác trở nên ôn nhu: “Mộc Mộc.”

Nghe thấy tiếng, Mộ Nhất Phàm khẽ thở hổn hển mà nâng mí mắt lên, lập tức nhìn thấy đôi mắt không hề che giấu tình ý của Chiến Bắc Thiên, anh không khỏi ngẩn ra, lúc này đây, anh thấy rõ Chiến Bắc Thiên có tình cảm với mình.

Người đàn ông này yêu anh, hơn nữa còn rất yêu anh.

Lúc này đây, khoảng cách giữa hai người rất rất gần, gần đến mức hơi thở có thể phả lên mặt đối phương, dưới ánh mắt thâm tình, hai người bất tri bất giác mà càng dịch sát lại gần nhau hơn.

Khoảnh khắc bốn cánh môi chạm nhau, dường như đã phá vỡ cấm kỵ ẩn giấu giữa họ bấy lâu, cơ thể hai người không khỏi run lên, kìm lòng chẳng đặng mà nhẹ nhàng mút lấy bờ môi đối phương, xâm nhập từng chút từng chút một, rồi càng ngày càng nóng vội, hận không thể nuốt lấy đối phương vào trong bụng nhau, đầu lưỡi điên cuồng quấn quít.

Ngay lập tức, trong phòng tắm ngập tràn tiếng môi lưỡi mút mát, ngay cả nhịp thở cũng trở nên nặng nề.

Chiến Bắc Thiên chợt ôm anh ra khỏi phòng tắm, vừa hôn vừa đặt anh xuống giường.

Mộ Nhất Phàm cởi áo ngủ của Chiến Bắc Thiên ra, cởi hết áo quần trên người hắn xuống, vuốt ve lồng ngực rắn rỏi.

Chiến Bắc Thiên thấy Mộ Nhất Phàm chủ động gần gũi mình, trong lòng khó kìm nén nổi sự kích động, ngay lập tức, muốn trở mình mạnh mẽ xâm nhập thương yêu đối phương, cuối cùng vẫn cố nén nhịn, chỉ dùng tay Mộ Nhất Phàm để phóng ra dục vọng của mình.

Sau đó, hắn hôn chàng trai đang dựa vào người mình: “Mộc Mộc, anh không biết vì sao đột nhiên em lại nói thích đàn ông, muốn tìm một người đàn ông để bên nhau cả đời, nhưng anh hy vọng em có thể cho anh một cơ hội.”

Mộ Nhất Phàm giả bộ như không biết hắn đang nói gì, hỏi: “Cơ hội gì cơ?”

“Cho anh một cơ hội để ở bên cạnh em, thậm chí có thể ở bên em cả đời, anh cam đoan cả đời này chỉ yêu thương cưng chiều một mình em, hơn nữa anh tin trên đời này ngoại trừ anh ra, không một ai có thể đối xử với em tốt hơn anh, anh sẽ cố gắng khiến em thích anh, có được không, Mộc Mộc?”

Lúc nói mấy chữ cuối, giọng Chiến Bắc Thiên trở nên hết sức dè dặt cẩn trọng.

Chiến Bắc Thiên như vậy khiến Mộ Nhất Phàm chợt nhớ tới một câu nói, lúc con người đối mặt với tình yêu, dù là người tôn quý đến đâu cũng sẽ trở nên hèn mọn không gì bằng, lúc này đây, anh rất tán đồng với ý kiến này, cũng khiến anh hết mực thương yêu người đàn ông trước mắt.

Bình thường, người đàn ông này lúc nào cũng cao cao tại thượng, là một nhân vật lớn, sự tồn tại giống như một vị vương giả, khiến mấy ngàn công nhân cấp dưới đều phải nghe theo lệnh hắn, là mạch sống chi phối cả công ty, có quyền sinh quyền sát lớn đến mức chỉ cần nói một câu cũng có thể quyết định vận mệnh của một công ty, khắp thành phố T có không biết bao nhiêu người muốn nịnh nọt người đàn ông này, thế nhưng để có được một cơ hội ở bên anh, người đàn ông này lại trở nên nhỏ bé tầm thường tới vậy, nói ra những lời hứa hẹn khó tin tưởng.

Mộ Nhất Phàm đặt ngón tay lên miệng Chiến Bắc Thiên: “Bắc Thiên, anh có biết cả đời dài thế nào không? Anh dễ dàng hứa hẹn với em như vậy, liệu có quá tùy tiện rồi hay không? Với cả, lúc anh nói tới những lời này, anh có nghĩ anh sắp phải kết hôn với chị em không, anh định mang hạnh phúc tới cho em kiểu gì, để em đứng bên cạnh làm người thứ ba sao? Đây là cách thể hiện anh yêu em đó hả?”

Chiến Bắc Thiên nắm lấy tay anh: “Anh không biết cả đời dài thế nào, nhưng có thể được ở bên em, anh chỉ biết một đời sẽ dài vô cùng tận. Em biết anh không phải một người tùy tiện, cũng không dễ dàng hứa hẹn mà, nếu đã hứa, thì nhất định anh sẽ làm được. Về phần chị em, anh sẽ xử lý thật tốt.”

Mộ Nhất Phàm lăn xuống, đưa lưng về phía hắn: “Em không muốn chị em phải đau lòng, anh có biết chị ấy mong ngóng ngày được kết hôn cùng anh đã bao lâu rồi không.”

Thế nhưng, anh cũng sẽ không vì điều này mà để Chiến Bắc Thiên ra đi, chỉ mong có một cách để vẹn toàn đôi bên.

Chiến Bắc Thiên vội ôm lấy Mộ Nhất Phàm từ phía sau: “Vậy em có biết anh đã đợi ngày được ở bên em bao lâu rồi không?”

“Nếu muốn ở bên em, sao lại chọn kết hôn với chị em?”

“Bởi vì em không thích đàn ông, trong mắt trong miệng lúc nào cũng chỉ có mình một người con gái tên Ninh Mông, mỗi lần thấy cô ấy, đều cười đến là rạng rỡ, nói chuyện với anh, mười câu thì bảy câu là nhắc tới Ninh Mông, em như vậy, bảo anh mở miệng nói rõ tấm lòng mình thế nào đây?” Anh chỉ sợ em không chấp nhận được, thậm chí còn ghét bỏ tình cảm anh dành cho em, cuối cùng chúng ta đến bạn tốt cũng không thể làm được, chỉ có thể ẩn trong bóng tối nhìn em, anh chọn kết hôn với chị em.. chẳng qua là vì muốn cắt đứt ý niệm về em trong đầu.”

Mộ Nhất Phàm nghe tới đây, không khỏi nhớ tới đêm đó Chiến Bắc Thiên uống say, trong lòng vừa vui lại vừa khó chịu, hóa ra lúc đó Chiến Bắc Thiên thật sự không nhận nhầm người, mà là anh ngốc nghếch chẳng hay biết gì, chỉ biết làm một người hưởng thụ tình yêu thương của người đàn ông này dành cho mình, đồng thời chỉ coi hắn như một người anh trai nhà bên vẫn luôn cưng chiều mình, chứ không hề hay biết người đàn ông này yêu mình sâu đậm.

Anh xoay người ôm chặt lấy Chiến Bắc Thiên: “Đồ ngốc.”

“………..”

Mộ Nhất Phàm vội hôn một cái lên khóe môi hắn: “Đợi giải quyết xong chuyện của chị em rồi nói sau.”

Chiến Bắc Thiên biết anh đồng ý cho mình một cơ hội, mừng rỡ hôn mấy cái lên mặt Mộ Nhất Phàm.

Hắn chưa từng nghĩ có một ngày Mộc Mộc sẽ đồng ý ở bên mình, dù bây giờ mới chỉ là một cơ hội, nhưng hắn sẽ không để Mộc Mộc rời xa hắn.

Mộ Nhất Phàm biết Chiến Bắc Thiên lâu như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh thấy hắn cười như một đứa trẻ, khóe môi bất tri bất giác cũng nở nụ cười, tâm tình bị lây nhiễm, cảm thấy lựa chọn như vậy cũng không tồi.

“Anh thích em từ khi nào vậy?”

Chiến Bắc Thiên thu nụ cười trên môi, nhớ lại chuyện trước kia: “Nếu nói nghiêm túc, thì chắc là năm anh mười tám tuổi, cũng là lúc em mười hai tuổi.”

Mộ Nhất Phàm hết sức ngạc nhiên, không ngờ người đàn ông này đã thích mình mười hai năm: “Nghiêm túc nói là sao cơ, vậy nếu không nghiêm túc thì là khi nào?”

Chiến Bắc Thiên nhướn mày: “Nếu không nghiêm túc, thì có lẽ là lúc em đầy tháng, lần đầu tiên anh thấy em, đến bây giờ anh vẫn nhớ câu đầu tiên mình nói lúc được gặp em.”

“Anh nói gì?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương