Đệ Nhất Thi Thê
Chương 357

Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên nghe thấy tiếng liền xoay người, cách đó năm thước, có một chàng trai tóc vàng mắt xanh đang đút tay trong túi quần, ung dung nhìn bọn họ.

Đến khi nhìn thấy Chiến Bắc Thiên, gương mặt đẹp trai lộ rõ vẻ mừng rỡ, không chắc chắn cất tiếng: “Z?”

Chiến Bắc Thiên cũng ngạc nhiên đáp: “J?”

J mừng rỡ đi tới: “Oh my god, tôi không ngờ sau này còn có cơ hội gặp được cậu.”

Mộ Nhất Phàm cẩn thận quan sát J, nhanh chóng nhận ra người đàn ông tên J này là bộ đội đặc chủng ở nước này từng hợp tác với Chiến Bắc Thên trong lần nhiệm vụ đầu tiên, mà J và Z là biệt hiệu của họ khi đó.

J cũng chú ý tới ánh nhìn của Mộ Nhất Phàm, vì khí chất trên người thay đổi nhiều, hơn nữa đã qua nhiều năm, J cũng không nhận ra Mộ Nhất Phàm chính là M khi đó, chỉ là cảm thấy Mộ Nhất Phàm thật quen mắt.

Mà anh ta còn nhớ rõ Chiến Bắc Thiên, cũng bởi vì bọn họ thường liên hệ, nói chuyện về chiến thuật và vũ khí.

Chiến Bắc Thiên thắc mắc: “Tôi nhớ cậu không phải người ở thành phố này, sao cậu lại ở đây?”

J giải thích: “Sau khi tang thi bạo phát, tôi và người yêu quyết định chọn thành phố đẹp đẽ này làm nơi an cư, phải rồi, hồ nước này là do người yêu tôi thanh lọc đó, còn cậu, sao cậu lại ở đây?”

Chiến Bắc Thiên nghiêng đầu nhìn Mộ Nhất Phàm, ánh mắt trở nên dịu dàng: “Tôi đưa người yêu tới Buvina du lịch.”

“Người yêu cậu?” J nhìn về phía Mộ Nhất Phàm, tiến lên bắt tay anh: “Xin chào.”

Sau khi anh ta tự giới thiệu, liền thắc mắc nhìn về phía Chiến Bắc Thiên: “Cậu vừa nói tới đây để du lịch sao? Nhưng mà theo tôi biết, thế giới gặp đại dịch tang thi là do chính quốc gia cậu phát bệnh, sao cậu còn có thể nhàn nhã tới đây du lịch? Tôi còn nghe nói một năm trước quốc gia cậu xuất hiện tang thi vương, khiến đám tang thi chúng tôi ở bên đây mấy lần lên cơn..”

Chiến Bắc Thiên cắt ngang lời anh ta: “J, xin lỗi, giờ tôi không tiện nói chuyện, tôi chỉ muốn đưa người yêu mình đi dạo xung quanh một chút.”

J tỏ vẻ áy náy: “Xin lỗi, làm phiền hai người rồi, hai người có thể đi dạo xung quanh đây, nếu có ai gây khó dễ, chỉ cần nói tên tôi là được rồi, cơ mà, có chuyện này phải nói cho hai người biết trước, chúng tôi ở đây sinh sống cùng tang thi, nếu mọi người thấy tang thi cao cấp, cũng đừng ngạc nhiên, chúng sẽ không làm tổn thương mọi người đâu.”

J thấy Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm không cảm thấy ngạc nhiên, trong lòng rất tò mò vì sao họ có thể bình tĩnh như vậy, nhưng cũng không tiện làm phiền họ nữa, không thể làm gì hơn là xoay người đi.

Đúng lúc này, một bóng đen xẹt qua bên cạnh người anh ta, tấn công về phía nhóm Mộ Nhất Phàm.

J cả kinh, đang định lên tiếng ngăn cản, lại nghe thấy có người kêu thảm thiết, bóng người bị bắn ngược trở về.

“Heber!” J vội vàng đỡ cậu bé ở dưới đất dậy: “Em lại táy máy rồi.”

Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm thấy cậu bé tên Heber kia có đôi mắt đỏ au và bờ môi tím đen chỉ tang thi mới có, không khỏi nhướn mày.

Heber dẩu môi: “J, anh biết chúng ta ở đây không chào đón người sợ tang thi mà, cho nên em muốn thử họ một chút.”

Cậu bé nhìn về phía Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm: “Hai người vừa dùng dị năng gì vậy, thế mà có thể làm đau tôi.”

“Heber, không được bất lịch sự như vậy.” J lại một lần nữa tỏ vẻ áy náy với nhóm Chiến Bắc Thiên: “Z, rất xin lỗi, người yêu của tôi thích trêu đùa, chứ không có ác ý gì đâu.”

Chiến Bắc Thiên không để ý tới họ, quay đầu hỏi Mộ Nhất Phàm: “Em không sao chứ?”

Mộ Nhất Phàm yếu ớt lắc đầu.

Chiến Bắc Thiên đỡ Mộ Nhất Phàm xoay người đi, từ từ đi dạo thưởng thức phong cảnh bên hồ.

J thấy họ đi rồi liền thở phào một hơi, ban nãy anh rất lo Chiến Bắc Thiên sẽ giết chết Heber vốn là tang thi.

Heber lẩm bẩm: “Hai tên quái đản.”

J vuốt vuốt mái tóc nâu của cậu bé: “Đừng bất lịch sự như thế, sau này em không được lỗ mãng như vậy, em phải biết bọn họ có thể từ nước ngoài tới đây, chứng tỏ năng lực của họ không tồi, nếu ban nãy họ mà mạnh tay, nói không chừng em sẽ mất mạng.”

“Em biết rồi, nhiều lời.” Heber nhìn theo hướng hai người Chiến Bắc Thiên đi, hỏi: “Bọn họ là bạn anh à?”

“Ừ, có một người từng là đồng đội nước ngoài anh từng hợp tác qua, sao vậy? Có vấn đề gì?”

“Không, hai người họ rất lợi hại, là dị năng giả mạnh nhất trong số những dị năng giả em từng gặp, ngay cả em cũng không đoán được cấp bậc của họ.”

J tức giận: “Nếu đã biết họ lợi hại, sao còn lên dọa họ hả.”

Heber lè lưỡi, vội chuyển đề tài: “J, nếu bọn họ đã là bạn anh, em nói cho anh biết nhé, có một người sắp chết đấy.”

J chau mày lại: “Sao em biết?”

“Em là tang thi mà, đương nhiên cảm nhận được bệnh tật của con người, cái anh thấp hơn kia, cơ thể rất yếu, yếu đến mức như một người chết vậy, giờ chỉ còn chút sức lực cuối cùng.”

Ban nãy J cũng để ý thấy sắc mặt và đôi môi Mộ Nhất Phàm tái nhợt, cả người gần như được Chiến Bắc Thiên đỡ lấy, ngay cả bước đi cũng hết sức yếu ớt chậm chạp, thậm chí có thể nói là rất cật lực, rõ ràng bị bệnh rất nặng.

Anh thở dài, nhìn ra được Chiến Bắc Thiên rất thương yêu Mộ Nhất Phàm, nếu có một ngày mất đi người yêu, không biết sẽ đau lòng tới cỡ nào.

“Chúng ta chuẩn bị bữa trưa, lát nữa mời họ tới ăn được không?”

Heber nói: “Đương nhiên rồi, chỉ cần là người không sợ tang thi, em sẽ rất hoan nghênh.”

J nắm tay Heber đi về căn nhà của họ.

Mộ Nhất Phàm đã đi xa nhìn mặt hồ lăn tăn gợn sóng, khẽ cười: “Bắc Thiên này, anh có cảm thấy nơi này rất giống với Thủy thành của chúng ta không, đương nhiên, em không nói tới bố cục hay vẻ ngoài của nơi này.”

Chiến Bắc Thiên nói: “Anh hiểu mà, cái em nói là nói bầu không khí, có đúng không?”

“Đúng rồi, hy vọng nơi này và cả Thủy thành của chúng ta có thể cứ mãi bình yên như vậy.”

Chiến Bắc Thiên ôm chặt lấy anh: “Sẽ như vậy, nhất định anh sẽ khiến Thủy thành còn tốt hơn cả trước khi mạt thế.”

“Ừ, em tin anh có thể làm được.” Mộ Nhất Phàm lấy điện thoại của Chiến Bắc Thiên ra: “Phong cảnh nơi này đẹp như vậy, chúng ta phải chụp thật nhiều hình để về cho các ông xem, nếu không, chúng ta tới vô ích.”

Anh mở camera của điện thoại ra, xoay về hướng mình và Chiến Bắc Thiên: “Bắc Thiên, anh ngồi dịch vào một chút nào.”

Chiến Bắc Thiên dịch sát tới.

Mộ Nhất Phàm lại nói: “Cười với ống kính đi nào.”

Chiến Bắc Thiên nhìn về phía màn hình, thấy Mộ Nhất Phàm nhếch môi thôi cũng hết sức cật lực, trái tim lại nhói đau, lúc Mộ Nhất Phàm ấn phím xuống, hắn nhanh chóng quay đầu, hôn lên gương mặt tái nhợt của Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm ngẩn ra: “Anh hôn trộm em.”

Anh nhìn điện thoại, trên đó hiện hình ảnh hai người hôn nhau trước hồ nước trong veo, cười đầy thỏa mãn: “Cơ mà bức này đẹp quá, ngọt ngào chưa này.”

Chiến Bắc Thiên thấy giọng anh càng ngày càng yếu ớt, bèn nói: “Chúng ta tới gốc cây kia ngồi nghỉ một chút được không?”

Mộ Nhất Phàm cũng thấy mệt mỏi, gật đầu: “Ừ.”

Chiến Bắc Thiên đưa anh tới ngồi dưới gốc cây, lấy một chiếc ghế nằm ra cho Mộ Nhất Phàm nằm nghỉ ngơi.

Bởi vì quá mệt mỏi mà Mộ Nhất Phàm nhanh chóng thiếp đi.

Lúc anh ngủ tựa như con búp bê có thể vỡ bất cứ lúc nào, hết sức yếu đuối, cũng không hề hay biết Chiến Bắc Thiên dù chỉ dời mắt khỏi anh một giây cũng thấy tiếc nuối.

Chiến Bắc Thiên nắm lấy bàn tay chi chít lỗ kim, đặt lên môi khẽ hôn nhẹ một cái, sau đó lại lấy điện thoại ra chụp vài bức hình anh đang ngủ hết sức an yên.

Lúc mặt trời lên đỉnh, một bóng người đi tới trước mặt họ, phá vỡ sự yên lặng: “Z, tôi với J nhà tôi muốn mời hai anh tới nhà tôi dùng bữa, không biết hai anh có nể mặt tôi mà tới không?”

Chiến Bắc Thiên chau mày, đang định từ chối, Mộ Nhất Phàm lại tỉnh lại, nói: “Được, cơ mà, bọn tôi định ăn cơm ngoài trời, vừa ngắm phong cảnh vừa ăn cơm trưa.”

Heber cũng vui vẻ đồng ý: “Được, được, để tôi kêu J tới.”

Chỉ chốc lát sau, Heber đã khiêng một bàn thức ăn tới, J đi sau tỏ vẻ bất mãn.

J không biết bay, chỉ có thể lái xe tới, vừa nhìn thấy hai người Chiến Bắc Thiên đã tỏ vẻ áy náy: “Xin lỗi, vốn là muốn mời mọi người về nhà chiêu đãi, Heber lại mang cả bàn tới đây.”

Mộ Nhất Phàm nói: “Có gì đâu, là tôi muốn dùng bữa ở đây mà.”

Chiến Bắc Thiên thấy anh vui vẻ như vậy, bèn hỏi: “Em muốn ăn gì?”

“Nếu đã ăn cơm dã ngoại, đương nhiên ăn đồ nướng là hợp nhất rồi.”

Chiến Bắc Thiên cũng không phản đối, lập tức lấy bàn nướng từ trong không gian ra, cùng với dụng cụ nướng và thức ăn tươi sống.

Heber ngạc nhiên nhìn Chiến Bắc Thiên: “Z, anh là dị năng giả không gian à? Ngầu quá.”

J cũng tỏ vẻ hâm mộ.

Chiến Bắc Thiên nói với J: “Chúng ta phụ trách nấu nướng.”

J gật đầu.

Heber chỉ biết ăn chứ không biết làm, liền lon ton chạy tới bên cạnh Mộ Nhất Phàm, thấy trên mặt Mộ Nhất Phàm không có bất kì vẻ sợ hãi nào, tò mò hỏi: “Anh không sợ em à?”

Mộ Nhất Phàm buồn cười hỏi: “Sao tôi phải sợ cậu?”

“Vì em là tang thi mà, chỉ cần là con người nhìn thấy em, ngay cả dị năng giả cũng phải sợ, tuy bọn họ cố giả vờ bình tĩnh, nhưng trong mắt cũng hiện lên vẻ đề phòng, nhưng anh với người yêu anh thì khác, hai người thực sự không sợ em, giống như J vậy.”

“Cậu muốn biết lý do không?”

Heber ra sức gật đầu.

“Bởi vì tôi cũng từng là tang thi.”

Heber liền trợn trừng đôi mắt đỏ, ngạc nhiên nói: “Anh từng là tang thi á?”

Cậu ta hít hà người Mộ Nhất Phàm, không tin nói: “Sao trên người anh không có mùi tang thi gì?”

“Không phải tôi vừa nói rồi sao, tôi từng là tang thi, chứ bây giờ thì không.”

“Không thể nào, sau khi biến thành tang thi, sao có thể quay về làm người được.”

Mộ Nhất Phàm giải thích: “Chỗ chúng tôi nghiên cứu ra thuốc giải trừ virus tang thi, chỉ cần tiêm thuốc vào, sẽ quay trở về làm người.”

“Thật á?”

Mộ Nhất Phàm gật đầu.

Heber hưng phấn nói: “Sau khi em tiêm thuốc, liệu có phải cũng sẽ quay về làm người không?”

“Đương nhiên rồi.”

Heber kích động nói: “Tốt quá, đợi em quay về làm người xong, có thể hôn và làm tình với J rồi.”

J nghe cậu nói vậy, thiếu chút nữa bị nghẹn nước miếng.

Chiến Bắc Thiên thấy Mộ Nhất Phàm và Heber chuyện trò vui vẻ như vậy, cũng không làm phiền họ.

Mấy ngày gần đây, bởi vì mọi người biết Mộ Nhất Phàm đã bị ung thư xương giai đoạn cuối, cho nên nói năng đều thận trọng, cũng không dám để Mộ Nhất Phàm quá mệt mỏi, cho nên tâm tình của Mộ Nhất Phàm cũng bị họ ảnh hưởng, trở nên u ám hơn.

Heber thì lại khác, cậu rất ngây thơ, không suy nghĩ nhiều như vậy, cũng không giống người thân bạn bè kiêng dè với sức khỏe của Mộ Nhất Phàm, cậu nghĩ cái gì thì nói cái đó, chứ không nghĩ xem mình có làm phiền tới việc Mộ Nhất Phàm nghỉ ngơi không, Mộ Nhất Phàm cũng vì vậy mà cảm thấy vô cùng thoải mái.

Mộ Nhất Phàm bị Heber làm cho dở khóc dở cười: “Dù cậu không biến về con người, cũng vẫn có thể hành động thân mật với J.”

Hai mắt Heber sáng lên: “Làm thế nào? Không bị virus trong người em ảnh hưởng chứ?”

“Cậu có thể khống chế virus trong người mình.”

J không phải Chiến Bắc Thiên, không có nước suối không gian, cho nên Mộ Nhất Phàm cũng không dám bảo họ dùng bao khi làm.

Vẻ mặt Heber rầu rĩ: “Em cũng từng nghĩ tới khống chế virus, cơ mà không làm được, cái này khó lắm ấy.”

Ngay lập tức, cậu nghĩ tới điều gì đó, bèn hỏi: “Lúc anh là tang thi, có phải cấp bậc cao lắm không? So với em còn cao hơn?”

Mộ Nhất Phàm hỏi: “Sao lại hỏi vậy?”

“Bởi em không khống chế được virus, mà anh thì làm được, nhất định cấp của anh cao hơn em, phải rồi, em biết quốc gia của anh có tang thi vương, là vị vua có thể khống chế chúng ta, anh từng gặp chưa? Có phải rất lợi hại không? Em muốn nhìn mặt tên ấy, cơ mà, sau này khí tức tang thi vương biến mất, có phải tên ấy chết rồi không?”

Mộ Nhất Phàm nói: “Ừ, chết rồi.”

Vẻ mặt Heber rõ là thất vọng: “Hở, chết rồi á? Tiếc ghê, em còn muốn gặp tên ấy.”

“Chỉ là người biến thành tang thi thôi mà, có gì hay đâu mà gặp.”

Heber cười hì hì: “Em muốn gặp rồi đá cái mông tên ấy một phát, nói cho hắn biết còn lâu em mới sợ hắn.”

Mộ Nhất Phàm sửng sốt, cười ha hả: “Đúng là một chủ ý hay.”

Ngay lập tức, anh chau mày, không tự chủ mà ôm lấy bắp đùi đang đau lên.

Chiến Bắc Thiên thấy vậy, vội lấy nước suối ra đưa cho anh uống.

J quan tâm hỏi: “Không sao chứ?”

Mộ Nhất Phàm uống một húp nước, khoát tay, yếu ớt nói: “Không sao.”

J nói: “Heber, em đừng làm phiền anh ấy, để anh ấy nghỉ ngơi đi.”

Mộ Nhất phàm vội nói: “Đừng, tôi còn muốn nói chuyện thêm.”

Trong khoảng thời gian này, ai cũng sợ anh mệt mỏi, cũng không dám nói chuyện với anh. Dù có nói, thì còn chưa nói được đôi câu đã bảo anh nghỉ ngơi cho tốt, giống như sợ anh bị làm sao, cảm giác không vui chút nào.

Heber hưng phấn hỏi: “Thuốc anh vừa nói như thế nào? Anh có thể nói cho em biết không?”

Mộ Nhất Phàm cười cười: “Có thể chứ, đợi ăn xong tôi nói cho cậu nghe.”

J nghe vậy, lập tức nhỏ giọng hỏi Chiến Bắc Thiên: “Chuyện người yêu cậu nói có thật không đấy?”

Anh ta lo Mộ Nhất Phàm lừa Heber, bởi vì Heber ngoài việc không thích con người sợ tang thi ra, còn ghét người khác gạt mình.

Chiến Bắc Thiên gật đầu: “Thật đấy. Trước đây em ấy là tang thi.”

J ngẩn ra, ban nãy lúc Mộ Nhất Phàm nói mình là tang thi, còn tưởng rằng Mộ Nhất Phàm tùy tiện nói đùa để dỗ đứa trẻ Heber này..

Cơm trưa, mọi người ăn hết sức vui vẻ, đây là lần đầu tiên sau khi bệnh ung thư xương của Mộ Nhất Phàm tái phát, anh được ăn một bữa ngon và vui vẻ đến vậy, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Mỗi miếng ăn đều được Chiến Bắc Thiên tự tay xúc cho anh, Heber thấy mà vô cùng hâm mộ, liền đòi J học tập Chiến Bắc Thiên, trong lúc đó, Heber lấy điện thoại ra chụp rất nhiều ảnh, hơn nữa, cảnh và người trong mỗi bức đều rất đẹp, sau đó J giải thích, trước kia Heber từng là nhiếp ảnh gia, nên rất thích thú chụp ảnh.

Cuối cùng, bởi vì quá mệt mỏi mà Mộ Nhất Phàm còn chưa ăn no, đã nằm xuống ghế ngủ.

Ánh dương chiều chiếu lên người anh, khiến anh cảm thấy vô cùng ấm áp, cơ thể đột nhiên nhẹ bỗng, giống như không có trọng lượng, không ngừng bay lên cao.

Đột nhiên, giọng nói đầy lo lắng của Chiến Bắc Thiên vọng vào tai anh: “Mộc Mộc, Mộc Mộc, mau tỉnh dậy đi.”

Mộ Nhất Phàm nghe được sự lo lắng, khổ sở trong giọng nói của Chiến Bắc Thiên, trái tim đau đớn, vội dùng sức để mở mắt ra, chỉ thấy Chiến Bắc Thiên đang đỏ mắt nhìn anh.

“Làm.. làm sao vậy?”

Anh chỉ ngủ thôi mà, sao bạn đời của anh lại lo lắng sợ hãi như vậy?

Chiến Bắc Thiên không nói gì, chỉ ôm chặt lấy anh, giống như buông anh ra rồi, anh sẽ biến mất vậy.

Mộ Nhất Phàm thắc mắc nhìn về phía Heber và J, hai người họ thở phào một hơi.

J vỗ vỗ vai Heber, ý bảo để cho họ được ở riêng.

Heber gật đầu, cùng J đi tới bên hồ, sau đó cậu nói: “J này, nhìn Mộc Mộc như vậy, đột nhiên em nghĩ dù không quay trở về làm người cũng không sao cả, chỉ cần có thể ở bên anh là được rồi.”

J cười cười xoa xoa đầu cậu: “Em trưởng thành rồi.”

Lúc này, Chiến Bắc Thiên đi tới: “J, không biết chỗ các cậu có bác sĩ không, tôi muốn khám cho em ấy một chút.”

Vốn là hắn định đưa Mộ Nhất Phàm về thẳng Thủy thành, thế nhưng sau khi trở về, nếu không tiêm thì cũng là uống thuốc, hắn không muốn thấy Mộ Nhất Phàm buồn bã như vậy, cũng không muốn Mộ Nhất Phàm nằm trên giường như một người chết giống mấy hôm trước, cho nên, hắn muốn để bác sĩ ở đây khám cho Mộ Nhất Phàm, sau khi xác định không có gì đáng ngại thì sẽ tiếp tục ở lại đây.

“Có, là một tang thi cao cấp, chỉ cần hai người tin, tôi sẽ đưa tới chỗ họ.”

Chiến Bắc Thiên gật đầu, bế Mộ Nhất Phàm lên xe J ngồi.

Dọc đường đi, Mộ Nhất Phàm để ý thấy ở thành phố này có rất nhiều tang thi cao và trung cấp, mà ngược lại, con người thì vô cùng ít ỏi, gần như trong hai mươi tang thi chỉ có một người.

“J này, thành phố của các anh nhiều tang thi lắm sao?”

“Ừ, bọn tôi ở đây chỉ có năm trăm người bình thường, còn lại đều là tang thi, nhưng đây cũng là nơi an toàn nhất trong các khu an toàn.”

Sở dĩ nơi đây an toàn hơn các khu khác, là vì tang thi ở đây đều bảo vệ con người.

Tang thi bên ngoài xe ngửi thấy mùi người lạ, đều lộ vẻ đề phòng, sau khi Heber gầm lên mới thu hồi cảnh giác.

Năm phút sau, J đưa họ tới một ngôi nhà cổ, sau đó nói vài câu với bác sĩ tang thi trong phòng, lúc này bên đó mới miễn cưỡng đồng ý để hai người Mộ Nhất Phàm và Heber vào trong phòng anh ta làm kiểm tra.

Mộ Nhất Phàm có năng lực tự vệ, cho nên Chiến Bắc Thiên không quá lo lắng, hơn nữa, hắn nhìn ra được tang thi trong thành phố này đều rất tốt.

Sau khi bế Mộ Nhất Phàm vào phòng, hắn liền ra ngoài, gọi điện thoại cho Thẩm Khâm Dương: “Khâm Dương, thuốc của ông bao lâu nữa mới nghiên cứu xong?”

“Ít nhất phải nửa tháng nữa, sao vậy? Có phải cơ thể Mộc Mộc lại..”

Thẩm Khâm Dương nói tới đây thì ngừng lại.

Chiến Bắc Thiên nhắm đôi mắt đỏ au lại, hít sâu mấy hơi, mới khàn giọng nói: “Ông có thể đẩy nhanh tiến độ lên không, tôi sợ Mộc Mộc không thể đợi được đến lúc đó, ban nãy.. ban nãy có mấy giây, Mộc Mộc đã ngừng thở.”

Thẩm Khâm Dương sốt ruột nói: “Thế sao ông không đưa cậu ấy về.”

“Giờ tôi đã tìm bác sĩ khác khám cho em ấy, hơn nữa, thuốc và dược thủy ông đưa đều mang theo, lát nữa cho Mộc Mộc uống là được rồi.”

Thẩm Khâm Dương nghĩ sau khi Chiến Bắc Thiên đưa người về, bọn họ cũng chỉ có thể tiêm và cho uống thuốc, căn bản không có cách để chữa ung thư tận gốc, cho nên cũng không khuyên Chiến Bắc Thiên đưa người về nữa.

“Vậy thôi không nói chuyện nữa, tôi muốn tranh thủ tiếp tục nghiên cứu.”

“Ừ.”

Chiến Bắc Thiên cúp máy, xoay người nhìn về phía phòng khám.

J tiến lên vỗ vỗ vai hắn: “Đừng lo, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”

Chiến Bắc Thiên nắm chặt điện thoại trong tay, không nói gì.

Trong phòng, sau khi được bác sĩ tang thi làm một loạt kiểm tra cho, Mộ Nhất Phàm yếu ớt hỏi: “Bác sĩ, anh có thể nói cho tôi biết bệnh của tôi đã nghiêm trọng tới mức nào không?”

Lúc anh ở Thủy thành, mọi người đều gạt anh.

Bác sĩ tang thi liếc mắt nhìn anh, không nói gì.

Heber nói: “Anh ta không hiểu tiếng nước anh.”

Mộ Nhất Phàm hỏi: “Vậy cậu có thể chuyển lời giúp tôi không?”

Heber gật đầu, dịch nguyên câu Mộ Nhất Phàm vừa hỏi cho bác sĩ tang thi.

Bác sĩ tang thi nói xì xà xì xồ, đều là một đống thuật ngữ Heber nghe không hiểu, nhưng cậu vẫn nắm được đại ý.

Cậu nói với Mộ Nhất Phàm: “Anh ta nói anh đã bị ung thư xương giai đoạn cuối, không thể nào chữa khỏi hoàn toàn được, giờ anh chỉ có thể dựa vào thuốc để kéo dài sự sống.”

Ánh mắt Mộ Nhất Phàm tối đi: “Heber, cậu có thể hỏi giúp tôi xem có phải tôi không còn sống được lâu nữa không?”

Anh biết cơ thể mình vô cùng yếu ớt, ngày nào cũng phải nằm trên giường, có thể thấy bệnh tình đã đến mức không thể chữa trị nổi.

Heber chuyển lời của anh cho bác sĩ tang thi.

Bác sĩ tang thi nhìn về phía Mộ Nhất Phàm, dưới ánh mắt khẩn cầu xin anh ta cho biết sự thật, khẽ gật đầu.

Mộ Nhất Phàm nắm lấy tay Heber: “Heber, mấy câu tôi vừa hỏi, đừng nói cho Bắc Thiên nhé?”

Heber do dự một chút, khẽ gật đầu.

Mộ Nhất Phàm nở nụ cười yếu ớt: “Ngày mai dậy, tôi muốn đi dạo một vòng quanh nơi này, cậu có thể làm hướng dẫn viên cho tụi tôi không?”

“Được chứ.”

Bác sĩ tang thi bảo Heber kêu Chiến Bắc Thiên vào đón người, sau đó nói với Chiến Bắc Thiên: “Giờ anh ấy không có gì đáng ngại, nhưng nếu lại phát bệnh một lần nữa thì khó mà nói được.”

Chiến Bắc Thiên cảm ơn, lấy vài viên tinh hạch ra đưa cho bác sĩ tang thi.

Bác sĩ tang thi cũng không khách khí, cất tinh hạch vào trong túi.

Chiến Bắc Thiên bế người ra khỏi phòng.

J liền nói: “Z, nếu hai người không vội đi ngay, vậy ở lại chỗ tôi mấy ngày đi.”

Chiến Bắc Thiên gật đầu.

Heber hết sức vui mừng, lập tức dùng dị năng đưa hai người Chiến Bắc Thiên tới gian phòng họ đã chuẩn bị.

Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm nghỉ ở nhà J một đêm, sáng hôm sau, Heber lại dẫn họ đi tới các địa danh nổi tiếng ở Buvina thăm quan, chơi suốt ba ngày ròng, đồng thời chụp rất nhiều ảnh.

Hai ngày đầu, Mộ Nhất Phàm rất có tinh thần, thế nhưng sang tới ngày thứ ba, tinh thần Mộ Nhất Phàm càng lúc càng kém, dù có uống nước suối cũng không thể khá hơn.

Chiến Bắc Thiên cảm thấy bất ổn, bèn nói lời tạm biệt với J và Heber, sau đó đưa ba mươi ống tiêm tiêu trừ virus cho J, rồi vội vã rời đi.
M: Biệt hiệu của Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm lấy từ chữ cái đầu trong họ. Bắc Thiên họ Chiến (Zhan) nên lấy là Z, còn Mộc Mộc là Mu, nên là M ^^

Tác giả gọi bạn Heber là Hách Bách, nhưng mình nghĩ là người nước ngoài nên để tên nước ngoài là Heber ^^. Tên Buvina cũng là mình tự ý phiên dịch, tên gốc là Bố Duy Nạp (布維納 – Buweina). Lúc mình search thì có một khu vực lịch sử tên là Bukovina, nhưng phiên âm của nó là Bố Khoa Duy Nạp(布科維納 – Bukeweina) ^^

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương