Đệ Nhất Thi Thê
-
Chương 355
Mộ Kình Thiên vào trong thông đạo, ngay lập tức, cảnh sắc thay đổi, em xuất hiện trong viện nghiên cứu.
Em lấy điện thoại ra nhìn, thấy thời gian trên đó liên tục lui lại, cuối cùng, dừng ở ngày đầu tiên Mộ Nhất Phàm tới viện nghiên cứu chữa khỏi virus: “Tốt quá, mình về rồi.”
Em vội vàng cất điện thoại vào cái túi nhỏ, chạy về phía phòng thí nghiệm, vừa mới chạy tới cầu thang thì trông thấy Mộ Nhất Phàm đi ra.
Em mừng rỡ chạy tới: “Ba ba.”
Mộ Nhất Phàm nhìn thấy Mộ Kình Thiên, thắc mắc hỏi: “Kình Thiên à? Sao con lại ở đây? Ai đưa con tới vậy?”
Mộ Kình Thiên nắm lấy tay Mộ Nhất Phàm, vội vã hỏi: “Ba ba, có phải hôm nay là ngày ba bắt đầu trị liệu chữa khỏi virus tang thi không?”
“Đúng rồi.” Mộ Nhất Phàm cười cười xoa xoa đầu con trai: “Sao con biết?”
“Chú Khâm Dương đã tiêm thuốc vào cho ba chưa?”
“Rồi, vừa mới tiêm một mũi, Khâm Dương bảo bố đi xuống vận động một chút, để thúc đẩy tuần hoàn máu.”
Mộ Kình Thiên liền căng thẳng: “Thế ba đã quay về làm người chưa?”
Mộ Nhất Phàm buồn cười nói: “Ba vừa mới tiêm một mũi, sao có thể về làm người nhanh như vậy được.”
Mộ Kình Thiên liền thở phào một hơi: “Ba, ba đừng quay về làm người có được không?”
Mộ Nhất Phàm ngẩn người ra: “Tại sao?”
Cái miệng nhỏ nhắn của Mộ Kình Thiên mím lại, không muốn nói lý do mà thuyết phục Mộ Nhất Phàm: “Con.. con không muốn để ba quay trở về làm người thôi.”
Mộ Nhất Phàm chau mày, Mộ Kình Thiên không phải đứa trẻ bình thường, không có chuyện vô duyên vô cớ mà ra yêu cầu như vậy, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, nên con trai anh mới nói như vậy.
Anh ôm lấy Mộ Kình Thiên, ngồi xuống cái ghế trong sân: “Kình Thiên, con nói cho ba biết đi, sao lại không muốn ba biến về làm người? Nếu con không nói lý do ra, ba sẽ không nghe theo con đâu.”
“Con chỉ không muốn ba ba quay trở về làm người thôi, ba như giờ cũng tốt mà, không phải lo bị thương, cho dù có bị thương thì vết thương cũng nhanh chóng lành lại, không giống như con người phải chịu sinh lão bệnh tử, con muốn ba ba ở bên con tới già.”
Mộ Nhất Phàm buồn cười véo cái mũi nhỏ của con trai: “Chỉ vì lý do này thôi sao?”
Mộ Kình Thiên gật đầu.
“Đứa bé ngốc này, đợi đến khi con lớn rồi, sẽ không cần ba nữa, hơn nữa, người ở bên con tới già không phải là ba, mà là vợ của con, chỉ cô ấy mới có tư cách ở bên con tới đầu bạc răng long, còn ba á, ba thuộc về bố con, nếu như con cướp người của bố, cẩn thận bố tét mông con.”
Mộ Kình Thiên thấy anh không đồng ý sẽ quay về làm người, sốt ruột nói: “Ba, con nghiêm túc đấy, con không muốn ba quay về làm người thật, con không muốn ba sinh bệnh, con không muốn ba bị bệnh tật hành hạ.”
Mộ Nhất Phàm tức giận nói: “Ba còn chưa quay về làm người, con đã nguyền rủa ba như vậy? Con muốn ba bị bệnh sao?”
“Con không nguyền rủa ba, chỉ là.. con… con…” Mộ Kình Thiên không tìm được lý do gì, bèn viện đại một cớ: “Là bố không muốn ba quay trở về làm người, nên mới bảo con tới khuyên ba.”
Mộ Nhất Phàm nghĩ Mộ Kình Thiên có vấn đề.
Chiến Bắc Thiên vừa đi không được bao lâu, sao có thể đột nhiên đổi ý không cho anh quay về làm người được, mà dù có đổi ý, cũng sẽ tự mình tới khuyên anh, chứ không thể nào bảo con trai tới.
Mộ Nhất Phàm nghiêm túc nói: “Mộ Kình Thiên, nếu con không muốn ba gọi cho bố, thì thành thật nói đi, sao con lại không muốn ba quay trở về làm người? Nếu con không nói ra đáp án nào khiến ba thỏa mãn, ba sẽ không làm theo như lời con nói. Hơn nữa, ba chỉ cho con ba phút thôi, nếu con không nói thật, ba sẽ bảo Khâm Dương tiêm thêm mấy mũi nữa, để ba quay về làm người nhanh hơn.”
“Đừng mà.” Mộ Kình Thiên sốt ruột đến mức đôi mắt đỏ lên, nhào vào lòng Mộ Nhất Phàm, nức nở nói: “Ba, con không muốn ba quay về làm người, bởi vì con không muốn ba sẽ chết.”
“Chết?” Mộ Nhất Phàm ngẩn ra: “Ba quay về làm người thì sao lại phải chết? Con nghe ở đâu loại chuyện hoang đường như vậy chứ? Có ai dọa con à?”
“Không ai dọa con, con tự biết. Sau khi ba quay trở về làm người, các chức năng trong cơ thể sẽ khôi phục, đồng thời ung thư cũng phát tác, liền rơi vào giai đoạn cuối, hơn nữa, lúc phát hiện ra, ba không còn sống được lâu nữa.”
Từ lúc Mộ Nhất Phàm ngất xỉu ở lễ đường tới bây giờ, Mộ Kình Thiên mới thật sự cảm thấy sợ hãi, em không muốn mất đi người ba này, nên khóc lóc nói lên.
Mộ Nhất Phàm hết sức đau lòng, lau nước mắt trên mặt Mộ Kình Thiên: “Ba còn chưa quay về làm người mà, sao con đã biết được chuyện sau này, được rồi, con đừng tự dọa mình nữa, lát nữa ba đưa con về Chiến gia.”
“Ba, con nói thật đấy..” Mộ Kình Thiên nấc một tiếng: “Con từ ba tháng sau quay trở về đây.”
“Sao cơ?” Mộ Nhất Phàm ngẩn ra: “Con nói vậy là sao?”
Mộ Kình Thiên giải thích: “Con có dị năng thời gian, có thể quay ngược về, cho nên, con bây giờ là con của ba tháng sau quay về, nếu ba không tin, có thể gọi cho cụ Chiến để hỏi, xem có phải còn một con nữa đang ở Chiến gia không.”
“Có chuyện này sao?” Mộ Nhất Phàm không thực sự tin: “Con có dị năng thời gian từ khi nào vậy?”
“Con vẫn luôn có dị năng thời gian, chỉ là còn nhỏ tuổi, lúc sử dụng dị năng thời gian, sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng, cho nên con vẫn không dám dùng lung tung, ba, ba phải tin lời con nói, con từ ba tháng sau về thật đó.”
Mộ Nhất Phàm nhìn đôi mắt đỏ au của con trai, vội vã an ủi: “Được, được rồi, ba tin con, nhưng mà, ba có một câu hỏi, con phải trả lời ba.”
“Câu hỏi gì ạ?”
“Con nói là lúc con sử dụng dị năng thời gian, sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng, vậy nếu như con thay đổi quá khứ, có xảy ra chuyện gì không?”
Mộ Kình Thiên giật mình: “Cái.. cái này… còn phải xem tình huống có nghiêm trọng không, nếu không nghiêm trọng, có thể sẽ biến lại thành viên ngọc ngủ say trăm năm sau tỉnh lại, nếu tình hình nghiêm trọng thì sẽ biến mất khỏi thế giới này.”
Mộ Nhất Phàm nghe vậy, biến sắc, đứng lên, lạnh lùng nói: “Mộ Kình Thiên, con về đi, ba sẽ không đồng ý ngừng trị liệu.”
Mộ Kình Thiên sửng sốt: “Tại sao ạ?”
Mộ Nhất Phàm không nói gì.
“Ba ba, con không muốn ba chết.” Mộ Kình Thiên đứng lên ôm lấy chân Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm không còn dịu dàng xoa đầu con trai như trước, mà lạnh lùng nói tiếp: “Nếu con là ba tháng sau quay về thật, như vậy con cũng có khả năng thay đổi chuyện ba gặp mặt con, cho nên, ba muốn con xóa đi chuyện ngày hôm nay hai ba con ta gặp nhau, nếu như lát nữa ba vẫn còn nhớ tới chuyện này, ba sẽ không coi con làm con trai nữa, bố con cũng vậy.”
Mộ Kình Thiên không thể tin nhìn Mộ Nhất Phàm: “Ba, vì sao chứ? Sao lại phải xóa đi chuyện này? Ba không sợ chết sao?”
Ánh mắt Mộ Nhất Phàm tối đi.
Anh vẫn còn muốn ở bên Chiến Bắc Thiên, sao thể có không sợ chết được cơ chứ, nhưng anh cũng không muốn Mộ Kình Thiên biến mất khỏi thế giới này.
Mộ Nhất Phàm lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh lùng: “Không vì sao cả, con đi đi.”
“Ba ba.”
“Nếu con không đi, ba sẽ đi lên.”
Mộ Nhất Phàm liền đi về phía cầu thang lên tầng.
Mộ Kình Thiên lo sợ Mộ Nhất Phàm sẽ thực sự không nhận em làm con trai, vội vàng nói: “Ba, con đi đây, con đi ngay đây.”
Mộ Nhất Phàm nghe vậy xoay người, chỉ thấy Mộ Kình Thiên chạy nhanh vào trong cánh cổng thông đạo méo mó.
Anh cười khổ: “Mình sẽ chết thật sao?”
Sau khi Mộ Kình Thiên đi vào thông đạo, lại quay trở về trước khi mình đi tới khuyên Mộ Nhất Phàm, tìm được bản thân đang chạy tới khuyên Mộ Nhất Phàm ngừng trị liệu.
“Kình Thiên, cậu về đi, ba sẽ không nghe lời cậu từ bỏ trị liệu đâu.”
Mộ Kình Thiên kia trông thấy một người giống hệt mình, nhanh chóng hiểu ra đã xảy ra chuyện gì, trước khi Mộ Nhất Phàm đi cầu thang xuống, hai Mộ Kình Thiên quay trở lại thông đạo thời gian của mình.
Mộ Kình Thiên đi tìm Mộ Nhất Phàm, thực sự không cam lòng, em không hiểu, rõ ràng em muốn tốt cho ba ba, không muốn ba ba chết, sao ba lại không muốn từ bỏ trị liệu, còn quyết tâm đuổi em đi, uy hiếp em phải xóa đi thời gian lúc mình xuyên tới.
Mộ Kình Thiên suy nghĩ một chút, lại quay ngược thời gian về sau ngày rằm khi Mộ Nhất Phàm tỉnh lại, tìm được Mộ Nhất Phàm, kể cho Mộ Nhất Phàm nghe chuyện xem ba nghĩ gì. Cuối cùng em cũng đã hiểu vì sao ba lại muốn em đi, hóa ra vì ba không muốn vì em cứu ba mà biến mất khỏi thế giới này, nếu không, cuộc sống về sau sẽ rất khó chịu.
Mộ Kình Thiên vừa thấy vui mừng vì ba thương em như vậy, nhưng cũng lại đau lòng vì ba sẽ chết, bởi vì ba lần sử dụng dị năng thời gian liên tục, khiến cơ thể tiêu hao quá nhiều năng lượng, em bị thông đạo thời gian đưa trở về thế giới cũ.
“Mộ Thiên.”
Chiến Lôi Cương thấy Mộ Kình Thiên vừa biến mất không bao lâu đã trở về, vội ôm vào lòng: “Cái thằng bé này, cháu vừa mới đi đâu vậy, có biết mọi người rất lo cho cháu không.”
Mộ Kình Thiên nhìn gương mặt lo lắng của Chiến Lôi Cương, cuối cùng không khống chế được, em òa khóc: “Ông nội ơi, ba không cho cháu cứu ba.”
Chiến Lôi Cương sửng sốt: “Sao cơ?”
“Cháu.. cháu quay về quá khứ, muốn ba ba.. ba ba ngừng trị liệu, nhưng mà.. ba… ba ba không chịu, vẫn muốn quay về làm người.”
Chiến Lôi Cương nghe hiểu ý cháu trai nói, ngạc nhiên: “Cháu nói cháu quay trở về ba tháng trước?”
“Vâng.”
Chiến Quốc Hùng và Dương Phượng Tình đi tới, thắc mắc hỏi: “Thế cháu có biết vì sao nó không chịu ngừng trị liệu không?”
“Bởi vì… bởi vì ba sợ cháu… sợ sau khi cháu thay đổi quá khứ, sẽ biến mất khỏi thế giới này, cho nên… đã đuổi cháu về.”
Mọi người sợ hãi, đồng thời lại rơi vào trầm mặc, dù đổi thành bất cứ ai cũng không muốn con mình dùng tính mạng để cứu sống mình.
Chiến Lôi Cương đau lòng vỗ lưng cháu trai: “Đừng buồn nữa, bởi vì ba cháu không muốn cháu gặp chuyện gì, nếu không, dù cháu có cứu ba, ba cũng không vui được, hiểu không?”
“Cháu… cháu hiểu, nhưng mà cháu không muốn ba ba chết, làm sao bây giờ?”
“Chúng ta cùng nghĩ cách cứu ba cháu, cháu đừng khóc nữa.”
Chiến Quốc Hùng thở dài: “Không biết Bắc Thiên đưa Mộc Mộc đi đâu rồi.”
Em lấy điện thoại ra nhìn, thấy thời gian trên đó liên tục lui lại, cuối cùng, dừng ở ngày đầu tiên Mộ Nhất Phàm tới viện nghiên cứu chữa khỏi virus: “Tốt quá, mình về rồi.”
Em vội vàng cất điện thoại vào cái túi nhỏ, chạy về phía phòng thí nghiệm, vừa mới chạy tới cầu thang thì trông thấy Mộ Nhất Phàm đi ra.
Em mừng rỡ chạy tới: “Ba ba.”
Mộ Nhất Phàm nhìn thấy Mộ Kình Thiên, thắc mắc hỏi: “Kình Thiên à? Sao con lại ở đây? Ai đưa con tới vậy?”
Mộ Kình Thiên nắm lấy tay Mộ Nhất Phàm, vội vã hỏi: “Ba ba, có phải hôm nay là ngày ba bắt đầu trị liệu chữa khỏi virus tang thi không?”
“Đúng rồi.” Mộ Nhất Phàm cười cười xoa xoa đầu con trai: “Sao con biết?”
“Chú Khâm Dương đã tiêm thuốc vào cho ba chưa?”
“Rồi, vừa mới tiêm một mũi, Khâm Dương bảo bố đi xuống vận động một chút, để thúc đẩy tuần hoàn máu.”
Mộ Kình Thiên liền căng thẳng: “Thế ba đã quay về làm người chưa?”
Mộ Nhất Phàm buồn cười nói: “Ba vừa mới tiêm một mũi, sao có thể về làm người nhanh như vậy được.”
Mộ Kình Thiên liền thở phào một hơi: “Ba, ba đừng quay về làm người có được không?”
Mộ Nhất Phàm ngẩn người ra: “Tại sao?”
Cái miệng nhỏ nhắn của Mộ Kình Thiên mím lại, không muốn nói lý do mà thuyết phục Mộ Nhất Phàm: “Con.. con không muốn để ba quay trở về làm người thôi.”
Mộ Nhất Phàm chau mày, Mộ Kình Thiên không phải đứa trẻ bình thường, không có chuyện vô duyên vô cớ mà ra yêu cầu như vậy, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, nên con trai anh mới nói như vậy.
Anh ôm lấy Mộ Kình Thiên, ngồi xuống cái ghế trong sân: “Kình Thiên, con nói cho ba biết đi, sao lại không muốn ba biến về làm người? Nếu con không nói lý do ra, ba sẽ không nghe theo con đâu.”
“Con chỉ không muốn ba ba quay trở về làm người thôi, ba như giờ cũng tốt mà, không phải lo bị thương, cho dù có bị thương thì vết thương cũng nhanh chóng lành lại, không giống như con người phải chịu sinh lão bệnh tử, con muốn ba ba ở bên con tới già.”
Mộ Nhất Phàm buồn cười véo cái mũi nhỏ của con trai: “Chỉ vì lý do này thôi sao?”
Mộ Kình Thiên gật đầu.
“Đứa bé ngốc này, đợi đến khi con lớn rồi, sẽ không cần ba nữa, hơn nữa, người ở bên con tới già không phải là ba, mà là vợ của con, chỉ cô ấy mới có tư cách ở bên con tới đầu bạc răng long, còn ba á, ba thuộc về bố con, nếu như con cướp người của bố, cẩn thận bố tét mông con.”
Mộ Kình Thiên thấy anh không đồng ý sẽ quay về làm người, sốt ruột nói: “Ba, con nghiêm túc đấy, con không muốn ba quay về làm người thật, con không muốn ba sinh bệnh, con không muốn ba bị bệnh tật hành hạ.”
Mộ Nhất Phàm tức giận nói: “Ba còn chưa quay về làm người, con đã nguyền rủa ba như vậy? Con muốn ba bị bệnh sao?”
“Con không nguyền rủa ba, chỉ là.. con… con…” Mộ Kình Thiên không tìm được lý do gì, bèn viện đại một cớ: “Là bố không muốn ba quay trở về làm người, nên mới bảo con tới khuyên ba.”
Mộ Nhất Phàm nghĩ Mộ Kình Thiên có vấn đề.
Chiến Bắc Thiên vừa đi không được bao lâu, sao có thể đột nhiên đổi ý không cho anh quay về làm người được, mà dù có đổi ý, cũng sẽ tự mình tới khuyên anh, chứ không thể nào bảo con trai tới.
Mộ Nhất Phàm nghiêm túc nói: “Mộ Kình Thiên, nếu con không muốn ba gọi cho bố, thì thành thật nói đi, sao con lại không muốn ba quay trở về làm người? Nếu con không nói ra đáp án nào khiến ba thỏa mãn, ba sẽ không làm theo như lời con nói. Hơn nữa, ba chỉ cho con ba phút thôi, nếu con không nói thật, ba sẽ bảo Khâm Dương tiêm thêm mấy mũi nữa, để ba quay về làm người nhanh hơn.”
“Đừng mà.” Mộ Kình Thiên sốt ruột đến mức đôi mắt đỏ lên, nhào vào lòng Mộ Nhất Phàm, nức nở nói: “Ba, con không muốn ba quay về làm người, bởi vì con không muốn ba sẽ chết.”
“Chết?” Mộ Nhất Phàm ngẩn ra: “Ba quay về làm người thì sao lại phải chết? Con nghe ở đâu loại chuyện hoang đường như vậy chứ? Có ai dọa con à?”
“Không ai dọa con, con tự biết. Sau khi ba quay trở về làm người, các chức năng trong cơ thể sẽ khôi phục, đồng thời ung thư cũng phát tác, liền rơi vào giai đoạn cuối, hơn nữa, lúc phát hiện ra, ba không còn sống được lâu nữa.”
Từ lúc Mộ Nhất Phàm ngất xỉu ở lễ đường tới bây giờ, Mộ Kình Thiên mới thật sự cảm thấy sợ hãi, em không muốn mất đi người ba này, nên khóc lóc nói lên.
Mộ Nhất Phàm hết sức đau lòng, lau nước mắt trên mặt Mộ Kình Thiên: “Ba còn chưa quay về làm người mà, sao con đã biết được chuyện sau này, được rồi, con đừng tự dọa mình nữa, lát nữa ba đưa con về Chiến gia.”
“Ba, con nói thật đấy..” Mộ Kình Thiên nấc một tiếng: “Con từ ba tháng sau quay trở về đây.”
“Sao cơ?” Mộ Nhất Phàm ngẩn ra: “Con nói vậy là sao?”
Mộ Kình Thiên giải thích: “Con có dị năng thời gian, có thể quay ngược về, cho nên, con bây giờ là con của ba tháng sau quay về, nếu ba không tin, có thể gọi cho cụ Chiến để hỏi, xem có phải còn một con nữa đang ở Chiến gia không.”
“Có chuyện này sao?” Mộ Nhất Phàm không thực sự tin: “Con có dị năng thời gian từ khi nào vậy?”
“Con vẫn luôn có dị năng thời gian, chỉ là còn nhỏ tuổi, lúc sử dụng dị năng thời gian, sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng, cho nên con vẫn không dám dùng lung tung, ba, ba phải tin lời con nói, con từ ba tháng sau về thật đó.”
Mộ Nhất Phàm nhìn đôi mắt đỏ au của con trai, vội vã an ủi: “Được, được rồi, ba tin con, nhưng mà, ba có một câu hỏi, con phải trả lời ba.”
“Câu hỏi gì ạ?”
“Con nói là lúc con sử dụng dị năng thời gian, sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng, vậy nếu như con thay đổi quá khứ, có xảy ra chuyện gì không?”
Mộ Kình Thiên giật mình: “Cái.. cái này… còn phải xem tình huống có nghiêm trọng không, nếu không nghiêm trọng, có thể sẽ biến lại thành viên ngọc ngủ say trăm năm sau tỉnh lại, nếu tình hình nghiêm trọng thì sẽ biến mất khỏi thế giới này.”
Mộ Nhất Phàm nghe vậy, biến sắc, đứng lên, lạnh lùng nói: “Mộ Kình Thiên, con về đi, ba sẽ không đồng ý ngừng trị liệu.”
Mộ Kình Thiên sửng sốt: “Tại sao ạ?”
Mộ Nhất Phàm không nói gì.
“Ba ba, con không muốn ba chết.” Mộ Kình Thiên đứng lên ôm lấy chân Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm không còn dịu dàng xoa đầu con trai như trước, mà lạnh lùng nói tiếp: “Nếu con là ba tháng sau quay về thật, như vậy con cũng có khả năng thay đổi chuyện ba gặp mặt con, cho nên, ba muốn con xóa đi chuyện ngày hôm nay hai ba con ta gặp nhau, nếu như lát nữa ba vẫn còn nhớ tới chuyện này, ba sẽ không coi con làm con trai nữa, bố con cũng vậy.”
Mộ Kình Thiên không thể tin nhìn Mộ Nhất Phàm: “Ba, vì sao chứ? Sao lại phải xóa đi chuyện này? Ba không sợ chết sao?”
Ánh mắt Mộ Nhất Phàm tối đi.
Anh vẫn còn muốn ở bên Chiến Bắc Thiên, sao thể có không sợ chết được cơ chứ, nhưng anh cũng không muốn Mộ Kình Thiên biến mất khỏi thế giới này.
Mộ Nhất Phàm lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh lùng: “Không vì sao cả, con đi đi.”
“Ba ba.”
“Nếu con không đi, ba sẽ đi lên.”
Mộ Nhất Phàm liền đi về phía cầu thang lên tầng.
Mộ Kình Thiên lo sợ Mộ Nhất Phàm sẽ thực sự không nhận em làm con trai, vội vàng nói: “Ba, con đi đây, con đi ngay đây.”
Mộ Nhất Phàm nghe vậy xoay người, chỉ thấy Mộ Kình Thiên chạy nhanh vào trong cánh cổng thông đạo méo mó.
Anh cười khổ: “Mình sẽ chết thật sao?”
Sau khi Mộ Kình Thiên đi vào thông đạo, lại quay trở về trước khi mình đi tới khuyên Mộ Nhất Phàm, tìm được bản thân đang chạy tới khuyên Mộ Nhất Phàm ngừng trị liệu.
“Kình Thiên, cậu về đi, ba sẽ không nghe lời cậu từ bỏ trị liệu đâu.”
Mộ Kình Thiên kia trông thấy một người giống hệt mình, nhanh chóng hiểu ra đã xảy ra chuyện gì, trước khi Mộ Nhất Phàm đi cầu thang xuống, hai Mộ Kình Thiên quay trở lại thông đạo thời gian của mình.
Mộ Kình Thiên đi tìm Mộ Nhất Phàm, thực sự không cam lòng, em không hiểu, rõ ràng em muốn tốt cho ba ba, không muốn ba ba chết, sao ba lại không muốn từ bỏ trị liệu, còn quyết tâm đuổi em đi, uy hiếp em phải xóa đi thời gian lúc mình xuyên tới.
Mộ Kình Thiên suy nghĩ một chút, lại quay ngược thời gian về sau ngày rằm khi Mộ Nhất Phàm tỉnh lại, tìm được Mộ Nhất Phàm, kể cho Mộ Nhất Phàm nghe chuyện xem ba nghĩ gì. Cuối cùng em cũng đã hiểu vì sao ba lại muốn em đi, hóa ra vì ba không muốn vì em cứu ba mà biến mất khỏi thế giới này, nếu không, cuộc sống về sau sẽ rất khó chịu.
Mộ Kình Thiên vừa thấy vui mừng vì ba thương em như vậy, nhưng cũng lại đau lòng vì ba sẽ chết, bởi vì ba lần sử dụng dị năng thời gian liên tục, khiến cơ thể tiêu hao quá nhiều năng lượng, em bị thông đạo thời gian đưa trở về thế giới cũ.
“Mộ Thiên.”
Chiến Lôi Cương thấy Mộ Kình Thiên vừa biến mất không bao lâu đã trở về, vội ôm vào lòng: “Cái thằng bé này, cháu vừa mới đi đâu vậy, có biết mọi người rất lo cho cháu không.”
Mộ Kình Thiên nhìn gương mặt lo lắng của Chiến Lôi Cương, cuối cùng không khống chế được, em òa khóc: “Ông nội ơi, ba không cho cháu cứu ba.”
Chiến Lôi Cương sửng sốt: “Sao cơ?”
“Cháu.. cháu quay về quá khứ, muốn ba ba.. ba ba ngừng trị liệu, nhưng mà.. ba… ba ba không chịu, vẫn muốn quay về làm người.”
Chiến Lôi Cương nghe hiểu ý cháu trai nói, ngạc nhiên: “Cháu nói cháu quay trở về ba tháng trước?”
“Vâng.”
Chiến Quốc Hùng và Dương Phượng Tình đi tới, thắc mắc hỏi: “Thế cháu có biết vì sao nó không chịu ngừng trị liệu không?”
“Bởi vì… bởi vì ba sợ cháu… sợ sau khi cháu thay đổi quá khứ, sẽ biến mất khỏi thế giới này, cho nên… đã đuổi cháu về.”
Mọi người sợ hãi, đồng thời lại rơi vào trầm mặc, dù đổi thành bất cứ ai cũng không muốn con mình dùng tính mạng để cứu sống mình.
Chiến Lôi Cương đau lòng vỗ lưng cháu trai: “Đừng buồn nữa, bởi vì ba cháu không muốn cháu gặp chuyện gì, nếu không, dù cháu có cứu ba, ba cũng không vui được, hiểu không?”
“Cháu… cháu hiểu, nhưng mà cháu không muốn ba ba chết, làm sao bây giờ?”
“Chúng ta cùng nghĩ cách cứu ba cháu, cháu đừng khóc nữa.”
Chiến Quốc Hùng thở dài: “Không biết Bắc Thiên đưa Mộc Mộc đi đâu rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook