Đệ Nhất Thần Y
-
C56: Mua không được thì thôi
Kim Ngọc Dung có cũng tức giận không kém: "Trước đây cho dù em có làm sai chuyện gì, em xin lỗi anh đều tha thứ.”
“Lần này sao lại hẹp hòi như vậy?"
"Rốt cuộc anh muốn em thế nào?”
Diệp Trường Thanh lạnh lùng nói: "Trước đây là vợ chồng cãi vã, bây giờ chúng ta đã ly hôn.”
“Chúng ta không còn quan hệ gì nữa!”
“Cô hỏi tôi muốn cô thế nào sao?”
“Tôi muốn cô tránh xa tôi ra!"
Nói xong anh trực tiếp lên xe, khởi động, lái chiếc Rolls-Royce từ từ rời đi.
Kim Ngọc Dung nhìn Diệp Trường Thanh lái xe sang bỏ đi, càng nhìn càng không cam lòng, nhớ đến Diệp Trường Thanh trước kia lúc nào cũng nghe lời cô †a, cho dù ngồi tù, cũng nguyện ý thay cô ta chịu tội.
Tại sao lần này lại không thể hồi tâm chuyển ý!
Huống chỉ hai người còn có một đứa con!
Nghĩ đến đứa con, cô ta nảy ra một ý, dường như đã nghĩ ra cách.
Diệp Trường Thanh thích trẻ con nhất, trẻ con chính là điểm yếu của anh.
Nghĩ ra cách, cô ta lập tức lái xe rời đi.
Một chiếc Rolls-Royce dừng trước cửa trường mẫu giáo.
Nhiều phụ huynh đưa đón con cái đều chú ý.
Cửa xe mở ra, Diệp Trường Thanh từ trên xe bước xuống, mở cửa xe, bế Linh Linh ra, dắt tay con gái đi về phía cổng.
Một đứa trẻ từ trên xe bước xuống, chỉ vào chiếc xe của nhà mình: "Linh Linh, nhìn này, đây là xe nhà mình."
Linh Linh cười nói: "Oa, đẹp quá."
Cậu bé rất đắc ý: "Ba mình bảo chiếc xe này đắt lắm, ở lớp chúng ta, ngoài nhà mình ra, không ai mua được đâu."
Người đàn ông bên cạnh cười cười, nhìn con trai mình khoe khoang thì cảm thấy khá tự hào.
Linh Linh lắc đầu: "Mua không được thì thôi, có gì ghê gớm đâu.”
“Nhưng ba mình cũng lợi hại lắm, ba mình biết đi xe đạp, biết đi xe ba bánh, còn biết lái ô tô nữa.”
“Hôm nay ba mình lái ô tô đưa mình đi, nhìn kìa, chính là chiếc xe kia, đen đen, sáng loáng đó."
Người ba của cậu bé đó nhìn thấy chiếc Rolls-Royce mà Linh Linh chỉ, há hốc mồm, hồi lâu không nói nên lời.
Diệp Trường Thanh nghe thấy lời trẻ con ngây thơ của Linh Linh, không nhịn được cười, đồng thời cũng có chút cảm động, Linh Linh khoe khoang với bạn là anh biết lái xe, chứ không phải là anh có xe xịn.
Đưa Linh Linh vào trường mẫu giáo, anh lái xe đến tập đoàn Phong Niên.
Vừa đến dưới lầu, Triệu Thu Yên đã gọi điện đến, giọng nói có chút lo lắng: "Tôi phải đi bệnh viện một chuyến, anh đang ở đâu?"
Diệp Trường Thanh phát hiện giọng Triệu Thu Yên hơi khàn, cảm giác như cô đã họp cả đêm: "Ngay trước cửa công ty."
Cúp điện thoại, anh bước xuống, mở cửa xe chờ Triệu Thu Yên xuống lầu, bỗng một chiếc xe dừng lại ở đằng xa, một người từ trên xe bước xuống.
Thanh niên đẹp trai sáng sủa tâm hai mươi mấy tuổi, mặc vest, một tay đút túi, đi về phía cửa chính.
Tiêu Thanh Phong?
Diệp Trường Thanh không ngờ anh ta lại đến Tùng Giang nhanh như vậy, hơn nữa vừa đến đã đến tìm Triệu Thu Yên.
“Lần này sao lại hẹp hòi như vậy?"
"Rốt cuộc anh muốn em thế nào?”
Diệp Trường Thanh lạnh lùng nói: "Trước đây là vợ chồng cãi vã, bây giờ chúng ta đã ly hôn.”
“Chúng ta không còn quan hệ gì nữa!”
“Cô hỏi tôi muốn cô thế nào sao?”
“Tôi muốn cô tránh xa tôi ra!"
Nói xong anh trực tiếp lên xe, khởi động, lái chiếc Rolls-Royce từ từ rời đi.
Kim Ngọc Dung nhìn Diệp Trường Thanh lái xe sang bỏ đi, càng nhìn càng không cam lòng, nhớ đến Diệp Trường Thanh trước kia lúc nào cũng nghe lời cô †a, cho dù ngồi tù, cũng nguyện ý thay cô ta chịu tội.
Tại sao lần này lại không thể hồi tâm chuyển ý!
Huống chỉ hai người còn có một đứa con!
Nghĩ đến đứa con, cô ta nảy ra một ý, dường như đã nghĩ ra cách.
Diệp Trường Thanh thích trẻ con nhất, trẻ con chính là điểm yếu của anh.
Nghĩ ra cách, cô ta lập tức lái xe rời đi.
Một chiếc Rolls-Royce dừng trước cửa trường mẫu giáo.
Nhiều phụ huynh đưa đón con cái đều chú ý.
Cửa xe mở ra, Diệp Trường Thanh từ trên xe bước xuống, mở cửa xe, bế Linh Linh ra, dắt tay con gái đi về phía cổng.
Một đứa trẻ từ trên xe bước xuống, chỉ vào chiếc xe của nhà mình: "Linh Linh, nhìn này, đây là xe nhà mình."
Linh Linh cười nói: "Oa, đẹp quá."
Cậu bé rất đắc ý: "Ba mình bảo chiếc xe này đắt lắm, ở lớp chúng ta, ngoài nhà mình ra, không ai mua được đâu."
Người đàn ông bên cạnh cười cười, nhìn con trai mình khoe khoang thì cảm thấy khá tự hào.
Linh Linh lắc đầu: "Mua không được thì thôi, có gì ghê gớm đâu.”
“Nhưng ba mình cũng lợi hại lắm, ba mình biết đi xe đạp, biết đi xe ba bánh, còn biết lái ô tô nữa.”
“Hôm nay ba mình lái ô tô đưa mình đi, nhìn kìa, chính là chiếc xe kia, đen đen, sáng loáng đó."
Người ba của cậu bé đó nhìn thấy chiếc Rolls-Royce mà Linh Linh chỉ, há hốc mồm, hồi lâu không nói nên lời.
Diệp Trường Thanh nghe thấy lời trẻ con ngây thơ của Linh Linh, không nhịn được cười, đồng thời cũng có chút cảm động, Linh Linh khoe khoang với bạn là anh biết lái xe, chứ không phải là anh có xe xịn.
Đưa Linh Linh vào trường mẫu giáo, anh lái xe đến tập đoàn Phong Niên.
Vừa đến dưới lầu, Triệu Thu Yên đã gọi điện đến, giọng nói có chút lo lắng: "Tôi phải đi bệnh viện một chuyến, anh đang ở đâu?"
Diệp Trường Thanh phát hiện giọng Triệu Thu Yên hơi khàn, cảm giác như cô đã họp cả đêm: "Ngay trước cửa công ty."
Cúp điện thoại, anh bước xuống, mở cửa xe chờ Triệu Thu Yên xuống lầu, bỗng một chiếc xe dừng lại ở đằng xa, một người từ trên xe bước xuống.
Thanh niên đẹp trai sáng sủa tâm hai mươi mấy tuổi, mặc vest, một tay đút túi, đi về phía cửa chính.
Tiêu Thanh Phong?
Diệp Trường Thanh không ngờ anh ta lại đến Tùng Giang nhanh như vậy, hơn nữa vừa đến đã đến tìm Triệu Thu Yên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook