Đệ Nhất Thần Y
-
2: Ánh Mắt Nóng Bỏng
“Đến nhà cậu ư?”
Tư Khả Hân nhíu mày.
“Không đến nhà tôi thì chẳng lẽ tôi lại làm thuốc cho cô ấy ở đây?”, Tần Long nhún vai.
“Vậy cậu có thể đảm bảo chữa trị được cho nó không?”, Tư Khả Hân hỏi, Tần Long vừa cầm được máu đã khiến cô ấy có chút niềm tin vào bác sĩ Đông y trẻ tuổi này.
“Chỉ cần cô ấy không chết thì có thể cứu sống”, Tần Long cười đáp, lời nói cực kỳ tự tin.
Mặc kệ đi, vẫn phải ôm một chút hy vọng cuối cùng.
Tư Khả Hân cắn răng: “Vậy được, đến nhà cậu đi”.
“Đừng rề rà nữa, lập tức đi theo tôi, phải giành giật từng giây, người bệnh cũng bớt chút đau đớn”.
Tần Long thu dọn gian hàng của mình vội vàng chạy đi.
Đúng lúc này có tiếng bước chân vội vã vang lên, theo sau đó là mấy chiếc xe mười sáu chỗ Chevrolet Enjoy đang tăng tốc chạy đến, vì phanh gấp nên đã kéo ra mấy vết lốp xe khá sâu rồi dừng lại bên đường.
Két két!
Hơn ba mươi người đàn ông bước xuống khỏi chiếc xe, cao thấp mập ốm, ai nấy cũng đều rất hung dữ, bao vây lấy Tư Khả Hân và cô gái bị thương – Diệp Viên Viên.
“Đám khốn nạn này đến nhanh quá đấy”.
Sắc mặt Tư Khả Hân trắng bệch, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
“Hai con ả thối tha, lần này xem bọn mày còn chạy đi đâu”, một tên đầu trọc có vết sẹo nơi khóe mắt bước đến, nhìn Tư Khả Hân và Diệp Viên Viên, vung tay lên quát: “Dẫn đi”.
“Vâng, đại ca”.
Mấy người đàn ông cười ha hả bước đến gần.
“Chết tiệt!”
Tư Khả Hân nghiến răng, đẩy Diệp Viên Viên sang cho Tần Long.
“Mau dẫn Diệp Viên Viên rời khỏi đây”.
Dứt lời, cô ấy đạp vào một người đàn ông ở gần đó nhất.
Bụp!
Tên đó không kịp đề phòng bị đá ngã nhào xuống đất, liên tục kêu gào.
“Người luyện võ?”
Tần Long khẽ nói, có chút hứng thú đứng quan sát, cú đạp vừa rồi ít nhất cũng phải là cấp Hắc Đới.
Không ngờ cô gái xinh đẹp này nhìn có vẻ dịu dàng, yếu đuối mà lại có sức mạnh như vậy.
“Đừng bận tâm đến con nhóc này, trước tiên phải đưa con nhóc họ Diệp đó lên xe cho tao đã”, gã đàn ông đầu trọc có vết sẹo hung dữ nói.
Trước đó gã đã từng lãnh đủ bản lĩnh của Tư Khả Hân, mặc dù bông hồng này rất đẹp nhưng lại có gai, nơi này còn là trên phố, phải tốc chiến tốc thắng.
Đám người bao vây tấn công Tư Khả Hân sử dụng hết những vũ khí mình có, nào là dao, gậy sắt.
Tư Khả Hân tay không đánh nhau với chúng hoàn toàn không thể đánh lại, hai cánh tay trắng như tuyết chỗ xanh chỗ tím nhưng cô ấy vẫn nghiến chặt răng, không rên một tiếng.
Mấy tên còn lại nhanh chân bước đến chỗ Tần Long.
“Đánh phụ nữ à? Làm thế không ổn lắm nhỉ?”
Tần Long nhíu mày, cảm nhận được một ống thép đập vào trán mình bèn giơ tay lên, ánh sáng sắc lạnh đột nhiên lóe lên, đám đàn ông lực lưỡng đang đi tới lập tức cứng đờ tại chỗ rồi bất động.
“Cậu còn ngây ra đó làm gì? Không mau đi đi?”, Tư Khả Hân thấy Tần Long vẫn còn đứng trong đám người bèn khàn giọng gào lên.
Nhưng lúc này vai cô ấy bị đánh một gậy.
Tư Khả Hân đau đến mức ớn lạnh.
“Đi đường gặp bất bình phải ra tay cứu giúp, đây là nguyên tắc làm việc của tôi, huống gì các cậu còn là bệnh nhân của tôi, sao tôi có thể đi được?”
Tần Long không thể nhìn tiếp nữa bèn đẩy Diệp Viên Viên sang cho Tư Khả Hân.
“Cậu dìu cô ấy đi”.
“Hả?”
Tư Khả Hân sửng sốt.
Nhưng lại thấy Tần Long xoay người bước đi, ngón tay gõ nhẹ trên hông giống như đánh đàn, sau đó hơi nhấc cánh tay lên!
Tư Khả Hân đang sững sờ nhìn thấy mấy tia sáng lạnh lẽo bay ra từ đầu ngón tay của Tần Long, chuẩn xác đâm thẳng vào ngực của đám người bao vây kia.
Tất cả mọi người bỗng chốc bất động.
Giống như tượng điêu khắc.
“Chuyện… chuyện gì thế này? Bọn mày còn ngây ra đó làm gì? Mau đánh bọn nhóc kia cho tao”, tên đầu trọc cảm thấy không ổn bèn liên tục lùi về sau, mặt đầy mồ hôi.
Cảnh tượng này quá mức kỳ lạ.
“Là kim châm?”, Tư Khả Hân hết sức kinh ngạc khi nhìn thấy rõ vật phát sáng trên ngực đám người này.
Cây kim châm nhỏ bé nhưng lại có thể khiến đám người một mét tám, một mét chín này dừng hoạt động?
Đây là đang quay phim kiếm hiệp sao?
“Giữa ban ngày ban mặt mà lại đi bắt nạt hai cô gái yếu đuối, nhất là hai cô gái còn trẻ đẹp như vậy, đúng là chẳng ra làm sao cả”, Tần Long lén liếc nhìn Tư Khả Hân, ngón tay khẽ động, lại một cây kim châm bay ra, đâm vào tên đầu trọc mặt có vết sẹo, gã vừa định chạy trốn thì lập tức hóa đá.
Hệt như đang làm ảo thuật.
Tư Khả Hân thở phào nhưng mặt lại nóng lên, sao cô ấy có thể không cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Tần Long chứ?
“Xong rồi”, Tần Long vỗ tay.
“Chúng… thế nào rồi?”, Tư Khả Hân ngẫm nghĩ một chốc rồi dè dặt hỏi.
“Chỉ là chút tiểu xảo của Đông y thôi.
Cậu còn đứng đó làm gì? Mau đi thôi”, Tần Long đạp vào gã đàn ông có vết sẹo một cú, quay đầu lại nói.
“Đi? Đi đâu? Tôi phải báo cảnh sát”, Tư Khả Hân vội lấy điện thoại ra.
“Vậy làm phiền cậu tiện thể gọi luôn cho nhà tang lễ nhé”.
“Tại sao?”
“Cảnh sát đến thì lại chậm trễ thời gian, đến lúc đó cậu có thể nhặt thi thể cho cô ấy được đấy”.
“Vậy… vậy phải làm sao?”, Tư Khả Hân hoảng hốt nói.
“Cứu người trước hẵng tính”.
“Ừ”.
Tư Khả Hân gật đầu, thôi không thắc mắc nữa, dìu Diệp Viên Viên vội vàng đi theo….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook