Đệ Nhất Thần Y Của Phú Bà
C49: Thẻ công tử chí tôn

"Mày... Mày... Cái này..."

Tiêu Ngạo Thần cầm danh thiếp mà ngây người không biết phải làm gì, anh ta run rẩy trả lại tấm danh thiếp trong tay cho Tân Phong.

Thẻ công tử chí tôn!

Ở khu vực Lỗ Na, nó không chỉ tượng trưng cho một thứ quyền lực tối cao mà nó còn thể hiện rằng đối phương là một vị khách vô cùng quý giá của Trần công tử.

So với những người ngoài thì với tư cách là em họ của Trần công tử, hẳn là Tiêu Ngạo Thần phải biết nhiều chuyện hơn một chút.

Trần công tử là công tử số một ở chốn Lỗ Na này, và danh tiếng của anh ta còn lan truyền sang tận thủ đô.

Cho dù là em họ của Trần công tử thì Tiêu Ngạo Thần cũng không dám lỗ mãng một tí nào.

So với sức nặng của tấm thẻ công tử chí tôn thì em họ của Trần công tử như anh ta quả thật nhỏ bé chẳng đáng kể.

Nhưng mà, có chết Tiêu Ngạo Thần cũng không hiểu nổi.


Sao mà một tên đàn ông tưởng chừng như tầm thường không có gì đặc biệt như Tân Phong lại có thể nhận được sự ưu ái và tin tưởng từ Trần công tử, còn được tặng thẻ công tử chí tôn chứ?

Nhưng mà sự thật xảy ra ngay trước mắt, có không tin cũng không được.

Có tấm thẻ công tử chí tôn trong tay, chỉ cần người kia nói một câu thôi cũng có thể khiến anh ta chết ngay trong thành phố Lỗ Na.

Hơn nữa ở trong thành phố Lỗ Na, không một ai dám cứu anh ta.

Từng giọt mồ hôi đang không ngừng tuôn ra trên trán anh ta.

Một tiếng "phịch" vang lên, cuối cùng Tiêu Ngạo Thần cũng không gắng gượng được nữa mà quỳ xuống ngay tại chỗ.

Xì xào...

Tất cả mọi người đều khiếp sợi

"Ngài... Tân.... Ngài Tần, tôi quỳ xuống xin lỗi anh, là do tôi có mắt như mù, xin anh rộng lượng chớ ghi thù kẻ tiểu nhân mà tha cho tôi một mạng."

"Bốp bốp bốpl!!"

"Cầu xin anh, tôi biết tôi sai rồi... Tôi sai rồi!"

Chỉ thấy Tiêu Ngạo Thần quỳ gối ngay trước mặt Tân Phong, vừa nói xin lỗi vừa giơ tay tự tát vào mặt mình: "Xin ngài Tân hãy cho tôi một cơ hội chuộc lỗi!"

Lúc này, Tiêu Ngạo Thần biết rằng nếu anh ta mà không thể làm Tần Phong bình tĩnh lại thì e răng hôm nay anh ta sẽ bị

tàn phế mất.

Những vị khách đang vây xung quanh xem đều trợn tròn mắt.


Không một ai có thể lường trước kết cục thế này.

Dương Như Tuyết cũng nhíu mày, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ kinh ngạc.

Cô không ngờ rằng Tân Phong chỉ ném đại một tấm danh thiếp ra mà cũng có thể kiến Tiêu Ngạo Thần phải quỳ xuống.

Phải biết rằng Tiêu Ngạo Thần không chỉ đơn giản là họ hàng của nhà họ Trần, mà anh ta còn là phó tổng giám đốc của một công ty con thuộc chỉ nhánh tập đoàn Kỳ Hạ của nhà họ Trần đó!

Nữ nhân viên phục vụ ngây người trong giây lát rồi duỗi tay kéo Tiêu Ngạo Thần lại.

"Tiêu thiếu gia, có phải là chân anh bị yếu đúng không, sao lại quỳ xuống trước mặt một tên quê mùa như thết"

"Quê mùa con mẹ cô!"

Tiêu Ngạo Thần quá đỗi sợ hãi, anh ta đánh nữ nhân viên một phát: "Dám nhục mạ Tân thiếu, ông đây đánh mày chết!"

Tiêu Ngạo Thần sợ đến nỗi cổ họng cũng sắp bay ra ngoài luôn rồi.

Lúc này mà nữ nhân viên phục vụ còn dám đắc tội với Tân Phong, muốn chết à!


Nữ nhân viên phục vụ muốn kéo Tiêu Ngạo Thần lên nhưng lại bị ăn một cú tát, gương mặt cô ta lập tức sưng vù lên, ngã sõng soài trên mặt đất uất ức vô cùng.

Tân Phong nhìn Tiêu Ngạo Thần đang sợ đến xanh mặt, hắn nhẹ nhàng cười nói: "Không phải lúc nấy anh còn nói tôi quỳ xuống xin lỗi anh, còn nói là muốn người phụ nữ của tôi sao?"

"Tân thiếu, không phải vậy đâu... Tôi... Tôi có mắt mắt như mù, có mắt như mù ạ."

Cơ thể Tiêu Ngạo Thần run lên bần bật, lập tức dập đầu xin tha thứ.

"Cầu xin Tần thiếu rộng lượng, tha cho tôi một mạng đi!"

"À đúng rồi, Tân phu nhân, tôi xin lỗi cô mà, sau này tôi không dám làm vậy nữa đâu, Tân phu nhân, tôi biết sai rồi ạ."

Tiêu Ngạo Thần nói rồi lại dập đầu với Dương Như Tuyết, thậm chí còn gọi cô là Tân phu nhân.

Dập đầu như giã tỏi! Lúc này đây, Tiêu Ngạo Thần đâu còn cốt cách tao nhã,

khí chất phong thái phóng khoáng khi nãy nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương