Nghe thế, Tân Phong hoảng sợ, xuýt chút nữa loạng choạng ngã nhào về phía trước. Chắc ông cụ Dương không. đùa đâu phải không, chuyện gì đây?

Không phải quan hệ của bọn họ là giả thôi sao. Sao lại trở thành thật rồi, còn nói phải kết hôn nữa?

Tân Phong không khỏi quay đầu nhìn Dương Như Tuyết một cái.

Dương Như Tuyết không chỉ xinh đẹp mà cơ thể trước sau lồi lõm, dáng người uyển chuyển, mông vừa to vừa tròn, nhìn vào đã thấy đây là cô gái có thể sinh đẻ tốt. Thích hợp để cưới về làm vợ, sau này sinh năm sáu đứa cũng không vấn đề gì.

Nhưng vấn đề là... Hắn nhận tiền làm việc, đến để giả mạo, cũng không phải thật sự muốn ở rể nhà người ta.

Lúc này, Dương Như Tuyết cũng ngơ ngác. Không nghĩ tới ông nội sẽ nói ra những lời như vậy.

"Ông nội, con và Tân Phong chỉ đang yêu đương, không muốn kết hôn sớm như vậy."


Dương Như Tuyết chỉ có thể đi đến bên ông cụ Dương để giải thích. "Cái gì mà còn sớm? Con đã ba mươi rồi, đã bước vào hàng ngũ phụ nữ ế chồng rồi."

Ông cụ Dương tỏ vẻ hiền lành, làm bộ tức giận mà răn dạy Dương Như Tuyết một câu.

Thật ra cho tới nay, ông cụ Dương đều có ý muốn tìm một người tới ở rể cho Dương Như Tuyết.

Dương Như Tuyết rất xuất sắc, tuy là nữ nhưng bản lĩnh hơn rất nhiều đàn ông.

Ông cụ Dương cảm thấy gả cháu gái mình ra ngoài thì thật sự rất bất công với cô.

Thế nhưng Dương Như Tuyết không chỉ rất có năng lực, mà ánh mắt cũng rất cao, thân là tổng giám đốc xinh đẹp nhất Lỗ Na về cơ bản không có ai lọt vào mắt của cô.

Lúc này, Dương Như Tuyết tự mình tìm được người thích hợp đương nhiên ông cụ Dương sẽ không bỏ qua cơ hội này.

"Ông thấy Tần Phong này không tồi, trẻ tuổi cường tráng, lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy ông đã cảm thấy cậu ấy là một chàng rể hiền khó có được trên đời. Đáp ứng được yêu cầu của Dương gia, con còn không mau kết hôn sớm một chút."

Nghe thấy những lời này từ chính miệng của ông cụ Dương, người nhà họ Dương xung quanh chỉ cảm thấy dở khóc. dở cười nhưng lại không dám lên tiếng.

Chỉ nhìn một cái mà đã cảm thấy người ta không tồi, muốn gả cháu gái cho người ta, chuyện như vậy cũng chỉ có ông cụ Dương của bọn họ mới có thể làm được.

"Ông nội, con..."


Dương Như Tuyết không biết phải giải thích như thế nào. cho ông nội cô hiểu.

Lúc này, cô không thể nói với ông nội Tân Phong là do cô dùng số tiền lớn để thuê về làm người yêu.

Ông cụ Dương còn tưởng răng Dương Như Tuyết đang do dự thế là lập tức nhìn về phía Tân Phong, hỏi: "Tiểu Phong, lão có thể gọi con là Tiểu Phong không, đối với chuyện hôn sự giữa con và Như Tuyết, con định tính thế nào?"

"Con sao?" Tân Phong không biết trả lời như thế nào, nhìn thoáng qua Dương Như Tuyết.

Lúc này dường như Dương Như Tuyết cũng không còn cách nào khác.

"Ông nội, hôn nhân là chuyện lớn đời người, không thể nóng vội được ạ."

Sau đó, Tân Phong chỉ có thể ngượng ngùng cười tìm vội một cái cớ để tránh đi.

Tân Phong cảm thấy không thể để mình diễn giả thành thật được, thật sự kết hôn với Dương Như Tuyết, vậy hắn sẽ từ bỏ số tiền mấy trăm vạn kia.


Mình là tới cầu tài, chứ không phải đến cưới vợ.

"Ông nội, Tân Phong nói rất đúng, con và anh ấy cũng không gấp, ông không cần lo lắng nhiều như vậy đâu. Điều quan trọng nhất với ông lúc này chính là chăm sóc sức khỏe mình thật tốt, chờ con và Tân Phong cử hành hôn lễ, ông mới có thể sinh long đoạt hổ, đến giúp bọn con chủ trì hôn sự.”

Dương Như Tuyết nghe Tân Phong nói, đứng bên cạnh tiếp lời đáp lại ông cụ Dương.

Khi nói chuyện, Dương Như Tuyết lại lặng lẽ quăng cho Tân Phong một ánh mắt.

Theo như ánh mắt của Dương Như Tuyết, Tần Phong hiểu ý của cô, là bảo hẳn đừng nói lung tung.

"Ông nội, Như Tuyết nói đúng, ông hãy chăm sóc sức khỏe mình thật tốt, sau đó lại quan tâm đến chuyện của con và Như: Tuyết cũng không muộn."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương