Đệ Nhất Thần Thâu
-
Chương 83
Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.
Tác giả: Hắc Thư Sinh.
Biên: Bạch Tú Tài.
Đế vương thì có hoàng thành to lớn kỳ vĩ, còn ở Huyền Kinh thì có phủ đệ của Trữ gia cũng bề thế không kém, có thể xưng là kiến trúc đắt đỏ và được đầu tư nhất. Không cần nói đâu xa, chỉ vật liệu để xây dựng phủ đệ của dòng họ Trữ thôi cũng đã là một con số thiên văn với bất kỳ người nào. Tuy Trữ gia chỉ mới trỗi dậy hơn trăm năm nhưng tài lực của gia tộc hắc đạo này giàu có đến mức có thể so bì với ngân khố của Yên quốc.
Chẳng những phú khả dịch quốc mà về mặt vũ lực, Trữ gia cũng bá đạo không kém. Cứ nhìn số lượng quân lính canh gác bên ngoài Trữ phủ còn nhiều hơn lực lượng cảnh sát ở Huyền Kinh thì đủ hiểu sức mạnh của gia tộc này rồi.
Dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt thì ngay cả một con ruồi... khụ khụ câu nói này có phần hơi thái quá nhưng rõ ràng chỉ có những kẻ cảm thấy cuộc đời quá buồn tẻ chán sống mới dám bén mảng đến gần. Hoặc một dạng nữa là những người cực kỳ tự tin vào bản lĩnh của mình. Ví dụ như hắc y nhân đang ung dung đi ngang qua đám lính tuần canh mà không bị bất kỳ ai phát hiện kia.
Nói đến đây thì chắc chúng ta đã nhận ra hắc y nhân kia là ai rồi đúng không. Vâng, chính xác đó là Tiểu Hắc, tu tiên giả hàng thật giá thật.
Sau lần ra tay thứ hai của Ẩn Sát, Tiểu Hắc cảm thấy bản thân không thể cứ ngồi yên làm con cừu chờ đàn sói đến mần thịt. Nó cần phải cho kẻ địch một vố trả thù.
Cơ mà chém chém giết giết lại không phải là sở thích của Tiểu Hắc. Một tên đạo tặc trả thù bằng cách gì? Dĩ nhiên là trộm sạch mấy thứ quý giá của kẻ thù để hả giận rồi.
Còn về Trữ gia có đồ quý giá không á? Câu hỏi quá thừa thải rồi, đệ nhất gia tộc Yên quốc còn thiếu thiên tài địa bảo hay sao?
Lặng lẽ vượt qua đám thủ vệ không chút uy hiếp, Tiểu Hắc tiến vào bên trong Trữ phủ. Ấn tượng đầu tiên của nó với gia phủ này chính là quá rộng lớn rồi, nếu so với Mộc phủ thỉ thật là không cùng đẳng cấp.
- Kho tàng của gia tộc này sẽ nằm ở đâu nhỉ?
Thần thức của Tiểu Hắc có vượt xa đồng cấp thì cũng chẳng thể ngửi được mùi bảo vật được. Cho nên theo kinh nghiệm của Diệp Thanh Hàn thì cần phải chú ý những nơi được canh phòng cẩn mật.
"Thông thường thì kho chứa đồ quý giá sẽ có được giấu ở nơi tránh tai mắt của kẻ khác. Trừ chủ nhân ra, thậm chí người trong gia tộc còn không thể biết được vị trí chính xác được"
Nói về kinh nghiệm viếng thăm nhà người khác, Diệp Thanh Hàn tự nhận thứ hai thì khó có kẻ dám vỗ ngực tự xưng thứ nhất. Dựa theo tâm lý của nhân loại thì hầu hết không ai lựa chọn việc phô trương nơi cất giấu bảo vật của mình ra cả. Đùa sao? Miếng thịt mỡ treo ra thì chẳng khác nào tiết kiệm thời gian cho bọn trộm đạo.
Bỏ qua một vài khu vực giống như biệt việc của các nhân vật quan trọng của Trữ gia, Tìm tòi mãi không có kết quả, Tiểu Hắc lắc đầu chán nản than thở:
- Sư phụ, người đừng đánh đố đồ nhi nữa? Cái Trữ phủ này ta cũng chạy vòng vòng suốt cả canh giờ rồi mà vẫn chẳng thể tìm được nơi nào như người gợi ý cả. Cứ thế này thì đến trời sáng ta đành phải tay không ra về mất.
"Ngươi đúng là lười biếng. Ta bảo ngươi kiểm tra thật kỹ từng vách tường đến cây cột, ngươi xem ngươi đã làm gì hả? Nghĩ kỹ lại đi, ngươi đã bỏ sót nơi nào rồi?"
Hận rèn sắt không thành, Diệp Thanh Hàn hung hăn giáo huấn Tiểu Hắc một phen. Tìm ra dấu vết của nơi cất bảo tàng là một công việc đòi hỏi sự kiên trì và tập trung tối đa vì độ khó rất cao. Có điều khi phát hiện ra được thì cảm giác thành tựu lại rất tuyệt vời. Một tên đạo tặc đôi khi chỉ muốn tìm cảm giác thách thức, nghiện cái quá trình tìm được nơi giấu bảo chứ chẳng phải tham lam đống bảo vật mà mình tìm được.
- Nơi bỏ sót?
Tiểu Hắc rất nhanh đảo qua toàn cảnh của Trữ phủ một lần nữa. Khi nhìn đến cái hồ nuôi cá tại trung tâm của phủ đệ thì chợt hai mắt nó lóe lên, miệng hơi vểnh lên nói:
- Chỉ còn dưới hồ kia là ta chưa kiểm tra qua. Xem ra đích thị là nó rồi.
Hồ nước nhìn từ ngoài vào không có gì đặc biệt, chính vì lẽ đó mà rất nhiều người sẽ bỏ qua nó. Đôi khi người ta rất dễ dàng bị đánh lừa bởi những thứ trông có vẻ vô hại mà không phát hiện ra huyền cơ bên trong.
- Phiền phức thật, ẩn thân thuật chỉ giúp ta che giấu bản thân chứ không phải thật sự tiêu thất. Nếu nhảy vào bên trong hồ sẽ tạo ra dao động, khi đó thủ vệ sẽ phát hiện ra.
Trữ gia rất thông minh, đã tính trước một phương thức gài bẫy những kẻ có ý đổ xấu một cách rất đơn giản mà hữu hiệu. Cho dù là một chiếc lá rơi cũng sẽ khiến cho mặt nước đang tĩnh lặng bị khấy động chứ nói gì đến cả một người bước vào.
Dùng thần thức quét qua hồ nước, sắc mặt Tiểu Hắc lại càng khó coi hơn, nó khẽ thở dài:
- Bên trong hồ còn có cơ quan, chỉ sợ ta vừa thả một cong tóc vào thôi cũng đủ để kích hoạt hệ thống báo động.
Tiểu Hắc không rành lắm về các công nghệ hiện đại vì bị thất học từ bé. Cơ mà nó vẫn rất hay lén các bộ phim truyền hình ở mấy cửa hàng trên phố. Nên mấy cái thiết bị tiên tiến như tia laze hay cảm ứng gì gì đó nó vẫn luôn cảnh giác. Mấy thứ đó ở Yên quốc không thấy nhiều, không nghĩ tới Trữ gia lại sử dụng hệ thống cao cấp này để chống trộm.
"Không tồi, mấy cái trò của nhân loại ở giới diện này cũng khá thú vị. Nó giống mấy cái pháp trận báo động đơn giản ở linh giới, rất không tồi."
Diệp Thanh Hàn không tim không phổi chẳng để ý đến đứa đồ đệ đang gặp khó khăn mà còn mỉm cười khen tặng cho thiết kế của Trữ gia. Tiểu Hắc cũng đành bất lực lắc đầu. Tốt thôi, miễn sư phụ vui là được.
Vốn là người cẩn thận, Tiểu Hắc tất nhiên không dại gì đem thân mình thử nghiệm cái hệ thống cảm ứng tân tiến của đối phương. Nó lẳng lặng lui lại rồi leo lên mái của một căn nhà cao trong phủ đệ để vừa quan sát vừa suy nghĩ tìm biện pháp.
- Thật sự không có biện pháp nào để xâm nhập một cách an toàn sao sư phụ?
Vò đầu, Tiểu Hắc chịu thua lên tiếng cầu cạnh Diệp Thanh Hàn. Đáng tiếc gã sư phụ của nó chỉ cười một cách âm dương quái khí đáp:
"Ta tưởng tiểu trí giả ngươi không có việc gì làm khó được chứ? Khà khà, nếu như tu vi người tăng lên đến luyện khí trung kỳ thì cần gì phải khổ sở thế này"
- Lão nhân gia người đừng có xỉa xói ta nữa. Nếu tu vi ta đạt đến luyện khí trung kỳ thì ta cần phải lén lén lút lút sao, cứ cường ngạnh xông vào một cách quang minh chính đại là được rồi.
TIểu Hắc cười khổ trả lời, nếu đã mạnh mẽ thì cần gì phải làm màu như thế cơ chứ.
"Đạo tặc mà đòi quang minh chính đại? Sao ngươi không nói mình sẽ dõng dạc tuyên bố rằng lão tử hợp nhãn với món đồ của nhà ngươi, nếu không giao ra thì ta sẽ đồ sát diệt môn luôn cho rồi. Đạo tặc cho dù có thực lực kinh thiên thì vẫn hành động không cho ai phát hiện ra, đó là nguyên tắc."
Khinh thường giải thích, Diệp Thanh Hàn muốn thay đổi tam quan của tên đệ tử của mình, không khéo nó lại lầm được lạc lối mất.
Lại còn cái nguyên tắc quái dị đó nữa cơ à? Tiểu Hắc thích làm đạo tặc nhưng nó không hề cứng ngắc. Có thể thò tay ra lấy được cốc nước mà vẫn cố gắng tìm cách khác là cái ý nghĩa gì? Muốn tăng độ khó hay thích ăn hành đến nghiện rồi? Xin lỗi, Tiểu Hắc nó là người theo chủ nghĩa cần kiệm, chuyện gì một bước làm được thì nó sẽ không đùng đến bước thứ hai.
Không muốn tranh luận với sư phụ của mình nữa, TIểu Hắc quyết định im lặng. Lúc này, một chiếc xe rolls royce sang trọng đang tiến vào bên trong một biệt viện ở phía nam Trữ phủ. Đôi mắt Tiểu Hắc lóe lên, trong tích tắc nó đã rời khỏi vị trí quan sát chạy thẳng đến vị trí của chiếc xe đang đỗ.
Vừa chạy đến nơi, Tiểu Hắc chợt trông thấy một tên trung niên cao gầy đeo mắt kính bước xuống, bên cạnh gã là một mỹ phụ ăn mặc gợi cảm với vóc dáng lồi lõm đầy dụ hoặc. Không sai, hai kẻ này chính là Trữ Cao và Ngọc nương, bọn họ vửa đi dự một buổi tiệc trở về.
Trạng thái của Trữ Cao còn không tỉnh táo lắm, gã ta tâm trạng không vui nên uống quá chén. Cũng khó trách được, gã đã bỏ ra rất nhiều tiền nhưng kết quả Ẩn Sát vẫn thất bại một cách thảm hại thì làm sao mà Trữ Cao vui vẻ cho được. Nếu không phải e ngại Ẩn Sát thì gã đã chửi đến máu chó đầy mặt đối phương rồi.
Tổ chức sát thủ số một Yên quốc mà ra quân hai lần đều không giết nổi một tên cậu ấm tu vi hoàng cấp. Quá phế vật!
Kỳ thực phía Ẩn Sát cũng rất phiền muộn, chiêu bài của bọn họ sừng sững bao nhiêu năm đang bị lung lay nghiêm trọng. Việc thất bại chẳng khác nào cái tát dành cho sự kiêu ngạo của tổ chức, nhất là khi họ còn tổn thất cả một pháp sư và hơn chục tên hoàng cấp sát thủ. Nếu cứ đà này, bọn họ sớm sẽ trở thành trò cười cho toàn thể Chân Võ Môn thế giới.
- Bọn Ẩn Sát vô dụng. Con mẹ nó chứ, chỉ có một thằng nhãi ranh Mộc gia mà cũng không thể giải quyết được.
Được Ngọc nương dìu xuống xe, miệng của Trữ Cao vẫn chửi bới không ngừng. Vị đại thiếu gia họ Trữ này không hề hay biết Tiểu Hắc đang ở gần đó nhìn chằm chằm vào gã nên gã vẫn tiếp tục:
- Không ám sát được hai lần thì tao sẽ tiếp tục thuê người ám sát lần thứ ba, thứ tư. Trữ Cao tao không tin cái mạng của mày cứng đến vậy.
Ngay khi gã dứt lời, Ngọc nương nhướng mày, vội vàng đẩy gã vào trong xe, còn bản thân ả liền rút ra một cây súng lục nhỏ nhắm về phía Tiểu Hắc đang ẩn thân nhả đạn. Thì ra khi nghe Trữ Cao nói đến muốn tiếp tục ra tay với Mộc Bình, Tiểu Hắc không kiềm chế được mà lộ ra sát khí khiến cho Ngọc nương phát giác ra.
- Cao thủ hoàng cấp hậu kỳ mà vẫn phải dùng đến vũ khí nóng sao hắc hắc?
Đối với Tiểu Hắc, súng đạn bình thường không có tính uy hiếp. Nó cười nhạt rồi vung tay, phóng ra một loạt phi tiêu về phía ... Trữ Cao đang ngồi bên trong xe Roll Royce.
- To gan
Ngọc nương hét lớn rồi từ ngay thắt lưng rút ra một cây huyễn kiếm, vung lên phóng về phía Tiểu Hắc. Còn về ám khí ả liền bỏ qua, bởi lẽ ả biết chiếc xe của Trữ Cao đã được thiết kế lại bằng một loại hợp chất cực kỳ cứng cỏi kèm theo kính chống đạn loại tốt nhất. Cho nên trừ phi gặp phải vũ khí hạng nặng thì căn bản vũ khí thông thường không thể xuyên phá được lớp vỏ phòng ngự của chiếc xe.
Tốc độ của hoàng cấp hậu kỳ nhanh hơn trung kỳ khá nhiều, chỉ vài hơi thở Ngọc nương đã lao thẳng đến vị trí Tiểu Hắc ẩn thân. Ả hai tay vung nhẹ, huyễn kiếm uốn lượn như một độc xà đâm tới. Rất may, Tiểu Hắc đã chuẩn bị sẵn nên lập tức dùng Ngự Phong Thuật tránh né. Đánh nhau với cao thủ hậu kỳ thì đối cứng là việc làm tự sát nên nó không dại gì đứng một chỗ chịu trận.
- Muốn chạy sao?
Ngọc nương đảo mắt nhìn thấy phi tiêu đâm vào Rolls Royce thì ngừng lại liền an tâm bám lấy Tiểu Hắc. Ả ta rất sợ bị kẻ địch dùng kế dương đông kích tây, cho nên vẫn luôn chú ý đến an toàn của Trữ Cao. Với động tĩnh vừa diễn ra, chỉ cần vài phút thôi thì đội hộ vệ của Trữ gia nhất định sẽ chạy tới đế hỗ trợ.
Cho dù là hoàng cấp hậu kỳ thì Tiểu Hắc muốn toàn lực tránh né, Ngọc nương nhất thời vẫn không cách nào đánh trúng nó được. Nhất là khi đối thủ còn điều e ngại, không chiến đến sống chết thì Tiểu Hắc lại càng thoải mái. Nó biết Ngọc nương đang muốn kéo dài thời gian, còn nó thì... đang muốn kéo dài khoảng cách.
Nhận thấy kẻ địch bị kéo ra xa, Tiểu Hắc bấy giờ mới toàn lực liên tục bắn ra gần mười Hỏa Cầu Thuật từ hai tay của mình. Tốc độ của hỏa cầu không cao, Ngọc nương không khó khăn để tránh né được, ả cười lạnh nói:
- Nếu không còn chiêu số gì khác thì hôm nay ngươi có mọc cánh cũng khó thoát thân. Khôn hồn thì may đầu hàng, biết đâu chủ nhân của ta sẽ khoan hồng giữ lại cho ngươi một mạng.
Hình như mấy kẻ ác trong phim truyền hình đều nói lời thoại này thì phải, Tiểu Hắc âm thầm phỉ nhổ. Nó lẳng lặng bất ngờ tăng tốc Ngự Phong Thuật đến cực hạn, thoáng cái như một mũi tên đã chạy ra. Còn Ngọc nương thì như chết lặng khi nghe một tiếng nổ lớn từ phía sau lưng vọng lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook