Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài

Vài ngày sau sự kiện thủ tướng Lý Vương Triều bị ám sát, quân đội liền cho người của mình công khai truy quét những nhân vật tham ô, hối lộ trong bộ máy chính trị của ông ta ở tất cả các cấp độ, từ trung ương đến địa phương. Việc này khiến cho cả nước Yên một lần nữa rung chuyển dữ dội, lòng dân thì hoang mang lo sợ.

Để có thể tóm gọn hết bè đảng tham quan, quân đội đã phải tung ra toàn bộ bộ lực lượng chính qui lẫn dự bị của mình, chỉ trừ những quân đoàn đóng quân tại biên giới để ngăn ngừa ngoại xâm. Bản thân đội ngũ Long Thần và Phi Ưng cũng được rút về tiền tuyến để thực hiện nhiệm vụ của minh. Vì lẽ đó nên vấn đề tung tích cây Kỳ Lân cũng tạm thời bị gác lại do thiếu nhân lực và không có manh mối quan trọng nào để truy tung.

Xét tổng thể, đây là một chiến dịch thắng lợi của phe quân đội vì một trong hai thế lực mà họ muốn dẹp bỏ đã tự động biến mất. Bây giờ đối thủ duy nhất còn lại của họ chỉ còn là Trữ gia, một gia tộc thâu tóm hầu hết thế lực ngầm trong nước và chuyên thực hiện những hoạt động phi pháp đen tối.

Trước những hành động của quân đội, bất ngờ thay Trữ gia cũng không hề lên tiếng hay có động thái gì cả, bởi vì một phần là do trong gia tộc của họ đang có nội loạn. Nghe nói, vị tứ gia có chút địa vị đã bị giết chết bởi một tay thân tín nên các trưởng lão đang quýnh lên, vội vã phái người đi truy nã tên hung thủ.

Về phía các gia tộc nhập thế tham gia tấn công lâu đài của Lý Vương Triều, bọn họ đều phải chịu tổn thất nặng nề. Rất nhiều tộc nhân tinh anh đã phải bỏ mạng, thực lực của các gia tộc suy giảm nghiêm trọng. Ngoài ra, vì đã bị quân đội bắt tại trận nên họ phải trả một cái giá không nhỏ, lại còn bị giám sát nghiêm ngặt.

Nếu không phải vì e ngại các môn phái Chân Võ Môn có chút quan hệ sâu xa với các gia tộc này thì phía lãnh đạo quân đội đã cho dẹp hết bọn chúng đi rồi. Bình thường, bề ngoài các gia tộc nhập thế đều tỏ ra kín tiếng, điệu thấp, song khi có việc họ lại sẵn sàng làm ra những việc liều lĩnh mà không ai ngăn cản được. Một loại nguy cơ tiềm ẩn như vậy, chẳng ai muốn giữ nó lại bên mình cả.

Lại nói đến số phận của cây nhân sâm nghìn năm một chút. Sau một trận chiến khốc liệt giữa Trình gia và đám người của Tôn Thiết Sơn thì kẻ chiến thắng cuối cùng chính là vị quán chủ của Hoành Giang Tứ Hải. Dựa vào tu vi hoàng cấp hậu kỳ cộng với sự trợ giúp của Tạ Tường và Tôn Đạt, gã ta đã đánh bại được thế liên thủ của bốn huynh đệ Trình gia khiến cho một tên phải thiệt mạng đương trường.

Dĩ nhiên Tôn Thiết Sơn chỉ cần có thể lấy được nhân sâm nghìn năm là đủ nên gã không bận tâm truy tận giết tuyệt đám người Trình gia. Thay vào đó, gã ta cùng đám đệ tử vội vàng mang theo chiến quả rút lui nhanh chóng trước khi cảnh sát có thể kéo thêm viện trợ đến để gây phiền phức.

Ngay ngày hôm đó, báo chí liền đồng loạt đăng lên các bài liên quan với dòng tiêu đề khá ấn tượng như đám khủng bố trắng trợn giết người cướp bảo. Nếu là lúc khác, tin tức này chắc chắn sẽ khiến dư luận một hồi dậy sóng, có điều vụ việc ám sát Lý Vương Triều quá chấn động nên chẳng mấy ai để tâm đến chuyện gì khác.

Một điều thú vị là ngay cả quân đội cũng không buồn cho người đi điều tra truy cứu trách nhiệm của đám khủng bố kia cả, cho dù đã có nhiều người chết tại hiện trường. Thật ra không phải bọn họ không muốn điều tra mà là lực bất tòng tâm, có muốn cũng chẳng được.

Đùa sao! Theo như camera hiện trường quay lại thì người có kiến thức sẽ không khó nhìn ra được bọn họ đều là cao thủ nội khí thượng thừa. Trừ khi lãnh đạo quân đội yêu cầu Long Thần ra tay, nếu khôn thì cho dù là Phi Ưng thì cũng đi nạp mạng cho người ta mà thôi. Mà Long Thần lại không phải củ cải trắng ngoài chợ, trừ khi sự kiện đặc biệt nghiêm trọng nếu không các vị tướng lĩnh cũng không triệu hồi họ trở về. Thế là dưới tình thế bất đắc dĩ, quân đội đánh phải huýt sáo ngó lơ, khép lại một vụ khủng bố mà không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào cả.

Chiến dịch kết thúc, người lập được chiến công nhiều nhất, gây được tiếng vang lớn nhất không ai khác hơn là Mộc Bình. Ngoài sức tưởng tượng của nhiều người, anh chàng này đã đánh bại rất nhiều cao thủ nhân cấp của các gia tộc trong vụ việc tấn công lâu đài. Chẳng những thế, Mộc Bình còn hiển lộ ra thân thủ bất phàm, cao thủ nhân cấp đỉnh phong bình thường cũng không phải là đối thủ của anh ta. Việc này khiến cho các thành viên Phi Ưng lẫn Long Thần cũng phải kinh hãi thán phục.

Đây là trong tình huống Mộc Bình đã cố gắng che giấu thực lực, không hề sử dụng nội khí, để tránh kẻ khác nhìn ra được mình đã đột phá hoàng cấp cảnh giới. Nếu không một khi lộ ra sẽ khiến cho bản thân anh ta trở thành tiêu điểm chú ý, không ít người sẽ âm thầm theo dõi, giám sát. Bởi vì từ tu vi nhân cấp đến hoàng cấp anh chàng này chỉ tốn vỏn vẹn có vài tháng thời gian mà thôi. Sợ rằng ngay cả cao tầng quân đội biết được cũng sẽ đứng ngồi không yên, gia gia của Mộc Bình sẽ phải chịu áp lực, khó lòng giải thích.

Điều này cũng không có gì khó hiểu. Ngay cả những hạt giống tốt như các thành viên Long Thần, dưới sự hỗ trợ của tài nguyên dồi dào muốn đột phá hoàng cấp cũng phải qua ba mươi tuổi. Thậm chí trong các môn phái Yên Quốc, người có thể đột phá hoàng cấp dưới ba mươi cũng toàn là thiên tài hàng đầu của các môn phái. Trong khi đó, Mộc Bình của chúng ta chỉ mới có hai mươi hai tuổi. Nếu đem so sánh thì có thể gọi anh ta bằng hai từ yêu nghiệt cũng không quá đáng.

Dù vậy, trong mắt nhiều người, Mộc Bình xứng đáng là cao thủ trẻ tuổi lợi hại nhất của quân đội. Những người nắm vững thông tin đều biết rõ chàng thanh niên này đã giành được Dạ Lan Thảo, nếu đem cống nạp cho các môn phái thì sẽ có cơ hội tu luyện võ công Chân Võ Môn. Khi đó, anh ta hoàn toàn có thể đột phá hoàng cấp, trở thành một đời cao thủ đỉnh phong, ngạo thị giới trẻ Yên quốc.

Tất nhiên, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ làm cho Mộc Thanh và Mộc Quốc Thái hân hoan và tự hào vô cùng. Thân là gia phụ, Mộc Thanh cười vui vẻ đến nổ không thể nào ngậm miệng lại được. Mỗi ngày, ông ta không ngừng nói đi nói lại câu hổ phụ sinh hổ tử, Mộc Bình có được bản lĩnh như vậy là do kế thừa di truyền từ người cha vĩ đại này. Nhìn thấy chồng mình không biết xấu hổ như vậy, mẹ của Mộc Bình cũng đành thở dài ngao ngán, nhắm mắt coi như không hay biết gì cả. Kỳ thật, con mình có thành tựu, trong lòng của bà cũng đầy kiêu hãnh, nhưng bà là người dịu dàng, đầm thắm nên không phô trương như lão chồng kệch cỡm của mình thôi.

Riêng gia chủ của Mộc gia, ông nội của Mộc Bình thì lại càng lố bịch hơn. Ngày thường lão ta chẳng buồn đi ra khỏi gia phủ của mình, ấy vậy mà giờ hôm nào cũng chạy đông chạy tây, đến thăm mấy lão bất tử bằng hữu của mình, huyên thuyên không dứt về thành tựu của đứa cháu trai. Đến nỗi, mấy lão gia chủ khác phải giả bộ cáo bệnh, treo biển miễn tiếp khách mới tránh mặt được Mộc Quốc Thái.

Việc gì vốn cũng có tốt xấu, giống như hai mặt của một đồng xu. Tài năng của Mộc Bình được nhiều người biết đến khiến cho nhiều người hâm mộ, tán thưởng. Đồng thời cũng kéo theo rất nhiều kẻ ganh tỵ, ghen ghét. Ngay cả trong Mộc gia, Mộc Đình và cha của y sớm đã hận người anh họ của mình thấu xương. Chính sự tỏa sáng của Mộc Bình đã lấy đi hào quang thiên chi kiêu tử của hắn ta. Địa vị không còn, tài nguyên cũng bị giảm đi, thiếu niên này chẳng khác nào từ trên chín tầng mây bị đạp xuống mặt đất chỉ trong một thời gian ngắn, đau đớn vô cùng.

Vì Mộc Bình giữ kín bí mật về vị sư phụ thần bí của mình nên dù la người trong Mộc gia hay các gia tộc khác cũng chỉ có thể đoán già đoán non. Phần đông đều cho rằng thiếu gia của Mộc gia đã sớm bí mật bái nhập làm môn hạ của một trong Ngũ Hợp Phái. Cứ nhìn võ công lợi hại của anh ta thì chắc chắn không thể nào gia tộc bình thường có thể xuất ra được.

Cứ thế, tin đồn đủ kiểu tràn lan khắp nơi, mà nhân vật chính là Mộc Bình lại không có ý định lên tiếng giải thích. Càng làm như vậy, các thế lực khác sẽ có phần kiêng kỵ mà không dám hành động lỗ mãng, ném chuột sợ vỡ bình. Ngộ nhỡ như phía sau tên tiểu tử Mộc gia là cả một đại phái chống lưng thì chỉ cần gây chuyện nhỏ với hắn thôi cũng sẽ dẫn đến phiền phức to lớn như chơi.

Bỏ qua Mộc Bình, hai nhân vật nhận được nhiều lợi ích nhất trong vở kịch lại chẳng được ai biết tới. Bản thân Hồ Bình thì bị cả Trữ gia truy nã toàn quốc, dù đã treo thưởng giá tiền rất cao nhưng tên này giống như bốc hơi vào trong không khí, không bao giờ xuất hiện ở Yên quốc một lần nào nữa.

Vị "đại nhân vật" còn lại chính là Tiểu Hắc, kẻ đã hớt tay trên của quân đội và đám người gia tộc nhập thế để giành lấy Thập Nhất Tương Qua. Đây có thể xem là một vụ ăn trộm lớn đầu tiên của tiểu tử này, một thành tích có thể xem là truyền kỳ đối với giới đạo tặc. Đặc biệt là Tiểu Hắc chỉ mới là một đứa trẻ mười tuổi mà thôi. Cũng nhờ vào những kinh nghiệm được Diệp Thanh Hàn ghi lại trong cuốn đạo tặc tâm huyết của lão mà nó mới tránh được những cạm bẫy nguy hiểm.

- Đạo tặc chi đạo đúng là không dễ dàng gì. Sai lầm một bước, vạn kiếp bất phục a.

Ngồi trên giường thở dài một hơi, Tiểu Hắc lại lấy một viên bồi hoàn đơn bỏ vào miệng. Vết thương trên cánh tay của nó quả thật không nhẹ, lại còn có cả toàn bộ phần ngực bị nội khí của huyền cấp cao thủ xâm phạm gây tổn thương tương đối nghiêm trọng. Nếu như không phải chân khí của người tu tiên mạnh mẽ hơn nhiều thì không chừng nó đã bị hạ gục ngay tại đương trường rồi.

- Không được, ta phải mau chóng khiến mình mạnh mẽ hơn nữa. Lần này may mắn lượm về một mạng, lần sau chưa chắc may mắn như thế nữa

Quả thật nếu đối thủ của Tiểu Hắc không phải là Hố Bính thông minh tuyệt đỉnh mà là một tên hiếu sát nào đó thì kết cục có lẽ sẽ tệ hại hơn nhiều. Khi đó, nó chỉ có thể buộc lòng ôm đối phương cùng chết, dắt tay nhau cùng xuống hoàng tuyền bầu bạn.

Muốn mạnh lên cần phải có thiên tài địa bảo, mà muốn đạt được thì phải tranh đấu. Đó là một vòng lẩn quẩn mà không ai có thể thoát ra được, trừ khi kẻ đó chấp nhận số phận làm một người thành thật, không tranh đấu, lấy vợ sinh con, vui vẻ sống hết cuộc đời đạm bạc rồi hóa thành đống tro tàn trở về với cát bụi.

Một khi đã chấp nhận bước lên con đường truy cầu tiên đạo, thì Tiểu Hắc biết hai từ bình phàm đã quá xa xỉ đối với nó. Nó đã từng khóc, từng cười, từng vật lộn để sinh tồn và cả từng chết đi một lần. Cái cảm giác không thể nắm giữ vận mệnh của mình khiến cho nó gần như gục ngã, rơi vào trong vô tận tuyệt vọng. Cho nên khi được hồi sinh một lần nữa, nó đã tự nói với lòng sẽ sống một cuộc đời khác, sẽ chống cự đến cùng, nghịch thiên cải mệnh.

- Dù sao thì cũng đoạt được linh quả hắc hắc. Cho dù bị thương một chút cũng đáng giá.

Tự an ủi mình một chút, Tiểu Hắc lại lén lấy Thập Nhất Tương Qua ra ngắm nhìn. Sở dĩ loại cây này có tên gọi đặc biệt như vậy là do mỗi lần nở hoa chỉ đúng mười một đóa, kết trái cũng duy nhất mười một quả không thừa không thiếu. Loại quả của cây này có màu xanh nhạt, bên trong chứa một chất lỏng màu nâu đặc sệt mùi nồng hơi khó ngửi.

Theo như danh sách các loại linh thảo của tu chân giới được Diệp Thanh Hàn liệt kê trong phần những kiến thức căn bản của luyện đan, loại Thập Nhất Tương Qua này có thể phục dụng mà không cần sơ chế gì cả. Có điều hiệu quả sẽ bị giảm đi đáng kể so với việc luyện chế thành đan dược để phục dụng. Loại đan dược này có tên là Thập Nhất Tăng đan, một loại đan dược tu chân hàng thật giá thật.

"May mắn cho tiểu tử ngươi, sư tôn năm xưa đã từng viếng thăm không biết bao nhiêu cái đan các, lấy đi của họ không ít đan phương. Khặc khặc, với tu vi của ngươi hiện tại thì chỉ có thể chọn loại hiệu quả thấp nhất mà thôi. Tuy sẽ không tận dụng được hết hiệu quả của linh quả nhưng còn đỡ hơn lựa chọn đan phương yêu cầu cao về hỏa diễm. Một khi không có hỏa diễm thích hợp, khả năng khống hỏa và linh lực không đủ thì tỉ lệ thành đan sẽ thấp đến thảm hại. Lỡ mà ngươi hủy hết Thập Nhất Tương Qua thì không cách nào có thể cứu vãn nổi"

"Đan Phương ta đã sao chép cho ngươi một bản rồi, tranh thủ thu gom mấy loại dược liệu khác trong công thức đi. Trong thời gian nay, ngươi hãy thử luyện chế Thanh Tâm Đan đi, đan dược này trong phàm phẩm cũng là loại khó luyện nhất. Nếu như thành công thì tay nghề của ngươi sẽ gia tăng không ít. Vả lại, loại đan dược này hiện tại rất hữu dụng với ngươi hắc hắc."

Thành phần chính của Thanh Tâm Đan là hoa Thiên Tầm đã đến tay từ sớm, Tiểu Hắc cũng đang có ý định thử sức với loại đan dược này. Một phần là vì bệnh tình của Chí Viễn ngày càng trầm trọng, nếu đợi thêm nữa sợ sẽ chuyển biến xấu đi.

Ngoài ra, Thanh Tâm Đan còn có một tác dụng là định thần, có thể giúp con người duy trì được sự tập trung, xoa dịu sự mệt mỏi về mặt tinh thần. Nếu như Tiểu Hắc đoán không nhầm thì loại đan dược này sẽ có giúp ích không nhỏ trong việc hỗ trợ luyện đan của nó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương