Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài

- Độc Oa Nhĩ đúng thật là rất nhộn nhịp.

Bằng vào nhãn thuật của mình, Tiểu Hắc đã phát hiện không ít cao thủ đi lại trên đường phố. Một số người trẻ tuổi giống tên thanh niên xe khách được dẫn dắt bởi một vị trưởng bối hoặc một số cao thủ độc lai độc vãng. Chỉ cần quan sát kỹ sẽ dễ dàng nhận ra bọn họ không phải người Liêu quốc.

Trong số đó cũng có không ít những thành viên của đội quân cơ mật của chính quyền nước Liêu, bọn họ chủ yếu theo dõi và sẽ ra tay nếu cần thiết. Theo Tiểu Hắc suy đoán, Liêu quốc là quốc gia cực kỳ bài ngoại, cho nên cao thủ lợi hại đến đây đều phải kín tiếng cải trang. Cơ mà với số lương thế kia thì số lượng cao thủ Liêu quốc phải điều động không phải là con số nhỏ, có phần hơi quá sức của họ.

- Sư huynh, có quán sữa dê nóng kìa, muội muốn dùng thử.

- Được, được, chúng ta cùng ghé vào.

- Haha, đại sư huynh của chúng ta lúc nào cũng cưng chiều tiểu nha đầu này nha.

Một nhóm gồm sáu thanh niên nam nữ đang vui vẻ nói cười từ từ tiến đến quán sữa dê, gồm bốn nam và hai nữ nhân. Ba người trẻ tuổi trong số họ có tu vi hoàng cấp, còn lại ba vị nhìn chững chạc hơn đều là huyền cấp cao thủ. Đặc biệt là vị đại sư huynh kia lại huyền cấp trung kỳ đỉnh phong, chỉ cần tu luyện thêm một thời gian sẽ có thể bước vào hậu kỳ cấp.

Hai người còn lại thì đều là huyền cấp sơ kỳ, khác biệt là nữ nhân nhìn ngoài ba mươi mang theo nét thành thục kia đã có tu vi huyền cấp sơ kỳ rất vững vàng. Còn thanh niên luôn nở nụ cười kia dường như chỉ mưới đột phá huyền cấp chưa lâu, tu vi vẫn chưa hoàn toàn ổn định được.

Ba người trẻ kia cũng có phân hóa khá rõ rệt, thiếu nữ được gọi là tiểu nha đầu kia chỉ cỡ khoảng mười tám, đôi mươi, có tu vi hoàng cấp sơ kỳ thấp nhất đám. Còn hai thanh niên còn lại một kẻ là hoàng cấp trung kỳ, một người hoàng cấp hậu kỳ đỉnh. Một tổ hợp có đủ các cấp độ này nhìn sơ qua cũng biết là xuất phát cùng chung một sư phụ, cho nên bọn họ mới tỏ ra thân thiết đến vậy.

Bọn người này tất nhiên không phải người Liêu quốc, ngay cả những quốc gia nhỏ nhỏ cũng chưa chắc. Một đoàn thể có thực lực cỡ này không thể một thế lực nhỏ bé đủ tài nguyên bồi dưỡng ra được. Đặc biệt hơn là đám thanh thiếu niên này lại không có vẻ dè dặt, cẩn thận như những người khác mà cười nói đi lại rất tự tin. Ngay cả phục trang cũng không hề cải trang theo quần áo của người Liêu, điều đó nói lên bọn họ không sợ bị phát hiện.

Phải biết rằng không phài ai cũng có cơ duyên được ăn đan dược loại cao cấp nhất như Mộc Bình. Dù vậy thì ở độ tuổi của anh ta đã đạt đến hoàng cấp hậu kỳ, gần đây cũng đã chạm đỉnh phong, có thể xem là thiên tài số một Yên quốc từ xưa đến nay. Nếu không phải lấy bức bình phong là đệ tử của siêu cấp ẩn thế cường giả thì e rằng mấy vị lãnh đạo cao nhất của nước Yên đã ầm ầm kéo nhau đến điều tra rồi.

Sở dĩ bọn họ vẫn giữ thái độ im lặng, còn ra sức bảo hộ Mộc Bình chính là vì sợ chọc giận vị sư phụ thần bí phía sau. Ai ai cũng nhận định đó có thể là thiên cấp siêu cấp cường giả. Loại cao thủ trong truyền thuyết đó nếu muốn có thể khiến cho cả một quốc gia rơi vào đại nạn a.

- Thú vị

Thiệu La cũng phát giác ra đám nam nữ kia, hắn ta dừng việc ăn uống lại, đôi mắt tỏa sáng như bắt được vàng.

- Ngươi nhận thức mấy người đó?

Tiểu Hắc cười nhạt hỏi, tên thanh niên tri thức này cũng có chút kiến thức đấy.

- Khà khà, Địa Quan Môn, một trong những môn phái hạng trung mạnh nhất ở Triệu quốc. Nhìn ấn ký trên trang phục của họ là ta nhận ra ngay.

Hóa ra là đến từ Triệu quốc, hèn chi có thể đi ngang mà không lo lắng việc gì. Dương gia chỉ là một gia tộc thôi mà đã có địa cấp tọa trấn, một trung đẳng môn phái ắt hẳn không thiếu địa cấp cao thủ. Vậy thì đám thiên tài trẻ tuổi này cũng chẳng có gì đáng nói cả, nếu lứa kế tục không xuất chúng thì làm sao mấy tông phái này duy trì và phát triển được.

Thanh niên tri thức hạ âm lượng giọng nói xuống nhỏ nhất có thể. Người ta đường đường là đệ tử của tông môn Triệu quốc, có gì thì một tên lang bạt bán tình báo như hắn ta có mười cái mạng cũng không đủ để bọn họ hành hạ nữa.

- Trung đẵng tông môn có thực lực thế nào?

Kiến thức của Tiểu Hắc về thế giới bên ngoài đúng là ít đến đáng thương. Gặp phải Thiệu La đúng là cơ hội tốt để "bổ túc" mà.

- Khà khà, cậu nhóc, ngươi nghe miễn phí cũng nhiều rồi, nên bỏ ra chút thành ý gì đi chứ? Ta cũng không phải mấy lão già kể chuyện kiếm chút trà nước đâu nhé.

Thanh niên tri thức mỉm cười gian xảo nói. Hắn ta dường như thấy được quả ngọt đầu tiên khi bản thân lựa chọn liều mạng chạy đến Liêu quốc.

- Đây, nếu ngươi khiến ta hài lòng thì những tin tức sau này ta có thể cân nhắc hợp tác.

Tiện tay ném ra một tờ chi phiếu năm trăm nghìn, Tiểu Hắc biểu hiện hình ảnh một thiếu gia ném tiền như rác.

- Đúng, đúng, chất lượng tình báo của chúng ta là tốt nhất đấy.

Vơ ngay lấy tờ chi phiếu, nhìn ký hiệu của Vạn Kim thương hội màu vàng, Thiệu La trong lòng cười đến nở hoa. Phải biết rằng trong những ngân hàng uy tín và có quy mô lớn nhất thế giới thì Vạn Kim chính là chiễm chệ ở ngôi vị độc tôn.

Bởi vì sao ư? Câu hỏi này quá ngây ngô rồi. Vạn Kim là chiêu bài vàng, những người có đủ tư cách giao dịch với Vạn Kim phải có thực lực tài chính cố định. Ngoài ra, Vạn Kim còn phân chia đẳng cấp khách hàng ra làm nhiều cấp độ, mà màu vàng trên tấm chi phiếu của Tiểu Hắc chính là loại khách quý thông dụng, cao cấp hơn khách hàng thường.

Bởi vì chỉ là quản sự của một chi nhánh nhỏ, Diên Thọ không thể cấp cho Tiểu Hắc loại ngân phiếu và thẻ tín dụng cao cấp hơn. Muốn nâng cấp đẳng cấp, Tiểu Hắc cần đến tổng bộ mới thực hiện được.

Dù vậy thì Tiểu Hắc lại không quan tâm lắm. Đối với nó thì chi phiếu trừ tiện lợi ra thì không có hữu dụng nào khác, muốn thể hiện sự giàu có ư? Quá nhàm chán rồi.

Không phải ai cũng là kẻ xem tiền tài, danh vọng như cỏ rác giống Tiểu Hắc được. Thiệu La sau khi biết "tiểu thiếu gia" trước mặt có cả chi phiếu đẳng cấp khách quý của Vạn Kim thương hội thì lập tức nhiệt tình hơn hẳn. Bình thường nếu là kẻ khác thì cho dù có ném ra một triệu hắn ta cũng sẽ kỳ kèo tăng giá, thế nhưng lần này lại là ngoại lệ. Phải biết rằng khách hàng tiềm năng thì cần được đãi ngộ khác biệt nha.

- Nhắc đến Triệu quốc thì qua lời đồn đãi không thể nào tưởng tượng được độ khủng bố của nó đâu. Hội trưởng của chúng ta chính là một nhân vật có số má tại nước Triệu, cho nên về phần tin tức cậu có thể yên tâm.

- Nói về bề thế lịch sử võ học thì chắc chắn không đâu có thể sánh bằng Triệu quốc, gia tộc nội khí đông như nấm, tông môn lớn nhỏ cũng có đến vài trăm.

- Nói đến tông môn thì một tiểu tông môn ở Triêu quốc cũng mạnh mẽ hơn mấy đại tông môn các nước khác rất nhiều. Để được gọi là tiểu tông môn thì thực lực ít nhất có năm huyền cấp hậu kỳ trấn thủ, hoặc một địa cấp cường giả làm chỗ dựa. Thực lực có thể sánh ngang với một đại gia tộc, số lượng hơn cả trăm.

Một huyền cấp sơ kỳ ở Yên quốc đã có thể khai tông lập phái, trở thành một đại tông môn sừng sững. Thế mà ở Triệu quốc xem ra chỉ là hàng bất nhập lưu mà thôi, ngay cả tiểu tông môn đẳng cấp cũng không thể chạm tới. Chênh lệch kiểu này quả thật khiến người nghe không khỏi giật mình a.

- Trung đẳng tông môn thì cao cấp hơn, yếu nhất cũng cần có ba địa cấp tọa trấn, huyền cấp cần có mười vị. Địa Quan Môn kia là một trong những trung đẳng môn phái rất mạnh, họ có gần tám vị địa cấp, chiếm lĩnh ảnh hưởng cả một vùng rộng lớn. Số lượng trung cấp tông môn không nhiều lắm, khoảng chừng vài chục cái.

Chỉ vài chục cái? Mỗi cái lại có vài địa cấp cường giả? Chưa tính đến đám tiểu tông môn, tất cả cộng lại có đến cả trăm địa cấp, mấy trăm huyền cấp. Lực lượng đó đem ra có thể san bằng mấy quốc gia nhỏ đó, ngay cả Yên quốc cũng không thể nào ngăn cản nổi.

- Số lượng đại tông phái thì ít hơn hẳn. Ở Triệu quốc không ai không biết danh xưng thập đại tông môn, tức là ám chỉ mười đại tông môn lớn nhất khà khà

Uống cạn cốc sữa dê nóng, Thiệu La mỉm cười không nhanh không chậm nói tiếp:

- Để bước vào hàng ngũ đại tông môn, cần phải có địa cấp đỉnh phong cường giả tọa trấn. Chỉ điều kiện này thôi cũng đủ khiến cho nhiều trung đẳng tông môn dù có số lượng địa cấp đông đảo hơn cũng không dễ dàng đạt được. Phải biết rằng địa cấp đỉnh là tồn tại vô cùng khủng bố, võ công xuất thần nhập thánh.

- Thập đại tông môn? Địa cấp đỉnh phong sao?

Tiểu Hắc lẩm bẩm vài cái, trong đầu không khỏi suy nghĩ nhiều thứ. Tên thanh niên tri thức thì cho rằng đứa trẻ kia đang bị chấn động bởi tin tức mà hắn vừa tung ra. Dù sao thì người từ tiểu quốc khi nghe đến thực lực của võ đạo nước Triệu đều có biểu hiện kinh ngạc thất thố cả.

Ấy da, trời cao thăm thẳm, phải ngước lên nhìn mới thấy được nha.

Kỳ thực Thiệu La đã lầm, nếu võ đạo ở Triệu quốc là trời cao thì con đường Tiểu Hắc nó đang đi còn cao hơn cả trời. Tiên đạo là con đường vượt qua nhân gian thường thức mà. Chỉ là trong đầu tên tiểu tử này đang tưởng tượng kho tàng của mấy đại phái kia, có thể tạo ra nhiều cường giả thì chắc chắn sẽ không thiếu linh thảo quý hiếm đâu nhỉ.

Giá như...có thể mượn tạm vài cọng thì chắc tu vi nó sẽ có hi vọng khởi sắc rồi.

Càng nghĩ càng thấy có tính khả thi, Tiểu Hắc bèn nở một nụ cười khiến cho Thiệu La khó hiểu. Xem ra thằng nhãi kia vẫn chưa giác ngộ a, còn không hiểu được sự khủng bố của Triệu quốc. Đã vậy, thanh niên trí thức quyết định ném ra một quả bom khiến cho đối phương phải giật mình kinh hãi.

- Đó vẫn chưa là gì đâu. Nghe nói bên trong ba tông môn mạnh nhất trong nhóm thập đại tông môn có tồn tại thiên cấp siêu cấp cường giả. Việc này chưa được chứng thực nhưng có rất nhiều lời đồn đại có độ tin cậy rất cao. Ngoại trừ Chân Võ Điện trong truyền thuyết thì cho đến nay vẫn chưa có một ai thật sự được tiếp xúc với tồn tại thiên cấp thật sự cả.

Lại còn có thiên cấp siêu cấp cường giả??? Tiểu Hắc hận không thể đến vơ vét mấy đại tông môn kia một phen. Đáng tiếc, nó vẫn tự hiểu khả năng bản thân hiện tại. Cái gì võ học vấn đỉnh thiên hạ cũng chỉ là chiêu thức phàm nhân, nếu có đủ linh lực, Tiểu Hắc sẽ không hề e ngại bất kỳ cao thủ nào cho dù là thiên cấp.

- Ngươi có tin tức về Chân Võ Điện không?

Cái duy nhất khiến Tiểu Hắc hứng thú chính là tồn tại trên đỉnh Chân Võ Sơn kia. Nghe nói võ học trên toàn thế giới đều có nguồn gốc từ thế lực đó truyền bá ra. Ngoài việc đó thì cũng không có thêm bất kỳ thông tin nào về thế lực thần thánh đó cả. Ngay cả Dương Thang gia chủ của Dương gia cũng không dám nhiều lời.

- Khụ khụ, Chân Võ Điện là tồn tại ... tối thượng. Nếu muốn tìm hiểu thì cái giá phải trả rất ...rất lớn và ... chỉ có hội trưởng của chúng ta ở Triệu quốc mới có thể trả lời cho cậu.

Nhắc đến Chân Võ Điện, Thiệu La sắc mặt đại biến, giọng điệu mang theo chút run rẩy kính sợ từ nội tâm. Phản ứng của hắn ta không thể qua mắt được Tiểu Hắc, nó mơ hồ cảm thấy Chân Võ Điện thần bí kia đang chứa đựng những thứ bí mật rất lớn. Có thể đó chính là cái đích mà nó đang tìm kiếm.

- Được rồi, có cơ hội đến Triệu quốc ta sẽ liên lạc với hội trưởng của ngươi.

Tiểu Hắc cười nhạt đáp. Nếu hội Mạng Nhện này có chút thực lực trong ngành tình báo thì cũng đáng giá để giao lưu.

Khi Tiểu Hắc còn đang mải trò chuyện với Thiệu La thì lại có một đám thanh niên nam nữ vừa tiến đến quán sữa dê. Bọn họ vừa nhìn thấy nhóm người Địa Quan Môn thì như chó với mèo, địch ý bùng lên không chút che giấu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương