Đệ Nhất Sủng Hôn (Dịch)
-
Chương 6: Sau Lưng Bà Có Một Gương Mặt Quỷ 3
Kiều Vãn chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện nam nữ lại có thể có nhiều kiểu dáng đến vậy.
Anh thay đổi các biện pháp để giày vò cô, không ngừng muốn cô, ngay cả khi thuốc trong người cô đã tiêu tan, cầu xin anh thương xót cũng vô ích.
Ngược lại, cô càng cầu xin tha thứ, anh càng làm tàn nhẫn hơn.
Nhớ đến sự tàn nhẫn bá đạo của người đàn ông trên giường, Kiều Vãn không khỏi nóng bừng đôi tai, chân như nhũn ra.
Lắc lắc đầu, Kiều Vãn cố gắng hết sức để không suy nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua.
Cứ coi như chuyện đêm qua là giấc mơ đi, khi tỉnh dậy thì nên quên nó đi.
Sau khi tắm rửa cẩn thận, Kiều Vãn tìm thấy một bộ sườn xám kẻ ca-rô đen trắng và mặc vào.
Sườn xám vải thô đơn giản mặc trên người cô lại có một sức hút khác lạ, vẫn không che giấu được khí chất ôn nhu ngọt ngào của cô.
Xẻ tà dưới sườn xám đúng lúc kéo lên đến đùi, càng làm tôn lên được đôi chân nuột nà và thon thả của cô.
Bởi vì mẹ của Kiều Vãn là một phụ nữ Giang Nam điển hình, dáng người của Kiều Vãn cũng được thừa hưởng những ưu điểm của mẹ, tinh tế và lả lướt, nhìn qua như bông hoa mảnh mai.
Sau đó, Kiều Vãn bước đến trước bàn sách, lấy tờ giấy trắng trong ngăn kéo ra, rồi lại lấy cây kéo ra, thuần thục cắt ra hình dạng của một chú mèo con.
Sau đó, cô cắn đầu ngón tay của mình và vẽ một đôi đồng tử bằng máu trên chỗ đôi mắt của con mèo con bằng giấy, đồng thời viết ngày sinh tháng đẻ của Kiều lão phu nhân trên cơ thể con mèo con.
Cuối cùng, đôi tay của Kiều Vãn nhanh chóng tạo thành một kết ấn phức tạp ở trước ngực, nhắm mắt lại và thành kính niệm chú ngữ.
"Dùng máu của ta, gọi hồn của ngươi, hồn phách quy về..."
Chú ngữ phức tạp dường như đã đi xuyên không gian và thời gian xa xôi, lắng đọng lại thành một sức mạnh cổ xưa.
Một trận gió lạnh lẽo đột ngột thổi qua, nhẹ nhàng thổi mở rèm cửa, cuốn lên một góc sườn xám của Kiều Vãn, rét lạnh giống như ở trong hầm băng, sự lạnh lẽo nhanh chóng leo lên, làm lộ hai cái đùi trắng nõn của cô.
Gió lạnh trong phòng không ngừng thổi, cửa sổ mở toang, rèm hoa màu xanh da trời hai bên bỗng nhiên khép lại trong khi không có bất kỳ động tĩnh nào, che đi ánh nắng chói chang bên ngoài, khiến cả căn phòng trở nên âm u.
Ngay sau đó, tiếng kêu nhẹ nhàng của mèo con đôt nhiên vang lên trong căn phòng.
"Meo... Meo... Meo..."
Hết tiếng mèo kêu này đến tiếng mèo kêu khác vang lên trong căn phòng nhỏ chỉ có một mình Kiều Vãn, âm thanh càng lúc càng thảm thiết, cực kỳ giống như tiếng trẻ con khóc, khiến cho người nghe muốn tê cả da đầu, như sắp xé rách màng nhĩ của Kiều Vãn.
Khóe môi của Kiều Vãn từ từ tạo thành gợn sóng, giống như một vũng nước, bị gió nhẹ thổi phập phồng, ôn nhu, nhẹ nhàng, long lanh.
Cô chỉ muốn thử để xem liệu sức mạnh của cô có biến mất hay không.
Có vẻ như khả năng đặc biệt của cô cũng đã đến thời đại này cùng với cô.
Thân là một Âm Dương sư ở kiếp trước, cô trời sinh linh nhãn, có thể nhìn thấy những yêu ma quỷ quái mà phàm phu tục tử không thể nhìn thấy được, cũng có thể thông qua cắt giấy làm mối, sử dụng sức mạnh tâm linh trời sinh có thể kết nối âm dương của cô để giao tiếp với người hoặc động vật đã chết.
Vạn vật đều có linh hồn, kể cả mèo con hay chó con.
Ở kiếp trước, cô coi việc hàng yêu trừ ma làm sứ làm nhiệm vụ của mình, nhưng ở kiếp này, cô chỉ muốn sống cho chính mình!
Vừa rồi, thứ cô triệu hồi là linh hồn của một con mèo.
Con mèo này, là con mèo của Kiều gia, nó là một con mèo đen tên là A Phúc.
A Phúc được mẹ của Kiều Vãn nhặt về hai năm trước khi bà qua đời, mẹ của cô tốt bụng, đối xử với động vật nhỏ cũng vô cùng yêu mến, nên rất tốt với A Phúc.
A Phúc được mẹ Kiều Vãn nuôi dưỡng rất mập, lông cũng khá tốt, óng ánh như nước.
Nhưng vài ngày sau khi bà qua đời, Kiều lão phu nhân thấy bộ lông của A Phúc tốt nên đã sai người giết chết A Phúc, lột da của nó để làm thành găng tay.
Anh thay đổi các biện pháp để giày vò cô, không ngừng muốn cô, ngay cả khi thuốc trong người cô đã tiêu tan, cầu xin anh thương xót cũng vô ích.
Ngược lại, cô càng cầu xin tha thứ, anh càng làm tàn nhẫn hơn.
Nhớ đến sự tàn nhẫn bá đạo của người đàn ông trên giường, Kiều Vãn không khỏi nóng bừng đôi tai, chân như nhũn ra.
Lắc lắc đầu, Kiều Vãn cố gắng hết sức để không suy nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua.
Cứ coi như chuyện đêm qua là giấc mơ đi, khi tỉnh dậy thì nên quên nó đi.
Sau khi tắm rửa cẩn thận, Kiều Vãn tìm thấy một bộ sườn xám kẻ ca-rô đen trắng và mặc vào.
Sườn xám vải thô đơn giản mặc trên người cô lại có một sức hút khác lạ, vẫn không che giấu được khí chất ôn nhu ngọt ngào của cô.
Xẻ tà dưới sườn xám đúng lúc kéo lên đến đùi, càng làm tôn lên được đôi chân nuột nà và thon thả của cô.
Bởi vì mẹ của Kiều Vãn là một phụ nữ Giang Nam điển hình, dáng người của Kiều Vãn cũng được thừa hưởng những ưu điểm của mẹ, tinh tế và lả lướt, nhìn qua như bông hoa mảnh mai.
Sau đó, Kiều Vãn bước đến trước bàn sách, lấy tờ giấy trắng trong ngăn kéo ra, rồi lại lấy cây kéo ra, thuần thục cắt ra hình dạng của một chú mèo con.
Sau đó, cô cắn đầu ngón tay của mình và vẽ một đôi đồng tử bằng máu trên chỗ đôi mắt của con mèo con bằng giấy, đồng thời viết ngày sinh tháng đẻ của Kiều lão phu nhân trên cơ thể con mèo con.
Cuối cùng, đôi tay của Kiều Vãn nhanh chóng tạo thành một kết ấn phức tạp ở trước ngực, nhắm mắt lại và thành kính niệm chú ngữ.
"Dùng máu của ta, gọi hồn của ngươi, hồn phách quy về..."
Chú ngữ phức tạp dường như đã đi xuyên không gian và thời gian xa xôi, lắng đọng lại thành một sức mạnh cổ xưa.
Một trận gió lạnh lẽo đột ngột thổi qua, nhẹ nhàng thổi mở rèm cửa, cuốn lên một góc sườn xám của Kiều Vãn, rét lạnh giống như ở trong hầm băng, sự lạnh lẽo nhanh chóng leo lên, làm lộ hai cái đùi trắng nõn của cô.
Gió lạnh trong phòng không ngừng thổi, cửa sổ mở toang, rèm hoa màu xanh da trời hai bên bỗng nhiên khép lại trong khi không có bất kỳ động tĩnh nào, che đi ánh nắng chói chang bên ngoài, khiến cả căn phòng trở nên âm u.
Ngay sau đó, tiếng kêu nhẹ nhàng của mèo con đôt nhiên vang lên trong căn phòng.
"Meo... Meo... Meo..."
Hết tiếng mèo kêu này đến tiếng mèo kêu khác vang lên trong căn phòng nhỏ chỉ có một mình Kiều Vãn, âm thanh càng lúc càng thảm thiết, cực kỳ giống như tiếng trẻ con khóc, khiến cho người nghe muốn tê cả da đầu, như sắp xé rách màng nhĩ của Kiều Vãn.
Khóe môi của Kiều Vãn từ từ tạo thành gợn sóng, giống như một vũng nước, bị gió nhẹ thổi phập phồng, ôn nhu, nhẹ nhàng, long lanh.
Cô chỉ muốn thử để xem liệu sức mạnh của cô có biến mất hay không.
Có vẻ như khả năng đặc biệt của cô cũng đã đến thời đại này cùng với cô.
Thân là một Âm Dương sư ở kiếp trước, cô trời sinh linh nhãn, có thể nhìn thấy những yêu ma quỷ quái mà phàm phu tục tử không thể nhìn thấy được, cũng có thể thông qua cắt giấy làm mối, sử dụng sức mạnh tâm linh trời sinh có thể kết nối âm dương của cô để giao tiếp với người hoặc động vật đã chết.
Vạn vật đều có linh hồn, kể cả mèo con hay chó con.
Ở kiếp trước, cô coi việc hàng yêu trừ ma làm sứ làm nhiệm vụ của mình, nhưng ở kiếp này, cô chỉ muốn sống cho chính mình!
Vừa rồi, thứ cô triệu hồi là linh hồn của một con mèo.
Con mèo này, là con mèo của Kiều gia, nó là một con mèo đen tên là A Phúc.
A Phúc được mẹ của Kiều Vãn nhặt về hai năm trước khi bà qua đời, mẹ của cô tốt bụng, đối xử với động vật nhỏ cũng vô cùng yêu mến, nên rất tốt với A Phúc.
A Phúc được mẹ Kiều Vãn nuôi dưỡng rất mập, lông cũng khá tốt, óng ánh như nước.
Nhưng vài ngày sau khi bà qua đời, Kiều lão phu nhân thấy bộ lông của A Phúc tốt nên đã sai người giết chết A Phúc, lột da của nó để làm thành găng tay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook